Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Nghênh Niệm cảm thấy con đường "làm thân với Dụ Lẫm Nhiên" đã có một bước tiến thật dài. Với tâm trạng ấy, cô hài lòng khi xuất hiện tại hiện trường thi đấu của SF.
Tháng mười đã đi được nửa chặng đường, chỉ còn vài ngày nửa là đến giữa tháng, giải đấu S đã tiến vào giai đoạn thi đấu vòng bảng.
Đối thủ của SF là một đội đến từ châu Âu, Nghênh Niệm không biết rõ về đối phương, cho nên trước khi đến đây cô đã tranh thủ thời gian tìm hiểu một chút. Suốt cả trận đấu, cô hồi hộp không thôi, có lẽ là lâu rồi không đi xem thi đấu, hoặc có lẽ ý nghĩa của giải đấu S đã trở nên khác biệt, lúc mở đầu chưa rõ mạnh yếu, Nghênh Niệm phải lau mồ hôi vì SF.
Trận đấu bắt đầu từ lúc bảy giờ, đến tám giờ mười ba phút thì kết thúc.
Tận mắt chứng kiến SF giành chiến thắng, lúc bấy giờ Nghênh Niệm mới thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn như những lần trước, cô cầm bánh ngọt chờ nhân viên công tác đến, sau đó đi theo đối phương vào hậu trường. Bên trong hậu trường vô cùng náo nhiệt, bởi vì vừa chiến thắng nên bầu không khí rất vui vẻ.
Nghênh Niệm vừa xuất hiện, mọi người đều chào cô.
"Ồ, Nghênh Niệm hả? Lâu rồi không thấy em tới!"
"Lại mang theo bánh ngọt hả, mau đến đây!"
Nghênh Niệm cúi đầu chào từng người một, cô đặt bánh kem xuống, bắt đầu nói chuyện với huấn luyện viên.
"Dạo gần đây có phải bận học nên không rảnh đến đây đúng không?" Huấn luyện viên cười hỏi.
Cô muốn đến lắm chứ, nhưng lại có người không cho! Nghênh Niệm vô thức nhìn sang Dụ Lẫm Nhiên, nhưng miệng thì nói, "Dạ! Bận đi học, tuần này rảnh nên em lập tức đến đây liền!"
Ngược lại, Dụ Lẫm Nhiên vẫn giữ vẻ mặt hờ hững.
Bánh ngọt vị ô mai vẫn chưa được mở ra, Dụ Lẫm Nhiên nói với cô, "Đi thôi."
Đây... đây là đuổi cô đi hả? Nghênh Niệm sững sờ, tủi thân bĩu môi, "Dạ."
Cô đáp lời rồi đi ra ngoài.
Nhớ ra còn chưa chào mọi người, cô vội vàng quay lại chào tạm biệt huấn luyện viên và mọi người bên trong.
Mọi người không giữ cô lâu.
Ra khỏi phòng nghỉ, Nghênh Niệm mới nhận ra còn có người đi sau mình, cô kinh ngạc quay đầu lại, "Đội trưởng, anh... anh đi đâu đấy?"
Hai tay Dụ Lẫm Nhiên đút túi, anh chậm rải trả lời lại, "Đi ăn cơm."
Nghênh Niệm nhìn đằng sau anh mấy lần nhưng không thấy những người khác, "Bọn họ đâu?"
"Bọn họ không ăn cùng."
Cô sững sờ cất bước, sánh đôi cùng anh đi đến cửa, cô mới sực nhớ, "Đội trưởng, anh thay đồng phục ra hồi nào vậy?"
"Thi xong thì thay." Đồng phục nguyên một bộ, cởi áo khoác ra thì mặc đồ của mình, không gây chú ý. Đương nhiên, đối với những người không quan tâm eSport mà nói, gương mặt của anh còn nổi hơn cả bộ đồng phục của SF.
Nghênh Niệm chậm rãi dừng bước, Dụ Lẫm Nhiên cũng dừng lại theo cô. Cô có hơi khó tin, thử hỏi dò, "Đội trưởng, anh đi đâu ăn vậy..."
Anh hỏi lại, "Em muốn đi đâu?"
- - HÓA RA LÀ THẬT!
Nghênh Niệm bị dọa suýt nữa cắn trúng lưỡi, "Đội, đội trưởng, anh muốn ăn cơm với em hả?!"
Dụ Lẫm Nhiên liếc cô, "Em không rảnh hả?"
"Có có chứ! Đương nhiên là rảnh rồi!" Nghênh Niệm lắc đầu, sau lại lắc đầu.
Trước khi đi xem thi đấu cô không ngờ đến chuyện này, bất ngờ quá! Đúng là bất ngờ!
Bất ngờ dâng đến tận cửa, trừ phi Nghênh Niệm bị ngốc mới không cần, mặc kệ Dụ Lẫm Nhiên nghĩ thế nào, anh đã mở miệng rồi thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này!
Dù cho anh có đổi ý cô cũng nhất định khiến anh im miệng!
Bất ngờ qua đi lại mang theo sự lo lắng, Nghênh Niệm nhìn xung quanh, "Nhưng đội trưởng, chẳng may bị người khác nhìn thấy..."
"Sao?" Dụ Lẫm Nhiên không quan trọng lắm, "Có gì mà không để người nhìn thấy?"
"Em sợ ảnh hưởng xấu đến anh."
"Em tưởng ai ai cũng biết tôi à?"
Nghênh Niệm sờ cổ, cô không nói câu tiếp theo, chẳng may gặp người hâm mộ eSport thì sao?
Lần đầu tiên được ở bên cạnh anh, lần gặp nhau trước cửa hàng tiện lợi vào đêm mưa kia không tính, lần đó chỉ có thể tính là gặp nhau. Ở cùng nhau đúng nghĩa, không có những tuyển thủ và nhân viên SF, chỉ có hai người bọn họ thế này, quen nhau đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên.
Nghênh Niệm và Dụ Lẫm Nhiên sóng vai bước đi, anh cao hơn cô rất nhiều, hai cánh tay cách nhau hơn mười mấy cm. Nghênh Niệm không dám áp sát, sau khi xác định được chuyện cùng nhau ăn tối này không phải là mơ, cô bỗng trở nên trầm mặc.
Không dám nói lời nào, rất hồi hộp.
Cứ đi rồi lại đi, sau đó cô bỗng dừng lại.
Dụ Lẫm Nhiên cũng dừng bước, anh nhìn cô, "Sao thế?"
Nghênh Niệm cúi đầu đứng đó, hai giây sau cô lại ngẩng lên, không thể hình dung biểu cảm trên mặt cô, cô cố lấy hết dũng cảm, đưa tay chọc cánh tay Dụ Lẫm Nhiên.
"Đội trưởng, có thật là anh không?!"
"Không phải thì ai vô đây."
Nghênh Niệm thật chỉ muốn hét lên, cau mặt cau mày, cắn răng nhịn xuống.
Vài giây sau, cô thở dài một hơi, miễn cưỡng khôi phục lại bình thường, "Được rồi, chúng ta đi thôi."
"..." Dụ Lẫm Nhiên không nói gì. Đột nhiên muốn chạy trốn rồi hả?
Tâm trạng vui mừng của Nghênh Niệm như viết hết lên mặt, ý cười lan tràn đến khóe mắt, đuôi mày, giống như cô vừa trúng số độc đắc, cả đường cứ vui vẻ như thế.
Trên taxi, Dụ Lẫm Nhiên không nhịn được hỏi, "Buồn cười lắm hả?"
"Em không có cười!" Nghênh Niệm cố mím môi, nhưng ý cười lại ngập tràn trên gương mặt.
Chiếc xe chạy bon bon về phía trước, Nghênh Niệm ngồi bên ghế phải ở băng ghế sau, cứ nhìn lén Dụ Lẫm Nhiên bên cạnh. Vài giây lại nhìn sang, sau đó cứ chốc chốc là nhìn một chút, khoảng cách trong lúc đó cũng giảm bớt, có thể nhận ra bằng mắt thường.
Dụ Lẫm Nhiên bỗng nhiên im lặng hít vào thật sâu.
Cách một lớp quần áo, anh nắm lấy cổ tay của Nghênh Niệm, anh kéo nhẹ ống tay áo, đặt cổ tay phải của mình vào lòng bàn tay của cô.
"Cảm nhận được mạch đập chưa?" Dụ Lẫm Nhiên quay đầu đối mặt với cô, tựa như bất đắc dĩ, "Tôi là thật, không phải đồ giả đâu."
Nhịp tim rộn ràng, cái cảm giác này không phải là tình cảm của fan đối với thần tượng, mà nó là sự rung động đơn thuần dành cho người khác phái, rất khó hình dung.
Nghênh Niệm cuống quýt rụt tay lại, ánh mắt nhanh tróng lảng đi chỗ khác, cố gắng bình tĩnh, "... À."
Dụ Lẫm Nhiên chỉnh lại tay áo, thu lại ánh mắt của mình.
...
Nhà hàng đặc sản Vân Nam trang trí theo phong cách khá đặc sắc, sau khi gọi món xong, dưới ngọn đèn vàng ấm áp rũ xuống, ly thủy tinh được nước chanh trong suốt, băng ghế dài hai người đối mặt nhau bị che khuất bởi rèm cửa, thoáng chốc tạo nên một không gian riêng tư ngăn cách người ngoài.
Nghênh Niệm không biết nói gì, hai tay đặt trên đầu gối ở dưới bàn ngại ngùng để cạnh nhau.
Vẫn là Dụ Lẫm Nhiên mở lời trước, "Sẹo trên mặt đã lành hẳn chưa?"
Anh nhìn phía dưới khóe mắt của cô, ánh mắt khiến người khác căng thẳng.
Nghênh Niệm ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ rồi."
"Lần sau còn đánh nhau nữa không?"
"Em không có đánh nhau..." Nghênh Niệm thẳng lưng định phản bác, nhưng ánh mắt nặng nề của Dụ Lẫm Nhiên tia tới, cô sợ hãi, giọng nói cũng nhỏ hẳn, "Là người ta ra tay trước, nếu em không đánh lại thì cô gái kia sẽ bị thương."
"Kết quả cô ấy không bị thương, ngược lại là em bị thương." Dụ Lẫm Nhiên như cười như không, "Em giỏi thật đấy."
Nghênh Niệm giải thích cũng không được, mà không giải thích cũng không được, nói sao cũng không được, cô nản chí trả lời, "Đội trưởng anh đừng thế mà, em là vì giúp đỡ người khác, lúc trước anh khen em giúp người làm niềm vui, sao bây giờ lại giễu cợt em?"
"Giúp người làm niềm vui là một chuyện, ngốc lại là chuyện khác." Dụ Lẫm Nhiên nói, "Việc nào ra việc đó."
Nghênh Niệm thầm thì, "Em ngốc mà anh còn ngồi ăn cùng em..."
"Ý em là đuổi tôi đi?"
"Không, không phải!" Nghênh Niệm quýnh lên, dù sao cũng hết cách, cô chỉ muốn nằm dài ra sàn ăn vạ, "Trời ơi --"
"Em lớn tiếng xíu nữa, để tôi vén rèm lên cho mấy bàn kế bên xem diễn." Dụ Lẫm Nhiên bưng ly nước thản nhiên uống một hớp.
Nghênh Niệm thảm thiết gục xuống bàn, "Hôm nay đội trưởng mời em ăn cơm là để dạy dỗ em hả?"
Anh hỏi lại, "Em thấy sao?"
"Em thấy là!" Nghênh Niệm ủ rũ đáp, "Chuyện gấp mà, em lại không phải đánh nhau cố ý gây chuyện mà đánh nhau..." Cô vờ đáng thương, đưa tay sờ sờ vết sẹo gần như đã mờ hẳn dưới khóe mắt, "Vết thương của em khó khăn lắm mới lành được, bây giờ anh lại mắng em, em buồn quá..."
Nghênh Niệm coi như đã hiểu. Dụ Lẫm Nhiên không những yêu cầu bản thân nghiêm khắc, anh đối với fan của mình cũng chẳng rộng rãi là bao. Vừa muốn fan học hành cho giỏi, vừa phản đối, không cho fan đánh nhau... Cô thấy Dụ Lẫm Nhiên muốn rèn fan của mình thành người văn minh, gương mẫu thì có!
Dụ Lẫm Nhiên liếc cô.
Nghênh Niệm tranh thủ tìm chủ đề, nói lảng sang chuyện khác, nói nói một hồi cuối cũng cũng di dời chuyện này sang một bên.
Trò chuyện một lát, Nghênh Niệm thấy lạnh lạnh, trong ba lô có mang theo một cái áo lót, cô ngượng ngùng cầm ba lô lên, "Đội trưởng, em đi WC tí nha!"
Điện thoại đặt trên bàn nên cô không tiện cầm theo, cô nói, "Nếu có điện thoại thì anh bảo chờ chút!"
Nói xong cô liền chạy đi.
Dụ Lẫm Nhiên cầm điện thoại ra xem thử trong nhóm chat, hôm nay người đại diện cho đội nhận phỏng vấn là Thành Nhuận, cả đội đi ăn liên hoan như thường lệ. Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước đang tám chuyện bữa cơm tối bất ngờ của anh ra sao.
Dụ Lẫm Nhiên không có ý định trả lời bọn họ. Anh đọc hết tin nhắn rồi để điện thoại xuống, điện thoại đối diện là vang lên.
Màn hình hiện lên ba chữ, hình như là tên của một chàng trai: Giang Gia Thụ.
Mặc dù đã được Nghênh Niệm cho phép từ trước, nhưng Dụ Lẫm Nhiên không định nhận điện thoại. Không chống lại được nghị lực của đối phương, chuông vang lên một hồi không có người nhận, sau khi cúp máy lại gọi lại một lần nữa.
Tiếng chuông vang lên lần thứ ba, tuy âm lượng không lớn nhưng cứ vang thế này sẽ ảnh hưởng đến người khác, Dụ Lẫm Nhiên đành cầm điện thoại của Nghênh Niệm lên.
Sau khi ấn nút nghe, anh bảo, "Hiện tại Nghênh Niệm không thể nhận điện thoại, lát nữa hãy gọi lại."
Bên kia ngừng lại một lát, quả thật là một chàng trai, nghe giọng của anh thì rất kinh ngạc, "Anh là ai?!"
Dụ Lẫm Nhiên không muốn nói nhiều, đang định cúp máy thì người bên đầu dây bên kia bỗng nhưng hiểu ra, "Anh anh anh! Có phải anh là Dụ Lẫm Nhiên không??!"
Dụ Lẫm Nhiên không ngại khi đối phương biết mình, thản nhiên trả lời, "Đúng vậy."
Câu trả lời trực tiếp khiến đối phương sôi máu.
Chàng trai bên đầu kia điện thoại vô cùng kích động, "Dụ Lẫm Nhiên, anh anh cách xa Niệm Niệm ra cho tôi!"
Im lặng vài giây, Dụ Lẫm Nhiên cong môi, như cười như không, "-- Ồ?"
Tháng mười đã đi được nửa chặng đường, chỉ còn vài ngày nửa là đến giữa tháng, giải đấu S đã tiến vào giai đoạn thi đấu vòng bảng.
Đối thủ của SF là một đội đến từ châu Âu, Nghênh Niệm không biết rõ về đối phương, cho nên trước khi đến đây cô đã tranh thủ thời gian tìm hiểu một chút. Suốt cả trận đấu, cô hồi hộp không thôi, có lẽ là lâu rồi không đi xem thi đấu, hoặc có lẽ ý nghĩa của giải đấu S đã trở nên khác biệt, lúc mở đầu chưa rõ mạnh yếu, Nghênh Niệm phải lau mồ hôi vì SF.
Trận đấu bắt đầu từ lúc bảy giờ, đến tám giờ mười ba phút thì kết thúc.
Tận mắt chứng kiến SF giành chiến thắng, lúc bấy giờ Nghênh Niệm mới thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn như những lần trước, cô cầm bánh ngọt chờ nhân viên công tác đến, sau đó đi theo đối phương vào hậu trường. Bên trong hậu trường vô cùng náo nhiệt, bởi vì vừa chiến thắng nên bầu không khí rất vui vẻ.
Nghênh Niệm vừa xuất hiện, mọi người đều chào cô.
"Ồ, Nghênh Niệm hả? Lâu rồi không thấy em tới!"
"Lại mang theo bánh ngọt hả, mau đến đây!"
Nghênh Niệm cúi đầu chào từng người một, cô đặt bánh kem xuống, bắt đầu nói chuyện với huấn luyện viên.
"Dạo gần đây có phải bận học nên không rảnh đến đây đúng không?" Huấn luyện viên cười hỏi.
Cô muốn đến lắm chứ, nhưng lại có người không cho! Nghênh Niệm vô thức nhìn sang Dụ Lẫm Nhiên, nhưng miệng thì nói, "Dạ! Bận đi học, tuần này rảnh nên em lập tức đến đây liền!"
Ngược lại, Dụ Lẫm Nhiên vẫn giữ vẻ mặt hờ hững.
Bánh ngọt vị ô mai vẫn chưa được mở ra, Dụ Lẫm Nhiên nói với cô, "Đi thôi."
Đây... đây là đuổi cô đi hả? Nghênh Niệm sững sờ, tủi thân bĩu môi, "Dạ."
Cô đáp lời rồi đi ra ngoài.
Nhớ ra còn chưa chào mọi người, cô vội vàng quay lại chào tạm biệt huấn luyện viên và mọi người bên trong.
Mọi người không giữ cô lâu.
Ra khỏi phòng nghỉ, Nghênh Niệm mới nhận ra còn có người đi sau mình, cô kinh ngạc quay đầu lại, "Đội trưởng, anh... anh đi đâu đấy?"
Hai tay Dụ Lẫm Nhiên đút túi, anh chậm rải trả lời lại, "Đi ăn cơm."
Nghênh Niệm nhìn đằng sau anh mấy lần nhưng không thấy những người khác, "Bọn họ đâu?"
"Bọn họ không ăn cùng."
Cô sững sờ cất bước, sánh đôi cùng anh đi đến cửa, cô mới sực nhớ, "Đội trưởng, anh thay đồng phục ra hồi nào vậy?"
"Thi xong thì thay." Đồng phục nguyên một bộ, cởi áo khoác ra thì mặc đồ của mình, không gây chú ý. Đương nhiên, đối với những người không quan tâm eSport mà nói, gương mặt của anh còn nổi hơn cả bộ đồng phục của SF.
Nghênh Niệm chậm rãi dừng bước, Dụ Lẫm Nhiên cũng dừng lại theo cô. Cô có hơi khó tin, thử hỏi dò, "Đội trưởng, anh đi đâu ăn vậy..."
Anh hỏi lại, "Em muốn đi đâu?"
- - HÓA RA LÀ THẬT!
Nghênh Niệm bị dọa suýt nữa cắn trúng lưỡi, "Đội, đội trưởng, anh muốn ăn cơm với em hả?!"
Dụ Lẫm Nhiên liếc cô, "Em không rảnh hả?"
"Có có chứ! Đương nhiên là rảnh rồi!" Nghênh Niệm lắc đầu, sau lại lắc đầu.
Trước khi đi xem thi đấu cô không ngờ đến chuyện này, bất ngờ quá! Đúng là bất ngờ!
Bất ngờ dâng đến tận cửa, trừ phi Nghênh Niệm bị ngốc mới không cần, mặc kệ Dụ Lẫm Nhiên nghĩ thế nào, anh đã mở miệng rồi thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này!
Dù cho anh có đổi ý cô cũng nhất định khiến anh im miệng!
Bất ngờ qua đi lại mang theo sự lo lắng, Nghênh Niệm nhìn xung quanh, "Nhưng đội trưởng, chẳng may bị người khác nhìn thấy..."
"Sao?" Dụ Lẫm Nhiên không quan trọng lắm, "Có gì mà không để người nhìn thấy?"
"Em sợ ảnh hưởng xấu đến anh."
"Em tưởng ai ai cũng biết tôi à?"
Nghênh Niệm sờ cổ, cô không nói câu tiếp theo, chẳng may gặp người hâm mộ eSport thì sao?
Lần đầu tiên được ở bên cạnh anh, lần gặp nhau trước cửa hàng tiện lợi vào đêm mưa kia không tính, lần đó chỉ có thể tính là gặp nhau. Ở cùng nhau đúng nghĩa, không có những tuyển thủ và nhân viên SF, chỉ có hai người bọn họ thế này, quen nhau đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên.
Nghênh Niệm và Dụ Lẫm Nhiên sóng vai bước đi, anh cao hơn cô rất nhiều, hai cánh tay cách nhau hơn mười mấy cm. Nghênh Niệm không dám áp sát, sau khi xác định được chuyện cùng nhau ăn tối này không phải là mơ, cô bỗng trở nên trầm mặc.
Không dám nói lời nào, rất hồi hộp.
Cứ đi rồi lại đi, sau đó cô bỗng dừng lại.
Dụ Lẫm Nhiên cũng dừng bước, anh nhìn cô, "Sao thế?"
Nghênh Niệm cúi đầu đứng đó, hai giây sau cô lại ngẩng lên, không thể hình dung biểu cảm trên mặt cô, cô cố lấy hết dũng cảm, đưa tay chọc cánh tay Dụ Lẫm Nhiên.
"Đội trưởng, có thật là anh không?!"
"Không phải thì ai vô đây."
Nghênh Niệm thật chỉ muốn hét lên, cau mặt cau mày, cắn răng nhịn xuống.
Vài giây sau, cô thở dài một hơi, miễn cưỡng khôi phục lại bình thường, "Được rồi, chúng ta đi thôi."
"..." Dụ Lẫm Nhiên không nói gì. Đột nhiên muốn chạy trốn rồi hả?
Tâm trạng vui mừng của Nghênh Niệm như viết hết lên mặt, ý cười lan tràn đến khóe mắt, đuôi mày, giống như cô vừa trúng số độc đắc, cả đường cứ vui vẻ như thế.
Trên taxi, Dụ Lẫm Nhiên không nhịn được hỏi, "Buồn cười lắm hả?"
"Em không có cười!" Nghênh Niệm cố mím môi, nhưng ý cười lại ngập tràn trên gương mặt.
Chiếc xe chạy bon bon về phía trước, Nghênh Niệm ngồi bên ghế phải ở băng ghế sau, cứ nhìn lén Dụ Lẫm Nhiên bên cạnh. Vài giây lại nhìn sang, sau đó cứ chốc chốc là nhìn một chút, khoảng cách trong lúc đó cũng giảm bớt, có thể nhận ra bằng mắt thường.
Dụ Lẫm Nhiên bỗng nhiên im lặng hít vào thật sâu.
Cách một lớp quần áo, anh nắm lấy cổ tay của Nghênh Niệm, anh kéo nhẹ ống tay áo, đặt cổ tay phải của mình vào lòng bàn tay của cô.
"Cảm nhận được mạch đập chưa?" Dụ Lẫm Nhiên quay đầu đối mặt với cô, tựa như bất đắc dĩ, "Tôi là thật, không phải đồ giả đâu."
Nhịp tim rộn ràng, cái cảm giác này không phải là tình cảm của fan đối với thần tượng, mà nó là sự rung động đơn thuần dành cho người khác phái, rất khó hình dung.
Nghênh Niệm cuống quýt rụt tay lại, ánh mắt nhanh tróng lảng đi chỗ khác, cố gắng bình tĩnh, "... À."
Dụ Lẫm Nhiên chỉnh lại tay áo, thu lại ánh mắt của mình.
...
Nhà hàng đặc sản Vân Nam trang trí theo phong cách khá đặc sắc, sau khi gọi món xong, dưới ngọn đèn vàng ấm áp rũ xuống, ly thủy tinh được nước chanh trong suốt, băng ghế dài hai người đối mặt nhau bị che khuất bởi rèm cửa, thoáng chốc tạo nên một không gian riêng tư ngăn cách người ngoài.
Nghênh Niệm không biết nói gì, hai tay đặt trên đầu gối ở dưới bàn ngại ngùng để cạnh nhau.
Vẫn là Dụ Lẫm Nhiên mở lời trước, "Sẹo trên mặt đã lành hẳn chưa?"
Anh nhìn phía dưới khóe mắt của cô, ánh mắt khiến người khác căng thẳng.
Nghênh Niệm ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ rồi."
"Lần sau còn đánh nhau nữa không?"
"Em không có đánh nhau..." Nghênh Niệm thẳng lưng định phản bác, nhưng ánh mắt nặng nề của Dụ Lẫm Nhiên tia tới, cô sợ hãi, giọng nói cũng nhỏ hẳn, "Là người ta ra tay trước, nếu em không đánh lại thì cô gái kia sẽ bị thương."
"Kết quả cô ấy không bị thương, ngược lại là em bị thương." Dụ Lẫm Nhiên như cười như không, "Em giỏi thật đấy."
Nghênh Niệm giải thích cũng không được, mà không giải thích cũng không được, nói sao cũng không được, cô nản chí trả lời, "Đội trưởng anh đừng thế mà, em là vì giúp đỡ người khác, lúc trước anh khen em giúp người làm niềm vui, sao bây giờ lại giễu cợt em?"
"Giúp người làm niềm vui là một chuyện, ngốc lại là chuyện khác." Dụ Lẫm Nhiên nói, "Việc nào ra việc đó."
Nghênh Niệm thầm thì, "Em ngốc mà anh còn ngồi ăn cùng em..."
"Ý em là đuổi tôi đi?"
"Không, không phải!" Nghênh Niệm quýnh lên, dù sao cũng hết cách, cô chỉ muốn nằm dài ra sàn ăn vạ, "Trời ơi --"
"Em lớn tiếng xíu nữa, để tôi vén rèm lên cho mấy bàn kế bên xem diễn." Dụ Lẫm Nhiên bưng ly nước thản nhiên uống một hớp.
Nghênh Niệm thảm thiết gục xuống bàn, "Hôm nay đội trưởng mời em ăn cơm là để dạy dỗ em hả?"
Anh hỏi lại, "Em thấy sao?"
"Em thấy là!" Nghênh Niệm ủ rũ đáp, "Chuyện gấp mà, em lại không phải đánh nhau cố ý gây chuyện mà đánh nhau..." Cô vờ đáng thương, đưa tay sờ sờ vết sẹo gần như đã mờ hẳn dưới khóe mắt, "Vết thương của em khó khăn lắm mới lành được, bây giờ anh lại mắng em, em buồn quá..."
Nghênh Niệm coi như đã hiểu. Dụ Lẫm Nhiên không những yêu cầu bản thân nghiêm khắc, anh đối với fan của mình cũng chẳng rộng rãi là bao. Vừa muốn fan học hành cho giỏi, vừa phản đối, không cho fan đánh nhau... Cô thấy Dụ Lẫm Nhiên muốn rèn fan của mình thành người văn minh, gương mẫu thì có!
Dụ Lẫm Nhiên liếc cô.
Nghênh Niệm tranh thủ tìm chủ đề, nói lảng sang chuyện khác, nói nói một hồi cuối cũng cũng di dời chuyện này sang một bên.
Trò chuyện một lát, Nghênh Niệm thấy lạnh lạnh, trong ba lô có mang theo một cái áo lót, cô ngượng ngùng cầm ba lô lên, "Đội trưởng, em đi WC tí nha!"
Điện thoại đặt trên bàn nên cô không tiện cầm theo, cô nói, "Nếu có điện thoại thì anh bảo chờ chút!"
Nói xong cô liền chạy đi.
Dụ Lẫm Nhiên cầm điện thoại ra xem thử trong nhóm chat, hôm nay người đại diện cho đội nhận phỏng vấn là Thành Nhuận, cả đội đi ăn liên hoan như thường lệ. Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước đang tám chuyện bữa cơm tối bất ngờ của anh ra sao.
Dụ Lẫm Nhiên không có ý định trả lời bọn họ. Anh đọc hết tin nhắn rồi để điện thoại xuống, điện thoại đối diện là vang lên.
Màn hình hiện lên ba chữ, hình như là tên của một chàng trai: Giang Gia Thụ.
Mặc dù đã được Nghênh Niệm cho phép từ trước, nhưng Dụ Lẫm Nhiên không định nhận điện thoại. Không chống lại được nghị lực của đối phương, chuông vang lên một hồi không có người nhận, sau khi cúp máy lại gọi lại một lần nữa.
Tiếng chuông vang lên lần thứ ba, tuy âm lượng không lớn nhưng cứ vang thế này sẽ ảnh hưởng đến người khác, Dụ Lẫm Nhiên đành cầm điện thoại của Nghênh Niệm lên.
Sau khi ấn nút nghe, anh bảo, "Hiện tại Nghênh Niệm không thể nhận điện thoại, lát nữa hãy gọi lại."
Bên kia ngừng lại một lát, quả thật là một chàng trai, nghe giọng của anh thì rất kinh ngạc, "Anh là ai?!"
Dụ Lẫm Nhiên không muốn nói nhiều, đang định cúp máy thì người bên đầu dây bên kia bỗng nhưng hiểu ra, "Anh anh anh! Có phải anh là Dụ Lẫm Nhiên không??!"
Dụ Lẫm Nhiên không ngại khi đối phương biết mình, thản nhiên trả lời, "Đúng vậy."
Câu trả lời trực tiếp khiến đối phương sôi máu.
Chàng trai bên đầu kia điện thoại vô cùng kích động, "Dụ Lẫm Nhiên, anh anh cách xa Niệm Niệm ra cho tôi!"
Im lặng vài giây, Dụ Lẫm Nhiên cong môi, như cười như không, "-- Ồ?"