Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-55
Chương 55: Cô Trình lấy đâu ra lá gan đụng người của tôi?
Sau hai ngày, Viện Kiểm sát thành phố nhận một nhiệm vụ truy nã đào phạm ngoài tỉnh, kết hợp với cục cảnh sát thành phố, Tổ Tông giữ vai trò chỉ huy, điện thoại di động bên người luôn trong trạng thái tắt máy.
Hàng hóa vi phạm lệnh cấm của Trương Thành Nam, cũng ra cảng chậm trễ một đêm so với kế hoạch đã định. Thư ký của cục trưởng Mạnh điện thoại tới nói, tỉnh công an triệu tập các nhân vật số một số hai trong thành phố đi họp. Bến tàu không dễ sắp xếp, phải là người của mình mới được.
Tôi lại đem tin tức chuyển cho Tiến Bình, để cho anh ta bắt tay chuyên chở, rạng sáng cập bờ, chờ cảnh quan đổi ca thi hành nhiệm vụ.
Ngày tiếp theo, trời chưa sáng, tôi tính toán kế hoạch đâu ra đấy, thay quần áo xong thì dùng số máy bàn phòng khách gọi điện đến phòng làm việc của Tổ Tông. Anh làm nhiệm vụ mới vừa trở về, nhận cuộc điện thoại này, anh hỏi tôi làm sao dậy sớm như vậy, tôi nói lo lắng cho anh.
Cấp dưới đang báo cáo công việc cho anh, Tổ Tông hai đầu bận bịu, tôi rất hiểu chuyện nói tôi đi ngủ thêm một lát, rồi cúp máy, Mấy đại nhân vật cỡ Tổ Tông, giả như có gặp phải nguy cơ gì cũng có cấp dưới chắn trước mặt anh, sao có thể xảy ra chuyện gì cho được. Tôi sở dĩ làm chuyện lạy ông tôi ở bụi này như vậy là vì lưu lại chứng cớ, để cho chính tại anh nghe, ngày hôm nay tôi ở nhà.
Làm xong biện pháp che mắt, tôi ngồi xe chạy thẳng tới bến tàu, lô hàng tổng cộng hai ngàn bảy trăm kí lô kia, ba giờ hai mươi hai phút cập bến hải quan. Chờ lúc tôi đến, đã cập bến được hơn hai giờ. Tiến Bình đứng ở boong thuyền hút thuốc, anh ta lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy tôi từ đằng xa. Tôi cố ý mặc quần đỏ, hết sức dễ thấy. Anh ta ném tàn thuốc xuống sông, mười mấy tên thủ hạ đợi lệnh.
Tôi lên đến mũi bến Bắc, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Năm giờ bốn mươi phút đổi ca, nhóm trước mắt, chính là người của Cục trưởng Mạnh.
Tôi gật đầu một cái với Tiến Bình, còi tàu gầm thét ré dài, lao nhanh không ngừng vang khắp mặt sông. Mấy chiếc tàu hàng xa lạ chờ đợi nãy giờ dựa vào hướng hai bên nhường đường cho một chiếc khác chậm rãi lái tới. Cột khỏi màu trắng bồng bềnh trong không trung. Biển báo dừng cao 3.5 mét cách mặt đất. Đèn vàng lớn trên đầu. Nếu màu xanh thì mới có thể qua. Nếu là đỏ thì sẽ bị rút giấy thông hành, giam lại trong nháy mắt, mọc cánh cũng khó thoát,
Len lén dùng đường thủy, là đường tắt tốt nhất, so sánh với các phương thức vận chuyển nghiêm ngặt khác, đường thủy có chỗ sơ hở. Rất nhiều tại to mặt lớn chọn đường thủy đề xuất hàng, nguyên nhân chính là như vậy. Kiểm qua ở ba tỉnh vùng Đông Bắc, là số một cả nước.
Tôi đem thẻ căn cước giao cho cảnh quan kiểm hàng, anh ta đảo qua, cười nói: "Cô Trình, cô tới rồi."
Tôi hỏi anh ta có vấn đề gì sao. "Cục trưởng Mạnh có lời hỏi thăm, chiếc thuyền này của cô không tra"
Anh ta nói xong nâng lên cánh tay phải, cảnh vệ bên trong đè xuống công tắc điện. Rào chắn chậm rãi nâng lên cao, đèn xanh sáng lên, lấp lánh suốt chín giây. Còn tàu hàng khổng lồ tướng mạo xấu xí, ra khơi, mang đến Long Giang tỉnh Thanh Tân, nơi tội ác buôn lậu cực kì nóng suốt mấy thập niên qua.
Tôi đốt điếu thuốc, không biết tại gì, lại phát giác tay chân lạnh như băng.
Chơi một ván lớn như vậy, còn có thể thản nhiên như thường mới lạ.
Từ lúc tàu hàng vào cảng đến khi ra cảng, Trương Thành Nam không lộ mặt, đây cũng là hy vọng của tôi, từ sau khi đường ai nấy đi ở Lan Đại, chuyện đã sai lầm nếu mắc lại một lần nữa thì thật là ngu xuẩn, vốn là cũng đến lúc một đạo chia đôi đường rồi.
Sau khi hàng hóa bình an ra bến, tôi nhảy xuống bến tàu, nói cảnh quan kiểm hàng chuyển lời giúp tôi đôi câu, mời Cục trưởng Mạnh đến biệt thự trên núi Phong Nguyệt một chuyến, coi như là lễ mọn của tôi cảm ơn ông ta.
Bí mật ở phố Hoàng mà bị lộ, đừng nói ông ta, ngay cả Phó giám đốc Hoàng cũng đều lo lắng bất an. Đạo làm quan chính là không để lại cái chuôi cho người ta nằm. Đây là quy tắc ngầm, không nói ra thành lời. Chỉ cần phát vỡ quy tắc, dù là ở bất kỳ lĩnh vực nào, nếu không phải máu đổ ba thước thì cũng chính là bị người ta vin vào đẩy gây khó dễ. Mà tôi chính là cô gái, nằm trong tay quyết định thành bại trên con đường làm quan của họ khiến bọn họ vừa căm phẫn, vừa phiền não.
Mấy chỗ hộp đêm, bọn họ tạm thời sẽ không đi nữa.
Nhưng có mấy lời tôi phải nói rõ, biệt thự trên núi Phong Nguyệt tương đối đứng đắn. Là doanh nghiệp đường đường chính chính, rất nhiều các quan viên cấp cao trong quân đội cũng tới, Cục trưởng Mạnh tất nhiên sẽ nể mặt.
Gần đến trưa thì tôi gặp chị Mễ, cô ấy dẫn hai cô gái trẻ tầm mười bảy, mười tám tuổi, cầm thẻ bạch kim đi vào trong thang máy.
Tướng mạo thật là thanh tú, đoán chừng là mới vừa vào nghề, ánh mắt còn rất đơn thuần. Đáng tiếc không bao lâu, sẽ bị đày vào trong vũng bùn, không còn ranh giới cuối cùng, cũng chẳng còn thiên lương.
Người thường nói, giới giải trí là thùng thuốc nhuộm rất lớn, người tốt không nhảy vào đó.
Vại thuốc nhuộm lớn nhất, chính là giới chúng tôi. Càng mịt mờ, không thấy ánh sáng, càng bị rơi thành từng mảnh vụn đen tối.
Chị Mễ vẫy tay với tôi, hỏi tôi tới làm chi? Tôi nói tới gặp một người, nói chút chuyện.
Cô ấy chỉ tôi nói với hai cô gái trẻ kia: "Chị Trình Bảo
Ái."
Các cô ấy nghe lời, khôn khéo gọi tôi một tiếng. Chị Mễ bảo hôm nay ứng phó với quân đội. Hai Sư đoàn trưởng, một tên cán bộ cấp Phó đoàn.
Tôi bị dọa cho giật mình, đây không phải là tìm chỗ chết giữa ban ngày hay sao? "Bọn họ cũng...
Chị Mễ nháy nháy mắt: "Cũng không phải Phó đoàn, chở đi ra ngoài nói bừa. Nói xong chuyện thì anh ta sẽ đi. Hai Sư trưởng có thể chỉ nói miệng thế thôi, có chuẩn bị cũng vô hại, đưa tới không dùng được chị đây cũng không mất mát gì. Vũ trường trả tiền."
Vũ trường mà chị Mễ hợp tác rất nhiều, cô ta là bà chủ trên danh nghĩa của Lan Đại. Mấy quan lại quyền quý ra vào hội, vụn vặt lẻ tẻ cũng có không ít mối làm ăn. Khách hàng của Mễ Lan nhiều, người trong giới không ai không hiểu. Biệt thự trên núi Phong Nguyệt được coi là đại bản doanh bí mật của giới quyền quý ba tỉnh Đông Bắc, tất nhiên không thiếu được oanh oanh yến yến rồi.
Chúng tôi tách ra ở hành lang lầu hai, tôi vào phòng 3 đã được đặt trước, chị Mễ cùng hai cô gái vào phòng 2.
Tôi còn không có đứng vững, ngay cả trong phòng xảy ra tình huống gì cũng không thấy rõ, Cục trưởng Mạnh chợt nhảy qua tới, ông than phiền tố khổ: "Cô Trình, vì nhận lời cô, tôi suýt nữa đánh cược cả mũ quan áo mạo đó! Đây là lần duy nhất mà tôi bí quá hóa liều trong tháng ngày làm quan chức của mình đó! Cô không biết, đêm qua tôi không khép nổi mi mắt. Luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện. Sáng nay lô hàng ra khỏi Đông Bắc, tôi mới thở phào được."
Tôi cười dửng dưng, kéo ông ta ngồi: "Xảy ra chuyện là chắc rồi. Mấy ngày này, ông cũng đừng hoảng"
Cục trưởng Mạnh nghe ra tình huống không đúng, môi ông ta dần dần từ đỏ tím biến thành xanh lét: "Xảy ra chuyện? Đã rời đi khỏi vùng biên giới Đông Bắc rồi, còn xảy ra chuyện gì?"
Tôi cười không nói, ông ta càng hoảng hồn: "Rốt cuộc là hàng gì? Cô trốn thuế, hay là.…"
Tôi lãnh đạm mà nói: "Chính là mấy món hàng đen nằm trong danh mục nhóm hàng buôn lậu. Đèn cũng bật xanh rồi, Cục trưởng Mạnh cũng không cần gấp gáp."
Hai chữ buôn lậu, như lựu đạn dưới vực nước sâu, tạo thành một xoáy nước nhỏ từ đáy biển đến mặt biển, không ai may mắn tránh khỏi. Trên gương mặt của Cục trưởng Mạnh hiện lên vẻ khó nhìn. Trong nháy mắt, ông ta thể hiện ra vô số loại biểu cảm, biến hóa xuất sắc. Tôi giống như xem tuồng kịch vậy, cười ngã nghiêng ngã ngửa: "Trời, Cục trưởng Mạnh của tôi ơi, chẳng lẽ chút dũng khí này ngài cũng không có à? Ngài làm quan hai mươi năm, ờ ba tỉnh Đông Bắc, nước ngầm sâu đến bao nhiêu, còn cần tôi nói rõ sao?"
Tôi vứt cho ông ta một cái cặp táp được cẩn thận khóa mã bốn bề: "Mấy chục xấp tiền giấy nóng hổi trong đây được đổi chỉ bằng một câu nói của ngài. Mua bán làm ăn dễ như này mà ông không làm, đồng liêu của ông mong còn không được."
Ông ta căn bản không nghe tôi đánh trống lảng, ngũ quan cũng dúm đó vào một chỗ: "Cô Trình, một khi xảy ra chuyện, cô có nghĩ tới hậu quả không? Buôn lậu là phạm pháp! Toàn bộ nhân viên quan chức liên quan đều bị kỷ luật cách chức! Thậm chí còn vạ lây đến tôi!"
Tôi nháy mắt, thanh khiết vô hại: "Tại sao lại xảy ra chuyện chứ? Ai bảo nó xảy ra chuyện?"
Ông ta nghẹn họng sửng sốt một chút. Ông ta gấp đến độ cà lăm: "Bên ngoài tỉnh Đông Bắc, còn có cửa khẩu khác. Mỗi một tỉnh, mỗi một thành phố đều có cửa khẩu kiểm tra. Nếu tra ngược dòng ra được quản hạt của tôi, vậy thì.."
Tôi nhàn nhã tự đắc lắc lư hai chân: "Chủ của lô hàng đó không phải là tôi. Tôi cùng lắm cũng chỉ coi là người môi giới. Anh ta có cách chuyển nguy thành an, chẳng qua là cửa khẩu Đông Bắc này làm khó dễ. Anh ta chưa bao giờ thất bại, ngài sợ cái gì? Nói sau vạ lây ai, thì tôi không liên quan. Mình ngu xuẩn, còn trách tôi?"
Tôi nghịch đầu ngón tay, Cục trưởng Mạnh bộc phát khó chịu. Tôi lại rót rượu cho ông ta, lại bồi mấy câu khen ngợi, tiền ở giữa chân tay, lộ ra hơn nữa. Mấy đồng xanh xanh thật là đẹp mắt. Yết hầu của ông ta nhô lên nhỏ xuống, cũng không lộn xộn nữa, mà an tĩnh vuốt ve. Vẻ tham lam trong mắt, theo nhịp hô hấp dồn dập mà, dẫn dẫn nồng nặc.
Tôi biết cái miệng này của ông ta hoàn toàn ngậm rồi. Tôi uống hết rượu bên trong lỵ, liếc nhìn ánh đèn chập chờn trên trần nhà: "Ngài vì tiền, tôi vì tình. Chúng ta được cái mình muốn. Tôi để ý Hạo Hiên có được bình an hay không. Không chịu bị người ta tính kế, cũng không thể bị người ta phiền nhiễu, người dính vào đó chết hết cũng được, tôi chẳng ngại chút nào."
Cục trưởng Mạnh ngừng sờ tiền, ông ta không hiểu hỏi lại: "Làm sao? Lô hàng này còn có liên quan đến Viện trưởng Thẩm hay sao?"
Biểu tình tôi chuyển lạnh, giọng điệu tăng cao cảnh cáo ông ta: "Cục trưởng Mạnh, ngài nên hiểu, hôm nay Hạo Hiện bề bộn nhiều việc, rất nhiều chuyện anh ấy không hỏi tới. Chuyện lô hàng này liên quan đến sống chết và tiền đồ của vô số người. Nếu bị lộ chỉ có thể chết không thừa nhận, một cái đường lui duy nhất này thôi."
Chúng tôi đang nói, cửa phòng bao ầm một tiếng bị đẩy ra, một trong hai cô gái mà Mễ Lan mang tới, hoang mang rối loạn xông vào, mở miệng liền khóc: "Cô Trình xin cô cứu mạng!"
Cục trưởng Mạnh lanh tay lẹ mắt đem tiền nhét vào sau lưng, tỏ ra chưa từng xảy ra chuyện gì, điệu bộ thẳng thắn trang nghiêm. Tôi đứng dậy tạm biệt ông ta, híp mắt nhìn một cái. Ông ta hơi có vẻ khổ sở, cuối cùng gật đầu.
Lấy được cam kết của ông ta, hòn đá trong lòng tôi cũng buông xuống, mặc cho cô gái nọ kéo tôi đi ra ngoài, tôi hỏi cô ấy chuyện gì xảy ra. "Gian phòng bao cách vách... Cổ Sư trưởng, chân anh ta." Cô gái khóc giọng càng khàn khàn: "Chân anh ta đâm rách cổ họng của Nhung, móng chân ghim vào trong thịt"
Nhét chân vào trong miệng? Foot fetish? Đầu óc tôi thoáng qua cái ý nghĩ này, ngay sau đó bật thốt lên, cô gái lau nước mắt không chối.
Khách có sở thích đặc biệt ở vũ trường không thiếu. Chính là kiểu người thích chơi cách khác người, theo đuổi kích thích. Để cho gái liếm ngón chân, lòng bàn chân, gót chân, cùng với xương mắt cá chân, chân nhiều huyệt vị, liếm mấy cái rất thoải mái. Hay gọi cách khác là “Foot fetish”, so với lên giường còn đắt hơn nhiều.
Vị Cổ Sư trưởng này, hẳn là nhét chân vào trong cổ họng cô gái kia, chơi sâu trong yết hầu, chiều rộng chân, còn mùi vị khiến cô gái không thích ứng được, căng thẳng siết chặt. Lỡ chẳng may không ra được, ngón chân chặn lại khí quản, lúc ấy thì toi đời, "Chị Mễ không giải quyết được sao?"
Cô gái trẻ khóc sướt mướt: "Chị Mễ đưa chúng tôi tới xong đi ngay. Hôm nay Lan Đại có một nhóm mới vào được huấn luyện. Cô ấy không để ý tới chúng tôi. Chúng tôi cũng đã từng làm mấy lần. Đây là lần đầu tiên gặp phải loại khách này, cô ấy lúc gần đi có nói, có chuyện thì tìm cô giúp.
Tôi cùng cô gái trẻ tiến vào phòng số 2. Nhung nằm ở xó xỉnh giữa bàn trà và ghế salon, khóe miệng ứa đầy máu, đang khó khăn bò về phía cửa. Hai tên đàn ông đang ngồi, ghé đầu nhìn, không mặc quân trang, mặc quần áo thường vụ màu xanh, cười cười nói nói. Người hơi trẻ tuổi trong hai người chính là Cổ Sư trưởng. Một chân anh ta không mang với, ngón cái dính máu.
Làm tôi kinh ngạc nhất là, cô Lỗ cũng ở đây. Cô ta ngồi ở đối diện Cổ Sự trưởng, ngồi giữa cảnh máu tanh mà thời ơ. Đầu ngón tay nắm một ly rượu, cùng bọn họ chuyện trò vui vẻ, cũng không có ý đồ ngăn giúp. Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha!!!
Cho đến khi tôi phá cửa mà vào, cô ta nhìn thấy tôi, nụ cười mới thu lại.
Giám đốc khu biệt thự tắt nhạc, nhìn sắc mặt của cô Lỗ một cái. Cô ta lắc đầu, đối phương không nói hai lời, kh người lui xuống.
Cao tầng của sản nghiệp trên danh nghĩa Trương Thành Nam, đối với Cô Lỗ rất kính trọng, xem cô ta là một nửa nữ chủ nhân. Chuyện không cần xin phép cũng xin phép cô ta, đúng hay sai thì Trương Thành Nam sẽ không trách tình nhân của mình, bọn họ cũng biết thời biết thế.
Người của chị Mễ, tôi có thể nói liền nói, tôi chỉ vào
Nhung: "Đỡ dậy"
Cô gái vội vàng đi lên đỡ, Cổ Sư trưởng nhướn mi một cái: "Ai đây?"
Cô gái bị sợ tay run một cái, lại lùi về sau lưng tôi. Anh ta giọng vang vang có lực, mười phần phấn khích: "Cô không thể đi!"
Sư trưởng có foot fetish, chơi đến hư hại cổ họng của gái, truyền đi có mất thể thống. Nói cách khác, vũ trường che giấu chị Mễ, hai cô gái này, từ sớm đã định là chỉ có đi chứ không có về.
Tôi không nhượng bộ: "Mua đưa đến bệnh viện, tiếp tục trì hoãn thì không giữ được nữa đâu."
Cổ Sư trưởng quan sát tôi, không xem xem xảy ra chuyện gì, anh ta càng không chút kiêng kỵ: "Không phải người của cô, chở xen vào việc của người khác."
Cô Lỗ buông ly rượu xuống, cầm khăn giấy lau khỏe miệng, đối với tình huống này không can dự cũng không hỏi tới, hết sức thông minh lựa chọn yên lặng theo dõi diễn biển. "Cũng không ai là không có bối cảnh. Nếu không, không vào được biệt thự. Người, tôi nhất định phải đưa đi. Cổ Sư trưởng không thả, muốn làm lớn chuyện, người mất nhiều hơn được dù sao cũng không phải tôi."
Tôi đỡ cô gái kia dậy, mới vừa muốn rời đi, cô Lỗ rất cuộc mở miệng. Cô ta nhẹ nhàng gọi tôi lại, cười híp mắt đứng lên: "Cô Trình, đi bên bờ, tự mình lo cho mình đã rất khó, cần gì phải vì người không quan trọng mà ướt giày? Viện trưởng Thẩm cưng chiều cô, không có nghĩa là các cô ấy cũng được may như thế. Đây chính là số mệnh của các cô ấy"
Tôi nghe thế, không mặn không nhạt ồ một tiếng: "Cô Lỗ đang nhắc nhở tôi, tôi cùng mấy người này là đồ chơi, không khác nhau chút nào. Chẳng qua, là tôi may hơn họ thôi, đúng không?"
Cô ta giữ đúng mực, nụ cười mỉm chi ôn uyển. Chỉ có phụ nữ mới thấy có biết bao hư tình giả ý, lưỡi đao giấu giếm bên trong: "Cô Trình nghĩ nhiều rồi. Có điều, một người qua đây, vốn cũng không giấu được, không phải sao?"
Tôi lạnh lùng híp mắt, buông cô gái chỉ còn chút hơi tàn cho bạn cô ta, ưỡn thẳng sống lưng đi hai bước đến chỗ cô Lỗ. Cô ta cho rằng tôi nghe lời cô ta khuyên nhủ. Nhưng mà một giây kế tiếp, nghênh đón cô ta là một cái tát. "Càn rỡ!" Tôi trở tay lại vung lên, cô ta không phòng bị chút nào, bị đánh đến nghiêng hẳn đầu sang một bên, duy trì cái tư thế cứng đờ kia hồi lâu: "Tôi như thế nào, từ khi nào đến lượt cô chỉ chỉ chỉ chỏ?"
Người đàn ông bên cạnh Cổ Sư trưởng, thấy vậy muốn cản, lúc anh ta muốn động, cửa gian phòng bao bị một tên người hầu đẩy ra, đối phương mở đèn trên tường, một thoảng liền đèn đuốc sáng choang, anh ta thẳng tắp đứng dậy, cúi người chín mươi độ: "Ông chủ Trương."
Cô Lỗ hơi run rẩy, vốn là tràn đầy tức giận, liền biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại kinh ngạc cùng ôn nhu.
Trương Thành Nam rõ ràng hẹn hai người này. Nhất thời có chuyện không tiếp đãi được. Cô Lỗ thay anh ta chiêu đãi, anh ta lúc này mới chạy tới.
Hai người khách cũng lững thững chào hỏi Trương Thành Nam tới chậm, tựa như hết sức quen thuộc, tiếp xúc qua mấy lần. Ánh mắt bọn họ lướt qua trên người tôi và cô Lỗ: "Người đàn bà này, xông tới nháo, không biết ông chủ Trương có quen không? Lai lịch gì."
Trương Thành Nam không đáp, anh ta tháo bao tay da xuống, giữ lại cổ tay nho nhỏ của cô Lỗ, kéo tay đang che bên má ra, nhìn thấy dấu bàn tay đỏ thắm sưng vù, hết sức ghê gớm. Mặt anh ta không cảm giác, giọng đột nhiên trầm xuống: "Ai đánh?"
Cô Lỗ không lên tiếng, những người khác cũng không lên tiếng, bọn họ không đắc tội nổi Trương Thành Nam. Mà tôi, không phải chủ nhân chân chính, cũng không phải dân chúng tầm thường, không cần phải ra mặt thay cô Lỗ đòi ân huệ, vậy nên dứt khoát giả bộ câm điếc.
Làm cũng làm rồi, tôi dứt khoát thản nhiên thừa nhận. Tôi phủi quần kêu soàn soạt một tiếng, thu hút nhiều ánh mắt tới. Tôi nhìn trực diện Trương Thành không có vẻ sợ hãi chút nào: "Ông chủ Trương, trừ tôi, còn ai dám đánh cô ta?"
Tôi cũng không biết mới vừa rồi thế nào, tỉnh táo lại mới nghĩ, quả thật quá chuyện bé xé ra to. Chỉ là mấy câu nghe không lọt tai mà thôi, tội gì tức giận? Tôi luôn giỏi nhẫn nhịn. Chuyện Tổ Tông cùng Văn Nhật Hạ có con còn cắn răng nuốt vào bụng, không khóc lóc sòm, không ồn ào, làm sao dính đến cô Lỗ, lại biến thành lớn thế này.
Tựa như tôi không chịu đối mặt, không chịu nói tới một người im hơi lặng tiếng, núp trong bóng tôi, gắt gao chế trụ được nơi sâu thẳm nhất trong tim tôi, kích thích hỉ nộ ái ố của tôi.
Trương Thành Nam tà ngậm thuốc lá cuốn, thần sắc cuồng khí, so với bốn ngày trước tôi cùng anh ta trở mặt kia, còn nguội lạnh mấy phần, anh ta bước chân, ánh sáng từ trên đỉnh đầu rọi xuống, bao phủ trên người tôi, khiến tôi rơi vào trong vùng tối của anh ta.,
Khói thuốc bay lên, xông hốc mắt khô khốc, anh ta nới lỏng nút thắt cà vạt: "Cô Trình tiểu thư lấy gan ở đâu ra mà dám động thủ đánh người của tôi ở địa bàn của tôi?"
Tôi ngửa mặt nhìn chằm chằm anh ta: "Người của ông chủ Trương đối với tôi bất kính, tôi nghe không thoải mái, hiển nhiên thưởng một cái tát, dạy dỗ cô ta biết thân phận một chút."
Cô Lỗ chưa từng khóc thành tiếng, chỉ một chút sụt sùi, vừa vặn lọt vào tai của Trương Thành Nam, mùi thuốc lá nồng đượm cùng mùi rượu thoang thoảng, từng chút từng chút dây dưa dung hợp. Trong con ngươi lạnh thấu xương của anh ta là vẻ tức giận, ngón tay anh ta nâng cằm tôi lên, nhìn tôi đầy đe dọa: "Chẳng qua cô cũng là tình nhân của Thẩm Hạo Hiến mà thôi, lấy lý do gì mà động thủ? Đánh người của tôi, cũng chỉ được thân phận đó thôi."
Anh ta siết chặt tay, khống chế đầu tôi nhìn về phía anh ta, dường như muốn sát hai mặt lại. Người trong gian phòng bao ai nấy đều cả kinh, không hiểu chuyện gì xảy ra, lại không tiện rời đi.
Anh ta dùng thanh âm chỉ hai người chúng tôi mới nghe được nói: "Chỉ có người phụ nữ tôi yêu nhất, mới được động tay làm như vậy."
Sau hai ngày, Viện Kiểm sát thành phố nhận một nhiệm vụ truy nã đào phạm ngoài tỉnh, kết hợp với cục cảnh sát thành phố, Tổ Tông giữ vai trò chỉ huy, điện thoại di động bên người luôn trong trạng thái tắt máy.
Hàng hóa vi phạm lệnh cấm của Trương Thành Nam, cũng ra cảng chậm trễ một đêm so với kế hoạch đã định. Thư ký của cục trưởng Mạnh điện thoại tới nói, tỉnh công an triệu tập các nhân vật số một số hai trong thành phố đi họp. Bến tàu không dễ sắp xếp, phải là người của mình mới được.
Tôi lại đem tin tức chuyển cho Tiến Bình, để cho anh ta bắt tay chuyên chở, rạng sáng cập bờ, chờ cảnh quan đổi ca thi hành nhiệm vụ.
Ngày tiếp theo, trời chưa sáng, tôi tính toán kế hoạch đâu ra đấy, thay quần áo xong thì dùng số máy bàn phòng khách gọi điện đến phòng làm việc của Tổ Tông. Anh làm nhiệm vụ mới vừa trở về, nhận cuộc điện thoại này, anh hỏi tôi làm sao dậy sớm như vậy, tôi nói lo lắng cho anh.
Cấp dưới đang báo cáo công việc cho anh, Tổ Tông hai đầu bận bịu, tôi rất hiểu chuyện nói tôi đi ngủ thêm một lát, rồi cúp máy, Mấy đại nhân vật cỡ Tổ Tông, giả như có gặp phải nguy cơ gì cũng có cấp dưới chắn trước mặt anh, sao có thể xảy ra chuyện gì cho được. Tôi sở dĩ làm chuyện lạy ông tôi ở bụi này như vậy là vì lưu lại chứng cớ, để cho chính tại anh nghe, ngày hôm nay tôi ở nhà.
Làm xong biện pháp che mắt, tôi ngồi xe chạy thẳng tới bến tàu, lô hàng tổng cộng hai ngàn bảy trăm kí lô kia, ba giờ hai mươi hai phút cập bến hải quan. Chờ lúc tôi đến, đã cập bến được hơn hai giờ. Tiến Bình đứng ở boong thuyền hút thuốc, anh ta lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy tôi từ đằng xa. Tôi cố ý mặc quần đỏ, hết sức dễ thấy. Anh ta ném tàn thuốc xuống sông, mười mấy tên thủ hạ đợi lệnh.
Tôi lên đến mũi bến Bắc, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Năm giờ bốn mươi phút đổi ca, nhóm trước mắt, chính là người của Cục trưởng Mạnh.
Tôi gật đầu một cái với Tiến Bình, còi tàu gầm thét ré dài, lao nhanh không ngừng vang khắp mặt sông. Mấy chiếc tàu hàng xa lạ chờ đợi nãy giờ dựa vào hướng hai bên nhường đường cho một chiếc khác chậm rãi lái tới. Cột khỏi màu trắng bồng bềnh trong không trung. Biển báo dừng cao 3.5 mét cách mặt đất. Đèn vàng lớn trên đầu. Nếu màu xanh thì mới có thể qua. Nếu là đỏ thì sẽ bị rút giấy thông hành, giam lại trong nháy mắt, mọc cánh cũng khó thoát,
Len lén dùng đường thủy, là đường tắt tốt nhất, so sánh với các phương thức vận chuyển nghiêm ngặt khác, đường thủy có chỗ sơ hở. Rất nhiều tại to mặt lớn chọn đường thủy đề xuất hàng, nguyên nhân chính là như vậy. Kiểm qua ở ba tỉnh vùng Đông Bắc, là số một cả nước.
Tôi đem thẻ căn cước giao cho cảnh quan kiểm hàng, anh ta đảo qua, cười nói: "Cô Trình, cô tới rồi."
Tôi hỏi anh ta có vấn đề gì sao. "Cục trưởng Mạnh có lời hỏi thăm, chiếc thuyền này của cô không tra"
Anh ta nói xong nâng lên cánh tay phải, cảnh vệ bên trong đè xuống công tắc điện. Rào chắn chậm rãi nâng lên cao, đèn xanh sáng lên, lấp lánh suốt chín giây. Còn tàu hàng khổng lồ tướng mạo xấu xí, ra khơi, mang đến Long Giang tỉnh Thanh Tân, nơi tội ác buôn lậu cực kì nóng suốt mấy thập niên qua.
Tôi đốt điếu thuốc, không biết tại gì, lại phát giác tay chân lạnh như băng.
Chơi một ván lớn như vậy, còn có thể thản nhiên như thường mới lạ.
Từ lúc tàu hàng vào cảng đến khi ra cảng, Trương Thành Nam không lộ mặt, đây cũng là hy vọng của tôi, từ sau khi đường ai nấy đi ở Lan Đại, chuyện đã sai lầm nếu mắc lại một lần nữa thì thật là ngu xuẩn, vốn là cũng đến lúc một đạo chia đôi đường rồi.
Sau khi hàng hóa bình an ra bến, tôi nhảy xuống bến tàu, nói cảnh quan kiểm hàng chuyển lời giúp tôi đôi câu, mời Cục trưởng Mạnh đến biệt thự trên núi Phong Nguyệt một chuyến, coi như là lễ mọn của tôi cảm ơn ông ta.
Bí mật ở phố Hoàng mà bị lộ, đừng nói ông ta, ngay cả Phó giám đốc Hoàng cũng đều lo lắng bất an. Đạo làm quan chính là không để lại cái chuôi cho người ta nằm. Đây là quy tắc ngầm, không nói ra thành lời. Chỉ cần phát vỡ quy tắc, dù là ở bất kỳ lĩnh vực nào, nếu không phải máu đổ ba thước thì cũng chính là bị người ta vin vào đẩy gây khó dễ. Mà tôi chính là cô gái, nằm trong tay quyết định thành bại trên con đường làm quan của họ khiến bọn họ vừa căm phẫn, vừa phiền não.
Mấy chỗ hộp đêm, bọn họ tạm thời sẽ không đi nữa.
Nhưng có mấy lời tôi phải nói rõ, biệt thự trên núi Phong Nguyệt tương đối đứng đắn. Là doanh nghiệp đường đường chính chính, rất nhiều các quan viên cấp cao trong quân đội cũng tới, Cục trưởng Mạnh tất nhiên sẽ nể mặt.
Gần đến trưa thì tôi gặp chị Mễ, cô ấy dẫn hai cô gái trẻ tầm mười bảy, mười tám tuổi, cầm thẻ bạch kim đi vào trong thang máy.
Tướng mạo thật là thanh tú, đoán chừng là mới vừa vào nghề, ánh mắt còn rất đơn thuần. Đáng tiếc không bao lâu, sẽ bị đày vào trong vũng bùn, không còn ranh giới cuối cùng, cũng chẳng còn thiên lương.
Người thường nói, giới giải trí là thùng thuốc nhuộm rất lớn, người tốt không nhảy vào đó.
Vại thuốc nhuộm lớn nhất, chính là giới chúng tôi. Càng mịt mờ, không thấy ánh sáng, càng bị rơi thành từng mảnh vụn đen tối.
Chị Mễ vẫy tay với tôi, hỏi tôi tới làm chi? Tôi nói tới gặp một người, nói chút chuyện.
Cô ấy chỉ tôi nói với hai cô gái trẻ kia: "Chị Trình Bảo
Ái."
Các cô ấy nghe lời, khôn khéo gọi tôi một tiếng. Chị Mễ bảo hôm nay ứng phó với quân đội. Hai Sư đoàn trưởng, một tên cán bộ cấp Phó đoàn.
Tôi bị dọa cho giật mình, đây không phải là tìm chỗ chết giữa ban ngày hay sao? "Bọn họ cũng...
Chị Mễ nháy nháy mắt: "Cũng không phải Phó đoàn, chở đi ra ngoài nói bừa. Nói xong chuyện thì anh ta sẽ đi. Hai Sư trưởng có thể chỉ nói miệng thế thôi, có chuẩn bị cũng vô hại, đưa tới không dùng được chị đây cũng không mất mát gì. Vũ trường trả tiền."
Vũ trường mà chị Mễ hợp tác rất nhiều, cô ta là bà chủ trên danh nghĩa của Lan Đại. Mấy quan lại quyền quý ra vào hội, vụn vặt lẻ tẻ cũng có không ít mối làm ăn. Khách hàng của Mễ Lan nhiều, người trong giới không ai không hiểu. Biệt thự trên núi Phong Nguyệt được coi là đại bản doanh bí mật của giới quyền quý ba tỉnh Đông Bắc, tất nhiên không thiếu được oanh oanh yến yến rồi.
Chúng tôi tách ra ở hành lang lầu hai, tôi vào phòng 3 đã được đặt trước, chị Mễ cùng hai cô gái vào phòng 2.
Tôi còn không có đứng vững, ngay cả trong phòng xảy ra tình huống gì cũng không thấy rõ, Cục trưởng Mạnh chợt nhảy qua tới, ông than phiền tố khổ: "Cô Trình, vì nhận lời cô, tôi suýt nữa đánh cược cả mũ quan áo mạo đó! Đây là lần duy nhất mà tôi bí quá hóa liều trong tháng ngày làm quan chức của mình đó! Cô không biết, đêm qua tôi không khép nổi mi mắt. Luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện. Sáng nay lô hàng ra khỏi Đông Bắc, tôi mới thở phào được."
Tôi cười dửng dưng, kéo ông ta ngồi: "Xảy ra chuyện là chắc rồi. Mấy ngày này, ông cũng đừng hoảng"
Cục trưởng Mạnh nghe ra tình huống không đúng, môi ông ta dần dần từ đỏ tím biến thành xanh lét: "Xảy ra chuyện? Đã rời đi khỏi vùng biên giới Đông Bắc rồi, còn xảy ra chuyện gì?"
Tôi cười không nói, ông ta càng hoảng hồn: "Rốt cuộc là hàng gì? Cô trốn thuế, hay là.…"
Tôi lãnh đạm mà nói: "Chính là mấy món hàng đen nằm trong danh mục nhóm hàng buôn lậu. Đèn cũng bật xanh rồi, Cục trưởng Mạnh cũng không cần gấp gáp."
Hai chữ buôn lậu, như lựu đạn dưới vực nước sâu, tạo thành một xoáy nước nhỏ từ đáy biển đến mặt biển, không ai may mắn tránh khỏi. Trên gương mặt của Cục trưởng Mạnh hiện lên vẻ khó nhìn. Trong nháy mắt, ông ta thể hiện ra vô số loại biểu cảm, biến hóa xuất sắc. Tôi giống như xem tuồng kịch vậy, cười ngã nghiêng ngã ngửa: "Trời, Cục trưởng Mạnh của tôi ơi, chẳng lẽ chút dũng khí này ngài cũng không có à? Ngài làm quan hai mươi năm, ờ ba tỉnh Đông Bắc, nước ngầm sâu đến bao nhiêu, còn cần tôi nói rõ sao?"
Tôi vứt cho ông ta một cái cặp táp được cẩn thận khóa mã bốn bề: "Mấy chục xấp tiền giấy nóng hổi trong đây được đổi chỉ bằng một câu nói của ngài. Mua bán làm ăn dễ như này mà ông không làm, đồng liêu của ông mong còn không được."
Ông ta căn bản không nghe tôi đánh trống lảng, ngũ quan cũng dúm đó vào một chỗ: "Cô Trình, một khi xảy ra chuyện, cô có nghĩ tới hậu quả không? Buôn lậu là phạm pháp! Toàn bộ nhân viên quan chức liên quan đều bị kỷ luật cách chức! Thậm chí còn vạ lây đến tôi!"
Tôi nháy mắt, thanh khiết vô hại: "Tại sao lại xảy ra chuyện chứ? Ai bảo nó xảy ra chuyện?"
Ông ta nghẹn họng sửng sốt một chút. Ông ta gấp đến độ cà lăm: "Bên ngoài tỉnh Đông Bắc, còn có cửa khẩu khác. Mỗi một tỉnh, mỗi một thành phố đều có cửa khẩu kiểm tra. Nếu tra ngược dòng ra được quản hạt của tôi, vậy thì.."
Tôi nhàn nhã tự đắc lắc lư hai chân: "Chủ của lô hàng đó không phải là tôi. Tôi cùng lắm cũng chỉ coi là người môi giới. Anh ta có cách chuyển nguy thành an, chẳng qua là cửa khẩu Đông Bắc này làm khó dễ. Anh ta chưa bao giờ thất bại, ngài sợ cái gì? Nói sau vạ lây ai, thì tôi không liên quan. Mình ngu xuẩn, còn trách tôi?"
Tôi nghịch đầu ngón tay, Cục trưởng Mạnh bộc phát khó chịu. Tôi lại rót rượu cho ông ta, lại bồi mấy câu khen ngợi, tiền ở giữa chân tay, lộ ra hơn nữa. Mấy đồng xanh xanh thật là đẹp mắt. Yết hầu của ông ta nhô lên nhỏ xuống, cũng không lộn xộn nữa, mà an tĩnh vuốt ve. Vẻ tham lam trong mắt, theo nhịp hô hấp dồn dập mà, dẫn dẫn nồng nặc.
Tôi biết cái miệng này của ông ta hoàn toàn ngậm rồi. Tôi uống hết rượu bên trong lỵ, liếc nhìn ánh đèn chập chờn trên trần nhà: "Ngài vì tiền, tôi vì tình. Chúng ta được cái mình muốn. Tôi để ý Hạo Hiên có được bình an hay không. Không chịu bị người ta tính kế, cũng không thể bị người ta phiền nhiễu, người dính vào đó chết hết cũng được, tôi chẳng ngại chút nào."
Cục trưởng Mạnh ngừng sờ tiền, ông ta không hiểu hỏi lại: "Làm sao? Lô hàng này còn có liên quan đến Viện trưởng Thẩm hay sao?"
Biểu tình tôi chuyển lạnh, giọng điệu tăng cao cảnh cáo ông ta: "Cục trưởng Mạnh, ngài nên hiểu, hôm nay Hạo Hiện bề bộn nhiều việc, rất nhiều chuyện anh ấy không hỏi tới. Chuyện lô hàng này liên quan đến sống chết và tiền đồ của vô số người. Nếu bị lộ chỉ có thể chết không thừa nhận, một cái đường lui duy nhất này thôi."
Chúng tôi đang nói, cửa phòng bao ầm một tiếng bị đẩy ra, một trong hai cô gái mà Mễ Lan mang tới, hoang mang rối loạn xông vào, mở miệng liền khóc: "Cô Trình xin cô cứu mạng!"
Cục trưởng Mạnh lanh tay lẹ mắt đem tiền nhét vào sau lưng, tỏ ra chưa từng xảy ra chuyện gì, điệu bộ thẳng thắn trang nghiêm. Tôi đứng dậy tạm biệt ông ta, híp mắt nhìn một cái. Ông ta hơi có vẻ khổ sở, cuối cùng gật đầu.
Lấy được cam kết của ông ta, hòn đá trong lòng tôi cũng buông xuống, mặc cho cô gái nọ kéo tôi đi ra ngoài, tôi hỏi cô ấy chuyện gì xảy ra. "Gian phòng bao cách vách... Cổ Sư trưởng, chân anh ta." Cô gái khóc giọng càng khàn khàn: "Chân anh ta đâm rách cổ họng của Nhung, móng chân ghim vào trong thịt"
Nhét chân vào trong miệng? Foot fetish? Đầu óc tôi thoáng qua cái ý nghĩ này, ngay sau đó bật thốt lên, cô gái lau nước mắt không chối.
Khách có sở thích đặc biệt ở vũ trường không thiếu. Chính là kiểu người thích chơi cách khác người, theo đuổi kích thích. Để cho gái liếm ngón chân, lòng bàn chân, gót chân, cùng với xương mắt cá chân, chân nhiều huyệt vị, liếm mấy cái rất thoải mái. Hay gọi cách khác là “Foot fetish”, so với lên giường còn đắt hơn nhiều.
Vị Cổ Sư trưởng này, hẳn là nhét chân vào trong cổ họng cô gái kia, chơi sâu trong yết hầu, chiều rộng chân, còn mùi vị khiến cô gái không thích ứng được, căng thẳng siết chặt. Lỡ chẳng may không ra được, ngón chân chặn lại khí quản, lúc ấy thì toi đời, "Chị Mễ không giải quyết được sao?"
Cô gái trẻ khóc sướt mướt: "Chị Mễ đưa chúng tôi tới xong đi ngay. Hôm nay Lan Đại có một nhóm mới vào được huấn luyện. Cô ấy không để ý tới chúng tôi. Chúng tôi cũng đã từng làm mấy lần. Đây là lần đầu tiên gặp phải loại khách này, cô ấy lúc gần đi có nói, có chuyện thì tìm cô giúp.
Tôi cùng cô gái trẻ tiến vào phòng số 2. Nhung nằm ở xó xỉnh giữa bàn trà và ghế salon, khóe miệng ứa đầy máu, đang khó khăn bò về phía cửa. Hai tên đàn ông đang ngồi, ghé đầu nhìn, không mặc quân trang, mặc quần áo thường vụ màu xanh, cười cười nói nói. Người hơi trẻ tuổi trong hai người chính là Cổ Sư trưởng. Một chân anh ta không mang với, ngón cái dính máu.
Làm tôi kinh ngạc nhất là, cô Lỗ cũng ở đây. Cô ta ngồi ở đối diện Cổ Sự trưởng, ngồi giữa cảnh máu tanh mà thời ơ. Đầu ngón tay nắm một ly rượu, cùng bọn họ chuyện trò vui vẻ, cũng không có ý đồ ngăn giúp. Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha!!!
Cho đến khi tôi phá cửa mà vào, cô ta nhìn thấy tôi, nụ cười mới thu lại.
Giám đốc khu biệt thự tắt nhạc, nhìn sắc mặt của cô Lỗ một cái. Cô ta lắc đầu, đối phương không nói hai lời, kh người lui xuống.
Cao tầng của sản nghiệp trên danh nghĩa Trương Thành Nam, đối với Cô Lỗ rất kính trọng, xem cô ta là một nửa nữ chủ nhân. Chuyện không cần xin phép cũng xin phép cô ta, đúng hay sai thì Trương Thành Nam sẽ không trách tình nhân của mình, bọn họ cũng biết thời biết thế.
Người của chị Mễ, tôi có thể nói liền nói, tôi chỉ vào
Nhung: "Đỡ dậy"
Cô gái vội vàng đi lên đỡ, Cổ Sư trưởng nhướn mi một cái: "Ai đây?"
Cô gái bị sợ tay run một cái, lại lùi về sau lưng tôi. Anh ta giọng vang vang có lực, mười phần phấn khích: "Cô không thể đi!"
Sư trưởng có foot fetish, chơi đến hư hại cổ họng của gái, truyền đi có mất thể thống. Nói cách khác, vũ trường che giấu chị Mễ, hai cô gái này, từ sớm đã định là chỉ có đi chứ không có về.
Tôi không nhượng bộ: "Mua đưa đến bệnh viện, tiếp tục trì hoãn thì không giữ được nữa đâu."
Cổ Sư trưởng quan sát tôi, không xem xem xảy ra chuyện gì, anh ta càng không chút kiêng kỵ: "Không phải người của cô, chở xen vào việc của người khác."
Cô Lỗ buông ly rượu xuống, cầm khăn giấy lau khỏe miệng, đối với tình huống này không can dự cũng không hỏi tới, hết sức thông minh lựa chọn yên lặng theo dõi diễn biển. "Cũng không ai là không có bối cảnh. Nếu không, không vào được biệt thự. Người, tôi nhất định phải đưa đi. Cổ Sư trưởng không thả, muốn làm lớn chuyện, người mất nhiều hơn được dù sao cũng không phải tôi."
Tôi đỡ cô gái kia dậy, mới vừa muốn rời đi, cô Lỗ rất cuộc mở miệng. Cô ta nhẹ nhàng gọi tôi lại, cười híp mắt đứng lên: "Cô Trình, đi bên bờ, tự mình lo cho mình đã rất khó, cần gì phải vì người không quan trọng mà ướt giày? Viện trưởng Thẩm cưng chiều cô, không có nghĩa là các cô ấy cũng được may như thế. Đây chính là số mệnh của các cô ấy"
Tôi nghe thế, không mặn không nhạt ồ một tiếng: "Cô Lỗ đang nhắc nhở tôi, tôi cùng mấy người này là đồ chơi, không khác nhau chút nào. Chẳng qua, là tôi may hơn họ thôi, đúng không?"
Cô ta giữ đúng mực, nụ cười mỉm chi ôn uyển. Chỉ có phụ nữ mới thấy có biết bao hư tình giả ý, lưỡi đao giấu giếm bên trong: "Cô Trình nghĩ nhiều rồi. Có điều, một người qua đây, vốn cũng không giấu được, không phải sao?"
Tôi lạnh lùng híp mắt, buông cô gái chỉ còn chút hơi tàn cho bạn cô ta, ưỡn thẳng sống lưng đi hai bước đến chỗ cô Lỗ. Cô ta cho rằng tôi nghe lời cô ta khuyên nhủ. Nhưng mà một giây kế tiếp, nghênh đón cô ta là một cái tát. "Càn rỡ!" Tôi trở tay lại vung lên, cô ta không phòng bị chút nào, bị đánh đến nghiêng hẳn đầu sang một bên, duy trì cái tư thế cứng đờ kia hồi lâu: "Tôi như thế nào, từ khi nào đến lượt cô chỉ chỉ chỉ chỏ?"
Người đàn ông bên cạnh Cổ Sư trưởng, thấy vậy muốn cản, lúc anh ta muốn động, cửa gian phòng bao bị một tên người hầu đẩy ra, đối phương mở đèn trên tường, một thoảng liền đèn đuốc sáng choang, anh ta thẳng tắp đứng dậy, cúi người chín mươi độ: "Ông chủ Trương."
Cô Lỗ hơi run rẩy, vốn là tràn đầy tức giận, liền biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại kinh ngạc cùng ôn nhu.
Trương Thành Nam rõ ràng hẹn hai người này. Nhất thời có chuyện không tiếp đãi được. Cô Lỗ thay anh ta chiêu đãi, anh ta lúc này mới chạy tới.
Hai người khách cũng lững thững chào hỏi Trương Thành Nam tới chậm, tựa như hết sức quen thuộc, tiếp xúc qua mấy lần. Ánh mắt bọn họ lướt qua trên người tôi và cô Lỗ: "Người đàn bà này, xông tới nháo, không biết ông chủ Trương có quen không? Lai lịch gì."
Trương Thành Nam không đáp, anh ta tháo bao tay da xuống, giữ lại cổ tay nho nhỏ của cô Lỗ, kéo tay đang che bên má ra, nhìn thấy dấu bàn tay đỏ thắm sưng vù, hết sức ghê gớm. Mặt anh ta không cảm giác, giọng đột nhiên trầm xuống: "Ai đánh?"
Cô Lỗ không lên tiếng, những người khác cũng không lên tiếng, bọn họ không đắc tội nổi Trương Thành Nam. Mà tôi, không phải chủ nhân chân chính, cũng không phải dân chúng tầm thường, không cần phải ra mặt thay cô Lỗ đòi ân huệ, vậy nên dứt khoát giả bộ câm điếc.
Làm cũng làm rồi, tôi dứt khoát thản nhiên thừa nhận. Tôi phủi quần kêu soàn soạt một tiếng, thu hút nhiều ánh mắt tới. Tôi nhìn trực diện Trương Thành không có vẻ sợ hãi chút nào: "Ông chủ Trương, trừ tôi, còn ai dám đánh cô ta?"
Tôi cũng không biết mới vừa rồi thế nào, tỉnh táo lại mới nghĩ, quả thật quá chuyện bé xé ra to. Chỉ là mấy câu nghe không lọt tai mà thôi, tội gì tức giận? Tôi luôn giỏi nhẫn nhịn. Chuyện Tổ Tông cùng Văn Nhật Hạ có con còn cắn răng nuốt vào bụng, không khóc lóc sòm, không ồn ào, làm sao dính đến cô Lỗ, lại biến thành lớn thế này.
Tựa như tôi không chịu đối mặt, không chịu nói tới một người im hơi lặng tiếng, núp trong bóng tôi, gắt gao chế trụ được nơi sâu thẳm nhất trong tim tôi, kích thích hỉ nộ ái ố của tôi.
Trương Thành Nam tà ngậm thuốc lá cuốn, thần sắc cuồng khí, so với bốn ngày trước tôi cùng anh ta trở mặt kia, còn nguội lạnh mấy phần, anh ta bước chân, ánh sáng từ trên đỉnh đầu rọi xuống, bao phủ trên người tôi, khiến tôi rơi vào trong vùng tối của anh ta.,
Khói thuốc bay lên, xông hốc mắt khô khốc, anh ta nới lỏng nút thắt cà vạt: "Cô Trình tiểu thư lấy gan ở đâu ra mà dám động thủ đánh người của tôi ở địa bàn của tôi?"
Tôi ngửa mặt nhìn chằm chằm anh ta: "Người của ông chủ Trương đối với tôi bất kính, tôi nghe không thoải mái, hiển nhiên thưởng một cái tát, dạy dỗ cô ta biết thân phận một chút."
Cô Lỗ chưa từng khóc thành tiếng, chỉ một chút sụt sùi, vừa vặn lọt vào tai của Trương Thành Nam, mùi thuốc lá nồng đượm cùng mùi rượu thoang thoảng, từng chút từng chút dây dưa dung hợp. Trong con ngươi lạnh thấu xương của anh ta là vẻ tức giận, ngón tay anh ta nâng cằm tôi lên, nhìn tôi đầy đe dọa: "Chẳng qua cô cũng là tình nhân của Thẩm Hạo Hiến mà thôi, lấy lý do gì mà động thủ? Đánh người của tôi, cũng chỉ được thân phận đó thôi."
Anh ta siết chặt tay, khống chế đầu tôi nhìn về phía anh ta, dường như muốn sát hai mặt lại. Người trong gian phòng bao ai nấy đều cả kinh, không hiểu chuyện gì xảy ra, lại không tiện rời đi.
Anh ta dùng thanh âm chỉ hai người chúng tôi mới nghe được nói: "Chỉ có người phụ nữ tôi yêu nhất, mới được động tay làm như vậy."