-
Chương 20
Mấy ngày sau, Hạ Ý và Hạ Doanh lên đường tới Duyện Châu.
Ngoại trừ Sóc Dương và phu xe, Hạ Liên không thấy những người khác nữa. Nhưng nàng biết rõ, bất cứ lúc nào Hạ Ý ra ngoài cũng có ám vệ đi theo, chỉ là người bình thường không phát hiện ra mà thôi.
Hạ Liên cũng không ngồi cùng xe ngựa với Hạ Ý. Xe ngựa Hạ Ý đi phía trước, xe Hạ Liên theo sau. Nhưng nàng ngạc nhiên là, Sóc Dương lại cùng ngồi chiếc xe ngựa sau với nàng, mà không ở bên cạnh Hạ Ý.
"Sao ngươi không đi theo đại ca ta?" Hạ Liên không kìm được hỏi.
"Vì bảo vệ nhị tiểu thư."
Hạ Liên nghĩ một chút: "Thật ra, một chiếc xe ngựa có thể ngồi ba người, hai chiếc xe có chút dư thừa."
Dù sao, hiện tại trong xe ngựa của Hạ Ý cũng chỉ có một mình hắn, chẳng phải là rất trống vắng sao.
"Đại thiếu gia quen ngồi chiếc xe ngựa kia rồi, con ngựa kia là giống ngựa hiếm có, chạy nhanh hơn những con khác một ít."
"Keo kiệt, không để cho chúng ta ngồi hả?" Hạ Liên trêu ghẹo hỏi.
"Không, đại thiếu gia cố ý để nhị tiểu thư ngồi chiếc xe ngựa này. Con ngựa này đã được huấn luyện đặc biệt, mặc dù chạy không nhanh nhưng đi đường rất ổn."
Bị Sóc Dương nói như thế, Hạ Liên mới nhận ra, đúng là chiếc xe ngựa bọn họ đang ngồi đặc biệt vững vàng, bọn họ cũng đã đi xa như thế rồi, nàng đều chưa từng cảm thấy một chút xóc nảy nào.
Đột nhiên, nàng nhớ tới một việc.
Lần đó bọn họ đi Yên Hoa Lâu, lúc đi thì nàng ngồi chung xe ngựa với Hạ Ý. Trên đường, xe xóc nảy khiến nàng khó chịu, liên tục cắn môi, sắc mặt cũng có chút kém, không ngừng vén rèm thông gió.
Nàng còn nhớ rõ khi đó, hắn ngồi đối diện nàng, nhưng mí mắt cũng chưa từng nâng lên một lần nào, dường như nếu mà nàng có chết ở trong đó thì cũng chẳng có liên quan gì tới hắn, lạnh lùng cực điểm.
Nhưng sau khi bọn họ trở về, hắn lại sai người mang tới một chiếc xe ngựa khác. Tốc độ chậm một chút nhưng cũng vững vàng hơn một chút.
Nàng vẫn tưởng là, lúc trở về, hắn chuẩn bị chiếc xe ngựa thứ hai là vì Tiểu Tuyết, là vì cho nàng và Tiểu Tuyết một không gian độc lập để nói chuyện riêng, thuận tiện cho nàng trò chuyện, an ủi muội ấy.
Nhưng hóa ra... là bởi vì chính mình sao?
Nếu Sóc Dương không nói với mình, có lẽ, nàng vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này.
..
Xe ngựa đi vài canh giờ, cuối cùng đến địa giới Duyện Châu.
Nhưng bọn họ cần tiến vào bên trong thành nên vẫn còn có một đoạn đường ngắn nữa phải đi.
Người Duyện Châu gọi tòa nhà kia là "Thanh trạch", bởi vì bốn phía có rừng cây che lấp, hoàn cảnh thanh u. Trùng hợp lại cùng cách phát âm với tên Khuynh Thành, cho nên lúc đầu mọi người đều cho rằng, Thanh trạch đã được định trước là thuộc về Khuynh Thành rồi.
Nhưng ai cũng chưa từng đoán được, sau khi Khuynh Thành vào ở không lâu thì lại mất đi tung tích.
Có người nói là nàng ta tự mình rời đi, còn có người nói là nàng ta đã bị giết hại. Sau lại, tất cả những người vào đó đều mất tích mà không rõ lý do.
Cho nên về sau, người địa phương đều nói Thanh trạch là nơi bị tiên tử nguyền rủa.
Hạ Liên đang ngồi trong xe ngựa thì bỗng nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài. Nàng vén rèm xe lên thì thấy xe ngựa đã đi tới trong rừng.
Trong rừng tràn ngập hương thơm cỏ cây làm cho người ta thấy sảng khoái. Những cây cổ thụ cao che khuất bầu trời, cho dù trời nóng hơn nữa thì ngồi dưới gốc cây cũng thấy rất mát mẻ.
Hạ Liên không khỏi cảm thán: "Thật ra, đây là một địa phương tốt."
Cổ nhân nói: "Người ở nơi có núi có nước là nhất, thôn xóm thứ hai, ngoại thành lại thứ hai." Thanh trạch được xây dựng gần nơi có núi có nước, dọc theo đường nhỏ, không cần đi xa là đã có thể thấy dòng suối róc rách.
"Tất nhiên là một nơi tốt." Ánh mắt Sóc Dương cũng nhìn khung cảnh ngoài rèm: "Thanh trạch từng là tòa nhà nổi danh nhất Duyện Châu, đương nhiên hiện tại cũng rất nổi dnh, khi đó người Duyện Châu đều nói, ai có thể vào ở Thanh trạch, cho dù chỉ là một buổi tối thì cũng không uổng cuộc đời này."
Hạ Liên than nhẹ: "Nhưng bây giờ, bởi vì chuyện của Khuynh Thành mà nó đột nhiên trở thành nơi quỷ dị người người tránh còn không kịp."
Sóc Dương cũng thở dài một tiếng, không nói nữa.
Cũng không lâu lắm, xe ngựa dừng lại. Phu xe thò đầu ra từ phía trước: "Chúng ta đến."
Hạ Doanh và Sóc Dương lần lượt xuống xe ngựa. Trước mặt bọn họ là một đoạn đường nhỏ hẹp, thanh trạch còn cách đây một đoạn ngắn nữa.
"Xe ngựa không đi tiếp được nữa, chỉ có thể đưa hai vị tới đây."
"Được, ngươi trở về đi."
Phu xe đi rồi, Sóc Dương xoay người nói với Hạ Liên: "Nhị tiểu thư, trước ở đây chờ một lát."
"Ồ?" Hạ Liên có chút không rõ, chẳng lẽ còn có người muốn tới?
Nhưng lúc này, sau lưng đột nhiên lại vang lên tiếng xe ngựa. Hạ Liên quay đầu thì trông thấy Hạ Ý đang xuống xe ngựa.
"Đại ca?"
Xe ngựa Hạ Ý đi nhanh hơn bọn họ, nhưng tại sao lại đến chậm hơn bọn họ nhỉ?
"Đi thôi."
Hạ Ý không giải thích gì, chỉ quay đầu nói với Hạ Liên: "Đi sau ta."
"Ừm."
Hạ Liên đi theo sau lưng Hạ Ý, Sóc Dương đi theo sau Hạ Liên. Ba người đi lên đường nhỏ, từng chút một tới gần tòa nhà thanh trạch tràn đầy bí mật này.
...
"Đại tiểu thư, Trình công tử lại tới tìm ngài."
Hạ Doanh phiền: "Không phải đã bảo hắn không cần quấn lấy ta nữa sao?"
"Đại tiểu thư, Trình công tử nói là nghe nói đại thiếu gia điều tra chuyện có liên quan tới thanh trạch ở Duyện Châu, cha hắn từng làm huyện lệnh ở đó, hình như đã từng đi qua chỗ kia..."
"Cái gì?!" Hạ Doanh nghe Bình Nhi nói đến Thanh trạch thì kích động lên: "Cha hắn từng tới đó hả?"
"Vâng, còn nói là, hình như Trình đại nhân phát hiện thứ gì ở đó, có liên quan đến Khuynh Thành..."
"Sao không nói sớm! Nhanh, ta muốn gặp hắn!"
Cuối cùng, Trình Đông Dương cũng được mỹ nhân tiếp đón.
"Các ngươi phát hiện ra thứ gì?" Hạ Doanh đi thẳng vào chủ đề: "Mang ra cho ta xem một chút."
"Không may là, hôm nay ta không mang tới." Một mặt, Trình Đông Dương cố tỏ ra vẻ tiếc nuối, mặt khác lại tràn đầy mong đợi hỏi: "Ta nghe nói hoa sen ở Tây Uyển đã nở... Không biết có thể mời giai nhân cùng thưởng thức không? Đến lúc đó, chúng ta vừa ngắm hoa sen, vừa thảo luận..."
Hạ Doanh thật muốn hắt chén trà vào mặt hắn, nhưng nàng cũng vô cùng tò mò trong tay hắn có đầu mối gì, cho nên cố gắng làm mình bình tĩnh lại: "...Được, vậy Tây Uyển ngày mai, không gặp không về."
"Không gặp không về!"
Trình Đông Dương vô cùng vui vẻ, cảm thấy mình đã cách Hạ Doanh gần thêm được một bước. Nhưng trong lòng Hạ Doanh lại nghĩ, nếu hắn dám trêu đùa nàng, hoặc lấy ra thứ gì đó không có giá trị thì cũng đừng trách nàng cáo trạng với Hạ Ý, khiến Trình gia bọn họ không thể dừng chân ở kinh thành được nữa.
...
Cuối cùng, Hạ Liên đã được nhìn tận mắt tòa nhà Thanh trạch trong truyền thuyết này.
Đó là một tòa trạch viện rất lớn, hai vòng cửa khổng lồ được khảm trên cánh cổng đồng. Bên cạnh cửa là hai con tì hưu được điêu khắc trông rất sống động. Hạ Ý đẩy cổng ra, cánh cổng xanh màu thời gian phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Cổng mở.
Đập vào mắt là đình viện, cỏ dại phát triển từng mảng lớn, trông hiu quạnh hoang vu.
Giữa đình viện, Hạ Liên thấy một cái cây.
Đó là một cây liễu, vô số cành liễu lay động theo gió, đan xen hòa quyện vào nhau. Lá liễu chạm nhau xào xạc trong những mảng cỏ hoang xung quanh, giống như đang giương nanh múa vuốt khóc lóc kể lể.
Đó nhất định là âm thanh thê lương nhất của cây cối mà Hạ Liên đã từng nghe.
"Meo meo..."
Đột nhiên, có một tiếng mèo kêu rất nhỏ vang lên.
Không biết lúc nào, một con mèo đen nhảy từ trên cây xuống.
Toàn thân con mèo đó đen kịt, không có chút tạp mao nào, đen bóng mượt.
Nhưng cái hấp dẫn chú ý nhất lại là con mắt của nó.
Đó là đôi mắt màu xanh biếc.
Đôi mắt kia giống như chứa đựng tình cảm trong đó vậy, tràn đầy thê lương và bi thương.
"Meo meo..."
Đột nhiên, nó lai kêu, tiếp đó xoay mình bỏ chạy, biến mất trong đám cỏ cây hoang vu.
"Kiểm tra sơ bộ hoàn cảnh bốn phía." Hạ Ý phân phó Sóc Dương: "Tỉ mỉ kiểm tra tòa nhà này một lần."
"Vâng."
Sóc Dương và Hạ Ý tách nhau ra tra xét, Hạ Liên thì theo sát Hạ Ý một tấc không rời. Tòa nhà này hoang phế đã lâu, khắp nơi toàn là hơi thở bụi bặm. Hạ Ý và Hạ Liên ở viện trước, Sóc Dương tới hậu viện.
Hai người vừa tới hành lang gấp khúc thì đột nhiên nghe thấy Sóc Dương kêu lên.
"Đại thiếu gia, ở đây..."
Hạ Ý và Hạ Liên nghe vậy thì lập tức tới hậu viện.
Sóc Dương đứng cạnh một cái giếng cổ.
"Đây là... một cái giếng nước?"
"Không." Ánh mắt Sóc Dương nhìn về phía đáy giếng: "Là một cái giếng cạn."
...
Tây Uyển, hoa sen đang nở rất đẹp.
"Hiện tại, ngươi có thể cho ta xem rồi chứ?" Hạ Doanh giả vờ nịnh nọt: "Trình công tử, Doanh Nhi biết rõ ngươi tốt nhất."
Những lời này khiến Trình Đông Dương rất hưởng thụ: "Đâu có đâu có, nàng muốn xem, tất nhiên là ta phải mang tới rồi."
Nói xong, hắn móc ra một quyển sổ: "Chính là thứ này, khi đó cha ta đào được ở phía dưới con tì hưu bên phải."
"Nhật ký?"
"Ừm, đây là quyển nhật ký của Khuynh Thành. Cha ta vốn tưởng rằng, Khuynh Thành sẽ ghi lại manh mối bảo tàng ở bên trong, nhưng không nghĩ tới, bên trong đều là chút thứ linh tinh vô dụng."
"Sao ngươi biết là vô dụng." Nhận lấy nhật ký, Hạ Doanh lườm hắn một cái. Từ nhỏ, đại ca đã nói cho nàng biết, những thứ để lại dấu vết thì càng có khả năng cất giấu nhiều bí mật.
Như vậy, trong bản chép tay của Khuynh Thành, liệu sẽ cất giấu bí mật gì?
Hạ Doanh khẽ xoa nếp uốn trên bìa sổ, từ từ lật ra những trang giấy ố vàng...
...
Năm xuân Đinh Dậu, mùng bốn tháng năm
Đi đường rất lâu, cuối cùng ta cũng tới Thanh trạch.
Nhưng ta nghĩ, hết thảy đều đáng giá.
Ta thích hoàn cảnh nơi này, thanh u tao nhã, cách xa nội thành ồn ào náo động. Nếu như có thể mãi như thế thì tốt.
Ta nhìn thấy cái cổng đồng màu đỏ. Bên cạnh cổng là hai con tì hưu được điêu khắc rất sống động, xảo đoạt thiên công. Ta đẩy cổng ra, vào đình viện.
Đình viện đập vào mắt cùng với hương thơm cỏ cây, khung cảnh đó tràn đầy hương vị mùa xuân.
Giữa đình viện, ta thấy một thân cây.
Đó là một gốc cây liễu, vô số cành liễu lay động theo gió trông như những vũ cơ đang múa. Lá liễu phát ra tiếng xào xạc, giữa những hoa cỏ xanh mượt, giống như là tiếng nhạc đệm vui vẻ cho những vũ cơ.
Đó nhất định là âm thanh êm tai nhất của cây cối mà ta từng nghe thấy.
"Meo meo..."
Là mèo kêu sao?
Không biết lúc nào, một con mèo nhảy từ trên cây xuống.
Toàn thân nó là một màu đen tuyền, không chút tạp mao, đen bóng tỏa sáng.
Nhưng thứ chân chính hấp dẫn sự chú ý của ta lại là đôi mắt của nó.
Đó là một đôi mắt màu xanh biếc.
Đôi mắt kia giống như là biết biểu lộ tình cảm, tràn đầy sinh cơ và linh khí.
"Meo meo..."
Đột nhiên, nó lại kêu, tiếp đó xoay mình muốn đi, nhưng lại không ngừng quay đầu lại nhìn ta.
Ồ, nó ở đây trước ta, có lẽ trong mắt nó, ta chính là kẻ xâm nhập.
Nhưng ta nghĩ, nó thích ta, nó sẽ chấp nhận ta, từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng sống trong tòa nhà này, cùng nhau trải qua vô số xuân hạ thu đông.
Nó lại quay đầu. Mỗi đi vài bước, nó đều quay đầu nhìn ta một cái.
Ta cúi người hỏi nó: Tiểu tử, mày muốn ta đi theo mày sao?
Mèo con liếm liếm móng vuốt.
Ta cười. Vậy thì thật muốn nhìn xem, mày muốn mang ta tới chỗ nào?
Ta đi theo nó, vòng quanh hành lang gấp khúc tới hậu viện.
Mèo con dừng lại bên cạnh một cái giếng.
Ta đi tới, nhìn xuống đáy giếng.
Đó là một cái giếng, giếng cạn.
Ngoại trừ Sóc Dương và phu xe, Hạ Liên không thấy những người khác nữa. Nhưng nàng biết rõ, bất cứ lúc nào Hạ Ý ra ngoài cũng có ám vệ đi theo, chỉ là người bình thường không phát hiện ra mà thôi.
Hạ Liên cũng không ngồi cùng xe ngựa với Hạ Ý. Xe ngựa Hạ Ý đi phía trước, xe Hạ Liên theo sau. Nhưng nàng ngạc nhiên là, Sóc Dương lại cùng ngồi chiếc xe ngựa sau với nàng, mà không ở bên cạnh Hạ Ý.
"Sao ngươi không đi theo đại ca ta?" Hạ Liên không kìm được hỏi.
"Vì bảo vệ nhị tiểu thư."
Hạ Liên nghĩ một chút: "Thật ra, một chiếc xe ngựa có thể ngồi ba người, hai chiếc xe có chút dư thừa."
Dù sao, hiện tại trong xe ngựa của Hạ Ý cũng chỉ có một mình hắn, chẳng phải là rất trống vắng sao.
"Đại thiếu gia quen ngồi chiếc xe ngựa kia rồi, con ngựa kia là giống ngựa hiếm có, chạy nhanh hơn những con khác một ít."
"Keo kiệt, không để cho chúng ta ngồi hả?" Hạ Liên trêu ghẹo hỏi.
"Không, đại thiếu gia cố ý để nhị tiểu thư ngồi chiếc xe ngựa này. Con ngựa này đã được huấn luyện đặc biệt, mặc dù chạy không nhanh nhưng đi đường rất ổn."
Bị Sóc Dương nói như thế, Hạ Liên mới nhận ra, đúng là chiếc xe ngựa bọn họ đang ngồi đặc biệt vững vàng, bọn họ cũng đã đi xa như thế rồi, nàng đều chưa từng cảm thấy một chút xóc nảy nào.
Đột nhiên, nàng nhớ tới một việc.
Lần đó bọn họ đi Yên Hoa Lâu, lúc đi thì nàng ngồi chung xe ngựa với Hạ Ý. Trên đường, xe xóc nảy khiến nàng khó chịu, liên tục cắn môi, sắc mặt cũng có chút kém, không ngừng vén rèm thông gió.
Nàng còn nhớ rõ khi đó, hắn ngồi đối diện nàng, nhưng mí mắt cũng chưa từng nâng lên một lần nào, dường như nếu mà nàng có chết ở trong đó thì cũng chẳng có liên quan gì tới hắn, lạnh lùng cực điểm.
Nhưng sau khi bọn họ trở về, hắn lại sai người mang tới một chiếc xe ngựa khác. Tốc độ chậm một chút nhưng cũng vững vàng hơn một chút.
Nàng vẫn tưởng là, lúc trở về, hắn chuẩn bị chiếc xe ngựa thứ hai là vì Tiểu Tuyết, là vì cho nàng và Tiểu Tuyết một không gian độc lập để nói chuyện riêng, thuận tiện cho nàng trò chuyện, an ủi muội ấy.
Nhưng hóa ra... là bởi vì chính mình sao?
Nếu Sóc Dương không nói với mình, có lẽ, nàng vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này.
..
Xe ngựa đi vài canh giờ, cuối cùng đến địa giới Duyện Châu.
Nhưng bọn họ cần tiến vào bên trong thành nên vẫn còn có một đoạn đường ngắn nữa phải đi.
Người Duyện Châu gọi tòa nhà kia là "Thanh trạch", bởi vì bốn phía có rừng cây che lấp, hoàn cảnh thanh u. Trùng hợp lại cùng cách phát âm với tên Khuynh Thành, cho nên lúc đầu mọi người đều cho rằng, Thanh trạch đã được định trước là thuộc về Khuynh Thành rồi.
Nhưng ai cũng chưa từng đoán được, sau khi Khuynh Thành vào ở không lâu thì lại mất đi tung tích.
Có người nói là nàng ta tự mình rời đi, còn có người nói là nàng ta đã bị giết hại. Sau lại, tất cả những người vào đó đều mất tích mà không rõ lý do.
Cho nên về sau, người địa phương đều nói Thanh trạch là nơi bị tiên tử nguyền rủa.
Hạ Liên đang ngồi trong xe ngựa thì bỗng nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài. Nàng vén rèm xe lên thì thấy xe ngựa đã đi tới trong rừng.
Trong rừng tràn ngập hương thơm cỏ cây làm cho người ta thấy sảng khoái. Những cây cổ thụ cao che khuất bầu trời, cho dù trời nóng hơn nữa thì ngồi dưới gốc cây cũng thấy rất mát mẻ.
Hạ Liên không khỏi cảm thán: "Thật ra, đây là một địa phương tốt."
Cổ nhân nói: "Người ở nơi có núi có nước là nhất, thôn xóm thứ hai, ngoại thành lại thứ hai." Thanh trạch được xây dựng gần nơi có núi có nước, dọc theo đường nhỏ, không cần đi xa là đã có thể thấy dòng suối róc rách.
"Tất nhiên là một nơi tốt." Ánh mắt Sóc Dương cũng nhìn khung cảnh ngoài rèm: "Thanh trạch từng là tòa nhà nổi danh nhất Duyện Châu, đương nhiên hiện tại cũng rất nổi dnh, khi đó người Duyện Châu đều nói, ai có thể vào ở Thanh trạch, cho dù chỉ là một buổi tối thì cũng không uổng cuộc đời này."
Hạ Liên than nhẹ: "Nhưng bây giờ, bởi vì chuyện của Khuynh Thành mà nó đột nhiên trở thành nơi quỷ dị người người tránh còn không kịp."
Sóc Dương cũng thở dài một tiếng, không nói nữa.
Cũng không lâu lắm, xe ngựa dừng lại. Phu xe thò đầu ra từ phía trước: "Chúng ta đến."
Hạ Doanh và Sóc Dương lần lượt xuống xe ngựa. Trước mặt bọn họ là một đoạn đường nhỏ hẹp, thanh trạch còn cách đây một đoạn ngắn nữa.
"Xe ngựa không đi tiếp được nữa, chỉ có thể đưa hai vị tới đây."
"Được, ngươi trở về đi."
Phu xe đi rồi, Sóc Dương xoay người nói với Hạ Liên: "Nhị tiểu thư, trước ở đây chờ một lát."
"Ồ?" Hạ Liên có chút không rõ, chẳng lẽ còn có người muốn tới?
Nhưng lúc này, sau lưng đột nhiên lại vang lên tiếng xe ngựa. Hạ Liên quay đầu thì trông thấy Hạ Ý đang xuống xe ngựa.
"Đại ca?"
Xe ngựa Hạ Ý đi nhanh hơn bọn họ, nhưng tại sao lại đến chậm hơn bọn họ nhỉ?
"Đi thôi."
Hạ Ý không giải thích gì, chỉ quay đầu nói với Hạ Liên: "Đi sau ta."
"Ừm."
Hạ Liên đi theo sau lưng Hạ Ý, Sóc Dương đi theo sau Hạ Liên. Ba người đi lên đường nhỏ, từng chút một tới gần tòa nhà thanh trạch tràn đầy bí mật này.
...
"Đại tiểu thư, Trình công tử lại tới tìm ngài."
Hạ Doanh phiền: "Không phải đã bảo hắn không cần quấn lấy ta nữa sao?"
"Đại tiểu thư, Trình công tử nói là nghe nói đại thiếu gia điều tra chuyện có liên quan tới thanh trạch ở Duyện Châu, cha hắn từng làm huyện lệnh ở đó, hình như đã từng đi qua chỗ kia..."
"Cái gì?!" Hạ Doanh nghe Bình Nhi nói đến Thanh trạch thì kích động lên: "Cha hắn từng tới đó hả?"
"Vâng, còn nói là, hình như Trình đại nhân phát hiện thứ gì ở đó, có liên quan đến Khuynh Thành..."
"Sao không nói sớm! Nhanh, ta muốn gặp hắn!"
Cuối cùng, Trình Đông Dương cũng được mỹ nhân tiếp đón.
"Các ngươi phát hiện ra thứ gì?" Hạ Doanh đi thẳng vào chủ đề: "Mang ra cho ta xem một chút."
"Không may là, hôm nay ta không mang tới." Một mặt, Trình Đông Dương cố tỏ ra vẻ tiếc nuối, mặt khác lại tràn đầy mong đợi hỏi: "Ta nghe nói hoa sen ở Tây Uyển đã nở... Không biết có thể mời giai nhân cùng thưởng thức không? Đến lúc đó, chúng ta vừa ngắm hoa sen, vừa thảo luận..."
Hạ Doanh thật muốn hắt chén trà vào mặt hắn, nhưng nàng cũng vô cùng tò mò trong tay hắn có đầu mối gì, cho nên cố gắng làm mình bình tĩnh lại: "...Được, vậy Tây Uyển ngày mai, không gặp không về."
"Không gặp không về!"
Trình Đông Dương vô cùng vui vẻ, cảm thấy mình đã cách Hạ Doanh gần thêm được một bước. Nhưng trong lòng Hạ Doanh lại nghĩ, nếu hắn dám trêu đùa nàng, hoặc lấy ra thứ gì đó không có giá trị thì cũng đừng trách nàng cáo trạng với Hạ Ý, khiến Trình gia bọn họ không thể dừng chân ở kinh thành được nữa.
...
Cuối cùng, Hạ Liên đã được nhìn tận mắt tòa nhà Thanh trạch trong truyền thuyết này.
Đó là một tòa trạch viện rất lớn, hai vòng cửa khổng lồ được khảm trên cánh cổng đồng. Bên cạnh cửa là hai con tì hưu được điêu khắc trông rất sống động. Hạ Ý đẩy cổng ra, cánh cổng xanh màu thời gian phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Cổng mở.
Đập vào mắt là đình viện, cỏ dại phát triển từng mảng lớn, trông hiu quạnh hoang vu.
Giữa đình viện, Hạ Liên thấy một cái cây.
Đó là một cây liễu, vô số cành liễu lay động theo gió, đan xen hòa quyện vào nhau. Lá liễu chạm nhau xào xạc trong những mảng cỏ hoang xung quanh, giống như đang giương nanh múa vuốt khóc lóc kể lể.
Đó nhất định là âm thanh thê lương nhất của cây cối mà Hạ Liên đã từng nghe.
"Meo meo..."
Đột nhiên, có một tiếng mèo kêu rất nhỏ vang lên.
Không biết lúc nào, một con mèo đen nhảy từ trên cây xuống.
Toàn thân con mèo đó đen kịt, không có chút tạp mao nào, đen bóng mượt.
Nhưng cái hấp dẫn chú ý nhất lại là con mắt của nó.
Đó là đôi mắt màu xanh biếc.
Đôi mắt kia giống như chứa đựng tình cảm trong đó vậy, tràn đầy thê lương và bi thương.
"Meo meo..."
Đột nhiên, nó lai kêu, tiếp đó xoay mình bỏ chạy, biến mất trong đám cỏ cây hoang vu.
"Kiểm tra sơ bộ hoàn cảnh bốn phía." Hạ Ý phân phó Sóc Dương: "Tỉ mỉ kiểm tra tòa nhà này một lần."
"Vâng."
Sóc Dương và Hạ Ý tách nhau ra tra xét, Hạ Liên thì theo sát Hạ Ý một tấc không rời. Tòa nhà này hoang phế đã lâu, khắp nơi toàn là hơi thở bụi bặm. Hạ Ý và Hạ Liên ở viện trước, Sóc Dương tới hậu viện.
Hai người vừa tới hành lang gấp khúc thì đột nhiên nghe thấy Sóc Dương kêu lên.
"Đại thiếu gia, ở đây..."
Hạ Ý và Hạ Liên nghe vậy thì lập tức tới hậu viện.
Sóc Dương đứng cạnh một cái giếng cổ.
"Đây là... một cái giếng nước?"
"Không." Ánh mắt Sóc Dương nhìn về phía đáy giếng: "Là một cái giếng cạn."
...
Tây Uyển, hoa sen đang nở rất đẹp.
"Hiện tại, ngươi có thể cho ta xem rồi chứ?" Hạ Doanh giả vờ nịnh nọt: "Trình công tử, Doanh Nhi biết rõ ngươi tốt nhất."
Những lời này khiến Trình Đông Dương rất hưởng thụ: "Đâu có đâu có, nàng muốn xem, tất nhiên là ta phải mang tới rồi."
Nói xong, hắn móc ra một quyển sổ: "Chính là thứ này, khi đó cha ta đào được ở phía dưới con tì hưu bên phải."
"Nhật ký?"
"Ừm, đây là quyển nhật ký của Khuynh Thành. Cha ta vốn tưởng rằng, Khuynh Thành sẽ ghi lại manh mối bảo tàng ở bên trong, nhưng không nghĩ tới, bên trong đều là chút thứ linh tinh vô dụng."
"Sao ngươi biết là vô dụng." Nhận lấy nhật ký, Hạ Doanh lườm hắn một cái. Từ nhỏ, đại ca đã nói cho nàng biết, những thứ để lại dấu vết thì càng có khả năng cất giấu nhiều bí mật.
Như vậy, trong bản chép tay của Khuynh Thành, liệu sẽ cất giấu bí mật gì?
Hạ Doanh khẽ xoa nếp uốn trên bìa sổ, từ từ lật ra những trang giấy ố vàng...
...
Năm xuân Đinh Dậu, mùng bốn tháng năm
Đi đường rất lâu, cuối cùng ta cũng tới Thanh trạch.
Nhưng ta nghĩ, hết thảy đều đáng giá.
Ta thích hoàn cảnh nơi này, thanh u tao nhã, cách xa nội thành ồn ào náo động. Nếu như có thể mãi như thế thì tốt.
Ta nhìn thấy cái cổng đồng màu đỏ. Bên cạnh cổng là hai con tì hưu được điêu khắc rất sống động, xảo đoạt thiên công. Ta đẩy cổng ra, vào đình viện.
Đình viện đập vào mắt cùng với hương thơm cỏ cây, khung cảnh đó tràn đầy hương vị mùa xuân.
Giữa đình viện, ta thấy một thân cây.
Đó là một gốc cây liễu, vô số cành liễu lay động theo gió trông như những vũ cơ đang múa. Lá liễu phát ra tiếng xào xạc, giữa những hoa cỏ xanh mượt, giống như là tiếng nhạc đệm vui vẻ cho những vũ cơ.
Đó nhất định là âm thanh êm tai nhất của cây cối mà ta từng nghe thấy.
"Meo meo..."
Là mèo kêu sao?
Không biết lúc nào, một con mèo nhảy từ trên cây xuống.
Toàn thân nó là một màu đen tuyền, không chút tạp mao, đen bóng tỏa sáng.
Nhưng thứ chân chính hấp dẫn sự chú ý của ta lại là đôi mắt của nó.
Đó là một đôi mắt màu xanh biếc.
Đôi mắt kia giống như là biết biểu lộ tình cảm, tràn đầy sinh cơ và linh khí.
"Meo meo..."
Đột nhiên, nó lại kêu, tiếp đó xoay mình muốn đi, nhưng lại không ngừng quay đầu lại nhìn ta.
Ồ, nó ở đây trước ta, có lẽ trong mắt nó, ta chính là kẻ xâm nhập.
Nhưng ta nghĩ, nó thích ta, nó sẽ chấp nhận ta, từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng sống trong tòa nhà này, cùng nhau trải qua vô số xuân hạ thu đông.
Nó lại quay đầu. Mỗi đi vài bước, nó đều quay đầu nhìn ta một cái.
Ta cúi người hỏi nó: Tiểu tử, mày muốn ta đi theo mày sao?
Mèo con liếm liếm móng vuốt.
Ta cười. Vậy thì thật muốn nhìn xem, mày muốn mang ta tới chỗ nào?
Ta đi theo nó, vòng quanh hành lang gấp khúc tới hậu viện.
Mèo con dừng lại bên cạnh một cái giếng.
Ta đi tới, nhìn xuống đáy giếng.
Đó là một cái giếng, giếng cạn.