Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-120
Chương 120: Tiểu Ngũ, em chưa bao giờ tin tôi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong khoảng khắc sấm sét nổ tung trong đầu tôi, ánh chớp loè sáng, tôi dường như không thấy rõ mặt của anh ta, gương mặt tràn đầy sự ghê tởm, căm hận và dữ tợn.
"Anh nói gì."
Họng tôi khàn khàn, nước mắt vô thức chảy xuống, thân thể anh ta đột nhiên đè xuống, cách tôi rất gần, tôi ngửi thấy hơi thở nồng mùi thuốc lá lạnh thấu xương của anh ta, thấy con ngươi đỏ quạnh của anh ta: "Em với anh ta đùa giỡn tôi, Trình Bảo Ái."
Anh ta lại gần hơn, sống mũi cứng rắn nóng bỏng kề sát môi tôi, hai chúng tôi nhìn sâu vào đáy mắt nhau, anh ta khiến tôi sợ hãi, khiến tôi muỗn chạy trốn, nếu không phải tôi bị anh ta giam cầm, tôi nhất định không thể đối mặt được vẻ hung ác tàn nhẫn và điên cuồng này của anh ta.
"Em chưa hề tin tưởng tôi, em coi tôi là kẻ địch, trong lòng em chỉ có Thẩm Hạo Hiên, vì lấy lòng anh ta, em lại ngầm bày mưu với tôi, biết rõ tôi sẽ thất bại thảm hại, em vẫn tiếp tục làm."
Anh ta cúi đầu cười khẩy, cười đến nỗi lộ cả vẻ giễu cợt, mỉa mai: " Nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thất bại như vậy!"
Anh ta hôn lên xương chân mày của tôi, hôn lên đôi môi tôi, như mơ màng mà gọi Tiểu Ngũ, một tiếng lại một tiếng, anh ta dầm mưa giãi gió đến đây, bên ngoài cũng mưa to như trút nước, gió thổi xen lẫn ý của trời thu mát mẻ, thổi qua khe cửa rộng mở, tôi không nhịn được mà run rẩy, không biết là do sợ hãi hay do trời rét lạnh. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Mỗi lưỡi của anh dừng lại ở xương quai xanh của tôi, cắn xé rồi lại ma sát, là đau, là ngứa, thế nhưng tim lại hốt nhiên đập nhanh, mãi cho đến bây giờ, tôi mới nhận ra anh ta cũng giống như thường ngày, anh vẫn là Trương Thành Nam ngông cuồng tự cao tự đại, kiêu căng phách lối, thống lĩnh xã hội đen nghìn nghịt người nơi ba tỉnh miền Đông Bắc, anh ta sẽ không sa vào cạm bẫy của hồng nhan, mồi nhử của những hoa này cành kia, anh ta là một kẻ ác lạnh lùng từ trong xương, là một kẻ phong lưu liều lĩnh, bạt mạng nơi chân trời, nỗi oán hận của anh ta lồ lộ như vậy, chưa từng cố che giấu, tôi chưa bao giờ tin anh ta, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu anh ta, giống như anh ta tuyệt đối không bao giờ vì tôi mà buông tha việc tranh giành Trung Nguyên, tước vũ khí đầu hàng.
Hoàn toàn phản bội Tổ Tông, với tôi đó có nghĩa là cuộc sống sụp đổ, vỡ tan, mất đi tất cả sự hiện hữu của anh, đổi lấy một người phụ nữ không nên xuất hiện, có ý nghĩa với anh ta hơn là bị tính kế, bỏ mạng.
Chúng tôi cùng sống trong cuộc sống vô tình vô nghĩa người lừa ta gạt, cùng đi trên con đường giành giật sự sống nhỏ hẹp tối tăm, ai cũng không dám đánh cược toàn bộ chỉ để cầu lấy chút tình cảm.
Đang lúc vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tiếng mưa bên ngoài chưa ngớt, càng ngày càng dữ dội hơn, cây ngô đồng xanh rì tươi tốt bị mưa dội nghiêng ngả, dường như có thể gãy đoạn bất cứ lúc này, lá cây nện lên khung cửa kính, từng giây từng phút giày vò, sống một ngày ngỡ như đã qua một năm.
Tôi mở miệng nhưng lại không phát ra được chút tiếng động, chỉ dại ra nhìn anh ta, chẳng khác nào một linh hồn thiếu sức sống tuyệt vọng.
"Tiểu Ngũ, lòng người biết mệt, nó rẻ mạt trong mắt em, nó sẽ còn rẻ rúng hơn nữa đúng không."
Từng câu từng chữ của anh ta sâu sắc khứa vào lòng người, đau đớn đến tột cùng, như thùng nước đá dội thẳng xuống đầu, lạnh cắt da cắt thịt. Anh ta không nói gì nữa, chậm rãi ngồi dậy, buông cằm tôi ra, lấy khăn tay, lau chùi đầu ngón tay đã chạm vào làn da tôi, không chút chần chừ và lưu luyến, nhét khăn vào góc giường.
Đoá hoa trắng tinh khiết dần hé mở, nở rộ trong tình cảnh này lại càng thêm thiếu sức sống, dúm dúm dó dó, rơi rụng hoá bùn.
Anh xoay người rời đi, một trận gió lớn thổi bay tóc tôi, che khuất tầm mắt, hình bóng anh mơ hồ mà mờ ảo, chẳng khác nào khoảng không hư vô, tôi theo bản năng giơ tay lên, không giải thích nổi là muốn gọi anh, hay là làm gì khác, đáng tiếc là anh càng đi càng xa.
Trong chốc lát Trương Thành Nam mở cánh cửa, Tổ Tông vừa mới đội mưa đội gió mệt mỏi chạy tới đẩy cửa, ba tiếng đồng hồ, Quan Lập Thành đã tính toán thời gian rất đúng, là do tôi và anh ta vừa không cam lòng, vừa oán hận, gắng gượng trì hoãn lâu như vậy.
Cổ tay của hai người chạm phải nhau, ban đầu lơ đãng, một hai giây, rõ ràng có tinh thần hơn, ai cũng không thu về. dừng lại bên cạnh chốt cửa, cánh tay nửa trần để lộ đường cong căng thẳng cứng ngắc cùng gân mạch, nổi lên cuồn cuộn, Tổ Tông cuối cùng cũng mở miệng: "Ông chủ Trương, sao lại ở chỗ gà của tôi thế này. Tạt qua sao?"
Giọng nói âm u, trong nụ cười như giấu dao, Trương Thành Nam đưa lưng về phía tôi, không thấy rõ vẻ mặt của anh, bóng hình anh lay động nơi hành lang chiếu vào: "Kiểm sát trưởng Thẩm, thời gian trùng khớp đấy."
"Giăng lưới thành công, có lý nào mà không tích cực. Tôi với anh là đối thủ cũ, đấu không dưới một trăm hiệp, còn không hiểu tôi sao?"
Trương Thành Nam chẳng nói câu nào, phủi tay áo, Tổ Tông thoáng cảm khái nói: "Ông chủ Trương cả đời như chim ưng, không tính là gặp nhiều trắc trở, dẫu sao, tôi cũng là một tay thợ săn giỏi."
"Chim sẻ non mổ mắt tôi, kiểm sát trưởng Thẩm thật ra vẫn chừa lại cho tôi một bậc thang."
"Thế nào." Tổ Tông điềm nhiên vui đùa thăm dò: "Ông chủ Trương thật đúng là cảm thấy gà của tôi đủ vi."
Trương Thành Nam nhìn tôi đang nằm trên giường bệnh qua cửa kính trước mắt: "Kiểm sát trưởng Thẩm coi cô ta là gà, là mồi nhử, nhưng tôi từ trước đến giờ chỉ xem cô ta là phụ nữ."
Tay của tôi giấu trong chăn khẽ siết chặt, bóp chặt đến nỗi muốn gãy cả móng tay, mới tiêu hao hết sức lực, xụi lơ cả người.
Là do tôi nếm đủ giả lòng giả ý cùng với lạnh ẩm trên thế gian này, tôi không tin tưởng bất cứ ai nữa, cố chấp điên cuồng với trực giác, tôi coi lòng tốt của anh ta là có mưu đồ khác, là dơ bẩn không thể chịu nổi, thật ra Tổ Tông lợi dụng ngoài sáng, tôi lừa mình dối người, cam chịu giả mù giả điếc mà thôi.
Có thể tôi không công bằng với Trương Thành Nam, Tổ Tông vững vàng chiếm lấy cả lòng lẫn dạ của tôi, anh tốt hay xấu, thật hay giả, cũng không quan trọng, anh thấm dần vào cuộc sống của tôi, nắm lấy năm tháng của tôi, giống như cá lưu luyến si mê biển lớn, không khí, bãi cát và ánh mặt trời. Tôi chưa từng nghĩ tới, nơi ngọn nguồn để trú lấy, bùn lầy trải rộng, biển sâu đầy cát sỏi, miệng to như chậu máu, tuy rằng vừa đen vừa tối, nhưng cũng khiến tôi sống sót. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Sắc mặt Tổ Tông trầm xuống: "Ông chủ Trương"
Bước chân Trương Thành Nam dừng lại, Tổ Tông sửa lại cổ áo: "Đi thong thả, không tiến."
Anh làm như không nhịn được, hoặc là do quá vui sướng, chợt gần cười: "Ông chủ Trương thắng tôi, thắng bại là chuyện thường của người dụng binh, mà tôi thắng ông chủ Trương, khiến anh mất hết mặt mũi. Cho dù có thất vọng đánh mất vài chiếc tàu hàng, tôi cũng cảm thấy sảng khoái."
Trương Thành Nam nghiêng đầu, đè nén tức giận liếc nhìn Tổ Tông, cái nhìn này không biết kiềm chế cỡ nào, mới có thể nhịn xuống được, cánh tay buông xuôi bên người anh ta, chốc lát nắm thành quyền, yên ắng trong phút chốc, anh ta dứt khoát bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa chớp nhoáng, lập loà rung động, giống như chiếc chuông cũ đổ nát, như ai đó đang trút hơi tàn trong bóng chiều.
Tổ Tông đứng lặng hồi lâu, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, đang lúc bốn mắt nhìn nhau, lòng tôi nứt toác ra một lỗ hổng, không lớn không nhỏ, vừa đủ để toàn bộ hơi thở điềm đạm của tôi rơi rớt ra, có lẽ là tôi đã suy nghĩ nhiều, mặt mũi anh trong khoảnh khắc kia như trút được gánh nặng, khiến cho tim tôi như bị dao cắt, bình tĩnh như Trương Thành Nam, anh sẽ căm phẫn đến mức độ đó, đứa nhỏ này chắc chắn không phải máu mủ của anh, cuối cùng vẫn là Quan Lập Thành giúp tôi động tay động chân, còn có kết quả thực sự, tôi không rõ ràng lắm, nhưng chí ít Tổ
Tông nên có chút đau đớn như vậy. Thế nhưng từ trên mặt anh, tôi mảy may không nhìn thấy chút nào.
Là thân phận người tình trong suy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong khoảng khắc sấm sét nổ tung trong đầu tôi, ánh chớp loè sáng, tôi dường như không thấy rõ mặt của anh ta, gương mặt tràn đầy sự ghê tởm, căm hận và dữ tợn.
"Anh nói gì."
Họng tôi khàn khàn, nước mắt vô thức chảy xuống, thân thể anh ta đột nhiên đè xuống, cách tôi rất gần, tôi ngửi thấy hơi thở nồng mùi thuốc lá lạnh thấu xương của anh ta, thấy con ngươi đỏ quạnh của anh ta: "Em với anh ta đùa giỡn tôi, Trình Bảo Ái."
Anh ta lại gần hơn, sống mũi cứng rắn nóng bỏng kề sát môi tôi, hai chúng tôi nhìn sâu vào đáy mắt nhau, anh ta khiến tôi sợ hãi, khiến tôi muỗn chạy trốn, nếu không phải tôi bị anh ta giam cầm, tôi nhất định không thể đối mặt được vẻ hung ác tàn nhẫn và điên cuồng này của anh ta.
"Em chưa hề tin tưởng tôi, em coi tôi là kẻ địch, trong lòng em chỉ có Thẩm Hạo Hiên, vì lấy lòng anh ta, em lại ngầm bày mưu với tôi, biết rõ tôi sẽ thất bại thảm hại, em vẫn tiếp tục làm."
Anh ta cúi đầu cười khẩy, cười đến nỗi lộ cả vẻ giễu cợt, mỉa mai: " Nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thất bại như vậy!"
Anh ta hôn lên xương chân mày của tôi, hôn lên đôi môi tôi, như mơ màng mà gọi Tiểu Ngũ, một tiếng lại một tiếng, anh ta dầm mưa giãi gió đến đây, bên ngoài cũng mưa to như trút nước, gió thổi xen lẫn ý của trời thu mát mẻ, thổi qua khe cửa rộng mở, tôi không nhịn được mà run rẩy, không biết là do sợ hãi hay do trời rét lạnh. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Mỗi lưỡi của anh dừng lại ở xương quai xanh của tôi, cắn xé rồi lại ma sát, là đau, là ngứa, thế nhưng tim lại hốt nhiên đập nhanh, mãi cho đến bây giờ, tôi mới nhận ra anh ta cũng giống như thường ngày, anh vẫn là Trương Thành Nam ngông cuồng tự cao tự đại, kiêu căng phách lối, thống lĩnh xã hội đen nghìn nghịt người nơi ba tỉnh miền Đông Bắc, anh ta sẽ không sa vào cạm bẫy của hồng nhan, mồi nhử của những hoa này cành kia, anh ta là một kẻ ác lạnh lùng từ trong xương, là một kẻ phong lưu liều lĩnh, bạt mạng nơi chân trời, nỗi oán hận của anh ta lồ lộ như vậy, chưa từng cố che giấu, tôi chưa bao giờ tin anh ta, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu anh ta, giống như anh ta tuyệt đối không bao giờ vì tôi mà buông tha việc tranh giành Trung Nguyên, tước vũ khí đầu hàng.
Hoàn toàn phản bội Tổ Tông, với tôi đó có nghĩa là cuộc sống sụp đổ, vỡ tan, mất đi tất cả sự hiện hữu của anh, đổi lấy một người phụ nữ không nên xuất hiện, có ý nghĩa với anh ta hơn là bị tính kế, bỏ mạng.
Chúng tôi cùng sống trong cuộc sống vô tình vô nghĩa người lừa ta gạt, cùng đi trên con đường giành giật sự sống nhỏ hẹp tối tăm, ai cũng không dám đánh cược toàn bộ chỉ để cầu lấy chút tình cảm.
Đang lúc vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tiếng mưa bên ngoài chưa ngớt, càng ngày càng dữ dội hơn, cây ngô đồng xanh rì tươi tốt bị mưa dội nghiêng ngả, dường như có thể gãy đoạn bất cứ lúc này, lá cây nện lên khung cửa kính, từng giây từng phút giày vò, sống một ngày ngỡ như đã qua một năm.
Tôi mở miệng nhưng lại không phát ra được chút tiếng động, chỉ dại ra nhìn anh ta, chẳng khác nào một linh hồn thiếu sức sống tuyệt vọng.
"Tiểu Ngũ, lòng người biết mệt, nó rẻ mạt trong mắt em, nó sẽ còn rẻ rúng hơn nữa đúng không."
Từng câu từng chữ của anh ta sâu sắc khứa vào lòng người, đau đớn đến tột cùng, như thùng nước đá dội thẳng xuống đầu, lạnh cắt da cắt thịt. Anh ta không nói gì nữa, chậm rãi ngồi dậy, buông cằm tôi ra, lấy khăn tay, lau chùi đầu ngón tay đã chạm vào làn da tôi, không chút chần chừ và lưu luyến, nhét khăn vào góc giường.
Đoá hoa trắng tinh khiết dần hé mở, nở rộ trong tình cảnh này lại càng thêm thiếu sức sống, dúm dúm dó dó, rơi rụng hoá bùn.
Anh xoay người rời đi, một trận gió lớn thổi bay tóc tôi, che khuất tầm mắt, hình bóng anh mơ hồ mà mờ ảo, chẳng khác nào khoảng không hư vô, tôi theo bản năng giơ tay lên, không giải thích nổi là muốn gọi anh, hay là làm gì khác, đáng tiếc là anh càng đi càng xa.
Trong chốc lát Trương Thành Nam mở cánh cửa, Tổ Tông vừa mới đội mưa đội gió mệt mỏi chạy tới đẩy cửa, ba tiếng đồng hồ, Quan Lập Thành đã tính toán thời gian rất đúng, là do tôi và anh ta vừa không cam lòng, vừa oán hận, gắng gượng trì hoãn lâu như vậy.
Cổ tay của hai người chạm phải nhau, ban đầu lơ đãng, một hai giây, rõ ràng có tinh thần hơn, ai cũng không thu về. dừng lại bên cạnh chốt cửa, cánh tay nửa trần để lộ đường cong căng thẳng cứng ngắc cùng gân mạch, nổi lên cuồn cuộn, Tổ Tông cuối cùng cũng mở miệng: "Ông chủ Trương, sao lại ở chỗ gà của tôi thế này. Tạt qua sao?"
Giọng nói âm u, trong nụ cười như giấu dao, Trương Thành Nam đưa lưng về phía tôi, không thấy rõ vẻ mặt của anh, bóng hình anh lay động nơi hành lang chiếu vào: "Kiểm sát trưởng Thẩm, thời gian trùng khớp đấy."
"Giăng lưới thành công, có lý nào mà không tích cực. Tôi với anh là đối thủ cũ, đấu không dưới một trăm hiệp, còn không hiểu tôi sao?"
Trương Thành Nam chẳng nói câu nào, phủi tay áo, Tổ Tông thoáng cảm khái nói: "Ông chủ Trương cả đời như chim ưng, không tính là gặp nhiều trắc trở, dẫu sao, tôi cũng là một tay thợ săn giỏi."
"Chim sẻ non mổ mắt tôi, kiểm sát trưởng Thẩm thật ra vẫn chừa lại cho tôi một bậc thang."
"Thế nào." Tổ Tông điềm nhiên vui đùa thăm dò: "Ông chủ Trương thật đúng là cảm thấy gà của tôi đủ vi."
Trương Thành Nam nhìn tôi đang nằm trên giường bệnh qua cửa kính trước mắt: "Kiểm sát trưởng Thẩm coi cô ta là gà, là mồi nhử, nhưng tôi từ trước đến giờ chỉ xem cô ta là phụ nữ."
Tay của tôi giấu trong chăn khẽ siết chặt, bóp chặt đến nỗi muốn gãy cả móng tay, mới tiêu hao hết sức lực, xụi lơ cả người.
Là do tôi nếm đủ giả lòng giả ý cùng với lạnh ẩm trên thế gian này, tôi không tin tưởng bất cứ ai nữa, cố chấp điên cuồng với trực giác, tôi coi lòng tốt của anh ta là có mưu đồ khác, là dơ bẩn không thể chịu nổi, thật ra Tổ Tông lợi dụng ngoài sáng, tôi lừa mình dối người, cam chịu giả mù giả điếc mà thôi.
Có thể tôi không công bằng với Trương Thành Nam, Tổ Tông vững vàng chiếm lấy cả lòng lẫn dạ của tôi, anh tốt hay xấu, thật hay giả, cũng không quan trọng, anh thấm dần vào cuộc sống của tôi, nắm lấy năm tháng của tôi, giống như cá lưu luyến si mê biển lớn, không khí, bãi cát và ánh mặt trời. Tôi chưa từng nghĩ tới, nơi ngọn nguồn để trú lấy, bùn lầy trải rộng, biển sâu đầy cát sỏi, miệng to như chậu máu, tuy rằng vừa đen vừa tối, nhưng cũng khiến tôi sống sót. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Sắc mặt Tổ Tông trầm xuống: "Ông chủ Trương"
Bước chân Trương Thành Nam dừng lại, Tổ Tông sửa lại cổ áo: "Đi thong thả, không tiến."
Anh làm như không nhịn được, hoặc là do quá vui sướng, chợt gần cười: "Ông chủ Trương thắng tôi, thắng bại là chuyện thường của người dụng binh, mà tôi thắng ông chủ Trương, khiến anh mất hết mặt mũi. Cho dù có thất vọng đánh mất vài chiếc tàu hàng, tôi cũng cảm thấy sảng khoái."
Trương Thành Nam nghiêng đầu, đè nén tức giận liếc nhìn Tổ Tông, cái nhìn này không biết kiềm chế cỡ nào, mới có thể nhịn xuống được, cánh tay buông xuôi bên người anh ta, chốc lát nắm thành quyền, yên ắng trong phút chốc, anh ta dứt khoát bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa chớp nhoáng, lập loà rung động, giống như chiếc chuông cũ đổ nát, như ai đó đang trút hơi tàn trong bóng chiều.
Tổ Tông đứng lặng hồi lâu, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, đang lúc bốn mắt nhìn nhau, lòng tôi nứt toác ra một lỗ hổng, không lớn không nhỏ, vừa đủ để toàn bộ hơi thở điềm đạm của tôi rơi rớt ra, có lẽ là tôi đã suy nghĩ nhiều, mặt mũi anh trong khoảnh khắc kia như trút được gánh nặng, khiến cho tim tôi như bị dao cắt, bình tĩnh như Trương Thành Nam, anh sẽ căm phẫn đến mức độ đó, đứa nhỏ này chắc chắn không phải máu mủ của anh, cuối cùng vẫn là Quan Lập Thành giúp tôi động tay động chân, còn có kết quả thực sự, tôi không rõ ràng lắm, nhưng chí ít Tổ
Tông nên có chút đau đớn như vậy. Thế nhưng từ trên mặt anh, tôi mảy may không nhìn thấy chút nào.
Là thân phận người tình trong suy