-
Phần 7
[Zhihu] 《CHI PHỐI TRI GIÁC》- Châu Sinh ~ Hoài Từ.
Tác giả: 隋安
___________
(Phần 7)
14.
Tình huống có chút tế nhị, tôi hình như, không nên đi ra ngoài.
Để khỏi phải hù dọa trưởng bối.
Hoài Từ giọng điệu bất đắc dĩ: "Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi."
"Mẹ phải nghĩ chứ, còn nghĩ đến ôm cháu nội đây này." Mẹ Hoài có chút buồn rầu "Con lầm lì như vậy, bao nhiêu năm nay chỉ kể về Khanh Khanh, sau khi chia tay cũng không tìm hiểu thêm ai."
"Mẹ không hiểu suy nghĩ của con, nhưng con với Khanh Khanh cùng nhau trưởng thành, hiểu tận gốc rễ, sống chung với nhau tốt biết bao."
Còn là thanh mai trúc mã á)
Tôi đang nằm trên giường Hoài Từ nghe lén, cũng không biết có thất đức quá không.
"Không cần đâu, con với cô ấy không có khả năng. " Hoài Từ ngắn gọn thô lỗ.
Tôi nghe thấy lời này cười như một con ngốc, lăn lộn trên giường.
Mẹ Hoài cũng đơn giản, cộc cằn: "Vậy con đem về cho mẹ xem một người có khả năng đi, gặp xong, mẹ đảm bảo sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của con nữa."
"Mẹ, mẹ ngồi xuống trước đã."
Bên ngoài yên tĩnh trở lại.
Một chút sau, Hoài Từ mở cửa bước vào, thấy tôi đang nằm trên giường, ánh mắt đen sâu thẳm, khóe miệng hiện lên ý cười.
Anh chống xuống giường nghiêng người, “Sao em không đi ra ngoài?"
"Em sợ mẹ anh." Tay tôi không yên phận chạm vào eo của anh.
"Mẹ muốn gặp em, cùng nhau ăn tối không?"
Hoài Từ chụp lấy tay tôi, vòng tay qua eo và đỡ tôi ngồi dậy.
Tôi lắc đầu: "Sau này sẽ còn cơ hội."
Tôi không muốn gặp.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ vừa rồi, khiến tôi ý thức được gặp bố mẹ anh ấy là một điều trang trọng, nghiêm túc và khắt khe đến mức tưởng như phải nói đến chuyện kết hôn ngay lúc này.
Sự trang nghiêm này, tức thời tôi không thể gánh vác nổi.
Hơn nữa tôi có một số nút thắt không vui vẻ giấu trong tim.Tôi có thể vĩnh viễn sẽ không thể gánh vác được sự trang nghiêm này.
Vậy thì đừng nên làm những việc dư thừa, đừng nên xuất hiện, không để ba mẹ anh ấy ấm ức là tốt nhất.
Động tác của Hoài Từ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, "Được, có muốn ra ngoài chơi chút không?"
Anh ấy không hề có chút miễn cưỡng và không hài lòng nào, tôi có chút bất an, sau khi cân nhắc: "Hoài Từ, có thể không gặp được không."
"Được."
Hoài Từ vẫn đồng ý.
Tôi cảm nhận được sự tôn trọng, trong lòng ấm áp, dính lấy anh một chút mới để anh đi.
Rất nhanh, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa của hai mẹ con họ đi ra ngoài.
Tôi nằm trên giường của Hoài Từ một lúc mới ngồi dậy đi về nhà, sau khi ăn xong bữa tối đơn giản, quá mệt mỏi, tôi đi ngủ sớm.
Cũng không biết là qua bao lâu, tiếng chuông cửa reo liên tục đã đánh thức tôi.
Mắt tôi mở không lên, đứng dậy đi mở cửa cho tới khi nghe thấy một giọng nam bình thãn và từ tính bên tai.
"Châu Sinh."
Âm thanh này quen thuộc đến nỗi làm tôi tĩnh lại ngay lập tức, tim co thắt lại, chưa kịp mở miệng đã bị tay người đàn ông ôm ôm kéo vào lòng.
Người đàn ông trầm giọng: "Anh nhớ em lắm."
Tôi phản ứng lại, khuỵu chân hậm hực đạp mạnh vào bụng anh ta. Rồi một cái tát nhanh chóng và tàn nhẫn tát vào khuôn mặt thánh thiện của hắn ta.
Tôi không kìm nén cơn giận "Tiện nhân, anh còn dám làm tôi ghê tỡm."
"Châu Sinh, ngoan, đừng như vậy." Người đàn ông miễn cưỡng đi qua "Nghe anh giải thích, anh với cô ta ly hôn rồi, em bình tĩnh lại đi."
"Bây giờ người nên bình tĩnh là anh thì có."
Tôi túm cổ áo người đàn ông đó và đẩy anh ta vào tường đối mặt với hắn ta.
Cái đồ cà phê thối(*), ai cho hắn mặt mũi, dám đến đây tìm tôi.
(*) một từ ngữ xúc phạm.
"Châu Sinh, anh sai rồi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi, được không?"
Người đàn ông thấp kém van xin, đưa tay ra định ôm tôi, tôi né tránh, tát vào mặt anh ta một cú nữa, cũng không hề lay động.
"Tránh ra."
Tiếng tôi khàn đi.
Sau đó có người lao đến đấm một đấm và đẩy anh ta ngã ra sàn. Tôi được người đó bao bọc trong lòng.
Hương thơm lành lạnh quen thuộc làm cho lòng tôi an tâm.