-
Chương 4
(Edited by tramhuong3890)
Hạ Liên ngẩn ra, không ngờ được hắn lại có thể hỏi nàng thẳng thắn như vậy.
"Muội..."
Nàng chưa kịp mở miệng, hắn lại tiến về phía trước một bước, khoảng cách hai người càng gần hơn. Hắn cúi người nhìn nàng, hô hấp của hai người quẩn quanh một chỗ.
Hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập cuồng loạn của nàng.
Giống như sợ hắn sẽ ăn nàng vậy.
"Nhị tiểu thư!"
Đúng lúc này, thanh âm Hồng Đào đột nhiên vang lên từ một nơi không xa.
Hạ Liên như đột nhiên bừng tỉnh, mà Hạ Ý cũng đã xoay người, cất bước trở lại phòng mình. Phảng phất việc vừa rồi chưa từng xảy ra.
"Đại ca... nghỉ sớm đi ạ."
Nói xong câu này, Hạ Liên khép cửa lại giúp hắn. Cử động xem ra rất tri kỷ khéo hiểu lòng người này, đối nàng lại là sư giải thoát.
"Ta ở chỗ này."
Cách cửa phòng, Hạ Ý nghe thấy Hạ Liên đáp lại Hồng Đào.
Tiếp theo, tiếng bước chân của hai vị cô nương xa dần.
...
Ngày thứ hai, Hạ Liên theo Hạ Ý tới Yên Hoa lâu. Bọn họ cũng không nhắc lại việc tối hôm qua.
Sau khi ngựa xe dừng lại, Hạ Ý xuống xe trước, tiếp đó đưa tay ra trước mặt nàng.
Đầu tiên Hạ Liên sững sờ, sau đó mới nhận ra, hắn định đỡ mình.
Nàng không hiểu rất rõ quy củ ở bên ngoài của loại gia đình lớn như thế này, dù sao trước kia nàng chưa từng trải qua, cũng chưa từng gặp qua. Nàng chỉ tưởng rằng đây là một loại lễ nghi, thầm nghĩ nếu hôm nay người đồng hành là Hạ Doanh thì chắc hắn cũng như vậy.
Vì vậy liền vươn tay, bỏ vào lòng bàn tay của hắn.
Đó là lần đầu tiên tay của nàng bị hắn nắm lấy trong lòng bàn tay. Tay hắn thon dài mà mạnh mẽ, bàn tay rất to, có thể cho người ta cảm giác an toàn.
Trong chớp mắt này, trong lòng Hạ Liên đột nhiên nảy sinh cảm giác kỳ diệu.
Nói không rõ ràng, có chút tuyệt vời, lại có chút khó nắm bắt.
Loại cảm giác này có lẽ là... Bất luận người này là kẻ đáng sợ cỡ nào trong mắt người đời, nhưng cuối cùng hắn vẫn là huynh trưởng của nàng. Mặc dù huynh muội bọn họ chẳng hề thân cận, thậm chí vào một tháng trước hai bên còn xa lạ.
"Đang nghĩ gì?"
Đột nhiên, bên tai vang lên thanh âm của hắn.
Hạ Liên gấp rút thu hồi suy nghĩ: "Không có gì."
Hai người một trước một sau vào Yên Hoa lâu. Cô nương và chủ chứa ở đây không ai là không biết Hạ Ý. Hạ Liên đi theo hắn, vừa vào cửa đã gặp chủ chứa đầy vẻ tươi cười nịnh nọt chào đón: "Hạ công tử cuối cùng ngài đã tới, Lạc công tử và những người khác đang đợi ngài trong phòng đấy ạ."
Nói xong thì xoay thân thể to mọng, dẫn đường cho hai người. Mắt thấy người phía trước có thân thể to mọng lại cố ý tỏ vẻ ngượng ngùng, Hạ Liên mím môi cố nén, sợ mình không cẩn thận bật cười.
Đến phòng bao, Hạ Liên trước hết nghe được âm thanh du dương của đàn. Phòng bao ở lầu ba khác với lầu dưới, càng thêm tao nhã đặc biệt, hiển nhiên thân phận khách nhân ở đây càng thêm tôn quý.
Tú bà đẩy ra cửa phòng bao, Hạ Liên quan sát cái thế giới mà từ trước tới giờ nàng không thể tưởng tượng được này. Đây là một gian phòng rất lớn, hai mặt dựng bình phong thẳng đứng, trên đó có vẽ mai lan cúc trúc và tứ đại mỹ nhân, tinh xảo mà hoài cổ. Trung gian là một cái bàn gỗ có thể ngồi từ sáu đến tám ngườ. Hạ Liên nhìn kỹ thì thấy chất liệu của bàn gỗ đúng là gỗ tử đàn thượng đẳng, hơn nữa đường vân rất hợp quy tắc và xinh đẹp, vừa nhìn đã biết có giá trị xa xỉ.
Khi bọn họ đi vào, trước bàn gỗ ngồi hai nam ba nữ. Có hai nam tử mặc quần áo hoa mỹ, mỗi người ôm một mỹ nhân trong lòng, còn có một mỹ nhân khác ngồi một mình ở nơi hơi hẻo lánh đang gảy đàn trợ hứng.
"A, cuối cùng đến rồi." Một nam tử mặc cẩm bào xanh thẫm cười nói: "Chỉ còn chờ huynh."
Vị trí lưu lại cho Hạ Ý là chủ vị.
Hạ Ý chẳng hề từ chối, hắn cũng không mở miệng nói gì, cứ thế đi qua ngồi xuống. Rất hiển nhiên là chẳng hề xa lạ với những điều này.
"Vị này là..."
Một nam tử mặc tử sam chú ý người đi cùng Hạ Ý tới đây, Hạ Liên.
"Muội muội."
"Ồ, gọi là... Tiểu Liên?"
Bởi vì trước kia hai người từng gặp Hạ Doanh, cho nên đoán ra được người trước mắt là một vị khác, vừa nhận tổ quy tông chưa lâu.
"Ừm." Hạ Ý ý bảo Hạ Liên ngồi xuống cạnh hắn, tiếp đó giới thiệu đơn giản hai người kia: "Lạc công tử, Nghiêm công tử."
Người mặc cẩm bào xanh thẫm là Lạc Tử Dung, người mặc tử sam là Nghiêm Thanh Thu. Hai người đều là con trai của quan viên nhất phẩm trong triều, đều là nhân vật phong vân trong kinh thành.
"Gặp qua Lạc công tử, Nghiêm công tử."
"Không cần khách khí như vậy, chúng ta rất thân quen với đại ca muội." Lạc Tử Dung nhếch khóe môi, quay đầu cùng Nghiêm Thanh Thu nhìn nhau cười, hai người thầm hiểu. Đồng dạng là em gái của Hạ Ý, Tiểu Liên này xem ra thập phần nhu thuận nghe lời, khác hoàn toàn với tính cách được nuông chiều của Hạ Doanh.
Hơn nữa thế nhưng... vẫn là một tiểu mỹ nhân.
"Hôm nay ta tới tìm người." Hạ Ý không để tâm tới chút tâm tư này của ltd và nTiểu Tuyết, chỉ quay đầu nói với tú bà: "Gọi tất cả các cô nương ở đây ra đây."
"Vâng." Tú bà cười nịnh nọt: "Ngài chờ một chút, đi ngay đây ạ!"
Ltd và nTiểu Tuyết nghe vậy thì đều tỏ vẻ ái muội: "Ôi chao? Đường đường Đại công tử Hạ gia cuối cùng cũng khai trai?"
"Ta nói, tìm người." Thần sắc Hạ Ý nhàn nhạt, con ngươi đen nhánh không chút gợn sóng.
Hạ Liên lại hơi kinh ngạc, nàng vốn cho là... Hạ Ý có rất nhiều nữ nhân.
Trong ấn tượng của nàng, nam nhân có thân phận như Hạ Ý thì phải giống như Lạc công tử và Nghiêm công tử ở trước mắt đây, thường xuyên tới nơi bướm hoa trái ôm phải ấp, giai nhân trong lòng.
Nhưng nghe lời ltd nói thì hình như lại không phải như vậy.
Nghĩ lại thì đúng là không thể so sánh hắn với những nam nhân bình thường được. Tính cách của hắn bạc tình quả phụ như thế, không thích gió trăng cũng là chuyện hợp lý. Hơn nữa, dù là cô nương bên trong này, đối với người như băng sơn này thì chỉ sợ cũng là không biết thi triển mị lực như thế nào đi.
Bọn họ cũng không chờ lâu, tú bà đã dẫn tất cả cô nương bên trong Yên Hoa lâu lại đây. Nhưng do nhân số quá nhiều nên chỉ có thể từng nhóm vào một, mỗi lần mười người, để Hạ Ý chọn lựa.
Hạ Ý quay đầu, ý bảo Hạ Liên đi xem người nào là người mà nàng muốn tìm.
Hạ Liên nhìn từng người một, lắc đầu.
Tú bà cũng là kẻ khôn khéo, vừa nhìn đã hiểu chuyện gì xảy ra, người muốn tìm cô nương không phải Hạ Ý mà là tiểu cô nương bên cạnh hắn đây. Thấy nàng lắc đầu, không đợi Hạ Ý mở miệng, bà ta đã phất tay gọi những cô nương này đi xuống, để nhóm tiếp theo lên.
Lại vào mười người, Hạ Liên nhìn lướt qua lại lắc đầu.
Các cô nương cứ đi xuống rồi lại nhóm khác đi lên, nhưng Hạ Liên thủy chung chỉ lắc đầu.
Trên trán tú bà đã bắt đầu rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Khi nhóm cô nương cuối cùng đi lên, Hạ Liên lại vẫn như cũ lắc đầu, thân thể tú bá có chút run rẩy.
"Cô nương... ngài xem lại xem có phải là... vừa rồi bị hoa mắt, không nhận ra được? Hay là ngài xem lại lần nữa?"
Hạ Liên lại kiên định lắc đầu: "Ta sẽ không nhận sai, ta và Tiểu Tuyết từ nhỏ lớn lên bên nhau, cho dù là nàng bôi son phấn thì ta cũng nhất định có thể nhận ra. Vừa nãy trong những người này, đúng là không có người ta muốn tìm."
"Vậy..."
Tú bà nơm nớp lo sợ, thậm chí không dám nhìn sang Hạ Ý, chỉ nghe được thanh âm trầm thấp lạnh như băng truyền đến: "Ta nói, gọi tất cả các cô nương lên. Nhưng xem ra ngươi không rõ lắm ý nghĩa của từ "tất cả" này."
"Ta... Ta sai rồi! Đúng là còn một vị cô nương ở trong phòng bao của thái tử! Ta... Ta lập tức đi gọi tới cho ngài..."
"Thái tử..." Hạ Ý híp mắt, sau đó trực tiếp đứng lên: "Không cần, ta tự mình đi."
Tú bà lần này đúng là muốn khóc mà không ra nước mắt. Yên Hoa lâu là nơi gió trăng lớn nhất ở kinh thành, khách nhân nào đến đây mà không phải là để mua vui hưởng lạc, bà ta tưởng rằng Hạ Ý cũng chỉ là muốn chọn một cô nương cùng hắn, nghĩ rằng cô nương ở đây nhiều như vậy, người xinh đẹp hơn Tiểu Tuyết cũng không ít, dù thiếu một người thì cũng đủ để hắn chọn lựa.
Nhưng ai biết lại xui xẻo như thế, người hắn muốn tìm lại đúng là cái người đang thiếu này.
Nếu là những người khác, tất nhiên bà ta cũng chẳng lo lắng, nhưng Hạ Ý lại khác. Toàn bộ kinh thành không ai không biết, thái tử vẫn luôn muốn lôi kéo Hạ Ý về phía mình, cho nên nếu như hắn nói vài ba câu biểu đạt sự bất mãn với Yên Hoa Lâu trước mặt thái tử, chỉ sợ ngày mai thái tử sẽ lập tức sai người tới niêm phong nơi này.
Vừa đi tới cửa phòng bao của thái tử, còn chưa tiếng vào đã nghe thấy tiếng gào của nữ nhân ở bên trong, hình như là đang giãy giụa kháng cự.
Hạ Liên vừa nghe thấy thanh âm này thì máu toàn thân như bị vọt hết lên đại não, không hề nghĩ ngợi bước vội về phía trước dùng sức đẩy cửa ra.
Bởi không có ai hiểu rõ hơn nàng, sự bất lực và tuyệt vọng của một cô bé trong lúc này.
"Tiểu Tuyết!"
Vừa mở cửa, tất cả mọi người nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Thiếu nữ mặt y phục hồng phấn tràn đầy nước mắt trên mặt, đang bị một nam nhân cưỡng chế ôm vào lòng. Nam nhân kia mặc y phục cẩm y, thấy Hạ Liên đột nhiên vọt vào, đầu tiên lộ ra vẻ mặt không vui, đang định phát tác thì thấy Hạ Ý ở phía sau nàng, vì vậy trong nháy mắt hắn thu hồi lại tất cả tâm tình, chỉ buông ra thiếu nữ trong lòng, chỉ sửa sang lại quần áo: "Nguyên lai là Hạ công tử."
"Thái tử thật có nhã hứng, mạo muội quấy rầu mong thứ lỗi."
Lời Hạ Ý là nói với thái tứ, ánh mắt lại rơi xuống người thiếu nữ bị bắt nạt kia.
Hạ Liên đã sớm tiến lên đỡ dậy thiếu nữ, vội hỏi: "Không sao chứ?"
"Muội không sao." Tiểu Tuyết lau khô nước mắt. Nếu Hạ Liên không đúng lúc tiến vào, chỉ sợ nàng ta khó giữ được trinh tiết rồi.
"Hạ công tử cũng thật có nhã hứng, nghe nói hôm nay đột nhiên có hào hứng, gọi tất cả các cô nương ở Yên Hoa Lâu qua."
Trước khi tú bà dẫn Hạ Ý và những người khác tới ghế lô thì đã có tay sai nhanh nhạy trước một bước chạy tới mật báo cho thái tử. Bọn họ thấy Hạ Ý hình như có vẻ tức giận, vì vậy vội vàng tới tìm viện binh, trước tiên giải thích rõ tình huống với thái tử, dù sao cũng tốt hơn là để Hạ Ý tự nói rõ chuyện này ra.
Loại việc này, đối thái tử đương nhiên chỉ là việc nhỏ. Hắn tuyệt đối sẽ không vì Yên Hoa lâu mà đối nghịch với Hạ Ý, nhưng nếu có thể làm người hòa giải thì cớ sao mà không làm.
Huống chi, hắn xác thực cũng nhìn trúng Tiểu Tuyết. Mặc dù sự xinh đẹp của nàng ta ở Yên Hoa Lâu không tính là số một số hai, nhưng hắn lại thích như thế, hắn thích thỏ ngọc, từ lần đầu nhìn thấy Tiểu Tuyết thì đã bắt đầu có chút ngứa trong lòng.
"Hai ta quen biết lâu như thế, ngươi cũng biết rõ chút hứng thú yêu thích này của ta." Thái tử cười cười, thần sắc ái muội: "Cải lương không bằng bạo lực, hôm nay ta liền thuận nước dong thuyền, dù là ngươi vừa lòng người nào cũng có thể mang đi, chỉ cần lưu lại nha đầu này cho ta, cô nương khác thì người tùy tiện, cứ tính vào ta."
Phen nói này vừa cho Hạ Ý đủ mặt mũi, lại cũng đứng ở lập trường của Yên Hoa Lâu.
Tiểu Tuyết có chút sợ hãi né tránh sau lưng Hạ Liên, không khỏi len lén nhìn nam tử mặc bạch y như tuyết lại có bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.
"Cảm tạ thái tử nâng đỡ." Nàng ta nghe thấy hắn nhàn nhạt mở miệng, thần sắc không chút rung động: "Nhưng là, vị cô nương này... chỉ mong thái tử có thể giúp người hoàn thành ước vọng."
Thái tử là người thông minh. Chỉ vài ba câu đã hiểu hàm nghĩa trong lời nói của hắn.
Lập tức, ánh mắt hắn ta thay đổi, như đang nghiền ngẫm gì đó.
Hạ Liên ngẩn ra, không ngờ được hắn lại có thể hỏi nàng thẳng thắn như vậy.
"Muội..."
Nàng chưa kịp mở miệng, hắn lại tiến về phía trước một bước, khoảng cách hai người càng gần hơn. Hắn cúi người nhìn nàng, hô hấp của hai người quẩn quanh một chỗ.
Hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập cuồng loạn của nàng.
Giống như sợ hắn sẽ ăn nàng vậy.
"Nhị tiểu thư!"
Đúng lúc này, thanh âm Hồng Đào đột nhiên vang lên từ một nơi không xa.
Hạ Liên như đột nhiên bừng tỉnh, mà Hạ Ý cũng đã xoay người, cất bước trở lại phòng mình. Phảng phất việc vừa rồi chưa từng xảy ra.
"Đại ca... nghỉ sớm đi ạ."
Nói xong câu này, Hạ Liên khép cửa lại giúp hắn. Cử động xem ra rất tri kỷ khéo hiểu lòng người này, đối nàng lại là sư giải thoát.
"Ta ở chỗ này."
Cách cửa phòng, Hạ Ý nghe thấy Hạ Liên đáp lại Hồng Đào.
Tiếp theo, tiếng bước chân của hai vị cô nương xa dần.
...
Ngày thứ hai, Hạ Liên theo Hạ Ý tới Yên Hoa lâu. Bọn họ cũng không nhắc lại việc tối hôm qua.
Sau khi ngựa xe dừng lại, Hạ Ý xuống xe trước, tiếp đó đưa tay ra trước mặt nàng.
Đầu tiên Hạ Liên sững sờ, sau đó mới nhận ra, hắn định đỡ mình.
Nàng không hiểu rất rõ quy củ ở bên ngoài của loại gia đình lớn như thế này, dù sao trước kia nàng chưa từng trải qua, cũng chưa từng gặp qua. Nàng chỉ tưởng rằng đây là một loại lễ nghi, thầm nghĩ nếu hôm nay người đồng hành là Hạ Doanh thì chắc hắn cũng như vậy.
Vì vậy liền vươn tay, bỏ vào lòng bàn tay của hắn.
Đó là lần đầu tiên tay của nàng bị hắn nắm lấy trong lòng bàn tay. Tay hắn thon dài mà mạnh mẽ, bàn tay rất to, có thể cho người ta cảm giác an toàn.
Trong chớp mắt này, trong lòng Hạ Liên đột nhiên nảy sinh cảm giác kỳ diệu.
Nói không rõ ràng, có chút tuyệt vời, lại có chút khó nắm bắt.
Loại cảm giác này có lẽ là... Bất luận người này là kẻ đáng sợ cỡ nào trong mắt người đời, nhưng cuối cùng hắn vẫn là huynh trưởng của nàng. Mặc dù huynh muội bọn họ chẳng hề thân cận, thậm chí vào một tháng trước hai bên còn xa lạ.
"Đang nghĩ gì?"
Đột nhiên, bên tai vang lên thanh âm của hắn.
Hạ Liên gấp rút thu hồi suy nghĩ: "Không có gì."
Hai người một trước một sau vào Yên Hoa lâu. Cô nương và chủ chứa ở đây không ai là không biết Hạ Ý. Hạ Liên đi theo hắn, vừa vào cửa đã gặp chủ chứa đầy vẻ tươi cười nịnh nọt chào đón: "Hạ công tử cuối cùng ngài đã tới, Lạc công tử và những người khác đang đợi ngài trong phòng đấy ạ."
Nói xong thì xoay thân thể to mọng, dẫn đường cho hai người. Mắt thấy người phía trước có thân thể to mọng lại cố ý tỏ vẻ ngượng ngùng, Hạ Liên mím môi cố nén, sợ mình không cẩn thận bật cười.
Đến phòng bao, Hạ Liên trước hết nghe được âm thanh du dương của đàn. Phòng bao ở lầu ba khác với lầu dưới, càng thêm tao nhã đặc biệt, hiển nhiên thân phận khách nhân ở đây càng thêm tôn quý.
Tú bà đẩy ra cửa phòng bao, Hạ Liên quan sát cái thế giới mà từ trước tới giờ nàng không thể tưởng tượng được này. Đây là một gian phòng rất lớn, hai mặt dựng bình phong thẳng đứng, trên đó có vẽ mai lan cúc trúc và tứ đại mỹ nhân, tinh xảo mà hoài cổ. Trung gian là một cái bàn gỗ có thể ngồi từ sáu đến tám ngườ. Hạ Liên nhìn kỹ thì thấy chất liệu của bàn gỗ đúng là gỗ tử đàn thượng đẳng, hơn nữa đường vân rất hợp quy tắc và xinh đẹp, vừa nhìn đã biết có giá trị xa xỉ.
Khi bọn họ đi vào, trước bàn gỗ ngồi hai nam ba nữ. Có hai nam tử mặc quần áo hoa mỹ, mỗi người ôm một mỹ nhân trong lòng, còn có một mỹ nhân khác ngồi một mình ở nơi hơi hẻo lánh đang gảy đàn trợ hứng.
"A, cuối cùng đến rồi." Một nam tử mặc cẩm bào xanh thẫm cười nói: "Chỉ còn chờ huynh."
Vị trí lưu lại cho Hạ Ý là chủ vị.
Hạ Ý chẳng hề từ chối, hắn cũng không mở miệng nói gì, cứ thế đi qua ngồi xuống. Rất hiển nhiên là chẳng hề xa lạ với những điều này.
"Vị này là..."
Một nam tử mặc tử sam chú ý người đi cùng Hạ Ý tới đây, Hạ Liên.
"Muội muội."
"Ồ, gọi là... Tiểu Liên?"
Bởi vì trước kia hai người từng gặp Hạ Doanh, cho nên đoán ra được người trước mắt là một vị khác, vừa nhận tổ quy tông chưa lâu.
"Ừm." Hạ Ý ý bảo Hạ Liên ngồi xuống cạnh hắn, tiếp đó giới thiệu đơn giản hai người kia: "Lạc công tử, Nghiêm công tử."
Người mặc cẩm bào xanh thẫm là Lạc Tử Dung, người mặc tử sam là Nghiêm Thanh Thu. Hai người đều là con trai của quan viên nhất phẩm trong triều, đều là nhân vật phong vân trong kinh thành.
"Gặp qua Lạc công tử, Nghiêm công tử."
"Không cần khách khí như vậy, chúng ta rất thân quen với đại ca muội." Lạc Tử Dung nhếch khóe môi, quay đầu cùng Nghiêm Thanh Thu nhìn nhau cười, hai người thầm hiểu. Đồng dạng là em gái của Hạ Ý, Tiểu Liên này xem ra thập phần nhu thuận nghe lời, khác hoàn toàn với tính cách được nuông chiều của Hạ Doanh.
Hơn nữa thế nhưng... vẫn là một tiểu mỹ nhân.
"Hôm nay ta tới tìm người." Hạ Ý không để tâm tới chút tâm tư này của ltd và nTiểu Tuyết, chỉ quay đầu nói với tú bà: "Gọi tất cả các cô nương ở đây ra đây."
"Vâng." Tú bà cười nịnh nọt: "Ngài chờ một chút, đi ngay đây ạ!"
Ltd và nTiểu Tuyết nghe vậy thì đều tỏ vẻ ái muội: "Ôi chao? Đường đường Đại công tử Hạ gia cuối cùng cũng khai trai?"
"Ta nói, tìm người." Thần sắc Hạ Ý nhàn nhạt, con ngươi đen nhánh không chút gợn sóng.
Hạ Liên lại hơi kinh ngạc, nàng vốn cho là... Hạ Ý có rất nhiều nữ nhân.
Trong ấn tượng của nàng, nam nhân có thân phận như Hạ Ý thì phải giống như Lạc công tử và Nghiêm công tử ở trước mắt đây, thường xuyên tới nơi bướm hoa trái ôm phải ấp, giai nhân trong lòng.
Nhưng nghe lời ltd nói thì hình như lại không phải như vậy.
Nghĩ lại thì đúng là không thể so sánh hắn với những nam nhân bình thường được. Tính cách của hắn bạc tình quả phụ như thế, không thích gió trăng cũng là chuyện hợp lý. Hơn nữa, dù là cô nương bên trong này, đối với người như băng sơn này thì chỉ sợ cũng là không biết thi triển mị lực như thế nào đi.
Bọn họ cũng không chờ lâu, tú bà đã dẫn tất cả cô nương bên trong Yên Hoa lâu lại đây. Nhưng do nhân số quá nhiều nên chỉ có thể từng nhóm vào một, mỗi lần mười người, để Hạ Ý chọn lựa.
Hạ Ý quay đầu, ý bảo Hạ Liên đi xem người nào là người mà nàng muốn tìm.
Hạ Liên nhìn từng người một, lắc đầu.
Tú bà cũng là kẻ khôn khéo, vừa nhìn đã hiểu chuyện gì xảy ra, người muốn tìm cô nương không phải Hạ Ý mà là tiểu cô nương bên cạnh hắn đây. Thấy nàng lắc đầu, không đợi Hạ Ý mở miệng, bà ta đã phất tay gọi những cô nương này đi xuống, để nhóm tiếp theo lên.
Lại vào mười người, Hạ Liên nhìn lướt qua lại lắc đầu.
Các cô nương cứ đi xuống rồi lại nhóm khác đi lên, nhưng Hạ Liên thủy chung chỉ lắc đầu.
Trên trán tú bà đã bắt đầu rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Khi nhóm cô nương cuối cùng đi lên, Hạ Liên lại vẫn như cũ lắc đầu, thân thể tú bá có chút run rẩy.
"Cô nương... ngài xem lại xem có phải là... vừa rồi bị hoa mắt, không nhận ra được? Hay là ngài xem lại lần nữa?"
Hạ Liên lại kiên định lắc đầu: "Ta sẽ không nhận sai, ta và Tiểu Tuyết từ nhỏ lớn lên bên nhau, cho dù là nàng bôi son phấn thì ta cũng nhất định có thể nhận ra. Vừa nãy trong những người này, đúng là không có người ta muốn tìm."
"Vậy..."
Tú bà nơm nớp lo sợ, thậm chí không dám nhìn sang Hạ Ý, chỉ nghe được thanh âm trầm thấp lạnh như băng truyền đến: "Ta nói, gọi tất cả các cô nương lên. Nhưng xem ra ngươi không rõ lắm ý nghĩa của từ "tất cả" này."
"Ta... Ta sai rồi! Đúng là còn một vị cô nương ở trong phòng bao của thái tử! Ta... Ta lập tức đi gọi tới cho ngài..."
"Thái tử..." Hạ Ý híp mắt, sau đó trực tiếp đứng lên: "Không cần, ta tự mình đi."
Tú bà lần này đúng là muốn khóc mà không ra nước mắt. Yên Hoa lâu là nơi gió trăng lớn nhất ở kinh thành, khách nhân nào đến đây mà không phải là để mua vui hưởng lạc, bà ta tưởng rằng Hạ Ý cũng chỉ là muốn chọn một cô nương cùng hắn, nghĩ rằng cô nương ở đây nhiều như vậy, người xinh đẹp hơn Tiểu Tuyết cũng không ít, dù thiếu một người thì cũng đủ để hắn chọn lựa.
Nhưng ai biết lại xui xẻo như thế, người hắn muốn tìm lại đúng là cái người đang thiếu này.
Nếu là những người khác, tất nhiên bà ta cũng chẳng lo lắng, nhưng Hạ Ý lại khác. Toàn bộ kinh thành không ai không biết, thái tử vẫn luôn muốn lôi kéo Hạ Ý về phía mình, cho nên nếu như hắn nói vài ba câu biểu đạt sự bất mãn với Yên Hoa Lâu trước mặt thái tử, chỉ sợ ngày mai thái tử sẽ lập tức sai người tới niêm phong nơi này.
Vừa đi tới cửa phòng bao của thái tử, còn chưa tiếng vào đã nghe thấy tiếng gào của nữ nhân ở bên trong, hình như là đang giãy giụa kháng cự.
Hạ Liên vừa nghe thấy thanh âm này thì máu toàn thân như bị vọt hết lên đại não, không hề nghĩ ngợi bước vội về phía trước dùng sức đẩy cửa ra.
Bởi không có ai hiểu rõ hơn nàng, sự bất lực và tuyệt vọng của một cô bé trong lúc này.
"Tiểu Tuyết!"
Vừa mở cửa, tất cả mọi người nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Thiếu nữ mặt y phục hồng phấn tràn đầy nước mắt trên mặt, đang bị một nam nhân cưỡng chế ôm vào lòng. Nam nhân kia mặc y phục cẩm y, thấy Hạ Liên đột nhiên vọt vào, đầu tiên lộ ra vẻ mặt không vui, đang định phát tác thì thấy Hạ Ý ở phía sau nàng, vì vậy trong nháy mắt hắn thu hồi lại tất cả tâm tình, chỉ buông ra thiếu nữ trong lòng, chỉ sửa sang lại quần áo: "Nguyên lai là Hạ công tử."
"Thái tử thật có nhã hứng, mạo muội quấy rầu mong thứ lỗi."
Lời Hạ Ý là nói với thái tứ, ánh mắt lại rơi xuống người thiếu nữ bị bắt nạt kia.
Hạ Liên đã sớm tiến lên đỡ dậy thiếu nữ, vội hỏi: "Không sao chứ?"
"Muội không sao." Tiểu Tuyết lau khô nước mắt. Nếu Hạ Liên không đúng lúc tiến vào, chỉ sợ nàng ta khó giữ được trinh tiết rồi.
"Hạ công tử cũng thật có nhã hứng, nghe nói hôm nay đột nhiên có hào hứng, gọi tất cả các cô nương ở Yên Hoa Lâu qua."
Trước khi tú bà dẫn Hạ Ý và những người khác tới ghế lô thì đã có tay sai nhanh nhạy trước một bước chạy tới mật báo cho thái tử. Bọn họ thấy Hạ Ý hình như có vẻ tức giận, vì vậy vội vàng tới tìm viện binh, trước tiên giải thích rõ tình huống với thái tử, dù sao cũng tốt hơn là để Hạ Ý tự nói rõ chuyện này ra.
Loại việc này, đối thái tử đương nhiên chỉ là việc nhỏ. Hắn tuyệt đối sẽ không vì Yên Hoa lâu mà đối nghịch với Hạ Ý, nhưng nếu có thể làm người hòa giải thì cớ sao mà không làm.
Huống chi, hắn xác thực cũng nhìn trúng Tiểu Tuyết. Mặc dù sự xinh đẹp của nàng ta ở Yên Hoa Lâu không tính là số một số hai, nhưng hắn lại thích như thế, hắn thích thỏ ngọc, từ lần đầu nhìn thấy Tiểu Tuyết thì đã bắt đầu có chút ngứa trong lòng.
"Hai ta quen biết lâu như thế, ngươi cũng biết rõ chút hứng thú yêu thích này của ta." Thái tử cười cười, thần sắc ái muội: "Cải lương không bằng bạo lực, hôm nay ta liền thuận nước dong thuyền, dù là ngươi vừa lòng người nào cũng có thể mang đi, chỉ cần lưu lại nha đầu này cho ta, cô nương khác thì người tùy tiện, cứ tính vào ta."
Phen nói này vừa cho Hạ Ý đủ mặt mũi, lại cũng đứng ở lập trường của Yên Hoa Lâu.
Tiểu Tuyết có chút sợ hãi né tránh sau lưng Hạ Liên, không khỏi len lén nhìn nam tử mặc bạch y như tuyết lại có bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.
"Cảm tạ thái tử nâng đỡ." Nàng ta nghe thấy hắn nhàn nhạt mở miệng, thần sắc không chút rung động: "Nhưng là, vị cô nương này... chỉ mong thái tử có thể giúp người hoàn thành ước vọng."
Thái tử là người thông minh. Chỉ vài ba câu đã hiểu hàm nghĩa trong lời nói của hắn.
Lập tức, ánh mắt hắn ta thay đổi, như đang nghiền ngẫm gì đó.