Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 8 ANH TA XUẤT HIỆN RỒI
CHƯƠNG 8 ANH TA XUẤT HIỆN RỒI
Ánh mắt Phó Nhi Thương bỗng nhiên trầm xuống: “Cố Thanh Hà, cô uy hiếp tôi sao?”
Anh buông Bạch Nhiên Khuyên ra, đi về hướng Cố Thanh Hà.
Toàn thân tràn đầy khí thế, giải phóng tất cả, khiến cho cả tiệm đồ cưới tràn ngập sự tĩnh lặng.
Cố Thanh Hà cắn chặt răng, cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn.
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh, chỉ cần mười phút...”
“Cố Thanh Hà! Cô không có tư cách đưa ra bất cứ yêu cầu nào với tôi cả!” Phó Nhi Thương không hề do dự mà ngắt lời cô, ánh mắt trầm lắng, anh cúi người xuống, dùng một giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe được, nói nhỏ, “Hay là bây giờ cô muốn để tôi lấy những bức ảnh kinh khủng kia gửi ra ngoài sao? Trước khi cô nói linh tinh thì để cho mọi người chứng kiến một chút sự đê tiện của cô trước đã!”
Cố Thanh Hà bỗng nhiên ngơ người, cô không nghĩ rằng người đàn ông này lại dùng những chuyện ấy để uy hiếp cô.
Phó Nhi Thương khinh thường và lạnh lùng thu lại ánh nhìn.
“Cố Thanh Hà, nhớ kĩ, đối với tôi cô chẳng là cái thá gì cả! Đừng thử uy hiếp tôi, tránh để tôi càng thêm chán ghét cô!” Nói xong, anh liền vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ tiếp tục ném cô ra khỏi tiệm đồ cưới.
Cố Thanh Hà không can tâm, hơn nữa chuyện nhà họ Lục còn ở trước mắt, cô không thể làm mất thời gian nữa.
Đứng dậy, lúc cô đang định thử lại thì đầu mũi nóng rực, cô chảy máu mũi.
So với những lần trước đều nghiêm trọng hơn, máu mũi trong bỗng chốc đã nhanh chóng tràn ra một lượng lớn, ngay đến cả áo cô cũng đã ướt đẫm.
Cảnh tượng đáng sợ như này kinh động đến người qua đường, không ít người quan tâm xúm lại, đưa khăn giấy cho Cố Thanh Hà.
“Cảm ơn.” Cố Thanh Hà tràn đầy sự cảm ơn, bịp lấy mũi.
Nhưng mà hiện tượng chảy máu vẫn không giảm đi.
Làm ướt hết túi giấy này đến túi giấy khác.
“Cô gái này, tôi thấy tình hình của cô giống như có khối u trong não, rất nghiêm trọng, cô nhanh chóng đi bệnh viện chữa trị đi!” Có người qua đường nhận ra chứng bệnh của cô, có lòng tốt đưa ra ý kiến cho cô.
“Không phải...” Cố Thanh Hà lắc đầu phủ nhận, “Tôi không sao, cảm ơn.”
Cô bịt mũi muốn rời khỏi dòng người.
Còn Phó Nhi Thương đang ở trong cánh cửa sổ kính ôm Bạch Nhiên Khuyên, quyến luyến sâu đậm.
Bàn tay đầy máu của Cố Thanh Hà bịt lấy mặt, nhìn vào trong tấm kính.
Phó Nhi Thương cứ như có cảm ứng, cũng quay đầu lại nhìn, khuôn mặt vừa mới nở nụ cười, bỗng chốc trầm lắng xuống, trong đáy mắt không hề che đậy sự chán ghét.
Cho dù anh nhìn thấy bộ dạng khuôn mặt đầy máu của Cố Thanh Hà.
Không có một lời quan tâm, thậm chí, không có lấy một chút bất ngờ.
Chỉ có phản cảm và chán ghét.
Anh chính là ghét cô như vậy đấy...
Cố Thanh Hà bỗng toàn thân lạnh toát, cô phát bệnh như vậy, trước giờ cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ có bây giờ.
Cô cảm thấy bản thân khó chịu đến nỗi như sắp chết.
Thu ánh nhìn lại, Cố Thanh Hà hoảng loạn mà chạy đi.
Máu mũi ngừng chảy từ lúc nào cô cũng không biết.
Lúc bình tĩnh lại, áo cô đều là vết máu, trên cằm cũng đều là vết máu đông, người qua đường đều thấy kì lạ mà nhìn cô.
Cố Thanh Hà vội vàng cúi đầu đi đến siêu thị mua khăn ướt, sau đó ngồi ở công viên lau sạch máu đi.
“Tiểu Hạ...” Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.
Cô quay đầu lại nhìn, chính là Lục Minh Dân.
Mấy năm không gặp, anh ta đã trở nên trưởng thành và vững vàng hơn, bộ vest mặc trên người gọn gàng mà thanh nhã, chỉ là trên khuôn mặt không giấu đi được sự mệt mỏi, trong đôi mắt cũng đầy những tia máu.
Nhớ lại mấy ngày nay phải tăng ca không ít.
Nghĩ đến bản thân làm liên lụy đến anh ta như vậy, trong lòng Cố Thanh Hà trào lên sự áy náy vô cùng.
“Xin lỗi, chuyện công ty anh, đều là do tôi hại.” Cố Thanh Hà cúi đầu xin lỗi.
Lục Minh Dân lắc đầu, ngồi xuống một bên ghế: “Em bị bệnh à? Tại sao... lại chảy nhiều máu như vậy?”
Cố Thanh Hà vội vàng che đi, nhưng trên chiếc áo cô toàn là vết máu thì sao có thể che nổi chứ, cô chỉ có thể nói dối: “Không sao, dạo này nóng quá nên hay bị chảy máu mũi.”
Ánh mắt Lục Minh Dân dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Mỗi lần em nói dối, đều sẽ không ngừng chớp mắt. Tiểu Hạ, đừng lừa tôi nữa, nếu như em có điều gì khó nói, hãy nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp em.”
Trong mắt Cố Thanh Hà hơi đỏ lên: “Nhà họ Lục xảy ra chuyện lần này là tại vì tôi. Tôi đã hại anh đến bước đường này, sao có thể liên lụy anh nữa chứ?”“Em đang quan tâm đến tôi sao, Tiểu Hạ?” Giọng nói Lục Minh Dân bỗng nhiên có chút kích động, anh ta nắm lấy tay Cố Thanh Hà, “Có phải em... cũng có chút quan tâm tôi không.”
Ánh mắt Phó Nhi Thương bỗng nhiên trầm xuống: “Cố Thanh Hà, cô uy hiếp tôi sao?”
Anh buông Bạch Nhiên Khuyên ra, đi về hướng Cố Thanh Hà.
Toàn thân tràn đầy khí thế, giải phóng tất cả, khiến cho cả tiệm đồ cưới tràn ngập sự tĩnh lặng.
Cố Thanh Hà cắn chặt răng, cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn.
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh, chỉ cần mười phút...”
“Cố Thanh Hà! Cô không có tư cách đưa ra bất cứ yêu cầu nào với tôi cả!” Phó Nhi Thương không hề do dự mà ngắt lời cô, ánh mắt trầm lắng, anh cúi người xuống, dùng một giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe được, nói nhỏ, “Hay là bây giờ cô muốn để tôi lấy những bức ảnh kinh khủng kia gửi ra ngoài sao? Trước khi cô nói linh tinh thì để cho mọi người chứng kiến một chút sự đê tiện của cô trước đã!”
Cố Thanh Hà bỗng nhiên ngơ người, cô không nghĩ rằng người đàn ông này lại dùng những chuyện ấy để uy hiếp cô.
Phó Nhi Thương khinh thường và lạnh lùng thu lại ánh nhìn.
“Cố Thanh Hà, nhớ kĩ, đối với tôi cô chẳng là cái thá gì cả! Đừng thử uy hiếp tôi, tránh để tôi càng thêm chán ghét cô!” Nói xong, anh liền vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ tiếp tục ném cô ra khỏi tiệm đồ cưới.
Cố Thanh Hà không can tâm, hơn nữa chuyện nhà họ Lục còn ở trước mắt, cô không thể làm mất thời gian nữa.
Đứng dậy, lúc cô đang định thử lại thì đầu mũi nóng rực, cô chảy máu mũi.
So với những lần trước đều nghiêm trọng hơn, máu mũi trong bỗng chốc đã nhanh chóng tràn ra một lượng lớn, ngay đến cả áo cô cũng đã ướt đẫm.
Cảnh tượng đáng sợ như này kinh động đến người qua đường, không ít người quan tâm xúm lại, đưa khăn giấy cho Cố Thanh Hà.
“Cảm ơn.” Cố Thanh Hà tràn đầy sự cảm ơn, bịp lấy mũi.
Nhưng mà hiện tượng chảy máu vẫn không giảm đi.
Làm ướt hết túi giấy này đến túi giấy khác.
“Cô gái này, tôi thấy tình hình của cô giống như có khối u trong não, rất nghiêm trọng, cô nhanh chóng đi bệnh viện chữa trị đi!” Có người qua đường nhận ra chứng bệnh của cô, có lòng tốt đưa ra ý kiến cho cô.
“Không phải...” Cố Thanh Hà lắc đầu phủ nhận, “Tôi không sao, cảm ơn.”
Cô bịt mũi muốn rời khỏi dòng người.
Còn Phó Nhi Thương đang ở trong cánh cửa sổ kính ôm Bạch Nhiên Khuyên, quyến luyến sâu đậm.
Bàn tay đầy máu của Cố Thanh Hà bịt lấy mặt, nhìn vào trong tấm kính.
Phó Nhi Thương cứ như có cảm ứng, cũng quay đầu lại nhìn, khuôn mặt vừa mới nở nụ cười, bỗng chốc trầm lắng xuống, trong đáy mắt không hề che đậy sự chán ghét.
Cho dù anh nhìn thấy bộ dạng khuôn mặt đầy máu của Cố Thanh Hà.
Không có một lời quan tâm, thậm chí, không có lấy một chút bất ngờ.
Chỉ có phản cảm và chán ghét.
Anh chính là ghét cô như vậy đấy...
Cố Thanh Hà bỗng toàn thân lạnh toát, cô phát bệnh như vậy, trước giờ cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ có bây giờ.
Cô cảm thấy bản thân khó chịu đến nỗi như sắp chết.
Thu ánh nhìn lại, Cố Thanh Hà hoảng loạn mà chạy đi.
Máu mũi ngừng chảy từ lúc nào cô cũng không biết.
Lúc bình tĩnh lại, áo cô đều là vết máu, trên cằm cũng đều là vết máu đông, người qua đường đều thấy kì lạ mà nhìn cô.
Cố Thanh Hà vội vàng cúi đầu đi đến siêu thị mua khăn ướt, sau đó ngồi ở công viên lau sạch máu đi.
“Tiểu Hạ...” Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.
Cô quay đầu lại nhìn, chính là Lục Minh Dân.
Mấy năm không gặp, anh ta đã trở nên trưởng thành và vững vàng hơn, bộ vest mặc trên người gọn gàng mà thanh nhã, chỉ là trên khuôn mặt không giấu đi được sự mệt mỏi, trong đôi mắt cũng đầy những tia máu.
Nhớ lại mấy ngày nay phải tăng ca không ít.
Nghĩ đến bản thân làm liên lụy đến anh ta như vậy, trong lòng Cố Thanh Hà trào lên sự áy náy vô cùng.
“Xin lỗi, chuyện công ty anh, đều là do tôi hại.” Cố Thanh Hà cúi đầu xin lỗi.
Lục Minh Dân lắc đầu, ngồi xuống một bên ghế: “Em bị bệnh à? Tại sao... lại chảy nhiều máu như vậy?”
Cố Thanh Hà vội vàng che đi, nhưng trên chiếc áo cô toàn là vết máu thì sao có thể che nổi chứ, cô chỉ có thể nói dối: “Không sao, dạo này nóng quá nên hay bị chảy máu mũi.”
Ánh mắt Lục Minh Dân dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Mỗi lần em nói dối, đều sẽ không ngừng chớp mắt. Tiểu Hạ, đừng lừa tôi nữa, nếu như em có điều gì khó nói, hãy nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp em.”
Trong mắt Cố Thanh Hà hơi đỏ lên: “Nhà họ Lục xảy ra chuyện lần này là tại vì tôi. Tôi đã hại anh đến bước đường này, sao có thể liên lụy anh nữa chứ?”“Em đang quan tâm đến tôi sao, Tiểu Hạ?” Giọng nói Lục Minh Dân bỗng nhiên có chút kích động, anh ta nắm lấy tay Cố Thanh Hà, “Có phải em... cũng có chút quan tâm tôi không.”