Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-60
Chương 60: Trái tim che đậy không nóng
Người phục vụ nhanh chóng mang máy tính đến, tôi đưa tay ra sau lưng kéo tấm ra giường xuống rồi lao vào phòng vệ sinh, đến phía sau bức tường trải ra, buộc hai góc trên miếng tản nhiệt,để tạo nút thắt, ánh đèn bị mờ lại. Tôi làm xong tất cả rồi thả mình ngã ngồi trên nắp bồn cầu, nỗ lực trấn an trái tim đang đập thình thịch của mình. Đã không còn đường để đi nữa rồi. Nếu không làm Tổ Tông sẽ tức giận. Nếu như anh tìm người phụ nữ khác thì tôi sẽ có thêm một đối thủ, mất nhiều hơn được. Còn nếu làm mà bất cẩn thì sẽ bị lộ tẩy. Chỗ ra giường không thể che được tôi nhất định phải liều chết chắn lại cẩn thận để tránh sự kiểm soát của camera.
Tôi lo lắng đến không thở nổi, ánh sáng còn lại vô tình quét qua hai bóng đen trên móc áo, suýt chút nữa là không thở nổi. Quần lót và áo sơ mi của Trương Thành Nam vẫn còn treo trên móc, tôi nhanh chóng ném nó vào thùng rác. Điện thoại bên ngoài lại bắt đầu reo, Tổ Tông đợi không được nữa liều mạng thúc giục tôi. Tôi lập tức mở video, kĩ thuật cởi quần của anh ta tôi không biết là nên khóc hay nên cười. Một ngày một đêm bị hai người đàn ông làm. Một lần là thật và một lần là ảo. So với việc tự mình thỏa mãn thì tôi càng tự nguyện để cho đàn ông làm. Tổ Tông thở gấp, trong bóng tối mờ mịt có giọng đàn ông, hình như là thư kí của anh ta từ bên ngoài xông vào: “Kiểm sát trưởng Thẩm, phó thị trưởng Hàn đã đến buổi hội nghị...
Nói được một nửa liền im bặt, dư âm rung câu mắng mẹ mày không biết gõ cửa à của Tổ Tông vẫn chưa tiêu tan! Dọa hết hồn ông mày. Thư kí lắp bắp nói rằng là do anh phân phó tôi giờ này đến nhắc anh.
Tổ Tông kéo khóa quần, kéo lần nữa một âm thanh vang lên, sau đó màn hình liền bị tắt đi.
Tôi thả mình trên bồn vệ sinh, không phải mệt cũng chẳng phải sảng khóa mà bởi vì sợ hãi.
Tổ Tông vội vàng làm nhiệm vụ, chỉ một mực muốn bắn ra mà không có thời gian nhìn kĩ. Bằng không với sự hỗn loạn của tôi bên này, sự kiêng dè, cố ý che đậy của tôi vừa nhìn là có thể thấy được sẽ không thoát khỏi được ánh mắt của anh.
Tôi lấy vài tờ giấy lau đi sự dơ bẩn, chỉnh đốn lại quần áo, vặn chốt cửa, mới bước ra một bước thì không ngờ lại nhìn thấy Trương Thành Nam đang đứng ở trong góc. Trên bàn là thức ăn mà anh ta mua về, hơi nóng vẫn còn bốc lên. Một tay anh ta cắm xuyên vào chiếc túi, điếu xì gà đang cháy trên đầu ngón tay còn lại, bóng ảnh mờ đổ xuống nửa bức tường.
Anh ta quay lại từ lúc nào? Một chút tiếng động tôi cũng không nghe thấy.
Tôi vô thức ôm chặt máy tính, tầm mắt nhìn qua đống tro tàn dưới chân anh ta. Ước chừng anh ta đã đứng ở cửa rất lâu. Một màn video làm tình của tôi và Tổ Tông thì ít nhất anh ta cũng nghe được hơn một nữa.
Mặt tôi nóng bừng, thật quá xấu hổ, quá khó xử.
Tôi phớt lờ rồi quay đầu bỏ đi. Trương Thành Nam không làm tổn thương tôi. Việc này khiến tôi không thể không xấu hổ và tức giận. Anh ta hiểu và không đụng chạm vào vấn đề mấu chốt đó, im bặt không hề đề cập đến. Chỉ nói với tôi rằng đêm nay sẽ quay trở về.
Tôi đặt tay lên máy tính, hỏi anh ta quay về đâu?
Anh ta nói Thanh Tân.
Trương Thành Nam nhả khói ra lỗ mũi, vẻ mặt thoáng qua một tia đùa bỡn: “Tôi biết, một giây cô cũng không muốn đợi."
Hàm ý là tôi nhớ Tổ Tông, làm tình trong không khí với anh rất bay bổng, còn anh ta phải làm trăm kiểu màn dạo đầu mới khiến tôi sa vào. Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha!!!
Như một nắm đấm đánh thẳng vào tim, mặt tôi tái đi, quay lưng lại với nụ cười khẩy của anh: “Ông chủ Trương biết vậy thì tốt. Như vậy thì mỗi cuộc chơi tôi cũng không cần phải tốn sức để giả vờ là đang hưởng thụ, như vậy có thể tránh được sự ham muốn của anh."
Tôi và Trương Thành Nam chia tay không êm đẹp. Chính xác mà nói, chúng tôi chống đối nhau ở mọi phương diện, không hề khoan nhượng lẫn nhau. Tôi kiêng dè sự độc ác của anh ta, anh ta đề phòng sự giả dối của tôi. Cứ lần lượt xoay quanh vòng xoáy đó.
Anh ta trầm mặc hút xong điều xì gà, dập tắt nửa điều còn lại: “Trái tim tôi lạnh lẽo, còn cô Trình cũng không quá nóng bỏng."
Cánh cửa vặn kêu cọt kẹt rồi nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Bầu không khí trở nên trầm lặng bởi sự rời đi của anh ta.
Tôi không biết anh ta đi đâu và cũng không biết được ý nghĩa câu cuối cùng mà anh ta nói. Tôi thất thần ngồi trên đầu giường đợi. Gần tới mười một giờ Trương Thành Nam mới trở về. Bóng đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng tối, khắp mọi nơi đều đã sáng đèn, mờ nhạt, yếu ớt, tối tăm. Từ thành Nam đến thành Bắc, từ phố Tây đến phố Đông không ngớt đau thương.
Anh ta bước vào, bóng anh ta với ánh sáng xếp chồng lên nhau, dáng người anh ta kéo ra rất dài. Anh ta đang cầm một xiên kẹo hồ lô táo gai, trái đỏ rực với giấy gói hoa váng dầu giống như một bông hoa violet đang nở rộ. Anh ta giơ ra rồi quơ quơ trước mặt tôi, sau đó mở ngón tay tôi ra. Xiên kẹo bị anh cầm đến nỗi nóng hầm hập, lớp đường hơi tan ra, trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Tổ Tông rất ghét loại đồ ăn vặt này, anh nói đồ ăn bên đường rất bẩn. Để vừa lòng anh ấy tôi từ lâu đã không đụng đến. Tôi ngẩn ra một hồi lâu, không nhịn được mà cắn một chút. Vị chua chua ngọt ngọt, vẫn là hương vị cũ của mấy năm trước. Vừa ăn, trước mắt như vừa được phủ đầy hơi sương.
Ai sẽ quan tâm đến việc cô yêu hay không yêu, muốn hay không muốn, đến bản thân cô cũng còn chẳng quan tâm nữa là.
Tình nhân nên sống theo bộ dạng mà chủ nhân thích. Tôi ăn chậm rãi, Trương Thành Nam cũng không thúc giục. Anh ta đứng ở đó, ngược hướng ánh sáng, vẫn không nhúc nhích cho đến khi thanh đường tan chảy dính vào sợ tóc trên khỏe môi tôi, anh ta giúp tôi lấy sợ tóc ra, hỏi tôi có ngon không?
Tôi nói chua.
Anh ta cười khẽ rồi nhéo cằm tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu. Cổ tôi không thể ngẩng cao lên được, tôi liền há miệng kêu đau, cùng lúc đó anh ta liền hôn tôi. Kẹo hồ lô đã nhai nát dính chặt vào lợi và cổ họng. Anh ta vẫn kiên trì đưa đầu lưỡi vào lấy đi hai mảnh vụn quấn chặt trong lợi tôi rồi nuốt vào trong miệng. Anh ta mút được vị chua ở miệng tôi nhưng khi rút về thì chỉ còn lại hương thơm thoang thoảng cùng hương vị ngọt ngào.
Nụ hôn táo gai kéo dài và mãnh liệt, mất hồn thực cốt, dư vị thật lâu không tan.
Khi tôi bị anh ta dụ dỗ nuốt xuống miếng thịt quả cuối cùng, hỏi tôi có còn chua không?
Đi săn.
Tất cả những hành động mà Trương Thành Nam làm với tôi liền khiến tôi nghĩ đến hai chữ này.
Anh ta là thợ săn, là cung tên sắc bén, là bẫy săn mồi tàn nhẫn, giấu kín mồi ở phía dưới rồi mê hoặc con mồi của anh ta bước vào bẫy.
Tôi chính là con mồi.
Anh ta thích quá trình thuần phục con mồi. Yêu một con nhím gian xảo để rồi nhổ hết gai góc của nó, sau đó phải chịu sự đe dọa cũng như sự cám dỗ của anh ta.
Tôi không chút do dự đẩy anh ta ra, lau đi phần bẩn còn dính trên khóe môi: “Còn chưa đi sao?” Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha!!!
Anh ta vuốt ve mái tóc dài của tôi hồi lâu, anh ta biết rõ rằng những ngày ở Tùng Nguyên đã kết thúc. Nếu như còn trì hoãn thì đối với cả tôi và anh ta đều là thảm họa. Anh ta nhếch mép cười, cười một cách nặng nề và chết lặng: “Đi."
Đi đến cuối hành lang, trong lúc chờ thang máy, anh ta ôm eo tôi, cả người tôi dựa vào trong lồng ngực anh ta. Tôi giãy giụa vài giây nhưng anh ta vẫn thờ ơ, ngày càng siết chặt, chặt đến mức khiến tôi nghẹt thở. Tôi đành phải ngầm thuận theo.
Sau một giờ, xe chạy ra khỏi biên giới của thành phố Tùng Nguyên và phóng thẳng về hướng Tanh Tân.
Trương Thành Nam vẫn như cũ ôm lấy tôi không buông. Hai chiếc cổ đan chéo vào nhau. Bóng hình phản chiếu trên mặt kính là tư thế triền miên đẹp nhất trên thế gian này.
Đôi môi nóng bỏng của anh ta chạm vào tóc của tôi, thỉnh thoảng hôn một cái, mọi thứ như đang ở trong giấc mo.
Tôi hơi cúi mắt xuống nhìn, đó là bàn tay đang bảo vệ ngực tôi của anh ta.
To lớn, thon dài, trắng trẻo đầy vết chai, một bàn tay đẹp. Anh ta không có chỗ nào xấu cả. Anh ta phá vỡ mọi nhận thức tạm bợ của tôi về xã hội đen. Anh ta không thôi lỗ, không bẩn thỉu, không già và càng không hôi.
Nhìn dáng vẻ của anh ta lúc bình thản không tức giận vô cùng tao nhã, chững trạc, trưởng thành. Nếu như ở một thành phố xa lạ, không một ai có thể đoán được anh ta là
Trương Thành Nam danh tiếng lẫy lừng của ba tỉnh miền
Đông.
Đến cả Kiều Thành Tử cũng phải cúi đầu trước anh.
Một người tài giỏi có máu mặt như vậy mà còn thể thì bạn có thể nhìn thấu được bạn có là cái rắm gì cơ chứ? Cạo đầu, xăm hình Thanh Long, la lên hét xuống, kêu gọi đảm bọ rệp du côn, uống rượu, văng tục chửi thề. Là một tên đầu sỏ thực sự không phải là ở trong văn phòng mà là ở trên xe, bọn họ chơi đùa với phụ nữ đều điều tra tám đời nhà cô ta.
Tôi mơ màng ngủ gật, xe dừng bên ngoài căn biệt thự nhỏ của tôi và Tổ Tông. Tôi buồn ngủ đến mức mở mắt ra rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại, một chút sức lực cưỡng lại cũng không có. Tài xế muốn gọi tôi nhưng Trương Thành Nam phóng ánh mắt về phía anh ta khiến anh ta im bặt.
Chiếc áo khoác màu xám lặng lẽ bao bọc lấy tôi. Mùi vị mát lạnh thuộc về anh tràn vào, nóng lạnh đan xen xâm nhập vào xương tủy khiến tôi chợt bừng tỉnh. “Đến rồi sao?”
Anh ta ừ.
Với một giọng nói êm dịu và gợi cảm đọng lại trong màn đêm mờ ảo và hư vô này. Tôi nhất thời không hiểu tại sao lại nghẹn lại rồi nói nời cảm ơn.
Đẩy cửa xe ra, nghiêng nửa người ra bên ngoài. Khi gót chân vừa mới chạm đất, anh ta bỗng nhiên gọi tôi: “Tiểu
Ngũ."
Tôi cứng đờ trong phút chốc.
Anh ta đưa tay trái qua, năm ngón tay chậm rãi mở ra. Trong lòng bàn tay là sợi dây chuyền mà tôi đã ném xuống nước, sáng lấp lánh đẹp đẽ như pha lê.
Anh ta không nói một lời, lặng lẽ đợi tôi lấy đi.
Đầu mũi tôi chua xót, cố nén hít xuống hai hơi, đẩy ngược tay anh ta lại: “Ông chủ Trương, Hạo Hiên thương tôi, vàng bạc trang sức, ăn mặc, chỗ ở và đi lại tôi đều dùng đồ tốt nhất mà không thiếu bất cứ thứ gì cả. Anh tặng cô Lỗ đi."
Tôi chạy trốn khỏi ánh mắt của anh ta. Bước qua cánh cửa sắt và đi dưới hàng cây anh đào đang nở hoa. Trương Thành Nam vẫn giữ nguyên tư thế đó, tay nắm chặt sợi dây chuyền, khuôn mặt anh tuấn im lặng và âm u.
Người phục vụ nhanh chóng mang máy tính đến, tôi đưa tay ra sau lưng kéo tấm ra giường xuống rồi lao vào phòng vệ sinh, đến phía sau bức tường trải ra, buộc hai góc trên miếng tản nhiệt,để tạo nút thắt, ánh đèn bị mờ lại. Tôi làm xong tất cả rồi thả mình ngã ngồi trên nắp bồn cầu, nỗ lực trấn an trái tim đang đập thình thịch của mình. Đã không còn đường để đi nữa rồi. Nếu không làm Tổ Tông sẽ tức giận. Nếu như anh tìm người phụ nữ khác thì tôi sẽ có thêm một đối thủ, mất nhiều hơn được. Còn nếu làm mà bất cẩn thì sẽ bị lộ tẩy. Chỗ ra giường không thể che được tôi nhất định phải liều chết chắn lại cẩn thận để tránh sự kiểm soát của camera.
Tôi lo lắng đến không thở nổi, ánh sáng còn lại vô tình quét qua hai bóng đen trên móc áo, suýt chút nữa là không thở nổi. Quần lót và áo sơ mi của Trương Thành Nam vẫn còn treo trên móc, tôi nhanh chóng ném nó vào thùng rác. Điện thoại bên ngoài lại bắt đầu reo, Tổ Tông đợi không được nữa liều mạng thúc giục tôi. Tôi lập tức mở video, kĩ thuật cởi quần của anh ta tôi không biết là nên khóc hay nên cười. Một ngày một đêm bị hai người đàn ông làm. Một lần là thật và một lần là ảo. So với việc tự mình thỏa mãn thì tôi càng tự nguyện để cho đàn ông làm. Tổ Tông thở gấp, trong bóng tối mờ mịt có giọng đàn ông, hình như là thư kí của anh ta từ bên ngoài xông vào: “Kiểm sát trưởng Thẩm, phó thị trưởng Hàn đã đến buổi hội nghị...
Nói được một nửa liền im bặt, dư âm rung câu mắng mẹ mày không biết gõ cửa à của Tổ Tông vẫn chưa tiêu tan! Dọa hết hồn ông mày. Thư kí lắp bắp nói rằng là do anh phân phó tôi giờ này đến nhắc anh.
Tổ Tông kéo khóa quần, kéo lần nữa một âm thanh vang lên, sau đó màn hình liền bị tắt đi.
Tôi thả mình trên bồn vệ sinh, không phải mệt cũng chẳng phải sảng khóa mà bởi vì sợ hãi.
Tổ Tông vội vàng làm nhiệm vụ, chỉ một mực muốn bắn ra mà không có thời gian nhìn kĩ. Bằng không với sự hỗn loạn của tôi bên này, sự kiêng dè, cố ý che đậy của tôi vừa nhìn là có thể thấy được sẽ không thoát khỏi được ánh mắt của anh.
Tôi lấy vài tờ giấy lau đi sự dơ bẩn, chỉnh đốn lại quần áo, vặn chốt cửa, mới bước ra một bước thì không ngờ lại nhìn thấy Trương Thành Nam đang đứng ở trong góc. Trên bàn là thức ăn mà anh ta mua về, hơi nóng vẫn còn bốc lên. Một tay anh ta cắm xuyên vào chiếc túi, điếu xì gà đang cháy trên đầu ngón tay còn lại, bóng ảnh mờ đổ xuống nửa bức tường.
Anh ta quay lại từ lúc nào? Một chút tiếng động tôi cũng không nghe thấy.
Tôi vô thức ôm chặt máy tính, tầm mắt nhìn qua đống tro tàn dưới chân anh ta. Ước chừng anh ta đã đứng ở cửa rất lâu. Một màn video làm tình của tôi và Tổ Tông thì ít nhất anh ta cũng nghe được hơn một nữa.
Mặt tôi nóng bừng, thật quá xấu hổ, quá khó xử.
Tôi phớt lờ rồi quay đầu bỏ đi. Trương Thành Nam không làm tổn thương tôi. Việc này khiến tôi không thể không xấu hổ và tức giận. Anh ta hiểu và không đụng chạm vào vấn đề mấu chốt đó, im bặt không hề đề cập đến. Chỉ nói với tôi rằng đêm nay sẽ quay trở về.
Tôi đặt tay lên máy tính, hỏi anh ta quay về đâu?
Anh ta nói Thanh Tân.
Trương Thành Nam nhả khói ra lỗ mũi, vẻ mặt thoáng qua một tia đùa bỡn: “Tôi biết, một giây cô cũng không muốn đợi."
Hàm ý là tôi nhớ Tổ Tông, làm tình trong không khí với anh rất bay bổng, còn anh ta phải làm trăm kiểu màn dạo đầu mới khiến tôi sa vào. Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha!!!
Như một nắm đấm đánh thẳng vào tim, mặt tôi tái đi, quay lưng lại với nụ cười khẩy của anh: “Ông chủ Trương biết vậy thì tốt. Như vậy thì mỗi cuộc chơi tôi cũng không cần phải tốn sức để giả vờ là đang hưởng thụ, như vậy có thể tránh được sự ham muốn của anh."
Tôi và Trương Thành Nam chia tay không êm đẹp. Chính xác mà nói, chúng tôi chống đối nhau ở mọi phương diện, không hề khoan nhượng lẫn nhau. Tôi kiêng dè sự độc ác của anh ta, anh ta đề phòng sự giả dối của tôi. Cứ lần lượt xoay quanh vòng xoáy đó.
Anh ta trầm mặc hút xong điều xì gà, dập tắt nửa điều còn lại: “Trái tim tôi lạnh lẽo, còn cô Trình cũng không quá nóng bỏng."
Cánh cửa vặn kêu cọt kẹt rồi nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Bầu không khí trở nên trầm lặng bởi sự rời đi của anh ta.
Tôi không biết anh ta đi đâu và cũng không biết được ý nghĩa câu cuối cùng mà anh ta nói. Tôi thất thần ngồi trên đầu giường đợi. Gần tới mười một giờ Trương Thành Nam mới trở về. Bóng đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng tối, khắp mọi nơi đều đã sáng đèn, mờ nhạt, yếu ớt, tối tăm. Từ thành Nam đến thành Bắc, từ phố Tây đến phố Đông không ngớt đau thương.
Anh ta bước vào, bóng anh ta với ánh sáng xếp chồng lên nhau, dáng người anh ta kéo ra rất dài. Anh ta đang cầm một xiên kẹo hồ lô táo gai, trái đỏ rực với giấy gói hoa váng dầu giống như một bông hoa violet đang nở rộ. Anh ta giơ ra rồi quơ quơ trước mặt tôi, sau đó mở ngón tay tôi ra. Xiên kẹo bị anh cầm đến nỗi nóng hầm hập, lớp đường hơi tan ra, trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Tổ Tông rất ghét loại đồ ăn vặt này, anh nói đồ ăn bên đường rất bẩn. Để vừa lòng anh ấy tôi từ lâu đã không đụng đến. Tôi ngẩn ra một hồi lâu, không nhịn được mà cắn một chút. Vị chua chua ngọt ngọt, vẫn là hương vị cũ của mấy năm trước. Vừa ăn, trước mắt như vừa được phủ đầy hơi sương.
Ai sẽ quan tâm đến việc cô yêu hay không yêu, muốn hay không muốn, đến bản thân cô cũng còn chẳng quan tâm nữa là.
Tình nhân nên sống theo bộ dạng mà chủ nhân thích. Tôi ăn chậm rãi, Trương Thành Nam cũng không thúc giục. Anh ta đứng ở đó, ngược hướng ánh sáng, vẫn không nhúc nhích cho đến khi thanh đường tan chảy dính vào sợ tóc trên khỏe môi tôi, anh ta giúp tôi lấy sợ tóc ra, hỏi tôi có ngon không?
Tôi nói chua.
Anh ta cười khẽ rồi nhéo cằm tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu. Cổ tôi không thể ngẩng cao lên được, tôi liền há miệng kêu đau, cùng lúc đó anh ta liền hôn tôi. Kẹo hồ lô đã nhai nát dính chặt vào lợi và cổ họng. Anh ta vẫn kiên trì đưa đầu lưỡi vào lấy đi hai mảnh vụn quấn chặt trong lợi tôi rồi nuốt vào trong miệng. Anh ta mút được vị chua ở miệng tôi nhưng khi rút về thì chỉ còn lại hương thơm thoang thoảng cùng hương vị ngọt ngào.
Nụ hôn táo gai kéo dài và mãnh liệt, mất hồn thực cốt, dư vị thật lâu không tan.
Khi tôi bị anh ta dụ dỗ nuốt xuống miếng thịt quả cuối cùng, hỏi tôi có còn chua không?
Đi săn.
Tất cả những hành động mà Trương Thành Nam làm với tôi liền khiến tôi nghĩ đến hai chữ này.
Anh ta là thợ săn, là cung tên sắc bén, là bẫy săn mồi tàn nhẫn, giấu kín mồi ở phía dưới rồi mê hoặc con mồi của anh ta bước vào bẫy.
Tôi chính là con mồi.
Anh ta thích quá trình thuần phục con mồi. Yêu một con nhím gian xảo để rồi nhổ hết gai góc của nó, sau đó phải chịu sự đe dọa cũng như sự cám dỗ của anh ta.
Tôi không chút do dự đẩy anh ta ra, lau đi phần bẩn còn dính trên khóe môi: “Còn chưa đi sao?” Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha!!!
Anh ta vuốt ve mái tóc dài của tôi hồi lâu, anh ta biết rõ rằng những ngày ở Tùng Nguyên đã kết thúc. Nếu như còn trì hoãn thì đối với cả tôi và anh ta đều là thảm họa. Anh ta nhếch mép cười, cười một cách nặng nề và chết lặng: “Đi."
Đi đến cuối hành lang, trong lúc chờ thang máy, anh ta ôm eo tôi, cả người tôi dựa vào trong lồng ngực anh ta. Tôi giãy giụa vài giây nhưng anh ta vẫn thờ ơ, ngày càng siết chặt, chặt đến mức khiến tôi nghẹt thở. Tôi đành phải ngầm thuận theo.
Sau một giờ, xe chạy ra khỏi biên giới của thành phố Tùng Nguyên và phóng thẳng về hướng Tanh Tân.
Trương Thành Nam vẫn như cũ ôm lấy tôi không buông. Hai chiếc cổ đan chéo vào nhau. Bóng hình phản chiếu trên mặt kính là tư thế triền miên đẹp nhất trên thế gian này.
Đôi môi nóng bỏng của anh ta chạm vào tóc của tôi, thỉnh thoảng hôn một cái, mọi thứ như đang ở trong giấc mo.
Tôi hơi cúi mắt xuống nhìn, đó là bàn tay đang bảo vệ ngực tôi của anh ta.
To lớn, thon dài, trắng trẻo đầy vết chai, một bàn tay đẹp. Anh ta không có chỗ nào xấu cả. Anh ta phá vỡ mọi nhận thức tạm bợ của tôi về xã hội đen. Anh ta không thôi lỗ, không bẩn thỉu, không già và càng không hôi.
Nhìn dáng vẻ của anh ta lúc bình thản không tức giận vô cùng tao nhã, chững trạc, trưởng thành. Nếu như ở một thành phố xa lạ, không một ai có thể đoán được anh ta là
Trương Thành Nam danh tiếng lẫy lừng của ba tỉnh miền
Đông.
Đến cả Kiều Thành Tử cũng phải cúi đầu trước anh.
Một người tài giỏi có máu mặt như vậy mà còn thể thì bạn có thể nhìn thấu được bạn có là cái rắm gì cơ chứ? Cạo đầu, xăm hình Thanh Long, la lên hét xuống, kêu gọi đảm bọ rệp du côn, uống rượu, văng tục chửi thề. Là một tên đầu sỏ thực sự không phải là ở trong văn phòng mà là ở trên xe, bọn họ chơi đùa với phụ nữ đều điều tra tám đời nhà cô ta.
Tôi mơ màng ngủ gật, xe dừng bên ngoài căn biệt thự nhỏ của tôi và Tổ Tông. Tôi buồn ngủ đến mức mở mắt ra rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại, một chút sức lực cưỡng lại cũng không có. Tài xế muốn gọi tôi nhưng Trương Thành Nam phóng ánh mắt về phía anh ta khiến anh ta im bặt.
Chiếc áo khoác màu xám lặng lẽ bao bọc lấy tôi. Mùi vị mát lạnh thuộc về anh tràn vào, nóng lạnh đan xen xâm nhập vào xương tủy khiến tôi chợt bừng tỉnh. “Đến rồi sao?”
Anh ta ừ.
Với một giọng nói êm dịu và gợi cảm đọng lại trong màn đêm mờ ảo và hư vô này. Tôi nhất thời không hiểu tại sao lại nghẹn lại rồi nói nời cảm ơn.
Đẩy cửa xe ra, nghiêng nửa người ra bên ngoài. Khi gót chân vừa mới chạm đất, anh ta bỗng nhiên gọi tôi: “Tiểu
Ngũ."
Tôi cứng đờ trong phút chốc.
Anh ta đưa tay trái qua, năm ngón tay chậm rãi mở ra. Trong lòng bàn tay là sợi dây chuyền mà tôi đã ném xuống nước, sáng lấp lánh đẹp đẽ như pha lê.
Anh ta không nói một lời, lặng lẽ đợi tôi lấy đi.
Đầu mũi tôi chua xót, cố nén hít xuống hai hơi, đẩy ngược tay anh ta lại: “Ông chủ Trương, Hạo Hiên thương tôi, vàng bạc trang sức, ăn mặc, chỗ ở và đi lại tôi đều dùng đồ tốt nhất mà không thiếu bất cứ thứ gì cả. Anh tặng cô Lỗ đi."
Tôi chạy trốn khỏi ánh mắt của anh ta. Bước qua cánh cửa sắt và đi dưới hàng cây anh đào đang nở hoa. Trương Thành Nam vẫn giữ nguyên tư thế đó, tay nắm chặt sợi dây chuyền, khuôn mặt anh tuấn im lặng và âm u.