Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: 48: Suy Nghĩ Thay Đổi
Dù cái lí do này hết sức xàm xí nhưng nói ra xong Nhược Vũ lại thấy nó vô cùng hợp lý trong hoàn cảnh này, cô quay mặt vào trong tường nhướng mày tự khen mình quá thông minh.
Lâm Nhất Phàm bắt chéo chân nhếch môi, khoá cặp mắt chim ưng rim vào người Nhược Vũ.
-Cô học từ ai khả năng nói dối không chớp mắt này vậy?
Lý do của cô hết sức vớ vẩn, căn phòng này chưa bao giờ vắng bóng người chăm sóc cho cô, chẳng lẽ việc cô đi vào nhà vệ sinh không ai giúp.
Chưa nói tới việc nhà vệ sinh cách giường bệnh có mấy bước chân.
Nhược Vũ biết hắn không dễ dàng gì tin mình nhưng cô cứ khăng khăng nói là mình bị ngã đấy thì hắn làm gì được cô, hắn cũng đâu phải là cảnh sát hình sự mà ở đây lấy lời khai của cô.
-Anh không tin thì thôi, lời tôi nói hoàn toàn là…
“Ưʍ.”
Nhược Vũ còn chưa nói xong chữ cuối cùng đã bị thân hình cao lớn kia dùng môi đè môi, hắn quét sạch sẽ cánh môi của cô không chừa một chỗ, còn khẽ nhai nhai môi dưới của cô như thể đang nhâm nhi một cây kẹo mút.
Nhược Vũ bị bắt ngờ, không kịp phản ứng lại.
Cô trừng mắt nhìn hắn, hắn ở trên vô lại nhìn cô.
“Cạch.”
Tiếng động ngoài cửa làm cả hai giật mình, Lâm Nhất Phàm bị phá đám liền quay ngoắt ra ngoài bực bội nhìn người đang bước vào.
Nhược Vũ thì xấu hổ quay mặt vào trong, không biết là ai tới nhưng nghe giọng có lẽ là y tá.
-Bác sĩ bảo tôi vào xem bệnh nhân có biểu hiện khó thở không, để kịp thời hỗ trợ bằng máy thở nhưng hình như là không cần rồi.
Người nhà nhớ cho bệnh nhân uống thuốc đúng giờ.
Nữ y tá bĩu môi rồi nhẹ nhàng đóng cửa, thời buổi này các cặp đôi đúng là sống phóng khoáng thật.
Mới buổi sáng còn thở không ra hơi, bây giờ lại cùng nhau làm việc thiếu dưỡng khí như vậy.
Lâm Nhất Phàm mất hứng dựa vào ghế, Nhược Vũ nghe tiếng đóng cửa liền quay trở ra mắng.
-Đồ nham nhở, xấu hổ chết đi được, sau này tôi còn dám nhìn mặt ai nữa.
Lâm Nhất Phàm vuốt mái tóc lãng tử của mình mặt dày đáp lại.
-Có gì mà xấu hổ, quan tâm đến người khác làm gì, cô định sống ở đây suốt đời sao?
Hồ sơ bệnh án của cô, có ghi rõ hắn chính là chồng của cô, vợ chồng thân mật với nhau thì sợ gì người khác chê cười.
Hắn thấy bản thân mình đối với chuyện cùng cô thân mật đã thay đổi suy nghĩ rồi.
Lúc trước nếu hắn chạm môi cô thì sẽ vận động hết công sức của bộ não để lấp li3m rằng việc đó chỉ là một tai nạn, còn bây giờ Nhược Vũ chối bỏ, hắn lại cảm thấy không vui.
Nhược Vũ nói không lại hắn đành im bặt không cãi nữa nhưng Lâm Nhất Phàm vẫn không chịu buông tha cho cô.
Hắn giữ khuôn mặt lạnh tanh như đã vùi sâu mấy lớp băng ở Nam Cực, đến hơi thở cũng tỏa ra khí lạnh.
-Hôm nay cô không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng thì đừng hòng yên ổn.
Nhược Vũ đảo mắt chẳng quan tâm hắn nói gì, làm gì.
Cô cứ im lặng đấy hắn làm gì được cô.
Lâm Nhất Phàm không phải là kiểu người chỉ biết hù dọa nhưng thấy cô bây giờ sức khỏe không đảm bảo nên hắn tạm tha, sau này còn nhiều thời gian để răn đe trừng phạt.
Hắn mở cửa phòng đi ra ngoài mua chút gì cho Nhược Vũ ăn.
Cửa phòng vừa đóng Nhược Vũ liền với tay lấy túi xách của mình ở trên bàn, Lâm Nhất Phàm đó vậy mà lại rất tốt bụng, hắn còn đem túi xách cô bỏ ở công ty đến cho cô.
Nhược Vũ mở điện thoại xem tin tức Trương Thị, chỉ cách có mấy giờ đồng hồ mà bây giờ hình ảnh của cô đã tràn lan khắp mạng xã hội. Bây giờ danh tính của cô đang được ráo riết tìm kiếm khắp các diễn đàn.
Nhưng sao bức ảnh mà cô nhắc đến vẫn chưa được lên trang bìa?
Nhược Vũ nhập mật khẩu vào group “những cô nàng đang yêu” để xem thử.
Quả nhiên nó đã bay màu, Lâm Khải Trạch đúng là cao tay.
Hắn chỉ cần bỏ ra một cọc tiền thì chuyện gì cũng sẽ giải quyết nhanh chóng.
Rất may cô đã kịp lưu nó về điện thoại nhưng hiện giờ cô không thể tải ảnh lên bằng máy của mình, Lâm Khải Trạch sẽ tra ra được vị trí của cô.
Bây giờ trên mạng chia ra hai luồng ý kiến, một là nghi ngờ chỉ trích Triệu Phi, cho rằng ông ta phải được điều tra kỹ lưỡng.
Hai là nghiêng về phía Lâm Khải Trạch, cho rằng hắn giàu có như vậy việc gì phải hại chết Trương Nhược Vũ, còn nghi ngờ cô gái mặc áo đen là tình cũ của Lâm Khải Trạch nên tìm cách hãm hại hắn.
Nhược Vũ cười đến méo mó, không biết ai lại có đầu óc phong phú như thế này.
Chỉ với sự xuất hiện của cô hôm nay chắc chắn không thể khiến Lâm Khải Trạch vào tù nhưng ít nhiều danh tiếng của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng, đó chính xác là những gì cô muốn.
Đợi cô xuất viện, nơi cô đến đầu tiên sẽ là cơ quan cảnh sát để giao nộp lại bức ảnh này.
Còn về Triệu Phi, sau hôm nay chắc chắn tài sản mà ông ta đang nắm giữ trong tay sẽ bị đặt một dấu hỏi lớn.
Lâm Nhất Phàm mua cháo trở về đã thấy Nhược Vũ nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hắn cũng không vạch trần cô làm gì.
Hắn mở hộp cháo tỉ mỉ thổi cho nguội, chẳng hiểu người ở Châu gia bận việc gì mà con gái nằm viện cũng chẳng một ai đến thăm nom.
Từ hôm qua đến giờ Nhược Vũ chưa nuốt được quá hai muỗng cháo, bụng cô bây giờ ngoài đau ra còn cồn cào vì đói.
Nhược Vũ hé một bên mắt nhìn gương mặt ôn nhu của Lâm Nhất Phàm, khói từ bát cháo bốc nghi ngút trước mặt hắn, nhìn hắn lúc này rất đẹp trai.
Môi của cô vô thức mỉm cười, y như biểu cảm của mấy cô gái nhìn thấy idol của mình ở trên mạng.
-Tôi đẹp trai lắm sao?
Bị Lâm Nhất Phàm nhìn thấu, Nhược Vũ vội vàng thu môi, cô vờ ho vài cái để đỡ xấu hổ.
Lâm Nhất Phàm bật cười đứng lên nâng giường cao thêm một chút cho cô dễ ăn. Hắn còn cẩn thận thổi thêm vài lần nữa mới đút muỗng cháo tới miệng của cô.
Nhược Vũ đang truyền dịch, bây giờ muốn tự cao từ chối thì chỉ có chết đói.
Cô há cái miệng nhỏ của mình nhận lấy muỗng cháo thơm ngon từ tay Lâm Nhất Phàm.
Thấy cô im lặng chịu phối hợp, tâm tình của hắn cực kì hưng phấn.
Chẳng mấy chốc Nhược Vũ đã ăn xong, cô không giống như mấy tiểu thư khác, ăn uống vừa đủ còn để lại hình tượng.
Cô bây giờ no bụng là trên hết.
Ngoài kia trời đã chuyển màu tối mịt, đồng hồ đã điểm 19 giờ.
Nhược Vũ và Lâm Nhất Phàm mỗi người một thế giới riêng.
Lâm Nhất Phàm thì ngồi bên sofa làm việc, Nhược Vũ mở ti vi xem mấy chương trình truyền hình.
Khung cảnh bây giờ rất giống với một đôi vợ chồng kiểu mẫu trong xã hội.
Lâm Nhất Phàm không quan tâm đến chuyện ở Trương Thị cho lắm nhưng vẫn muốn biết danh tính của cô gái gan dạ xuất hiện hôm nay là ai.
Cái khiến hắn để tâm là hình như cô gái này rất quen với hắn, hình ảnh của cô ấy bây giờ đã lan truyền khắp mạng xã hội.
Mọi góc chụp đều được tung ra.
Tuy cô ấy mặc đồ rộng thùng thình nhưng vẫn có thể nhận ra dáng người kia rất nhỏ nhắn, lướt qua hơn mấy chục tấm ảnh, con ngươi hắn bất chợt khựng lại bởi đôi dép cô ấy đang mang.
Toàn thân cô chỗ nào cũng màu đen, duy chỉ có đôi dép lê đang mang trên chân là màu trắng.
Lâm Nhất Phàm bắt chéo chân nhếch môi, khoá cặp mắt chim ưng rim vào người Nhược Vũ.
-Cô học từ ai khả năng nói dối không chớp mắt này vậy?
Lý do của cô hết sức vớ vẩn, căn phòng này chưa bao giờ vắng bóng người chăm sóc cho cô, chẳng lẽ việc cô đi vào nhà vệ sinh không ai giúp.
Chưa nói tới việc nhà vệ sinh cách giường bệnh có mấy bước chân.
Nhược Vũ biết hắn không dễ dàng gì tin mình nhưng cô cứ khăng khăng nói là mình bị ngã đấy thì hắn làm gì được cô, hắn cũng đâu phải là cảnh sát hình sự mà ở đây lấy lời khai của cô.
-Anh không tin thì thôi, lời tôi nói hoàn toàn là…
“Ưʍ.”
Nhược Vũ còn chưa nói xong chữ cuối cùng đã bị thân hình cao lớn kia dùng môi đè môi, hắn quét sạch sẽ cánh môi của cô không chừa một chỗ, còn khẽ nhai nhai môi dưới của cô như thể đang nhâm nhi một cây kẹo mút.
Nhược Vũ bị bắt ngờ, không kịp phản ứng lại.
Cô trừng mắt nhìn hắn, hắn ở trên vô lại nhìn cô.
“Cạch.”
Tiếng động ngoài cửa làm cả hai giật mình, Lâm Nhất Phàm bị phá đám liền quay ngoắt ra ngoài bực bội nhìn người đang bước vào.
Nhược Vũ thì xấu hổ quay mặt vào trong, không biết là ai tới nhưng nghe giọng có lẽ là y tá.
-Bác sĩ bảo tôi vào xem bệnh nhân có biểu hiện khó thở không, để kịp thời hỗ trợ bằng máy thở nhưng hình như là không cần rồi.
Người nhà nhớ cho bệnh nhân uống thuốc đúng giờ.
Nữ y tá bĩu môi rồi nhẹ nhàng đóng cửa, thời buổi này các cặp đôi đúng là sống phóng khoáng thật.
Mới buổi sáng còn thở không ra hơi, bây giờ lại cùng nhau làm việc thiếu dưỡng khí như vậy.
Lâm Nhất Phàm mất hứng dựa vào ghế, Nhược Vũ nghe tiếng đóng cửa liền quay trở ra mắng.
-Đồ nham nhở, xấu hổ chết đi được, sau này tôi còn dám nhìn mặt ai nữa.
Lâm Nhất Phàm vuốt mái tóc lãng tử của mình mặt dày đáp lại.
-Có gì mà xấu hổ, quan tâm đến người khác làm gì, cô định sống ở đây suốt đời sao?
Hồ sơ bệnh án của cô, có ghi rõ hắn chính là chồng của cô, vợ chồng thân mật với nhau thì sợ gì người khác chê cười.
Hắn thấy bản thân mình đối với chuyện cùng cô thân mật đã thay đổi suy nghĩ rồi.
Lúc trước nếu hắn chạm môi cô thì sẽ vận động hết công sức của bộ não để lấp li3m rằng việc đó chỉ là một tai nạn, còn bây giờ Nhược Vũ chối bỏ, hắn lại cảm thấy không vui.
Nhược Vũ nói không lại hắn đành im bặt không cãi nữa nhưng Lâm Nhất Phàm vẫn không chịu buông tha cho cô.
Hắn giữ khuôn mặt lạnh tanh như đã vùi sâu mấy lớp băng ở Nam Cực, đến hơi thở cũng tỏa ra khí lạnh.
-Hôm nay cô không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng thì đừng hòng yên ổn.
Nhược Vũ đảo mắt chẳng quan tâm hắn nói gì, làm gì.
Cô cứ im lặng đấy hắn làm gì được cô.
Lâm Nhất Phàm không phải là kiểu người chỉ biết hù dọa nhưng thấy cô bây giờ sức khỏe không đảm bảo nên hắn tạm tha, sau này còn nhiều thời gian để răn đe trừng phạt.
Hắn mở cửa phòng đi ra ngoài mua chút gì cho Nhược Vũ ăn.
Cửa phòng vừa đóng Nhược Vũ liền với tay lấy túi xách của mình ở trên bàn, Lâm Nhất Phàm đó vậy mà lại rất tốt bụng, hắn còn đem túi xách cô bỏ ở công ty đến cho cô.
Nhược Vũ mở điện thoại xem tin tức Trương Thị, chỉ cách có mấy giờ đồng hồ mà bây giờ hình ảnh của cô đã tràn lan khắp mạng xã hội. Bây giờ danh tính của cô đang được ráo riết tìm kiếm khắp các diễn đàn.
Nhưng sao bức ảnh mà cô nhắc đến vẫn chưa được lên trang bìa?
Nhược Vũ nhập mật khẩu vào group “những cô nàng đang yêu” để xem thử.
Quả nhiên nó đã bay màu, Lâm Khải Trạch đúng là cao tay.
Hắn chỉ cần bỏ ra một cọc tiền thì chuyện gì cũng sẽ giải quyết nhanh chóng.
Rất may cô đã kịp lưu nó về điện thoại nhưng hiện giờ cô không thể tải ảnh lên bằng máy của mình, Lâm Khải Trạch sẽ tra ra được vị trí của cô.
Bây giờ trên mạng chia ra hai luồng ý kiến, một là nghi ngờ chỉ trích Triệu Phi, cho rằng ông ta phải được điều tra kỹ lưỡng.
Hai là nghiêng về phía Lâm Khải Trạch, cho rằng hắn giàu có như vậy việc gì phải hại chết Trương Nhược Vũ, còn nghi ngờ cô gái mặc áo đen là tình cũ của Lâm Khải Trạch nên tìm cách hãm hại hắn.
Nhược Vũ cười đến méo mó, không biết ai lại có đầu óc phong phú như thế này.
Chỉ với sự xuất hiện của cô hôm nay chắc chắn không thể khiến Lâm Khải Trạch vào tù nhưng ít nhiều danh tiếng của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng, đó chính xác là những gì cô muốn.
Đợi cô xuất viện, nơi cô đến đầu tiên sẽ là cơ quan cảnh sát để giao nộp lại bức ảnh này.
Còn về Triệu Phi, sau hôm nay chắc chắn tài sản mà ông ta đang nắm giữ trong tay sẽ bị đặt một dấu hỏi lớn.
Lâm Nhất Phàm mua cháo trở về đã thấy Nhược Vũ nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hắn cũng không vạch trần cô làm gì.
Hắn mở hộp cháo tỉ mỉ thổi cho nguội, chẳng hiểu người ở Châu gia bận việc gì mà con gái nằm viện cũng chẳng một ai đến thăm nom.
Từ hôm qua đến giờ Nhược Vũ chưa nuốt được quá hai muỗng cháo, bụng cô bây giờ ngoài đau ra còn cồn cào vì đói.
Nhược Vũ hé một bên mắt nhìn gương mặt ôn nhu của Lâm Nhất Phàm, khói từ bát cháo bốc nghi ngút trước mặt hắn, nhìn hắn lúc này rất đẹp trai.
Môi của cô vô thức mỉm cười, y như biểu cảm của mấy cô gái nhìn thấy idol của mình ở trên mạng.
-Tôi đẹp trai lắm sao?
Bị Lâm Nhất Phàm nhìn thấu, Nhược Vũ vội vàng thu môi, cô vờ ho vài cái để đỡ xấu hổ.
Lâm Nhất Phàm bật cười đứng lên nâng giường cao thêm một chút cho cô dễ ăn. Hắn còn cẩn thận thổi thêm vài lần nữa mới đút muỗng cháo tới miệng của cô.
Nhược Vũ đang truyền dịch, bây giờ muốn tự cao từ chối thì chỉ có chết đói.
Cô há cái miệng nhỏ của mình nhận lấy muỗng cháo thơm ngon từ tay Lâm Nhất Phàm.
Thấy cô im lặng chịu phối hợp, tâm tình của hắn cực kì hưng phấn.
Chẳng mấy chốc Nhược Vũ đã ăn xong, cô không giống như mấy tiểu thư khác, ăn uống vừa đủ còn để lại hình tượng.
Cô bây giờ no bụng là trên hết.
Ngoài kia trời đã chuyển màu tối mịt, đồng hồ đã điểm 19 giờ.
Nhược Vũ và Lâm Nhất Phàm mỗi người một thế giới riêng.
Lâm Nhất Phàm thì ngồi bên sofa làm việc, Nhược Vũ mở ti vi xem mấy chương trình truyền hình.
Khung cảnh bây giờ rất giống với một đôi vợ chồng kiểu mẫu trong xã hội.
Lâm Nhất Phàm không quan tâm đến chuyện ở Trương Thị cho lắm nhưng vẫn muốn biết danh tính của cô gái gan dạ xuất hiện hôm nay là ai.
Cái khiến hắn để tâm là hình như cô gái này rất quen với hắn, hình ảnh của cô ấy bây giờ đã lan truyền khắp mạng xã hội.
Mọi góc chụp đều được tung ra.
Tuy cô ấy mặc đồ rộng thùng thình nhưng vẫn có thể nhận ra dáng người kia rất nhỏ nhắn, lướt qua hơn mấy chục tấm ảnh, con ngươi hắn bất chợt khựng lại bởi đôi dép cô ấy đang mang.
Toàn thân cô chỗ nào cũng màu đen, duy chỉ có đôi dép lê đang mang trên chân là màu trắng.