Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Cuối cùng trước khi tranh giải Quyền Vương, bọn họ được nghỉ ngơi một thời gian.
Lạc Hữu Tiềm chọn về nước huấn luyện tiếp, mà sau khi bận rộn suốt hai tháng cuối cùng Trần Trừng cũng đã có được một kì nghỉ hiếm có, chỉ tiếc là dường như ngày nào Lạc Hữu Tiềm cũng phải huấn luyện 15 tiếng đồng hồ trở lên, hai người cũng không có quá nhiều thời gian ở chung với nhau.
Mới hai ngày đầu Trần Trừng còn theo anh tới câu lạc bộ để huấn luyện, sau đó Lạc Hữu Tiềm đau lòng, sợ cô đi sớm về trễ bị mệt nên không muốn để cô theo nữa.
Nghỉ hè, Trần Trừng đã chính thức tốt nghiệp đại học, mà Lạc Hữu Tiềm cũng đã học xong năm nhất.
Trần Trừng vẫn ngủ đến giữa trưa, đem những cảm giác thiếu ngủ lúc trước bồi bổ lại, vừa định nằm trên giường một lát nữa, đột nhiên bị một loạt thông báo tin nhắn liên tục gửi tới.
Từ Thiến Diệp gửi liên tiếp mấy tin nhắn cho cô.
Trần Trừng cầm điện thoại lên xem, hoàn toàn mất luôn cảm giác buồn ngủ.
【 Cái đ* con mẹ bó!!!! Làm sao bây giờ, hình như tớ lỡ mang thai ngoài ý muốn rồi!! 】
【 Mẹ nó tớ chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học thôi mà, chẳng lẽ đã phải làm mẹ sao???? 】
【 A a a a a a a a a làm sao bây giờ, tớ muốn điên luôn rồi! 】
【 Cái đứa nhóc này, con mẹ nó tớ chưa muốn làm mẹ đâu!! 】
【 Mang thai ngoài ý muốn mang thai nhà ai cường, Sơn Đông hơi tu tìm Lam Tường? 】
(Mình để nguyên convert vì k hiểu lắm, cầu cao nhân chỉ giáo hộ ạ TvT)
【 Anh ấy đã nói với bố mẹ rồi, bây giờ đang sang nhà tớ, mẹ nó tớ còn chưa nói với hai cụ ở nhà đâu, tự nhiên cảm thấy chắc mình không sống bao lâu nữa 555555555】
……
Trần Trừng đọc hết tất cả tin nhắn liên tục rít gào ấy, chỉ cảm thấy cuộc đời của Từ Thiến Diệp…… Đúng thật là lên xuống thất thường.
Vốn định tiếp tục gây hoạ nhân gian sau khi tốt nghiệp, không ngờ lại bị một đứa trẻ từ trên trời giáng xuống làm té ngã.
Trần Trừng: Cậu chắc chắn là mình mang thai sao, có tới bệnh viện khám chưa?
Từ Thiến Diệp: Tớ đã thử 10 que luôn rồi, kết quả đều hai vạch……
Nói xong, cô ấy lại gửi ảnh chụp que thử thai tới, rõ ràng là hai vạch đỏ.
Trần Trừng: Bạn trai cậu về nước chưa, nếu không thì trực tiếp kết hôn sinh con luôn đi……
Từ Thiến Diệp: Chưa về chịu trận chẳng nhẽ còn ở nước ngoài làm ba sao.
Từ Thiến Diệp: Tháng trước anh ấy đã xử lý xong công việc chuẩn bị về nước rồi, vốn dĩ đang thương lượng chuyện kết hôn, nhưng tớ không muốn có con sớm như vậy đâu, tớ vẫn còn là em bé mà……
Trần Trừng bất đắc dĩ, rời khỏi giường đi lấy cốc nước lạnh, tiếp tục trả lời tin nhắn.
Trần Trừng: Nếu cậu muốn phá thai chắc ba mẹ cậu sẽ không đồng ý đâu, còn ảnh hưởng tới sức khoẻ nữa.
Từ Thiến Diệp: Tớ cũng không muốn phá thai, dù sao cũng là một sinh mệnh mà, không bỏ được đâu.
Trần Trừng:……………… Vậy cậu muốn làm sao
Từ Thiến Diệp: Tớ muốn phong ấn khối thịt trong bụng kia lại, ba năm sau hẵng sinh ra.
Trần Trừng cảm thấy câu người mang thai bỗng dưng bị ngốc ứng nghiệm ở trên người Từ Thiến Diệp tương đối sớm, gửi tin nhắn không nói rõ được, cô trực tiếp gọi điện thoại qua luôn
“Alo, Trừng nhi à” Giọng nói Từ Thiến Diệp bất lực, cô ấy đã tiến vào trạng thái ý thức được, đỡ bụng thật cẩn thận mà nằm ở trên ghế, sợ kinh ngạc tới đứa bé vừa mới hình thành kia.
“Bạn trai cậu nói thế nào.” Trần Trừng hỏi.
“Ý của anh ấy là bọn tớ sẽ lãnh chứng rồi kết hôn ngay, sau đó anh ấy kết thúc công việc nghiên cứu ở Mỹ rồi về nước làm, hôn lễ gì đó chắc là phải cưới chạy bầu…… Nếu không đủ sức khoẻ thì đợi sinh xong rồi mới tổ chức.”
Trần Trừng nhẹ nhàng thở ra, cách làm của bạn trai Từ Thiến Diệp hiển nhiên là đã suy xét kĩ.
“Vậy không phải khá tốt sao, dù sao cậu cũng không xoá sạch được vậy thì cứ sinh ra thôi, tớ còn có thể làm mẹ nuôi của nhóc đó nữa.”
Từ Thiến Diệp thở dài: “Nhưng mà chuyện này cũng quá đột ngột rồi, tớ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng…… Trừng nhi, nếu cậu đột nhiên phát hiện mình mang thai, cậu sẽ làm thế nào?”
“Hả?”
Trần Trừng ngẩn người, khó tránh khỏi có chút nóng trên mặt.
“…… Hẳn là sẽ sinh ra thôi.”
Cô cũng rất mong mình sẽ có một đứa con cùng với Lạc Hữu Tiềm.
“Vậy Quyền Vương của chúng ta sẽ phản ứng thế nào?”
Trần Trừng khựng lại, cười: “Sao tớ biết được.”
“Cậu thử cậu ta chút xem, tớ muốn biết cậu ấy sẽ phản ứng thế nào.”
Hai người hàn huyên không trong chốc lát, Từ Thiến Diệp đã bị ba gọi liên hoàn call đoạt mệnh đến, buộc phải cúp máy.
***
Trần Trừng thay áo ngủ rửa mặt xong, còn đang suy nghĩ về chuyện của Từ Thiến Diệp, cô là người miệng dao găm nhưng tâm đậu hũ, hiện tại tuy rằng còn đang do dự, nhưng Trần Trừng biết cuối cùng mình vẫn sẽ lựa chọn kết hôn và sinh con, hơn nữa còn yêu chiều đứa nhỏ đó rất nhiều.
Đến giữa trưa, cô lấy từ tủ lạnh ra một túi sủi cảo đông lạnh, tự mình nấu một chén, coi như cơm trưa.
Cô vừa ăn, vừa đánh giá hẳn là Lạc Hữu Tiềm đã kết thúc huấn luyện, chuẩn bị ăn cơm, trong đầu lại vọng lại lời nói kia của Từ Thiến Diệp, cô dừng một chút, cười, gửi tin nhắn cho Lạc Hữu Tiềm.
Trần Trừng: Nói cho em một chuyện……
Bên kia trả lời rất nhanh.
Lạc Hữu Tiềm: Làm sao vậy?
Trần Trừng: Hình như chị mang thai rồi.
Lạc Hữu Tiềm: A, không phải mỗi lần làm chúng ta đều dùng biện pháp an toàn sao, bảo bảo chị cảm thấy có chỗ nào không thoải mái hả?
Trần Trừng cười cong mặt, tiếp tục trêu anh, gửi tấm ảnh que thử thai của Từ Thiến Diệp tới cho Lạc Hữu Tiềm.
Lạc Hữu Tiềm vừa chuẩn bị ăn cơm, bị tin tức này của Trần Trừng doạ cho kinh ngạc tới nỗi trực tiếp đứng lên, tay còn hơi run.
Anh không hiểu que thử thai hai vạch có ý nghĩa gì, nhanh chóng lên mạng tìm hiểu một chút, cuối cùng ngây ngẩn cả người vì hai chữ “Hai vạch là đã có thai”.
Trần Trừng không thấy Lạc Hữu Tiềm trả lời tin nhắn một lúc lâu, cô còn tưởng anh đột nhiên có việc phải đi vội, lại không ngờ hơn mười phút sau nghe thấy tiếng cửa mở, Lạc Hữu Tiềm đi thẳng về.
Hơn mười phút, từ câu lạc bộ về đến nhà, chắc là Lạc Hữu Tiềm chạy như bay tới rồi.
Trần Trừng mới rửa chén xong, quay đầu nhìn thấy anh cũng chưa kịp phản ứng lại: “Sao em……”
“Bảo bảo, chị đừng đi loạn.” Lạc Hữu Tiềm trực tiếp chạy tới đỡ bả vai cô, cẩn thận an trí đỡ người ngồi lại chỗ, “Thế nào, chị có cảm thấy buồn nôn không?”
Lúc này Trần Trừng mới nhớ ra mình vừa trêu anh.
Cô cười rộ lên, nắm lấy tay Lạc Hữu Tiềm: “Còn sớm mà, chưa tới lúc bị nghén đâu.”
“Cho nên, cho nên trong bụng chị, thật sự có bảo bảo của chúng ta sao?” Lạc Hữu Tiềm nhịn không được vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt ở trên bụng nhỏ của Trần Trừng.
Giọng anh không khỏi giảm xuống vài phần, nhẹ nhẹ nhàng nhàng.
“Ừm, đúng.” Trần Trừng gật gật đầu, “Em tính…… Phải làm sao bây giờ?”
Lạc Hữu Tiềm nhấp môi: “Bây giờ em vẫn chưa đủ tuổi kết hôn, nhưng chỉ cần chị đồng ý gả cho em, không phải…… Hẳn là em nên cầu hôn chị trước, thế này đường đột quá, em cũng không kịp chuẩn bị nhẫn……”
Anh khẩn trương nên nói không thông, sắc mặt vui vẻ hơi phiếm hồng.
“Em nói từ từ thôi.” Trần Trừng cười rộ lên.
“Chính là.” Lạc Hữu Tiềm hít một hơi thật sâu, “Chị đồng ý sinh con không, nếu chị cảm thấy quá sớm, dù sao thì bây giờ công việc của chị cũng chỉ mới tốt lên, chúng ta có thể chờ thêm một thời gian nữa. Nếu chị đồng ý sinh con, chúng ta lập tức liền chuẩn bị hôn lễ, còn việc lãnh chứng em sẽ nghĩ cách, xem có thể lãnh trước được hay không.”
Trong lòng Trần Trừng mềm hơn phân nửa.
Nhưng nhìn sự hưng phấn trong mắt Lạc Hữu Tiềm cô lại sửng sốt, đùa thế này có phải hơi quá trớn rồi không?
Cô giơ tay xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên, không nhịn được nghiêng người bật cười, sau đó cúi đầu thừa nhận sai lầm: “Thật ra…… Ảnh chụp que thử thai kia là của Từ Thiến Diệp.”
Lạc Hữu Tiềm đang cọ cọ bỗng ngẩng đầu, dường như chưa kịp phản ứng lại, chỉ là khóe mắt anh hạ xuống, ngồi xổm trước mặt Trần Trừng, nhìn qua có chút đáng thương vô cùng.
“Chị ấy mang thai?” Lạc Hữu Tiềm hỏi.
Trần Trừng cười cười: “Ừm.”
“Vậy còn chị?”
Trần Trừng thấy được sự mất mát trong mắt anh, cô chủ động hôn nhận lỗi mà lấy lòng: “Thật xin lỗi, chị chỉ muốn xem thử xem em sẽ có phản ứng như thế nào thôi.”
Làm sao Lạc Hữu Tiềm có thể để Trần Trừng nói “Thật xin lỗi”, tuy rằng đáy lòng thật sự có chút cảm giác mất mát, nhưng mà đúng thật thời gian này mà mang thai thì không phải là một thời cơ tốt, ngay cả giấy chứng nhận cũng chưa thể có cho cô, Lạc Hữu Tiềm không chấp nhận được.
Anh vùi trán vào tay Trần Trừng, xúc cảm truyền thẳng tới lòng cô, có chút ủy khuất mà hừ một tiếng: “Em mới chỉ làm ba được nửa tiếng thôi.”
Trái tim Trần Trừng như tan chảy.
***
Giải chung kết trận đấu tranh giải Quyền Vương bắt đầu, rất nhiều người cùng tới Mexico xem thi đấu.
Trần Trừng, Hạ Minh, đồng đội chung trường Lạc Hữu Tiềm, cùng với cả mỹ nữ Từ Thiến Diệp chuẩn bị bước vào nấm mộ mang tên hôn nhân.
Suốt một ngày cuối cùng Lạc Hữu Tiềm phải huấn luyện kín, điện thoại cũng không thể gọi, Trần Trừng và Từ Thiến Diệp ở tại một khách sạn, sau đó bắt taxi tới sân vận động.
“Cậu cảm thấy bạn trai cậu có thể thắng không?” Từ Thiến Diệp mặc áo body bó sát người, trông không giống đã làm mẹ chút nào.
“Có thể chứ.” Trần Trừng cười rộ lên.
Lần này thi đấu thắng lợi là ước mơ của Lạc Hữu Tiềm, Trần Trừng không muốn cứ phải lo lắng xem anh có bị thương không giống như trước nữa, cô nghĩ, cô cũng nên thật sự tin tưởng vào năng lực của Lạc Hữu Tiềm, tin rằng anh nhất định có thể thắng.
Hai người đi xuyên qua đám người, tới vị trí của họ ở hàng ghế đầu.
Đột nhiên, ánh đèn mờ đi, MC cầm mic lên sân khấu, dùng Tiếng Anh mãnh liệt giới thiệu hai vị tuyển thủ sắp lên sân.
Bọn họ đều phải vượt qua mọi chông gai, đánh bại rất rất nhiều đối thủ mới có thể bước lên sân khấu đêm cuối cùng này.
“Cậu đang mang thai đó, có muốn ngồi ra sau không?” Trần Trừng không yên lòng, ghé vào tai Từ Thiến Diệp nói.
“Không cần, con của tớ sao có thể sợ cái này chứ?” Từ Thiến Diệp hào sảng vung tóc, “Hôm nay coi như là dạy thai đi, về sau cũng cho nó đi đánh boxing, quá đẹp trai rồi.”
Lúc MC hô lên, tiết tấu âm nhạc cũng chấn động, Lạc Hữu Tiềm và một tuyển thủ quốc tịch Nga khác đi ra từ hai bên hầm thi đấu.
Ánh mắt Trần Trừng dừng ở trên người Lạc Hữu Tiềm.
Bạn trai của cô, thiếu niên của cô, Quyền Vương duy nhất trong lòng cô.
Bước đi Lạc Hữu Tiềm vững vàng, vai rộng eo thon, ánh đèn biến ảo trên đường đi chiếu xuống sườn mặt anh, tạo thành những cái bóng loang lổ, đuôi mắt tràn ra sự quyết đoán và khí thế không dễ bỏ qua chút nào.
Trần Trừng không thể không thừa nhận, Lạc Hữu Tiềm đúng là trời sinh đã thuộc về sàn đấu.
Anh vừa đứng ở đó, mũi nhọn từ trong xương cốt liền không thể che đậy được.
Trọng tài thổi còi, trận đấu bắt đầu.
Trần Trừng siết ngực, ánh mắt không rời khỏi sàn đấu chút nào.
……
Đây đúng là một trận đấu bằng thực lực, tất cả người xem đều không hẹn mà cùng đứng dậy hò hét.
Bọn họ so tài khó phân thắng bại, tiếng hò hét bên khán đài vang lên không chỉ là vì người thắng, mà là vì bọn họ đã nỗ lực thi đấu, tuy bị đối phương áp đảo nhưng bọn họ vẫn đứng lên hết lần này tới lần khác.
Trần Trừng đứng ở hàng đầu tiên, nước mắt đã sớm lưng tròng.
Hạ Minh và đồng đội của Lạc Hữu Tiềm ở bên cạnh đã sớm kích động đứng tại chỗ ngồi, bọn họ vẫy tay hô lớn tên Lạc Hữu Tiềm, không ngừng kêu cố lên.
Trong một tràng tiếng hò hét bằng Tiếng Anh, xen lẫn vào đó vẫn có vài giọng nói Tiếng Trung, càng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Thời gian nghỉ giữa hiệp, Lạc Hữu Tiềm dựa vào bên dây chằng nghỉ ngơi, thở gấp đến lợi hại, trên mặt có máu, cả người nhiều chỗ xanh tím.
Hốc mắt Trần Trừng nóng bỏng, nghiêm túc mà lại thành kính nhìn thiếu niên ấy.
Cố lên, Lạc Hữu Tiềm.
Nhất định phải thắng đấy.
***
Cuối cùng.
Trọng tài cũng bị trận đấu kịch liệt này làm cho sôi máu, anh ấy nửa quỳ ở trên sàn đấu, cao giọng đếm ngược tính giờ: “Năm! Bốn! Ba! Hai……”
Mọi người đều an tĩnh lại.
Sau đó, tiếng đếm ngược cuối cùng vang lên —— “Một!”
Tất cả mọi người sôi trào!
Cho dù là người Trung Quốc hay là người nước ngoài, mọi người đều đứng dậy, thật lòng hô lớn vì Lạc Hữu Tiềm, vỗ tay vì anh, rơi lệ cảm động vì anh, show ra hết những chân thành và nhiệt huyết.
“Quyền Vương! Quyền Vương! Quyền Vương! Quyền Vương! Quyền Vương!” Các bạn học sôi nổi hô lớn, bọn họ tay nắm tay, hò hét vì đội trưởng của mình.
Mấy người nước ngoài ở hội trường cũng sôi nổi làm theo, dùng Tiếng Trung sứt sẹo hô to: “Quyền Vương! Quyền Vương! Quyền Vương!……”
***
Trên sàn đấu.
Lạc Hữu Tiềm hao hết tia sức lực cuối cùng, anh quỳ hai đầu gối xuống đất, toàn thân đều là máu.
Nhưng lưng lại rất thẳng.
Bên tai là tiếng hò hét dời núi lấp biển.
Anh chậm rãi cúi người, đặt một nụ hôn thành kính xuống sàn đấu.
***
Đây là Quyền Vương của bọn họ.
Là niềm kiêu hãnh của bọn họ.
Lạc Hữu Tiềm chọn về nước huấn luyện tiếp, mà sau khi bận rộn suốt hai tháng cuối cùng Trần Trừng cũng đã có được một kì nghỉ hiếm có, chỉ tiếc là dường như ngày nào Lạc Hữu Tiềm cũng phải huấn luyện 15 tiếng đồng hồ trở lên, hai người cũng không có quá nhiều thời gian ở chung với nhau.
Mới hai ngày đầu Trần Trừng còn theo anh tới câu lạc bộ để huấn luyện, sau đó Lạc Hữu Tiềm đau lòng, sợ cô đi sớm về trễ bị mệt nên không muốn để cô theo nữa.
Nghỉ hè, Trần Trừng đã chính thức tốt nghiệp đại học, mà Lạc Hữu Tiềm cũng đã học xong năm nhất.
Trần Trừng vẫn ngủ đến giữa trưa, đem những cảm giác thiếu ngủ lúc trước bồi bổ lại, vừa định nằm trên giường một lát nữa, đột nhiên bị một loạt thông báo tin nhắn liên tục gửi tới.
Từ Thiến Diệp gửi liên tiếp mấy tin nhắn cho cô.
Trần Trừng cầm điện thoại lên xem, hoàn toàn mất luôn cảm giác buồn ngủ.
【 Cái đ* con mẹ bó!!!! Làm sao bây giờ, hình như tớ lỡ mang thai ngoài ý muốn rồi!! 】
【 Mẹ nó tớ chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học thôi mà, chẳng lẽ đã phải làm mẹ sao???? 】
【 A a a a a a a a a làm sao bây giờ, tớ muốn điên luôn rồi! 】
【 Cái đứa nhóc này, con mẹ nó tớ chưa muốn làm mẹ đâu!! 】
【 Mang thai ngoài ý muốn mang thai nhà ai cường, Sơn Đông hơi tu tìm Lam Tường? 】
(Mình để nguyên convert vì k hiểu lắm, cầu cao nhân chỉ giáo hộ ạ TvT)
【 Anh ấy đã nói với bố mẹ rồi, bây giờ đang sang nhà tớ, mẹ nó tớ còn chưa nói với hai cụ ở nhà đâu, tự nhiên cảm thấy chắc mình không sống bao lâu nữa 555555555】
……
Trần Trừng đọc hết tất cả tin nhắn liên tục rít gào ấy, chỉ cảm thấy cuộc đời của Từ Thiến Diệp…… Đúng thật là lên xuống thất thường.
Vốn định tiếp tục gây hoạ nhân gian sau khi tốt nghiệp, không ngờ lại bị một đứa trẻ từ trên trời giáng xuống làm té ngã.
Trần Trừng: Cậu chắc chắn là mình mang thai sao, có tới bệnh viện khám chưa?
Từ Thiến Diệp: Tớ đã thử 10 que luôn rồi, kết quả đều hai vạch……
Nói xong, cô ấy lại gửi ảnh chụp que thử thai tới, rõ ràng là hai vạch đỏ.
Trần Trừng: Bạn trai cậu về nước chưa, nếu không thì trực tiếp kết hôn sinh con luôn đi……
Từ Thiến Diệp: Chưa về chịu trận chẳng nhẽ còn ở nước ngoài làm ba sao.
Từ Thiến Diệp: Tháng trước anh ấy đã xử lý xong công việc chuẩn bị về nước rồi, vốn dĩ đang thương lượng chuyện kết hôn, nhưng tớ không muốn có con sớm như vậy đâu, tớ vẫn còn là em bé mà……
Trần Trừng bất đắc dĩ, rời khỏi giường đi lấy cốc nước lạnh, tiếp tục trả lời tin nhắn.
Trần Trừng: Nếu cậu muốn phá thai chắc ba mẹ cậu sẽ không đồng ý đâu, còn ảnh hưởng tới sức khoẻ nữa.
Từ Thiến Diệp: Tớ cũng không muốn phá thai, dù sao cũng là một sinh mệnh mà, không bỏ được đâu.
Trần Trừng:……………… Vậy cậu muốn làm sao
Từ Thiến Diệp: Tớ muốn phong ấn khối thịt trong bụng kia lại, ba năm sau hẵng sinh ra.
Trần Trừng cảm thấy câu người mang thai bỗng dưng bị ngốc ứng nghiệm ở trên người Từ Thiến Diệp tương đối sớm, gửi tin nhắn không nói rõ được, cô trực tiếp gọi điện thoại qua luôn
“Alo, Trừng nhi à” Giọng nói Từ Thiến Diệp bất lực, cô ấy đã tiến vào trạng thái ý thức được, đỡ bụng thật cẩn thận mà nằm ở trên ghế, sợ kinh ngạc tới đứa bé vừa mới hình thành kia.
“Bạn trai cậu nói thế nào.” Trần Trừng hỏi.
“Ý của anh ấy là bọn tớ sẽ lãnh chứng rồi kết hôn ngay, sau đó anh ấy kết thúc công việc nghiên cứu ở Mỹ rồi về nước làm, hôn lễ gì đó chắc là phải cưới chạy bầu…… Nếu không đủ sức khoẻ thì đợi sinh xong rồi mới tổ chức.”
Trần Trừng nhẹ nhàng thở ra, cách làm của bạn trai Từ Thiến Diệp hiển nhiên là đã suy xét kĩ.
“Vậy không phải khá tốt sao, dù sao cậu cũng không xoá sạch được vậy thì cứ sinh ra thôi, tớ còn có thể làm mẹ nuôi của nhóc đó nữa.”
Từ Thiến Diệp thở dài: “Nhưng mà chuyện này cũng quá đột ngột rồi, tớ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng…… Trừng nhi, nếu cậu đột nhiên phát hiện mình mang thai, cậu sẽ làm thế nào?”
“Hả?”
Trần Trừng ngẩn người, khó tránh khỏi có chút nóng trên mặt.
“…… Hẳn là sẽ sinh ra thôi.”
Cô cũng rất mong mình sẽ có một đứa con cùng với Lạc Hữu Tiềm.
“Vậy Quyền Vương của chúng ta sẽ phản ứng thế nào?”
Trần Trừng khựng lại, cười: “Sao tớ biết được.”
“Cậu thử cậu ta chút xem, tớ muốn biết cậu ấy sẽ phản ứng thế nào.”
Hai người hàn huyên không trong chốc lát, Từ Thiến Diệp đã bị ba gọi liên hoàn call đoạt mệnh đến, buộc phải cúp máy.
***
Trần Trừng thay áo ngủ rửa mặt xong, còn đang suy nghĩ về chuyện của Từ Thiến Diệp, cô là người miệng dao găm nhưng tâm đậu hũ, hiện tại tuy rằng còn đang do dự, nhưng Trần Trừng biết cuối cùng mình vẫn sẽ lựa chọn kết hôn và sinh con, hơn nữa còn yêu chiều đứa nhỏ đó rất nhiều.
Đến giữa trưa, cô lấy từ tủ lạnh ra một túi sủi cảo đông lạnh, tự mình nấu một chén, coi như cơm trưa.
Cô vừa ăn, vừa đánh giá hẳn là Lạc Hữu Tiềm đã kết thúc huấn luyện, chuẩn bị ăn cơm, trong đầu lại vọng lại lời nói kia của Từ Thiến Diệp, cô dừng một chút, cười, gửi tin nhắn cho Lạc Hữu Tiềm.
Trần Trừng: Nói cho em một chuyện……
Bên kia trả lời rất nhanh.
Lạc Hữu Tiềm: Làm sao vậy?
Trần Trừng: Hình như chị mang thai rồi.
Lạc Hữu Tiềm: A, không phải mỗi lần làm chúng ta đều dùng biện pháp an toàn sao, bảo bảo chị cảm thấy có chỗ nào không thoải mái hả?
Trần Trừng cười cong mặt, tiếp tục trêu anh, gửi tấm ảnh que thử thai của Từ Thiến Diệp tới cho Lạc Hữu Tiềm.
Lạc Hữu Tiềm vừa chuẩn bị ăn cơm, bị tin tức này của Trần Trừng doạ cho kinh ngạc tới nỗi trực tiếp đứng lên, tay còn hơi run.
Anh không hiểu que thử thai hai vạch có ý nghĩa gì, nhanh chóng lên mạng tìm hiểu một chút, cuối cùng ngây ngẩn cả người vì hai chữ “Hai vạch là đã có thai”.
Trần Trừng không thấy Lạc Hữu Tiềm trả lời tin nhắn một lúc lâu, cô còn tưởng anh đột nhiên có việc phải đi vội, lại không ngờ hơn mười phút sau nghe thấy tiếng cửa mở, Lạc Hữu Tiềm đi thẳng về.
Hơn mười phút, từ câu lạc bộ về đến nhà, chắc là Lạc Hữu Tiềm chạy như bay tới rồi.
Trần Trừng mới rửa chén xong, quay đầu nhìn thấy anh cũng chưa kịp phản ứng lại: “Sao em……”
“Bảo bảo, chị đừng đi loạn.” Lạc Hữu Tiềm trực tiếp chạy tới đỡ bả vai cô, cẩn thận an trí đỡ người ngồi lại chỗ, “Thế nào, chị có cảm thấy buồn nôn không?”
Lúc này Trần Trừng mới nhớ ra mình vừa trêu anh.
Cô cười rộ lên, nắm lấy tay Lạc Hữu Tiềm: “Còn sớm mà, chưa tới lúc bị nghén đâu.”
“Cho nên, cho nên trong bụng chị, thật sự có bảo bảo của chúng ta sao?” Lạc Hữu Tiềm nhịn không được vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt ở trên bụng nhỏ của Trần Trừng.
Giọng anh không khỏi giảm xuống vài phần, nhẹ nhẹ nhàng nhàng.
“Ừm, đúng.” Trần Trừng gật gật đầu, “Em tính…… Phải làm sao bây giờ?”
Lạc Hữu Tiềm nhấp môi: “Bây giờ em vẫn chưa đủ tuổi kết hôn, nhưng chỉ cần chị đồng ý gả cho em, không phải…… Hẳn là em nên cầu hôn chị trước, thế này đường đột quá, em cũng không kịp chuẩn bị nhẫn……”
Anh khẩn trương nên nói không thông, sắc mặt vui vẻ hơi phiếm hồng.
“Em nói từ từ thôi.” Trần Trừng cười rộ lên.
“Chính là.” Lạc Hữu Tiềm hít một hơi thật sâu, “Chị đồng ý sinh con không, nếu chị cảm thấy quá sớm, dù sao thì bây giờ công việc của chị cũng chỉ mới tốt lên, chúng ta có thể chờ thêm một thời gian nữa. Nếu chị đồng ý sinh con, chúng ta lập tức liền chuẩn bị hôn lễ, còn việc lãnh chứng em sẽ nghĩ cách, xem có thể lãnh trước được hay không.”
Trong lòng Trần Trừng mềm hơn phân nửa.
Nhưng nhìn sự hưng phấn trong mắt Lạc Hữu Tiềm cô lại sửng sốt, đùa thế này có phải hơi quá trớn rồi không?
Cô giơ tay xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên, không nhịn được nghiêng người bật cười, sau đó cúi đầu thừa nhận sai lầm: “Thật ra…… Ảnh chụp que thử thai kia là của Từ Thiến Diệp.”
Lạc Hữu Tiềm đang cọ cọ bỗng ngẩng đầu, dường như chưa kịp phản ứng lại, chỉ là khóe mắt anh hạ xuống, ngồi xổm trước mặt Trần Trừng, nhìn qua có chút đáng thương vô cùng.
“Chị ấy mang thai?” Lạc Hữu Tiềm hỏi.
Trần Trừng cười cười: “Ừm.”
“Vậy còn chị?”
Trần Trừng thấy được sự mất mát trong mắt anh, cô chủ động hôn nhận lỗi mà lấy lòng: “Thật xin lỗi, chị chỉ muốn xem thử xem em sẽ có phản ứng như thế nào thôi.”
Làm sao Lạc Hữu Tiềm có thể để Trần Trừng nói “Thật xin lỗi”, tuy rằng đáy lòng thật sự có chút cảm giác mất mát, nhưng mà đúng thật thời gian này mà mang thai thì không phải là một thời cơ tốt, ngay cả giấy chứng nhận cũng chưa thể có cho cô, Lạc Hữu Tiềm không chấp nhận được.
Anh vùi trán vào tay Trần Trừng, xúc cảm truyền thẳng tới lòng cô, có chút ủy khuất mà hừ một tiếng: “Em mới chỉ làm ba được nửa tiếng thôi.”
Trái tim Trần Trừng như tan chảy.
***
Giải chung kết trận đấu tranh giải Quyền Vương bắt đầu, rất nhiều người cùng tới Mexico xem thi đấu.
Trần Trừng, Hạ Minh, đồng đội chung trường Lạc Hữu Tiềm, cùng với cả mỹ nữ Từ Thiến Diệp chuẩn bị bước vào nấm mộ mang tên hôn nhân.
Suốt một ngày cuối cùng Lạc Hữu Tiềm phải huấn luyện kín, điện thoại cũng không thể gọi, Trần Trừng và Từ Thiến Diệp ở tại một khách sạn, sau đó bắt taxi tới sân vận động.
“Cậu cảm thấy bạn trai cậu có thể thắng không?” Từ Thiến Diệp mặc áo body bó sát người, trông không giống đã làm mẹ chút nào.
“Có thể chứ.” Trần Trừng cười rộ lên.
Lần này thi đấu thắng lợi là ước mơ của Lạc Hữu Tiềm, Trần Trừng không muốn cứ phải lo lắng xem anh có bị thương không giống như trước nữa, cô nghĩ, cô cũng nên thật sự tin tưởng vào năng lực của Lạc Hữu Tiềm, tin rằng anh nhất định có thể thắng.
Hai người đi xuyên qua đám người, tới vị trí của họ ở hàng ghế đầu.
Đột nhiên, ánh đèn mờ đi, MC cầm mic lên sân khấu, dùng Tiếng Anh mãnh liệt giới thiệu hai vị tuyển thủ sắp lên sân.
Bọn họ đều phải vượt qua mọi chông gai, đánh bại rất rất nhiều đối thủ mới có thể bước lên sân khấu đêm cuối cùng này.
“Cậu đang mang thai đó, có muốn ngồi ra sau không?” Trần Trừng không yên lòng, ghé vào tai Từ Thiến Diệp nói.
“Không cần, con của tớ sao có thể sợ cái này chứ?” Từ Thiến Diệp hào sảng vung tóc, “Hôm nay coi như là dạy thai đi, về sau cũng cho nó đi đánh boxing, quá đẹp trai rồi.”
Lúc MC hô lên, tiết tấu âm nhạc cũng chấn động, Lạc Hữu Tiềm và một tuyển thủ quốc tịch Nga khác đi ra từ hai bên hầm thi đấu.
Ánh mắt Trần Trừng dừng ở trên người Lạc Hữu Tiềm.
Bạn trai của cô, thiếu niên của cô, Quyền Vương duy nhất trong lòng cô.
Bước đi Lạc Hữu Tiềm vững vàng, vai rộng eo thon, ánh đèn biến ảo trên đường đi chiếu xuống sườn mặt anh, tạo thành những cái bóng loang lổ, đuôi mắt tràn ra sự quyết đoán và khí thế không dễ bỏ qua chút nào.
Trần Trừng không thể không thừa nhận, Lạc Hữu Tiềm đúng là trời sinh đã thuộc về sàn đấu.
Anh vừa đứng ở đó, mũi nhọn từ trong xương cốt liền không thể che đậy được.
Trọng tài thổi còi, trận đấu bắt đầu.
Trần Trừng siết ngực, ánh mắt không rời khỏi sàn đấu chút nào.
……
Đây đúng là một trận đấu bằng thực lực, tất cả người xem đều không hẹn mà cùng đứng dậy hò hét.
Bọn họ so tài khó phân thắng bại, tiếng hò hét bên khán đài vang lên không chỉ là vì người thắng, mà là vì bọn họ đã nỗ lực thi đấu, tuy bị đối phương áp đảo nhưng bọn họ vẫn đứng lên hết lần này tới lần khác.
Trần Trừng đứng ở hàng đầu tiên, nước mắt đã sớm lưng tròng.
Hạ Minh và đồng đội của Lạc Hữu Tiềm ở bên cạnh đã sớm kích động đứng tại chỗ ngồi, bọn họ vẫy tay hô lớn tên Lạc Hữu Tiềm, không ngừng kêu cố lên.
Trong một tràng tiếng hò hét bằng Tiếng Anh, xen lẫn vào đó vẫn có vài giọng nói Tiếng Trung, càng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Thời gian nghỉ giữa hiệp, Lạc Hữu Tiềm dựa vào bên dây chằng nghỉ ngơi, thở gấp đến lợi hại, trên mặt có máu, cả người nhiều chỗ xanh tím.
Hốc mắt Trần Trừng nóng bỏng, nghiêm túc mà lại thành kính nhìn thiếu niên ấy.
Cố lên, Lạc Hữu Tiềm.
Nhất định phải thắng đấy.
***
Cuối cùng.
Trọng tài cũng bị trận đấu kịch liệt này làm cho sôi máu, anh ấy nửa quỳ ở trên sàn đấu, cao giọng đếm ngược tính giờ: “Năm! Bốn! Ba! Hai……”
Mọi người đều an tĩnh lại.
Sau đó, tiếng đếm ngược cuối cùng vang lên —— “Một!”
Tất cả mọi người sôi trào!
Cho dù là người Trung Quốc hay là người nước ngoài, mọi người đều đứng dậy, thật lòng hô lớn vì Lạc Hữu Tiềm, vỗ tay vì anh, rơi lệ cảm động vì anh, show ra hết những chân thành và nhiệt huyết.
“Quyền Vương! Quyền Vương! Quyền Vương! Quyền Vương! Quyền Vương!” Các bạn học sôi nổi hô lớn, bọn họ tay nắm tay, hò hét vì đội trưởng của mình.
Mấy người nước ngoài ở hội trường cũng sôi nổi làm theo, dùng Tiếng Trung sứt sẹo hô to: “Quyền Vương! Quyền Vương! Quyền Vương!……”
***
Trên sàn đấu.
Lạc Hữu Tiềm hao hết tia sức lực cuối cùng, anh quỳ hai đầu gối xuống đất, toàn thân đều là máu.
Nhưng lưng lại rất thẳng.
Bên tai là tiếng hò hét dời núi lấp biển.
Anh chậm rãi cúi người, đặt một nụ hôn thành kính xuống sàn đấu.
***
Đây là Quyền Vương của bọn họ.
Là niềm kiêu hãnh của bọn họ.