-
Chương 9
Rừng cây che lấp.
Hạ Liên trốn trong bụi cây, hô hấp rất nhẹ.
Bây giờ cách giờ Thân chưa tới một canh giờ, nàng mãi mới có thể tìm được cơ hội trốn ra khỏi gian phòng đó.
Nàng đã quan sát mấy ngày, cố gắng hết sức để tìm điểm đột phá. Cuối cùng, nàng phát hiện nam tử trông coi nàng hình như có bệnh sạch sẽ, hôm qua khi giao ca, hắn đã nói với đồng bọn: "Mày bao lâu chưa tắm thế, khó ngửi quá."
Cũng chính hắn là người đốt hương trong phòng.
Hạ Liên cảm thấy hắn chính là điểm đột phá, vì thế hôm nay, khi tới phiên hắn trông coi thì nàng giả vờ đau bụng, che miệng: "Ta... Ta có chút buồn nôn... Có thể ra ngoài tìm một chỗ để nôn không..."
Nam tử kia nghe vậy thì lập tức thỏa hiệp: "Ngươi... Ngươi tới rừng cây bên kia, đừng có nôn trong phòng đó."
Bởi vậy mà cơ hội chạy trốn của Hạ Liên đã tới.
Hiện tại, nàng núp trong bụi cây, nam tử kia còn đang đứng chờ. Hiển nhiên, hắn cũng không nghĩ tới nàng sẽ có ý niệm chạy trốn trong đầu, so với việc đó thì hình như hắn càng lo lắng về việc nàng sẽ nôn ở trong phòng, khiến cho phòng bẩn thỉu bốc mùi hơn.
Chỗ này cách cổng Mã gia còn rất xa, hơn nữa vẫn luôn có người canh gác ở cổng. Không thể rời khỏi từ cửa chính.
Ánh mắt nàng chuyển sang một hướng khác – tường rào.
Trèo qua tường rào là có thể ra ngoài, hơn nữa độ cao của tường rào thấp hơn cây cối. Cây cối có thể che giấu nàng rất tốt.
Vấn đề hiện tại chỉ còn một mà thôi.
Vấn đề này là mấu chốt, khiến nàng không thể không buông tha cách làm này, chỉ có thể tìm phương án thứ ba.
Thời gian một nén nhang đã trôi qua.
"Ngươi xong chưa?" Nam nhân hình như hơi sốt ruột, bắt đầu đi vào trong rừng cây.
Hạ Liên sợ hết hồn, xuyên qua khe hở lá cây, nàng nhìn thấy người kia lại đây một mình, bốn phía không có người khác.
Có nên.. thử một chút hay không?
Trong tay nàng gắt gao siết chặt một đoạn thanh sắt nhặt được từ chỗ lưới sắt cạnh tường rào.
Hạ Liên âm thầm giấu mình trong góc phòng, ngừng thở.
Tiếng bước chân của nam nhân ngày càng gần. Có lẽ do thời tiết quá mức nóng bức, hình như hắn có chút nóng nảy, lại hoặc là hắn tin rằng Hạ Liên đã nôn ở đây rồi, sợ sẽ dẫm phải cái gì đó không sạch sẽ, làm bẩn ủng mới của mình.
Hắn không phát hiện Hạ Liên.
...
"A!"
Khi tiếng thét của nam nhân vang lên, sự chú ý của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn tới chỗ của hắn.
Những hộ vệ khác vội vã đuổi tới cạnh rừng cây, thấy nam nhân đang ngồi dưới đất trông rất đau đớn, bàn chân bị cắm vào một đoạn thanh sắt.
"Mau... Mau đi tìm nha đầu kia!"
Những người khác lập tức phản ứng lại được: Chỉ sợ là kế giương đông kích tây!
Khi ở đây có người gặp chuyện không may, tất cả mọi người sẽ chạy tới mà lơ là phòng thủ ở những chỗ khác.
Đúng lúc này, ngoài tường rào truyền tới tiếng động.
"Mau đuổi theo! Chắc chắn là leo tường chạy!"
Hai người ở lại đỡ nam nhân bị thương về băng bó, những người khác cố gắng hết sức đuổi theo.
...
Rừng cây lại khôi phục sự yên tĩnh.
Cuối cùng Hạ Liên cũng dám há miệng hô hấp.
Đúng, nàng vẫn ở đây, cách bọn họ rất gần, chỉ cần trong bọn họ có ai đẩy ra khóm cây tra xét cẩn thận thì nàng sẽ bị bại lộ.
Nhưng là, không ai trong bọn họ làm vậy.
Bản năng của bọn họ cho rằng – hoặc có thể nói là họ quán tính cho rằng, bên này hấp dẫn sự chú ý của chúng còn nàng thì biến mất – đó nhất định là kế giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn.
Tiếng động bên ngoài tường rào chính là một tảng đá mà nàng đã sắp đặt trước đó, dùng một sợi dây buộc vào, ở thời điểm thích hợp thì sẽ buông tay, khiến bọn họ nghe thấy tiếng động bên ngoài, từ đó tin chắc rằng nàng đã chạy ra ngoài.
Lại không biết rằng, thật ra nàng căn bản không bước ra ngoài tòa nhà này nửa bước.
Hiện tại tất cả mọi người rời khỏi, những người kia càng tin chắc nàng đã chạy trốn thì sẽ càng chạy xa hơn để đuổi theo. Nàng đoán rằng sẽ không có ai bẩm báo với Mã lão đại bên kia.
Đây cũng là một nguyên nhân mấu chốt khiến nàng dám nếm thử kế hoạch này. Thông qua sự quan sát của nàng, những kẻ trông coi nàng đều là những thuộc hạ mà Mã lão đại tin cậy. Tối hôm qua nghe bọn họ đàm luận, nàng nghe được bọn họ nhắc tới một cái tên: "Phỉ Thần"
Kẻ tên Phỉ Thần này rốt cục là người phương nào thì không biết được, nhưng nghe giọng điệu của họ thì hình như kẻ này dù mới gia nhập Mã gia từ một năm trước nhưng đã rất được Mã lão đại thưởng thức, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã gần như có thể ngồi ngang hàng với những nhân vật cũ đã gia nhập vài chục năm.
Khi nói tới đây thì một nam nhân trong đó thở dài: "Cũng không thể trách lão đại thiên vị, Phỉ Thần huynh tuy mới gia nhập được một thời gian ngắn, nhưng mỗi lần được giao nhiệm vụ cũng hoàn thành gọn gàng ngăn nắp, cho tới bây giờ chưa từng thất bại."
Chỉ bằng câu này thì Hạ Liên đã đánh cuộc, nếu bọn họ phát hiện mình chạy trốn, chắc chắn phản ứng đầu tiên sẽ là nghĩ cách bắt nàng trở lại trước, rồi mới tăng cường phòng thủ sau. Bởi bọn họ không muốn tỏ ra bất lực trước mặt Mã lão đại, ngay cả một tiểu cô nương cũng không trông giữ được.
Mấy người này chỉ vì cái lợi trước mắt nhưng lại không có thực lực và lòng dạ tương xứng với dã tâm của chúng nên mới bị Hạ Liên lợi dụng sơ hở.
Kỳ thật vẫn rất nguy hiểm.
Hiện tại bốn bề vắng lặng, là thời cơ chạy trốn tốt nhất. Trong lòng Hạ Liên đã sớm tính toán tốt, một khi thành công khiến những kẻ này dời đi, con đường chạy trốn gần nhất từ từ cửa nhỏ.
Cửa nhỏ tuy gần nhưng quanh nó lại là một đầm lầy, đây cũng là lý do tại sao không có ai trông giữ cửa nhỏ mà chỉ canh gác ở những cửa khác. Bởi vì ra khỏi đó là đầm lấy, không có ai sẽ đi qua từ cửa đó.
Về phần tại sao không có đường đi mà lại thiết lập cửa nhỏ ở đó thì ngay cả trong Mã gia cũng có rất nhiều người không hiểu.
Nhưng đối với nàng mà nói thì đó lại là một cơ hội.
Con đường đó không dễ đi nhưng vẫn tốt hơn là chờ chết ở bên trong.
Nàng phải nghĩ cách thử một lần.
Nhìn xung quanh một vòng, mắt nàng tập trung ở một chỗ dây leo cách đó không xa.
Sợ dây leo đó cách cánh cửa không xa không gần, nàng không biết võ công, muốn bắt lấy dây leo không phải là điều dễ dàng.
Nhưng bây giờ nàng không có lựa chọn khác. Tung người nhảy lên, kết quả xấu nhất cũng chỉ là rơi vào đầm lầy mà chết thôi, huống chi còn có một tia sinh cơ, dù là rất mỏng manh.
Nếu như không ra được mà cứ mặc cho người Mã gia xử lý thì...
Kết cục của nàng sẽ thảm hại hơn thế này gấp vạn lần.
Cho nên dù trước mặt là biển lửa thì nàng cũng nhất định phải nhảy xuống.
Hạ Liên cắn răng, nhìn chằm chằm cây cỏ cứu mạng kia, dùng sức nhảy lên...
Chỉ trong nháy mắt, không biết do quá sợ hãi hay quá căng thẳng mà bỗng nhiên đầu óc của nàng trở nên trống rỗng.
Ngay sau đó, nàng cảm thấy mình rơi vào trong một lồng ngực lạnh như băng.
Hơi thở nhàn nhạt của nam tử truyền tới, nhưng nàng chưa kịp có phản ứng gì thì đã mất đi ý thức.
Hạ Liên trốn trong bụi cây, hô hấp rất nhẹ.
Bây giờ cách giờ Thân chưa tới một canh giờ, nàng mãi mới có thể tìm được cơ hội trốn ra khỏi gian phòng đó.
Nàng đã quan sát mấy ngày, cố gắng hết sức để tìm điểm đột phá. Cuối cùng, nàng phát hiện nam tử trông coi nàng hình như có bệnh sạch sẽ, hôm qua khi giao ca, hắn đã nói với đồng bọn: "Mày bao lâu chưa tắm thế, khó ngửi quá."
Cũng chính hắn là người đốt hương trong phòng.
Hạ Liên cảm thấy hắn chính là điểm đột phá, vì thế hôm nay, khi tới phiên hắn trông coi thì nàng giả vờ đau bụng, che miệng: "Ta... Ta có chút buồn nôn... Có thể ra ngoài tìm một chỗ để nôn không..."
Nam tử kia nghe vậy thì lập tức thỏa hiệp: "Ngươi... Ngươi tới rừng cây bên kia, đừng có nôn trong phòng đó."
Bởi vậy mà cơ hội chạy trốn của Hạ Liên đã tới.
Hiện tại, nàng núp trong bụi cây, nam tử kia còn đang đứng chờ. Hiển nhiên, hắn cũng không nghĩ tới nàng sẽ có ý niệm chạy trốn trong đầu, so với việc đó thì hình như hắn càng lo lắng về việc nàng sẽ nôn ở trong phòng, khiến cho phòng bẩn thỉu bốc mùi hơn.
Chỗ này cách cổng Mã gia còn rất xa, hơn nữa vẫn luôn có người canh gác ở cổng. Không thể rời khỏi từ cửa chính.
Ánh mắt nàng chuyển sang một hướng khác – tường rào.
Trèo qua tường rào là có thể ra ngoài, hơn nữa độ cao của tường rào thấp hơn cây cối. Cây cối có thể che giấu nàng rất tốt.
Vấn đề hiện tại chỉ còn một mà thôi.
Vấn đề này là mấu chốt, khiến nàng không thể không buông tha cách làm này, chỉ có thể tìm phương án thứ ba.
Thời gian một nén nhang đã trôi qua.
"Ngươi xong chưa?" Nam nhân hình như hơi sốt ruột, bắt đầu đi vào trong rừng cây.
Hạ Liên sợ hết hồn, xuyên qua khe hở lá cây, nàng nhìn thấy người kia lại đây một mình, bốn phía không có người khác.
Có nên.. thử một chút hay không?
Trong tay nàng gắt gao siết chặt một đoạn thanh sắt nhặt được từ chỗ lưới sắt cạnh tường rào.
Hạ Liên âm thầm giấu mình trong góc phòng, ngừng thở.
Tiếng bước chân của nam nhân ngày càng gần. Có lẽ do thời tiết quá mức nóng bức, hình như hắn có chút nóng nảy, lại hoặc là hắn tin rằng Hạ Liên đã nôn ở đây rồi, sợ sẽ dẫm phải cái gì đó không sạch sẽ, làm bẩn ủng mới của mình.
Hắn không phát hiện Hạ Liên.
...
"A!"
Khi tiếng thét của nam nhân vang lên, sự chú ý của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn tới chỗ của hắn.
Những hộ vệ khác vội vã đuổi tới cạnh rừng cây, thấy nam nhân đang ngồi dưới đất trông rất đau đớn, bàn chân bị cắm vào một đoạn thanh sắt.
"Mau... Mau đi tìm nha đầu kia!"
Những người khác lập tức phản ứng lại được: Chỉ sợ là kế giương đông kích tây!
Khi ở đây có người gặp chuyện không may, tất cả mọi người sẽ chạy tới mà lơ là phòng thủ ở những chỗ khác.
Đúng lúc này, ngoài tường rào truyền tới tiếng động.
"Mau đuổi theo! Chắc chắn là leo tường chạy!"
Hai người ở lại đỡ nam nhân bị thương về băng bó, những người khác cố gắng hết sức đuổi theo.
...
Rừng cây lại khôi phục sự yên tĩnh.
Cuối cùng Hạ Liên cũng dám há miệng hô hấp.
Đúng, nàng vẫn ở đây, cách bọn họ rất gần, chỉ cần trong bọn họ có ai đẩy ra khóm cây tra xét cẩn thận thì nàng sẽ bị bại lộ.
Nhưng là, không ai trong bọn họ làm vậy.
Bản năng của bọn họ cho rằng – hoặc có thể nói là họ quán tính cho rằng, bên này hấp dẫn sự chú ý của chúng còn nàng thì biến mất – đó nhất định là kế giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn.
Tiếng động bên ngoài tường rào chính là một tảng đá mà nàng đã sắp đặt trước đó, dùng một sợi dây buộc vào, ở thời điểm thích hợp thì sẽ buông tay, khiến bọn họ nghe thấy tiếng động bên ngoài, từ đó tin chắc rằng nàng đã chạy ra ngoài.
Lại không biết rằng, thật ra nàng căn bản không bước ra ngoài tòa nhà này nửa bước.
Hiện tại tất cả mọi người rời khỏi, những người kia càng tin chắc nàng đã chạy trốn thì sẽ càng chạy xa hơn để đuổi theo. Nàng đoán rằng sẽ không có ai bẩm báo với Mã lão đại bên kia.
Đây cũng là một nguyên nhân mấu chốt khiến nàng dám nếm thử kế hoạch này. Thông qua sự quan sát của nàng, những kẻ trông coi nàng đều là những thuộc hạ mà Mã lão đại tin cậy. Tối hôm qua nghe bọn họ đàm luận, nàng nghe được bọn họ nhắc tới một cái tên: "Phỉ Thần"
Kẻ tên Phỉ Thần này rốt cục là người phương nào thì không biết được, nhưng nghe giọng điệu của họ thì hình như kẻ này dù mới gia nhập Mã gia từ một năm trước nhưng đã rất được Mã lão đại thưởng thức, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã gần như có thể ngồi ngang hàng với những nhân vật cũ đã gia nhập vài chục năm.
Khi nói tới đây thì một nam nhân trong đó thở dài: "Cũng không thể trách lão đại thiên vị, Phỉ Thần huynh tuy mới gia nhập được một thời gian ngắn, nhưng mỗi lần được giao nhiệm vụ cũng hoàn thành gọn gàng ngăn nắp, cho tới bây giờ chưa từng thất bại."
Chỉ bằng câu này thì Hạ Liên đã đánh cuộc, nếu bọn họ phát hiện mình chạy trốn, chắc chắn phản ứng đầu tiên sẽ là nghĩ cách bắt nàng trở lại trước, rồi mới tăng cường phòng thủ sau. Bởi bọn họ không muốn tỏ ra bất lực trước mặt Mã lão đại, ngay cả một tiểu cô nương cũng không trông giữ được.
Mấy người này chỉ vì cái lợi trước mắt nhưng lại không có thực lực và lòng dạ tương xứng với dã tâm của chúng nên mới bị Hạ Liên lợi dụng sơ hở.
Kỳ thật vẫn rất nguy hiểm.
Hiện tại bốn bề vắng lặng, là thời cơ chạy trốn tốt nhất. Trong lòng Hạ Liên đã sớm tính toán tốt, một khi thành công khiến những kẻ này dời đi, con đường chạy trốn gần nhất từ từ cửa nhỏ.
Cửa nhỏ tuy gần nhưng quanh nó lại là một đầm lầy, đây cũng là lý do tại sao không có ai trông giữ cửa nhỏ mà chỉ canh gác ở những cửa khác. Bởi vì ra khỏi đó là đầm lấy, không có ai sẽ đi qua từ cửa đó.
Về phần tại sao không có đường đi mà lại thiết lập cửa nhỏ ở đó thì ngay cả trong Mã gia cũng có rất nhiều người không hiểu.
Nhưng đối với nàng mà nói thì đó lại là một cơ hội.
Con đường đó không dễ đi nhưng vẫn tốt hơn là chờ chết ở bên trong.
Nàng phải nghĩ cách thử một lần.
Nhìn xung quanh một vòng, mắt nàng tập trung ở một chỗ dây leo cách đó không xa.
Sợ dây leo đó cách cánh cửa không xa không gần, nàng không biết võ công, muốn bắt lấy dây leo không phải là điều dễ dàng.
Nhưng bây giờ nàng không có lựa chọn khác. Tung người nhảy lên, kết quả xấu nhất cũng chỉ là rơi vào đầm lầy mà chết thôi, huống chi còn có một tia sinh cơ, dù là rất mỏng manh.
Nếu như không ra được mà cứ mặc cho người Mã gia xử lý thì...
Kết cục của nàng sẽ thảm hại hơn thế này gấp vạn lần.
Cho nên dù trước mặt là biển lửa thì nàng cũng nhất định phải nhảy xuống.
Hạ Liên cắn răng, nhìn chằm chằm cây cỏ cứu mạng kia, dùng sức nhảy lên...
Chỉ trong nháy mắt, không biết do quá sợ hãi hay quá căng thẳng mà bỗng nhiên đầu óc của nàng trở nên trống rỗng.
Ngay sau đó, nàng cảm thấy mình rơi vào trong một lồng ngực lạnh như băng.
Hơi thở nhàn nhạt của nam tử truyền tới, nhưng nàng chưa kịp có phản ứng gì thì đã mất đi ý thức.