Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-152
Chương 152: Tôi không thể giữ cô lại
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày nay không nghe thấy tin tức gì Trương Thành Nam, Tiến Bình hôm nào cũng đến biệt thự nhưng mà không đề cập đến tình hình gần đây của anh. Ban đầu tôi cho rằng anh ta không suôn sẻ ở Ninh Khiết, hoặc là lợi dụng mối quan hệ với bí thư tỉnh ủy, để chống lại thế lực của Thẩm Quốc Minh thủ lĩnh của tỉnh Long Giang, từ đó gây sức ép cho Tổ tông, nhượng bộ một bước.
Tuy nhiên, lời nói của Quan Lập Thành đã đánh thức tôi, dưới tình thế này nhúng chân vào bên đó chính là lội xuống bùn, đội ngũ lãnh đạo cấp cao của ba tỉnh dường như ngang tài ngang sức., nhưng thực chất quyền lực nằm trong tay nhà họ Thẩm. Danh hiệu Thổ Hoàng Để không phải là là tự nhiên mà có, những nhân vật lớn ở Ninh khiết cũng không ai dám quản, nếu có cách, tôi cũng sẽ không liều mạng bỏ mình mà cầu xin Quan Lập Thành ra mặt.
Một khi Phục Hưng số 7 cập cảng Cát Lâm tối nay, một trăm phần trăm Trương Thành Nam sẽ xuất hiện.
“Có lẽ tin tức bị sai lệch, thuyền vẫn lênh đênh trên sông, nếu Hạo Hiện điều động người, sẽ đánh rắn động cỏ.”
Giọng điệu của thư ký rất tự tin: “Cô Trình, viện trưởng viện kiểm sát Thẩm đã sắp xếp rất nhiều tai mắt, Trương Thành Nam sẽ không bao giờ lợi dụng sơ hở để vào cuộc, nhưng tin tức cô tung ra, chắc chắn chính xác chứ?”
Cả người tôi run lên một cái, có chút khó xử nhìn anh: “Sao vậy, anh đang nghi ngờ tôi hả?"
Anh khom người cúi đầu: “Cô Trình, thật sự không có gì sai sót sao.”
Tôi cười lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào mấy cảnh sát làm công ăn lương, Trương Thành Nam đã chết đói cách đây 20 năm rồi. Anh tưởng anh đi đến ngày hôm nay chỉ là tên tiểu tốt sao? Đến bản lĩnh đổi trắng thay đen cũng không có, anh còn nghênh ngang cái gì."
Những tiếng còi dài trên mặt sông rít lên không ngừng, làm rung chuyển mặt nước, làn khói trắng từ miệng ống khói bốc lên bay khắp không trung, một giây trước khi tro tàn biến mất, nó xuyên qua bầu trời và tan ra cùng với những đám mây dày.
Ba chiếc tàu nữa từ từ chạy vào bến tàu, đầu bến cảng tối om, thỉnh thoảng có một vầng ánh sáng từ ánh đèn pin chiếu vào, nhưng nó cũng không đáng kể rồi chìm xuống biển.
Chỉ có ánh sáng trắng từ mũi tàu.
Giống như đại bàng đang ẩn núp, giống như hai con mắt rồng, tỏa ra một thứ ánh sáng lạnh lùng kỳ lạ và đáng sợ, nước sông khuấy động làm cho sàn tàu liên tục bấp bênh, khiến người ta hoảng sợ.
Điều sợ hãi nhất trên thế giới này chính là không biết điều gì sẽ xảy ra vào giây tiếp theo.
Tâm trạng tôi đầy nặng nề theo sự hướng dẫn của thư ký, đi thẳng đến chiếc Mercedes Benz màu trắng đậu đã lâu, đèn xe đã tắt, tài xế đang dựa vào bên cửa hút thuốc, nhìn thấy tôi cách đó không xa liền vội vàng mở cửa.
Mỗi khi tôi đến gần ghế sau, ánh mắt tôi lại bất giác trở nên u buồn, khoảng thời gian này dường như trôi qua rất lâu, có quá nhiều chuyện trôi qua từ lâu, tôi không thể nhớ rõ được, những chuyện từ trước đến giờ người đàn ông này đối tốt với tôi, đối xử tệ với tôi, cũng dần dần phai mờ trong tâm trí.
Lúc Tổ Tông điên cuồng phóng túng, tình cảm của tôi, sự lưu luyến của tôi, nở ra những bông hoa ấm áp nhất.
Khi anh tự do phóng túng nhất, lạnh lùng bỏ rơi tôi, tôi đã phá vỡ giới hạn một con điểm, không còn là một tình nhân ham muốn tiền bạc, chính là người không ra người, ma không ra ma.
Khi đó, Tổ Tông của tôi khi quay về luôn nồng nặc mùi nước hoa, mỗi lần đều không, tôi đã ngửi tất cả các thương hiệu nước hoa xa xỉ đó, mỗi lần tay tôi càng lúc càng nắm chặt hơn, khi những vết móng tay trên lòng bàn tay cắt da thịt, chảy máu, tôi sâu sắc biết rằng tôi đã kết thúc.
Mễ Loan nói, tình yêu là bản thân mình đau trước.
Anh lặng lẽ ôm tôi giữa đêm, thỉnh thoảng nói những câu chửi thề mà anh vừa nói ở trên giường của một người phụ nữ khác.
Tư vị đó, Hồng Đào nói rằng chính là đã giẫm phải thứ rác rưởi và kinh tởm đến tột cùng, nhưng buộc phải ép bản thân quay lại và giẫm lên nó một lần nữa.
Sau một thời gian dài, Trình Bảo Ái nhất định sẽ không quên, một khoảng thời gian dài đó, không thể vứt bỏ mà đã cố gắng hết sức, kết quả của nó cũng không tính quá thảm, nhưng không phải là quỹ đạo mong muốn ban đầu.
Tôi đứng dưới vòm xe, qua những ánh sáng yếu ớt chiếu qua con đập, nhìn về vòm xe tối mờ, Tổ Tông đã cởi bỏ âu phục ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, cổ áo bị kéo ra một nửa, khuôn mặt chỉ còn vẻ tiều tụy mệt mỏi.
Cô thư ký gõ nhẹ vào cửa kính thủy tinh, nói với anh rằng cô Trình đến rồi.
Anh nhíu mày một cái, ngay lập tức quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào tôi không nói một lời, anh không hề lo lắng hay khó chịu, nhưng thờ ơ lạnh lùng nhìn tôi như vô hình, tôi không thể chịu đựng được sự trang nghiêm khiến tôi phải hoảng loạn đó, tôi vừa muốn nói, anh đã nhanh chóng giơ cổ tay lên giữ vai tôi, tôi ngay lập tức khuỵu gối và ngã vào chiếc ghế trống bên cạnh anh, tôi bị dọa sợ mặt trắng bệch, Tổ Tông đưa tay lên sờ lên đôi má bị gió biển se lạnh của tôi, vuốt ve nốt ruồi đỏ tinh xảo ở đuôi mắt, những đầu ngón tay ấm áp lướt qua lông mày, lướt qua ngang mặt,xuống dưới cằm, cuối cùng dừng lại ở đuôi tại.
Đó là nơi nhạy cảm nhất của tôi, trước đây chỉ cần anh chạm vào là tôi không khỏi rùng mình ngã vào vòng tay anh, anh thích tôi dựa vào hốc vai anh run rẩy, thích tôi gọi từng tiếng Hạo Hiên, thích những giọt mồ hôi của tôi chảy dài trên ngực anh.
Tuy nhiên lúc này, đôi mắt âm thầm của anh chăm chú, anh như muốn in sâu hình dáng của tôi vào trái tim mình, rồi xé nát ra từng mảnh, không để bất cứ ai chia sẻ sự độc đoán và ngang ngược, tôi chỉ cảm thấy thật u ám và hoảng sợ.
Những rào cản giữa tôi và Tổ tông không chỉ là mặt đạo đức, mà là thiên quân vạn mã, nó gần như hủy hoại tình cảm và sự tin tưởng.
“Trình Bảo Ái.”
Anh đang ngồi còn tôi nằm sấp, anh nhìn từ trên xuống, tát tôi một phát mạnh: “Những gì tôi nói với cô, còn nhớ không”
Xương lông mày của tôi đột ngột nhảy lên, mí mắt tôi căng ra run lên, tôi vẫn nhớ, sự cắn rứt lương tâm mạnh mẽ bao trùm lấy tôi, tôi và Trương Thành Nam đã ngủ với nhau.
Lần này rõ ràng là sự phản bội trắng trợn không tồn tại sự cắn rứt lương tâm, nó làm tôi và Tổ Tông không còn gì nữa, tôi cho rằng anh sẽ không hiểu, tôi cho rằng ngôi nhà bí mật đó, sẽ giống như trước đây, tất cả những ham muốn thối nát khó coi đó không nên bùng phát, nên bị chôn trong cát bụi, bị thiêu thành tro, theo bình minh mà kết thúc, không nên biết đến.
Tôi đã đánh giá thấp mật thám của Tổ Tông trên khắp vùng Đông Bắc và nhìn rõ lòng dạ của con người, tôi đã đánh giá cao năng lực che giấu của bản thân mình.
Trên thế gian có tám mươi nghìn chữ nhưng chỉ có một chữ tình là hại người nhất, ánh mắt của tôi, sự dao động của tôi, vẻ xúc động, hoảng loạn của tôi đã không thể che giấu được nữa.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ hoe rơi vào con người của anh, sự nhợt nhạt và yếu đuối không bao giờ khơi dậy anh nửa phần thương hại, thay vào đó còn làm bùng lên cơn giận dữ cuối cùng đè nén trong lồng ngực anh, tay anh lướt xuống cổ, dùng lực mạnh, kéo cằm tôi, lạnh lùng quát mắng: “Nói.”
Tôi chưa bao giờ trải qua một sự trói buộc đau đớn như vậy, xương bị ép giữa các ngón tay cứng rắn, một âm thanh đau đớn, phát ra một tiếng trật khớp giòn tan vang lên, nước mắt trào ra: “Hạo Hiên”
Anh chà xát môi tôi, khuôn mặt tôi gần như bị xé toạc dưới sự vũ phu anh: “Cô đang thách thức giới hạn của tôi sao. Trình Bảo Ái, giới hạn của tôi, giới hạn của tôi không ai có thể bước qua. Tôi đã để cho cô tự bảo vệ bản thân, đợi cho mọi chuyện lắng xuống tôi sẽ cho cô kết quả. Nhưng cô không đợi được.”
Anh ấy cúi xuống đầy áp lực, sống mũi áp vào trán tôi, tôi ngửi thấy mùi khói nồng nặc từ miệng anh ấy, mặc dù anh ấy âu yếm vuốt ve tôi, mặc dù đáy mắt của anh vẫn còn sự
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày nay không nghe thấy tin tức gì Trương Thành Nam, Tiến Bình hôm nào cũng đến biệt thự nhưng mà không đề cập đến tình hình gần đây của anh. Ban đầu tôi cho rằng anh ta không suôn sẻ ở Ninh Khiết, hoặc là lợi dụng mối quan hệ với bí thư tỉnh ủy, để chống lại thế lực của Thẩm Quốc Minh thủ lĩnh của tỉnh Long Giang, từ đó gây sức ép cho Tổ tông, nhượng bộ một bước.
Tuy nhiên, lời nói của Quan Lập Thành đã đánh thức tôi, dưới tình thế này nhúng chân vào bên đó chính là lội xuống bùn, đội ngũ lãnh đạo cấp cao của ba tỉnh dường như ngang tài ngang sức., nhưng thực chất quyền lực nằm trong tay nhà họ Thẩm. Danh hiệu Thổ Hoàng Để không phải là là tự nhiên mà có, những nhân vật lớn ở Ninh khiết cũng không ai dám quản, nếu có cách, tôi cũng sẽ không liều mạng bỏ mình mà cầu xin Quan Lập Thành ra mặt.
Một khi Phục Hưng số 7 cập cảng Cát Lâm tối nay, một trăm phần trăm Trương Thành Nam sẽ xuất hiện.
“Có lẽ tin tức bị sai lệch, thuyền vẫn lênh đênh trên sông, nếu Hạo Hiện điều động người, sẽ đánh rắn động cỏ.”
Giọng điệu của thư ký rất tự tin: “Cô Trình, viện trưởng viện kiểm sát Thẩm đã sắp xếp rất nhiều tai mắt, Trương Thành Nam sẽ không bao giờ lợi dụng sơ hở để vào cuộc, nhưng tin tức cô tung ra, chắc chắn chính xác chứ?”
Cả người tôi run lên một cái, có chút khó xử nhìn anh: “Sao vậy, anh đang nghi ngờ tôi hả?"
Anh khom người cúi đầu: “Cô Trình, thật sự không có gì sai sót sao.”
Tôi cười lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào mấy cảnh sát làm công ăn lương, Trương Thành Nam đã chết đói cách đây 20 năm rồi. Anh tưởng anh đi đến ngày hôm nay chỉ là tên tiểu tốt sao? Đến bản lĩnh đổi trắng thay đen cũng không có, anh còn nghênh ngang cái gì."
Những tiếng còi dài trên mặt sông rít lên không ngừng, làm rung chuyển mặt nước, làn khói trắng từ miệng ống khói bốc lên bay khắp không trung, một giây trước khi tro tàn biến mất, nó xuyên qua bầu trời và tan ra cùng với những đám mây dày.
Ba chiếc tàu nữa từ từ chạy vào bến tàu, đầu bến cảng tối om, thỉnh thoảng có một vầng ánh sáng từ ánh đèn pin chiếu vào, nhưng nó cũng không đáng kể rồi chìm xuống biển.
Chỉ có ánh sáng trắng từ mũi tàu.
Giống như đại bàng đang ẩn núp, giống như hai con mắt rồng, tỏa ra một thứ ánh sáng lạnh lùng kỳ lạ và đáng sợ, nước sông khuấy động làm cho sàn tàu liên tục bấp bênh, khiến người ta hoảng sợ.
Điều sợ hãi nhất trên thế giới này chính là không biết điều gì sẽ xảy ra vào giây tiếp theo.
Tâm trạng tôi đầy nặng nề theo sự hướng dẫn của thư ký, đi thẳng đến chiếc Mercedes Benz màu trắng đậu đã lâu, đèn xe đã tắt, tài xế đang dựa vào bên cửa hút thuốc, nhìn thấy tôi cách đó không xa liền vội vàng mở cửa.
Mỗi khi tôi đến gần ghế sau, ánh mắt tôi lại bất giác trở nên u buồn, khoảng thời gian này dường như trôi qua rất lâu, có quá nhiều chuyện trôi qua từ lâu, tôi không thể nhớ rõ được, những chuyện từ trước đến giờ người đàn ông này đối tốt với tôi, đối xử tệ với tôi, cũng dần dần phai mờ trong tâm trí.
Lúc Tổ Tông điên cuồng phóng túng, tình cảm của tôi, sự lưu luyến của tôi, nở ra những bông hoa ấm áp nhất.
Khi anh tự do phóng túng nhất, lạnh lùng bỏ rơi tôi, tôi đã phá vỡ giới hạn một con điểm, không còn là một tình nhân ham muốn tiền bạc, chính là người không ra người, ma không ra ma.
Khi đó, Tổ Tông của tôi khi quay về luôn nồng nặc mùi nước hoa, mỗi lần đều không, tôi đã ngửi tất cả các thương hiệu nước hoa xa xỉ đó, mỗi lần tay tôi càng lúc càng nắm chặt hơn, khi những vết móng tay trên lòng bàn tay cắt da thịt, chảy máu, tôi sâu sắc biết rằng tôi đã kết thúc.
Mễ Loan nói, tình yêu là bản thân mình đau trước.
Anh lặng lẽ ôm tôi giữa đêm, thỉnh thoảng nói những câu chửi thề mà anh vừa nói ở trên giường của một người phụ nữ khác.
Tư vị đó, Hồng Đào nói rằng chính là đã giẫm phải thứ rác rưởi và kinh tởm đến tột cùng, nhưng buộc phải ép bản thân quay lại và giẫm lên nó một lần nữa.
Sau một thời gian dài, Trình Bảo Ái nhất định sẽ không quên, một khoảng thời gian dài đó, không thể vứt bỏ mà đã cố gắng hết sức, kết quả của nó cũng không tính quá thảm, nhưng không phải là quỹ đạo mong muốn ban đầu.
Tôi đứng dưới vòm xe, qua những ánh sáng yếu ớt chiếu qua con đập, nhìn về vòm xe tối mờ, Tổ Tông đã cởi bỏ âu phục ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, cổ áo bị kéo ra một nửa, khuôn mặt chỉ còn vẻ tiều tụy mệt mỏi.
Cô thư ký gõ nhẹ vào cửa kính thủy tinh, nói với anh rằng cô Trình đến rồi.
Anh nhíu mày một cái, ngay lập tức quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào tôi không nói một lời, anh không hề lo lắng hay khó chịu, nhưng thờ ơ lạnh lùng nhìn tôi như vô hình, tôi không thể chịu đựng được sự trang nghiêm khiến tôi phải hoảng loạn đó, tôi vừa muốn nói, anh đã nhanh chóng giơ cổ tay lên giữ vai tôi, tôi ngay lập tức khuỵu gối và ngã vào chiếc ghế trống bên cạnh anh, tôi bị dọa sợ mặt trắng bệch, Tổ Tông đưa tay lên sờ lên đôi má bị gió biển se lạnh của tôi, vuốt ve nốt ruồi đỏ tinh xảo ở đuôi mắt, những đầu ngón tay ấm áp lướt qua lông mày, lướt qua ngang mặt,xuống dưới cằm, cuối cùng dừng lại ở đuôi tại.
Đó là nơi nhạy cảm nhất của tôi, trước đây chỉ cần anh chạm vào là tôi không khỏi rùng mình ngã vào vòng tay anh, anh thích tôi dựa vào hốc vai anh run rẩy, thích tôi gọi từng tiếng Hạo Hiên, thích những giọt mồ hôi của tôi chảy dài trên ngực anh.
Tuy nhiên lúc này, đôi mắt âm thầm của anh chăm chú, anh như muốn in sâu hình dáng của tôi vào trái tim mình, rồi xé nát ra từng mảnh, không để bất cứ ai chia sẻ sự độc đoán và ngang ngược, tôi chỉ cảm thấy thật u ám và hoảng sợ.
Những rào cản giữa tôi và Tổ tông không chỉ là mặt đạo đức, mà là thiên quân vạn mã, nó gần như hủy hoại tình cảm và sự tin tưởng.
“Trình Bảo Ái.”
Anh đang ngồi còn tôi nằm sấp, anh nhìn từ trên xuống, tát tôi một phát mạnh: “Những gì tôi nói với cô, còn nhớ không”
Xương lông mày của tôi đột ngột nhảy lên, mí mắt tôi căng ra run lên, tôi vẫn nhớ, sự cắn rứt lương tâm mạnh mẽ bao trùm lấy tôi, tôi và Trương Thành Nam đã ngủ với nhau.
Lần này rõ ràng là sự phản bội trắng trợn không tồn tại sự cắn rứt lương tâm, nó làm tôi và Tổ Tông không còn gì nữa, tôi cho rằng anh sẽ không hiểu, tôi cho rằng ngôi nhà bí mật đó, sẽ giống như trước đây, tất cả những ham muốn thối nát khó coi đó không nên bùng phát, nên bị chôn trong cát bụi, bị thiêu thành tro, theo bình minh mà kết thúc, không nên biết đến.
Tôi đã đánh giá thấp mật thám của Tổ Tông trên khắp vùng Đông Bắc và nhìn rõ lòng dạ của con người, tôi đã đánh giá cao năng lực che giấu của bản thân mình.
Trên thế gian có tám mươi nghìn chữ nhưng chỉ có một chữ tình là hại người nhất, ánh mắt của tôi, sự dao động của tôi, vẻ xúc động, hoảng loạn của tôi đã không thể che giấu được nữa.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ hoe rơi vào con người của anh, sự nhợt nhạt và yếu đuối không bao giờ khơi dậy anh nửa phần thương hại, thay vào đó còn làm bùng lên cơn giận dữ cuối cùng đè nén trong lồng ngực anh, tay anh lướt xuống cổ, dùng lực mạnh, kéo cằm tôi, lạnh lùng quát mắng: “Nói.”
Tôi chưa bao giờ trải qua một sự trói buộc đau đớn như vậy, xương bị ép giữa các ngón tay cứng rắn, một âm thanh đau đớn, phát ra một tiếng trật khớp giòn tan vang lên, nước mắt trào ra: “Hạo Hiên”
Anh chà xát môi tôi, khuôn mặt tôi gần như bị xé toạc dưới sự vũ phu anh: “Cô đang thách thức giới hạn của tôi sao. Trình Bảo Ái, giới hạn của tôi, giới hạn của tôi không ai có thể bước qua. Tôi đã để cho cô tự bảo vệ bản thân, đợi cho mọi chuyện lắng xuống tôi sẽ cho cô kết quả. Nhưng cô không đợi được.”
Anh ấy cúi xuống đầy áp lực, sống mũi áp vào trán tôi, tôi ngửi thấy mùi khói nồng nặc từ miệng anh ấy, mặc dù anh ấy âu yếm vuốt ve tôi, mặc dù đáy mắt của anh vẫn còn sự