Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 22 ĐÁM CƯỚI NỢ TÔI
CHƯƠNG 22: ĐÁM CƯỚI NỢ TÔI
“Lục Minh Dân, Cố Thanh Hà… cô ấy… và anh rốt cuộc có quan hệ gì…”
“Ha ha…”
Phó Nhi Thương còn chưa nói xong thì Lục Minh Dân đã không kìm được mà cười thật to.
Anh ta quay người lại nhìn vào Phó Nhi Thương.
“Phó Nhi Thương ơi là Phó Nhi Thương, uổng cho anh cả đời thông minh, giờ Cố Thanh Hà cũng đã chết rồi, thế mà anh còn muốn sỉ nhục tình cảm giữa Tiểu Hạ và tôi sao? Tôi nói cho anh hay, giữa tôi và Tiểu Hạ vô cùng trong sạch! Chúng tôi chẳng có quan hệ gì cả!”
Nghe thế, Phó Nhi Thương cảm thấy như bị sét đánh, anh ngơ ngác đứng ở đó, mỗi một chữ mà Lục Minh Dân nói lúc này, đều như đang phá nát hết những nhận thức trước đây của anh về Cố Thanh Hà và Lục Minh Dân.
Lục Minh Dân từng bước một chậm rãi mà đi đến trước mặt Phó Nhi Thương.
“Phó Nhi Thương, anh cho rằng tôi vừa về nước tại sao lại phải làm kinh động đến anh chứ? Tại sao anh lại cho rằng mình có thể biết được tin tức của tôi dễ dàng đến vậy chứ? Hử?”
Cả khuôn mặt Lục Minh Dân lúc này đều tràn đầy sự tức giận không thể kìm nổi, anh nhìn Phó Nhi Thương đang đứng trước mặt mình, anh hận không thể tự tay giết chết người đàn ông này!
“Thế nên, là anh cố tình để lộ tin tức để tôi tự mình tìm đến!”
Phó Nhi Thương gằn giọng hét lên, giọng nói như thế lập tức có thể bộc phát hết ra.
“Không sai, tôi chính là cố ý quay lại để nói với anh chuyện này! Phó Nhi Thương, anh nhớ kĩ cho tôi, đã có hai tính mạng chết vì anh, một mạng là Cố Thanh Hà, còn một mạng là con của anh và Cố Thanh Hà!”
“Cái gì!”
Nghe vậy, Phó Nhi Thương gần như lảo đảo mà đứng không vững, cả người lui về sau hai bước, cũng không cẩn thận mà làm đổ cái bát ở cái bàn đằng sau.
“Ý anh là sao! Lục Minh Dân anh nói rõ cho tôi! Ý anh là sao?”
Phó Nhi Thương vươn tay túm chặt lấy cổ áo của Lục Minh Dân, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào mắt Lục Minh Dân.
“Ha ha…Phó Nhi Thương, lẽ nào tôi nói mà anh không hiểu sao? Tôi nói cho anh hay! Đứa trẻ trong bụng của Cố Thanh Hà là của anh đấy! Chứ chẳng có tí quan hệ nào với tôi cả! Là anh tự tay giết chết con của mình! Phó Nhi Thương, dù cho Cố Thanh Hà có thành quỷ cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Nói xong, Lục Minh Dân đẩy mạnh Phó Nhi Thương ra rồi quay người đi luôn.
Chỉ còn mình Phó Nhi Thương ngơ ngác đứng ở nơi đó, những suy nghĩ của anh như biến mất cả, chỉ nhìn chằm chằm vào bài vị của Cố Thanh Hà, trông anh như cái xác không hồn vậy.
Anh cứ ngơ ngác đứng đó, không nói câu nào, sắc mặt thì trắng bệch.
Còn Lục Minh Dân sau khi đi khỏi chỗ đặt tro cốt rồi quay trở lại xe của mình, trong lúc này hai tay anh ta cũng không ngừng run rẩy.
“Reng reng reng…”
Khi mà tâm trạng của Lục Minh Dân còn đang rất phức tạp thì bỗng chuông điện thoại trong túi reo lên.
Anh ta lấy ra điện thoại ra nhìn vào màn hình đang hiện số gọi đến, đó là số của bệnh viện ở nước ngoài, cùng chính là bệnh viện mà Lục Minh Dân tìm đến để giúp Cố Thanh Hà điều trị sức khỏe.
“Ngài Lục, là tôi, bác sĩ điều trị chính cho cô Cố.”
Đầu dây bên kia, bác sĩ nói chuyện với Lục Minh Dân bằng một giọng tiếng Anh thuần thục.
“Sao vậy? Tiểu Hạ xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“À, ngài Lục cứ yên tâm, tôi gọi điện cho anh là để báo cho anh tin mừng, cuộc phẫu thuật của cô Cố đã diễn ra một cách suôn sẻ, bây giờ đã chuyển cô ấy từ phòng hồi sức tích cực về phòng bệnh Vip rồi, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào trong thời gian hồi phục, thì không đến một năm, cô Hạ có thể từ từ bình phục rồi.”
“Thật sao!”
Lục Minh Dân ngồi trên xe lúc này cũng khó có thể kìm được tâm trạng kích động lúc này của mình.
“Được, tôi biết rồi! Tôi sẽ quay lại ngay!”
Thế là sau khi cúp điện thoại, xe của Lục Minh Dân đã quay đầu lại mà vụt chạy đi.
…
Phó Nhi Thương sau khi đi ra từ nơi đặt hộp tro cốt thì hoàn toàn không biết bản thân nên đi đâu nữa.
Xe của anh như thể một u linh, chạy một cách không mục đích trên đường với tốc độ 20 km/h.
“Thằng điên này! Đường này mà mày lái 20 km/h! Cái đồ bại não!”
“Đúng thế! Không nhìn thấy đèn đường đằng trước à! Mày mù màu à!”
Mấy cái xe đi ngang qua không ngừng mắng mỏ, thế nhưng Phó Nhi Thương lại mắt điếc tai ngơ, tựa như một linh hồn vậy.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở cửa một quán rượu.
Phó Nhi Thương lập tức đi thẳng đến quầy bar.
“Thêm một ly Whiskey…”
Thấy Phó Nhi Thương đã uống hơn 10 ly whisky vào bụng, nên ngay cả người phục vụ cũng không nhịn được mà hỏi lại Phó Nhi Thương đã say mèm kia.
“Thưa ngài, ngài thật sự muốn uống nữa sao?”
“Tôi cho cậu tiền! Con mẹ nó đừng có nói nhảm nữa! Đưa rượu cho tôi!”
“Vâng thưa ngài…”
Người phục vụ bất lực liếc nhìn Phó Nhi Thương một cái.
Nếu mà cứ tiếp tục uống nữa, thì cái người này chắc sẽ chết vì uống rượu mất thôi!
Cái chết của Cố Thanh Hà, tựa như một liều thuốc tê, nó đã khiến cho cả cuộc sống và thế giới của Phó Nhi Thương trở nên tê liệt.
Mấy ngày sau đó, Phó Nhi Thương cũng trở thành khách quen của quán rượu này, ngay cả việc ở công ty anh cũng chẳng thèm quản nữa.
Đến lúc uống say, thì coi như đạt thành hiểu ngầm rằng nhân viên phục vụ sẽ đưa anh về, lần nào Bạch Nhiên Khuyên cũng đều vô cùng lo lắng mà đứng ở cửa đợi anh về.
Ngày hôm sau, khi mà Phó Nhi Thương tỉnh rượu thì anh cũng chẳng thèm nghe lời ai, cứ đúng giờ là đến quán rượu uống cho say.
“Phó Nhi Thương, đừng đi nữa! Em có chuyện muốn nói với anh!”
Sáng sớm hôm sau lúc tỉnh rượu, Phó Nhi Thương liền lấy áo khoác trên sofa, định đi ra ngoài thì lại bị Bạch Nhiên Khuyên ở đằng sau gọi lại.
“Nhi Thương, đừng đi uống rượu nữa… Gần đây anh cứ thế suốt…”
“Nếu em không có chuyện gì khác thì cũng không cần nói nữa đâu.”
“Nhi Thương!”
“Tôi đi đây.”
Bạch Nhiên Khuyên thật sự không hiểu nổi, tại sao thái độ của Phó Nhi Thương đối với cô lại thay đổi 360 độ như thế, chẳng lẽ chỉ vì cái chết của Cố Thanh Hà hay sao?”
“Nhi Thương, anh không được đi!”
Nghĩ thế, Bạch Nhiên Khuyên liền nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần nhắc đến Cố Thanh Hà thôi thì dường như Bạch Nhiên Khuyên có thể mất hết lí trí trong giây lát…
Cô ta xông đến trước mặt Phó Nhi Thương, rồi giơ tay cản đường đi của anh.
“Phó Nhi Thương, anh quên rồi hay sao? Anh còn nợ tôi một đám cưới, hôn lễ lần trước của chúng ta đã bị con tiện nhân Cố Thanh Hà phá hỏng, anh có nói sẽ bù lại cho tôi! Thế mà chỉ vì cái chết của một con tiện nhân đã đem cả trái tim anh đi rồi!”
“Cô nói ai là tiện nhân!”
Phó Nhi Thương vì mấy lời nói của Bạch Nhiên Khuyên mà nhíu chặt mày lại, cũng không thèm để ý cô ta là phụ nữ mà cứ thế túm áo Bạch Nhiên Khuyên rồi xách cả người cô ta lên.
“Tiện nhân chính là Cố Thanh Hà! Cô ta đâm chết em gái anh! Lẽ nào cô ta không phải tiện nhân hay sao!” Bạch Nhiên Khuyên không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào đôi mắt của Phó Nhi Thương, đôi mắt cô ta tràn đầy sự châm chọc.
Nghe cô ta nhắc đến Phó Nhi Tuyền, đôi tay của Phó Nhi Thương cũng không kiềm chế được mà run lên, Bạch Nhiên Khuyên cũng theo đó mà thoát khỏi tay Phó Nhi Thương.
“Cút!”
“Lục Minh Dân, Cố Thanh Hà… cô ấy… và anh rốt cuộc có quan hệ gì…”
“Ha ha…”
Phó Nhi Thương còn chưa nói xong thì Lục Minh Dân đã không kìm được mà cười thật to.
Anh ta quay người lại nhìn vào Phó Nhi Thương.
“Phó Nhi Thương ơi là Phó Nhi Thương, uổng cho anh cả đời thông minh, giờ Cố Thanh Hà cũng đã chết rồi, thế mà anh còn muốn sỉ nhục tình cảm giữa Tiểu Hạ và tôi sao? Tôi nói cho anh hay, giữa tôi và Tiểu Hạ vô cùng trong sạch! Chúng tôi chẳng có quan hệ gì cả!”
Nghe thế, Phó Nhi Thương cảm thấy như bị sét đánh, anh ngơ ngác đứng ở đó, mỗi một chữ mà Lục Minh Dân nói lúc này, đều như đang phá nát hết những nhận thức trước đây của anh về Cố Thanh Hà và Lục Minh Dân.
Lục Minh Dân từng bước một chậm rãi mà đi đến trước mặt Phó Nhi Thương.
“Phó Nhi Thương, anh cho rằng tôi vừa về nước tại sao lại phải làm kinh động đến anh chứ? Tại sao anh lại cho rằng mình có thể biết được tin tức của tôi dễ dàng đến vậy chứ? Hử?”
Cả khuôn mặt Lục Minh Dân lúc này đều tràn đầy sự tức giận không thể kìm nổi, anh nhìn Phó Nhi Thương đang đứng trước mặt mình, anh hận không thể tự tay giết chết người đàn ông này!
“Thế nên, là anh cố tình để lộ tin tức để tôi tự mình tìm đến!”
Phó Nhi Thương gằn giọng hét lên, giọng nói như thế lập tức có thể bộc phát hết ra.
“Không sai, tôi chính là cố ý quay lại để nói với anh chuyện này! Phó Nhi Thương, anh nhớ kĩ cho tôi, đã có hai tính mạng chết vì anh, một mạng là Cố Thanh Hà, còn một mạng là con của anh và Cố Thanh Hà!”
“Cái gì!”
Nghe vậy, Phó Nhi Thương gần như lảo đảo mà đứng không vững, cả người lui về sau hai bước, cũng không cẩn thận mà làm đổ cái bát ở cái bàn đằng sau.
“Ý anh là sao! Lục Minh Dân anh nói rõ cho tôi! Ý anh là sao?”
Phó Nhi Thương vươn tay túm chặt lấy cổ áo của Lục Minh Dân, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào mắt Lục Minh Dân.
“Ha ha…Phó Nhi Thương, lẽ nào tôi nói mà anh không hiểu sao? Tôi nói cho anh hay! Đứa trẻ trong bụng của Cố Thanh Hà là của anh đấy! Chứ chẳng có tí quan hệ nào với tôi cả! Là anh tự tay giết chết con của mình! Phó Nhi Thương, dù cho Cố Thanh Hà có thành quỷ cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Nói xong, Lục Minh Dân đẩy mạnh Phó Nhi Thương ra rồi quay người đi luôn.
Chỉ còn mình Phó Nhi Thương ngơ ngác đứng ở nơi đó, những suy nghĩ của anh như biến mất cả, chỉ nhìn chằm chằm vào bài vị của Cố Thanh Hà, trông anh như cái xác không hồn vậy.
Anh cứ ngơ ngác đứng đó, không nói câu nào, sắc mặt thì trắng bệch.
Còn Lục Minh Dân sau khi đi khỏi chỗ đặt tro cốt rồi quay trở lại xe của mình, trong lúc này hai tay anh ta cũng không ngừng run rẩy.
“Reng reng reng…”
Khi mà tâm trạng của Lục Minh Dân còn đang rất phức tạp thì bỗng chuông điện thoại trong túi reo lên.
Anh ta lấy ra điện thoại ra nhìn vào màn hình đang hiện số gọi đến, đó là số của bệnh viện ở nước ngoài, cùng chính là bệnh viện mà Lục Minh Dân tìm đến để giúp Cố Thanh Hà điều trị sức khỏe.
“Ngài Lục, là tôi, bác sĩ điều trị chính cho cô Cố.”
Đầu dây bên kia, bác sĩ nói chuyện với Lục Minh Dân bằng một giọng tiếng Anh thuần thục.
“Sao vậy? Tiểu Hạ xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“À, ngài Lục cứ yên tâm, tôi gọi điện cho anh là để báo cho anh tin mừng, cuộc phẫu thuật của cô Cố đã diễn ra một cách suôn sẻ, bây giờ đã chuyển cô ấy từ phòng hồi sức tích cực về phòng bệnh Vip rồi, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào trong thời gian hồi phục, thì không đến một năm, cô Hạ có thể từ từ bình phục rồi.”
“Thật sao!”
Lục Minh Dân ngồi trên xe lúc này cũng khó có thể kìm được tâm trạng kích động lúc này của mình.
“Được, tôi biết rồi! Tôi sẽ quay lại ngay!”
Thế là sau khi cúp điện thoại, xe của Lục Minh Dân đã quay đầu lại mà vụt chạy đi.
…
Phó Nhi Thương sau khi đi ra từ nơi đặt hộp tro cốt thì hoàn toàn không biết bản thân nên đi đâu nữa.
Xe của anh như thể một u linh, chạy một cách không mục đích trên đường với tốc độ 20 km/h.
“Thằng điên này! Đường này mà mày lái 20 km/h! Cái đồ bại não!”
“Đúng thế! Không nhìn thấy đèn đường đằng trước à! Mày mù màu à!”
Mấy cái xe đi ngang qua không ngừng mắng mỏ, thế nhưng Phó Nhi Thương lại mắt điếc tai ngơ, tựa như một linh hồn vậy.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở cửa một quán rượu.
Phó Nhi Thương lập tức đi thẳng đến quầy bar.
“Thêm một ly Whiskey…”
Thấy Phó Nhi Thương đã uống hơn 10 ly whisky vào bụng, nên ngay cả người phục vụ cũng không nhịn được mà hỏi lại Phó Nhi Thương đã say mèm kia.
“Thưa ngài, ngài thật sự muốn uống nữa sao?”
“Tôi cho cậu tiền! Con mẹ nó đừng có nói nhảm nữa! Đưa rượu cho tôi!”
“Vâng thưa ngài…”
Người phục vụ bất lực liếc nhìn Phó Nhi Thương một cái.
Nếu mà cứ tiếp tục uống nữa, thì cái người này chắc sẽ chết vì uống rượu mất thôi!
Cái chết của Cố Thanh Hà, tựa như một liều thuốc tê, nó đã khiến cho cả cuộc sống và thế giới của Phó Nhi Thương trở nên tê liệt.
Mấy ngày sau đó, Phó Nhi Thương cũng trở thành khách quen của quán rượu này, ngay cả việc ở công ty anh cũng chẳng thèm quản nữa.
Đến lúc uống say, thì coi như đạt thành hiểu ngầm rằng nhân viên phục vụ sẽ đưa anh về, lần nào Bạch Nhiên Khuyên cũng đều vô cùng lo lắng mà đứng ở cửa đợi anh về.
Ngày hôm sau, khi mà Phó Nhi Thương tỉnh rượu thì anh cũng chẳng thèm nghe lời ai, cứ đúng giờ là đến quán rượu uống cho say.
“Phó Nhi Thương, đừng đi nữa! Em có chuyện muốn nói với anh!”
Sáng sớm hôm sau lúc tỉnh rượu, Phó Nhi Thương liền lấy áo khoác trên sofa, định đi ra ngoài thì lại bị Bạch Nhiên Khuyên ở đằng sau gọi lại.
“Nhi Thương, đừng đi uống rượu nữa… Gần đây anh cứ thế suốt…”
“Nếu em không có chuyện gì khác thì cũng không cần nói nữa đâu.”
“Nhi Thương!”
“Tôi đi đây.”
Bạch Nhiên Khuyên thật sự không hiểu nổi, tại sao thái độ của Phó Nhi Thương đối với cô lại thay đổi 360 độ như thế, chẳng lẽ chỉ vì cái chết của Cố Thanh Hà hay sao?”
“Nhi Thương, anh không được đi!”
Nghĩ thế, Bạch Nhiên Khuyên liền nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần nhắc đến Cố Thanh Hà thôi thì dường như Bạch Nhiên Khuyên có thể mất hết lí trí trong giây lát…
Cô ta xông đến trước mặt Phó Nhi Thương, rồi giơ tay cản đường đi của anh.
“Phó Nhi Thương, anh quên rồi hay sao? Anh còn nợ tôi một đám cưới, hôn lễ lần trước của chúng ta đã bị con tiện nhân Cố Thanh Hà phá hỏng, anh có nói sẽ bù lại cho tôi! Thế mà chỉ vì cái chết của một con tiện nhân đã đem cả trái tim anh đi rồi!”
“Cô nói ai là tiện nhân!”
Phó Nhi Thương vì mấy lời nói của Bạch Nhiên Khuyên mà nhíu chặt mày lại, cũng không thèm để ý cô ta là phụ nữ mà cứ thế túm áo Bạch Nhiên Khuyên rồi xách cả người cô ta lên.
“Tiện nhân chính là Cố Thanh Hà! Cô ta đâm chết em gái anh! Lẽ nào cô ta không phải tiện nhân hay sao!” Bạch Nhiên Khuyên không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào đôi mắt của Phó Nhi Thương, đôi mắt cô ta tràn đầy sự châm chọc.
Nghe cô ta nhắc đến Phó Nhi Tuyền, đôi tay của Phó Nhi Thương cũng không kiềm chế được mà run lên, Bạch Nhiên Khuyên cũng theo đó mà thoát khỏi tay Phó Nhi Thương.
“Cút!”