Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-80
Chương 80: Anh đang động đến người phụ nữ của tôi
Quan Lập Thành đột nhiên nhận ra rằng ông chủ Trương đang muốn gậy ông đập lưng ông với tôi sao. Bóng đèn neon mờ ảo, giống như bong bóng ảo giác, từ trên trời rơi xuống, tùy ý che phủ, tạo thành một tấm lưới lốm đốm trên khuôn mặt của Quan Lập Thành.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy lười biếng lại hờ hững như vậy, cởi bỏ bộ quân phục lạnh lùng, bớt đi sự cứng ngắc và nhiệt huyết, có thêm phần tinh tế và lãng mạn hơn một chút: "Trương Minh.
Lính cảnh vệ quay đầu lại: “Tham mưu trưởng. “Đường đi của ông chủ Trương, sao cậu lại dừng xe chăn đường ở đây? Ở ba tỉnh miền Đông Bắc này ai dám chặn đường của anh ta chứ, bí thư Thẩm nói rồi, cậu nghe không rõ sao?”
Linh cảnh vệ nói nói bí thư Thẩm muốn diệt trừ ông chủ Trương nhưng tham mưu trưởng thức thời không có đáp ứng. Dù sao thì vì chuyện của mấy ngày nay nên bí thư Thẩm cũng có ý định, có lẽ sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.
Trương Thành Nam nheo mắt, dù gì cũng là một người thuộc bạch đạo, mặc kệ Quan Lập Thành có nói thế nào đi nữa thì anh ta cũng sẽ không nhận câu nói này.
Ảnh sáng đầu đường cuối ngõ lúc tối lúc mở, trong phút chốc sáng bừng lên đó, Trương Thành Nam nhìn thấy tôi trên chiếc xe jeep. Khuôn vốn mặt lạnh lùng của anh ta đột nhiên nứt nẻ một chút, chìm xuống, anh ta bóp nát đầu thuốc, xẻ đứt sợi chỉ trang kia: “Làm sao hả, thủ trưởng Quan cũng có hứng thú với người phụ nữ của tôi sao?"
Lòng tôi bông như mang một sợi dây thừng, nó vừa thít chặt vừa nặng, tôi nghẹt thở, tôi chỉ lo lắng anh ta sẽ nói hưu nói vượn. Anh ta không phải là người điên sao? Anh ta có vốn và tự tin đến điên cuồng, nhưng tôi không có nó.
Mọi thứ mà Tổ Tông đã ban cho tôi, tiền bạc và địa vị, không thể chịu được những sóng gió dù là nhỏ nhất.
Quan Lập Thành nhướng mày, trên ngón tay cái có một vết sẹo cũ hình vỏ đạn tròn nửa tắc đâm vào da thịt, đặc biệt hung dữ: "Ông chủ Trương nhận lầm rồi, đây không phải là người phụ nữ của anh."
Khoảng cách không rõ ràng, chỉ là cách mấy phút đồng hồ, không thể che dấu vết tích, Trương Thành Nam nhìn đến đôi môi màu đỏ của Quan Lập Thành, son môi nữ nhân, trong mắt lộ ra tia sáng lạnh lùng bạo lực: “Có hay không, thủ trưởng Quan cứ hỏi cô ấy!
Anh ta che dấu sự uy hiếp, thưởng thức chiếc nhẫn ngọc bích trong suốt màu xanh lục bảo: “Mối quan hệ của tôi và cô ấy rất sâu đậm.
Anh ta không hề tỏ ra đe dọa, chiếc nhẫn này sáng loáng đến mức muốn chọc mù mắt tôi. Quan Lập Thành im lặng vài giây, quay đầu lại nhìn tôi, sự nhu hòa trên môi anh ấy nhạt dần, cũng mất đi nhiệt độ: "Thật sao?”
Tôi không nói một lời nào.
Vừa rồi khi hai chiếc xe va chạm kịch liệt, tôi lắc lư trong tay anh ấy, tóc tai bù xù, anh ấy gỡ từng sợi từng sợ ra vuốt ngược ra sau, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của tôi, "Em nói cho tôi biết."
Tôi bị ánh mắt dịu dàng của anh ấy khiến mình không thể lùi được nữa, không còn chỗ nào để che giấu: “Thủ trưởng Quan
Quan Lập Thành không đợi tôi nói xong, ngón trỏ dính đầy mùi mực thơm đã ẩn môi tôi: "Không phải tôi cho phép em có đặc quyền sao."
Đầu lưỡi cong cong của tôi cuộn trào, ánh mắt bằng giá từ cửa sổ xe sắc như dao, âm thầm rạch da, xé toạc đầu tảng băng chìm không thể thấy ánh nắng mặt trời. “Anh Quan, những khúc chiết quanh có một lúc sẽ không rõ ràng được. Tôi không phủ nhận, Trương Thành Nam có cách để vạch trần những lời nói dối của tôi, đến lúc đó đó thì vô cùng khó xử, tôi đánh vào mặt anh ta không khác nào dẫn lửa tự thiêu mình.
Quan Lập Thành không tỏ rõ thái độ, anh ấy không ngăn cản cũng không giữ lại, tôi đẩy cửa bước xuống xe, đứng trong góc tối khuất đèn. Trương Thành Nam tức giận nhìn anh ấy trong vài giây, Quan Lập Thành dẫn đầu thu hồi tầm mắt khẽ cười, chậm rãi kéo kính lên: "Đi
Chiếc xe jeep vội vã phỏng đi, những tên chó săn cũng có động tác, những bóng người lóng lánh trong bụi cây biến mất không dấu vết.
Mục tiêu của họ là theo dõi chiếc xe quân sự này, hơn nữa dù tôi có bị bỏ ở ngoài đường thì chúng cũng không thèm để ý.
Thẩm Quốc Minh đã chuẩn bị bằng hai tay cho Quan Lập Thành, kết quả hy vọng nhất đương nhiên là sẽ không cần một người lính nào để trấn an anh ấy. Quan Lập Thành không nhận vụ làm ăn này cũng là nằm trong dự liệu của Thẩm Quốc Minh, cái bánh có thể dễ dàng ăn thì thu về dưới trướng có tác dụng gì chú.
Quân cờ Văn Mạnh Hùng ngày càng trở nên quan trọng trong ván cờ hiện tại, người hữu dũng vô mưu chính là kiếp số nặng nề để có thể kiềm chế Quan Lập Thành. Thẩm Quốc Minh Chỉ dùng một ít mưu kế liền có thể để anh ta mắc câu, một khi trở mặt thì đến lúc đó ở quân khu sẽ đất núi rung chuyển, cho dù có là vua một cõi cũng không thể chống đỡ được. Một khi bên bối đã đổ lên đầu thì bên tỉnh ủy cũng sẽ chặn từ ngoài cửa.
Mà tôi là một quả mìn chôn sâu trong lòng đất, loại mà không phải bất đắc dĩ thì sẽ không dùng đến, sĩ quan mê muội chìm đắm trong phong nguyệt, có quan hệ mập mờ với gái làng chơi. Đây chính là một đòn trí mạng đối với những người làm quan, nói trăng ra là một khi Quan Lập Thành dính đến tôi thì căn bản đã không thể nào giữ được mũ ô sa trên đầu, đó chính là là tự đi tìm con đường chết.
Thẩm Quốc Minh và anh ấy đã minh tranh ám đấu trong vài năm, lúc đầu ông ta không có ý định chơi quá lớn. Dù sao thì Quan Lập Thành đã được coi trọng, ăn sâu bén rễ vào quân đội, những người ủng hộ anh ấy rất nhiều, rất khó để tiêu diệt hoàn toàn anh ấy. Chọc tức một con hổ im lìm thì sẽ càng bị cần mạnh hơn.
Bây giờ Thẩm Quốc Minh đang nằm trong tay một con bài có trọng lượng lớn, không thể đoán được tình hình trong tương lai sẽ nghiêng như thế nào. Quan Lập Thành khôn ngoan đến mức đã nhìn thấu từ lâu, anh ấy cố ý để lại nhược điểm thì hẳn là có ý đồ.
Ngược lại là tôi, phía trước thì có có bà cả chặn đường phía sau thì có quan trường mãnh thú, trong ngoài rối ren. Trở thành tú cầu của người giàu có quyền thế, tôi bị ném đến ném lui trong sóng gió gian nan, ai lại là người đàn ông đầu tiên té nhào.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì lòng bàn tay của Trương Thành Nam hung hăng gõ lên trên đầu tôi, sau đó bóp chặt cải cắm ép tôi ngẩng lên: “Em chủ động, hay là anh ta chủ động?”
Tôi biết rõ còn cố tình hỏi chủ động cái gì.
Anh ta xuất lực càng mạnh hơn: "Ai con mẹ nó hôn trước! Có dùng lưỡi không?”
Anh ta chưa bao giờ mắng tôi, đại ca xã hội đen chửi bậy nghe vào vào tai không giống như mấy lời mắng chửi của Tổ Tông. Tổ Tông trâu bò hò hét, thiên hạ này ông đây là lớn nhất, Trương Thành Nam thắng thần dứt khoát, trầm tĩnh mà làm cho người ta chấn động cả hồn phách.
Tôi nhìn lên và hỏi: “Có liên quan đến ông chủ Trương không?”
Trương Thành Nam bóp má tôi cười: "Nói hay lắm.
Anh ta quay đầu lại hỏi Tiến Bình: “Nói hay hay không?” Tiến Binh liếc tôi một cái: “Hay.
Trương Thành Nam vẫn đang cười, nụ cười rất u ám, đầu ngón tay như có như không xoa môi tôi, như vui đùa. Sau đó phát hiện tôi vô cùng mắt, làm anh ta khó chịu, nên xoa mạnh đến mức lộ ra màu môi nguyên bản mới dừng lại: "Tiểu Ngũ nhanh mồm nhanh miệng, dáng vẻ lắng lơ không nghe lời của em khiến tôi vừa thích vừa hận.”
Anh ta cười lên nhanh, thu lại càng nhanh hơn, đột ngột cánh tay anh ta nằm chặt lấy tôi ném tôi vào chiếc xe, tôi cố gắng thoát ra nhưng mà anh ta đã đóng cửa lại, như một bức tường chắn trước mặt tôi..
Tôi chạy trốn không được, đành chấp nhận, dựa vào lưng ghế, đôi mắt long lanh: "Thứ nhất tôi không phải là tình nhân của ông chủ Trương, anh không có tư cách xen vào chuyện của tôi, hai
Tôi nghiêng người, ngực bị ép chặt và tạo thành một rãnh sâu trước ngực, đủ sâu để giữ được ngón tay của người đàn ông, tôi lướt qua từ trán anh ta cho đến khi đụng phải râu cứng ngắc của anh ta, sau cùng tôi nằm lấy cổ áo anh ta: “Ông chủ Trương có thể làm gì tôi? Dáng vẻ đánh đánh giết giết này của anh chỉ có thể đối phó với những người đàn ông mà thôi, đối phó với một người phụ nữ như tôi, nếu truyền ra ngoài chẳng phải là làm trò hề cho thiên hạ hay sao? Anh còn có biện pháp gì nữa không?”
Anh ta nhìn chằm chằm vào cổ áo nhăn nheo mà tôi đang chắc trong lòng bàn tay, xương quai xanh, ngực của anh ta lộ ra một vùng rộng lớn, trong ánh sáng mờ ảo này, trắng nõn mê người. Dường như là thuốc độc, dùng màu sắc đẹp đẽ của nó để đầu độc người trong thiên hạ, khiến cho họ không thể kiềm chế được mà thưởng thức. “Đàn ông đối với phụ nữ thì có cả ngàn cả vạn phương
Buổi tối thì cũng có những lớp bụi trần chỉ nó quá mơ hồ nên mãi cho đến tận khi nó bay xuống ở trên vai của Trương Thành Nam thì mới phát hiện. Tôi túm lấy anh ta kéo phần trên của anh ta về phía tôi: “Ông chủ định làm thế nào để thu dọn
Tôi kéo tay anh ta vào trong vảy, anh ta đâm thật mạnh một cái, tôi cần môi rên rỉ một tiếng: “Thật trùng hợp, ông chủ Trương không tức giận chứ. Tôi nghe nói là giới xã hội đen không thích nhìn thấy máu, ngày khác được không?"
Môi tôi ghé vào tai anh ta: “Tôi quyến rũ Hạo Hiên, anh ta chưa bao giờ giải giáp đầu hàng nhanh như vậy, lần trước ông chủ Trương đã làm tôi bị sốc.
Tôi cười đến quyến rũ, xấu xa, gian ác, thâm độc, một làn gió xuân kiêu ngạo, lẳng lơ đến tận xương. Tôi kết luận rằng anh ta không phải bụng đói ăn quàng đến mức làm thịt phụ nữ đang hành kinh, nhân tinh của anh ta không phải là vật trang trí, người nào không thể làm cho anh ta thoải mái chứ?
Ánh mắt anh ta phản chiếu gương mặt sáng rực linh động kết hợp nụ cười hả hê cười trên sự đau khổ của người khác. Ảnh mắt giống như mặt sóng trên mặt nước, nhấp nhô trập trùng: "Cái miệng nhỏ nhần bên dưới không ăn được, vậy thì cái miệng ở trên thì sao. Tiểu Ngũ, cái lưỡi bảo bối của em, tôi đã hưởng qua
Trước khi tôi có thể phản bác, vừa há miệng thì những ngón tay của anh ta nhanh như chớp len vào miệng tôi, anh ta chạm vào phần thịt mềm trong cổ họng tôi. Mặt tôi thay đổi vì đau đớn nhưng tôi không thể rút ra được, đánh đấm anh ta một cách bất lực, nhưng mà tôi cũng không thể bắt anh ta dừng lại được. Anh ta dường như đã đóng đinh vào cổ họng tôi, ép chặt vào khi tôi thở, một phần ba khớp tay của anh ta đã chọc sâu vào. "Anh ta hôn như thế nào, có sờ em không?" Ta trừng mắt nhìn anh ta, sắc mặt đỏ bừng, sau đó tái nhợt, trắng xám, thay phiên hiện ra trên mặt tôi. Anh ta không mềm lòng, không thối lui, thậm chí càng đi vào sâu hơn.
Tôi không thể chịu được nữa, cổ họng tôi đau như xé toạc, tôi lắc đầu nguầy nguậy. Anh ta kéo tay ra, tôi mất trọng lực ngã vào lồng ngực anh ta, tôi hít lấy hít để, muốn bổ sung khí oxy cho mình.
Anh ta nhìn nước bọt trong suốt như pha lê trên ngón tay giữa, trong lúc tôi đang mơ mơ màng màng thì anh ta vén váy tôi lên, mở ra cái lo sâu non mềm, đẩy cả ngón đi vào.
Anh ta tiếp tục thêm các ngón tay, một, hai, đến ba. Anh ta vừa phát lực gây rối vừa hỏi tôi như vậy thì có thể để thu thập được không.
Tôi như trong mây mù, mất hồn, không thể chú ý đến cái gì, không nghe thấy, không nhìn thấy, không nghĩ nghĩ gì cả. Lý trí còn sót lại hóa thành sức mạnh, tôi kéo anh ta thật chặt, không để cho mình rơi xuống đất.
Sau kỳ kinh nguyệt là thời kỳ thoải mái nhất đối với phụ nữ, những ngày này phụ nữ không chạm vào thì thì thôi. Nếu chạm vào nó, họ sẽ không thể hãm phanh, vô cùng phóng túng. Sau khi trải qua rửa tội bởi dòng máu trơn nhớt, người đàn ông cảm thấy kích thích, chỉ là quá tanh, quá bẩn. Không quan tâm đến vệ sinh, cứ như vậy mà làm.
Có chị em trong giới nhận công việc này, mỗi tháng thì chỉ ra sân khấu 5 lần, máu chảy đi làm, máu khô thì nghỉ. Cô ta mặc vảy trắng ngồi trên sân khấu, bên trong đỏ đỏ, bên ngoài là màu trắng trong trắng, có độ tương phản lớn tạo nên vẻ đẹp thật tinh tế. Tú bà lén lút gọi người đó là Huyết Tỷ, trong chốn phong nguyệt nói, cô ta so với mấy chị em nhiều nước còn trâu bò hơn, mà kỹ thuật của cô ta cũng thuộc hàng đỉnh cao, chỉ có điều cô ta không có chơi được nhiều. Huyết tỷ này có quá ít, nên gần như tuyệt chủng.
Cô ta tuổi tác khá lớn, còn đã sinh con, máu ra rất nhiều, kinh nguyệt tăng tiết sữa nên cô ta bao luôn công việc của bảo mẫu. Đặc biệt là đêm thứ 2 cô ta bán giá cao nhất, không cần dùng biện pháp, trực tiếp ra.
Có cô gái tiếp rượu VIP đi ngang qua nhìn vào thì thấy trên ghế sô pha và thảm đều dính máu, đũng quần của khách đã bị nhuộm đỏ. Cô ta là người đầu tiên mở ra cho tôi hiểu biết về những người quý tộc, những con cá sấu lớn trong bộ quần áo bánh bao và giày da, việc theo đuổi tình dục không có điểm mấu chốt và nó khó coi làm sao.
Trương Thành Nam rút ngón tay ra, toàn bộ bàn tay sạch sẽ ngâm trong máu đã cũng đã thấm đẫm máu nhỏ giọt, anh ta đưa xuống dưới mũi ngửi thử, ý cười bên môi càng thêm nồng đậm: “Tôi không thể thoát khỏi mùi của Tiểu Ngũ rồi."
Đột nhiên trống rỗng, cảm giác thoải mái tràn đầy biến mất, tôi nghiến răng chịu đựng sức nóng mà anh ta trêu chọc ở bụng dưới, mị nhân như tơ bám vào cổ anh ta, phả vào mặt anh ta: “Ông chủ Trương, anh coi tôi như một con chim non à? Chỉ chút thủ đoạn này mà anh đã muốn chinh phục tôi?"
Anh ta không hề tức giận, vết máu từ đầu ngón tay lau trên mặt tôi, mùi máu tanh ngọt mờ mịt tràn ngập, khiến tôi không khỏi buồn nôn, con người đen láy của anh ta thu lại vẻ ám muội của tôi. “Tiểu Ngũ, chúng ta đánh cuộc đi. Con người và trái tim của em cuối cùng cũng là của anh.
Vào lúc này, tôi là một trăm hai mươi phần trăm không tin.
Tôi chưa bao giờ yêu Trương Thành Nam, hoàn toàn không. Tôi hiểu sâu sắc rằng tôi thậm chí không thể nói về việc thích anh ta, mấy chuyện phong nguyệt với anh ta là nỗi xấu hổ của tôi, là sự hận thù của và thất bại của tôi, anh ta cũng vậy.
Tôi nóng lòng thoát khỏi gông cùm của anh ta, và anh ta cũng phòng bị chống lại những tính toán của tôi. Chúng tôi đang bóp nghẹt trong thực tế trắng đen, thực hiện nhiệm vụ của mình, trái với ý định ban đầu của chúng tôi, trái với bản sắc của chúng tôi. Những lần lợi dụng nhau vượt qua cả tình cảm chân thành.
Tổ Tông của tôi đã ăn sâu vào thế giới của tôi và không có người đàn ông nào trên thế giới này có thể loại bỏ anh khỏi đầu và trái tim tôi.
Làm gì có chuyện tôi sẽ thuộc về anh ta chứ?
Khi tôi trở về biệt thự, bảo mẫu đã hét lên khi thấy máu trên mặt tôi, chân bà ta mềm nhũn, tôi nghiêm túc cảnh cáo bà ta không được nói ra, chỉ cần coi như không có chuyện gì xảy ra.
Bà ta vội vàng kiểm tra xem tôi có bị thương không, tôi nói dối rằng đây không phải máu của tôi, là của một người qua đường, và vô tình dây phải.
Tôi lao vào phòng ngủ trên tầng hai, vặn vòi nước, chà rửa sạch vết máu, làn da hòa cùng hơi thở của ba người đàn ông thấm vào lỗ chân lông, gió không thổi bay được và nước không thể làm sạch. Tôi cáu kỉnh cởi quần áo ra ngâm mình trong bồn tầm, ngâm mình thế này thì mệt vô cùng và lăn ra ngủ.
Tổ Tông vội vã trở về gần nửa đêm, anh xông vào thẳng vào phòng, mở chăn bông trên giường, thấy tôi không có ở đó, liền hét lên về phía căn phòng trống rỗng và mờ mịt. Giọng anh run rẩy, rõ ràng là đang run, tôi rất kích động, nước, anh nghe thấy tiếng va đập, đạp tung cánh cửa phòng tắm, tôi trần truồng nằm trong bồn tắm màu trắng sữa, trên đầu có ánh đèn cam đung đưa, đó là một vòng tròn gợn sóng, anh nhìn tôi hồi lâu mà không nói gì. Sau đó vội vàng chạy tới ôm chầm lấy tôi.
Vòng tay cứng cáp và vững chãi của Tổ Tông đã siết chặt đến mức khiến tôi ngạt thở.
Tôi không biết phải làm sao, theo bản năng mà ôm chầm lấy anh hỏi anh làm sao vậy. Anh thở gấp gáp thở hổn hển, giọng điệu hoảng sợ, đều là kinh ngạc và vui mừng khi tưởng như đã mất đi mà lại có được: "Em còn ở đây.” Tôi vừa mờ mịt vừa buồn cười: “Em không ở đây thì em ở đầu. Đây là nhà của chúng ta. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Anh vòng tay ôm chặt hơn: “Bảo ải, em dọa ông đây sợ chết khiếp!"
Thân thể cường tráng của anh khẽ run rẩy, nóng bừng run rẩy không kiềm chế được: “Anh tưởng khi trở về sẽ không gặp được em nữa.
Đôi mắt tôi đỏ bừng ngay lập tức, nghẹn ngào nói rằng tôi sẽ luôn ở đây.
Tấm lưng cứng ngắc và căng cứng của Tổ Tông đột nhiên đổ ập xuống dưới sự vuốt ve và an ủi của tôi. Anh kiên trì một đường, sợ hãi một đường, lo lắng một đường, cho đến khi thực sự cảm nhận được vòng tay của tôi thì mới có thể thả lỏng. "Bảo Ái, anh muốn em, em chạy không được."
Tôi chui ra khỏi nách anh: "Vậy lúc anh không cần em nữa thì sao?"
Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Không, ông đây cũng không phải thái giám. Đến khi em còn có thể làm thì anh chỉ muốn em."
Tôi dở khóc dở cười. Tôi không dám nói với anh rằng tôi đã phải trải qua bao nhiêu mạo hiểm mới có thể thoát khỏi tà niệm, lợi dụng của Thẩm Quốc Minh. Ngay cả khi phân lượng của tôi không đủ để hai bố con giết nhau nhưng nó sẽ gây ra một hồi phong ba lớn. Nó không còn chỉ là hủy diệt một cành cây ngọn cỏ, cũng chẳng phải là danh tiếng đơn giản như vậy.
Tổ Tông lau nước mắt cho tôi, anh nghĩ tôi bị làm cho sợ hãi, anh ôm tôi một phút không buông, tôi thu mình vào lòng gọi tên anh.
Anh trả lời ừ.
Tôi nói Hạo Hiên.
Anh không cảm thấy mệt mỏi, tiếp tục trả lời mà không thấy chán.
Tôi nói tôi rất hạnh phúc, đó là hạnh phúc mà anh dành cho em.
Ngay cả khi mọi người nói, tôi đã sai.
Muôn ngàn sai lầm, mọi thứ không nên. Nó kết trái tạo ra vị đằng, chua và nặng mùi.
Tôi cũng sẵn sàng làm sai đến cùng.
Cũng không quan trọng.
Đó là lần đầu tiên trong đời, có lẽ là lần duy nhất, tôi tự tay trống nó.
Tổ Tông tôi dỗ tôi ngủ, cầm điện thoại di động đi ra bạn công, nhấn giọng nhưng qua cửa sổ vẫn nghe thấy, giọng điệu tức giận và bạo lực, tôi mơ hồ nghe thấy Thẩm Quốc Minh đang đáp lại lời Tổ Tông. Sau khi nói chuyện điện thoại mười phút, Tổ Tông cuối cùng nói rằng bất kể ông ta đang cố gắng lợi dụng tối như thế nào, tôi cũng không cho phép ông động thủ nữa.
Mấy ngày nay Tổ Tông rất thận trọng, sau khi tan sở về là đi theo tôi ngay, ngày nghỉ không đi xã giao, nếu thực sự không thể trốn tránh được thì anh sẽ dẫn tôi theo. Tôi ngồi đợi trên xe, anh vội uống vài ly rượu giải quyết công việc, mấy cậu ấm con nhà giàu kia nói đùa không phải tôi là không được.
Loại cuộc sống này kéo dài đến ngày thứ sáu, thì một sự kiện giật gân xảy ra ở bạch đạo, chúc thọ lần thứ 70 của bố vợ Tổ Tông.
Mối quan hệ giữa hai nhà vì đoạn hôn nhân này mà bất hòa, cũng không vui vẻ gì, mượn cơ hội này mà diệt cỏ tận gốc. Văn Ngọc Tường đã làm quan lớn nửa đời người, cũng coi như là phong quan thoái vị, đáng tiếc là ông ta sinh ra một đứa con trai lỗ mãng. Văn Mạnh Hùng nhiều lần gây chuyện trong quân khu, sự nghiệp chính thức bị lung lay, tiệc chúc thọ của Văn Ngọc Tường không dám giống trống khua chiêng, e sợ ng ta tìm cớ bắt bẻ. Nghe lời thư ký Tổ Tông nói thì chỉ có một trăm người mang theo thiệp mời tới hiện trường chúc mừng, so với ảnh hưởng của ông ta thì có chút thấp hèn tồi tàn.
Bữa tiệc bắt đầu từ lúc bảy giờ tối, Tổ Tông rời đi lúc năm giờ, trong dịp quan trọng như vậy, anh nhất định phải đi cùng Văn Nhật Hạ để chiêu đãi khách mời.
Có bao nhiêu cuộc hôn nhân ở giới quyền quý xây dựng dựa trên tình cảm chứ? Chẳng qua là liên minh mạnh mẽ, tệ nhất cũng là dòng dõi thư hương môn đệ, tất nhiên là phải lo lắng một số yếu tố, không nên kết hợp thuần túy như vậy.
Chân trước Tổ Tông vừa rời đi, trong vòng vài phút sau thì bảo mẫu chạy ra ban công để gọi tôi đang tưới hoa, bà ta nói rằng bà Thẩm đến rồi.
Tôi sửng sốt một chút, chuyện này thật kỳ lạ, tiệc mừng thọ của bố cô ta, cô ta không đến đó mà đi tìm tôi làm gì.
Khi Văn Nhật Hạ ra tay, hận là có hố lửa. Nếu không thì cô ta cũng chẳng đến vào lúc này.
Tôi đưa bình tưới cho bảo mẫu, cảnh giác bước ra khỏi ban công rồi đi thẳng vào phòng khách.
Lúc này thì Văn Nhật Hạ đang đứng ở cửa ra vào, thỉnh thoảng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, cô ta có vẻ rất vội vàng, cô ta ăn mặc rất đẹp, so với mấy lần trước đây thì cô ta có thêm phần đoan trang. Hôm nay cô ra rất xứng đáng nhận danh hiệu phong thái yểu điệu. Ngũ quan của Văn Nhật Lệ thật ra khá đẹp, nhưng mà tâm sinh tướng, giả dối khéo léo đưa đẩy cực kỳ, giống như tôi đẹp, nhưng khỏe lông mày lại ác độc và cay nghiệt, là gia đình hào môn sẽ không chấp nhận tôi là con dâu.
Tôi mim cười vặn vẹo mông chào hỏi, đi tới bên bàn cà phê, củi người rót một cốc, tự mình nhấp một ngụm: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của bố bà Thẩm đây, sao giờ cô lại đến tìm tôi?”
Tôi chưa bao giờ mời cô ta ngồi, cũng không đưa nước cho cô ta, cô ta cảm thấy lúng túng: “Tôi đến để nhắc cô Trình một chút."
Tôi nhưởng mày: “Ồ? Mặc kệ bà Thẩm có bụng dạ khó lường, dụng ý bất lương như thế nào thì tôi cũng sẽ cảm ơn trước. "Hạo Hiên tham dự tiệc sinh nhật của bố tôi với tư cách là con rể, mọi người trong quan trường đều có mặt đầy đủ. Đó không phải là minh chứng cho cuộc hôn nhân của chúng tôi sao? Tương lai, khả năng cô Trình muốn danh chính ngôn thuận mà ở bên cạnh anh ấy đã mỏng hơn rồi."
Đương nhiên tôi biết, bà cả cảng lộ diện nhiều, càng làm náo động vô số lần thì tình nhân càng khó khăn, càng không thấy rõ ánh mặt trời. Văn Nhật Hạ từ trước đã không tranh, chẳng muốn gặp mặt, cô ta vì đẩy ngã tôi, đây cũng là nhọc lòng rôi.
Tôi không thay đổi sắc mặt và phủi những lá trà không tồn tại trên mặt nước: “Một cuộc hôn nhân hình thức, cuộc sống giống như một vũng nước đọng, không có cảm xúc mãnh liệt, không màu sắc, cho dù đứa trẻ đã chết, nhưng chồng cũng không để ý đến, cho dù là người danh chính ngôn thuận thì không phải cũng giống như nhai sáp sao? Tình yêu là nước, hôn nhân là giếng, hôn nhân không tình cảm, là mặt trời ở miệng giếng, giếng không có nước thì cũng đã rất đáng thương rồi. Ngày đêm phơi nắng, váng khô, tra tấn, bà Thẩm cho rằng tôi ghen tị với cô, đố kỵ những năm tháng vô hồn, từ từ dành cả tuổi thanh xuân để canh gác chỗ trống sao?” “Đàn ông và phụ nữ trên thế giới này đều sẽ gặp phải tình huống như vậy. Còn cô, cô thậm chí không có cơ hội trở thành một vũng nước đọng." Văn Nhật Hạ nghịch chiếc khăn lụa đỏ rực buộc quanh cổ, cô ta tràn đầy năng lượng một cách đáng kinh ngạc, như thể cô ta có điều gì đó chắc chắn, cho dù là tôi có may mắn ngất trời thủ đoạn vô biên thì cũng không thể tránh thoát được. “Tất cả những người phụ nữ giống như cô được đàn ông ôm vào lòng, coi như cảnh đẹp cũng chỉ là hòn đã làm náo động vũng nước này. Có biết đá không? Người đi đường chán nhặt một cái quăng đi rồi nhìn nó lăn lăn, thú vị lắm. Cô Trình, cô nói cho tôi biết, ai sẽ bỏ đá dưới chân vào túi của anh ấy đây? Làm bẩn bộ đồ tử tế của anh ấy, làm bẩn cuộc sống cao quý của anh ấy, những thứ ở trong bùn, chỉ có thể vĩnh viễn ở trong bùn, cũng đừng mơ mộng bay tới mây, đó không phải là vị trí của cô.
Tôi không nói lời nào, cô ta tràn đầy phấn khởi lau chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út: "Bữa tiệc sinh nhật của bố tôi, trai cỏ tranh nhau ngư ông đắc lợi là ai. Hôm nay Hạo Hiến sẽ vàng mặt rất lâu, cô Trình có thể đoán xem cô sẽ gặp vận rủi gì?”
Cảnh tượng giữa chúng tôi như bị đảo ngược, cô ta lấy mu bàn tay vuốt má tôi: "Không phải tôi động cô, mà là người ngay cả Hạo Hiên cũng không dám trái lời muốn động cô. Tôi cảm thấy có lỗi với cô Trinh, rốt cuộc là vì sắc đẹp hay là sự thông minh của cô mà lại có thể dụ dỗ nhiều được nhiều tay thợ săn sinh lòng xấu với cô như vậy?"
Quan Lập Thành đột nhiên nhận ra rằng ông chủ Trương đang muốn gậy ông đập lưng ông với tôi sao. Bóng đèn neon mờ ảo, giống như bong bóng ảo giác, từ trên trời rơi xuống, tùy ý che phủ, tạo thành một tấm lưới lốm đốm trên khuôn mặt của Quan Lập Thành.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy lười biếng lại hờ hững như vậy, cởi bỏ bộ quân phục lạnh lùng, bớt đi sự cứng ngắc và nhiệt huyết, có thêm phần tinh tế và lãng mạn hơn một chút: "Trương Minh.
Lính cảnh vệ quay đầu lại: “Tham mưu trưởng. “Đường đi của ông chủ Trương, sao cậu lại dừng xe chăn đường ở đây? Ở ba tỉnh miền Đông Bắc này ai dám chặn đường của anh ta chứ, bí thư Thẩm nói rồi, cậu nghe không rõ sao?”
Linh cảnh vệ nói nói bí thư Thẩm muốn diệt trừ ông chủ Trương nhưng tham mưu trưởng thức thời không có đáp ứng. Dù sao thì vì chuyện của mấy ngày nay nên bí thư Thẩm cũng có ý định, có lẽ sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.
Trương Thành Nam nheo mắt, dù gì cũng là một người thuộc bạch đạo, mặc kệ Quan Lập Thành có nói thế nào đi nữa thì anh ta cũng sẽ không nhận câu nói này.
Ảnh sáng đầu đường cuối ngõ lúc tối lúc mở, trong phút chốc sáng bừng lên đó, Trương Thành Nam nhìn thấy tôi trên chiếc xe jeep. Khuôn vốn mặt lạnh lùng của anh ta đột nhiên nứt nẻ một chút, chìm xuống, anh ta bóp nát đầu thuốc, xẻ đứt sợi chỉ trang kia: “Làm sao hả, thủ trưởng Quan cũng có hứng thú với người phụ nữ của tôi sao?"
Lòng tôi bông như mang một sợi dây thừng, nó vừa thít chặt vừa nặng, tôi nghẹt thở, tôi chỉ lo lắng anh ta sẽ nói hưu nói vượn. Anh ta không phải là người điên sao? Anh ta có vốn và tự tin đến điên cuồng, nhưng tôi không có nó.
Mọi thứ mà Tổ Tông đã ban cho tôi, tiền bạc và địa vị, không thể chịu được những sóng gió dù là nhỏ nhất.
Quan Lập Thành nhướng mày, trên ngón tay cái có một vết sẹo cũ hình vỏ đạn tròn nửa tắc đâm vào da thịt, đặc biệt hung dữ: "Ông chủ Trương nhận lầm rồi, đây không phải là người phụ nữ của anh."
Khoảng cách không rõ ràng, chỉ là cách mấy phút đồng hồ, không thể che dấu vết tích, Trương Thành Nam nhìn đến đôi môi màu đỏ của Quan Lập Thành, son môi nữ nhân, trong mắt lộ ra tia sáng lạnh lùng bạo lực: “Có hay không, thủ trưởng Quan cứ hỏi cô ấy!
Anh ta che dấu sự uy hiếp, thưởng thức chiếc nhẫn ngọc bích trong suốt màu xanh lục bảo: “Mối quan hệ của tôi và cô ấy rất sâu đậm.
Anh ta không hề tỏ ra đe dọa, chiếc nhẫn này sáng loáng đến mức muốn chọc mù mắt tôi. Quan Lập Thành im lặng vài giây, quay đầu lại nhìn tôi, sự nhu hòa trên môi anh ấy nhạt dần, cũng mất đi nhiệt độ: "Thật sao?”
Tôi không nói một lời nào.
Vừa rồi khi hai chiếc xe va chạm kịch liệt, tôi lắc lư trong tay anh ấy, tóc tai bù xù, anh ấy gỡ từng sợi từng sợ ra vuốt ngược ra sau, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của tôi, "Em nói cho tôi biết."
Tôi bị ánh mắt dịu dàng của anh ấy khiến mình không thể lùi được nữa, không còn chỗ nào để che giấu: “Thủ trưởng Quan
Quan Lập Thành không đợi tôi nói xong, ngón trỏ dính đầy mùi mực thơm đã ẩn môi tôi: "Không phải tôi cho phép em có đặc quyền sao."
Đầu lưỡi cong cong của tôi cuộn trào, ánh mắt bằng giá từ cửa sổ xe sắc như dao, âm thầm rạch da, xé toạc đầu tảng băng chìm không thể thấy ánh nắng mặt trời. “Anh Quan, những khúc chiết quanh có một lúc sẽ không rõ ràng được. Tôi không phủ nhận, Trương Thành Nam có cách để vạch trần những lời nói dối của tôi, đến lúc đó đó thì vô cùng khó xử, tôi đánh vào mặt anh ta không khác nào dẫn lửa tự thiêu mình.
Quan Lập Thành không tỏ rõ thái độ, anh ấy không ngăn cản cũng không giữ lại, tôi đẩy cửa bước xuống xe, đứng trong góc tối khuất đèn. Trương Thành Nam tức giận nhìn anh ấy trong vài giây, Quan Lập Thành dẫn đầu thu hồi tầm mắt khẽ cười, chậm rãi kéo kính lên: "Đi
Chiếc xe jeep vội vã phỏng đi, những tên chó săn cũng có động tác, những bóng người lóng lánh trong bụi cây biến mất không dấu vết.
Mục tiêu của họ là theo dõi chiếc xe quân sự này, hơn nữa dù tôi có bị bỏ ở ngoài đường thì chúng cũng không thèm để ý.
Thẩm Quốc Minh đã chuẩn bị bằng hai tay cho Quan Lập Thành, kết quả hy vọng nhất đương nhiên là sẽ không cần một người lính nào để trấn an anh ấy. Quan Lập Thành không nhận vụ làm ăn này cũng là nằm trong dự liệu của Thẩm Quốc Minh, cái bánh có thể dễ dàng ăn thì thu về dưới trướng có tác dụng gì chú.
Quân cờ Văn Mạnh Hùng ngày càng trở nên quan trọng trong ván cờ hiện tại, người hữu dũng vô mưu chính là kiếp số nặng nề để có thể kiềm chế Quan Lập Thành. Thẩm Quốc Minh Chỉ dùng một ít mưu kế liền có thể để anh ta mắc câu, một khi trở mặt thì đến lúc đó ở quân khu sẽ đất núi rung chuyển, cho dù có là vua một cõi cũng không thể chống đỡ được. Một khi bên bối đã đổ lên đầu thì bên tỉnh ủy cũng sẽ chặn từ ngoài cửa.
Mà tôi là một quả mìn chôn sâu trong lòng đất, loại mà không phải bất đắc dĩ thì sẽ không dùng đến, sĩ quan mê muội chìm đắm trong phong nguyệt, có quan hệ mập mờ với gái làng chơi. Đây chính là một đòn trí mạng đối với những người làm quan, nói trăng ra là một khi Quan Lập Thành dính đến tôi thì căn bản đã không thể nào giữ được mũ ô sa trên đầu, đó chính là là tự đi tìm con đường chết.
Thẩm Quốc Minh và anh ấy đã minh tranh ám đấu trong vài năm, lúc đầu ông ta không có ý định chơi quá lớn. Dù sao thì Quan Lập Thành đã được coi trọng, ăn sâu bén rễ vào quân đội, những người ủng hộ anh ấy rất nhiều, rất khó để tiêu diệt hoàn toàn anh ấy. Chọc tức một con hổ im lìm thì sẽ càng bị cần mạnh hơn.
Bây giờ Thẩm Quốc Minh đang nằm trong tay một con bài có trọng lượng lớn, không thể đoán được tình hình trong tương lai sẽ nghiêng như thế nào. Quan Lập Thành khôn ngoan đến mức đã nhìn thấu từ lâu, anh ấy cố ý để lại nhược điểm thì hẳn là có ý đồ.
Ngược lại là tôi, phía trước thì có có bà cả chặn đường phía sau thì có quan trường mãnh thú, trong ngoài rối ren. Trở thành tú cầu của người giàu có quyền thế, tôi bị ném đến ném lui trong sóng gió gian nan, ai lại là người đàn ông đầu tiên té nhào.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì lòng bàn tay của Trương Thành Nam hung hăng gõ lên trên đầu tôi, sau đó bóp chặt cải cắm ép tôi ngẩng lên: “Em chủ động, hay là anh ta chủ động?”
Tôi biết rõ còn cố tình hỏi chủ động cái gì.
Anh ta xuất lực càng mạnh hơn: "Ai con mẹ nó hôn trước! Có dùng lưỡi không?”
Anh ta chưa bao giờ mắng tôi, đại ca xã hội đen chửi bậy nghe vào vào tai không giống như mấy lời mắng chửi của Tổ Tông. Tổ Tông trâu bò hò hét, thiên hạ này ông đây là lớn nhất, Trương Thành Nam thắng thần dứt khoát, trầm tĩnh mà làm cho người ta chấn động cả hồn phách.
Tôi nhìn lên và hỏi: “Có liên quan đến ông chủ Trương không?”
Trương Thành Nam bóp má tôi cười: "Nói hay lắm.
Anh ta quay đầu lại hỏi Tiến Bình: “Nói hay hay không?” Tiến Binh liếc tôi một cái: “Hay.
Trương Thành Nam vẫn đang cười, nụ cười rất u ám, đầu ngón tay như có như không xoa môi tôi, như vui đùa. Sau đó phát hiện tôi vô cùng mắt, làm anh ta khó chịu, nên xoa mạnh đến mức lộ ra màu môi nguyên bản mới dừng lại: "Tiểu Ngũ nhanh mồm nhanh miệng, dáng vẻ lắng lơ không nghe lời của em khiến tôi vừa thích vừa hận.”
Anh ta cười lên nhanh, thu lại càng nhanh hơn, đột ngột cánh tay anh ta nằm chặt lấy tôi ném tôi vào chiếc xe, tôi cố gắng thoát ra nhưng mà anh ta đã đóng cửa lại, như một bức tường chắn trước mặt tôi..
Tôi chạy trốn không được, đành chấp nhận, dựa vào lưng ghế, đôi mắt long lanh: "Thứ nhất tôi không phải là tình nhân của ông chủ Trương, anh không có tư cách xen vào chuyện của tôi, hai
Tôi nghiêng người, ngực bị ép chặt và tạo thành một rãnh sâu trước ngực, đủ sâu để giữ được ngón tay của người đàn ông, tôi lướt qua từ trán anh ta cho đến khi đụng phải râu cứng ngắc của anh ta, sau cùng tôi nằm lấy cổ áo anh ta: “Ông chủ Trương có thể làm gì tôi? Dáng vẻ đánh đánh giết giết này của anh chỉ có thể đối phó với những người đàn ông mà thôi, đối phó với một người phụ nữ như tôi, nếu truyền ra ngoài chẳng phải là làm trò hề cho thiên hạ hay sao? Anh còn có biện pháp gì nữa không?”
Anh ta nhìn chằm chằm vào cổ áo nhăn nheo mà tôi đang chắc trong lòng bàn tay, xương quai xanh, ngực của anh ta lộ ra một vùng rộng lớn, trong ánh sáng mờ ảo này, trắng nõn mê người. Dường như là thuốc độc, dùng màu sắc đẹp đẽ của nó để đầu độc người trong thiên hạ, khiến cho họ không thể kiềm chế được mà thưởng thức. “Đàn ông đối với phụ nữ thì có cả ngàn cả vạn phương
Buổi tối thì cũng có những lớp bụi trần chỉ nó quá mơ hồ nên mãi cho đến tận khi nó bay xuống ở trên vai của Trương Thành Nam thì mới phát hiện. Tôi túm lấy anh ta kéo phần trên của anh ta về phía tôi: “Ông chủ định làm thế nào để thu dọn
Tôi kéo tay anh ta vào trong vảy, anh ta đâm thật mạnh một cái, tôi cần môi rên rỉ một tiếng: “Thật trùng hợp, ông chủ Trương không tức giận chứ. Tôi nghe nói là giới xã hội đen không thích nhìn thấy máu, ngày khác được không?"
Môi tôi ghé vào tai anh ta: “Tôi quyến rũ Hạo Hiên, anh ta chưa bao giờ giải giáp đầu hàng nhanh như vậy, lần trước ông chủ Trương đã làm tôi bị sốc.
Tôi cười đến quyến rũ, xấu xa, gian ác, thâm độc, một làn gió xuân kiêu ngạo, lẳng lơ đến tận xương. Tôi kết luận rằng anh ta không phải bụng đói ăn quàng đến mức làm thịt phụ nữ đang hành kinh, nhân tinh của anh ta không phải là vật trang trí, người nào không thể làm cho anh ta thoải mái chứ?
Ánh mắt anh ta phản chiếu gương mặt sáng rực linh động kết hợp nụ cười hả hê cười trên sự đau khổ của người khác. Ảnh mắt giống như mặt sóng trên mặt nước, nhấp nhô trập trùng: "Cái miệng nhỏ nhần bên dưới không ăn được, vậy thì cái miệng ở trên thì sao. Tiểu Ngũ, cái lưỡi bảo bối của em, tôi đã hưởng qua
Trước khi tôi có thể phản bác, vừa há miệng thì những ngón tay của anh ta nhanh như chớp len vào miệng tôi, anh ta chạm vào phần thịt mềm trong cổ họng tôi. Mặt tôi thay đổi vì đau đớn nhưng tôi không thể rút ra được, đánh đấm anh ta một cách bất lực, nhưng mà tôi cũng không thể bắt anh ta dừng lại được. Anh ta dường như đã đóng đinh vào cổ họng tôi, ép chặt vào khi tôi thở, một phần ba khớp tay của anh ta đã chọc sâu vào. "Anh ta hôn như thế nào, có sờ em không?" Ta trừng mắt nhìn anh ta, sắc mặt đỏ bừng, sau đó tái nhợt, trắng xám, thay phiên hiện ra trên mặt tôi. Anh ta không mềm lòng, không thối lui, thậm chí càng đi vào sâu hơn.
Tôi không thể chịu được nữa, cổ họng tôi đau như xé toạc, tôi lắc đầu nguầy nguậy. Anh ta kéo tay ra, tôi mất trọng lực ngã vào lồng ngực anh ta, tôi hít lấy hít để, muốn bổ sung khí oxy cho mình.
Anh ta nhìn nước bọt trong suốt như pha lê trên ngón tay giữa, trong lúc tôi đang mơ mơ màng màng thì anh ta vén váy tôi lên, mở ra cái lo sâu non mềm, đẩy cả ngón đi vào.
Anh ta tiếp tục thêm các ngón tay, một, hai, đến ba. Anh ta vừa phát lực gây rối vừa hỏi tôi như vậy thì có thể để thu thập được không.
Tôi như trong mây mù, mất hồn, không thể chú ý đến cái gì, không nghe thấy, không nhìn thấy, không nghĩ nghĩ gì cả. Lý trí còn sót lại hóa thành sức mạnh, tôi kéo anh ta thật chặt, không để cho mình rơi xuống đất.
Sau kỳ kinh nguyệt là thời kỳ thoải mái nhất đối với phụ nữ, những ngày này phụ nữ không chạm vào thì thì thôi. Nếu chạm vào nó, họ sẽ không thể hãm phanh, vô cùng phóng túng. Sau khi trải qua rửa tội bởi dòng máu trơn nhớt, người đàn ông cảm thấy kích thích, chỉ là quá tanh, quá bẩn. Không quan tâm đến vệ sinh, cứ như vậy mà làm.
Có chị em trong giới nhận công việc này, mỗi tháng thì chỉ ra sân khấu 5 lần, máu chảy đi làm, máu khô thì nghỉ. Cô ta mặc vảy trắng ngồi trên sân khấu, bên trong đỏ đỏ, bên ngoài là màu trắng trong trắng, có độ tương phản lớn tạo nên vẻ đẹp thật tinh tế. Tú bà lén lút gọi người đó là Huyết Tỷ, trong chốn phong nguyệt nói, cô ta so với mấy chị em nhiều nước còn trâu bò hơn, mà kỹ thuật của cô ta cũng thuộc hàng đỉnh cao, chỉ có điều cô ta không có chơi được nhiều. Huyết tỷ này có quá ít, nên gần như tuyệt chủng.
Cô ta tuổi tác khá lớn, còn đã sinh con, máu ra rất nhiều, kinh nguyệt tăng tiết sữa nên cô ta bao luôn công việc của bảo mẫu. Đặc biệt là đêm thứ 2 cô ta bán giá cao nhất, không cần dùng biện pháp, trực tiếp ra.
Có cô gái tiếp rượu VIP đi ngang qua nhìn vào thì thấy trên ghế sô pha và thảm đều dính máu, đũng quần của khách đã bị nhuộm đỏ. Cô ta là người đầu tiên mở ra cho tôi hiểu biết về những người quý tộc, những con cá sấu lớn trong bộ quần áo bánh bao và giày da, việc theo đuổi tình dục không có điểm mấu chốt và nó khó coi làm sao.
Trương Thành Nam rút ngón tay ra, toàn bộ bàn tay sạch sẽ ngâm trong máu đã cũng đã thấm đẫm máu nhỏ giọt, anh ta đưa xuống dưới mũi ngửi thử, ý cười bên môi càng thêm nồng đậm: “Tôi không thể thoát khỏi mùi của Tiểu Ngũ rồi."
Đột nhiên trống rỗng, cảm giác thoải mái tràn đầy biến mất, tôi nghiến răng chịu đựng sức nóng mà anh ta trêu chọc ở bụng dưới, mị nhân như tơ bám vào cổ anh ta, phả vào mặt anh ta: “Ông chủ Trương, anh coi tôi như một con chim non à? Chỉ chút thủ đoạn này mà anh đã muốn chinh phục tôi?"
Anh ta không hề tức giận, vết máu từ đầu ngón tay lau trên mặt tôi, mùi máu tanh ngọt mờ mịt tràn ngập, khiến tôi không khỏi buồn nôn, con người đen láy của anh ta thu lại vẻ ám muội của tôi. “Tiểu Ngũ, chúng ta đánh cuộc đi. Con người và trái tim của em cuối cùng cũng là của anh.
Vào lúc này, tôi là một trăm hai mươi phần trăm không tin.
Tôi chưa bao giờ yêu Trương Thành Nam, hoàn toàn không. Tôi hiểu sâu sắc rằng tôi thậm chí không thể nói về việc thích anh ta, mấy chuyện phong nguyệt với anh ta là nỗi xấu hổ của tôi, là sự hận thù của và thất bại của tôi, anh ta cũng vậy.
Tôi nóng lòng thoát khỏi gông cùm của anh ta, và anh ta cũng phòng bị chống lại những tính toán của tôi. Chúng tôi đang bóp nghẹt trong thực tế trắng đen, thực hiện nhiệm vụ của mình, trái với ý định ban đầu của chúng tôi, trái với bản sắc của chúng tôi. Những lần lợi dụng nhau vượt qua cả tình cảm chân thành.
Tổ Tông của tôi đã ăn sâu vào thế giới của tôi và không có người đàn ông nào trên thế giới này có thể loại bỏ anh khỏi đầu và trái tim tôi.
Làm gì có chuyện tôi sẽ thuộc về anh ta chứ?
Khi tôi trở về biệt thự, bảo mẫu đã hét lên khi thấy máu trên mặt tôi, chân bà ta mềm nhũn, tôi nghiêm túc cảnh cáo bà ta không được nói ra, chỉ cần coi như không có chuyện gì xảy ra.
Bà ta vội vàng kiểm tra xem tôi có bị thương không, tôi nói dối rằng đây không phải máu của tôi, là của một người qua đường, và vô tình dây phải.
Tôi lao vào phòng ngủ trên tầng hai, vặn vòi nước, chà rửa sạch vết máu, làn da hòa cùng hơi thở của ba người đàn ông thấm vào lỗ chân lông, gió không thổi bay được và nước không thể làm sạch. Tôi cáu kỉnh cởi quần áo ra ngâm mình trong bồn tầm, ngâm mình thế này thì mệt vô cùng và lăn ra ngủ.
Tổ Tông vội vã trở về gần nửa đêm, anh xông vào thẳng vào phòng, mở chăn bông trên giường, thấy tôi không có ở đó, liền hét lên về phía căn phòng trống rỗng và mờ mịt. Giọng anh run rẩy, rõ ràng là đang run, tôi rất kích động, nước, anh nghe thấy tiếng va đập, đạp tung cánh cửa phòng tắm, tôi trần truồng nằm trong bồn tắm màu trắng sữa, trên đầu có ánh đèn cam đung đưa, đó là một vòng tròn gợn sóng, anh nhìn tôi hồi lâu mà không nói gì. Sau đó vội vàng chạy tới ôm chầm lấy tôi.
Vòng tay cứng cáp và vững chãi của Tổ Tông đã siết chặt đến mức khiến tôi ngạt thở.
Tôi không biết phải làm sao, theo bản năng mà ôm chầm lấy anh hỏi anh làm sao vậy. Anh thở gấp gáp thở hổn hển, giọng điệu hoảng sợ, đều là kinh ngạc và vui mừng khi tưởng như đã mất đi mà lại có được: "Em còn ở đây.” Tôi vừa mờ mịt vừa buồn cười: “Em không ở đây thì em ở đầu. Đây là nhà của chúng ta. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Anh vòng tay ôm chặt hơn: “Bảo ải, em dọa ông đây sợ chết khiếp!"
Thân thể cường tráng của anh khẽ run rẩy, nóng bừng run rẩy không kiềm chế được: “Anh tưởng khi trở về sẽ không gặp được em nữa.
Đôi mắt tôi đỏ bừng ngay lập tức, nghẹn ngào nói rằng tôi sẽ luôn ở đây.
Tấm lưng cứng ngắc và căng cứng của Tổ Tông đột nhiên đổ ập xuống dưới sự vuốt ve và an ủi của tôi. Anh kiên trì một đường, sợ hãi một đường, lo lắng một đường, cho đến khi thực sự cảm nhận được vòng tay của tôi thì mới có thể thả lỏng. "Bảo Ái, anh muốn em, em chạy không được."
Tôi chui ra khỏi nách anh: "Vậy lúc anh không cần em nữa thì sao?"
Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Không, ông đây cũng không phải thái giám. Đến khi em còn có thể làm thì anh chỉ muốn em."
Tôi dở khóc dở cười. Tôi không dám nói với anh rằng tôi đã phải trải qua bao nhiêu mạo hiểm mới có thể thoát khỏi tà niệm, lợi dụng của Thẩm Quốc Minh. Ngay cả khi phân lượng của tôi không đủ để hai bố con giết nhau nhưng nó sẽ gây ra một hồi phong ba lớn. Nó không còn chỉ là hủy diệt một cành cây ngọn cỏ, cũng chẳng phải là danh tiếng đơn giản như vậy.
Tổ Tông lau nước mắt cho tôi, anh nghĩ tôi bị làm cho sợ hãi, anh ôm tôi một phút không buông, tôi thu mình vào lòng gọi tên anh.
Anh trả lời ừ.
Tôi nói Hạo Hiên.
Anh không cảm thấy mệt mỏi, tiếp tục trả lời mà không thấy chán.
Tôi nói tôi rất hạnh phúc, đó là hạnh phúc mà anh dành cho em.
Ngay cả khi mọi người nói, tôi đã sai.
Muôn ngàn sai lầm, mọi thứ không nên. Nó kết trái tạo ra vị đằng, chua và nặng mùi.
Tôi cũng sẵn sàng làm sai đến cùng.
Cũng không quan trọng.
Đó là lần đầu tiên trong đời, có lẽ là lần duy nhất, tôi tự tay trống nó.
Tổ Tông tôi dỗ tôi ngủ, cầm điện thoại di động đi ra bạn công, nhấn giọng nhưng qua cửa sổ vẫn nghe thấy, giọng điệu tức giận và bạo lực, tôi mơ hồ nghe thấy Thẩm Quốc Minh đang đáp lại lời Tổ Tông. Sau khi nói chuyện điện thoại mười phút, Tổ Tông cuối cùng nói rằng bất kể ông ta đang cố gắng lợi dụng tối như thế nào, tôi cũng không cho phép ông động thủ nữa.
Mấy ngày nay Tổ Tông rất thận trọng, sau khi tan sở về là đi theo tôi ngay, ngày nghỉ không đi xã giao, nếu thực sự không thể trốn tránh được thì anh sẽ dẫn tôi theo. Tôi ngồi đợi trên xe, anh vội uống vài ly rượu giải quyết công việc, mấy cậu ấm con nhà giàu kia nói đùa không phải tôi là không được.
Loại cuộc sống này kéo dài đến ngày thứ sáu, thì một sự kiện giật gân xảy ra ở bạch đạo, chúc thọ lần thứ 70 của bố vợ Tổ Tông.
Mối quan hệ giữa hai nhà vì đoạn hôn nhân này mà bất hòa, cũng không vui vẻ gì, mượn cơ hội này mà diệt cỏ tận gốc. Văn Ngọc Tường đã làm quan lớn nửa đời người, cũng coi như là phong quan thoái vị, đáng tiếc là ông ta sinh ra một đứa con trai lỗ mãng. Văn Mạnh Hùng nhiều lần gây chuyện trong quân khu, sự nghiệp chính thức bị lung lay, tiệc chúc thọ của Văn Ngọc Tường không dám giống trống khua chiêng, e sợ ng ta tìm cớ bắt bẻ. Nghe lời thư ký Tổ Tông nói thì chỉ có một trăm người mang theo thiệp mời tới hiện trường chúc mừng, so với ảnh hưởng của ông ta thì có chút thấp hèn tồi tàn.
Bữa tiệc bắt đầu từ lúc bảy giờ tối, Tổ Tông rời đi lúc năm giờ, trong dịp quan trọng như vậy, anh nhất định phải đi cùng Văn Nhật Hạ để chiêu đãi khách mời.
Có bao nhiêu cuộc hôn nhân ở giới quyền quý xây dựng dựa trên tình cảm chứ? Chẳng qua là liên minh mạnh mẽ, tệ nhất cũng là dòng dõi thư hương môn đệ, tất nhiên là phải lo lắng một số yếu tố, không nên kết hợp thuần túy như vậy.
Chân trước Tổ Tông vừa rời đi, trong vòng vài phút sau thì bảo mẫu chạy ra ban công để gọi tôi đang tưới hoa, bà ta nói rằng bà Thẩm đến rồi.
Tôi sửng sốt một chút, chuyện này thật kỳ lạ, tiệc mừng thọ của bố cô ta, cô ta không đến đó mà đi tìm tôi làm gì.
Khi Văn Nhật Hạ ra tay, hận là có hố lửa. Nếu không thì cô ta cũng chẳng đến vào lúc này.
Tôi đưa bình tưới cho bảo mẫu, cảnh giác bước ra khỏi ban công rồi đi thẳng vào phòng khách.
Lúc này thì Văn Nhật Hạ đang đứng ở cửa ra vào, thỉnh thoảng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, cô ta có vẻ rất vội vàng, cô ta ăn mặc rất đẹp, so với mấy lần trước đây thì cô ta có thêm phần đoan trang. Hôm nay cô ra rất xứng đáng nhận danh hiệu phong thái yểu điệu. Ngũ quan của Văn Nhật Lệ thật ra khá đẹp, nhưng mà tâm sinh tướng, giả dối khéo léo đưa đẩy cực kỳ, giống như tôi đẹp, nhưng khỏe lông mày lại ác độc và cay nghiệt, là gia đình hào môn sẽ không chấp nhận tôi là con dâu.
Tôi mim cười vặn vẹo mông chào hỏi, đi tới bên bàn cà phê, củi người rót một cốc, tự mình nhấp một ngụm: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của bố bà Thẩm đây, sao giờ cô lại đến tìm tôi?”
Tôi chưa bao giờ mời cô ta ngồi, cũng không đưa nước cho cô ta, cô ta cảm thấy lúng túng: “Tôi đến để nhắc cô Trình một chút."
Tôi nhưởng mày: “Ồ? Mặc kệ bà Thẩm có bụng dạ khó lường, dụng ý bất lương như thế nào thì tôi cũng sẽ cảm ơn trước. "Hạo Hiên tham dự tiệc sinh nhật của bố tôi với tư cách là con rể, mọi người trong quan trường đều có mặt đầy đủ. Đó không phải là minh chứng cho cuộc hôn nhân của chúng tôi sao? Tương lai, khả năng cô Trình muốn danh chính ngôn thuận mà ở bên cạnh anh ấy đã mỏng hơn rồi."
Đương nhiên tôi biết, bà cả cảng lộ diện nhiều, càng làm náo động vô số lần thì tình nhân càng khó khăn, càng không thấy rõ ánh mặt trời. Văn Nhật Hạ từ trước đã không tranh, chẳng muốn gặp mặt, cô ta vì đẩy ngã tôi, đây cũng là nhọc lòng rôi.
Tôi không thay đổi sắc mặt và phủi những lá trà không tồn tại trên mặt nước: “Một cuộc hôn nhân hình thức, cuộc sống giống như một vũng nước đọng, không có cảm xúc mãnh liệt, không màu sắc, cho dù đứa trẻ đã chết, nhưng chồng cũng không để ý đến, cho dù là người danh chính ngôn thuận thì không phải cũng giống như nhai sáp sao? Tình yêu là nước, hôn nhân là giếng, hôn nhân không tình cảm, là mặt trời ở miệng giếng, giếng không có nước thì cũng đã rất đáng thương rồi. Ngày đêm phơi nắng, váng khô, tra tấn, bà Thẩm cho rằng tôi ghen tị với cô, đố kỵ những năm tháng vô hồn, từ từ dành cả tuổi thanh xuân để canh gác chỗ trống sao?” “Đàn ông và phụ nữ trên thế giới này đều sẽ gặp phải tình huống như vậy. Còn cô, cô thậm chí không có cơ hội trở thành một vũng nước đọng." Văn Nhật Hạ nghịch chiếc khăn lụa đỏ rực buộc quanh cổ, cô ta tràn đầy năng lượng một cách đáng kinh ngạc, như thể cô ta có điều gì đó chắc chắn, cho dù là tôi có may mắn ngất trời thủ đoạn vô biên thì cũng không thể tránh thoát được. “Tất cả những người phụ nữ giống như cô được đàn ông ôm vào lòng, coi như cảnh đẹp cũng chỉ là hòn đã làm náo động vũng nước này. Có biết đá không? Người đi đường chán nhặt một cái quăng đi rồi nhìn nó lăn lăn, thú vị lắm. Cô Trình, cô nói cho tôi biết, ai sẽ bỏ đá dưới chân vào túi của anh ấy đây? Làm bẩn bộ đồ tử tế của anh ấy, làm bẩn cuộc sống cao quý của anh ấy, những thứ ở trong bùn, chỉ có thể vĩnh viễn ở trong bùn, cũng đừng mơ mộng bay tới mây, đó không phải là vị trí của cô.
Tôi không nói lời nào, cô ta tràn đầy phấn khởi lau chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út: "Bữa tiệc sinh nhật của bố tôi, trai cỏ tranh nhau ngư ông đắc lợi là ai. Hôm nay Hạo Hiến sẽ vàng mặt rất lâu, cô Trình có thể đoán xem cô sẽ gặp vận rủi gì?”
Cảnh tượng giữa chúng tôi như bị đảo ngược, cô ta lấy mu bàn tay vuốt má tôi: "Không phải tôi động cô, mà là người ngay cả Hạo Hiên cũng không dám trái lời muốn động cô. Tôi cảm thấy có lỗi với cô Trinh, rốt cuộc là vì sắc đẹp hay là sự thông minh của cô mà lại có thể dụ dỗ nhiều được nhiều tay thợ săn sinh lòng xấu với cô như vậy?"