Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36: 36: Mua Xe
Lâm phu nhân bán tín bán nghi nhìn Nhược Vũ, tính cách của con trai bà, bà còn không rõ sao.
Nhưng nghĩ lại từ lúc hai đứa cưới nhau đến giờ, Nhất Phàm không hề qua đêm bên ngoài nên bà cũng tạm tin, chỉ nhỏ nhẹ nhắc nhở Nhược Vũ.
-Nó có gì bất thường con phải báo ngay với mẹ có biết chưa, phụ nữ chúng ta không được để đàn ông qua mặt được.
Nói xong bà còn liếc Lâm lão gia một cái làm cô phì cười.
Nhược Vũ như ngày hôm qua ra cổng đợi taxi, lúc này Lâm Khải Trạch lái xe từ trong chạy ra, hắn hạ cửa kính nói với Nhược Vũ.
-Em lên xe đi, anh chở em tới công ty.
Nhược Vũ không từ chối, cô mỉm cười bước lên xe, Lâm Khải Trạch còn ga lăng thắt dây an toàn cho cô, còn cố ý đụng vào tay của cô.
Nhược Vũ thấy kinh tởm bởi những hành động gạ tình ấy của hắn, nếu không phải cô cần tiếp cận hắn thì cả đời cô sẽ không bao giờ lại gần hắn dù chỉ nửa bước.
-Em với Nhất Phàm dạo này thế nào rồi?
Xe lăn bánh được một đoạn, Lâm Khải Trạch mở miệng hỏi, hắn nhìn qua cũng có thể đoán được quan hệ của em trai và em dâu của mình không được tốt.
Hắn chỉ là kẻ giăng lưới thôi, ai thả cá thì hắn bắt.
Nhược Vũ nhìn ra cửa sổ vờ đau lòng trong vài giây.
-Em nghĩ anh cũng biết, anh ấy đã có người trong lòng, em chỉ là người vợ trên danh nghĩa mà thôi.
Chuyện giữa vợ chồng còn chưa từng làm qua.
Cô cố ý nói rõ ràng từng chữ cho Lâm Khải Trạch nghe, cô muốn để hắn nôn nóng muốn có được thứ mà một tra nam đê tiện luôn thèm thuồng.
Lâm Khải Trạch đang lái xe, mắt giật giật lên mấy cái, vậy ra người đẹp ngồi kế bên còn là một xử nữ hay sao? Nếu vậy thì em trai à, đừng trách anh đây không nể tình đấy nhé.
-Để một mỹ nhân như em phải phiền lòng người làm anh như anh đây phải chịu trách nhiệm, tối nay em có rảnh không, chúng ta đi ăn cùng nhau đi.
Nhược Vũ khẽ nhếch môi cười thầm, đúng là cặn bã, loại ăn tạp như hắn người nào cũng chẳng tha.
Đi đêm với hắn thì cô không dám nhưng đi làm chuyện khác thì cô không sợ.
-Tối nay em có việc bận rồi, trưa nay em định đi mua xe, chắc là không đi cùng anh được.
-Tập đoàn của chúng ta sản xuất ô tô, em còn đi mua làm gì.
Để trưa nay anh đưa em tới cửa hàng của chúng ta chọn xe có được không?
Vậy thì tốt, cô không cần phải tốn tiền, dù sao trong tài khoản của cô cũng không còn nhiều tiền.
Lâm Khải Khạch vào hầm đỗ xe, Nhược Vũ lên tầng hai một mình.
Cửa phòng giám đốc đang mở nhưng cô không nhìn thấy Lâm Nhất Phàm, hắn cả đêm có lẽ ở bên cô gái kia rồi.
Nhược Vũ lắc lắc đầu cho vơi đi những suy nghĩ không nên có, cô về phòng làm việc, còn chưa bước vào cửa đã thấy Mộng Nhu đứng đợi sẵn.
Nhược Vũ còn chưa kịp chào hỏi, cô ta đã nện sắp tài liệu lên tay cô rồi hất cằm ra lệnh.
-Hết giờ nghỉ trưa nộp báo cáo lại cho tôi.
Nhược Vũ còn chưa hiểu chuyện gì, thì cô ta đã ngoách mông bước đi.
Cô bước nhanh phía sau hỏi rõ.
-Chị còn chưa nói rõ em cần phải làm gì mà.
Mộng Nhu đứng trong thang máy nói vọng ra ngoài.
-Đây là thử thách đầu tiên tôi giao cho cô, nếu trưa nay làm không xong thì ngày mai không cần đến đây nữa.
Nói rồi cô ta bấm nút đóng cửa thang máy, Nhược Vũ ôm đóng tài liệu trên tay không biết nên khóc hay nên cười.
Hôm qua cô chán nản vì không có việc gì để làm, hôm nay có việc để làm rồi nhưng cái đống này là gì đây?
Nhược Vũ quay trở về phòng làm việc của mình, giở từng tập tài liệu ra xem, toàn là những hình ảnh các mẫu xe mới qua từng giai đoạn trong năm.
Cấu hình xe, cùng những review của các nhà phê bình ô tô đình đám.
Cô không hiểu gì về xe nhưng nhìn sơ qua cô cũng đoán được, Mộng Nhu đang giao cho cô nhiệm vụ tổng hợp ý kiến đánh giá của khách hàng.
Nhược Vũ chu môi nhoẻn miệng cười, cái này mà muốn làm khó được cô sao.
Cô nhanh chóng mở máy tính, nhập tìm kiếm về những mẫu xe có trong tài liệu, xem những bình luận bên dưới rồi nhanh chóng tổng hợp lại những ý kiến được nhiều người đồng tình nhất.
Tuy những nhận xét này chỉ mang tính khách quan nhưng độ chính xác rất cao.
Chuông reo đến giờ ăn trưa Nhược Vũ cũng xong việc, cô nhướng mày tự khen bản thân quá thông minh rồi gấp tài liệu bỏ vào túi xách, cô nhấc chân đi xuống tầng dưới gặp Lâm Khải Trạch.
Lúc đi ngang qua phòng của Lâm Nhất Phàm cô tò mò lén nhìn một cái nhưng không có ai ở bên trong, vậy là hôm nay hắn không hề tới công ty làm việc.
Lâm Khải Trạch tươi cười mở cửa xe đón cô ở cổng lớn, rồi chở cô đến cửa hàng phân phối ô tô của Lâm Thị.
Quản lý trong cửa hàng nhanh chóng tươi cười chạy ra đón hai người, ông ấy đoán Nhược Vũ là bạn gái mới của Lâm Khải Trạch nên rất niềm nở với cô.
-Chúng ta đi xem thử một vòng đi, em thích chiếc nào thì lấy chiếc đó, của gia đình chúng ta nên không cần phải e dè làm gì.
Nghe bốn chữ “gia đình chúng ta”, quản lý Tần càng cúi thấp đầu thêm vài phần kính cẩn với Nhược Vũ hơn, chẳng lẽ Lâm tổng sắp lấy vợ rồi, cô gái này tương lai sẽ là Lâm phu nhân cho nên ông phải đặc biệt chăm sóc mới được.
Nhược Vũ chỉ đi một vòng cho có lệ, trong đầu cô đã định sẵn chiếc xe muốn mua rồi.
-Lấy chiếc này đi, em thích màu đỏ.
Nhược Vũ chọn một chiếc xe màu đỏ đậm, mẫu mã kiểu dáng giống y đúc chiếc xe cùng cô lao xuống vực đêm kinh hoàng ngày hôm ấy.
Lâm Khải Trạch có hơi bất ngờ, hắn không tin vào chuyện tâm linh nhưng không khỏi rùng mình một cái, vì chẳng những cô cùng tên với vị hôn phu quá cố của hắn, mà chiếc xe này cũng là chiếc xe khi đó hắn tặng cho cô ấy.
-Anh thấy lựa chọn của em thế nào?
Nhược Vũ hỏi làm Lâm Khải Trạch hoàn hồn, cô đứng đó tươi cười nhìn hắn, hai lúm đồng tiền duyên dáng, làm khuôn mặt như thiên sứ của cô sáng bừng.
Lâm Khải Trạch như bị thôi miên, hắn mỉm cười đáp lại.
-Đã là thứ em chọn thì chính là đẹp nhất.
Quản lý Tần nhanh chóng làm thủ tục nhận xe cho Nhược Vũ, khách hàng sau khi nhận xe đều sẽ chụp ảnh lại làm kỷ niệm.
Nhược Vũ kéo Lâm Khải Trạch vào đứng chung với mình cho nhân viên chụp ảnh.
Hai người cười tươi trước camera nhìn không khác gì những cặp đôi đang yêu, nhân viên cửa hàng đem máy ảnh trở vào khu kỹ thuật chề môi nhận xét.
-Xinh đẹp như vầy lại rơi vào tay Lâm tổng thật đáng tiếc.
Từ Khôn đang trao đổi với kế toán về doanh thu của cửa hàng, nghe nhân viên kia nói cũng tò mò ngó qua xem.
Anh mở mắt to hết cỡ nhìn cô gái ở trong ảnh.
Chẳng phải đây là Châu tiểu thư hay sao? Từ Khôn bước khỏi khu vực kỹ thuật ngó ra bên ngoài liền trông thấy Nhược Vũ và Lâm Khải Trạch cười cười nói nói cùng nhau rất thân mật.
Lúc này một sợi mi rơi dưới mí mắt của Nhược Vũ, Lâm Khải Trạch đưa tay nhẹ nhàng lấy xuống còn cười ôn nhu với cô.
Từ Khôn trông thấy mà nóng mắt, anh nhanh chóng móc điện thoại chụp liền vài tấm ảnh gửi cho Lâm Nhất Phàm, còn kèm theo lời nhắn.
“Giám đốc, hôm nay phu nhân thật sự rất vui vẻ.”
Nhưng nghĩ lại từ lúc hai đứa cưới nhau đến giờ, Nhất Phàm không hề qua đêm bên ngoài nên bà cũng tạm tin, chỉ nhỏ nhẹ nhắc nhở Nhược Vũ.
-Nó có gì bất thường con phải báo ngay với mẹ có biết chưa, phụ nữ chúng ta không được để đàn ông qua mặt được.
Nói xong bà còn liếc Lâm lão gia một cái làm cô phì cười.
Nhược Vũ như ngày hôm qua ra cổng đợi taxi, lúc này Lâm Khải Trạch lái xe từ trong chạy ra, hắn hạ cửa kính nói với Nhược Vũ.
-Em lên xe đi, anh chở em tới công ty.
Nhược Vũ không từ chối, cô mỉm cười bước lên xe, Lâm Khải Trạch còn ga lăng thắt dây an toàn cho cô, còn cố ý đụng vào tay của cô.
Nhược Vũ thấy kinh tởm bởi những hành động gạ tình ấy của hắn, nếu không phải cô cần tiếp cận hắn thì cả đời cô sẽ không bao giờ lại gần hắn dù chỉ nửa bước.
-Em với Nhất Phàm dạo này thế nào rồi?
Xe lăn bánh được một đoạn, Lâm Khải Trạch mở miệng hỏi, hắn nhìn qua cũng có thể đoán được quan hệ của em trai và em dâu của mình không được tốt.
Hắn chỉ là kẻ giăng lưới thôi, ai thả cá thì hắn bắt.
Nhược Vũ nhìn ra cửa sổ vờ đau lòng trong vài giây.
-Em nghĩ anh cũng biết, anh ấy đã có người trong lòng, em chỉ là người vợ trên danh nghĩa mà thôi.
Chuyện giữa vợ chồng còn chưa từng làm qua.
Cô cố ý nói rõ ràng từng chữ cho Lâm Khải Trạch nghe, cô muốn để hắn nôn nóng muốn có được thứ mà một tra nam đê tiện luôn thèm thuồng.
Lâm Khải Trạch đang lái xe, mắt giật giật lên mấy cái, vậy ra người đẹp ngồi kế bên còn là một xử nữ hay sao? Nếu vậy thì em trai à, đừng trách anh đây không nể tình đấy nhé.
-Để một mỹ nhân như em phải phiền lòng người làm anh như anh đây phải chịu trách nhiệm, tối nay em có rảnh không, chúng ta đi ăn cùng nhau đi.
Nhược Vũ khẽ nhếch môi cười thầm, đúng là cặn bã, loại ăn tạp như hắn người nào cũng chẳng tha.
Đi đêm với hắn thì cô không dám nhưng đi làm chuyện khác thì cô không sợ.
-Tối nay em có việc bận rồi, trưa nay em định đi mua xe, chắc là không đi cùng anh được.
-Tập đoàn của chúng ta sản xuất ô tô, em còn đi mua làm gì.
Để trưa nay anh đưa em tới cửa hàng của chúng ta chọn xe có được không?
Vậy thì tốt, cô không cần phải tốn tiền, dù sao trong tài khoản của cô cũng không còn nhiều tiền.
Lâm Khải Khạch vào hầm đỗ xe, Nhược Vũ lên tầng hai một mình.
Cửa phòng giám đốc đang mở nhưng cô không nhìn thấy Lâm Nhất Phàm, hắn cả đêm có lẽ ở bên cô gái kia rồi.
Nhược Vũ lắc lắc đầu cho vơi đi những suy nghĩ không nên có, cô về phòng làm việc, còn chưa bước vào cửa đã thấy Mộng Nhu đứng đợi sẵn.
Nhược Vũ còn chưa kịp chào hỏi, cô ta đã nện sắp tài liệu lên tay cô rồi hất cằm ra lệnh.
-Hết giờ nghỉ trưa nộp báo cáo lại cho tôi.
Nhược Vũ còn chưa hiểu chuyện gì, thì cô ta đã ngoách mông bước đi.
Cô bước nhanh phía sau hỏi rõ.
-Chị còn chưa nói rõ em cần phải làm gì mà.
Mộng Nhu đứng trong thang máy nói vọng ra ngoài.
-Đây là thử thách đầu tiên tôi giao cho cô, nếu trưa nay làm không xong thì ngày mai không cần đến đây nữa.
Nói rồi cô ta bấm nút đóng cửa thang máy, Nhược Vũ ôm đóng tài liệu trên tay không biết nên khóc hay nên cười.
Hôm qua cô chán nản vì không có việc gì để làm, hôm nay có việc để làm rồi nhưng cái đống này là gì đây?
Nhược Vũ quay trở về phòng làm việc của mình, giở từng tập tài liệu ra xem, toàn là những hình ảnh các mẫu xe mới qua từng giai đoạn trong năm.
Cấu hình xe, cùng những review của các nhà phê bình ô tô đình đám.
Cô không hiểu gì về xe nhưng nhìn sơ qua cô cũng đoán được, Mộng Nhu đang giao cho cô nhiệm vụ tổng hợp ý kiến đánh giá của khách hàng.
Nhược Vũ chu môi nhoẻn miệng cười, cái này mà muốn làm khó được cô sao.
Cô nhanh chóng mở máy tính, nhập tìm kiếm về những mẫu xe có trong tài liệu, xem những bình luận bên dưới rồi nhanh chóng tổng hợp lại những ý kiến được nhiều người đồng tình nhất.
Tuy những nhận xét này chỉ mang tính khách quan nhưng độ chính xác rất cao.
Chuông reo đến giờ ăn trưa Nhược Vũ cũng xong việc, cô nhướng mày tự khen bản thân quá thông minh rồi gấp tài liệu bỏ vào túi xách, cô nhấc chân đi xuống tầng dưới gặp Lâm Khải Trạch.
Lúc đi ngang qua phòng của Lâm Nhất Phàm cô tò mò lén nhìn một cái nhưng không có ai ở bên trong, vậy là hôm nay hắn không hề tới công ty làm việc.
Lâm Khải Trạch tươi cười mở cửa xe đón cô ở cổng lớn, rồi chở cô đến cửa hàng phân phối ô tô của Lâm Thị.
Quản lý trong cửa hàng nhanh chóng tươi cười chạy ra đón hai người, ông ấy đoán Nhược Vũ là bạn gái mới của Lâm Khải Trạch nên rất niềm nở với cô.
-Chúng ta đi xem thử một vòng đi, em thích chiếc nào thì lấy chiếc đó, của gia đình chúng ta nên không cần phải e dè làm gì.
Nghe bốn chữ “gia đình chúng ta”, quản lý Tần càng cúi thấp đầu thêm vài phần kính cẩn với Nhược Vũ hơn, chẳng lẽ Lâm tổng sắp lấy vợ rồi, cô gái này tương lai sẽ là Lâm phu nhân cho nên ông phải đặc biệt chăm sóc mới được.
Nhược Vũ chỉ đi một vòng cho có lệ, trong đầu cô đã định sẵn chiếc xe muốn mua rồi.
-Lấy chiếc này đi, em thích màu đỏ.
Nhược Vũ chọn một chiếc xe màu đỏ đậm, mẫu mã kiểu dáng giống y đúc chiếc xe cùng cô lao xuống vực đêm kinh hoàng ngày hôm ấy.
Lâm Khải Trạch có hơi bất ngờ, hắn không tin vào chuyện tâm linh nhưng không khỏi rùng mình một cái, vì chẳng những cô cùng tên với vị hôn phu quá cố của hắn, mà chiếc xe này cũng là chiếc xe khi đó hắn tặng cho cô ấy.
-Anh thấy lựa chọn của em thế nào?
Nhược Vũ hỏi làm Lâm Khải Trạch hoàn hồn, cô đứng đó tươi cười nhìn hắn, hai lúm đồng tiền duyên dáng, làm khuôn mặt như thiên sứ của cô sáng bừng.
Lâm Khải Trạch như bị thôi miên, hắn mỉm cười đáp lại.
-Đã là thứ em chọn thì chính là đẹp nhất.
Quản lý Tần nhanh chóng làm thủ tục nhận xe cho Nhược Vũ, khách hàng sau khi nhận xe đều sẽ chụp ảnh lại làm kỷ niệm.
Nhược Vũ kéo Lâm Khải Trạch vào đứng chung với mình cho nhân viên chụp ảnh.
Hai người cười tươi trước camera nhìn không khác gì những cặp đôi đang yêu, nhân viên cửa hàng đem máy ảnh trở vào khu kỹ thuật chề môi nhận xét.
-Xinh đẹp như vầy lại rơi vào tay Lâm tổng thật đáng tiếc.
Từ Khôn đang trao đổi với kế toán về doanh thu của cửa hàng, nghe nhân viên kia nói cũng tò mò ngó qua xem.
Anh mở mắt to hết cỡ nhìn cô gái ở trong ảnh.
Chẳng phải đây là Châu tiểu thư hay sao? Từ Khôn bước khỏi khu vực kỹ thuật ngó ra bên ngoài liền trông thấy Nhược Vũ và Lâm Khải Trạch cười cười nói nói cùng nhau rất thân mật.
Lúc này một sợi mi rơi dưới mí mắt của Nhược Vũ, Lâm Khải Trạch đưa tay nhẹ nhàng lấy xuống còn cười ôn nhu với cô.
Từ Khôn trông thấy mà nóng mắt, anh nhanh chóng móc điện thoại chụp liền vài tấm ảnh gửi cho Lâm Nhất Phàm, còn kèm theo lời nhắn.
“Giám đốc, hôm nay phu nhân thật sự rất vui vẻ.”