Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 293
Tuyệt vọng là gì? Bạn đã thực sự trải qua chưa?
Một tòa nhà 80 tầng, một ngôi chùa không một bóng người qua lại thắp hương.
Một sa mạc không một ngọn cỏ, một hành lang được bao quanh bởi hàng rào cằn cỗi.
Tôi thậm chí còn không biết mình đã đi ra khỏi bệnh viện bằng cách nào. Sự sụp đổ như một cơn thủy triều dâng cao bóp nghẹt lấy cổ họng và cướp đi hơi thở của tôi.
Thế giới rộng lớn, những con người tin vào Phật giáo.
Người thì nói rằng biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.
Người khác lại nói Đức Phật từ bi phù hộ chúng sinh.
Cho dù có tồi tệ đến đâu, giấc mơ ở cõi dương gian đã vỡ vụn, chỉ cần uống một bát canh Mạnh Bà, để cắt đứt toàn bộ ân oán chốn phàm trần.
Không sống, không chết, không già, trôi dạt trên cánh đồng bất tận, rốt cục là lên bờ hay là xuống biển đây?
Phật nói rằng, Lí Dân tin tôi một cách mù quáng, vậy tôi tin ai. Tôi là cục đất sét mà các người nhào nặn, các người tạo ra tôi, rồi còn mơ tôi phổ độ cho hay sao; mạ lên người tôi một lớp vàng đặt trên nơi cao cao tại thượng, rồi tự coi đấy là năng lực của tôi.
Thực ra, đến mùi của ba nén nhang như thế nào tôi còn chưa ngửi thấy. Tôi không còn sinh khí, không còn hơi ấm.
Như một đứa ngốc đang chờ đợi trong vô vọng.
Thằn Lằn lái xe chở Trương Thành Nam trốn đến một ngôi làng bên ngoài ngoại ô, ở đó có một người phụ nữ góa chồng sống một mình, cô ta rất tham tiền, Thằn Lằn đưa cho cô một món tiền lớn, chỉ để mua lại một căn hầm đựng đầy bắp cải ăn hết cả một mùa đông và một căn phòng sạch sẽ, căn hầm vừa hay có thể tránh khỏi sự truy lùng, còn phòng ốc bên trên có thể để ở, Thằn Lắn đã đổi số điện thoại mới, tôi cũng không dùng điện thoại của mình, mà là trên đường tới đây đã rẽ vào mua chút đồ, tiện muộn luôn điện thoại của ông chủ ở cửa hàng để gọi, tôi lần theo hướng dẫn của anh ta tới được số 39 thôn Kiến Hưng, trong sân trồng một cây hoa Hòe tươi tốt, hiện tại đang là mùa hoa Hòe nở rộ, cánh hoa phủ trắng cả ngưỡng cửa bằng đá vôi.
Trương Thành Nam và Thằn Lằn vừa mới sắp xếp xong hành lý, chị Vương đang nhóm bếp để nấu cháo, chị nhìn thấy tôi qua ô cửa sổ hỏi “Cô có phải vợ của anh ta không?”
Tôi nói phải.
“Người đàn ông của cô bị thương rồi, đằng sau tai bị rách một lỗ lớn, ở quê không có thuốc, nên tôi đã tìm một ít rau dền, trộn với rượu trắng dùng để bôi lên vết thương, cô đừng có quên nhé, con bé nhà tôi hồi bé nghịch ngợm, mỗi lần như vậy cứ bôi vài ngày là sẽ khỏi.”
Tôi mò mẫm trong túi áo, rút ra một xấp tiền, đặt lên miệng giếng đá rồi nói “ Cảm ơn chị. Chúng tôi ở đây vài hôm, đã làm phiềr rồi.”
Cuộc đối thoại nhỏ nhẹ của chúng tôi truyền vào căn phòng, Thằn Lằn mở cửa ra, nhờ vào ánh sáng trong phòng, anh ta vui mừng “Chị dâu?” Tôi xách vali xông vào phòng, Thằn Lằn từ ngoài nói vọng vào “Anh Trương à, chị dâu đã bình an trở về rồi.”
Anh đỡ lấy chiếc vali nặng từ tay tôi, đặt nó lên lan can rồi đếm số súng ở bên trong, sau đó anh từ vách tường bước hai bước tới trước mặt tôi, anh ôm chầm lấy tôi, cánh tay anh run rẩy như vừa mới tìm lại được bảo bối tưởng như đã biến mất của đời mình. Anh ôm chặt tôi vào lồng ngực.
Tôi bỗng cảm thấy có chút nực cười. Lẽ nào không nực cười sao?
Trình Bảo Ái tôi đường đường là kế toán một công ty, giờ đây cũng lầm vào cảnh khổ sở như thế này.
Haiz.
Trương Thành Nam chiến tích đầy mình, vậy mà cũng có một ngày, thương tích khắp nơi, quân đội bị xóa sổ như thế này.
Ai là người thắng lợi cuối cùng đây?
Trong cuộc chiến này Quan Lập Thành chính là kẻ thắng lợi.
Thẩm Hạo Hiên thắng rồi sao? Anh ta để cho đồng minh giết cha, sẽ phải sống trong nỗi u uất cả đời, anh ta hận Thẩm Quốc Minh giết chết mẹ mình, mọi người đều biết, Quan Lập Thành mới chính là kẻ thù không đội trời chung của anh ta.
Anh ta với tôi có gì khác nhau đâu cơ chứ, cũng chỉ là những quân cờ trong tay người khác cả thôi.
Chỉ là quân cờ như tôi đây, đã hết giá trị lợi dụng rồi, chỉ đem vứt bỏ đi mà thôi. Anh ta được bầu vào tỉnh uỷ kiêm phụ trách ba tỉnh vùng Đông Bắc, những chuyện vô liêm sỉ từ trước đến nay, cũng sẽ không bao giờ bị phơi bày ra được nữa.
Thằn Lằn đóng rèm cửa lại “Anh Trương, em có huấn luyện vài người đàn em nghe theo lời chỉ bảo của em tại AK, thôn Kiến Hưng cách Thạch Gia Trang tận 3 giờ đi đường, thông tin của bọn họ không thể truyền tới tận đây được. Em mạo muội liên lạc, nên đã để lộ tung tích. Sáng sớm ngày mai, em sẽ đi thăm dò một vòng, xem vòng vây này có kẽ hở nào có thể lọt qua được chúng ta sẽ thoát đi, còn nếu không có, chúng ta phải tìm cách khác.”
Anh ta loay hoay treo tấm bản đồ lên cây gậy treo quần áo, đây là bản đồ toàn cảnh tỉnh Hà Bắc, anh ta chỉ vào chấm đỏ lấm tấm trên bản đồ rồi nói “Nơi này giáp núi, đường đi hiểm trở, có hàng rào chắn gây trở ngại làm yểm trợ, toàn bộ hành trình là 170 dặm, địa hình dốc và hiểm trở, ban ngày chỉ có xe tải qua lại, chúng ta khởi hành vào ban đêm, muộn lắm cũng chỉ mất một đêm là có thể qua được rồi.”
Anh ta lại chỉ vào vòng tròn màu xanh bên cạnh những chấm đỏ “Tại đây có thể bắt xe buýt để qua mặt cảnh sát, rồi xuống bến ở chợ nông sản. Ở đó có xe điện ba bánh. Em sẽ hộ tống anh và chị dâu tới bến xe, nhân viên soát vé ở cửa số 4 là bạn của em, cửa số 8 thì là đồng hương của em, em chỉ cần ra gặp là có thể qua cửa, đợi mọi người lên được tàu hoả, anh Trương, như vậy là chúng ta đã thoát được rồi.”
Trương Thành Nam là tội phạm vị thành niên đang bị truy nã ở tỉnh Hà Bắc, anh 17 tuổi xuống biển, 19 tuổi giết người, một vụ án chấn động các tỉnh phía Bắc, kì hạn truy nã 20 năm giờ chỉ còn 2 năm nữa, có thể nói là đang ngàn cân treo sợi tóc, nếu như anh có thể vượt qua được, để cho tội phạm ung dung ngoài vòng pháp luật thì không khác nào tát thẳng vào bộ mặt của Cục Công An. Cho nên toàn ngành dốc sức truy đuổi, quyết bắt cho bằng được, cũng như chịu sức ép từ Bộ Công An Bắc Kinh, anh trốn thì cũng trốn rồi, đành rằng an phận trốn cho kĩ đi, nay lại ăn uống nhậu nhẹt. Ngành công an sao phải khổ sở đến nỗi không màng đến mạng sống, từng người một hi sinh, Trương Thành Nam vẫn cứ ngày một tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Bắc, đến ngay cả Lâm Hào Hiên cũng phải nhường chỗ cho anh để anh trở thành anh cả của Kiều Tứ, đưa tổ chức xã hội đen của Trung Quốc lên một tầm cao mới. Cây cao gặp gió, hai thế giới hắc bạch gặp nhau tranh quyền tranh thế, anh đã định sẽ khó có thể thoát khỏi sự truy giết của pháp luật.
Đêm nay quả thực tôi ngủ không được yên. Tôi cứ mải chìm trong cơn ác mộng hư vô, kinh sợ thất thần, mồ hôi nhễ nhại.
Khi tôi tỉnh dậy, con gà trống trong sân đang gáy, chị Vương đã gánh nước từ trong làng về, chị gọi hai chúng tôi đi ăn sáng. Chiếc Land Rover trong sân đã không cánh mà bay. Tôi nhớ tới lời nói của Thằn Lằn vào tối qua, anh ta trở về Thạch Gia Trang để thăm dò thực hư.
Khi tôi đang thay quần áo, cột lại tóc thì vô tình trông thấy Trương Thành Nam đang ngồi ở bàn ăn ngoài phòng, ngón tay trắng trẻo, sạch sẽ anh mở một tờ giấy gấp nào đó, không nói chẳng rằng cứ nhìn chằm chằm vào những con chữ ở trong đó. Tôi bỗng nhận ra đó là kết quả xét nghiệm dương tính với AIDS của mình. Tôi bật dậy khỏi giường và lao như điên tới để cướp lại, anh quay lưng né tôi, ánh mắt như ngọn lửa thiêu đốt nghi hoặc nhìn tôi, tôi về vào khoảng không hét lên “Anh lấy được thứ này từ đâu ra vậy?”
Tôi nhớ đã vo nó lại thành một cục, ném vào thùng rác bên ngoài phòng khám, tôi nhớ rất rõ là đã không để lại chút sơ hở nào.
Trương Thành Nam tháo chụp đèn ra, ma sát lên chiếc bóng đèn đang nóng, tờ giấy kia rất nhanh đã bị cháy xém, anh mới mở lời nói “Đàn em của Thằn Lằn cũng làm xét nghiệm ở phòng khám đó.”
Tôi đã cố gắng hết sức để giấu anh, nhưng giờ đây chứng cứ rõ ràng, tôi cũng thể bịa đặt thêm gì. Tôi quỳ rạp dưới chân anh ấy, đôi mắt không chút dao động của anh đang phản chiếu lại khuôn mặt đỏ bừng bừng của tôi, đỏ hơn cả máu.
Tôi run rẩy có người lại, mặt vùi sâu vào giữa hai đầu gối “Thành Nam, là em đã sơ suất rồi. Tưởng Lan quá tàn nhẫn, cô ta dùng chính tính mạng của mình để kết liễu toàn bộ cuộc đời của em. Em đã bị huỷ hoại rồi, nhưng em sai ở chỗ đã làm liên luỵ đến anh. Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh “Bác sĩ nói, anh khả năng cũng 8, 9 phần bị lây nhiễm rồi.”
Tôi trước nay chưa từng hoảng sợ, sóng gió, trời đất sụp đổ, chẳng có gì là tôi chưa trải qua, chưa từng chống đỡ. Vậy mà người đàn ông tôi yêu thương, lại chết trong tay tôi. Tôi đã trở thành một con Cửu Long đao, cho dù có xuống địa ngục cũng không cách nào đối mặt được.
Đây chính là chấp niệm của Tưởng Lan.
Cô ta muốn viên ngọc phải bị tiêu huỷ, mới có thể nuốt trôi cơn hận này.
Anh bế tôi đi vào căn phòng một cách lạnh lùng. Gạch ngói lấm tấm sương mai, nắng còn chưa kịp hong khô. Cây sung ngoài hiên lung lay, đan xen với khuôn mặt của chúng tôi.
Râu của anh rất dày, rất cứng, mọc mơn mởn, nhưng anh không cạo đi. Anh nhẹ nhàng, dịu dàng nói: “Chết
chung không tốt hay sao?”
Câu nói của anh đã xé nát lớp mặt nạ giả vờ mạnh mẽ của tôi. Chết chung với nhau là tốt, nhưng tôi muốn anh được tiếp tục sống.
Tôi đã lên kế hoạch tất cả, để bảo vệ anh có thể trốn thoát chu toàn, tại sao anh lại thua ở ngay cửa ải này.
Tôi nằm trong vòng tay anh điên cuồng đấu tranh.
Tờ giấy xét nghiệm kia đã cháy đến không còn chút tro tàn nào.
Trương Thành Nam tuyệt nhiên không hề nhắc đến việc khiến tôi phải đau lòng. Kể từ hôm đó trở đi, chúng tôi đêm nào cũng quấn quýt bên nhau.
Giống như là hai kẻ điên vậy.
Sáng cũng làm, mà tốt cũng làm, đến nỗi cả hai mệt lử người, nhưng vẫn hận đến nỗi không thể đem hết tình yêu của cả một đời ra để thể hiện hết với nhau.
Tôi quấn chặt lấy anh, anh ôm chặt lấy tôi, thiêu đốt tôi như chim đại bàng bay vút lên trời xanh, hai chúng tôi như bông sen tuyết thà chết trên vách đá, như hai ngọn cỏ bị người đời quên lãng vướng vào ngọn tảo xanh. Hai chúng tôi hoà vào nhau, tôi là hơi thở của anh, anh là bộ dạng của tôi.
Anh thích những nếp nhăn mảnh mai nơi khoé mắt tôi, thích tiếng rên rỉ biến thái của tôi, thích mái tóc ngày càng khô cằn của tôi, thỉnh thoảng khi đến đoạn cao trào, anh phi nước đại, đôi môi nhợt nhạt của tôi và phần cổ của tôi sẽ bị tụ lại chút máu.
Tôi còn không dám nhìn bộ dạng lúc đó của mình. Nhưng anh lại không hề cảm thấy chán ghét.
Tôi bỗng nhận ra rằng Trương Thạnh Nam đã từ bỏ đấu tranh, hi vọng của anh đã bị huỷ hoại trong phút chốc, anh cũng không còn cưỡng cầu nó nữa.
Làm lại từ đầu, thống trị một phương, phong độ lừng lẫy, thống lĩnh giang hồ.
Lóc xương, lột da đổi lại sinh li từ biệt. Anh chẳng khác gì tôi.
Trừ đối phương ra, hàng ngàn hàng vạn mối tình ngày xưa sớm đã bị chôn cất trong lăng bia cao 3 mét và tan biến trong mây khói.
Anh ôm lấy cơ thể dần dần chìm trong cơn đê mê của tôi. Hôn lên khắp nơi trên cơ thể tôi. Anh gọi tên tôi, tôi mặc kệ, anh gọi tôi là Tiểu Ngũ, tôi mỉm cười đáp lại.
Tôi vẫn làm nũng, vẫn xảo quyệt. Chỉ là liên tục mệt mỏi nên ngủ thiếp đi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ tôi nghe thấy tiếng khóc của anh, anh úp mặt vào đôi bàn tay khóc nấc với niềm hối hận vô bờ bến.
Anh dường như đang chửi bản thân mình, nếu như cố gắng giữ tôi ở lại Đông Bắc, có phải là sẽ không có kết cục như ngày hôm nay không.
Nếu như anh sớm giết chết Tưởng Lan, nếu như anh chết trong ngôi đền bị thiên nhiên tàn phá, thì có phải Đức Phật sẽ phù hộ cho tôi rồi không?
Một Trương Thành Nam làm chấn động giang sơn, mưa bom đạn lạc, một người nắm giữ cả thiên hạ.
Anh nắm lấy bàn tay khô héo của tôi, như một đứa trẻ bơ vơ, tựa đầu vào trán tôi khóc thảm thiết.
Tôi không mở mắt mà chỉ nói với anh một câu “Số mệnh”.
Tôi không khuất phục trước số mệnh này.
Tôi khuất phục trước báo ứng.
Tôi và anh, đều là những kẻ tội đồ mà pháp luật không thể dung túng.
Anh hung hãn, thì tôi cũng độc ác. Tôi không sợ.
Nhưng lại không nỡ rời xa anh.
Tôi muốn sống một quãng thời gian dài, không có thăng trầm, không có chém giết cũng không có bóng tối.
Quãng đời còn lại trôi qua một cách giản đơn, trong sạch.
Tôi sợ nếu tôi chết trước, thời thế loạn lạc sẽ ép anh đến bước đường cùng, tôi thật sự không yên tâm.
Tôi hận thế giới bất công này, hận chúng thay đổi khó lường, hận chúng toàn những điều không ngờ trước, hận chúng đổi trắng thay đen, hận chúng bên dưới lớp vỏ bọc đẹp để toàn là những âm mưu bẩn thỉu và tâm cơ tàn ác.
Tôi quá yếu ớt, Thằn Lằn không chỉ một lần khuyên nhủ “Anh Trương mau đưa chị dâu tới bệnh viện đi, bệnh tình không thể trì hoãn thêm được nữa rồi.”
Trương Thành Nam vẫn lãnh đạm ôm lấy tôi, không muốn buông tay một chút nào “Không đi”.
Mãng Xà chết rồi. Tầng hai của sòng bạc AK tan hoang. Hà Bắc vốn đang có sóng gió nhưng nay lại bình lặng đến không ngờ. Công an án binh bất động, cuộc truy đuổi ở Đông Bắc cũng im bặt. Mọi thứ như hòn đá chìm vào trong biển không cặn.
Cuộc gặp gỡ trong cơn mưa tầm tã đã trở thành lời từ biệt giữa tôi và Tổ Tông, anh không còn mải đắm chìm nữa, mà đã tỉnh ngộ.
Trình Bảo Ái và Thẩm Hạo Hiên, khi quen biết tôi, anh tràn đầy năng lượng.
Tôi lúc đó là con cưng của thương hiệu Milan, một trong ba nhãn hàng nổi tiếng của Đông Bắc. Anh là một công tố viên trẻ và đầy triển vọng, đẹp trai, sang trọng và hào hoa.
Phải lòng nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, cứ ngỡ là ý trung nhân.
Nhưng không phải anh làm lỡ dở cuộc đời tôi.
Mà anh đã tạo nên thanh xuân của tôi.
Tôi không trách anh.
Mà còn cảm ơn anh. Cho đến tận lúc này, tôi vẫn cảm kích anh.
Anh khiến cho một Trình Bảo Ái tham lam, giả tạo này có thể yêu say đắm một lần.
Theo tính khí vốn có của Quan Lập Thành, sự biến mất của anh ta khiến tôi cảm thấy có chút ngạc nhiên. Tôi nhờ Thằn Lằn đi thăm dò về tin tức ở Bắc Kinh, anh ta nói Quan Lập Thành đã nhậm chức được ba tuần rồi. Bộ tham mưu của quân đội rất nghiêm ngặt trong việc điều tra, chưa nói đến việc một người sống, mà đến ngay cả một con chim cũng không dễ gì bay qua được tường thành.
Tôi đoán là anh ta sẽ không dễ dàng mà từ bỏ.
Cho đến tối hôm đó, khi tôi đang chất một đống cành cây khô thành một cái bếp lửa ở cuối cánh đồng hoa cả đầu làng. Xuyên qua ngọn lửa bập bùng, tôi trông thấy một chiếc xe quân sự từ con đường làng ghềnh đi tới, khu rừng che khuất mặt trời lặn. Ánh sáng yếu ớt còn lại phản chiếu lên biển số xe quân đội A001, khuôn mặt uể oải của người đàn ông đang lấp ló bên kia ô cửa sổ, các ngón tay của anh day day thái dương. Khi mí mắt của anh ta nâng lên, thì ấn định ngay trên người tôi.
Tôi không chút biểu cảm mở bao diêm ra, cẩn thận chặn lỗ thông gió lại. Chiếc xe vẫn đỗ im lìm. Một đôi giày bóng loáng hất tung bụi làm chúng bay tung tóe. Tôi vẫn tiếp tục công việc của mình như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Trương Minh”. Bảo vệ tắt đèn xe, cúi đầu nghe hiệu lệnh.
“Chuyên gia về bệnh truyền nhiễm tiên tiến nhất ở nước ngoài sẽ hội chẩn cho phu nhân, nếu điều trị có hiệu quả,
Một tòa nhà 80 tầng, một ngôi chùa không một bóng người qua lại thắp hương.
Một sa mạc không một ngọn cỏ, một hành lang được bao quanh bởi hàng rào cằn cỗi.
Tôi thậm chí còn không biết mình đã đi ra khỏi bệnh viện bằng cách nào. Sự sụp đổ như một cơn thủy triều dâng cao bóp nghẹt lấy cổ họng và cướp đi hơi thở của tôi.
Thế giới rộng lớn, những con người tin vào Phật giáo.
Người thì nói rằng biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.
Người khác lại nói Đức Phật từ bi phù hộ chúng sinh.
Cho dù có tồi tệ đến đâu, giấc mơ ở cõi dương gian đã vỡ vụn, chỉ cần uống một bát canh Mạnh Bà, để cắt đứt toàn bộ ân oán chốn phàm trần.
Không sống, không chết, không già, trôi dạt trên cánh đồng bất tận, rốt cục là lên bờ hay là xuống biển đây?
Phật nói rằng, Lí Dân tin tôi một cách mù quáng, vậy tôi tin ai. Tôi là cục đất sét mà các người nhào nặn, các người tạo ra tôi, rồi còn mơ tôi phổ độ cho hay sao; mạ lên người tôi một lớp vàng đặt trên nơi cao cao tại thượng, rồi tự coi đấy là năng lực của tôi.
Thực ra, đến mùi của ba nén nhang như thế nào tôi còn chưa ngửi thấy. Tôi không còn sinh khí, không còn hơi ấm.
Như một đứa ngốc đang chờ đợi trong vô vọng.
Thằn Lằn lái xe chở Trương Thành Nam trốn đến một ngôi làng bên ngoài ngoại ô, ở đó có một người phụ nữ góa chồng sống một mình, cô ta rất tham tiền, Thằn Lằn đưa cho cô một món tiền lớn, chỉ để mua lại một căn hầm đựng đầy bắp cải ăn hết cả một mùa đông và một căn phòng sạch sẽ, căn hầm vừa hay có thể tránh khỏi sự truy lùng, còn phòng ốc bên trên có thể để ở, Thằn Lắn đã đổi số điện thoại mới, tôi cũng không dùng điện thoại của mình, mà là trên đường tới đây đã rẽ vào mua chút đồ, tiện muộn luôn điện thoại của ông chủ ở cửa hàng để gọi, tôi lần theo hướng dẫn của anh ta tới được số 39 thôn Kiến Hưng, trong sân trồng một cây hoa Hòe tươi tốt, hiện tại đang là mùa hoa Hòe nở rộ, cánh hoa phủ trắng cả ngưỡng cửa bằng đá vôi.
Trương Thành Nam và Thằn Lằn vừa mới sắp xếp xong hành lý, chị Vương đang nhóm bếp để nấu cháo, chị nhìn thấy tôi qua ô cửa sổ hỏi “Cô có phải vợ của anh ta không?”
Tôi nói phải.
“Người đàn ông của cô bị thương rồi, đằng sau tai bị rách một lỗ lớn, ở quê không có thuốc, nên tôi đã tìm một ít rau dền, trộn với rượu trắng dùng để bôi lên vết thương, cô đừng có quên nhé, con bé nhà tôi hồi bé nghịch ngợm, mỗi lần như vậy cứ bôi vài ngày là sẽ khỏi.”
Tôi mò mẫm trong túi áo, rút ra một xấp tiền, đặt lên miệng giếng đá rồi nói “ Cảm ơn chị. Chúng tôi ở đây vài hôm, đã làm phiềr rồi.”
Cuộc đối thoại nhỏ nhẹ của chúng tôi truyền vào căn phòng, Thằn Lằn mở cửa ra, nhờ vào ánh sáng trong phòng, anh ta vui mừng “Chị dâu?” Tôi xách vali xông vào phòng, Thằn Lằn từ ngoài nói vọng vào “Anh Trương à, chị dâu đã bình an trở về rồi.”
Anh đỡ lấy chiếc vali nặng từ tay tôi, đặt nó lên lan can rồi đếm số súng ở bên trong, sau đó anh từ vách tường bước hai bước tới trước mặt tôi, anh ôm chầm lấy tôi, cánh tay anh run rẩy như vừa mới tìm lại được bảo bối tưởng như đã biến mất của đời mình. Anh ôm chặt tôi vào lồng ngực.
Tôi bỗng cảm thấy có chút nực cười. Lẽ nào không nực cười sao?
Trình Bảo Ái tôi đường đường là kế toán một công ty, giờ đây cũng lầm vào cảnh khổ sở như thế này.
Haiz.
Trương Thành Nam chiến tích đầy mình, vậy mà cũng có một ngày, thương tích khắp nơi, quân đội bị xóa sổ như thế này.
Ai là người thắng lợi cuối cùng đây?
Trong cuộc chiến này Quan Lập Thành chính là kẻ thắng lợi.
Thẩm Hạo Hiên thắng rồi sao? Anh ta để cho đồng minh giết cha, sẽ phải sống trong nỗi u uất cả đời, anh ta hận Thẩm Quốc Minh giết chết mẹ mình, mọi người đều biết, Quan Lập Thành mới chính là kẻ thù không đội trời chung của anh ta.
Anh ta với tôi có gì khác nhau đâu cơ chứ, cũng chỉ là những quân cờ trong tay người khác cả thôi.
Chỉ là quân cờ như tôi đây, đã hết giá trị lợi dụng rồi, chỉ đem vứt bỏ đi mà thôi. Anh ta được bầu vào tỉnh uỷ kiêm phụ trách ba tỉnh vùng Đông Bắc, những chuyện vô liêm sỉ từ trước đến nay, cũng sẽ không bao giờ bị phơi bày ra được nữa.
Thằn Lằn đóng rèm cửa lại “Anh Trương, em có huấn luyện vài người đàn em nghe theo lời chỉ bảo của em tại AK, thôn Kiến Hưng cách Thạch Gia Trang tận 3 giờ đi đường, thông tin của bọn họ không thể truyền tới tận đây được. Em mạo muội liên lạc, nên đã để lộ tung tích. Sáng sớm ngày mai, em sẽ đi thăm dò một vòng, xem vòng vây này có kẽ hở nào có thể lọt qua được chúng ta sẽ thoát đi, còn nếu không có, chúng ta phải tìm cách khác.”
Anh ta loay hoay treo tấm bản đồ lên cây gậy treo quần áo, đây là bản đồ toàn cảnh tỉnh Hà Bắc, anh ta chỉ vào chấm đỏ lấm tấm trên bản đồ rồi nói “Nơi này giáp núi, đường đi hiểm trở, có hàng rào chắn gây trở ngại làm yểm trợ, toàn bộ hành trình là 170 dặm, địa hình dốc và hiểm trở, ban ngày chỉ có xe tải qua lại, chúng ta khởi hành vào ban đêm, muộn lắm cũng chỉ mất một đêm là có thể qua được rồi.”
Anh ta lại chỉ vào vòng tròn màu xanh bên cạnh những chấm đỏ “Tại đây có thể bắt xe buýt để qua mặt cảnh sát, rồi xuống bến ở chợ nông sản. Ở đó có xe điện ba bánh. Em sẽ hộ tống anh và chị dâu tới bến xe, nhân viên soát vé ở cửa số 4 là bạn của em, cửa số 8 thì là đồng hương của em, em chỉ cần ra gặp là có thể qua cửa, đợi mọi người lên được tàu hoả, anh Trương, như vậy là chúng ta đã thoát được rồi.”
Trương Thành Nam là tội phạm vị thành niên đang bị truy nã ở tỉnh Hà Bắc, anh 17 tuổi xuống biển, 19 tuổi giết người, một vụ án chấn động các tỉnh phía Bắc, kì hạn truy nã 20 năm giờ chỉ còn 2 năm nữa, có thể nói là đang ngàn cân treo sợi tóc, nếu như anh có thể vượt qua được, để cho tội phạm ung dung ngoài vòng pháp luật thì không khác nào tát thẳng vào bộ mặt của Cục Công An. Cho nên toàn ngành dốc sức truy đuổi, quyết bắt cho bằng được, cũng như chịu sức ép từ Bộ Công An Bắc Kinh, anh trốn thì cũng trốn rồi, đành rằng an phận trốn cho kĩ đi, nay lại ăn uống nhậu nhẹt. Ngành công an sao phải khổ sở đến nỗi không màng đến mạng sống, từng người một hi sinh, Trương Thành Nam vẫn cứ ngày một tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Bắc, đến ngay cả Lâm Hào Hiên cũng phải nhường chỗ cho anh để anh trở thành anh cả của Kiều Tứ, đưa tổ chức xã hội đen của Trung Quốc lên một tầm cao mới. Cây cao gặp gió, hai thế giới hắc bạch gặp nhau tranh quyền tranh thế, anh đã định sẽ khó có thể thoát khỏi sự truy giết của pháp luật.
Đêm nay quả thực tôi ngủ không được yên. Tôi cứ mải chìm trong cơn ác mộng hư vô, kinh sợ thất thần, mồ hôi nhễ nhại.
Khi tôi tỉnh dậy, con gà trống trong sân đang gáy, chị Vương đã gánh nước từ trong làng về, chị gọi hai chúng tôi đi ăn sáng. Chiếc Land Rover trong sân đã không cánh mà bay. Tôi nhớ tới lời nói của Thằn Lằn vào tối qua, anh ta trở về Thạch Gia Trang để thăm dò thực hư.
Khi tôi đang thay quần áo, cột lại tóc thì vô tình trông thấy Trương Thành Nam đang ngồi ở bàn ăn ngoài phòng, ngón tay trắng trẻo, sạch sẽ anh mở một tờ giấy gấp nào đó, không nói chẳng rằng cứ nhìn chằm chằm vào những con chữ ở trong đó. Tôi bỗng nhận ra đó là kết quả xét nghiệm dương tính với AIDS của mình. Tôi bật dậy khỏi giường và lao như điên tới để cướp lại, anh quay lưng né tôi, ánh mắt như ngọn lửa thiêu đốt nghi hoặc nhìn tôi, tôi về vào khoảng không hét lên “Anh lấy được thứ này từ đâu ra vậy?”
Tôi nhớ đã vo nó lại thành một cục, ném vào thùng rác bên ngoài phòng khám, tôi nhớ rất rõ là đã không để lại chút sơ hở nào.
Trương Thành Nam tháo chụp đèn ra, ma sát lên chiếc bóng đèn đang nóng, tờ giấy kia rất nhanh đã bị cháy xém, anh mới mở lời nói “Đàn em của Thằn Lằn cũng làm xét nghiệm ở phòng khám đó.”
Tôi đã cố gắng hết sức để giấu anh, nhưng giờ đây chứng cứ rõ ràng, tôi cũng thể bịa đặt thêm gì. Tôi quỳ rạp dưới chân anh ấy, đôi mắt không chút dao động của anh đang phản chiếu lại khuôn mặt đỏ bừng bừng của tôi, đỏ hơn cả máu.
Tôi run rẩy có người lại, mặt vùi sâu vào giữa hai đầu gối “Thành Nam, là em đã sơ suất rồi. Tưởng Lan quá tàn nhẫn, cô ta dùng chính tính mạng của mình để kết liễu toàn bộ cuộc đời của em. Em đã bị huỷ hoại rồi, nhưng em sai ở chỗ đã làm liên luỵ đến anh. Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh “Bác sĩ nói, anh khả năng cũng 8, 9 phần bị lây nhiễm rồi.”
Tôi trước nay chưa từng hoảng sợ, sóng gió, trời đất sụp đổ, chẳng có gì là tôi chưa trải qua, chưa từng chống đỡ. Vậy mà người đàn ông tôi yêu thương, lại chết trong tay tôi. Tôi đã trở thành một con Cửu Long đao, cho dù có xuống địa ngục cũng không cách nào đối mặt được.
Đây chính là chấp niệm của Tưởng Lan.
Cô ta muốn viên ngọc phải bị tiêu huỷ, mới có thể nuốt trôi cơn hận này.
Anh bế tôi đi vào căn phòng một cách lạnh lùng. Gạch ngói lấm tấm sương mai, nắng còn chưa kịp hong khô. Cây sung ngoài hiên lung lay, đan xen với khuôn mặt của chúng tôi.
Râu của anh rất dày, rất cứng, mọc mơn mởn, nhưng anh không cạo đi. Anh nhẹ nhàng, dịu dàng nói: “Chết
chung không tốt hay sao?”
Câu nói của anh đã xé nát lớp mặt nạ giả vờ mạnh mẽ của tôi. Chết chung với nhau là tốt, nhưng tôi muốn anh được tiếp tục sống.
Tôi đã lên kế hoạch tất cả, để bảo vệ anh có thể trốn thoát chu toàn, tại sao anh lại thua ở ngay cửa ải này.
Tôi nằm trong vòng tay anh điên cuồng đấu tranh.
Tờ giấy xét nghiệm kia đã cháy đến không còn chút tro tàn nào.
Trương Thành Nam tuyệt nhiên không hề nhắc đến việc khiến tôi phải đau lòng. Kể từ hôm đó trở đi, chúng tôi đêm nào cũng quấn quýt bên nhau.
Giống như là hai kẻ điên vậy.
Sáng cũng làm, mà tốt cũng làm, đến nỗi cả hai mệt lử người, nhưng vẫn hận đến nỗi không thể đem hết tình yêu của cả một đời ra để thể hiện hết với nhau.
Tôi quấn chặt lấy anh, anh ôm chặt lấy tôi, thiêu đốt tôi như chim đại bàng bay vút lên trời xanh, hai chúng tôi như bông sen tuyết thà chết trên vách đá, như hai ngọn cỏ bị người đời quên lãng vướng vào ngọn tảo xanh. Hai chúng tôi hoà vào nhau, tôi là hơi thở của anh, anh là bộ dạng của tôi.
Anh thích những nếp nhăn mảnh mai nơi khoé mắt tôi, thích tiếng rên rỉ biến thái của tôi, thích mái tóc ngày càng khô cằn của tôi, thỉnh thoảng khi đến đoạn cao trào, anh phi nước đại, đôi môi nhợt nhạt của tôi và phần cổ của tôi sẽ bị tụ lại chút máu.
Tôi còn không dám nhìn bộ dạng lúc đó của mình. Nhưng anh lại không hề cảm thấy chán ghét.
Tôi bỗng nhận ra rằng Trương Thạnh Nam đã từ bỏ đấu tranh, hi vọng của anh đã bị huỷ hoại trong phút chốc, anh cũng không còn cưỡng cầu nó nữa.
Làm lại từ đầu, thống trị một phương, phong độ lừng lẫy, thống lĩnh giang hồ.
Lóc xương, lột da đổi lại sinh li từ biệt. Anh chẳng khác gì tôi.
Trừ đối phương ra, hàng ngàn hàng vạn mối tình ngày xưa sớm đã bị chôn cất trong lăng bia cao 3 mét và tan biến trong mây khói.
Anh ôm lấy cơ thể dần dần chìm trong cơn đê mê của tôi. Hôn lên khắp nơi trên cơ thể tôi. Anh gọi tên tôi, tôi mặc kệ, anh gọi tôi là Tiểu Ngũ, tôi mỉm cười đáp lại.
Tôi vẫn làm nũng, vẫn xảo quyệt. Chỉ là liên tục mệt mỏi nên ngủ thiếp đi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ tôi nghe thấy tiếng khóc của anh, anh úp mặt vào đôi bàn tay khóc nấc với niềm hối hận vô bờ bến.
Anh dường như đang chửi bản thân mình, nếu như cố gắng giữ tôi ở lại Đông Bắc, có phải là sẽ không có kết cục như ngày hôm nay không.
Nếu như anh sớm giết chết Tưởng Lan, nếu như anh chết trong ngôi đền bị thiên nhiên tàn phá, thì có phải Đức Phật sẽ phù hộ cho tôi rồi không?
Một Trương Thành Nam làm chấn động giang sơn, mưa bom đạn lạc, một người nắm giữ cả thiên hạ.
Anh nắm lấy bàn tay khô héo của tôi, như một đứa trẻ bơ vơ, tựa đầu vào trán tôi khóc thảm thiết.
Tôi không mở mắt mà chỉ nói với anh một câu “Số mệnh”.
Tôi không khuất phục trước số mệnh này.
Tôi khuất phục trước báo ứng.
Tôi và anh, đều là những kẻ tội đồ mà pháp luật không thể dung túng.
Anh hung hãn, thì tôi cũng độc ác. Tôi không sợ.
Nhưng lại không nỡ rời xa anh.
Tôi muốn sống một quãng thời gian dài, không có thăng trầm, không có chém giết cũng không có bóng tối.
Quãng đời còn lại trôi qua một cách giản đơn, trong sạch.
Tôi sợ nếu tôi chết trước, thời thế loạn lạc sẽ ép anh đến bước đường cùng, tôi thật sự không yên tâm.
Tôi hận thế giới bất công này, hận chúng thay đổi khó lường, hận chúng toàn những điều không ngờ trước, hận chúng đổi trắng thay đen, hận chúng bên dưới lớp vỏ bọc đẹp để toàn là những âm mưu bẩn thỉu và tâm cơ tàn ác.
Tôi quá yếu ớt, Thằn Lằn không chỉ một lần khuyên nhủ “Anh Trương mau đưa chị dâu tới bệnh viện đi, bệnh tình không thể trì hoãn thêm được nữa rồi.”
Trương Thành Nam vẫn lãnh đạm ôm lấy tôi, không muốn buông tay một chút nào “Không đi”.
Mãng Xà chết rồi. Tầng hai của sòng bạc AK tan hoang. Hà Bắc vốn đang có sóng gió nhưng nay lại bình lặng đến không ngờ. Công an án binh bất động, cuộc truy đuổi ở Đông Bắc cũng im bặt. Mọi thứ như hòn đá chìm vào trong biển không cặn.
Cuộc gặp gỡ trong cơn mưa tầm tã đã trở thành lời từ biệt giữa tôi và Tổ Tông, anh không còn mải đắm chìm nữa, mà đã tỉnh ngộ.
Trình Bảo Ái và Thẩm Hạo Hiên, khi quen biết tôi, anh tràn đầy năng lượng.
Tôi lúc đó là con cưng của thương hiệu Milan, một trong ba nhãn hàng nổi tiếng của Đông Bắc. Anh là một công tố viên trẻ và đầy triển vọng, đẹp trai, sang trọng và hào hoa.
Phải lòng nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, cứ ngỡ là ý trung nhân.
Nhưng không phải anh làm lỡ dở cuộc đời tôi.
Mà anh đã tạo nên thanh xuân của tôi.
Tôi không trách anh.
Mà còn cảm ơn anh. Cho đến tận lúc này, tôi vẫn cảm kích anh.
Anh khiến cho một Trình Bảo Ái tham lam, giả tạo này có thể yêu say đắm một lần.
Theo tính khí vốn có của Quan Lập Thành, sự biến mất của anh ta khiến tôi cảm thấy có chút ngạc nhiên. Tôi nhờ Thằn Lằn đi thăm dò về tin tức ở Bắc Kinh, anh ta nói Quan Lập Thành đã nhậm chức được ba tuần rồi. Bộ tham mưu của quân đội rất nghiêm ngặt trong việc điều tra, chưa nói đến việc một người sống, mà đến ngay cả một con chim cũng không dễ gì bay qua được tường thành.
Tôi đoán là anh ta sẽ không dễ dàng mà từ bỏ.
Cho đến tối hôm đó, khi tôi đang chất một đống cành cây khô thành một cái bếp lửa ở cuối cánh đồng hoa cả đầu làng. Xuyên qua ngọn lửa bập bùng, tôi trông thấy một chiếc xe quân sự từ con đường làng ghềnh đi tới, khu rừng che khuất mặt trời lặn. Ánh sáng yếu ớt còn lại phản chiếu lên biển số xe quân đội A001, khuôn mặt uể oải của người đàn ông đang lấp ló bên kia ô cửa sổ, các ngón tay của anh day day thái dương. Khi mí mắt của anh ta nâng lên, thì ấn định ngay trên người tôi.
Tôi không chút biểu cảm mở bao diêm ra, cẩn thận chặn lỗ thông gió lại. Chiếc xe vẫn đỗ im lìm. Một đôi giày bóng loáng hất tung bụi làm chúng bay tung tóe. Tôi vẫn tiếp tục công việc của mình như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Trương Minh”. Bảo vệ tắt đèn xe, cúi đầu nghe hiệu lệnh.
“Chuyên gia về bệnh truyền nhiễm tiên tiến nhất ở nước ngoài sẽ hội chẩn cho phu nhân, nếu điều trị có hiệu quả,