-
Chương 25
Chính là trong nháy mắt như vậy.
Hạ Ý từng trải qua quá nhiều chuyên, xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủi như thế này.
Nhưng trong giây phút đó, hắn không thấy rõ bản thân, hắn không biết trong thời khắc đó mình đã xảy ra chuyện gì, thay đổi cái gì.
Ánh trăng xuyên qua tầng mây rọi xuống mặt đất.
Lông mi Hạ Liên run lên một cái. Khe khẽ như bươm bướm vẫy cánh, lặng lẽ rơi vào đáy mắt hắn.
Bầu không khí có chút kỳ diệu, Hạ Liên cũng không nói chuyện. Nàng hơi mím môi, đôi môi như một quả anh đào mọng nước.
Anh đào. Là anh đào lúc vừa mới chín, bị nước mưa gột rửa, kiều diễm ướt át.
"Đại ca, muội... đi ngủ trước. Huynh cũng nghỉ sớm một chút nhé."
Anh đào đột nhiên hé miệng. Hạ Ý thu mắt lại, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Ừm."
Hạ Liên đứng dậy trở lại lều, nằm xuống chiếu. Nàng nghe thấy tiếng tim đập bang bang của mình, nhớ tới cảnh tượng khi nãy.
Hắn nói là... thấy mình rất đẹp mắt sao?
Không không không, nghĩ gì hả, giữa huynh muội, hoặc là bạn bè nói giỡn mà thôi, cần thì coi là thật.
Nàng còn nhớ lúc ở Hạ phủ, nàng từng nghe dạng đối thoại tương tự này giữa Hạ Văn và Hạ Doanh. Hạ Văn nói với Hạ Doanh: "Doanh nhi xinh đẹp như vậy, ta phải nhìn thêm vài lần trước khi muội xuất giá mới được." Hạ Doanh nghe thế thì hớn hở: "Nhị ca thật tinh mắt, về sau tìm chị dâu nhất định cũng là đại mỹ nhân."
Nói xong bọn họ đều cười, khi đó Hạ Liên ở bên cạnh cũng cảm thấy rất thú vị, bầu không khí thoải mái tự nhiên.
Nhưng tại sao... giữa hắn và nàng lúc nãy... không khí giữa bọn họ lại hoàn toàn khác nhau nhỉ?
Có lẽ.. là bởi vì bản thân mình? Là mình phản ứng quá độ. Trước đó nàng cũng nói đùa khen hắn đẹp mắt mà. Khi đó hắn cũng không để trong lòng, chỉ cười cười, sau đó...
Sau đó, hắn nói, nàng khiến hắn nhớ tới một cô gái khác.
Không biết có phải do gió đêm có chút lạnh, Hạ Liên đột nhiên tỉnh táo lại.
Có lẽ hắn có chút kinh ngạc nhỉ, vì sao chỉ một câu nói đùa mà mình lại có dáng vẻ nghiêm túc như thế, giống như là, trừ hắn ra thì chưa từng có người khen ngợi nàng ấy.
Mới không phải đâu, lúc trước nàng ở huyện Thanh Thủy, các thiếu niên ở đó đều nói Tiểu Liên là cô nương xinh đẹp nhất trong huyện mà.
Đương nhiên, sau khi tới kinh thành nàng cũng từng thấy những nữ tử rất đẹp, các nàng đó xuất thân từ những gia đình lớn, còn biết cách trang điểm ăn mặc nữa, khác với những cô nương đến từ nông thôn như nàng. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Doanh nàng đã cảm thấy, tỷ ấy thật xinh đẹp, trời xinh quyến rũ và quý khí nữa.
Đúng rồi, không biết đại ca cảm thấy nàng và Hạ Doanh ai đẹp hơn nhỉ.
Không không không, lại nghĩ tới đâu thế.
Hạ Liên lật mình, tự nhủ rằng đừng suy nghĩ lan man nữa. Thật là xấu hổ, trong đầu óc toàn những thứ linh tinh, nếu bị biết rõ chắc chắn sẽ bị cười nhạo.
Ban ngày hơi mệt chút, nên sau một lát thì Hạ Liên đã ngủ, hô hấp dài lâu.
Hạ Ý vẫn ngồi trên ghế đá trong hậu hoa viên. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, mà hắn còn trong trẻo lạnh lùng hơn cả ánh trăng kia nữa.
Hắn không có chút cảm giác buồn ngủ nào, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn trở thành bên bị động.
Hắn tới Thanh trạch không phải là ngẫu nhiên, mà Khuynh Thành cũng không phải ngẫu nhiên.
Bí mật của Thanh trạch còn phức tạp hơn so với suy nghĩ của hắn.
"Đại thiếu gia."
Lúc này, Sóc Dương đột nhiên bước tới: "Vừa tới chợ mua một ít trái cây, ngài có muốn ăn một chút không?"
"Trái cây gì?"
"Anh đào."
"..."
Sóc Dương đưa cho Hạ Ý một quả anh đào vừa mới được rửa sạch: "Bình thường không thấy ngài ăn, nhưng hình như đại tiểu thư và nhị thiếu gia cũng thích ăn."
Hạ Ý cầm lấy, nhìn quả anh đào dính bọt nước trong suốt này chằm chằm.
Đột nhiên, hắn nhớ tới một quả anh đào khác.
Giống như quả anh đào trong tay hắn đây, căng mọng ẩm ướt.
Hắn chậm rãi đưa anh đào đến bên môi, ngậm nó vào trong miệng.
Rất ngọt.
Là hương vị như thế này.
...
Hạ Doanh lật giở nhật ký của Khuynh Thành, trước cảm thấy đã hiểu rõ, nhưng giờ phút này nàng lại cảm thấy chuyện càng ngày càng khó giải thích.
Hiện tại, trong nhật ký của Khuynh Thành lại xuất hiện một người khác.
Năm xuân Đinh Dậu, mùng sáu tháng năm.
Người kia đã cứu ta.
Nhưng ta không biết tại sao. Hắn và chủ nhân Thanh trạch rõ ràng mặc y phục giống nhau, đeo mặt nạ giống nhau, nhưng hắn lại đối nghịch với kẻ kia.
Ta hỏi hắn: "Ngươi là ai?"
Hắn cũng không trả lời ta. Vì vậy, ta lại hỏi: "Ngươi là người câm hả?"
Hắn gật đầu.
Hóa ra là hắn không nói chuyện được. Xem ra, ta chỉ có thể suy đoán, lại dựa vào hắn để xác minh.
Ta hỏi hắn có phải là huynh đệ của kẻ kia không, hắn gật đầu.
Tiếp đó ta hỏi hắn có phải là quan hệ giữa hai huynh đệ hắn không tốt không, cho nên mới cố ý đối nghịch với kẻ kia, hắn lắc đầu.
Không phải lý do này.
Vì vậy ta hỏi: "Ngươi không muốn hắn làm ta bị thương hả?"
Lần này, hắn gật đầu.
Ta cười, hỏi tiếp: "Cho nên, ngươi không phải đối nghịch với hắn, ngươi chỉ là muốn cứu ta hả?"
Hắn lại gật đầu lia lịa.
Tại sao hắn phải cứu ta?
Ta vốn chỉ hỏi đùa một câu: "Bởi vì ngươi thích ta?"
Nhưng hắn sững sờ một lát, lạt gật đầu thật.
Được rồi, hiện tại ta không muốn suy đoán đến cùng thì hắn nghĩ gì về ta, ta lại muốn biết bí mật của Thanh trạch.
Cùng với... những người tượng gỗ kia.
Chín mươi chín người rối, đả thông cửa âm phủ.
Trong phòng rối, ta đếm những người rối.
Nếu ta không nhớ lầm, chỗ đó có chín mươi bảy người rối.
Còn thiếu hai cái.
...
Sương sớm chưa tan.
Khi Hạ Liên tỉnh dậy thì sắc trời còn sớm, nàng nghiêng mình nhìn lại nhưng không thấy Hạ Ý ở đây.
Đừng nói là hắn... cả đêm không ngủ đấy nhé?
Hạ Liên đột nhiên nghĩ tới, trong chuyện này Hạ Ý rơi vào thế bị động, hắn là kẻ có thói quen khống chế toàn cục, hiện thời hắn ở sáng đối phương ở trong bóng tối, hắn nhất định sẽ không để yên đâu.
Lẽ nào... hắn một mình xuống giếng lần nữa?
Hạ Liên vội đứng dậy, thấy Sóc Dương hình như cũng mới tỉnh không lâu. Hắn thấy nàng bước tới thì có chút nghi hoặc: "Nhị tiểu thư? Hôm nay tỉnh dậy sớm như vậy à?"
"Ngươi thấy đại ca của ta không?"
"Đại thiếu gia không ở cùng ngài sao?" Sóc Dương vừa hỏi xong thì lập tức hiểu ra.
Hai người ngầm hiểu với nhau, cùng tới giếng cạn trong hậu hoa viên.
Nhưng bọn họ chưa từng đoán được là sẽ thấy tình cảnh thế này.
Bốn phía giếng cạn đều bị ám vệ bao vây. Bọn họ canh gác ở xung quanh như lính trinh sát vậy, nhưng người bọn họ phải cản... lại không phải là kẻ địch.
"Theo lệnh của đại thiếu gia, bất luận người nào... cũng không được xuống giếng."
Hạ Liên cắn môi, hắn thật sự đã tự mình xuống dưới rồi!
"Ta là thị vệ bên người đại thiếu gia! Bất cứ lúc nào cũng phải đi theo ngài ấy!"
Sóc Dương có chút khó chịu, hắn đột nhiên hiểu ra tại sao tối qua đại thiếu gia cố ý đẩy mình đi.
Hóa ra ngài ấy đã quyết định sẽ tự mình đi.
Theo lời của vài người quan sai ngày hôm qua, kẻ bí ẩn đeo mặt nạ bạch ngọc sẽ tới ba ngày một lần, lần gần nhất là ở hai ngày trước.
Hôm nay đúng là ngày thứ ba.
Hôm nay, kẻ đó sẽ tới.
Mà Hạ Ý không cho phép hắn đi theo.
Hạ Liên đứng sau lưng Sóc Dương, khẽ thở dài.
Nàng biết hiện tại trong lòng Sóc Dương nhất định rất khó chịu. Nàng bước lên một bước, khuyên nhủ: "Đại ca ta... có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa thể tiêu tan đối với cái chết của Diệp Trúc."
Sóc Dương không nói gì nữa, chỉ đột nhiên quay đầu nói với Hạ Liên: "Nhị tiểu thư, cảm ơn người."
Hạ Liên vừa định nói không có gì, lại nghe được Sóc Dương tiếp tục nói:
"Câu cảm ơn này, không chỉ nói thay chính bản thân ta... cũng là thay đại thiếu gia nói."
Hạ Ý từng trải qua quá nhiều chuyên, xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủi như thế này.
Nhưng trong giây phút đó, hắn không thấy rõ bản thân, hắn không biết trong thời khắc đó mình đã xảy ra chuyện gì, thay đổi cái gì.
Ánh trăng xuyên qua tầng mây rọi xuống mặt đất.
Lông mi Hạ Liên run lên một cái. Khe khẽ như bươm bướm vẫy cánh, lặng lẽ rơi vào đáy mắt hắn.
Bầu không khí có chút kỳ diệu, Hạ Liên cũng không nói chuyện. Nàng hơi mím môi, đôi môi như một quả anh đào mọng nước.
Anh đào. Là anh đào lúc vừa mới chín, bị nước mưa gột rửa, kiều diễm ướt át.
"Đại ca, muội... đi ngủ trước. Huynh cũng nghỉ sớm một chút nhé."
Anh đào đột nhiên hé miệng. Hạ Ý thu mắt lại, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Ừm."
Hạ Liên đứng dậy trở lại lều, nằm xuống chiếu. Nàng nghe thấy tiếng tim đập bang bang của mình, nhớ tới cảnh tượng khi nãy.
Hắn nói là... thấy mình rất đẹp mắt sao?
Không không không, nghĩ gì hả, giữa huynh muội, hoặc là bạn bè nói giỡn mà thôi, cần thì coi là thật.
Nàng còn nhớ lúc ở Hạ phủ, nàng từng nghe dạng đối thoại tương tự này giữa Hạ Văn và Hạ Doanh. Hạ Văn nói với Hạ Doanh: "Doanh nhi xinh đẹp như vậy, ta phải nhìn thêm vài lần trước khi muội xuất giá mới được." Hạ Doanh nghe thế thì hớn hở: "Nhị ca thật tinh mắt, về sau tìm chị dâu nhất định cũng là đại mỹ nhân."
Nói xong bọn họ đều cười, khi đó Hạ Liên ở bên cạnh cũng cảm thấy rất thú vị, bầu không khí thoải mái tự nhiên.
Nhưng tại sao... giữa hắn và nàng lúc nãy... không khí giữa bọn họ lại hoàn toàn khác nhau nhỉ?
Có lẽ.. là bởi vì bản thân mình? Là mình phản ứng quá độ. Trước đó nàng cũng nói đùa khen hắn đẹp mắt mà. Khi đó hắn cũng không để trong lòng, chỉ cười cười, sau đó...
Sau đó, hắn nói, nàng khiến hắn nhớ tới một cô gái khác.
Không biết có phải do gió đêm có chút lạnh, Hạ Liên đột nhiên tỉnh táo lại.
Có lẽ hắn có chút kinh ngạc nhỉ, vì sao chỉ một câu nói đùa mà mình lại có dáng vẻ nghiêm túc như thế, giống như là, trừ hắn ra thì chưa từng có người khen ngợi nàng ấy.
Mới không phải đâu, lúc trước nàng ở huyện Thanh Thủy, các thiếu niên ở đó đều nói Tiểu Liên là cô nương xinh đẹp nhất trong huyện mà.
Đương nhiên, sau khi tới kinh thành nàng cũng từng thấy những nữ tử rất đẹp, các nàng đó xuất thân từ những gia đình lớn, còn biết cách trang điểm ăn mặc nữa, khác với những cô nương đến từ nông thôn như nàng. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Doanh nàng đã cảm thấy, tỷ ấy thật xinh đẹp, trời xinh quyến rũ và quý khí nữa.
Đúng rồi, không biết đại ca cảm thấy nàng và Hạ Doanh ai đẹp hơn nhỉ.
Không không không, lại nghĩ tới đâu thế.
Hạ Liên lật mình, tự nhủ rằng đừng suy nghĩ lan man nữa. Thật là xấu hổ, trong đầu óc toàn những thứ linh tinh, nếu bị biết rõ chắc chắn sẽ bị cười nhạo.
Ban ngày hơi mệt chút, nên sau một lát thì Hạ Liên đã ngủ, hô hấp dài lâu.
Hạ Ý vẫn ngồi trên ghế đá trong hậu hoa viên. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, mà hắn còn trong trẻo lạnh lùng hơn cả ánh trăng kia nữa.
Hắn không có chút cảm giác buồn ngủ nào, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn trở thành bên bị động.
Hắn tới Thanh trạch không phải là ngẫu nhiên, mà Khuynh Thành cũng không phải ngẫu nhiên.
Bí mật của Thanh trạch còn phức tạp hơn so với suy nghĩ của hắn.
"Đại thiếu gia."
Lúc này, Sóc Dương đột nhiên bước tới: "Vừa tới chợ mua một ít trái cây, ngài có muốn ăn một chút không?"
"Trái cây gì?"
"Anh đào."
"..."
Sóc Dương đưa cho Hạ Ý một quả anh đào vừa mới được rửa sạch: "Bình thường không thấy ngài ăn, nhưng hình như đại tiểu thư và nhị thiếu gia cũng thích ăn."
Hạ Ý cầm lấy, nhìn quả anh đào dính bọt nước trong suốt này chằm chằm.
Đột nhiên, hắn nhớ tới một quả anh đào khác.
Giống như quả anh đào trong tay hắn đây, căng mọng ẩm ướt.
Hắn chậm rãi đưa anh đào đến bên môi, ngậm nó vào trong miệng.
Rất ngọt.
Là hương vị như thế này.
...
Hạ Doanh lật giở nhật ký của Khuynh Thành, trước cảm thấy đã hiểu rõ, nhưng giờ phút này nàng lại cảm thấy chuyện càng ngày càng khó giải thích.
Hiện tại, trong nhật ký của Khuynh Thành lại xuất hiện một người khác.
Năm xuân Đinh Dậu, mùng sáu tháng năm.
Người kia đã cứu ta.
Nhưng ta không biết tại sao. Hắn và chủ nhân Thanh trạch rõ ràng mặc y phục giống nhau, đeo mặt nạ giống nhau, nhưng hắn lại đối nghịch với kẻ kia.
Ta hỏi hắn: "Ngươi là ai?"
Hắn cũng không trả lời ta. Vì vậy, ta lại hỏi: "Ngươi là người câm hả?"
Hắn gật đầu.
Hóa ra là hắn không nói chuyện được. Xem ra, ta chỉ có thể suy đoán, lại dựa vào hắn để xác minh.
Ta hỏi hắn có phải là huynh đệ của kẻ kia không, hắn gật đầu.
Tiếp đó ta hỏi hắn có phải là quan hệ giữa hai huynh đệ hắn không tốt không, cho nên mới cố ý đối nghịch với kẻ kia, hắn lắc đầu.
Không phải lý do này.
Vì vậy ta hỏi: "Ngươi không muốn hắn làm ta bị thương hả?"
Lần này, hắn gật đầu.
Ta cười, hỏi tiếp: "Cho nên, ngươi không phải đối nghịch với hắn, ngươi chỉ là muốn cứu ta hả?"
Hắn lại gật đầu lia lịa.
Tại sao hắn phải cứu ta?
Ta vốn chỉ hỏi đùa một câu: "Bởi vì ngươi thích ta?"
Nhưng hắn sững sờ một lát, lạt gật đầu thật.
Được rồi, hiện tại ta không muốn suy đoán đến cùng thì hắn nghĩ gì về ta, ta lại muốn biết bí mật của Thanh trạch.
Cùng với... những người tượng gỗ kia.
Chín mươi chín người rối, đả thông cửa âm phủ.
Trong phòng rối, ta đếm những người rối.
Nếu ta không nhớ lầm, chỗ đó có chín mươi bảy người rối.
Còn thiếu hai cái.
...
Sương sớm chưa tan.
Khi Hạ Liên tỉnh dậy thì sắc trời còn sớm, nàng nghiêng mình nhìn lại nhưng không thấy Hạ Ý ở đây.
Đừng nói là hắn... cả đêm không ngủ đấy nhé?
Hạ Liên đột nhiên nghĩ tới, trong chuyện này Hạ Ý rơi vào thế bị động, hắn là kẻ có thói quen khống chế toàn cục, hiện thời hắn ở sáng đối phương ở trong bóng tối, hắn nhất định sẽ không để yên đâu.
Lẽ nào... hắn một mình xuống giếng lần nữa?
Hạ Liên vội đứng dậy, thấy Sóc Dương hình như cũng mới tỉnh không lâu. Hắn thấy nàng bước tới thì có chút nghi hoặc: "Nhị tiểu thư? Hôm nay tỉnh dậy sớm như vậy à?"
"Ngươi thấy đại ca của ta không?"
"Đại thiếu gia không ở cùng ngài sao?" Sóc Dương vừa hỏi xong thì lập tức hiểu ra.
Hai người ngầm hiểu với nhau, cùng tới giếng cạn trong hậu hoa viên.
Nhưng bọn họ chưa từng đoán được là sẽ thấy tình cảnh thế này.
Bốn phía giếng cạn đều bị ám vệ bao vây. Bọn họ canh gác ở xung quanh như lính trinh sát vậy, nhưng người bọn họ phải cản... lại không phải là kẻ địch.
"Theo lệnh của đại thiếu gia, bất luận người nào... cũng không được xuống giếng."
Hạ Liên cắn môi, hắn thật sự đã tự mình xuống dưới rồi!
"Ta là thị vệ bên người đại thiếu gia! Bất cứ lúc nào cũng phải đi theo ngài ấy!"
Sóc Dương có chút khó chịu, hắn đột nhiên hiểu ra tại sao tối qua đại thiếu gia cố ý đẩy mình đi.
Hóa ra ngài ấy đã quyết định sẽ tự mình đi.
Theo lời của vài người quan sai ngày hôm qua, kẻ bí ẩn đeo mặt nạ bạch ngọc sẽ tới ba ngày một lần, lần gần nhất là ở hai ngày trước.
Hôm nay đúng là ngày thứ ba.
Hôm nay, kẻ đó sẽ tới.
Mà Hạ Ý không cho phép hắn đi theo.
Hạ Liên đứng sau lưng Sóc Dương, khẽ thở dài.
Nàng biết hiện tại trong lòng Sóc Dương nhất định rất khó chịu. Nàng bước lên một bước, khuyên nhủ: "Đại ca ta... có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa thể tiêu tan đối với cái chết của Diệp Trúc."
Sóc Dương không nói gì nữa, chỉ đột nhiên quay đầu nói với Hạ Liên: "Nhị tiểu thư, cảm ơn người."
Hạ Liên vừa định nói không có gì, lại nghe được Sóc Dương tiếp tục nói:
"Câu cảm ơn này, không chỉ nói thay chính bản thân ta... cũng là thay đại thiếu gia nói."