Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 4 TÔI CẦN SỐ TIỀN ĐÓ
CHƯƠNG 4 TÔI CẦN SỐ TIỀN ĐÓ
Cố Thanh Hà run rẩy co người lại, dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, cắn răng mà ôm chặt lấy cổ Phó Nhi Thương.
“Hài lòng, thì anh hãy kí hợp đồng lớn đó cho tôi. Tôi cần... số tiền đó.”
“Hài lòng?” Phó Nhi Thương như nghe được câu chuyện cười nào đó, anh ôm lấy Cố Thanh Hà, đè cô trên giường, mí mắt Cố Thanh Hà rung rung nói không nên lời.
Phó Nhi Thương cũng không muốn nghe những lời nói vô ích của cô nữa, nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt, tủi thân mà đáng thương của Cố Thanh Hà, anh chau mày lại, trong lòng vô cớ tràn lên một sự chán ghét.
Lật cơ thể Cố Thanh Hà lại, anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt làm người khác ghê tởm của người phụ nữ này nữa.
Một lần ân ái đến nửa đêm mới kết thúc.
Phó Nhi Thương tắm rửa xong đi ra, nhặt tập tài liệu lên, khua một nét rồi kí tên vào.
Sau đó ném tập tài liệu lên mặt Cố Thanh Hà.
“Cầm lấy.”
Cố Thanh Hà nhận lấy tập tài liệu, móng tay ra sức nắm lấy trang giấy lạnh lẽo, rũ lông mi xuống, che đi sự ảm đạm trong đáy mắt.
Phó Nhi Thương sửa soạn tay áo, không quay đầu lại mà trực tiếp rời đi.
Cơ thể Phó Nhi Thương thực sự không còn chút sức lực nào, mơ màng ngủ một giấc trong khách sạn.
Lúc tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, cô nhớ ra mình vẫn chưa uống thuốc, lại vội vàng đi tắm rồi đi mua.
Lúc cô vừa ở cùng Phó Nhi Thương, người đàn ông ấy mỗi lần đều yêu cầu cô uống thuốc, nói cô không xứng sinh con cho anh, nếu như mang thai, cũng sẽ phá thẳng thứ hèn hạ ấy thôi.
Cố Thanh Hà vì chuyện này mà buồn rầu rất lâu, sau đó, cô kiểm tra thấy khối u trong não, biết rằng bản thân không thể sống được bao lâu nữa, cô cũng đã gạt đi suy nghĩ muốn có con đó luôn.
Nếu như cô không còn sống nữa, vậy thì ai sẽ bảo vệ cho con của cô?
Phó Nhi Thương sẽ chỉ ghét bỏ con cô mà thôi...
Sau khi Cố Thanh Hà đến công ty giao hợp đồng, liền bắt xe đến bệnh viện một chuyến để làm kiểm tra sức khỏe.
“Tôi vẫn câu nói đó, nếu như bây giờ cô đi ra nước ngoài điều trị, bệnh này của cô, rất có khả năng sẽ được chữa khỏi.” Bác sĩ Từ nhìn phiếu kết quả, vẫn thử khuyên Cố Thanh Hà, “Có gì còn quan trọng hơn cả sự sống sao?”
Nửa năm trước, lúc người phụ nữ này vừa kiểm tra ra khối u ở não, bà đã khuyên Cố Thanh Hà đi nước ngoài làm phẫu thuật, cho dù tỉ lệ thành công chỉ có năm mươi phần trăm, nhưng cứ thử dù sao vẫn hơn là buông bỏ mà chờ chết.
Cố Thanh Hà lắc đầu, nụ cười ở khóe môi nhẹ nhàng mà cực đẹp: “Luôn có những thứ, còn quan trọng hơn cả sự sống mà. Hơn nữa, tỉ lệ thành công chỉ là năm mươi phần trăm, tôi không muốn một mình chết trên giường phẫu thuật ở nước ngoài.”
Cô muốn cứ mãi ở bên cạnh Phó Nhi Thương, đợi đến khi mạng sống suy kiệt, sau đó sẽ tìm một nơi yên tĩnh, đợi đến khoảnh khắc cuối cùng.
Bác sĩ Từ lắc đầu, không khuyên cô nữa mà chỉ nói: “Khối u trong não của cô đã rất lớn rồi, ép đến thần kinh của cô, thời gian này, cô không chỉ bất cứ lúc nào cũng chảy nhiều máu mũi, cơ thể gầy đi, mà còn có thể xuất hiện các triệu chứng mù, mất trí nhớ,... lúc nghiêm trọng, có thể sẽ đột nhiên ngất xỉu nữa.”
Cố Thanh Hà vội vàng hỏi: “Có cách nào làm giảm không? Tôi không muốn bị người khác phát hiện ra tôi bị bệnh.”
Bác sĩ Từ cười gượng: “Cô đã giấu lâu như thế rồi, bây giờ... Không thể nào giấu được nữa rồi.”
“Cố gắng giấu, không cần biết thuốc đắt như thế nào, đều không sao hết. Tôi có thể chi trả được!”
Bác sĩ Từ thở dài nói: “Nước ngoài vừa mới ra một phương thức trị liệu mới, có thể làm dịu đi các triệu chứng của cô một tháng, chu kì bảy ngày, nhưng mà chi phí... ít nhất phải hơn một trăm triệu.”
Một trăm triệu, vừa đủ móc hết tất cả khoản tiền của Cố Thanh Hà.
“Bác sĩ Từ, phiền bà giúp tôi sắp xếp, tôi phải đi làm.”
Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, ngày hôm sau Cố Thanh Hà xin công ty nghỉ phép một tuần để bay ra nước ngoài.
Trị liệu thực sự rất có kết quả, những ngày đó Cố Thanh Hà ăn uống cũng đã ổn định lại, sau khi kết thúc bảy ngày, cả cơ thể cô giống như rạng rỡ hơn vậy, chẳng có chút dấu hiệu bệnh tật nào hết.
Từ nước ngoài trở về, Cố Thanh Hà vừa mới mở cánh cửa biệt thự ra, bên trong đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Phó Nhi Thương.
“Mấy ngày nay cô đã đi đâu?”
Trong phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường mập mờ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, bóng hình cao to của Phó Nhi Thương mờ nhạt, trái lại càng tăng thêm áp lực.
“Có tiền rồi, không đợi được mà ra ngoài làm chuyện bậy bạ sao?” Anh đứng dậy, tiến về phía Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà run rẩy co người lại, dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, cắn răng mà ôm chặt lấy cổ Phó Nhi Thương.
“Hài lòng, thì anh hãy kí hợp đồng lớn đó cho tôi. Tôi cần... số tiền đó.”
“Hài lòng?” Phó Nhi Thương như nghe được câu chuyện cười nào đó, anh ôm lấy Cố Thanh Hà, đè cô trên giường, mí mắt Cố Thanh Hà rung rung nói không nên lời.
Phó Nhi Thương cũng không muốn nghe những lời nói vô ích của cô nữa, nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt, tủi thân mà đáng thương của Cố Thanh Hà, anh chau mày lại, trong lòng vô cớ tràn lên một sự chán ghét.
Lật cơ thể Cố Thanh Hà lại, anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt làm người khác ghê tởm của người phụ nữ này nữa.
Một lần ân ái đến nửa đêm mới kết thúc.
Phó Nhi Thương tắm rửa xong đi ra, nhặt tập tài liệu lên, khua một nét rồi kí tên vào.
Sau đó ném tập tài liệu lên mặt Cố Thanh Hà.
“Cầm lấy.”
Cố Thanh Hà nhận lấy tập tài liệu, móng tay ra sức nắm lấy trang giấy lạnh lẽo, rũ lông mi xuống, che đi sự ảm đạm trong đáy mắt.
Phó Nhi Thương sửa soạn tay áo, không quay đầu lại mà trực tiếp rời đi.
Cơ thể Phó Nhi Thương thực sự không còn chút sức lực nào, mơ màng ngủ một giấc trong khách sạn.
Lúc tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, cô nhớ ra mình vẫn chưa uống thuốc, lại vội vàng đi tắm rồi đi mua.
Lúc cô vừa ở cùng Phó Nhi Thương, người đàn ông ấy mỗi lần đều yêu cầu cô uống thuốc, nói cô không xứng sinh con cho anh, nếu như mang thai, cũng sẽ phá thẳng thứ hèn hạ ấy thôi.
Cố Thanh Hà vì chuyện này mà buồn rầu rất lâu, sau đó, cô kiểm tra thấy khối u trong não, biết rằng bản thân không thể sống được bao lâu nữa, cô cũng đã gạt đi suy nghĩ muốn có con đó luôn.
Nếu như cô không còn sống nữa, vậy thì ai sẽ bảo vệ cho con của cô?
Phó Nhi Thương sẽ chỉ ghét bỏ con cô mà thôi...
Sau khi Cố Thanh Hà đến công ty giao hợp đồng, liền bắt xe đến bệnh viện một chuyến để làm kiểm tra sức khỏe.
“Tôi vẫn câu nói đó, nếu như bây giờ cô đi ra nước ngoài điều trị, bệnh này của cô, rất có khả năng sẽ được chữa khỏi.” Bác sĩ Từ nhìn phiếu kết quả, vẫn thử khuyên Cố Thanh Hà, “Có gì còn quan trọng hơn cả sự sống sao?”
Nửa năm trước, lúc người phụ nữ này vừa kiểm tra ra khối u ở não, bà đã khuyên Cố Thanh Hà đi nước ngoài làm phẫu thuật, cho dù tỉ lệ thành công chỉ có năm mươi phần trăm, nhưng cứ thử dù sao vẫn hơn là buông bỏ mà chờ chết.
Cố Thanh Hà lắc đầu, nụ cười ở khóe môi nhẹ nhàng mà cực đẹp: “Luôn có những thứ, còn quan trọng hơn cả sự sống mà. Hơn nữa, tỉ lệ thành công chỉ là năm mươi phần trăm, tôi không muốn một mình chết trên giường phẫu thuật ở nước ngoài.”
Cô muốn cứ mãi ở bên cạnh Phó Nhi Thương, đợi đến khi mạng sống suy kiệt, sau đó sẽ tìm một nơi yên tĩnh, đợi đến khoảnh khắc cuối cùng.
Bác sĩ Từ lắc đầu, không khuyên cô nữa mà chỉ nói: “Khối u trong não của cô đã rất lớn rồi, ép đến thần kinh của cô, thời gian này, cô không chỉ bất cứ lúc nào cũng chảy nhiều máu mũi, cơ thể gầy đi, mà còn có thể xuất hiện các triệu chứng mù, mất trí nhớ,... lúc nghiêm trọng, có thể sẽ đột nhiên ngất xỉu nữa.”
Cố Thanh Hà vội vàng hỏi: “Có cách nào làm giảm không? Tôi không muốn bị người khác phát hiện ra tôi bị bệnh.”
Bác sĩ Từ cười gượng: “Cô đã giấu lâu như thế rồi, bây giờ... Không thể nào giấu được nữa rồi.”
“Cố gắng giấu, không cần biết thuốc đắt như thế nào, đều không sao hết. Tôi có thể chi trả được!”
Bác sĩ Từ thở dài nói: “Nước ngoài vừa mới ra một phương thức trị liệu mới, có thể làm dịu đi các triệu chứng của cô một tháng, chu kì bảy ngày, nhưng mà chi phí... ít nhất phải hơn một trăm triệu.”
Một trăm triệu, vừa đủ móc hết tất cả khoản tiền của Cố Thanh Hà.
“Bác sĩ Từ, phiền bà giúp tôi sắp xếp, tôi phải đi làm.”
Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, ngày hôm sau Cố Thanh Hà xin công ty nghỉ phép một tuần để bay ra nước ngoài.
Trị liệu thực sự rất có kết quả, những ngày đó Cố Thanh Hà ăn uống cũng đã ổn định lại, sau khi kết thúc bảy ngày, cả cơ thể cô giống như rạng rỡ hơn vậy, chẳng có chút dấu hiệu bệnh tật nào hết.
Từ nước ngoài trở về, Cố Thanh Hà vừa mới mở cánh cửa biệt thự ra, bên trong đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Phó Nhi Thương.
“Mấy ngày nay cô đã đi đâu?”
Trong phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường mập mờ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, bóng hình cao to của Phó Nhi Thương mờ nhạt, trái lại càng tăng thêm áp lực.
“Có tiền rồi, không đợi được mà ra ngoài làm chuyện bậy bạ sao?” Anh đứng dậy, tiến về phía Cố Thanh Hà.