-
Chương 28
Năm xuân Đinh Dậu, mười sáu tháng năm
A Thụ không lộ ra nhiều hơn nữa, ta đành tự mình tìm kiếm những tin tức này. Ta đột nhiên cảm thấy có phải là mình đã quên manh mối quan trọng nào đó hay không, nhưng lại không thể nào nhớ nổi.
Ta thử nhìn lại "Ghi chép về cấm thuật Nam Bắc", phần có liên quan đến kỹ thuật trao đổi Âm dương, kết quả lại ngoài dự đoán của ta.
...
Trang này cũng chỉ ghi lại vài câu nói này. Hạ Doanh nghĩ, có lẽ nàng ta đã để lại chú giải trên quyển sách đó, nên không nhìn nhật ký nữa.
Nàng giở quyển "Ghi chép Cấm thuật Nam Bắc" ra, nhìn phần kỹ thuật trao đổi âm dương, và phần nội dung có liên quan đến "tế".
(*)Tế: Thờ cúng
Nàng thấy có "Sinh tế" và "Tử tế"
(*)Sinh tế: tế vật sống, (*)Tử tế: Tế vật chết
Tại trang này, "Tử tế" bị khoanh tròn, bên cạnh viết "con rối".
Từ "Sinh tế" bị gạch đi, chú giải bên cạnh là "Đại tế tư".
Chỗ trống cách hai chữ này rất gần còn ghi lại một câu, chữ viết rất nhỏ: "Sinh tế bất tử, tử tế bất xuất."
Nhìn thấy câu này, đồng tử Hạ Doanh lập tức co rụt lại!
Bởi vì đây cũng không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy câu này. Trong "Man hoang ký sự" từng nhắc tới ở phần giới thiệu bộ tộc Hách Ba và văn hóa thờ cúng.
Bình thường Hách Ba tế trời, thường chỉ cần "tử tế", tức là cúng những thứ không có sinh mệnh như thức ăn nhang đèn, để được quỷ thần phù hộ.
Chỉ trong tình huống cực kỳ đặc biệt – tức là toàn bộ tộc nhân đều trong thời khắc nguy nan mới có thể dùng "sinh tế", Đại tế tư dùng mệnh tế trời.
Mà kỹ thuật trao đổi âm dương lại là luân phiên sinh tử, cầu mong "chết mà sống lại".
Cho nên, khi sinh tế và tử tế (dùng con rối làm vật tế) đồng thời xuất hiện, trong văn hóa thờ cúng của tộc Hách Ba, chỉ có hai loại tình huống:
Tử quốc sống lại.
Tay Hạ Doanh có chút run rẩy.
Nếu nàng không đoán sai thì...
Tộc Hách Ba đã biến mất mấy trăm năm, nay hậu duệ của họ muốn dùng cấm thuật để phục quốc.
Ý nghĩ này làm nàng không rét mà run, thậm chí suy nghĩ càng sâu thì càng sợ hãi.
Có liên quan đến việc xuống dốc của tộc Hách Ba, trong quyển "Man hoang ký sự" cũng không giới thiệu cặn kẽ. Nàng chỉ biết là, cuối cùng Hách Ba mặc cho Đại tế tư và thợ thủ công tiền triều yêu nhau và sinh con. Từ đó về sau, tộc Hách Ba gặp tai họa không ngừng trong vòng mấy năm liên tục.
Mà thợ thủ công đó – cũng chính là phụ thân của đứa bé, là kẻ kiến tạo Thanh trạch.
Hạ Doanh nghĩ, cho nên, kẻ đứng sau màn, có phải là...
Hậu nhân cuối cùng của tộc Hách Ba?
Đây chỉ là suy đoán của Hạ Doanh, bởi đằng sau còn có rất nhiều nội dung, có lẽ sẽ lật đổ suy đoán của nàng.
Nàng tiếp tục giở nhật ký của Khuynh Thành, kết quả lại trông thấy một câu hoàn toàn chẳng có chút liên quan nào đến những nội dung trước đó.
"Doanh Châu không được có chuyện."
Toàn bộ trang giấy cũng chỉ ghi lại câu nói duy nhất này, còn lại chỉ là chỗ trống.
...
"Cuối cùng ngươi cũng chịu hiện thân."
Người mặc hắc y cười: "Dù sao, ta vẫn muốn hợp tác với ngươi. Người đến là khách, mời ngồi."
Hạ Ý lại không động đậy, đôi mắt lạnh lùng của hắn vẫn tràn ngập đề phòng như trước.
"Có lẽ ngươi muốn hỏi ta một số việc, ta sẽ nói hết những điều mình biết cho ngươi."
Ý trong đó là, hắn cũng chỉ là một kẻ trong kế hoạch này, chưa chắc đã biết rõ toàn bộ.
Hạ Ý lại cười lạnh: "Điều ngươi biết, chỉ sợ ta đều biết rồi."
Nam nhân không tỏ rõ ý kiến, hắn biết Hạ Ý đã sớm phái người điều tra mọi chuyện có liên quan đến Thanh trạch. Nhưng hắn vẫn tin rằng, Hạ Ý vẫn phải hỏi hắn một số việc, ví dụ như...
"Ngươi không tò mò hiện tại Khuynh Thành ở nơi nào sao?"
...
Hình như Hạ Liên mất ngủ.
Đã sau nửa đêm rồi nhưng nàng vẫn không thể ngủ được. Vì sao? Nàng không biết rõ. Chẳng lẽ bởi vì nàng không thể chấp nhận chân tướng mà Hạ Ý đã nói ra một cách lạnh lùng?
Không, không nên như vậy. Nàng rõ ràng chẳng đặt hi vọng gì ở hắn mà.
Nhưng không biết tại sao, khi thật sự nghe hắn mở miệng nói ra, hóa ra lại có có nhiều cảm giác khó chịu đen xen trong lòng như thế.
Thôi, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy.
Thật ra cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Nàng trấn an bản thân như vậy, tự nói với mình, ngủ đi, không cần suy nghĩ nữa.
Nhưng không biết lúc nào, nước mắt cứ chảy xuống như vậy.
Nàng cảm thấy trong họng nghèn nghẹn, khó chịu như nuốt chì vậy.
Thật ra nàng không muốn già mồm nữa. Hắn cứu hay không cứu nàng thì trước đó, nàng cũng hiểu cách làm của hắn rồi mà. Trong lương đình, những lời nàng nói với hv là thật, không có chút giả dối nào, nàng cũng không phải là kẻ trong ngoài bất nhất.
Nàng chỉ đột nhiên rất đồng tình bản thân mình. Vì sao, tại sao trước giờ mình chưa từng được bất cứ người nào quý trọng cơ chứ?
Nàng lớn lên trong một gia đình không có phụ thân từ khi còn bé, Ninh Nhu yêu thương bảo vệ nàng, nhưng lực lượng của mẹ cũng có hạn. Khi nàng bị Duệ Thân vương bắt nạt, mẹ cũng bất lực, cuối cùng, mẹ phải tìm sự che chở của Hạ Tông Nguyên thì việc này mới giải quyết xong.
Trước giờ chưa từng có người nào che chở và bảo vệ nàng.
Mười lăm năm, cuộc sống của Hạ Liên chưa từng có cảm giác an toàn. Nàng như cây bèo trôi trên mặt nước, chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình nắm chặt hết thảy những điều mình mong muốn, để mình không bị mưa gió phá hủy.
Nàng nghĩ, nàng có thể vẫn sống như vậy, thói quen rồi thì cũng bình thường thôi.
Nhưng tại sao, hết lần này tới lần khác...
Nàng không thể phân rõ mình đang mơ hay là thực tế, nàng cũng không nhận rõ được nội tâm của mình.
Nước mắt chảy xuống, thấm ướt ống tay áo mà nàng đang gối lên. Nàng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy trong những giọt lệ trong suốt.
Cho đến khi có người ngồi xuống bên người nàng.
Cách nàng rất gần, nàng có thể cảm nhận được hô hấp và tiếng tim đập của hắn.
Nàng không mở mắt. Nàng đã không tin tưởng đủ loại ảo giác của mình nữa – sau khi nhìn thẳng vào thực tế thì những thứ đó chỉ khiến nàng càng thêm đau lòng vỡ nát.
Khi nàng cho rằng, cuối cùng nàng cũng có thể có một cái ôm an ổn – người đó cho nàng cảm giác an toàn, làm cho nàng cảm thấy, chỉ cần có hắn ở đây thì chẳng có gì phải sợ nữa. Nàng có thể ỷ lại hắn, hoàn toàn giao bản thân mình cho hắn.
Nhưng ảo giác cuối cùng cũng chỉ là ảo giác mà thôi. Chẳng có logic nào cả.
Nàng thà rằng chưa từng cảm nhận được. Nàng thà rằng hắn đừng cho nàng niệm tưởng đó – dù là người trong mộng đó hay là đại ca trong hiện thực này.
Như thế, nàng sẽ bức bách bản thân mình tiếp tục phải kiên cường.
Nàng nhắm mắt lại, chỉ có nước mắt lướt qua gò má.
Hắn vươn tay lau nước mắt cho nàng. Động tác rất dịu dàng, ôn nhu đến mức như là thương tiếc yêu thương.
Hô hấp của nàng dần ổn định lại. Hình như đã ngủ.
Nhưng không phải vậy.
Trong những giọt nước mắt mơ hồ, nàng đột nhiên mở mắt ra.
A Thụ không lộ ra nhiều hơn nữa, ta đành tự mình tìm kiếm những tin tức này. Ta đột nhiên cảm thấy có phải là mình đã quên manh mối quan trọng nào đó hay không, nhưng lại không thể nào nhớ nổi.
Ta thử nhìn lại "Ghi chép về cấm thuật Nam Bắc", phần có liên quan đến kỹ thuật trao đổi Âm dương, kết quả lại ngoài dự đoán của ta.
...
Trang này cũng chỉ ghi lại vài câu nói này. Hạ Doanh nghĩ, có lẽ nàng ta đã để lại chú giải trên quyển sách đó, nên không nhìn nhật ký nữa.
Nàng giở quyển "Ghi chép Cấm thuật Nam Bắc" ra, nhìn phần kỹ thuật trao đổi âm dương, và phần nội dung có liên quan đến "tế".
(*)Tế: Thờ cúng
Nàng thấy có "Sinh tế" và "Tử tế"
(*)Sinh tế: tế vật sống, (*)Tử tế: Tế vật chết
Tại trang này, "Tử tế" bị khoanh tròn, bên cạnh viết "con rối".
Từ "Sinh tế" bị gạch đi, chú giải bên cạnh là "Đại tế tư".
Chỗ trống cách hai chữ này rất gần còn ghi lại một câu, chữ viết rất nhỏ: "Sinh tế bất tử, tử tế bất xuất."
Nhìn thấy câu này, đồng tử Hạ Doanh lập tức co rụt lại!
Bởi vì đây cũng không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy câu này. Trong "Man hoang ký sự" từng nhắc tới ở phần giới thiệu bộ tộc Hách Ba và văn hóa thờ cúng.
Bình thường Hách Ba tế trời, thường chỉ cần "tử tế", tức là cúng những thứ không có sinh mệnh như thức ăn nhang đèn, để được quỷ thần phù hộ.
Chỉ trong tình huống cực kỳ đặc biệt – tức là toàn bộ tộc nhân đều trong thời khắc nguy nan mới có thể dùng "sinh tế", Đại tế tư dùng mệnh tế trời.
Mà kỹ thuật trao đổi âm dương lại là luân phiên sinh tử, cầu mong "chết mà sống lại".
Cho nên, khi sinh tế và tử tế (dùng con rối làm vật tế) đồng thời xuất hiện, trong văn hóa thờ cúng của tộc Hách Ba, chỉ có hai loại tình huống:
Tử quốc sống lại.
Tay Hạ Doanh có chút run rẩy.
Nếu nàng không đoán sai thì...
Tộc Hách Ba đã biến mất mấy trăm năm, nay hậu duệ của họ muốn dùng cấm thuật để phục quốc.
Ý nghĩ này làm nàng không rét mà run, thậm chí suy nghĩ càng sâu thì càng sợ hãi.
Có liên quan đến việc xuống dốc của tộc Hách Ba, trong quyển "Man hoang ký sự" cũng không giới thiệu cặn kẽ. Nàng chỉ biết là, cuối cùng Hách Ba mặc cho Đại tế tư và thợ thủ công tiền triều yêu nhau và sinh con. Từ đó về sau, tộc Hách Ba gặp tai họa không ngừng trong vòng mấy năm liên tục.
Mà thợ thủ công đó – cũng chính là phụ thân của đứa bé, là kẻ kiến tạo Thanh trạch.
Hạ Doanh nghĩ, cho nên, kẻ đứng sau màn, có phải là...
Hậu nhân cuối cùng của tộc Hách Ba?
Đây chỉ là suy đoán của Hạ Doanh, bởi đằng sau còn có rất nhiều nội dung, có lẽ sẽ lật đổ suy đoán của nàng.
Nàng tiếp tục giở nhật ký của Khuynh Thành, kết quả lại trông thấy một câu hoàn toàn chẳng có chút liên quan nào đến những nội dung trước đó.
"Doanh Châu không được có chuyện."
Toàn bộ trang giấy cũng chỉ ghi lại câu nói duy nhất này, còn lại chỉ là chỗ trống.
...
"Cuối cùng ngươi cũng chịu hiện thân."
Người mặc hắc y cười: "Dù sao, ta vẫn muốn hợp tác với ngươi. Người đến là khách, mời ngồi."
Hạ Ý lại không động đậy, đôi mắt lạnh lùng của hắn vẫn tràn ngập đề phòng như trước.
"Có lẽ ngươi muốn hỏi ta một số việc, ta sẽ nói hết những điều mình biết cho ngươi."
Ý trong đó là, hắn cũng chỉ là một kẻ trong kế hoạch này, chưa chắc đã biết rõ toàn bộ.
Hạ Ý lại cười lạnh: "Điều ngươi biết, chỉ sợ ta đều biết rồi."
Nam nhân không tỏ rõ ý kiến, hắn biết Hạ Ý đã sớm phái người điều tra mọi chuyện có liên quan đến Thanh trạch. Nhưng hắn vẫn tin rằng, Hạ Ý vẫn phải hỏi hắn một số việc, ví dụ như...
"Ngươi không tò mò hiện tại Khuynh Thành ở nơi nào sao?"
...
Hình như Hạ Liên mất ngủ.
Đã sau nửa đêm rồi nhưng nàng vẫn không thể ngủ được. Vì sao? Nàng không biết rõ. Chẳng lẽ bởi vì nàng không thể chấp nhận chân tướng mà Hạ Ý đã nói ra một cách lạnh lùng?
Không, không nên như vậy. Nàng rõ ràng chẳng đặt hi vọng gì ở hắn mà.
Nhưng không biết tại sao, khi thật sự nghe hắn mở miệng nói ra, hóa ra lại có có nhiều cảm giác khó chịu đen xen trong lòng như thế.
Thôi, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy.
Thật ra cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Nàng trấn an bản thân như vậy, tự nói với mình, ngủ đi, không cần suy nghĩ nữa.
Nhưng không biết lúc nào, nước mắt cứ chảy xuống như vậy.
Nàng cảm thấy trong họng nghèn nghẹn, khó chịu như nuốt chì vậy.
Thật ra nàng không muốn già mồm nữa. Hắn cứu hay không cứu nàng thì trước đó, nàng cũng hiểu cách làm của hắn rồi mà. Trong lương đình, những lời nàng nói với hv là thật, không có chút giả dối nào, nàng cũng không phải là kẻ trong ngoài bất nhất.
Nàng chỉ đột nhiên rất đồng tình bản thân mình. Vì sao, tại sao trước giờ mình chưa từng được bất cứ người nào quý trọng cơ chứ?
Nàng lớn lên trong một gia đình không có phụ thân từ khi còn bé, Ninh Nhu yêu thương bảo vệ nàng, nhưng lực lượng của mẹ cũng có hạn. Khi nàng bị Duệ Thân vương bắt nạt, mẹ cũng bất lực, cuối cùng, mẹ phải tìm sự che chở của Hạ Tông Nguyên thì việc này mới giải quyết xong.
Trước giờ chưa từng có người nào che chở và bảo vệ nàng.
Mười lăm năm, cuộc sống của Hạ Liên chưa từng có cảm giác an toàn. Nàng như cây bèo trôi trên mặt nước, chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình nắm chặt hết thảy những điều mình mong muốn, để mình không bị mưa gió phá hủy.
Nàng nghĩ, nàng có thể vẫn sống như vậy, thói quen rồi thì cũng bình thường thôi.
Nhưng tại sao, hết lần này tới lần khác...
Nàng không thể phân rõ mình đang mơ hay là thực tế, nàng cũng không nhận rõ được nội tâm của mình.
Nước mắt chảy xuống, thấm ướt ống tay áo mà nàng đang gối lên. Nàng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy trong những giọt lệ trong suốt.
Cho đến khi có người ngồi xuống bên người nàng.
Cách nàng rất gần, nàng có thể cảm nhận được hô hấp và tiếng tim đập của hắn.
Nàng không mở mắt. Nàng đã không tin tưởng đủ loại ảo giác của mình nữa – sau khi nhìn thẳng vào thực tế thì những thứ đó chỉ khiến nàng càng thêm đau lòng vỡ nát.
Khi nàng cho rằng, cuối cùng nàng cũng có thể có một cái ôm an ổn – người đó cho nàng cảm giác an toàn, làm cho nàng cảm thấy, chỉ cần có hắn ở đây thì chẳng có gì phải sợ nữa. Nàng có thể ỷ lại hắn, hoàn toàn giao bản thân mình cho hắn.
Nhưng ảo giác cuối cùng cũng chỉ là ảo giác mà thôi. Chẳng có logic nào cả.
Nàng thà rằng chưa từng cảm nhận được. Nàng thà rằng hắn đừng cho nàng niệm tưởng đó – dù là người trong mộng đó hay là đại ca trong hiện thực này.
Như thế, nàng sẽ bức bách bản thân mình tiếp tục phải kiên cường.
Nàng nhắm mắt lại, chỉ có nước mắt lướt qua gò má.
Hắn vươn tay lau nước mắt cho nàng. Động tác rất dịu dàng, ôn nhu đến mức như là thương tiếc yêu thương.
Hô hấp của nàng dần ổn định lại. Hình như đã ngủ.
Nhưng không phải vậy.
Trong những giọt nước mắt mơ hồ, nàng đột nhiên mở mắt ra.