Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: 43: Cô Có Đói Không
Lâm Nhất Phàm đột nhiên lớn tiếng làm ai cũng giật mình, bác sĩ đi bên cạnh suýt nữa đã đánh rơi cây bút đang ghi chép ở trên tay.
-Bệnh nhân bị viêm loét dạ dày, trước đây đã từng mổ một lần rồi sao vẫn không cải thiện bữa ăn cho khoa học lại.
Nếu tình trạng này tiếp diễn có thể bị thủng dạ dày, nguy cơ tử vong rất cao đấy.
-Anh là người nhà của bệnh nhân à, mời anh theo tôi làm thủ tục nhập viện, bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng hồi sức ngay bây giờ.
Hết bác sĩ đến y tá đứng diễn giải cho hắn một hồi, mặt Lâm Nhất Phàm vẫn còn nóng hầm hập.
Cô ấy yêu thương bản thân như vậy, sao lại để bản thân bị viêm loét dạ dày đến phải mổ lần hai.
Châu Nhược Vũ này đúng là không trị không được.
Lâm Nhất Phàm làm thủ tục nhập viện xong liền quay về phòng hồi sức.
Lúc này Tô Tiểu Mạt gọi điện đến.
-Alo, Lâm thiếu gia, sao anh không đến bệnh viện chăm sóc cho Giai Kỳ? Cô ấy nhớ anh khóc đến sưng mắt lên rồi.
Lâm Nhất Phàm tay nghe điện thoại, tay cầm theo hộp cháo mới mua, đợi Nhược Vũ tỉnh lại sẽ cho cô ăn lót dạ.
Hắn bên này tỉnh bơ trả lời.
-Anh chăm sóc cô ấy một ngày, tôi trả cho anh 500 đô.
Nói xong hắn ngắt ngang điện thoại, còn không thèm nghe Tô Tiểu Mạt có đồng ý hay không.
Tô Tiểu Mạt ở bên này nghe tới tiền thì sáng mắt lên, đúng là người có tiền làm việc rất dứt khoát.
Anh ta rảo bước về phòng bệnh của Giai Kỳ, thả người ngồi xuống sofa nhỏ trong góc phòng, hai chân bắt chéo vào nhau, tay mồi một điếu thuốc.
Sau khi thả một vòng khói mới nhìn Giai Kỳ nói.
-Anh ta không đến đâu, em đừng chờ nữa.
Rít thêm một hơi nữa, Tô Tiểu Mạt ra vẻ một người trải sự đời nói tiếp.
-Nói em đừng buồn, anh thấy Lâm Nhất Phàm bây giờ khác trước rồi.
Em liệu mà đu thằng khác đi.
Tô Tiểu Mạt tung hoành ở hộp đêm bao nhiêu năm nay, loại người nào cũng thấy qua cả.
Loại ăn bánh trả tiền, loại chung tình bất chấp xã hội và cũng có loại đeo đuổi vì đam mê.
Ba loại đó, Lâm Nhất Phàm nằm ở cuối.
Giai Kỳ siết điện thoại trong tay im lặng không lên tiếng, từ hôm qua đến giờ không biết cô đã nhắn bao nhiêu tin, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại.
Vậy mà hắn chỉ trả lời vỏn vẹn có mấy chữ “anh sẽ liên lạc với em sau.”
Vậy hắn nói yêu cô, nói muốn kết hôn với cô đều là giả có phải không?
**********
Nhược Vũ nằm trên giường bệnh trắng toát, đôi má hồng hào thường ngày giờ đã chuyển màu tái xanh.
Mấy sợi tóc mái lưa thưa loạn xạ trước trán. Khuôn mặt tựa hoa giờ ủ rủ đến tội nghiệp.
Lâm Nhất Phàm ngồi cạnh giường đưa tay nhẹ nhàng vuốt lại nếp tóc cho cô.
Bình thường cô hay liếc, hay mắng hắn đã quen rồi, bây nhìn cô toàn thân không sức sống nằm yên một chỗ thật lạ lẫm.
Lúc nãy bác sĩ có nói qua với Lâm Nhất Phàm, bệnh của cô nếu không được chữa trị tốt rất có thể bị thủng dạ dày hoặc chuyển sang ung thư dạ dày rất nguy hiểm đến tính mạng.
Sau này việc ăn uống phải chú ý đến nhiều hơn.
Hắn nhớ lần đầu tiên cả hai gặp nhau, cô gọi một bàn đầy thức ăn.
Còn tự nhiên dồn thức ăn trước mặt hắn, cũng chẳng nghe cô than đau dạ dày bao giờ, đùng một cái lại thành ra như vậy.
Châu Nhược vũ, cô thật là khó chiều.
Nhược Vũ nằm viện ít nhất cũng phải mất một tuần, không thể không báo cho ở nhà biết được.
Lâm Nhất Phàm thở dài nhìn cô rồi đứng lên đi ra ngoài gọi điện thoại về nhà.
Nhược Vũ nheo nheo mắt mấy cái, còn chưa kịp mở mắt cơn đau từ bụng đã truyền đến.
Cô rít một cái, đưa tay ôm bụng thì cảm thấy vướng víu.
Nhược Vũ cắn răng hé mắt nhìn quanh, chỉ thấy một màu trắng toát, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, hai tay hai tiêm kim dẫn dịch truyền.
Nhược Vũ ngã đầu về sau thở mạnh, vậy là xong.
Còn chưa làm chuyện gì ra hồn đã vào bệnh viện nằm rồi.
Lâm Nhất Phàm quay vào đã thấy Nhược Vũ đã tỉnh lại, hắn tiến tới gần quơ tay qua lại trước mặt cô.
Nhược Vũ dù đau nhưng vẫn thấy ngứa mắt.
-Tôi mổ dạ dày chứ không có mổ mắt.
Lúc cô mơ mơ màng màng có nghe Giang Hạ Vân nói với Lâm Nhất Phàm, có thể mình bị loét dạ dày nên cô đoán mình mới phẫu thuật xong.
Nhưng mà chuyện cô nằm viện không bất ngờ bằng việc Lâm Nhất Phàm còn ở đây, hắn vậy mà ở lại với cô từ lúc đầu tới bây giờ.
Lâm Nhất Phàm mở chai nước đưa tới miệng cho cô uống, miệng càm ràm không dứt.
-Bình thường cô ăn như heo vậy, sao lại phải mổ dạ dày tới hai lần rồi?
Nhược Vũ uống một ngụm nước, nghe Lâm Nhất Phàm nói mình đã có tiền sử về bệnh này một lần thì ai oán trong lòng.
Châu Nhược Vũ ơi Châu Nhược Vũ, sao cô không báo mộng cho tôi biết cô có bệnh trong người để tôi chú ý hơn.
Thấy cô không nói gì, Lâm Nhất Phàm cũng im lặng, không khí đột nhiên ngượng ngùng.
Khoảng chừng vài phút sau cả hai đột nhiên mở miệng cùng lúc.
-Cảm…
-Cô…
-Anh nói trước đi.
Nhược Vũ quay mặt đi nhường cho hắn nói trước.
Lâm Nhất Phàm cũng quay mặt đi hướng khác, nhạt nhẽo lên tiếng.
-Ăn chút cháo đi.
Nhược Vũ phì cười, tuy cô không muốn ăn cho lắm nhưng cũng không muốn phụ lòng hắn nên miễn cưỡng gật đầu.
Lâm Nhất Phàm sờ hộp cháo thấy còn ấm, hắn múc cho cô một muỗng nhỏ kề lên miệng của cô.
Nhược Vũ nghe mùi thức ăn đột nhiên bụng cồn cào dữ dội, cơn buồn nôn truyền tới, cô chặn không kịp, dịch lỏng bắn cả ra người của Lâm Nhất Phàm.
Tưởng hắn sẽ nổi giận nhưng hắn lại cực kỳ lo lắng, còn đứng lên vuốt lưng cho cô mặc kệ áo của mình đã bị dơ hết.
Lâm phu nhân vừa mới tới, bà đứng trước cửa nhìn biểu hiện của con trai, mày giãn ra cực kỳ hài lòng.
Thằng bé này, đã biết lo cho vợ rồi.
Lâm Nhất Phàm rút khăn giấy lau sạch miệng cho Nhược Vũ, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, đỡ cô nằm xuống xong còn lo lắng hỏi.
-Còn thấy khó chịu không?
Nhược Vũ lắc lắc đầu, chút sức cũng không có, cánh môi chỉ thì thầm.
-Cảm ơn anh.
Lâm Nhất Phàm tự tay lau chỗ dơ ở dưới gạch bị Nhược Vũ nôn ra, hắn cũng không quan tâm áo mình như thế nào.
Lúc này Lâm phu nhân mới xuất hiện, bà ném cho Lâm Nhất Phàm một túi đồ để hắn đi thay rồi tiến tới chỗ Nhược Vũ, vuốt tóc cô lo lắng.
Nhược Vũ vừa nôn xong cũng không còn sức nói chuyện với bà, chỉ nghe bà nói mẹ mình đang du lịch ở Hồng Kông nên không về ngay được.
Nửa đêm Lâm phu nhân đã ngủ, Lâm Nhất Phàm vẫn còn ngồi trên sofa làm việc.
Nhược Vũ ngủ được một giấc rồi, cổ họng cô khô nên giật mình thức dậy đưa tay với lấy chai nước trên bàn.
Lâm Nhất Phàm trông thấy liền bước nhanh tới mở nắp cho cô.
Nhược Vũ thấy Lâm Nhất Phàm hôm nay thật lạ lẫm nhưng cảm thấy con người hắn cũng rất tốt.
Lâm Nhất Phàm vặn nắp chai nước để lại trên bàn rồi hỏi nhỏ.
-Cô có đói không?
Vừa nãy cô còn chưa húp được muỗng cháo nào đã nôn ra hết, hắn sợ cô bị đói.
Nhược Vũ mỉm cười lắc đầu rồi chợt nhớ ra còn chuyện quan trọng, cô hỏi nhỏ Lâm Nhất Phàm vì sợ Lâm phu nhân sẽ thức giấc.
-Anh có thể cho tôi mượn điện thoại một lát không?
Túi xách của cô bỏ lại ở công ty rồi, cô bây giờ chỉ có cái xác què thôi.
Lâm Nhất Phàm không thắc mắc cô mượn điện thoại làm gì, hắn móc điện thoại, mở khoá rồi đưa cho cô.
-Bệnh nhân bị viêm loét dạ dày, trước đây đã từng mổ một lần rồi sao vẫn không cải thiện bữa ăn cho khoa học lại.
Nếu tình trạng này tiếp diễn có thể bị thủng dạ dày, nguy cơ tử vong rất cao đấy.
-Anh là người nhà của bệnh nhân à, mời anh theo tôi làm thủ tục nhập viện, bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng hồi sức ngay bây giờ.
Hết bác sĩ đến y tá đứng diễn giải cho hắn một hồi, mặt Lâm Nhất Phàm vẫn còn nóng hầm hập.
Cô ấy yêu thương bản thân như vậy, sao lại để bản thân bị viêm loét dạ dày đến phải mổ lần hai.
Châu Nhược Vũ này đúng là không trị không được.
Lâm Nhất Phàm làm thủ tục nhập viện xong liền quay về phòng hồi sức.
Lúc này Tô Tiểu Mạt gọi điện đến.
-Alo, Lâm thiếu gia, sao anh không đến bệnh viện chăm sóc cho Giai Kỳ? Cô ấy nhớ anh khóc đến sưng mắt lên rồi.
Lâm Nhất Phàm tay nghe điện thoại, tay cầm theo hộp cháo mới mua, đợi Nhược Vũ tỉnh lại sẽ cho cô ăn lót dạ.
Hắn bên này tỉnh bơ trả lời.
-Anh chăm sóc cô ấy một ngày, tôi trả cho anh 500 đô.
Nói xong hắn ngắt ngang điện thoại, còn không thèm nghe Tô Tiểu Mạt có đồng ý hay không.
Tô Tiểu Mạt ở bên này nghe tới tiền thì sáng mắt lên, đúng là người có tiền làm việc rất dứt khoát.
Anh ta rảo bước về phòng bệnh của Giai Kỳ, thả người ngồi xuống sofa nhỏ trong góc phòng, hai chân bắt chéo vào nhau, tay mồi một điếu thuốc.
Sau khi thả một vòng khói mới nhìn Giai Kỳ nói.
-Anh ta không đến đâu, em đừng chờ nữa.
Rít thêm một hơi nữa, Tô Tiểu Mạt ra vẻ một người trải sự đời nói tiếp.
-Nói em đừng buồn, anh thấy Lâm Nhất Phàm bây giờ khác trước rồi.
Em liệu mà đu thằng khác đi.
Tô Tiểu Mạt tung hoành ở hộp đêm bao nhiêu năm nay, loại người nào cũng thấy qua cả.
Loại ăn bánh trả tiền, loại chung tình bất chấp xã hội và cũng có loại đeo đuổi vì đam mê.
Ba loại đó, Lâm Nhất Phàm nằm ở cuối.
Giai Kỳ siết điện thoại trong tay im lặng không lên tiếng, từ hôm qua đến giờ không biết cô đã nhắn bao nhiêu tin, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại.
Vậy mà hắn chỉ trả lời vỏn vẹn có mấy chữ “anh sẽ liên lạc với em sau.”
Vậy hắn nói yêu cô, nói muốn kết hôn với cô đều là giả có phải không?
**********
Nhược Vũ nằm trên giường bệnh trắng toát, đôi má hồng hào thường ngày giờ đã chuyển màu tái xanh.
Mấy sợi tóc mái lưa thưa loạn xạ trước trán. Khuôn mặt tựa hoa giờ ủ rủ đến tội nghiệp.
Lâm Nhất Phàm ngồi cạnh giường đưa tay nhẹ nhàng vuốt lại nếp tóc cho cô.
Bình thường cô hay liếc, hay mắng hắn đã quen rồi, bây nhìn cô toàn thân không sức sống nằm yên một chỗ thật lạ lẫm.
Lúc nãy bác sĩ có nói qua với Lâm Nhất Phàm, bệnh của cô nếu không được chữa trị tốt rất có thể bị thủng dạ dày hoặc chuyển sang ung thư dạ dày rất nguy hiểm đến tính mạng.
Sau này việc ăn uống phải chú ý đến nhiều hơn.
Hắn nhớ lần đầu tiên cả hai gặp nhau, cô gọi một bàn đầy thức ăn.
Còn tự nhiên dồn thức ăn trước mặt hắn, cũng chẳng nghe cô than đau dạ dày bao giờ, đùng một cái lại thành ra như vậy.
Châu Nhược vũ, cô thật là khó chiều.
Nhược Vũ nằm viện ít nhất cũng phải mất một tuần, không thể không báo cho ở nhà biết được.
Lâm Nhất Phàm thở dài nhìn cô rồi đứng lên đi ra ngoài gọi điện thoại về nhà.
Nhược Vũ nheo nheo mắt mấy cái, còn chưa kịp mở mắt cơn đau từ bụng đã truyền đến.
Cô rít một cái, đưa tay ôm bụng thì cảm thấy vướng víu.
Nhược Vũ cắn răng hé mắt nhìn quanh, chỉ thấy một màu trắng toát, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, hai tay hai tiêm kim dẫn dịch truyền.
Nhược Vũ ngã đầu về sau thở mạnh, vậy là xong.
Còn chưa làm chuyện gì ra hồn đã vào bệnh viện nằm rồi.
Lâm Nhất Phàm quay vào đã thấy Nhược Vũ đã tỉnh lại, hắn tiến tới gần quơ tay qua lại trước mặt cô.
Nhược Vũ dù đau nhưng vẫn thấy ngứa mắt.
-Tôi mổ dạ dày chứ không có mổ mắt.
Lúc cô mơ mơ màng màng có nghe Giang Hạ Vân nói với Lâm Nhất Phàm, có thể mình bị loét dạ dày nên cô đoán mình mới phẫu thuật xong.
Nhưng mà chuyện cô nằm viện không bất ngờ bằng việc Lâm Nhất Phàm còn ở đây, hắn vậy mà ở lại với cô từ lúc đầu tới bây giờ.
Lâm Nhất Phàm mở chai nước đưa tới miệng cho cô uống, miệng càm ràm không dứt.
-Bình thường cô ăn như heo vậy, sao lại phải mổ dạ dày tới hai lần rồi?
Nhược Vũ uống một ngụm nước, nghe Lâm Nhất Phàm nói mình đã có tiền sử về bệnh này một lần thì ai oán trong lòng.
Châu Nhược Vũ ơi Châu Nhược Vũ, sao cô không báo mộng cho tôi biết cô có bệnh trong người để tôi chú ý hơn.
Thấy cô không nói gì, Lâm Nhất Phàm cũng im lặng, không khí đột nhiên ngượng ngùng.
Khoảng chừng vài phút sau cả hai đột nhiên mở miệng cùng lúc.
-Cảm…
-Cô…
-Anh nói trước đi.
Nhược Vũ quay mặt đi nhường cho hắn nói trước.
Lâm Nhất Phàm cũng quay mặt đi hướng khác, nhạt nhẽo lên tiếng.
-Ăn chút cháo đi.
Nhược Vũ phì cười, tuy cô không muốn ăn cho lắm nhưng cũng không muốn phụ lòng hắn nên miễn cưỡng gật đầu.
Lâm Nhất Phàm sờ hộp cháo thấy còn ấm, hắn múc cho cô một muỗng nhỏ kề lên miệng của cô.
Nhược Vũ nghe mùi thức ăn đột nhiên bụng cồn cào dữ dội, cơn buồn nôn truyền tới, cô chặn không kịp, dịch lỏng bắn cả ra người của Lâm Nhất Phàm.
Tưởng hắn sẽ nổi giận nhưng hắn lại cực kỳ lo lắng, còn đứng lên vuốt lưng cho cô mặc kệ áo của mình đã bị dơ hết.
Lâm phu nhân vừa mới tới, bà đứng trước cửa nhìn biểu hiện của con trai, mày giãn ra cực kỳ hài lòng.
Thằng bé này, đã biết lo cho vợ rồi.
Lâm Nhất Phàm rút khăn giấy lau sạch miệng cho Nhược Vũ, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, đỡ cô nằm xuống xong còn lo lắng hỏi.
-Còn thấy khó chịu không?
Nhược Vũ lắc lắc đầu, chút sức cũng không có, cánh môi chỉ thì thầm.
-Cảm ơn anh.
Lâm Nhất Phàm tự tay lau chỗ dơ ở dưới gạch bị Nhược Vũ nôn ra, hắn cũng không quan tâm áo mình như thế nào.
Lúc này Lâm phu nhân mới xuất hiện, bà ném cho Lâm Nhất Phàm một túi đồ để hắn đi thay rồi tiến tới chỗ Nhược Vũ, vuốt tóc cô lo lắng.
Nhược Vũ vừa nôn xong cũng không còn sức nói chuyện với bà, chỉ nghe bà nói mẹ mình đang du lịch ở Hồng Kông nên không về ngay được.
Nửa đêm Lâm phu nhân đã ngủ, Lâm Nhất Phàm vẫn còn ngồi trên sofa làm việc.
Nhược Vũ ngủ được một giấc rồi, cổ họng cô khô nên giật mình thức dậy đưa tay với lấy chai nước trên bàn.
Lâm Nhất Phàm trông thấy liền bước nhanh tới mở nắp cho cô.
Nhược Vũ thấy Lâm Nhất Phàm hôm nay thật lạ lẫm nhưng cảm thấy con người hắn cũng rất tốt.
Lâm Nhất Phàm vặn nắp chai nước để lại trên bàn rồi hỏi nhỏ.
-Cô có đói không?
Vừa nãy cô còn chưa húp được muỗng cháo nào đã nôn ra hết, hắn sợ cô bị đói.
Nhược Vũ mỉm cười lắc đầu rồi chợt nhớ ra còn chuyện quan trọng, cô hỏi nhỏ Lâm Nhất Phàm vì sợ Lâm phu nhân sẽ thức giấc.
-Anh có thể cho tôi mượn điện thoại một lát không?
Túi xách của cô bỏ lại ở công ty rồi, cô bây giờ chỉ có cái xác què thôi.
Lâm Nhất Phàm không thắc mắc cô mượn điện thoại làm gì, hắn móc điện thoại, mở khoá rồi đưa cho cô.