-
Chương 19
"Tiên tử Khuynh Thành, người yêu cả đời của ta,
Ba ngàn loài hoa đẹp, không đẹp bằng nhan sắc của nàng.
Tiên tử Khuynh Thành, giấc mơ suốt đời của ta,
Người đi nhà trống, tình này còn mãi.
Ngày nào trở về? Khi nào gặp lại?
Dù phải đánh đổi cả sinh mạng của ta..."
...
Hạ Ý nghe Sóc Dương báo cáo xong, lông mày lạnh lùng dần dần nhướng lên.
"Cho nên hiện tại, toàn nhà kia vẫn bỏ trống hả?"
"Đúng, không người nào dám vào ở, hiện tại, ngay cả quan phủ cũng không dám tra xét. Đoạn thời gian trước, Tri phủ Duyện Châu sắp được thăng chức nên ông ta đã tìm người giấu kín chuyện này, thậm chí, xung quanh tòa nhà kia mười dặm đều không có người ở." Sắc mặt Sóc Dương ngưng trọng: "Việc này đúng là có chút kỳ lạ."
"Tiên tử nguyền rủa..." Hạ Ý trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Chuyện liên quan đến Khuynh Thành, có tra được gì không?"
"Có, trong tay Khuynh Thành có khả năng nắm giữ một chút manh mối có liên quan tới bảo tàng đã thất truyền trong võ lâm."
"Bảo tàng?" Hạ Ý chìm vào dòng suy nghĩ. Ngoại trừ triều đình thì Hạ gia cũng chiếm một địa vị nhất định trong giang hồ, lúc trước hắn cũng đã từng nghe những đồn đãi có liên quan đến bảo tàng, nhưng không quan tâm nên cũng không quá hiểu rõ. Nói như vậy, chuyện Khuynh Thành mất tích, rất có thể có quan hệ với bảo tàng này."
"Đã như vậy." Hạ Ý thu hồi phong thư: "Thay ta chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa ta sẽ đích thân tới Duyện Châu."
"...Vâng."
Thế lực của Hạ Ý trải rộng các nơi, nhưng hắn hiếm khi rời khỏi kinh thành, hầu hết những địa giới ngoài kinh thành đều được hắn giao cho thuộc hạ.
Nếu như hắn đích thân rời khỏi kinh thành để điều tra việc này thì chứng tỏ, đây không phải là chuyện đơn giản đâu.
Tòa nhà của Khuynh Thành ở tại khu vực ngoại ô Duyện Châu, hoàn cảnh nơi đó thập phần thanh u lịch sự tao nhã, mà tòa nhà này cũng là nhà cổ trăm năm, kiến trúc của nó vẫn có bóng dáng tiền triều. Dù nói từ góc độ nào thì tòa nhà này đều có giá trị xa xỉ.
Nhưng mà, Hạ Ý coi trọng nó lại không phải vì giá trị tiền bạc của nó.
Mà vì, tòa nhà cổ bị tiên tử nguyền rủa này nằm trong phạm vi thế lực của hắn, mà hắn quyết không cho phép có bất cứ điều gì thoát ly sự khống chế của mình. Cho nên, hắn nhất định phải điều tra rõ chuyện này.
"Đúng rồi..." Sóc Dương đang định đi, Hạ Ý đột nhiên lại gọi hắn lại: "Sau khi Khuynh Thành mất tích, đã có ai vào tòa nhà kia rồi?"
"Chỉ có bộ đầu tra án, những dân chúng khác không vào được, nơi đó đã sớm bị nha môn niêm phong rồi." Sóc Dương dừng lại một chút, lại nói: "Còn có Trình đại nhân – huyện lệnh trước đó, nhưng hắn ta không vào bên trong nhà, chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài rồi thôi."
Hạ Ý cười lạnh. Ông ta đúng là biết bảo toàn bản thân, sai thủ hạ mạo hiểm vào tra án, nhỡ có chuyện không may thì ông ta cũng chẳng sao, nếu có manh mối thì công lao lại là của ông ta.
"Ta biết rõ. Nói cho quan phủ địa phương, bắt đầu từ bây giờ, phong tỏa hết thảy tin tức, bất luận kẻ nào cũng không được phép điều tra chuyện này nữa."
"Vâng."
...
Hạ Doanh nói vụ này cho Hạ Liên, vốn chỉ là thuận miệng mà thôi.
Không ngờ, phản ứng của Hạ Liên lại có chút ngoài dự liệu của nàng ta.
"Muội có thể thỉnh cầu đại ca... mang muội đi cùng không?"
"A?" Hạ Doanh sợ hết hồn: "Muội điên à?!"
Hạ Liên không điên.
Hạ Doanh không biết rõ, Hạ Liên từng gặp Khuynh Thành một lần.
Đó là lúc nàng mười ba tuổi, còn đang ở huyện Thanh Thủy. Có một năm hội đăng hoa, nàng và Cốc Vũ lên trấn xem hội, ở nơi đố đèn được vây quanh một đám người, nàng đã nhìn thấy Khuynh Thành ở đó.
Dung mạo của Khuynh Thành, người nào chỉ cần nhìn qua một lần đều sẽ không quên.
Xuất trần tuyệt diễm, khuynh quốc khuynh thành. Vẻ đẹp nàng ta quả thật khiến người ta phải nín thở. Khiến nữ nhân tự ti mặc cảm, khiến nam nhân hồn bay phách lạc.
Nàng ta khác với những tiểu thư nhà cao cửa rộng khác.
Nàng ta cõng một thanh kiếm sau lưng, tóc đen chỉ đơn giản được búi lại sau đầu, không đeo bất cứ vật trang sức nào. Y phục của nàng ta cũng không phải xiêm y xinh đẹp có hoa văn khác biệt, mà là y phục dạ hành màu đen của nam tử.
Từ trên xuống dưới, chẳng có chỗ nào giống với miêu tả về tiên tử cả.
Nhưng nàng ta quá đẹp, đẹp đến mức chỉ ăn mặc đơn giản như thế nhưng vẫn không có ai nghi ngờ, nàng ta là tiên tử chân chính.
Nàng ta không phải đóa kiều hoa trong khuê các, nàng ta là con cá bơi lội tự tại trong giang hồ.
Khi đó, Hạ Liên và Cốc Vũ đứng ở ven đường, Khuynh Thành đứng bên kia đường, chỉ cách bọn họ mười bước xa. Một chiếc xe ngựa đi ngang qua, hai người bọn họ đều không chú ý nên bất giờ bị xe ngựa làm bắn nước bùn vào người.
"Ngươi...!"
Cốc Vũ vừa định tức giận mắng chửi thì lại trông thấy khí phái hoa lệ của xe ngựa, vừa nhìn đã biết là xe ngựa của quan gia. Vì vậy phải cắn năng nuốt xuống tất cả lửa giận, bàn tay trong tay áo lại nắm chặt đến mức trắng bệch.
Hạ Liên không nhúc nhích, trên người nàng đều là bùn. Nàng không nói lời nào, cũng không có vẻ phẫn nộ.
Nhìn nàng nhu thuận như vậy, người đi ngang qua đều đều cảm thấy, cô nương này là một cô gái nhu nhược, không thích gây chuyện, tính tình rất ôn thuận.
Chỉ có Khuynh Thành, đứng đối diện nàng, đột nhiên cười với Hạ Liên.
Nàng ta đi tới nói nhỏ vào tai Hạ Liên: "Ta thấy muội, giống như trông thấy ta trước kia."
Giọng nói của Khuynh Thành rất du dương, Hạ Liên nhất thời có chút ngây người, đắm chìm vào trong đó.
"Hỉ nộ không hiện ra, ngoài mềm trong cứng, thích hợp hành tẩu giang hồ." Khuynh Thành cười: "Nhưng bây giờ muội còn nhỏ quá, hơn nữa, muội còn chưa đủ mạnh. Cho nên, muội không có khả năng phản kháng kẻ mạnh hơn mình."
"Nhưng ta tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày, muội sẽ khiến mọi người phải giật mình. Nhớ kỹ, sự mạnh mẽ trong nội tâm quan trọng hơn nhiều so với việc tỏ vẻ mạnh mẽ ở bề ngoài."
Thời khắc đó, thế giới bên trong của Hạ Liên, dường như thời gian đều ngừng chảy.
Lúc phục hồi lại tinh thần, Khuynh Thành đã sớm rời đi, biến mất trong đám người hối hả.
Nhưng nàng vĩnh viễn nhớ kỹ câu nói đó của Khuynh Thành.
Khuynh Thành đối với Hạ Liên, giống như Hạ Văn đối với Hạ Ý. Mặc dù, nàng và Khuynh Thành chỉ gặp mặt một lần ngắn ngủi, nhưng nàng ta đã lưu lại dấu vết sâu đậm trong lòng nàng.
Cho nên, nàng muốn theo Hạ Ý đi tới Duyện Châu, tới nhà cổ mà Khuynh Thành từng ở, khám phá bí ẩn có liên quan đến Khuynh Thành này.
...
Sau đó, Hạ Liên gõ cửa phòng Hạ Ý.
Đây là lần thứ hai nàng đơn độc tìm Hạ Ý. Lần đầu tiên là vì chuyện của Tiểu Tuyết.
"Vào đi."
Vẫn là giọng nói đó, không có bất cứ nhiệt độ nào.
"Là muội, Tiểu Liên."
Hạ Liên khẽ đẩy cửa phòng ra. So với lần đầu tiên, lần này nàng không sợ hãi căng thẳng như lần trước.
Hình như hắn vừa tắm xong, trong phòng còn ngập tràn mùi hương thoang thoảng, có chút mát lạnh, hỗn hợp một chút mùi hương cơ thể của hắn.
Đột nhiên, trong nháy mắt, Hạ Liên cảm thấy mùi hương này có chút quen thuộc.
Hình như...
"Chuyện gì?"
Còn chưa kịp suy tư, giọng nói của Hạ Ý lại đột nhiên truyền tới.
Hạ Liên bỗng chốc thu hồi suy nghĩ, thử hỏi: "Muội... Muội có thể cùng huynh tới Duyện Châu hay không?"
Trầm mặc.
Hạ Liên cụp mắt xuống, cẩn thận chờ hắn đáp lại.
Hồi lâu, nàng nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn.
"Vì sao?"
"Muội... trước kia từng gặp Khuynh Thành." Hạ Liên không dám giấu diếm Hạ Ý, thẳng thắn nói ra chuyện thật.
Không cần nhiều lời hơn nữa, Hạ Ý đã đoán được đại khái.
"Ừm."
Không biết có phải là ảo giác hay không, hình như Hạ Liên nhìn thấy thoáng qua một chút dịu dàng giữa lông mày lãnh tuấn của hắn rồi vụt mất.
Có lẽ nàng nhìn lầm.
"Có thể."
Ngoài dự liệu cảu Hạ Liên, Hạ Ý... đây là đồng ý sao?!
Khó có thể tin. Nguyên bản, nàng không ôm hi vọng gì.
"Cảm ơn... Cảm ơn đại ca." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Liên không kìm được mà lộ ra vẻ vui mừng, nhưng rất mau, Hạ Ý lại nhắc nhở.
"Đi cũng được, nhưng nhất định phải ở cùng ta cùng một chỗ thời thời khắc khắc, không thể cách xa ta ngoài ba bước."
Hạ Liên bỗng nhiên sửng sốt: "A? Cái gì?!"
"Ta nói được rất rõ ràng, ta biết là muội nghe thấy."
"..."
Trên mặt Hạ Liên thoáng qua rạng mây đỏ: "Ừm, muội nhớ rồi, đại ca nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Nói xong, nàng xoay người ra ngoài, cũng không quên đóng cửa lại.
Gió đêm có chút lạnh, thổi tới trên mặt nàng khiến nhiệt độ trên má nàng dần dần trở lại bình thường.
Thật ra có thể hiểu mà, chuyến đi này có nguy hiểm, dù sao đó là một nhà cổ "bị tiên tử nguyền rủa" theo lời đồn. Hạ Ý vì bảo đảm an toàn cho nàng, chắc chắn sẽ không để nàng đi loạn.
Thật sự là... đến cùng thì vừa rồi nghĩ gì đó...
...
Nghe nói Hạ Ý đáp ứng Hạ Liên, Hạ Doanh thiếu chút nữa xù lông.
"Cái gì?! Đại ca đồng ý hả, vậy trong Hạ phủ chỉ còn lại mình ta, ta cũng muốn đi."
Hạ Liên có chút bất đắc dĩ: "Tỷ tỷ, chúng ta không phải là đi chơi, rất nguy hiểm."
"Nguy hiểm mới thú vị, ta mặc kệ, ta cũng muốn đi!" Tính tình thiên kim đại tiểu thư vừa ra, mười nha hoàn cũng không đỡ được. Lời còn chưa xong, Hạ Doanh cũng đã gấp gáp chạy tới thư phòng Hạ Ý.
"Đại ca, muội cũng muốn đi cùng hai người."
Hạ Ý không nói gì, cũng chưa thèm ngước mắt lên nhìn nàng ta một cái.
"...Tiểu Liên cũng có thể đi, vì sao muội lại không thể đi."
Đột nhiên, bút trong tay Hạ Ý dừng lại.
"Không được."
"Nhưng mà..."
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như than lạnh lùng nhìn Hạ Doanh.
Chỉ một cái nhìn này, Hạ Doanh lập tức không dám mặc cả nữa, bỗng chốc ỉu xìu: "Được rồi, muội ở lại trong phủ."
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Doanh được nuôi lớn giống như một tiểu công chúa trong Hạ phủ, tính tình được nuông chiều mà tùy hứng, ngay cả Hạ Tông Nguyên cũng không có cách nào với nàng ta. Nhưng nàng ta lại thật không dám chọc Hạ Ý.
Vốn cho rằng hắn đồng ý Hạ Liên thì cũng sẽ đồng ý mình đi, kết quả... Thế nhưng không cho mình đi theo!
Hạ Doanh đầy mặt thất bại trở về phòng, lúc này, nha hoàn Bình Nhi của nàng ta chạy tới: "Đại tiểu thư, Trình công tử muốn gặp ngài!"
"Tại sao lại đến? Không thấy."
Gần đây Trình Đông Dương đang theo đuổi Hạ Doanh, luôn luôn mang những trang sức châu báu và đồ chơi quý giá hiếm có tặng cho giai nhân. Nếu là nữ tử bình thường đã sớm động tâm, nhưng nàng ta là Hạ Doanh, sẽ coi trọng những thứ thế này sao?! Thứ Hạ gia không thiếu nhất là tiền, dù hắn ta có tặng cả quốc khố cho nàng ta thì nàng ta cũng chẳng thèm nháy mắt một cái.
Tục khí, thật quá tục khí!
"Đại tiểu thư, thật không gặp ạ? Trình công tử nói là lần này mang tới..."
"Mang cái gì ta đều không có hứng thứ, nói không gặp." Tâm trạng của Hạ Doanh cũng có chút không tốt: "Bảo hắn đừng có làm phiền ta nữa!"
"...Vâng."
Bình Nhi không quấy rầy Hạ Doanh nữa, đóng cửa phòng rồi ra ngoài. Loại chuyện thế này, Bình Nhi cũng thấy được nhiều rồi, vương tôn công tử trong kinh thành này, không có mấy người là chưa từng theo đuổi Hạ Doanh. Nàng ta là đại tiểu thư Hạ gia, là con gái của Hạ Tông Nguyên, muội muội của Hạ Ý – chỉ riêng thân phận này đã đủ hấp dẫn người, huống chi nàng ta còn cực kỳ xinh đẹp, không biết bao nhiêu người thầm muốn trèo cao.
Mà Trình công tử này cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Cho nên Bình Nhi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp truyền lại nguyên văn cho Trình Đông Dương, biểu lộ rõ ràng sự cự tuyệt của Hạ Doanh.
Nhưng mà, lần này Hạ Doanh tuyệt đối không đoán được, lần cự tuyệt Trình Đông Dương này sẽ khiến nàng ta hối hận vài ngày.
Bởi vì đúng là trùng hợp như vậy, Trình Đông Dương này không phải là người khác, mà là con trai của vị huyện lệnh từng đi qua tòa nhà của Khuynh Thành nhưng không dám vào (theo lời Sóc Dương). Hiện tại, ông ta đã được thăng chức, vì vậy rời khỏi Duyện Châu đến kinh thành.
Nàng ta cắt đứt lời Bình Nhi nói, cho nên cũng không biết thứ mà lần này Trình Đông Dương đem tới cho nàng ta lại có liên quan đến Khuynh Thành, là một manh mối rất quan trọng.
Ba ngàn loài hoa đẹp, không đẹp bằng nhan sắc của nàng.
Tiên tử Khuynh Thành, giấc mơ suốt đời của ta,
Người đi nhà trống, tình này còn mãi.
Ngày nào trở về? Khi nào gặp lại?
Dù phải đánh đổi cả sinh mạng của ta..."
...
Hạ Ý nghe Sóc Dương báo cáo xong, lông mày lạnh lùng dần dần nhướng lên.
"Cho nên hiện tại, toàn nhà kia vẫn bỏ trống hả?"
"Đúng, không người nào dám vào ở, hiện tại, ngay cả quan phủ cũng không dám tra xét. Đoạn thời gian trước, Tri phủ Duyện Châu sắp được thăng chức nên ông ta đã tìm người giấu kín chuyện này, thậm chí, xung quanh tòa nhà kia mười dặm đều không có người ở." Sắc mặt Sóc Dương ngưng trọng: "Việc này đúng là có chút kỳ lạ."
"Tiên tử nguyền rủa..." Hạ Ý trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Chuyện liên quan đến Khuynh Thành, có tra được gì không?"
"Có, trong tay Khuynh Thành có khả năng nắm giữ một chút manh mối có liên quan tới bảo tàng đã thất truyền trong võ lâm."
"Bảo tàng?" Hạ Ý chìm vào dòng suy nghĩ. Ngoại trừ triều đình thì Hạ gia cũng chiếm một địa vị nhất định trong giang hồ, lúc trước hắn cũng đã từng nghe những đồn đãi có liên quan đến bảo tàng, nhưng không quan tâm nên cũng không quá hiểu rõ. Nói như vậy, chuyện Khuynh Thành mất tích, rất có thể có quan hệ với bảo tàng này."
"Đã như vậy." Hạ Ý thu hồi phong thư: "Thay ta chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa ta sẽ đích thân tới Duyện Châu."
"...Vâng."
Thế lực của Hạ Ý trải rộng các nơi, nhưng hắn hiếm khi rời khỏi kinh thành, hầu hết những địa giới ngoài kinh thành đều được hắn giao cho thuộc hạ.
Nếu như hắn đích thân rời khỏi kinh thành để điều tra việc này thì chứng tỏ, đây không phải là chuyện đơn giản đâu.
Tòa nhà của Khuynh Thành ở tại khu vực ngoại ô Duyện Châu, hoàn cảnh nơi đó thập phần thanh u lịch sự tao nhã, mà tòa nhà này cũng là nhà cổ trăm năm, kiến trúc của nó vẫn có bóng dáng tiền triều. Dù nói từ góc độ nào thì tòa nhà này đều có giá trị xa xỉ.
Nhưng mà, Hạ Ý coi trọng nó lại không phải vì giá trị tiền bạc của nó.
Mà vì, tòa nhà cổ bị tiên tử nguyền rủa này nằm trong phạm vi thế lực của hắn, mà hắn quyết không cho phép có bất cứ điều gì thoát ly sự khống chế của mình. Cho nên, hắn nhất định phải điều tra rõ chuyện này.
"Đúng rồi..." Sóc Dương đang định đi, Hạ Ý đột nhiên lại gọi hắn lại: "Sau khi Khuynh Thành mất tích, đã có ai vào tòa nhà kia rồi?"
"Chỉ có bộ đầu tra án, những dân chúng khác không vào được, nơi đó đã sớm bị nha môn niêm phong rồi." Sóc Dương dừng lại một chút, lại nói: "Còn có Trình đại nhân – huyện lệnh trước đó, nhưng hắn ta không vào bên trong nhà, chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài rồi thôi."
Hạ Ý cười lạnh. Ông ta đúng là biết bảo toàn bản thân, sai thủ hạ mạo hiểm vào tra án, nhỡ có chuyện không may thì ông ta cũng chẳng sao, nếu có manh mối thì công lao lại là của ông ta.
"Ta biết rõ. Nói cho quan phủ địa phương, bắt đầu từ bây giờ, phong tỏa hết thảy tin tức, bất luận kẻ nào cũng không được phép điều tra chuyện này nữa."
"Vâng."
...
Hạ Doanh nói vụ này cho Hạ Liên, vốn chỉ là thuận miệng mà thôi.
Không ngờ, phản ứng của Hạ Liên lại có chút ngoài dự liệu của nàng ta.
"Muội có thể thỉnh cầu đại ca... mang muội đi cùng không?"
"A?" Hạ Doanh sợ hết hồn: "Muội điên à?!"
Hạ Liên không điên.
Hạ Doanh không biết rõ, Hạ Liên từng gặp Khuynh Thành một lần.
Đó là lúc nàng mười ba tuổi, còn đang ở huyện Thanh Thủy. Có một năm hội đăng hoa, nàng và Cốc Vũ lên trấn xem hội, ở nơi đố đèn được vây quanh một đám người, nàng đã nhìn thấy Khuynh Thành ở đó.
Dung mạo của Khuynh Thành, người nào chỉ cần nhìn qua một lần đều sẽ không quên.
Xuất trần tuyệt diễm, khuynh quốc khuynh thành. Vẻ đẹp nàng ta quả thật khiến người ta phải nín thở. Khiến nữ nhân tự ti mặc cảm, khiến nam nhân hồn bay phách lạc.
Nàng ta khác với những tiểu thư nhà cao cửa rộng khác.
Nàng ta cõng một thanh kiếm sau lưng, tóc đen chỉ đơn giản được búi lại sau đầu, không đeo bất cứ vật trang sức nào. Y phục của nàng ta cũng không phải xiêm y xinh đẹp có hoa văn khác biệt, mà là y phục dạ hành màu đen của nam tử.
Từ trên xuống dưới, chẳng có chỗ nào giống với miêu tả về tiên tử cả.
Nhưng nàng ta quá đẹp, đẹp đến mức chỉ ăn mặc đơn giản như thế nhưng vẫn không có ai nghi ngờ, nàng ta là tiên tử chân chính.
Nàng ta không phải đóa kiều hoa trong khuê các, nàng ta là con cá bơi lội tự tại trong giang hồ.
Khi đó, Hạ Liên và Cốc Vũ đứng ở ven đường, Khuynh Thành đứng bên kia đường, chỉ cách bọn họ mười bước xa. Một chiếc xe ngựa đi ngang qua, hai người bọn họ đều không chú ý nên bất giờ bị xe ngựa làm bắn nước bùn vào người.
"Ngươi...!"
Cốc Vũ vừa định tức giận mắng chửi thì lại trông thấy khí phái hoa lệ của xe ngựa, vừa nhìn đã biết là xe ngựa của quan gia. Vì vậy phải cắn năng nuốt xuống tất cả lửa giận, bàn tay trong tay áo lại nắm chặt đến mức trắng bệch.
Hạ Liên không nhúc nhích, trên người nàng đều là bùn. Nàng không nói lời nào, cũng không có vẻ phẫn nộ.
Nhìn nàng nhu thuận như vậy, người đi ngang qua đều đều cảm thấy, cô nương này là một cô gái nhu nhược, không thích gây chuyện, tính tình rất ôn thuận.
Chỉ có Khuynh Thành, đứng đối diện nàng, đột nhiên cười với Hạ Liên.
Nàng ta đi tới nói nhỏ vào tai Hạ Liên: "Ta thấy muội, giống như trông thấy ta trước kia."
Giọng nói của Khuynh Thành rất du dương, Hạ Liên nhất thời có chút ngây người, đắm chìm vào trong đó.
"Hỉ nộ không hiện ra, ngoài mềm trong cứng, thích hợp hành tẩu giang hồ." Khuynh Thành cười: "Nhưng bây giờ muội còn nhỏ quá, hơn nữa, muội còn chưa đủ mạnh. Cho nên, muội không có khả năng phản kháng kẻ mạnh hơn mình."
"Nhưng ta tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày, muội sẽ khiến mọi người phải giật mình. Nhớ kỹ, sự mạnh mẽ trong nội tâm quan trọng hơn nhiều so với việc tỏ vẻ mạnh mẽ ở bề ngoài."
Thời khắc đó, thế giới bên trong của Hạ Liên, dường như thời gian đều ngừng chảy.
Lúc phục hồi lại tinh thần, Khuynh Thành đã sớm rời đi, biến mất trong đám người hối hả.
Nhưng nàng vĩnh viễn nhớ kỹ câu nói đó của Khuynh Thành.
Khuynh Thành đối với Hạ Liên, giống như Hạ Văn đối với Hạ Ý. Mặc dù, nàng và Khuynh Thành chỉ gặp mặt một lần ngắn ngủi, nhưng nàng ta đã lưu lại dấu vết sâu đậm trong lòng nàng.
Cho nên, nàng muốn theo Hạ Ý đi tới Duyện Châu, tới nhà cổ mà Khuynh Thành từng ở, khám phá bí ẩn có liên quan đến Khuynh Thành này.
...
Sau đó, Hạ Liên gõ cửa phòng Hạ Ý.
Đây là lần thứ hai nàng đơn độc tìm Hạ Ý. Lần đầu tiên là vì chuyện của Tiểu Tuyết.
"Vào đi."
Vẫn là giọng nói đó, không có bất cứ nhiệt độ nào.
"Là muội, Tiểu Liên."
Hạ Liên khẽ đẩy cửa phòng ra. So với lần đầu tiên, lần này nàng không sợ hãi căng thẳng như lần trước.
Hình như hắn vừa tắm xong, trong phòng còn ngập tràn mùi hương thoang thoảng, có chút mát lạnh, hỗn hợp một chút mùi hương cơ thể của hắn.
Đột nhiên, trong nháy mắt, Hạ Liên cảm thấy mùi hương này có chút quen thuộc.
Hình như...
"Chuyện gì?"
Còn chưa kịp suy tư, giọng nói của Hạ Ý lại đột nhiên truyền tới.
Hạ Liên bỗng chốc thu hồi suy nghĩ, thử hỏi: "Muội... Muội có thể cùng huynh tới Duyện Châu hay không?"
Trầm mặc.
Hạ Liên cụp mắt xuống, cẩn thận chờ hắn đáp lại.
Hồi lâu, nàng nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn.
"Vì sao?"
"Muội... trước kia từng gặp Khuynh Thành." Hạ Liên không dám giấu diếm Hạ Ý, thẳng thắn nói ra chuyện thật.
Không cần nhiều lời hơn nữa, Hạ Ý đã đoán được đại khái.
"Ừm."
Không biết có phải là ảo giác hay không, hình như Hạ Liên nhìn thấy thoáng qua một chút dịu dàng giữa lông mày lãnh tuấn của hắn rồi vụt mất.
Có lẽ nàng nhìn lầm.
"Có thể."
Ngoài dự liệu cảu Hạ Liên, Hạ Ý... đây là đồng ý sao?!
Khó có thể tin. Nguyên bản, nàng không ôm hi vọng gì.
"Cảm ơn... Cảm ơn đại ca." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Liên không kìm được mà lộ ra vẻ vui mừng, nhưng rất mau, Hạ Ý lại nhắc nhở.
"Đi cũng được, nhưng nhất định phải ở cùng ta cùng một chỗ thời thời khắc khắc, không thể cách xa ta ngoài ba bước."
Hạ Liên bỗng nhiên sửng sốt: "A? Cái gì?!"
"Ta nói được rất rõ ràng, ta biết là muội nghe thấy."
"..."
Trên mặt Hạ Liên thoáng qua rạng mây đỏ: "Ừm, muội nhớ rồi, đại ca nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Nói xong, nàng xoay người ra ngoài, cũng không quên đóng cửa lại.
Gió đêm có chút lạnh, thổi tới trên mặt nàng khiến nhiệt độ trên má nàng dần dần trở lại bình thường.
Thật ra có thể hiểu mà, chuyến đi này có nguy hiểm, dù sao đó là một nhà cổ "bị tiên tử nguyền rủa" theo lời đồn. Hạ Ý vì bảo đảm an toàn cho nàng, chắc chắn sẽ không để nàng đi loạn.
Thật sự là... đến cùng thì vừa rồi nghĩ gì đó...
...
Nghe nói Hạ Ý đáp ứng Hạ Liên, Hạ Doanh thiếu chút nữa xù lông.
"Cái gì?! Đại ca đồng ý hả, vậy trong Hạ phủ chỉ còn lại mình ta, ta cũng muốn đi."
Hạ Liên có chút bất đắc dĩ: "Tỷ tỷ, chúng ta không phải là đi chơi, rất nguy hiểm."
"Nguy hiểm mới thú vị, ta mặc kệ, ta cũng muốn đi!" Tính tình thiên kim đại tiểu thư vừa ra, mười nha hoàn cũng không đỡ được. Lời còn chưa xong, Hạ Doanh cũng đã gấp gáp chạy tới thư phòng Hạ Ý.
"Đại ca, muội cũng muốn đi cùng hai người."
Hạ Ý không nói gì, cũng chưa thèm ngước mắt lên nhìn nàng ta một cái.
"...Tiểu Liên cũng có thể đi, vì sao muội lại không thể đi."
Đột nhiên, bút trong tay Hạ Ý dừng lại.
"Không được."
"Nhưng mà..."
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như than lạnh lùng nhìn Hạ Doanh.
Chỉ một cái nhìn này, Hạ Doanh lập tức không dám mặc cả nữa, bỗng chốc ỉu xìu: "Được rồi, muội ở lại trong phủ."
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Doanh được nuôi lớn giống như một tiểu công chúa trong Hạ phủ, tính tình được nuông chiều mà tùy hứng, ngay cả Hạ Tông Nguyên cũng không có cách nào với nàng ta. Nhưng nàng ta lại thật không dám chọc Hạ Ý.
Vốn cho rằng hắn đồng ý Hạ Liên thì cũng sẽ đồng ý mình đi, kết quả... Thế nhưng không cho mình đi theo!
Hạ Doanh đầy mặt thất bại trở về phòng, lúc này, nha hoàn Bình Nhi của nàng ta chạy tới: "Đại tiểu thư, Trình công tử muốn gặp ngài!"
"Tại sao lại đến? Không thấy."
Gần đây Trình Đông Dương đang theo đuổi Hạ Doanh, luôn luôn mang những trang sức châu báu và đồ chơi quý giá hiếm có tặng cho giai nhân. Nếu là nữ tử bình thường đã sớm động tâm, nhưng nàng ta là Hạ Doanh, sẽ coi trọng những thứ thế này sao?! Thứ Hạ gia không thiếu nhất là tiền, dù hắn ta có tặng cả quốc khố cho nàng ta thì nàng ta cũng chẳng thèm nháy mắt một cái.
Tục khí, thật quá tục khí!
"Đại tiểu thư, thật không gặp ạ? Trình công tử nói là lần này mang tới..."
"Mang cái gì ta đều không có hứng thứ, nói không gặp." Tâm trạng của Hạ Doanh cũng có chút không tốt: "Bảo hắn đừng có làm phiền ta nữa!"
"...Vâng."
Bình Nhi không quấy rầy Hạ Doanh nữa, đóng cửa phòng rồi ra ngoài. Loại chuyện thế này, Bình Nhi cũng thấy được nhiều rồi, vương tôn công tử trong kinh thành này, không có mấy người là chưa từng theo đuổi Hạ Doanh. Nàng ta là đại tiểu thư Hạ gia, là con gái của Hạ Tông Nguyên, muội muội của Hạ Ý – chỉ riêng thân phận này đã đủ hấp dẫn người, huống chi nàng ta còn cực kỳ xinh đẹp, không biết bao nhiêu người thầm muốn trèo cao.
Mà Trình công tử này cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Cho nên Bình Nhi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp truyền lại nguyên văn cho Trình Đông Dương, biểu lộ rõ ràng sự cự tuyệt của Hạ Doanh.
Nhưng mà, lần này Hạ Doanh tuyệt đối không đoán được, lần cự tuyệt Trình Đông Dương này sẽ khiến nàng ta hối hận vài ngày.
Bởi vì đúng là trùng hợp như vậy, Trình Đông Dương này không phải là người khác, mà là con trai của vị huyện lệnh từng đi qua tòa nhà của Khuynh Thành nhưng không dám vào (theo lời Sóc Dương). Hiện tại, ông ta đã được thăng chức, vì vậy rời khỏi Duyện Châu đến kinh thành.
Nàng ta cắt đứt lời Bình Nhi nói, cho nên cũng không biết thứ mà lần này Trình Đông Dương đem tới cho nàng ta lại có liên quan đến Khuynh Thành, là một manh mối rất quan trọng.