Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-190
Chương 190: Chúng ta kết hôn thật đi, được không
Cửa kính xe Mercedes hạ xuống, lộ ra nửa khuôn mặt buồn bã u ám, chỉ cần nhìn chiếc cắm lún phún râu của người đàn ông ấy, tôi đã nhận ra đó là ai.
Mấy chiếc xe theo sát phía sau lần lượt đi qua, bụi bay tứ tung, đất đá đầy trời, mọi âm thanh đều yên ắng lại, người đàn ông đưa tay che miệng, dứt khoát nói: "Tham mưu trưởng Quan, cảm giác sau khi xem trò vui thế nào, không tâm sự với tôi một chút sao?"
Đôi chân dài của Quan Lập Thành thu lại, chậm rãi vuốt ve tấm lưng trắng mịn của tôi, tôi run lẩy bảy, co quắp trong lồng ngực của anh ta, sợ Tổ Tông sẽ trông thấy tôi đang quần áo xộc xệch hiện giờ.
Người tôi quan tâm là anh, là tình cũ, hay là danh dự, tôi không phân rõ được. Tôi chỉ cảm thấy mình chật vật như vậy, tội gì phải đâm đầu vào nguy hiểm để lưu giữ ký ức của anh. "Tôi mạo muội hỏi một câu, số hàng hoá của kiểm sát trưởng Thẩm ở bến tàu phía Bắc, rốt cuộc là cái gì?"Tổ Tông sâu xa nói: "Tham mưu trưởng Quan đúng là người tài giấu nghề đoán mò đây."
Nói đến đây, trong lòng biết rõ, người thông minh giao đấu với nhau, không nói thẳng ra chính là quy tắc, lời có thể nói thì đã nói, còn cái gì không nói được, là tử huyệt.
Quan Lập Thành khiêm tốn cười: "Lại khó hiểu rồi, cũng không đánh lại vị trùm xã hội đen đã đùa giỡn cả ba bộ phận công an, kiểm sát, tư pháp kia."
Ngọn đèn bên trong mui xe lúc sáng lúc tối, tựa như chim ưng, lại vừa như con báo, cũng tựa con sói hoang, giọng điệu của Tổ Tông u ám: "Trước đây cho rằng, chuyện ở Đông Bắc không vượt khỏi tầm tay của tôi, bạch đạo có ông già nhà tôi, tôi chưa từng để đến bất kỳ ai."
Anh thảo vài cúc áo ra, vùng chân mày đã tỏ ra vô cùng chán chường: Thành Nam ngầm chơi đùa, Đông Bắc không có ai là đối thủ của anh ta. Phân lượng của Vương là bao nhiêu, tôi tự có cân nhắc. Anh ta không hạ được bàn cờ này, từ đầu đến cuối vốn chính là một cái bẫy. Hơn nữa tuyệt đối không phải là hợp tác đơn thuần, Trương Thành Nam nắm được điểm yếu của Vương ngay cả cháu gái anh ta cũng chịu hy sinh để làm con cờ, thế giới mới ở Cửu Long, dần dần phải triển dưới sự hảo hộ của Trương Thành Nam, mà tham mưu trưởng Quan, ở giới quan chức Đông Bắc, có tính toán, muốn lợi dụng chút ở trung ương, chỉ một con đường duy nhất, trừ tận gốc khối u ác tính Trương Thành Nam này. Hôm nay đã thành một hồi chuyện ly kỳ. Đả thôngHồng Kông, Trung Lư rơi vào tay giặc, Ma Cao và Văn Nam là sào huyệt thứ hai của anh ta."
Tổ Tông nói đến đây thì ngừng lại, anh bực mình châm một điều thuốc, cau mày rít một hơi.
Quan Lập Thành dường như không hoàn toàn để ý, vô cùng bình tĩnh, che giấu dã tâm rất khá, tôi như có ảo giác, anh ta thực sự thoả mãn không bước tiếp hay không, cái khăn che mặt mà tôi đã vạch trần kia, đó là ý đồ muốn lật đổ quyền lực của Thẩm Quốc Minh, Quan Lập Thành có chức vụ trong Chính phủ, là một người đàn ông hiện không tranh với đời sao?
Anh ta lười biếng tì trán, hơi cụp mắt lại, không nhanh không chậm nói: "Kiểm sát trưởng Thẩm nhờ vả sai người, bị Vương Lầm che đậy, hai năm qua anh liên tục treo cổ ông ta, thời thể thay phiên chuyển rời, ông ta sẽ không chịu để yên. Cùng là người làm trong nhà nước, tôi gợi ý cho kiểm sát trưởng Thẩm một chiêu."
Anh ta không giấu được vẻ vui sướng nơi đuôi mắt: "Một lá đơn từ chức, vứt ở phòng làm việc ở viện kiểm sát tỉnh, từ chức, sự việc đã bại lộ, thư ký Thẩm cũng tiện hiểu được.
Tổ Tông nghe ra vẻ trào phúng bỏ đá xuống giếng trong lời nói của Quan Lập Thành, cùng với sự hả hệ bình chân như vại của anh ta, thật sự cũng không quá sai, cho dù ba rương súng ống đạn được có áp tải đến văn phòng tỉnh hay tỉnh uỷ không, sự tồn tại của nó trong tay Trương Thành Nam, không thể nghi ngờ là là quả b hẹn giờ nguy hiểm cản bước Tổ Tông, nó không thấy mặt trời thì thôi, một khi lộ ra ngoài,buôn giới vũ khí, cố tình vi phạm pháp luật, tước quyền lực, khó tránh khỏi kiếp mọt gông.
Quan Lập Thành không để ý tới tình cảm của bạn cùng tâm sự, Tổ Tông cũng đi thẳng vào vấn đề: "Tham mưu trưởng Quan xuất hiện ở bến tàu, thật là trùng hợp, cố ý cũng được, Trương Thành Nam tỉnh toán chi li, trừ cá mè một lửa cùng với anh ta ra, sau khi thu hoạch thì đều tính sổ như nhau. Lâm Hào Kiện, cô Cửu trước đây đều là đồng minh của anh ta, cuối cùng chẳng phải trở mặt không thừa nhận sao? Trương Thành Nam gian xảo dối trá, tôi tốt xấu gì cũng làm quan chức như tham mưu trưởng Quan, chỉ với lý do này, người phải người không, người gần người xa, anh tự có kết luận."
Quan Lập Thành giả vờ mệt mỏi ngáp: "Tôi không coi nhẹ được sao."
Già néo đứt dây, giận quá hoá rồ, Tổ Tông bị bao vậy tứ phía tức nước vỡ bờ, không thể tránh khỏi rơi vào đường cùng, thế nhưng vẫn rộng rãi: "Tham mưu trưởng Quan không lộ diện, chỉ lo thân mình. Nhưng khi anh bước đến cửa khẩu, còn có lựa chọn sao?" Anh ta như có điều suy nghĩ: "Có lẽ là không."
Tổ Tông không còn gì để nói nữa, anh bỏ lại một câu tôi chờ tin tức từ anh, kéo cửa kính xe lên.
Tiếng buồn bực kéo dài ba bốn giây, tôi vô thức ngẩng đầu lên, giữa chút khoảng cách còn sót lại, là con ngươi sắc lẹm của anh ta, đúng lúc dừng trên người tôi, tôi hoảng hốt, đầu thoảng cúi thấp hơi.
Cửa sắt được kéo ra, tiếng khoá rơi kêu vang, Quan Lập Thành ra chỉ thị cho Trương Minh khởiđộng thiết bị ngăn lại.
Cuối để con sông và tháp Minh Châu, dường như loé lên ánh lửa, trong tiếng còi đang vang vọng trầm bổng, ngọn lửa đã dần tắt trong mắt anh ta lại bừng lên.
Ánh mắt của anh ta không hề kiêng kị mà xâm lược chút sắc xuân như làn sóng mùa thu mà tôi lỡ để lộ, anh ta không giấu diễm, cũng đầy tính công kích.
Dường như chưa bao giờ tôi từng nhìn thấy khuôn mặt chăm chú ngắm nhìn này, tôi vẫn luôn sợ phải đối mặt với anh ta, anh ta mang đến cho tôi cảm giác tự ti vô cùng phức tạp, một giảm giác nhơ bẩn đến cùng cực, anh ta là một tấm gương, soi chiếu những thăng trầm của thế gian, thiện ác, xấu đẹp, soi đến tận ranh giới truỵ lạc của tôi, một gái gọi lắng lợ không biết liên sỉ, người dính một chút tội ác, cũng thẹn với sự xét xử thanh liêm tự phụ của Quan Lập Thành.
Anh ta vô cùng điển trai, nếu nói điển trai không thể miêu thể được khuôn mặt của anh, thì chắc chắn là tư thế oai hùng khiến ai nấy cũng đều phải kinh sợ của anh ta, cho dù yên lặng không nói gì, cũng có thể dễ dàng thu hút ánh nhìn của phụ nữ, mãi mãi giữ vẻ điểm tĩnh và phong thái giỏi giang của đàn ông, là liều thuốc độc trí mạng nhất.
Quan Lập Thành lại hôn lấy môi tôi, ngón tay lúc nặng lúc nhẹ ma sát tôi, không có chút kỹ xảo gì, thậm chí còn mang chút thô lỗ và không khống chế được, tôi không khó chịu chút nào, trái lại còn thấytrái tim như được an ủi, nụ hôn của anh ta vô cùng nồng thắm, dường như đang vẽ một bức tranh trên nước da của tôi, mỗi một lần mút mát và cắn lấy, đều vô cùng triền miên quyến rũ.
Tôi kìm lại bản thân mình, bầu không khí trốn tránh càng ngày càng đậm hơn, nuốt tiếng rên rỉ xuống cổ họng, mỗi lưỡi anh ta liếm lấy cổ tôi, vẻ cười như có như không: "Mặc dù kỹ thuật không đến nơi đến chốn, cô Quan cũng không phản ứng cho có lệ, giữ mặt mũi cho chồng sao?"
Anh ta vừa dứt lời, chợt đè tôi xuống, tôi nằm trên ghế, biết rõ cuộc hôn nhân mang tính giao trịch này vô hình trung đã thay đổi chút mùi vị của nó, tôi tự tin tôi có thể không chế, Quan Lập Thành cũng vậy, thế nhưng chúng tôi lại quên mất, ham muốn và sự cô quạnh lớn đến nhường nào.
Nó ăn mòn, tàn hại lý trí con người, chúng tôi sống trong tình trạng hai bên không để nhau vào trong mắt, sớm chiều ở chung, ai cũng không làm được cục diện đáng buồn.
Móng tay tôi túm lấy quần áo bằng lụa rơi lả tả ở góc xe, thứ to lớn của Quan Lập Thành chen giữa khe ngực tôi, đưa đẩy từng chút một, tiết tấu vừa kịch liệt vừa nhịp nhàng khiến tôi không thể chịu nổi, anh ta làm lính đã hai mươi mốt năm, sự ngang ngược và tàn bạo đã ăn sâu trong máu, tôi không thể nào tập trung một trăm phần trăm được, lấy đâu ra vui sướng, chỉ có đau đớn dẫn vặt.
Tôi gắng sức ngửa ra sau, mở rộng thân thể ngã trên đùi anh ta, đổi hướng bên trong không gian xechật hẹp, quỳ gối dưới chân anh ta, ngửa mặt ngậm lấy, ấm áp đến bất chợt, khiến cho thân dưới anh ta bỗng chợt cứng đờ.
Anh ta run rẩy, ngấm ngầm chịu đựng, khẽ rên rỉ.
Gần xanh nhanh chóng nổi đầy gò má lẫn trán anh ta, anh ta làm như vô cùng sảng khoái, vừa như bị hành hạ đến cùng cực.
Mùi tanh tanh nồng nặc, mùi xà phòng rất nhẹ, lượn lờ quanh mũi, tôi dùng hết sức mới quen với góc độ và không gian chật hẹp này, nhiệt độ nóng bỏng suýt nữa khiến tôi bị thương, tôi không hiểu, sao lại có độ nóng bất thường đến vậy.
Xe chạy bon bon về phía trước, trên cửa kính xe là tầng tầng sương trắng, từng giọt nước long lanh chảy xuống, Thanh Tân qua nửa đêm, phố thị lại bắt đầu xôn xao, chưa hề ngủ say, vừa rực rỡ vừa đầy mùi nhục dục. Cửa kính của nhà hàng bên đường vẫn ánh lên ngọn đèn sáng loá sầm uất, bị cái lạnh hoá thành ảo ảnh, ánh đèn chiếu vào bên trong xe, miêu tả đường nét mặt mày đang trong cơn mê đắm của Quan Lập Thành, chiếu lên khuôn mặt ửng đỏ đầy vẻ đau đớn của tôi.
Anh ta thở hổn hển, bàn tay đang đè lấy gáy tôi run rẩy, gầm nhẹ lên một tiếng, tôi nhắm mắt lại, chất lỏng nóng chảy trong khoang miệng còn gấp mấy lần so với ánh đèn.
Tôi gục xuống đầu gối anh ta, cố ém hơi lại, Quan Lập Thành bao bọc lấy thân thể mảnh khảnh của tôi, coi tôi như một vật trong lòng bàn tay anh ta, run rẩy buông thả, khép lại, rồi ép buộc phải lột ra, loã lồ, mặtmũi tái nhợt như một hòn đảo hoang xưa cũ, không một ngọn cỏ, hồn bay phách lạc. "Biết lần đầu tiên tôi trông thấy em, nghĩ gì không."
Tôi mệt mỏi vô cùng, khẽ co quắp người lại.
Anh ta luồn vào mái tóc dài của tôi: "Một cô nàng bán rẻ tiếng cười để mua vui, một cao chức cấp cao cả đời phong lưu, vô tình gặp."
Những lời này, như cọng lông vũ nhẹ bỗng, càng giống như một khối nam châm cứng rắn, đánh vào lòng tôi, cháy rụi thành tro tàn không mất, cũng không thể quét đi hết.
Tôi rưng rưng nước mắt, chết lặng nhìn anh ta, ánh mắt của anh ta như có sức có thể đâm thấu lòng người, có sự dịu dàng đầu độc linh hồn mục ruỗng, tôi hỏi anh ta, vậy anh thì sao.
Anh ta nói: "Tôi coi em là một người phụ nữ mưu mô quỷ kế, lợi dụng để hãm hại." Cúi đầu cười, tiếng cười khiến người khác yên lòng: "Thế gian này nói, người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Em trong lòng tôi, không đáng thương, cũng không đáng giận. Em chỉ là một người con gái, đáng được có một cuộc sống yên ổn như mọi phụ nữ khác." "Em đáng sao?" Tôi như rơi vào mây mù, bao la mờ mịt, không nhìn thấy phương hướng: "Lập Thành, mấy năm nay, cuộc sống của em kinh khủng lắm, anh chưa từng thấy dáng vẻ tàn độc của em, cũng chưa từng trải trò đùa tình ái của em, phóng túng bỡn cợt đàn ông trong lòng bàn tay."Xe rẽ vào một con đường, nghiên qua một cục đá, anh ta vừa ôm vừa kéo mông tôi, giúp tôi thoát khỏi cảnh xóc này, anh ta vừa mặc quần áo giúp tôi, vừa chỉ một góc tường ẩm mốc sau trận gió tuyết ở trên phố: "Em nhìn đi."
Tôi mãi mới hoàn hồn, nhìn sang phía anh ta chỉ, băng giá dưới mái hiên, đang tan ra từng chút một, nhỏ tí tách xuống khe hở của cục gạch màu đỏ, một cành cây đang ương ngạnh đâm chồi, rất xấu, rất gầy, bất khuất đung đưa trong đêm khuya lạnh giá.
Quan Lập Thành hôn lên tại tôi, giọng nói của anh vẫn khàn khàn, vương chút dư vị của tình dục: "Cành cây trong kẽ nứt kia, khi nó nở rộ rất đẹp, cho dù mọc ở trong khe nứt đó, nó cũng rất hút mắt, đúng không?"
Tôi ngày người hồi lâu, anh ta ôm chặt lấy tôi từ phía sau, khuôn mặt chân vào hãm vai: "Chúng ta kết hôn thật đi, được không."
Tôi quên mất tôi về như nào, cũng quên mất sau đó ra sao, được anh ta đưa vào rong phòng, nằm trên giường, tôi chỉ nhớ khi tỉnh lại, trong phòng chỉ có tôi, trời đã tờ mờ sáng, ánh mặt trời kia chiếu lên mặt tôi, tôi như điên nhảy xuống giường, chạy vào trong nhà tắm, quỳ sụp xuống cạnh bồn rửa ói mửa.
Ngón tay tôi cố sức móc cổ họng, những chất lỏng sền sệt kia, dường như rót vào trong lò luyện, tự động tan thành mây khói, hoà cùng một thể với tôi, như loại cây leo cuốn lấy dây dưa.
Tôi nhìn cái bóng trên mặt nước, sóng nước lặn tăn, khuôn mặt tôi cũng méo mó theo, tôi yên lặng một lúc lâu, quét hết chai lọ trên bàn đá cẩm thạchxuống, mặc cho chúng nó vỡ nát.
Mấy ngày vừa rồi, tôi ở chung với Quan Lập Thành vô cùng hài hoà, anh ta cũng không ép buộc tôi nữa, biểu hiện của anh ta vô cùng kiên nhẫn, chờ lần chủ động tiếp theo của tôi. Chúng tôi cùng giường chung tối, cũng ôm nhau ngủ, trừ lần đó ra, sức kiềm chế to lớn của anh ta cũng lồ lộ ra hết.
Tôi đợi đến ngày thứ tư, tin tức Tổ Tông bị uỷ ban kiểm tra kỷ luật điều tra truyền tới, tôi hoảng hồn, Trương Thành Nam hao hết sức lực để quyết đánh đến cùng, anh ta để yên cho Tổ Tông lột một lớp ra, chắc chắn sẽ không hài lòng.
Tôi gọi điện thoại cho Lam Linh, nhờ cô ta làm giúp tôi một chuyện, Lam Linh tách ra khỏi Mễ Loan, hai người ầm ĩ vô cùng khó chịu, bây giờ tôi nghi ngờ Mễ Loan, theo bản năng đề phòng cô ta, nhưng cần phải có chị em có quan hệ giúp tôi xung phong lót đường, Lam Linh đặc biệt muốn một chỗ an toàn, tôi đi theo Quan Lập Thành, cơ hội được tiếp xúc với quan chức cấp cap rất nhiều, tôi nhận lời cho cô ta một món hời này, đổi lấy sự chuẩn bị hết sức cho những trở ngại trước mắt giúp tôi của cô ta.
Tôi định bụng phát huy công dụng của tấm séc này, thuê taxi đến Câu lạc bộ Hoàng Thanh, chín giờ tối chính là lúc náo nhiệt, xạ hoa truy lạc nhất, các quan chức cấp cao thân phận cao quý đầy sảnh lớn, đưa mắt nhìn, không ít người quen, ngay cả Cổ Tỉnh Uỷ hai tháng trước đến mừng con gái rượu, cũng ôm lấy cô gái xanh tươi mơn mởn trẻ hơn anh ta mấy lần,
Cửa kính xe Mercedes hạ xuống, lộ ra nửa khuôn mặt buồn bã u ám, chỉ cần nhìn chiếc cắm lún phún râu của người đàn ông ấy, tôi đã nhận ra đó là ai.
Mấy chiếc xe theo sát phía sau lần lượt đi qua, bụi bay tứ tung, đất đá đầy trời, mọi âm thanh đều yên ắng lại, người đàn ông đưa tay che miệng, dứt khoát nói: "Tham mưu trưởng Quan, cảm giác sau khi xem trò vui thế nào, không tâm sự với tôi một chút sao?"
Đôi chân dài của Quan Lập Thành thu lại, chậm rãi vuốt ve tấm lưng trắng mịn của tôi, tôi run lẩy bảy, co quắp trong lồng ngực của anh ta, sợ Tổ Tông sẽ trông thấy tôi đang quần áo xộc xệch hiện giờ.
Người tôi quan tâm là anh, là tình cũ, hay là danh dự, tôi không phân rõ được. Tôi chỉ cảm thấy mình chật vật như vậy, tội gì phải đâm đầu vào nguy hiểm để lưu giữ ký ức của anh. "Tôi mạo muội hỏi một câu, số hàng hoá của kiểm sát trưởng Thẩm ở bến tàu phía Bắc, rốt cuộc là cái gì?"Tổ Tông sâu xa nói: "Tham mưu trưởng Quan đúng là người tài giấu nghề đoán mò đây."
Nói đến đây, trong lòng biết rõ, người thông minh giao đấu với nhau, không nói thẳng ra chính là quy tắc, lời có thể nói thì đã nói, còn cái gì không nói được, là tử huyệt.
Quan Lập Thành khiêm tốn cười: "Lại khó hiểu rồi, cũng không đánh lại vị trùm xã hội đen đã đùa giỡn cả ba bộ phận công an, kiểm sát, tư pháp kia."
Ngọn đèn bên trong mui xe lúc sáng lúc tối, tựa như chim ưng, lại vừa như con báo, cũng tựa con sói hoang, giọng điệu của Tổ Tông u ám: "Trước đây cho rằng, chuyện ở Đông Bắc không vượt khỏi tầm tay của tôi, bạch đạo có ông già nhà tôi, tôi chưa từng để đến bất kỳ ai."
Anh thảo vài cúc áo ra, vùng chân mày đã tỏ ra vô cùng chán chường: Thành Nam ngầm chơi đùa, Đông Bắc không có ai là đối thủ của anh ta. Phân lượng của Vương là bao nhiêu, tôi tự có cân nhắc. Anh ta không hạ được bàn cờ này, từ đầu đến cuối vốn chính là một cái bẫy. Hơn nữa tuyệt đối không phải là hợp tác đơn thuần, Trương Thành Nam nắm được điểm yếu của Vương ngay cả cháu gái anh ta cũng chịu hy sinh để làm con cờ, thế giới mới ở Cửu Long, dần dần phải triển dưới sự hảo hộ của Trương Thành Nam, mà tham mưu trưởng Quan, ở giới quan chức Đông Bắc, có tính toán, muốn lợi dụng chút ở trung ương, chỉ một con đường duy nhất, trừ tận gốc khối u ác tính Trương Thành Nam này. Hôm nay đã thành một hồi chuyện ly kỳ. Đả thôngHồng Kông, Trung Lư rơi vào tay giặc, Ma Cao và Văn Nam là sào huyệt thứ hai của anh ta."
Tổ Tông nói đến đây thì ngừng lại, anh bực mình châm một điều thuốc, cau mày rít một hơi.
Quan Lập Thành dường như không hoàn toàn để ý, vô cùng bình tĩnh, che giấu dã tâm rất khá, tôi như có ảo giác, anh ta thực sự thoả mãn không bước tiếp hay không, cái khăn che mặt mà tôi đã vạch trần kia, đó là ý đồ muốn lật đổ quyền lực của Thẩm Quốc Minh, Quan Lập Thành có chức vụ trong Chính phủ, là một người đàn ông hiện không tranh với đời sao?
Anh ta lười biếng tì trán, hơi cụp mắt lại, không nhanh không chậm nói: "Kiểm sát trưởng Thẩm nhờ vả sai người, bị Vương Lầm che đậy, hai năm qua anh liên tục treo cổ ông ta, thời thể thay phiên chuyển rời, ông ta sẽ không chịu để yên. Cùng là người làm trong nhà nước, tôi gợi ý cho kiểm sát trưởng Thẩm một chiêu."
Anh ta không giấu được vẻ vui sướng nơi đuôi mắt: "Một lá đơn từ chức, vứt ở phòng làm việc ở viện kiểm sát tỉnh, từ chức, sự việc đã bại lộ, thư ký Thẩm cũng tiện hiểu được.
Tổ Tông nghe ra vẻ trào phúng bỏ đá xuống giếng trong lời nói của Quan Lập Thành, cùng với sự hả hệ bình chân như vại của anh ta, thật sự cũng không quá sai, cho dù ba rương súng ống đạn được có áp tải đến văn phòng tỉnh hay tỉnh uỷ không, sự tồn tại của nó trong tay Trương Thành Nam, không thể nghi ngờ là là quả b hẹn giờ nguy hiểm cản bước Tổ Tông, nó không thấy mặt trời thì thôi, một khi lộ ra ngoài,buôn giới vũ khí, cố tình vi phạm pháp luật, tước quyền lực, khó tránh khỏi kiếp mọt gông.
Quan Lập Thành không để ý tới tình cảm của bạn cùng tâm sự, Tổ Tông cũng đi thẳng vào vấn đề: "Tham mưu trưởng Quan xuất hiện ở bến tàu, thật là trùng hợp, cố ý cũng được, Trương Thành Nam tỉnh toán chi li, trừ cá mè một lửa cùng với anh ta ra, sau khi thu hoạch thì đều tính sổ như nhau. Lâm Hào Kiện, cô Cửu trước đây đều là đồng minh của anh ta, cuối cùng chẳng phải trở mặt không thừa nhận sao? Trương Thành Nam gian xảo dối trá, tôi tốt xấu gì cũng làm quan chức như tham mưu trưởng Quan, chỉ với lý do này, người phải người không, người gần người xa, anh tự có kết luận."
Quan Lập Thành giả vờ mệt mỏi ngáp: "Tôi không coi nhẹ được sao."
Già néo đứt dây, giận quá hoá rồ, Tổ Tông bị bao vậy tứ phía tức nước vỡ bờ, không thể tránh khỏi rơi vào đường cùng, thế nhưng vẫn rộng rãi: "Tham mưu trưởng Quan không lộ diện, chỉ lo thân mình. Nhưng khi anh bước đến cửa khẩu, còn có lựa chọn sao?" Anh ta như có điều suy nghĩ: "Có lẽ là không."
Tổ Tông không còn gì để nói nữa, anh bỏ lại một câu tôi chờ tin tức từ anh, kéo cửa kính xe lên.
Tiếng buồn bực kéo dài ba bốn giây, tôi vô thức ngẩng đầu lên, giữa chút khoảng cách còn sót lại, là con ngươi sắc lẹm của anh ta, đúng lúc dừng trên người tôi, tôi hoảng hốt, đầu thoảng cúi thấp hơi.
Cửa sắt được kéo ra, tiếng khoá rơi kêu vang, Quan Lập Thành ra chỉ thị cho Trương Minh khởiđộng thiết bị ngăn lại.
Cuối để con sông và tháp Minh Châu, dường như loé lên ánh lửa, trong tiếng còi đang vang vọng trầm bổng, ngọn lửa đã dần tắt trong mắt anh ta lại bừng lên.
Ánh mắt của anh ta không hề kiêng kị mà xâm lược chút sắc xuân như làn sóng mùa thu mà tôi lỡ để lộ, anh ta không giấu diễm, cũng đầy tính công kích.
Dường như chưa bao giờ tôi từng nhìn thấy khuôn mặt chăm chú ngắm nhìn này, tôi vẫn luôn sợ phải đối mặt với anh ta, anh ta mang đến cho tôi cảm giác tự ti vô cùng phức tạp, một giảm giác nhơ bẩn đến cùng cực, anh ta là một tấm gương, soi chiếu những thăng trầm của thế gian, thiện ác, xấu đẹp, soi đến tận ranh giới truỵ lạc của tôi, một gái gọi lắng lợ không biết liên sỉ, người dính một chút tội ác, cũng thẹn với sự xét xử thanh liêm tự phụ của Quan Lập Thành.
Anh ta vô cùng điển trai, nếu nói điển trai không thể miêu thể được khuôn mặt của anh, thì chắc chắn là tư thế oai hùng khiến ai nấy cũng đều phải kinh sợ của anh ta, cho dù yên lặng không nói gì, cũng có thể dễ dàng thu hút ánh nhìn của phụ nữ, mãi mãi giữ vẻ điểm tĩnh và phong thái giỏi giang của đàn ông, là liều thuốc độc trí mạng nhất.
Quan Lập Thành lại hôn lấy môi tôi, ngón tay lúc nặng lúc nhẹ ma sát tôi, không có chút kỹ xảo gì, thậm chí còn mang chút thô lỗ và không khống chế được, tôi không khó chịu chút nào, trái lại còn thấytrái tim như được an ủi, nụ hôn của anh ta vô cùng nồng thắm, dường như đang vẽ một bức tranh trên nước da của tôi, mỗi một lần mút mát và cắn lấy, đều vô cùng triền miên quyến rũ.
Tôi kìm lại bản thân mình, bầu không khí trốn tránh càng ngày càng đậm hơn, nuốt tiếng rên rỉ xuống cổ họng, mỗi lưỡi anh ta liếm lấy cổ tôi, vẻ cười như có như không: "Mặc dù kỹ thuật không đến nơi đến chốn, cô Quan cũng không phản ứng cho có lệ, giữ mặt mũi cho chồng sao?"
Anh ta vừa dứt lời, chợt đè tôi xuống, tôi nằm trên ghế, biết rõ cuộc hôn nhân mang tính giao trịch này vô hình trung đã thay đổi chút mùi vị của nó, tôi tự tin tôi có thể không chế, Quan Lập Thành cũng vậy, thế nhưng chúng tôi lại quên mất, ham muốn và sự cô quạnh lớn đến nhường nào.
Nó ăn mòn, tàn hại lý trí con người, chúng tôi sống trong tình trạng hai bên không để nhau vào trong mắt, sớm chiều ở chung, ai cũng không làm được cục diện đáng buồn.
Móng tay tôi túm lấy quần áo bằng lụa rơi lả tả ở góc xe, thứ to lớn của Quan Lập Thành chen giữa khe ngực tôi, đưa đẩy từng chút một, tiết tấu vừa kịch liệt vừa nhịp nhàng khiến tôi không thể chịu nổi, anh ta làm lính đã hai mươi mốt năm, sự ngang ngược và tàn bạo đã ăn sâu trong máu, tôi không thể nào tập trung một trăm phần trăm được, lấy đâu ra vui sướng, chỉ có đau đớn dẫn vặt.
Tôi gắng sức ngửa ra sau, mở rộng thân thể ngã trên đùi anh ta, đổi hướng bên trong không gian xechật hẹp, quỳ gối dưới chân anh ta, ngửa mặt ngậm lấy, ấm áp đến bất chợt, khiến cho thân dưới anh ta bỗng chợt cứng đờ.
Anh ta run rẩy, ngấm ngầm chịu đựng, khẽ rên rỉ.
Gần xanh nhanh chóng nổi đầy gò má lẫn trán anh ta, anh ta làm như vô cùng sảng khoái, vừa như bị hành hạ đến cùng cực.
Mùi tanh tanh nồng nặc, mùi xà phòng rất nhẹ, lượn lờ quanh mũi, tôi dùng hết sức mới quen với góc độ và không gian chật hẹp này, nhiệt độ nóng bỏng suýt nữa khiến tôi bị thương, tôi không hiểu, sao lại có độ nóng bất thường đến vậy.
Xe chạy bon bon về phía trước, trên cửa kính xe là tầng tầng sương trắng, từng giọt nước long lanh chảy xuống, Thanh Tân qua nửa đêm, phố thị lại bắt đầu xôn xao, chưa hề ngủ say, vừa rực rỡ vừa đầy mùi nhục dục. Cửa kính của nhà hàng bên đường vẫn ánh lên ngọn đèn sáng loá sầm uất, bị cái lạnh hoá thành ảo ảnh, ánh đèn chiếu vào bên trong xe, miêu tả đường nét mặt mày đang trong cơn mê đắm của Quan Lập Thành, chiếu lên khuôn mặt ửng đỏ đầy vẻ đau đớn của tôi.
Anh ta thở hổn hển, bàn tay đang đè lấy gáy tôi run rẩy, gầm nhẹ lên một tiếng, tôi nhắm mắt lại, chất lỏng nóng chảy trong khoang miệng còn gấp mấy lần so với ánh đèn.
Tôi gục xuống đầu gối anh ta, cố ém hơi lại, Quan Lập Thành bao bọc lấy thân thể mảnh khảnh của tôi, coi tôi như một vật trong lòng bàn tay anh ta, run rẩy buông thả, khép lại, rồi ép buộc phải lột ra, loã lồ, mặtmũi tái nhợt như một hòn đảo hoang xưa cũ, không một ngọn cỏ, hồn bay phách lạc. "Biết lần đầu tiên tôi trông thấy em, nghĩ gì không."
Tôi mệt mỏi vô cùng, khẽ co quắp người lại.
Anh ta luồn vào mái tóc dài của tôi: "Một cô nàng bán rẻ tiếng cười để mua vui, một cao chức cấp cao cả đời phong lưu, vô tình gặp."
Những lời này, như cọng lông vũ nhẹ bỗng, càng giống như một khối nam châm cứng rắn, đánh vào lòng tôi, cháy rụi thành tro tàn không mất, cũng không thể quét đi hết.
Tôi rưng rưng nước mắt, chết lặng nhìn anh ta, ánh mắt của anh ta như có sức có thể đâm thấu lòng người, có sự dịu dàng đầu độc linh hồn mục ruỗng, tôi hỏi anh ta, vậy anh thì sao.
Anh ta nói: "Tôi coi em là một người phụ nữ mưu mô quỷ kế, lợi dụng để hãm hại." Cúi đầu cười, tiếng cười khiến người khác yên lòng: "Thế gian này nói, người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Em trong lòng tôi, không đáng thương, cũng không đáng giận. Em chỉ là một người con gái, đáng được có một cuộc sống yên ổn như mọi phụ nữ khác." "Em đáng sao?" Tôi như rơi vào mây mù, bao la mờ mịt, không nhìn thấy phương hướng: "Lập Thành, mấy năm nay, cuộc sống của em kinh khủng lắm, anh chưa từng thấy dáng vẻ tàn độc của em, cũng chưa từng trải trò đùa tình ái của em, phóng túng bỡn cợt đàn ông trong lòng bàn tay."Xe rẽ vào một con đường, nghiên qua một cục đá, anh ta vừa ôm vừa kéo mông tôi, giúp tôi thoát khỏi cảnh xóc này, anh ta vừa mặc quần áo giúp tôi, vừa chỉ một góc tường ẩm mốc sau trận gió tuyết ở trên phố: "Em nhìn đi."
Tôi mãi mới hoàn hồn, nhìn sang phía anh ta chỉ, băng giá dưới mái hiên, đang tan ra từng chút một, nhỏ tí tách xuống khe hở của cục gạch màu đỏ, một cành cây đang ương ngạnh đâm chồi, rất xấu, rất gầy, bất khuất đung đưa trong đêm khuya lạnh giá.
Quan Lập Thành hôn lên tại tôi, giọng nói của anh vẫn khàn khàn, vương chút dư vị của tình dục: "Cành cây trong kẽ nứt kia, khi nó nở rộ rất đẹp, cho dù mọc ở trong khe nứt đó, nó cũng rất hút mắt, đúng không?"
Tôi ngày người hồi lâu, anh ta ôm chặt lấy tôi từ phía sau, khuôn mặt chân vào hãm vai: "Chúng ta kết hôn thật đi, được không."
Tôi quên mất tôi về như nào, cũng quên mất sau đó ra sao, được anh ta đưa vào rong phòng, nằm trên giường, tôi chỉ nhớ khi tỉnh lại, trong phòng chỉ có tôi, trời đã tờ mờ sáng, ánh mặt trời kia chiếu lên mặt tôi, tôi như điên nhảy xuống giường, chạy vào trong nhà tắm, quỳ sụp xuống cạnh bồn rửa ói mửa.
Ngón tay tôi cố sức móc cổ họng, những chất lỏng sền sệt kia, dường như rót vào trong lò luyện, tự động tan thành mây khói, hoà cùng một thể với tôi, như loại cây leo cuốn lấy dây dưa.
Tôi nhìn cái bóng trên mặt nước, sóng nước lặn tăn, khuôn mặt tôi cũng méo mó theo, tôi yên lặng một lúc lâu, quét hết chai lọ trên bàn đá cẩm thạchxuống, mặc cho chúng nó vỡ nát.
Mấy ngày vừa rồi, tôi ở chung với Quan Lập Thành vô cùng hài hoà, anh ta cũng không ép buộc tôi nữa, biểu hiện của anh ta vô cùng kiên nhẫn, chờ lần chủ động tiếp theo của tôi. Chúng tôi cùng giường chung tối, cũng ôm nhau ngủ, trừ lần đó ra, sức kiềm chế to lớn của anh ta cũng lồ lộ ra hết.
Tôi đợi đến ngày thứ tư, tin tức Tổ Tông bị uỷ ban kiểm tra kỷ luật điều tra truyền tới, tôi hoảng hồn, Trương Thành Nam hao hết sức lực để quyết đánh đến cùng, anh ta để yên cho Tổ Tông lột một lớp ra, chắc chắn sẽ không hài lòng.
Tôi gọi điện thoại cho Lam Linh, nhờ cô ta làm giúp tôi một chuyện, Lam Linh tách ra khỏi Mễ Loan, hai người ầm ĩ vô cùng khó chịu, bây giờ tôi nghi ngờ Mễ Loan, theo bản năng đề phòng cô ta, nhưng cần phải có chị em có quan hệ giúp tôi xung phong lót đường, Lam Linh đặc biệt muốn một chỗ an toàn, tôi đi theo Quan Lập Thành, cơ hội được tiếp xúc với quan chức cấp cap rất nhiều, tôi nhận lời cho cô ta một món hời này, đổi lấy sự chuẩn bị hết sức cho những trở ngại trước mắt giúp tôi của cô ta.
Tôi định bụng phát huy công dụng của tấm séc này, thuê taxi đến Câu lạc bộ Hoàng Thanh, chín giờ tối chính là lúc náo nhiệt, xạ hoa truy lạc nhất, các quan chức cấp cao thân phận cao quý đầy sảnh lớn, đưa mắt nhìn, không ít người quen, ngay cả Cổ Tỉnh Uỷ hai tháng trước đến mừng con gái rượu, cũng ôm lấy cô gái xanh tươi mơn mởn trẻ hơn anh ta mấy lần,