Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Câu chuyện trên tàu
Bến cảng tư nhân nhà họ Hoàng ở Chicago,sáu giờ đồng hồ trước khi con tàu Nebula xuất phát.
“Nhanh một chút, kiểm tra lại tên của những thủy thủ, nhân viên phục vụ, đầu bếp, thợ máy. Nhanh lên, nhanh lên một chút, kiểm tra người và hành lý của họ kỹ lưỡng trước khi cho lên tàu. Không được để sơ sót” - Quản gia Hạ lăng xăng chạy ngược chạy xuôi hối thúc mọi người. Nhân viên ở quầy an ninh cũng vì vậy mà làm việc luôn tay. Tiếng máy quét chốc chốc lại kêu lên. Nhân viên an ninh và thủy thủ đoàn vì phải trải qua kiểm tra an ninh căng thẳng cho nên ai nấy đều mang bộ mặt khẩn trương. Không khí nhanh chóng trở nên hối hả và gấp gáp. Ai cũng muốn lên tàu sớm vì sợ không kịp chuẩn bị cho công việc của mình trước giờ con tàu xuất phát.
Trong phòng chỉ huy, Hoàng Gia Khiêm cùng thuyền trưởng khảo sát lại thời tiết, dòng chảy, vị trí các cảng mà con tàu Nebula sẽ đi qua.
“Thời tiết tháng sáu quá lý tưởng để đi quanh ngũ hồ đến Québec.” - Vị thuyền trưởng già sau khi nhìn qua bảng số liệu liền hân hoan nói.
“Leo, ông đừng quên, an toàn là quan trọng nhất. Khu vực biển Canada vẫn thường xuyên có băng ngầm.” - Hoàng Gia Khiêm cẩn trọng nhìn vị thuyền trưởng, nghiêm túc nhắc nhở.
“Xin ngài cứ yên tâm, khu vực này tôi dành nửa đời người để đi lại, tuyệt đối không có sơ suất.” - Ánh mắt Leo lóe lên vẻ tự tin, giọng nói cũng chắc như đinh đóng cột.
...
Bốn giờ trước khi con tàu khởi hành, cửa gần như đã mở cho khách mời tham gia bữa tiệc lên tàu. Hơn một nửa số khách đã nhận cabin và lên boong uống rượu hít thở không khí. Con tàu Nebula gồm mười tám tầng, dài hơn bảy trăm mét. Điều đáng nói là bên trong nội thất vô cùng sang trọng, ngoại trừ dãy phòng khách Vip đẳng cấp khách sạn bảy sao, năm nhà hàng sang trọng bậc nhất, sáu quán bar, hai sòng bạc, ba hồ bơi tiêu chuẩn đẳng cấp, phòng spa, nhà kính trồng hoa và rau sạch, sàn diễn thời trang, trung tâm hội nghị... còn có cả một con đường thời trang với các thương hiệu danh tiếng không thua gì các dãy phố thời trang lớn trên Thế Giới. Thêm nữa chưa kể hai boong tàu được thiết kế sang trọng là nơi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài và nghỉ ngơi thư giãn cho du khách. Có thể nói con tàu có thiết kế thông minh, hiện đại bậc nhất trị giá hơn hai tỉ đô la Mĩ này là thành quả suốt hai năm làm việc không ngừng nghỉ của tập đoàn Hoàng Thiên để làm quà cho thiên kim bạc tỉ - Hoàng Tinh Vân cũng là chủ tịch tương lai của tập đoàn.
Trên boong tàu sang trọng thoáng đãng lúc này, những nhóm khách mời đầu tiên đã đặt chân lên tàu. Tất cả khách mời ở đây đều là những người thuộc giới thượng lưu giàu có quyền lực từ khắp nơi trên Thế Giới tề tụ đến để chứng kiến giây phút trao quyền thừa kế chức vị chủ tịch của tập đoàn Hoàng Thiên, đồng thời tò mò xem mặt “thiên kim bạc tỉ” bí ẩn.
“Nhìn kìa, thấy tên bồi bàn đó không?” - Một tiểu thư ăn mặc sang trọng đứng tựa vào lan can boong tàu hút thuốc nhìn về phía người bồi bàn gần đó nói.
Một tiểu thư khác khoác áo khoác dạ đắt tiền đang cầm ly rượu trong veo đáp lời: “Dáng ngon nhưng tiếc là gương mặt có cái sẹo hơi dài.”
“Có sẹo nhìn mới phong trần.” - Một cô khác lại lên tiếng.
“Tắt đèn thì không quan trọng nữa.” - Một cô khác lắc lư ly rượu dáng bộ ẻo lã nói đoạn rồi cười lớn cợt nhã.
“Dáng người như vậy ăn đứt cả siêu mẫu nam hôm trước của cô.” - Lại một cô khác châm vào tỏ vẻ so sánh.
“Thằng hôm trước rất chán, bủng beo, không hiểu sao cũng làm được siêu mẫu.” - Cô này lại trả lời, bĩu môi bình phẩm.
Một cô hớn lên hỏi cặn kẽ: “Được mấy lần?”
“Hai.” - Cô này đáp gọn
“Ít thế thôi ah?!” - Cô khác lại bĩu môi chê bai.
“Cho nên nửa đêm tao phải gọi đứa khác.” - Cô này lại đáp lời.
Cả đám con gái dáng điệu uốn éo phá lên cười sặc sụa.
“Mày không học Elizabeth, gọi lần năm thằng luôn. Chơi suốt đêm.” - Một cô nàng cầm cây son hàng hiệu phiên bản giới hạn vừa to môi vừa nói.
Cả bọn đang uống rượu trừng mắt nhìn.
Phía sau một cô nàng dáng hình đẹp không thể tả, mặc bộ váy gợi cảm trễ ngực màu nâu đồng, khoác áo dạ đi đến. Cô nhếch môi cười gợi cảm, phun ra một câu bẩn không chịu được: “Năm thằng đó vẫn không đủ thỏa mãn tao. Có gì mà tụi mày trừng mắt?”
Cả bọn lại có dịp nhìn Elizabeth như sinh vật lạ. Một cô trong bọn giọng đầy thách thức: “Bỏ tiền mua trai thì sao thỏa mãn được. Phải là trai câu được mới ngon.”
Vài đứa đồng ý gật đầu a dua: “Phải đó, bọn này đang nhắm đến anh chàng bồi bàn cầm khay rượu đằng kia.”
Elizabeth cười lớn: “Chỉ là một tên phục vụ. Có gì ghê gớm mà thèm khát? Đợi đó, nửa tiếng nữa nó sẽ nằm trên giường của tao.”
Người phục vụ có vết sẹp dài trên mặt đứng gần đó, nghe thấy liền lắc đầu: “Không ngờ đường đường là những thiên kim gia đình giàu có mà nói ra những lời thô tục như vậy. Thật không có gia giáo.”
Tuy nghĩ vậy nhưng trên mặt người phục vụ cũng không có phản ứng gì. Chỉ tập trung làm công việc của mình. Nhưng Elizabeth đã bắt đầu hành động. Ả tiến lại gần,ưỡn cặp ngực to căng về phía tay anh bồi bàn, sau đó nhét vào tay anh địa chỉ phòng và số điện thoại của ả. Nhướng nhẹ người nói nhỏ vào tai của anh phục vụ: “Tôi chờ anh nửa tiếng nữa tại phòng tôi.” - Sau đó ả nháy mắt với anh một cái rồi rời đi.
Elizabeth quay về phòng nằm chờ trên giường hơn ba tiếng mà vẫn không thấy ma nào đến cả. Điên tiết lồng lộn, ả ta thay bộ lễ phục màu đen gợi cảm, choàng thêm áo lông thú đi lên sảnh tiệc tìm kiếm anh phục vụ to gan.
Sau một hồi dáo dác nhìn quanh, cuối cùng ả cũng nhìn thấy anh. Ả nhếch môi cười tiến lại gần khu vực bàn buffee. Anh phục vụ có vết sẹo dài mà ả đang tìm vừa từ nhà bếp khệ nệ bê ra một khay thịt bò sốt tiêu nóng hổi định đặt lên bàn buffet nhưng khay thịt chưa kịp tiếp xúc với mặt bàn thì...
“Á!” - Một ông khách trung niên la lên.
“Xin lỗi ngài, xin lỗi ngài tôi không cố ý.” - Anh phục vụ rối rít cúi đầu, lau chùi vết bẩn và xin lỗi ông ta hết lời.
“Thằng khốn! Mày làm gì đấy hả? Đổ cả khay thịt vào người ông, bẩn đồ của ông, mày đền nổi không?” - Người đàn ông mặc bộ quần áo đắt tiền bị dính một ít nước sốt vào người liền tru tréo la lên thất thanh như bị chọc tiết. Sau đó ông ta còn tiện tay tát vào mặt anh phục vụ một cái tạo ra một tiếng “chát” rõ to. Người quản lý mặc âu phục đứng gần đó liền hớt hải chạy đến, nóng ruột kêu lên một từ tiếng Việt: “Chủ...”
Người phục vụ nghe thấy liền quay lại kín đáo ra hiệu cho người quản lý im lặng. Người quản lý liền nén giận im lặng, cúi đầu xin lỗi vị khách kia. Nhưng trên đời vẫn có một vài loại người “được nước làm tới”, “hống hách lên mặt” không chịu bỏ qua mà còn quá đáng bê cả khai thịt nóng hất vào mặt anh bồi bàn.
“Á!” - Anh bồi bàn vội ôm mặt kêu lên.
Mọi người nghe thấy âm thanh lớn liền quay lại nhìn nhưng rất nhanh cũng quay lại với cuộc trò chuyện xã giao cho mục đích làm ăn của chính mình. Không ai quan tâm anh bồi bàn hay vị khách kia đúng hay sai. Chỉ có Elizabeth và đám bạn vô giáo dục thì phá lên cười. Còn người quản lý mặc âu phục thì mắt đầy lửa hận, hai tay đã nắm chặt chỉ chực cho ông khách kia một cú nện nên thân nhưng trước sau vẫn không dám ra tay.
Người đàn ông trung niên kia không những không hả dạ mà còn buông lời miệt thị: “Nơi cao cấp như thế này mà để cho một phục vụ kém cỏi như vậy làm việc. Hơn nữa còn có dung mạo kinh tởm. Kiểu như mày không có tư cách đứng ở đây dù là làm một thằng phục vụ hạ tiện.”
Lúc này Elizabeth liền tiến lại khoác tay người đàn ông trung niên vừa buông lời nhục mạ anh phục vụ, cô ta ưỡn ẹo nói: “Được rồi, ngài đã trút giận rồi, có thoải mái hơn chưa?”
Người đàn ông bàn tay đặt ngay vào mông Elizabeth, vừa xoa nắn vừa nói: “Tôi phải đi thay đồ, em đi chọn đồ giúp tôi.”
Tại khu vực chung đông người nhưng hai kẻ đó lại dính sát vào nhau như sam bất kể bao nhiêu ánh mắt dị nghị. Ngay khi bọn họ quay người định bỏ đi thì liền nghe thấy một giọng đầy uy quyền vang lên.
“Nhanh một chút, kiểm tra lại tên của những thủy thủ, nhân viên phục vụ, đầu bếp, thợ máy. Nhanh lên, nhanh lên một chút, kiểm tra người và hành lý của họ kỹ lưỡng trước khi cho lên tàu. Không được để sơ sót” - Quản gia Hạ lăng xăng chạy ngược chạy xuôi hối thúc mọi người. Nhân viên ở quầy an ninh cũng vì vậy mà làm việc luôn tay. Tiếng máy quét chốc chốc lại kêu lên. Nhân viên an ninh và thủy thủ đoàn vì phải trải qua kiểm tra an ninh căng thẳng cho nên ai nấy đều mang bộ mặt khẩn trương. Không khí nhanh chóng trở nên hối hả và gấp gáp. Ai cũng muốn lên tàu sớm vì sợ không kịp chuẩn bị cho công việc của mình trước giờ con tàu xuất phát.
Trong phòng chỉ huy, Hoàng Gia Khiêm cùng thuyền trưởng khảo sát lại thời tiết, dòng chảy, vị trí các cảng mà con tàu Nebula sẽ đi qua.
“Thời tiết tháng sáu quá lý tưởng để đi quanh ngũ hồ đến Québec.” - Vị thuyền trưởng già sau khi nhìn qua bảng số liệu liền hân hoan nói.
“Leo, ông đừng quên, an toàn là quan trọng nhất. Khu vực biển Canada vẫn thường xuyên có băng ngầm.” - Hoàng Gia Khiêm cẩn trọng nhìn vị thuyền trưởng, nghiêm túc nhắc nhở.
“Xin ngài cứ yên tâm, khu vực này tôi dành nửa đời người để đi lại, tuyệt đối không có sơ suất.” - Ánh mắt Leo lóe lên vẻ tự tin, giọng nói cũng chắc như đinh đóng cột.
...
Bốn giờ trước khi con tàu khởi hành, cửa gần như đã mở cho khách mời tham gia bữa tiệc lên tàu. Hơn một nửa số khách đã nhận cabin và lên boong uống rượu hít thở không khí. Con tàu Nebula gồm mười tám tầng, dài hơn bảy trăm mét. Điều đáng nói là bên trong nội thất vô cùng sang trọng, ngoại trừ dãy phòng khách Vip đẳng cấp khách sạn bảy sao, năm nhà hàng sang trọng bậc nhất, sáu quán bar, hai sòng bạc, ba hồ bơi tiêu chuẩn đẳng cấp, phòng spa, nhà kính trồng hoa và rau sạch, sàn diễn thời trang, trung tâm hội nghị... còn có cả một con đường thời trang với các thương hiệu danh tiếng không thua gì các dãy phố thời trang lớn trên Thế Giới. Thêm nữa chưa kể hai boong tàu được thiết kế sang trọng là nơi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài và nghỉ ngơi thư giãn cho du khách. Có thể nói con tàu có thiết kế thông minh, hiện đại bậc nhất trị giá hơn hai tỉ đô la Mĩ này là thành quả suốt hai năm làm việc không ngừng nghỉ của tập đoàn Hoàng Thiên để làm quà cho thiên kim bạc tỉ - Hoàng Tinh Vân cũng là chủ tịch tương lai của tập đoàn.
Trên boong tàu sang trọng thoáng đãng lúc này, những nhóm khách mời đầu tiên đã đặt chân lên tàu. Tất cả khách mời ở đây đều là những người thuộc giới thượng lưu giàu có quyền lực từ khắp nơi trên Thế Giới tề tụ đến để chứng kiến giây phút trao quyền thừa kế chức vị chủ tịch của tập đoàn Hoàng Thiên, đồng thời tò mò xem mặt “thiên kim bạc tỉ” bí ẩn.
“Nhìn kìa, thấy tên bồi bàn đó không?” - Một tiểu thư ăn mặc sang trọng đứng tựa vào lan can boong tàu hút thuốc nhìn về phía người bồi bàn gần đó nói.
Một tiểu thư khác khoác áo khoác dạ đắt tiền đang cầm ly rượu trong veo đáp lời: “Dáng ngon nhưng tiếc là gương mặt có cái sẹo hơi dài.”
“Có sẹo nhìn mới phong trần.” - Một cô khác lại lên tiếng.
“Tắt đèn thì không quan trọng nữa.” - Một cô khác lắc lư ly rượu dáng bộ ẻo lã nói đoạn rồi cười lớn cợt nhã.
“Dáng người như vậy ăn đứt cả siêu mẫu nam hôm trước của cô.” - Lại một cô khác châm vào tỏ vẻ so sánh.
“Thằng hôm trước rất chán, bủng beo, không hiểu sao cũng làm được siêu mẫu.” - Cô này lại trả lời, bĩu môi bình phẩm.
Một cô hớn lên hỏi cặn kẽ: “Được mấy lần?”
“Hai.” - Cô này đáp gọn
“Ít thế thôi ah?!” - Cô khác lại bĩu môi chê bai.
“Cho nên nửa đêm tao phải gọi đứa khác.” - Cô này lại đáp lời.
Cả đám con gái dáng điệu uốn éo phá lên cười sặc sụa.
“Mày không học Elizabeth, gọi lần năm thằng luôn. Chơi suốt đêm.” - Một cô nàng cầm cây son hàng hiệu phiên bản giới hạn vừa to môi vừa nói.
Cả bọn đang uống rượu trừng mắt nhìn.
Phía sau một cô nàng dáng hình đẹp không thể tả, mặc bộ váy gợi cảm trễ ngực màu nâu đồng, khoác áo dạ đi đến. Cô nhếch môi cười gợi cảm, phun ra một câu bẩn không chịu được: “Năm thằng đó vẫn không đủ thỏa mãn tao. Có gì mà tụi mày trừng mắt?”
Cả bọn lại có dịp nhìn Elizabeth như sinh vật lạ. Một cô trong bọn giọng đầy thách thức: “Bỏ tiền mua trai thì sao thỏa mãn được. Phải là trai câu được mới ngon.”
Vài đứa đồng ý gật đầu a dua: “Phải đó, bọn này đang nhắm đến anh chàng bồi bàn cầm khay rượu đằng kia.”
Elizabeth cười lớn: “Chỉ là một tên phục vụ. Có gì ghê gớm mà thèm khát? Đợi đó, nửa tiếng nữa nó sẽ nằm trên giường của tao.”
Người phục vụ có vết sẹp dài trên mặt đứng gần đó, nghe thấy liền lắc đầu: “Không ngờ đường đường là những thiên kim gia đình giàu có mà nói ra những lời thô tục như vậy. Thật không có gia giáo.”
Tuy nghĩ vậy nhưng trên mặt người phục vụ cũng không có phản ứng gì. Chỉ tập trung làm công việc của mình. Nhưng Elizabeth đã bắt đầu hành động. Ả tiến lại gần,ưỡn cặp ngực to căng về phía tay anh bồi bàn, sau đó nhét vào tay anh địa chỉ phòng và số điện thoại của ả. Nhướng nhẹ người nói nhỏ vào tai của anh phục vụ: “Tôi chờ anh nửa tiếng nữa tại phòng tôi.” - Sau đó ả nháy mắt với anh một cái rồi rời đi.
Elizabeth quay về phòng nằm chờ trên giường hơn ba tiếng mà vẫn không thấy ma nào đến cả. Điên tiết lồng lộn, ả ta thay bộ lễ phục màu đen gợi cảm, choàng thêm áo lông thú đi lên sảnh tiệc tìm kiếm anh phục vụ to gan.
Sau một hồi dáo dác nhìn quanh, cuối cùng ả cũng nhìn thấy anh. Ả nhếch môi cười tiến lại gần khu vực bàn buffee. Anh phục vụ có vết sẹo dài mà ả đang tìm vừa từ nhà bếp khệ nệ bê ra một khay thịt bò sốt tiêu nóng hổi định đặt lên bàn buffet nhưng khay thịt chưa kịp tiếp xúc với mặt bàn thì...
“Á!” - Một ông khách trung niên la lên.
“Xin lỗi ngài, xin lỗi ngài tôi không cố ý.” - Anh phục vụ rối rít cúi đầu, lau chùi vết bẩn và xin lỗi ông ta hết lời.
“Thằng khốn! Mày làm gì đấy hả? Đổ cả khay thịt vào người ông, bẩn đồ của ông, mày đền nổi không?” - Người đàn ông mặc bộ quần áo đắt tiền bị dính một ít nước sốt vào người liền tru tréo la lên thất thanh như bị chọc tiết. Sau đó ông ta còn tiện tay tát vào mặt anh phục vụ một cái tạo ra một tiếng “chát” rõ to. Người quản lý mặc âu phục đứng gần đó liền hớt hải chạy đến, nóng ruột kêu lên một từ tiếng Việt: “Chủ...”
Người phục vụ nghe thấy liền quay lại kín đáo ra hiệu cho người quản lý im lặng. Người quản lý liền nén giận im lặng, cúi đầu xin lỗi vị khách kia. Nhưng trên đời vẫn có một vài loại người “được nước làm tới”, “hống hách lên mặt” không chịu bỏ qua mà còn quá đáng bê cả khai thịt nóng hất vào mặt anh bồi bàn.
“Á!” - Anh bồi bàn vội ôm mặt kêu lên.
Mọi người nghe thấy âm thanh lớn liền quay lại nhìn nhưng rất nhanh cũng quay lại với cuộc trò chuyện xã giao cho mục đích làm ăn của chính mình. Không ai quan tâm anh bồi bàn hay vị khách kia đúng hay sai. Chỉ có Elizabeth và đám bạn vô giáo dục thì phá lên cười. Còn người quản lý mặc âu phục thì mắt đầy lửa hận, hai tay đã nắm chặt chỉ chực cho ông khách kia một cú nện nên thân nhưng trước sau vẫn không dám ra tay.
Người đàn ông trung niên kia không những không hả dạ mà còn buông lời miệt thị: “Nơi cao cấp như thế này mà để cho một phục vụ kém cỏi như vậy làm việc. Hơn nữa còn có dung mạo kinh tởm. Kiểu như mày không có tư cách đứng ở đây dù là làm một thằng phục vụ hạ tiện.”
Lúc này Elizabeth liền tiến lại khoác tay người đàn ông trung niên vừa buông lời nhục mạ anh phục vụ, cô ta ưỡn ẹo nói: “Được rồi, ngài đã trút giận rồi, có thoải mái hơn chưa?”
Người đàn ông bàn tay đặt ngay vào mông Elizabeth, vừa xoa nắn vừa nói: “Tôi phải đi thay đồ, em đi chọn đồ giúp tôi.”
Tại khu vực chung đông người nhưng hai kẻ đó lại dính sát vào nhau như sam bất kể bao nhiêu ánh mắt dị nghị. Ngay khi bọn họ quay người định bỏ đi thì liền nghe thấy một giọng đầy uy quyền vang lên.