Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-131
Chương 131: Cái ôm
Tôi đánh rơi cái bát màu tím, bột thức ăn cá rơi vãi trên mặt đất, một mùi nồng nặc bốc lên trong không khí, lúc này Hai Sói đang đứng bên cạnh nhìn thấy những đường gân xanh trên tay tôi: "Tôi sẽ phải người đưa cô qua đó, một tiếng trước, gián điệp đã báo Trương Thành Nam đã đến phố Hoàng giao lưu, cô đừng đem theo bất cứ thứ gì, cụ thể diễn như thế nào để lừa anh ta, thì tôi không phải là đối thủ của cô.”
Nơi ở cũng đã thu xếp kĩ rồi, Tổ Tông dùng tôi để đổi một cơ hội tốt, cho dù tôi không muốn cũng vô ích, mà ngược lại như vậy sẽ là không trung thành, làm tình nhân cũng có nỗi khổ, mà người ngoài sẽ không hiểu được.
Tôi hỏi anh ta, tôi sẽ ở đó bao lâu.
Anh ta cười nói đương nhiên là càng nhanh càng tốt, khó tránh sẽ đêm dài lắm mộng, việc lớn không thể chậm trễ.
Tôi thản nhiên như không có chuyện gì mà nhận khăn từ trong tay của bảo mẫu để lau tay, lại uống hai ngụm trà, mới từ từ đứng lên khỏi chỗ ngồi, sau đó đi qua một bức tường mà trên tường có gắn một chiếc tivi, tôi chợt nhận ra điều gì đó, sau đó nhìn vào vị trí thờ bồ tát.
Trước đây tôi không cảm thấy nó chói mắt, bây giờ nhìn lại, thì thấy thật mỉa mai.
Vị phật toàn năng không gì là không làm được, cũng không có cách nào vượt qua đau khổ, không cứu vớt được chúng sinh, cũng không thể xóa đi đau thương, bởi vì đó chỉ là vũng bùn vô lý.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, liền thu ánh mắt lại, ra lệnh cho bảo mẫu đập nó đi, đừng để tôi nhìn thấy nữa.
Bà ta bị dọa mặt như màu đất: "Cô Trình, đây là tượng quan âm tổng tử mà cô thỉnh ở chùa về, mới đặt được mấy tháng, còn chưa linh nghiệm, nếu như đập vỡ, thì tin vui có thể sẽ mất hết, cô hãy kiên nhẫn một thời gian nữa đi.”
Tại bay vạ gió, nghe những lời này, liền khiến tôi sởn tóc gáy: "Còn hơn như vậy. Đắc tội thần linh, sẽ bị báo ứng.” Tôi châm chọc, với ánh mắt khinh thường và giễu cợt, tôi liền cắt ngang cuộc nói chuyện: "Những lời nói dối hoang đường như vậy, bà cũng tin sao? Ném đi!”
Bảo mẫu thấy tôi đã quyết ý, cũng không nói nhiều nữa, dùng hai tay nâng tượng bồ tát, khi nâng cao qua đầu, tôi cũng không dừng lại, cứ dửng dưng bước lên lầu, đi lên được mấy bước, liền nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, như có sấm sét trên mặt đất, khiến da đầu và lưng của tôi cũng tê dại ngay lập tức, tôi nắm chặt tay vịn cầu thang một chút, quay đầu nhìn xuống, nhìn thấy món đồ sứ trắng như tuyết đã bị đập vỡ thành từng mảnh nhỏ như đống đổ nát, xấu hổ dưới chân của bảo mẫu, những bông hoa mẫu đơn đã che đi hình trên giày của bà ta.
Giữ không được, tại sao lại không tránh đi cơn đau dài.
Năm hương vị của cuộc sống, nếu thiếu đi một thứ thì cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc, nhưng vị đẳng quá nhiều, mà không có vị ngọt, thì người phụ nữ trung trinh nào cũng không còn sức lực để chờ đợi một người đàn ông.
Tôi dành thời gian đẹp nhất, sự cuồng nhiệt nhất, và sự liều lĩnh bất chấp, để chờ đợi Tổ Tông biết bao nhiêu ngày đêm, nhưng anh chia sẻ sự dịu dàng và tình cảm của mình với rất nhiều người.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi, nhưng anh càng ngày càng xa, ngày càng khó đoán, tôi ôm lấy anh, hôn anh, chiếm hữu anh, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, tôi không thể nắm lấy Tổ Tông được, thì thức tỉnh đã quá muộn, đối mặt với sự theo đuổi cuồng nhiệt như lúc đầu của anh, không biết từ lúc nào tôi lại đấu tranh, từ thảo nguyên hừng hực như lửa đến ánh sáng của các vì sao, đang cố gắng sống sót và chống chọi lại với cơn gió cuối cùng.
Tôi cũng trang điểm lại, đổi một bộ sườn xám màu tím ngắn, Trương Thành Nam không thích sắc đẹp do son phấn, nhưng cũng không được kém, màu tím vừa không quá nổi bật, nhưng cũng khiến người khác không khỏi ham muốn chiếm hữu.
Tổ Tông không phải là người không có thủ đoạn, cần phải dựa vào phụ nữ để ra trận đầu trước, nói khó nghe thì, đàn ông thật, mà phụ nữ không dùng, thì chỉ có thể chờ chết.
Mỗi nước cờ của Tổ Tông đều là một kế hoạch, anh tự có dụng ý riêng của mình.
Xe chạy ra khỏi sân, tôi nhìn hàng cây nguyệt quế đang nở rộ dưới ánh mặt trời, nhìn quá lâu, mắt tôi cũng đau không chịu nổi, tôi che môi và mũi bật khóc: "Hạo Hiên không đến đưa tôi một chuyến sao"
Tay lái của Hai Sói xoay nhanh, hàng cảnh hai bên đường lùi xa vô cùng hư ảo, như phủ một lớp tuyết mùa đông. “Anh Hiền hạ quyết tâm như vậy với cô, chỉ cần anh ấy nhìn thấy cô thì sẽ không nỡ nữa, nên anh ấy không đến. Cô cũng biết, lúc này là thời điểm quan trọng, anh Hiên dùng không ít người với Trương Thành Nam, để anh ta buông tay. Bản thân anh ấy cũng đang đánh cược một món lời lớn, không màng tình yêu nam nữ Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Đạo lý này tôi hiểu, chỉ là trong lòng không khổng chế được cảm thấy ngột ngạt và đau đớn. Lúc Tổ Tông hung dữ, thì khiến tôi tuyệt vọng và hoàn toàn xa lạ. Khi ân cần, khiến tôi như chìm trong hủ mật ngọt.
Trong xã hội thượng lưu, bọn họ đều đã thành tinh, mỗi bước đi như giẫm lên máu, tính kế trong vô hình, nhẫn nại của tôi chưa chắc bằng một phần mười của Tổ Tông.
Tôi nhận.
Tôi không bằng được.
Ai cho kỹ nữ có tình.
Xe đến câu lạc bộ phố Hoàng, không được lái xe vào cổng, xe phải dừng lại hơn mười mấy mét, tôi đi qua một mình, Hai Sói nhắc nhở tôi một câu, vị trí cô Thẩm cách tôi rất gần.
Tôi dừng lại một chút, Tổ Tông không cho tôi mười phần tình cảm chân thật, năm phần đã khó, chỉ có thể nắm chắc danh phận trong tay thì mới có thể lâu dài, tôi nhìn Hai Sói qua kính chắn gió một lúc: "Anh nói chắc chắn như vậy, anh là con sâu trong bụng anh ấy sao?” “Cô Trình thông minh như vậy, lật đổ Trương Thành Nam, cô cũng có công không nhỏ, anh Hiện đã ghi công của cô vào cục điều tra trung ương, nhà họ Văn thì có là gì, lại dám không nhường ra vị trí cô Thẩm
Tôi đột nhiên nói: "Đã chỉ dạy rồi.”
Hai Sói kéo cửa kính lên: "Cô Trình cũng nên nhớ một điều, nếu để trái tim ở hai nơi, trong hai bên có một bên ngã, thì cô cũng không có kết quả tốt, phải không?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, không nói lời nào, xoay người biến mất trong cánh cửa màu vàng.
Người phụ trách đón tôi là trợ lý của Mễ Loan, sau khi cô ta kết hôn, lại bắt đầu đi khắp nơi, ở những nơi đầy đủ ở phố Hoàng, thì sẽ không thiếu cô ta, những cấp dưới của Tổ Tông ở Lai Châu, một nửa là do Mễ Loan quản lý, cô ta quả thật rất có năng lực.
Trợ lý kéo tôi trốn sau một cột đá bằng cẩm thạch màu trắng”Phố Hoàng đã thay đổi lãnh đạo cao cấp mới, giám đốc vừa nhậm chức đang nói chuyện làm ăn với ông chủ Trương
Tôi hỏi cô ta còn ai nữa không.
Trợ lý cũng không rõ, liền bật máy liên lạc với người phục vụ ở lầu ba, đối phương rất nhanh đã trả lời, cô ta cúp máy vẻ mặt trịnh trọng: "Chỉ sợ bây giờ không tiện gặp được. Thủ lĩnh của Long Cát Ninh đến rồi, bốn người đều là cấp bậc đường chủ, có lẽ Phục Hưng số 7 cũng sắp hiện thân rồi.”
Còn cần cô ta phải nói? Phục Hưng số 7 chưa xuất hiện, Tổ ông cũng sẽ không tặng tôi đi, cho dù chúng ta nội ứng ngoại hợp thành công, thì khả năng trở lại làm sủng vật của anh rất cao, nói thẳng ra, trong chuyện nam nữ, phải kiểm soát được tình của mình, không nên để quá muộn, Tổ Tông mạo hiểm đánh một ván, nếu như không chiến thẳng, làm sao anh có thể nuốt được cơn tức này.
Cô Thẩm.
Hai chữ này như nốt chu sa trong lòng tôi, đụng vào cũng cảm thấy đau.
Tôi không trong sạch, lại ghen tuông, không đợi được ngày đó hay không.
Thay vì hứa hẹn, tốt hơn là đừng nói gì. biết có
Tôi đi thang máy lên lầu, khi cánh cửa mở ra có người hầu đứng ở cửa đợi tôi, dẫn tôi đến bên ngoài một cánh cửa sang trọng, kêu tôi dừng lại một chút, anh ta đi vào thông báo trước một tiếng, tôi liền kéo cổ tay anh ta: "Không cần đâu, tôi và ông chủ Trương của các người sẽ không để ý đến chuyện này.”
Anh ta nhíu mày, do dự: "Nhưng ở bên trong. “Khách quý sao. Tôi phủi chiếc khóa ngọc bích trên cổ áo sườn xám, hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo: "Còn tôi thì sao? Càng tôn quý hơn?”
Tất cả mọi người ở Thanh Tân ai mà không biết Trình Bảo Ái là chim hoàng yến của thái tử gia, sau khi đánh nhau ở ngoài phòng chính cô ta thua một cách kinh ngạc, thì trừ tờ giấy kết hôn ra, vị trí của Văn Nhật Hạ còn không bằng tôi, người hầu bị dọa cúi đầu: "Không dám.
Anh ta vội vàng xoay người khỏi hành lang, tôi ổn định lại tinh thần, áp mũi chân vào cánh cửa, mở ra được một khe hở.
Đột nhiên có mùi thuốc lá và rượu nồng nặc đập vào mặt của tôi, làm lông mi của tôi run lên, tôi nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc, dường như ở đâu thì Trương Thành Nam cũng có thể đặt biệt thu hút người khác, ba hồn bảy phách của tôi như bị nhốt vào ánh mắt của anh ta.
Anh ta chải ngược mái tóc và mái tóc quá dày, nên anh ta chỉ thoa một lớp sáp dưỡng mỏng, cũng khiến anh có sức sống lạ thường.
Có lẽ anh ta cũng đang nóng, đã cởi một nút áo sơ mi, cổ áo cũng mở rộng hơn một nửa, những cơ ngực rắn chắc và đều bị kéo căng bởi ánh sáng mờ ảo và bóng tối, vô cùng mê người, tôi ngẩn ra nhìn thấy xương sườn thứ ba của anh nhô lên trong lòng ngực, nơi đó, anh ta đã từng nắm tay tôi, tôi nhớ giọng nói ám mùi khói của anh ta, nhớ anh từng trêu chọc tôi, nhớ anh từng phong lưu mỉm cười và hỏi tôi ngoài sở xương ra, tôi còn muốn sờ đến cái gì nữa.
Tôi nói tôi muốn chạm vào làn da của anh ta.
Anh ta nằm lấy tay tôi không nói tiếng nào, trượt xuống trái tim, chỉ là một chỗ nhỏ như vậy, không tự chủ được như muốn đốt cháy những ngón tay tôi, tôi cảm thấy nhịp tim của anh đập rất rõ ràng, anh không nói, tôi cũng không hỏi, nhưng lúc đó, nó đang đập vì tôi.
Lúc đó tôi rất hoảng hốt, tôi không sợ bị anh ta cưỡng bức, tôi sợ anh ta dịu dàng với tôi như vậy, anh ta diện như thật, có thật cũng có giả, tôi sợ cũng không thể nói ra, nếu vướng vào bẫy của anh ta thì sẽ tan thành tro bụi, những cô gái trong chốn phong trần này, khó tránh khỏi sự cám dỗ của một người ưu tú như Trương Thành Nam.
Phòng hộp ở ngoài ngăn cách với phòng ngủ bằng một tấm bình phong, ngồi trên sofa cạnh tường là một người đàn ông cao gầy, khoảng ba mươi tuổi, mái tóc dài, trên cổ có hình xăm đầu rồng, một hai giây ánh đèn chiếu rất sáng, chiếu vào đầu rồng, nhìn rất kinh khủng.
Anh đứng một bên hút thuốc, một bên nói chuyện với đảm cấp dưới về tình hình ở Tùng Nguyên, cô Cửu đã dành của họ một mỏ dầu, để hiểu kính với chính phủ, đó là một vấn đề làm yên lòng người khác, để tránh một cuộc đọ súng giữa hắc đạo và bạch đạo, cảnh sát cũng không dám động vào Trương Thành Nam, một người phụ nữ đến đưa đồ ăn, không có gì là không làm được.
Khi anh ta nói chuyện, chiếc lưỡi đính kim cương cứ lắc lư xung quanh, sáng bóng, người đàn ông đeo khuyên lưỡi, chưa từng nghe thấy, những tên tay sai dưới tay Trương Thành Nam đa phần đều có tiền án, thời trang thật kỳ dị và giọng nói người bắc, lần đầu tiên tôi nhìn thấy, không giống người lêu lỏng, càng giống như là một người có chức vụ nhỏ ở Bạch Mai, hay là thân tính của một nhân vật lớn nào đó, bí mật tham gia vào các hoạt động tội phạm, Trương Thành Nam có danh sách không thiếu tên những nhân vật lớn muốn bỏ tiền ra, anh ta muốn có người của mình, có thể đứng vững trong quan trường, hai mặt 'Móc cầu trắng
Anh ta lúc nào cũng có thể hóa giải tình thế ngàn cần treo sợi, một hai lần là may mắn, ba bốn lần thì là có ẩn khuất. “Anh Nam, những người ở Đông Bắc luôn nhìn chằm chằm vào chiếc tàu của chúng ta, một nửa hắc đạo, và toàn bộ bạch đạo, tuy khó khăn, nhưng chỉ cần thuận lợi vào bến tàu Nam, thì không ai có thể lấy đi được. em đã chào hỏi, đường thứ nhất là bến tàu Bắc thì không khó, thứ hai là người của Thẩm Hạo Hiên, em nghi ngờ chuyện này Quan Lập Thành cũng nhúng tay vào.”
Trương Thành Nam không nói gì, cầm ly như đang suy nghĩ gì đó, đám cấp dưới bên cạnh đang rót rượu thì vô tình nhìn thấy tôi, cử động của anh ta cứng đờ, tôi dường như đang hồi tưởng lại những gì mình không nên nghe trộm, lúc này bầu không khí trong phòng hộp như bị đông cứng lại.
Tiến Bình nhìn theo ánh mắt của anh ta, lúc nhìn thấy tôi, mắt anh ta mở to xuất hiện sự cảnh giác và tức giận, như muốn biến thành một mũi tên sắt lạnh, đậm tôi một cách dứt khoát.
Mà gà của viện trưởng viện kiểm sát, lại đứng nửa bên bạch đạo, đây chính là chuyện tối kỵ nhất, cũng may những gì bọn họ nói cũng không phải là tuyệt mật, nếu không sẽ không thể quay lại.
Trương Thành Nam dừng ly rượu đang xoay tròn trên bàn, anh ta ngước mắt lên, đôi mắt như bầu trời xanh biếc, sâu thẩm u ám không nhìn thấy điểm cuối.
Có lẽ là tôi đã nhìn nhâm, anh ta giống như đã đoán được tôi sẽ đến, không những không có chút ngạc nhiên nào, thậm chí còn có mấy phần cảm giác như đã thực hiện được gian kể: "Cô Trình có chuyện gì sao.
Tôi đánh rơi cái bát màu tím, bột thức ăn cá rơi vãi trên mặt đất, một mùi nồng nặc bốc lên trong không khí, lúc này Hai Sói đang đứng bên cạnh nhìn thấy những đường gân xanh trên tay tôi: "Tôi sẽ phải người đưa cô qua đó, một tiếng trước, gián điệp đã báo Trương Thành Nam đã đến phố Hoàng giao lưu, cô đừng đem theo bất cứ thứ gì, cụ thể diễn như thế nào để lừa anh ta, thì tôi không phải là đối thủ của cô.”
Nơi ở cũng đã thu xếp kĩ rồi, Tổ Tông dùng tôi để đổi một cơ hội tốt, cho dù tôi không muốn cũng vô ích, mà ngược lại như vậy sẽ là không trung thành, làm tình nhân cũng có nỗi khổ, mà người ngoài sẽ không hiểu được.
Tôi hỏi anh ta, tôi sẽ ở đó bao lâu.
Anh ta cười nói đương nhiên là càng nhanh càng tốt, khó tránh sẽ đêm dài lắm mộng, việc lớn không thể chậm trễ.
Tôi thản nhiên như không có chuyện gì mà nhận khăn từ trong tay của bảo mẫu để lau tay, lại uống hai ngụm trà, mới từ từ đứng lên khỏi chỗ ngồi, sau đó đi qua một bức tường mà trên tường có gắn một chiếc tivi, tôi chợt nhận ra điều gì đó, sau đó nhìn vào vị trí thờ bồ tát.
Trước đây tôi không cảm thấy nó chói mắt, bây giờ nhìn lại, thì thấy thật mỉa mai.
Vị phật toàn năng không gì là không làm được, cũng không có cách nào vượt qua đau khổ, không cứu vớt được chúng sinh, cũng không thể xóa đi đau thương, bởi vì đó chỉ là vũng bùn vô lý.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, liền thu ánh mắt lại, ra lệnh cho bảo mẫu đập nó đi, đừng để tôi nhìn thấy nữa.
Bà ta bị dọa mặt như màu đất: "Cô Trình, đây là tượng quan âm tổng tử mà cô thỉnh ở chùa về, mới đặt được mấy tháng, còn chưa linh nghiệm, nếu như đập vỡ, thì tin vui có thể sẽ mất hết, cô hãy kiên nhẫn một thời gian nữa đi.”
Tại bay vạ gió, nghe những lời này, liền khiến tôi sởn tóc gáy: "Còn hơn như vậy. Đắc tội thần linh, sẽ bị báo ứng.” Tôi châm chọc, với ánh mắt khinh thường và giễu cợt, tôi liền cắt ngang cuộc nói chuyện: "Những lời nói dối hoang đường như vậy, bà cũng tin sao? Ném đi!”
Bảo mẫu thấy tôi đã quyết ý, cũng không nói nhiều nữa, dùng hai tay nâng tượng bồ tát, khi nâng cao qua đầu, tôi cũng không dừng lại, cứ dửng dưng bước lên lầu, đi lên được mấy bước, liền nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, như có sấm sét trên mặt đất, khiến da đầu và lưng của tôi cũng tê dại ngay lập tức, tôi nắm chặt tay vịn cầu thang một chút, quay đầu nhìn xuống, nhìn thấy món đồ sứ trắng như tuyết đã bị đập vỡ thành từng mảnh nhỏ như đống đổ nát, xấu hổ dưới chân của bảo mẫu, những bông hoa mẫu đơn đã che đi hình trên giày của bà ta.
Giữ không được, tại sao lại không tránh đi cơn đau dài.
Năm hương vị của cuộc sống, nếu thiếu đi một thứ thì cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc, nhưng vị đẳng quá nhiều, mà không có vị ngọt, thì người phụ nữ trung trinh nào cũng không còn sức lực để chờ đợi một người đàn ông.
Tôi dành thời gian đẹp nhất, sự cuồng nhiệt nhất, và sự liều lĩnh bất chấp, để chờ đợi Tổ Tông biết bao nhiêu ngày đêm, nhưng anh chia sẻ sự dịu dàng và tình cảm của mình với rất nhiều người.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi, nhưng anh càng ngày càng xa, ngày càng khó đoán, tôi ôm lấy anh, hôn anh, chiếm hữu anh, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, tôi không thể nắm lấy Tổ Tông được, thì thức tỉnh đã quá muộn, đối mặt với sự theo đuổi cuồng nhiệt như lúc đầu của anh, không biết từ lúc nào tôi lại đấu tranh, từ thảo nguyên hừng hực như lửa đến ánh sáng của các vì sao, đang cố gắng sống sót và chống chọi lại với cơn gió cuối cùng.
Tôi cũng trang điểm lại, đổi một bộ sườn xám màu tím ngắn, Trương Thành Nam không thích sắc đẹp do son phấn, nhưng cũng không được kém, màu tím vừa không quá nổi bật, nhưng cũng khiến người khác không khỏi ham muốn chiếm hữu.
Tổ Tông không phải là người không có thủ đoạn, cần phải dựa vào phụ nữ để ra trận đầu trước, nói khó nghe thì, đàn ông thật, mà phụ nữ không dùng, thì chỉ có thể chờ chết.
Mỗi nước cờ của Tổ Tông đều là một kế hoạch, anh tự có dụng ý riêng của mình.
Xe chạy ra khỏi sân, tôi nhìn hàng cây nguyệt quế đang nở rộ dưới ánh mặt trời, nhìn quá lâu, mắt tôi cũng đau không chịu nổi, tôi che môi và mũi bật khóc: "Hạo Hiên không đến đưa tôi một chuyến sao"
Tay lái của Hai Sói xoay nhanh, hàng cảnh hai bên đường lùi xa vô cùng hư ảo, như phủ một lớp tuyết mùa đông. “Anh Hiền hạ quyết tâm như vậy với cô, chỉ cần anh ấy nhìn thấy cô thì sẽ không nỡ nữa, nên anh ấy không đến. Cô cũng biết, lúc này là thời điểm quan trọng, anh Hiên dùng không ít người với Trương Thành Nam, để anh ta buông tay. Bản thân anh ấy cũng đang đánh cược một món lời lớn, không màng tình yêu nam nữ Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Đạo lý này tôi hiểu, chỉ là trong lòng không khổng chế được cảm thấy ngột ngạt và đau đớn. Lúc Tổ Tông hung dữ, thì khiến tôi tuyệt vọng và hoàn toàn xa lạ. Khi ân cần, khiến tôi như chìm trong hủ mật ngọt.
Trong xã hội thượng lưu, bọn họ đều đã thành tinh, mỗi bước đi như giẫm lên máu, tính kế trong vô hình, nhẫn nại của tôi chưa chắc bằng một phần mười của Tổ Tông.
Tôi nhận.
Tôi không bằng được.
Ai cho kỹ nữ có tình.
Xe đến câu lạc bộ phố Hoàng, không được lái xe vào cổng, xe phải dừng lại hơn mười mấy mét, tôi đi qua một mình, Hai Sói nhắc nhở tôi một câu, vị trí cô Thẩm cách tôi rất gần.
Tôi dừng lại một chút, Tổ Tông không cho tôi mười phần tình cảm chân thật, năm phần đã khó, chỉ có thể nắm chắc danh phận trong tay thì mới có thể lâu dài, tôi nhìn Hai Sói qua kính chắn gió một lúc: "Anh nói chắc chắn như vậy, anh là con sâu trong bụng anh ấy sao?” “Cô Trình thông minh như vậy, lật đổ Trương Thành Nam, cô cũng có công không nhỏ, anh Hiện đã ghi công của cô vào cục điều tra trung ương, nhà họ Văn thì có là gì, lại dám không nhường ra vị trí cô Thẩm
Tôi đột nhiên nói: "Đã chỉ dạy rồi.”
Hai Sói kéo cửa kính lên: "Cô Trình cũng nên nhớ một điều, nếu để trái tim ở hai nơi, trong hai bên có một bên ngã, thì cô cũng không có kết quả tốt, phải không?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, không nói lời nào, xoay người biến mất trong cánh cửa màu vàng.
Người phụ trách đón tôi là trợ lý của Mễ Loan, sau khi cô ta kết hôn, lại bắt đầu đi khắp nơi, ở những nơi đầy đủ ở phố Hoàng, thì sẽ không thiếu cô ta, những cấp dưới của Tổ Tông ở Lai Châu, một nửa là do Mễ Loan quản lý, cô ta quả thật rất có năng lực.
Trợ lý kéo tôi trốn sau một cột đá bằng cẩm thạch màu trắng”Phố Hoàng đã thay đổi lãnh đạo cao cấp mới, giám đốc vừa nhậm chức đang nói chuyện làm ăn với ông chủ Trương
Tôi hỏi cô ta còn ai nữa không.
Trợ lý cũng không rõ, liền bật máy liên lạc với người phục vụ ở lầu ba, đối phương rất nhanh đã trả lời, cô ta cúp máy vẻ mặt trịnh trọng: "Chỉ sợ bây giờ không tiện gặp được. Thủ lĩnh của Long Cát Ninh đến rồi, bốn người đều là cấp bậc đường chủ, có lẽ Phục Hưng số 7 cũng sắp hiện thân rồi.”
Còn cần cô ta phải nói? Phục Hưng số 7 chưa xuất hiện, Tổ ông cũng sẽ không tặng tôi đi, cho dù chúng ta nội ứng ngoại hợp thành công, thì khả năng trở lại làm sủng vật của anh rất cao, nói thẳng ra, trong chuyện nam nữ, phải kiểm soát được tình của mình, không nên để quá muộn, Tổ Tông mạo hiểm đánh một ván, nếu như không chiến thẳng, làm sao anh có thể nuốt được cơn tức này.
Cô Thẩm.
Hai chữ này như nốt chu sa trong lòng tôi, đụng vào cũng cảm thấy đau.
Tôi không trong sạch, lại ghen tuông, không đợi được ngày đó hay không.
Thay vì hứa hẹn, tốt hơn là đừng nói gì. biết có
Tôi đi thang máy lên lầu, khi cánh cửa mở ra có người hầu đứng ở cửa đợi tôi, dẫn tôi đến bên ngoài một cánh cửa sang trọng, kêu tôi dừng lại một chút, anh ta đi vào thông báo trước một tiếng, tôi liền kéo cổ tay anh ta: "Không cần đâu, tôi và ông chủ Trương của các người sẽ không để ý đến chuyện này.”
Anh ta nhíu mày, do dự: "Nhưng ở bên trong. “Khách quý sao. Tôi phủi chiếc khóa ngọc bích trên cổ áo sườn xám, hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo: "Còn tôi thì sao? Càng tôn quý hơn?”
Tất cả mọi người ở Thanh Tân ai mà không biết Trình Bảo Ái là chim hoàng yến của thái tử gia, sau khi đánh nhau ở ngoài phòng chính cô ta thua một cách kinh ngạc, thì trừ tờ giấy kết hôn ra, vị trí của Văn Nhật Hạ còn không bằng tôi, người hầu bị dọa cúi đầu: "Không dám.
Anh ta vội vàng xoay người khỏi hành lang, tôi ổn định lại tinh thần, áp mũi chân vào cánh cửa, mở ra được một khe hở.
Đột nhiên có mùi thuốc lá và rượu nồng nặc đập vào mặt của tôi, làm lông mi của tôi run lên, tôi nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc, dường như ở đâu thì Trương Thành Nam cũng có thể đặt biệt thu hút người khác, ba hồn bảy phách của tôi như bị nhốt vào ánh mắt của anh ta.
Anh ta chải ngược mái tóc và mái tóc quá dày, nên anh ta chỉ thoa một lớp sáp dưỡng mỏng, cũng khiến anh có sức sống lạ thường.
Có lẽ anh ta cũng đang nóng, đã cởi một nút áo sơ mi, cổ áo cũng mở rộng hơn một nửa, những cơ ngực rắn chắc và đều bị kéo căng bởi ánh sáng mờ ảo và bóng tối, vô cùng mê người, tôi ngẩn ra nhìn thấy xương sườn thứ ba của anh nhô lên trong lòng ngực, nơi đó, anh ta đã từng nắm tay tôi, tôi nhớ giọng nói ám mùi khói của anh ta, nhớ anh từng trêu chọc tôi, nhớ anh từng phong lưu mỉm cười và hỏi tôi ngoài sở xương ra, tôi còn muốn sờ đến cái gì nữa.
Tôi nói tôi muốn chạm vào làn da của anh ta.
Anh ta nằm lấy tay tôi không nói tiếng nào, trượt xuống trái tim, chỉ là một chỗ nhỏ như vậy, không tự chủ được như muốn đốt cháy những ngón tay tôi, tôi cảm thấy nhịp tim của anh đập rất rõ ràng, anh không nói, tôi cũng không hỏi, nhưng lúc đó, nó đang đập vì tôi.
Lúc đó tôi rất hoảng hốt, tôi không sợ bị anh ta cưỡng bức, tôi sợ anh ta dịu dàng với tôi như vậy, anh ta diện như thật, có thật cũng có giả, tôi sợ cũng không thể nói ra, nếu vướng vào bẫy của anh ta thì sẽ tan thành tro bụi, những cô gái trong chốn phong trần này, khó tránh khỏi sự cám dỗ của một người ưu tú như Trương Thành Nam.
Phòng hộp ở ngoài ngăn cách với phòng ngủ bằng một tấm bình phong, ngồi trên sofa cạnh tường là một người đàn ông cao gầy, khoảng ba mươi tuổi, mái tóc dài, trên cổ có hình xăm đầu rồng, một hai giây ánh đèn chiếu rất sáng, chiếu vào đầu rồng, nhìn rất kinh khủng.
Anh đứng một bên hút thuốc, một bên nói chuyện với đảm cấp dưới về tình hình ở Tùng Nguyên, cô Cửu đã dành của họ một mỏ dầu, để hiểu kính với chính phủ, đó là một vấn đề làm yên lòng người khác, để tránh một cuộc đọ súng giữa hắc đạo và bạch đạo, cảnh sát cũng không dám động vào Trương Thành Nam, một người phụ nữ đến đưa đồ ăn, không có gì là không làm được.
Khi anh ta nói chuyện, chiếc lưỡi đính kim cương cứ lắc lư xung quanh, sáng bóng, người đàn ông đeo khuyên lưỡi, chưa từng nghe thấy, những tên tay sai dưới tay Trương Thành Nam đa phần đều có tiền án, thời trang thật kỳ dị và giọng nói người bắc, lần đầu tiên tôi nhìn thấy, không giống người lêu lỏng, càng giống như là một người có chức vụ nhỏ ở Bạch Mai, hay là thân tính của một nhân vật lớn nào đó, bí mật tham gia vào các hoạt động tội phạm, Trương Thành Nam có danh sách không thiếu tên những nhân vật lớn muốn bỏ tiền ra, anh ta muốn có người của mình, có thể đứng vững trong quan trường, hai mặt 'Móc cầu trắng
Anh ta lúc nào cũng có thể hóa giải tình thế ngàn cần treo sợi, một hai lần là may mắn, ba bốn lần thì là có ẩn khuất. “Anh Nam, những người ở Đông Bắc luôn nhìn chằm chằm vào chiếc tàu của chúng ta, một nửa hắc đạo, và toàn bộ bạch đạo, tuy khó khăn, nhưng chỉ cần thuận lợi vào bến tàu Nam, thì không ai có thể lấy đi được. em đã chào hỏi, đường thứ nhất là bến tàu Bắc thì không khó, thứ hai là người của Thẩm Hạo Hiên, em nghi ngờ chuyện này Quan Lập Thành cũng nhúng tay vào.”
Trương Thành Nam không nói gì, cầm ly như đang suy nghĩ gì đó, đám cấp dưới bên cạnh đang rót rượu thì vô tình nhìn thấy tôi, cử động của anh ta cứng đờ, tôi dường như đang hồi tưởng lại những gì mình không nên nghe trộm, lúc này bầu không khí trong phòng hộp như bị đông cứng lại.
Tiến Bình nhìn theo ánh mắt của anh ta, lúc nhìn thấy tôi, mắt anh ta mở to xuất hiện sự cảnh giác và tức giận, như muốn biến thành một mũi tên sắt lạnh, đậm tôi một cách dứt khoát.
Mà gà của viện trưởng viện kiểm sát, lại đứng nửa bên bạch đạo, đây chính là chuyện tối kỵ nhất, cũng may những gì bọn họ nói cũng không phải là tuyệt mật, nếu không sẽ không thể quay lại.
Trương Thành Nam dừng ly rượu đang xoay tròn trên bàn, anh ta ngước mắt lên, đôi mắt như bầu trời xanh biếc, sâu thẩm u ám không nhìn thấy điểm cuối.
Có lẽ là tôi đã nhìn nhâm, anh ta giống như đã đoán được tôi sẽ đến, không những không có chút ngạc nhiên nào, thậm chí còn có mấy phần cảm giác như đã thực hiện được gian kể: "Cô Trình có chuyện gì sao.