-
Phần 8
[Zhihu] 《CHI PHỐI TRI GIÁC》- Châu Sinh ~ Hoài Từ.
Tác giả: 隋安
___________
(Phần
15.
Hoài Từ thần sắc căng thẳng nhìn tôi: "Không sao chứ?"
Tôi lắc đầu, chưa kịp nói gì, người đàn ông bị đánh ngã đã ngồi dậy khỏi sàn nhà và hét vào mặt Hoài Từ: "Thả cô ấy ra."
Anh ta lao tới muốn động thủ, tôi đã ngăn cản kịp thời "Anh dám."
"Châu Sinh, đến bên anh."
Người đàn ông kìm nén sự xúc động và cố gắng kéo tôi lại với một khuôn mặt ảm đạm.
Hoài Từ chặn tôi phía sau, sắc mặt tái mét nắm chặt nắm đấm.
Không khí giữa hai người họ như gươm súng sẵn sàng, hết sức căng thẳng.
"Hoài Từ, đừng." Tôi nắm tay anh "Để em xử lý."
Cái đồ chết tiệt này đã học cách đánh nhau kịch liệt trong nhiều năm qua, một khi động tay, Hoài Từ chắc chắn chịu nhiệt.
Hoài Từ nắm chắc tay tôi, nhẹ nhàng nói: "Có anh ở đây."
Tôi ngay lập tức cảm nhận được cảm giác an toàn khi được bảo vệ vững vàng, tim tôi đập nhanh tràn đầy ấm áp, tình cảm sinh sôi.
Người đàn ông không thể chịu đựng thêm nữa, "Châu Sinh, lại đây!"
"Câm miệng." Tôi lạnh lùng nhìn anh ta "Khương Giang, anh có tư cách gì mà làm ầm làm ĩ trước mặt tôi."
Tên khốn này rốt cuộc làm thế nào mà có thể lẽ thẳng khí hùng, không biết xấu hổ ở đây quấy rầy tôi.
Trong trí tưởng tượng tự luyến vô căn cứ của hắn, rốt cuộc có bao nhiêu xem thường tôi, mới khiến anh ta nghĩ rằng tôi sẽ quay đầu nhìn lại đống rác rưởi của anh ta một lần nữa.
Khương Giang thấy tôi không vui, không còn nắm tay Hoài Từ nữa, hạ giọng nói : "Châu Sinh, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi, được không?"
"Anh không xứng." Tôi cảm thấy buồn nôn "Rác thì nên ở đống rác, đừng chạy đến tôi để tìm cảm giác tồn tại."
"Đừng vậy mà, Châu Sinh. "
"Anh còn chưa đủ làm tôi buồn nôn sao?"
"Là lỗi của anh." Khương Giang đôi mắt đen láy, nhìn thẳng vào tôi "Anh và Bạch Chi Thư đã đồng ý ly hôn, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện."
"Em tha thứ cho anh nha! Được không?"
Nhìn dáng vẻ thấp kém dè dặt của anh ta, chỉ thấy mỉa mai.
Bao nhiêu năm qua, hắn vẫn luôn kêu căng, ngạo mạn, khó gần, có chổ nào giống với hiện tại, hạ thân mình cao quý, chứ đừng nói đến là cầu xin người khác.
Tôi cực kỳ ghê tởm: "Cút. "
"Châu Sinh, đừng như vậy anh đã mua váy cưới bản giới hạn mà em thích rồi." Khương Giang hạ thấp giọng nói: "Chúng ta bắt đầu lại, được không?"
"Câm miệng." Tôi có chút mất kiểm soát "Có ý nghĩa nữa không? Khương Giang, đừng nói là yêu, anh còn chưa từng tôn trọng tôi nữa, anh có mặt mũi nào mà đứng ở đây nói chuyện với tôi."
" Khương Giang, anh thật vô liêm sỉ."
Tức khắc, những thất vọng này khiến tôi thật sự hiểu ra, quá khứ của tôi và anh ta nực cười biết bao.
Tình yêu của anh ta được định giá rõ ràng, tất cả những lựa chọn anh ta đều tự coi mình là trung tâm, chỉ chọn những điều tốt nhất cho bản thân mình.
Lựa chọn Bạch Chi Thư là lựa chọn tốt nhất mà anh ta chọn, rời bỏ tôi không chút do dự.
Hôm nay, anh ta đã có được tất cả liền quay đầu quỳ gối theo đuổi con tim, cái được gọi là chân tình. Cực kỳ vô sỉ.
"Châu Sinh" giọng người này khàn đi "Anh hối hận rồi, anh thật sự hối hận rồi, ngay từ đầu anh không nên rời xa em."
"Anh không thể không có em."
Khương Giang bước tới.
Hoài Từ ở trước mặt tôi, sắc mặt căng thẳng, sự nhẫn nại lập tức cạn kiệt.
"Cút đi nhanh." Tôi lấy điện thoại ra "Nếu không tôi báo cảnh sát. "
Khương Giang nhìn tôi chằm chằm, khá lâu, cuối cùng cũng chầm chậm nói: "Được, anh sẽ còn quay lại."
Lúc này, mắng anh ta tôi cũng cảm thấy lãng phí ngôn từ.
Trước lúc đi, anh ta liếc Hoài Từ một cái, nói với tôi: "Châu Sinh, em đang giận anh, có thể chơi bời, nhưng mà nên hồi tâm rồi."
"Đừng dùng sự hoang tưởng của anh để làm tôi thêm ghê tởm." Tôi căm ghét nói một câu.
Anh ta quá tự dĩ vi thị(*), giống như một chú hề, lấy lòng thiên hạ.
(*) tự cho mình là đúng.
Khương Giang nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, một lúc lâu rồi bước đi với vẻ mặt nguội lạnh.
Tôi mệt mỏi lả người, xoay người ôm eo Hoài Từ, chống đỡ cười hỏi: "Dì không về cùng anh sao?"
"Mẹ qua nhà dì hai rồi. "
Hoài Từ cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng.
Anh đưa tay ra nhẹ nhàng nghịch tóc tôi, tay còn lại ôm eo theo ý thức.
"Vậy...." tôi chỉ phía sau lưng "Có muốn đến nhà em không?"
Hoài Từ giả vờ bình tĩnh, gật đầu.
Tôi cười kéo anh ấy vào nhà, mở cửa ra, tôi liền nhảy lên người anh, hai chân vòng qua eo hẹp, ôm cổ cúi đầu hôn.
Hoài Từ vững vàng đỡ lấy tôi, một bên đáp lại nụ hôn, một bên bế tôi đi vào nhà.
Cho đến khi cả hai chúng tôi ngã xuống trên chiếc sofa mới tạm thời thả ra.
Tôi thở hổn hển chạm vào lông mài, vùi đầu vào cổ anh một cách tham lam, nghẹn giọng nói: "Anh muốn biết không?"
"Chuyện liên quan đến Khương Giang."