Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119: 119: Báo Án
Nhược Vũ về tới Lâm gia nhanh nhẹn đi lên phòng mở hợp đồng mua bán cổ phần Trương Thị ra xem lần nữa, chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi, đợi Lâm Khải Trạch vào tù thì cô lại là người điều hành Trương Thị hợp pháp. Lúc ấy cô sẽ đỡ áy náy với ba mẹ mình ở nơi hoàng tuyền giá lạnh.
Đây là lúc thích hợp để tung đoạn ghi âm của Lâm Khải Trạch và Trần Sâm ra ngoài, cô không muốn đợi thêm nữa, không muốn để Lâm Khải Trạch được hít thở không khí tự do thêm một phút giây nào nữa.
Nhược Vũ gọi cho Bạch Tuyên, hẹn anh ra ngoài gặp mặt.
Bạch Tuyên ở bên kia sợ mình tắm trong hũ giấm của Lâm Nhất Phàm nên gọi cho hắn cùng đến.
Lâm Nhất Phàm nghe Nhược Vũ muốn gặp Bạch Tuyên, biết là cô sắp hành động rồi, hắn lại bắt đầu lo lắng, một mình cô đã nguy hiểm, bây giờ cô còn đang mang thai, lỡ có chuyện gì xảy ra hắn sẽ ân hận cả đời, họp cổ đông gì cũng mặc kệ, hắn lấy theo áo khoác chạy tới chỗ hẹn bảo vệ cho vợ mình.
Nhược Vũ đợi Bạch Tuyên ở một nhà hàng sang trọng, cô đặt bàn trong phòng VIP để không ai có thể nhìn thấy mình và Bạch Tuyên trao đổi với nhau.
Cô đợi khoảng 10 phút thì Bạch Tuyên xuất hiện, phía sau còn có Lâm Nhất Phàm, cô có hơi giật mình, chuyện này vốn dĩ không cần phải giấu diếm với anh nhưng để anh tận mắt thấy vợ mình đem bằng chứng tố cáo anh trai của anh vào tù thì tội nghiệp cho anh quá.
Nhược Vũ mặc đầm ngắn tay, Lâm Nhất Phàm tiến vào phủ áo khoác lên người cô, cốt là để Bạch Tuyên không nhìn thấy cánh tay nõn nà của vợ mình.
Bạch Tuyên chỉ biết lặng lẽ lắc đầu, anh đâu phải là biếи ŧɦái.
Chỉnh tông giọng của mình lại một chút, Bạch Tuyên lịch sự hỏi.
-Em dâu hôm nay muốn gặp anh là có chuyện gì?
Nói xong còn liếc Lâm Nhất Phàm một cái xem thử hắn ta đã mở nắp hũ giấm chua ra chưa.
Nhược Vũ thở ra một cái cắn môi nhìn Lâm Nhất Phàm, thấy anh gật đầu cô mới lấy toàn bộ bằng chứng gồm ảnh và đoạn ghi âm kia đưa cho Bạch Tuyên.
Bạch Tuyên trố mắt nhìn những bức ảnh trên bàn, nghe thử cả đoạn ghi âm có giọng của Lâm Khải Trạch và đồng nghiệp của anh.
Tình huống này là gì đây, em dâu và em ruột tố cáo Lâm Khải Trạch tội gϊếŧ người.
Chuyện lùm xùm của Lâm Khải Trạch gần đây anh cũng nắm rất rõ, vì mình là người thẩm vấn trực tiếp Lâm Khải Trạch lần trước nhưng anh cũng không ngờ hắn lại là kẻ gϊếŧ người.
Bạch Tuyên ngước lên nhìn Lâm Nhất Phàm tò mò hỏi.
-Cậu chắc chắn muốn tố cáo anh trai ruột của mình chứ?
Lâm Nhất Phàm chưa trả lời, Nhược Vũ đã thay anh nói.
-Là em tố cáo, không liên quan tới anh ấy.
Lâm Nhất Phàm nắm lấy tay cô vỗ vỗ rồi hỏi Bạch Tuyên.
-Có thể giữ bí mật danh tính người báo án hay không?
Lâm Nhất Phàm biết cô chịu uất ức nhưng cô và hắn sẽ cùng nhau sống cả đời ở Lâm gia, nên hắn không muốn ba mẹ mình biết là con trai và con dâu họ báo án để gia đình tan nát, cũng để bảo vệ cô khỏi dư luận và cái nhìn khác từ mẹ mình.
Bạch Tuyên cũng hiểu chuyện này và người tố giác, tố cáo tội phạm cũng có quyền được đề nghị giữ bí mật danh tính.
Chỉ là anh không biết tại sao Nhược Vũ lại có những bằng chứng này trong tay, nhất là tấm ảnh chụp ở bãi biển trước lúc chết của Trương Nhược Vũ.
Nhược Vũ đặt hết niềm tin vào Bạch Tuyên rồi nắm tay Lâm Nhất Phàm ra về, sau hôm nay Lâm Khải Trạch sẽ không còn đường lui, bây giờ cô rất muốn nhìn thấy khuôn mặt phát điên của hắn khi trao niềm tin lầm người, giống như cô ngày xưa vậy.
Lâm Nhất Phàm đưa cô về nhà, trên đường về mua một cái bánh kem nhỏ, Nhược Vũ đem vào nhà gõ cửa phòng của Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân mở cửa, thấy Nhược Vũ nụ cười liền xuất hiện trên môi.
-Con vừa đi đâu về sao, vào đây, vào đây với mẹ.
Nhược Vũ kéo Lâm Nhất Phàm vào trong cùng mình.
Lâm phu nhân nắm tay Nhược Vũ, xoa xoa bụng nhỏ của cô mỉm cười hiền từ.
Con trai lớn của bà làm bà mất ăn mất ngủ vì lo lắng, cũng may đứa trẻ này kịp thời xuất hiện làm bà bớt đau buồn hơn, lại thấy Nhất Phàm thôi tới những chỗ không lành mạnh mà trưởng thành biết yêu thương vợ con bà cũng yên lòng.
Nhược Vũ đặt bánh kem nhỏ lên bàn nhẹ nhàng nói với mẹ chồng.
-Tụi con biết mẹ thích bánh ngọt nên Nhất Phàm đã xếp hàng mua bánh cho mẹ đó.
Lâm phu nhân gật đầu, đứa con dâu hiểu chuyện này nhà nhà đều muốn có.
Một lúc sau rời khỏi phòng mẹ chồng Nhược Vũ nhìn Lâm Nhất Phàm, không biết sau khi Lâm Khải Trạch bị bắt bà có chịu nổi cú sốc này không nữa.
Lâm Nhất Phàm xoa đầu cô ôm lấy cô lên phòng nhẹ nhàng nói.
-Không sao đâu.
Tối hôm ấy Nhược Vũ trằn trọc không cách nào chợp mắt được, cô siết điện thoại trong tay đợi tin tức của Bạch Tuyên.
Lâm Nhất Phàm biết cô nôn nóng chuyện gì, anh cũng không ngủ được, ngày mai có lẽ sẽ là một ngày sóng gió.
-Nhược Vũ, hứa với anh cho dù mọi chuyện có diễn ra ở chiều hướng nào đi nữa cũng phải để bản thân an toàn, có biết không?
Lâm Nhất Phàm ôm lấy bụng của cô, nói mấy câu dặn dò, Nhược Vũ gật đầu hứa với anh, chỉ cần Lâm Khải Trạch bị bắt thì sẽ chẳng còn ai làm hại cô nữa.
Nửa đêm, điện thoại Lâm Nhất Phàm reo lên inh ỏi, hắn với tay cầm lên bắt máy, Bạch Tuyên ở đầu dây bên kia gấp gáp hỏi anh.
-Lâm Khải Trạch trốn rồi, cậu để ý thử anh ta có về nhà hay không, đồng thời cho tớ biết những nơi anh ta có thể lẩn trốn.
Nhược Vũ nằm kế bên tim đập thình thịch, làm sao Lâm Khải Trạch biết mình bị bắt mà bỏ trốn, liệu hắn có biết cô là người báo án, hắn có tìm cô trả thù không?
Đây là lúc thích hợp để tung đoạn ghi âm của Lâm Khải Trạch và Trần Sâm ra ngoài, cô không muốn đợi thêm nữa, không muốn để Lâm Khải Trạch được hít thở không khí tự do thêm một phút giây nào nữa.
Nhược Vũ gọi cho Bạch Tuyên, hẹn anh ra ngoài gặp mặt.
Bạch Tuyên ở bên kia sợ mình tắm trong hũ giấm của Lâm Nhất Phàm nên gọi cho hắn cùng đến.
Lâm Nhất Phàm nghe Nhược Vũ muốn gặp Bạch Tuyên, biết là cô sắp hành động rồi, hắn lại bắt đầu lo lắng, một mình cô đã nguy hiểm, bây giờ cô còn đang mang thai, lỡ có chuyện gì xảy ra hắn sẽ ân hận cả đời, họp cổ đông gì cũng mặc kệ, hắn lấy theo áo khoác chạy tới chỗ hẹn bảo vệ cho vợ mình.
Nhược Vũ đợi Bạch Tuyên ở một nhà hàng sang trọng, cô đặt bàn trong phòng VIP để không ai có thể nhìn thấy mình và Bạch Tuyên trao đổi với nhau.
Cô đợi khoảng 10 phút thì Bạch Tuyên xuất hiện, phía sau còn có Lâm Nhất Phàm, cô có hơi giật mình, chuyện này vốn dĩ không cần phải giấu diếm với anh nhưng để anh tận mắt thấy vợ mình đem bằng chứng tố cáo anh trai của anh vào tù thì tội nghiệp cho anh quá.
Nhược Vũ mặc đầm ngắn tay, Lâm Nhất Phàm tiến vào phủ áo khoác lên người cô, cốt là để Bạch Tuyên không nhìn thấy cánh tay nõn nà của vợ mình.
Bạch Tuyên chỉ biết lặng lẽ lắc đầu, anh đâu phải là biếи ŧɦái.
Chỉnh tông giọng của mình lại một chút, Bạch Tuyên lịch sự hỏi.
-Em dâu hôm nay muốn gặp anh là có chuyện gì?
Nói xong còn liếc Lâm Nhất Phàm một cái xem thử hắn ta đã mở nắp hũ giấm chua ra chưa.
Nhược Vũ thở ra một cái cắn môi nhìn Lâm Nhất Phàm, thấy anh gật đầu cô mới lấy toàn bộ bằng chứng gồm ảnh và đoạn ghi âm kia đưa cho Bạch Tuyên.
Bạch Tuyên trố mắt nhìn những bức ảnh trên bàn, nghe thử cả đoạn ghi âm có giọng của Lâm Khải Trạch và đồng nghiệp của anh.
Tình huống này là gì đây, em dâu và em ruột tố cáo Lâm Khải Trạch tội gϊếŧ người.
Chuyện lùm xùm của Lâm Khải Trạch gần đây anh cũng nắm rất rõ, vì mình là người thẩm vấn trực tiếp Lâm Khải Trạch lần trước nhưng anh cũng không ngờ hắn lại là kẻ gϊếŧ người.
Bạch Tuyên ngước lên nhìn Lâm Nhất Phàm tò mò hỏi.
-Cậu chắc chắn muốn tố cáo anh trai ruột của mình chứ?
Lâm Nhất Phàm chưa trả lời, Nhược Vũ đã thay anh nói.
-Là em tố cáo, không liên quan tới anh ấy.
Lâm Nhất Phàm nắm lấy tay cô vỗ vỗ rồi hỏi Bạch Tuyên.
-Có thể giữ bí mật danh tính người báo án hay không?
Lâm Nhất Phàm biết cô chịu uất ức nhưng cô và hắn sẽ cùng nhau sống cả đời ở Lâm gia, nên hắn không muốn ba mẹ mình biết là con trai và con dâu họ báo án để gia đình tan nát, cũng để bảo vệ cô khỏi dư luận và cái nhìn khác từ mẹ mình.
Bạch Tuyên cũng hiểu chuyện này và người tố giác, tố cáo tội phạm cũng có quyền được đề nghị giữ bí mật danh tính.
Chỉ là anh không biết tại sao Nhược Vũ lại có những bằng chứng này trong tay, nhất là tấm ảnh chụp ở bãi biển trước lúc chết của Trương Nhược Vũ.
Nhược Vũ đặt hết niềm tin vào Bạch Tuyên rồi nắm tay Lâm Nhất Phàm ra về, sau hôm nay Lâm Khải Trạch sẽ không còn đường lui, bây giờ cô rất muốn nhìn thấy khuôn mặt phát điên của hắn khi trao niềm tin lầm người, giống như cô ngày xưa vậy.
Lâm Nhất Phàm đưa cô về nhà, trên đường về mua một cái bánh kem nhỏ, Nhược Vũ đem vào nhà gõ cửa phòng của Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân mở cửa, thấy Nhược Vũ nụ cười liền xuất hiện trên môi.
-Con vừa đi đâu về sao, vào đây, vào đây với mẹ.
Nhược Vũ kéo Lâm Nhất Phàm vào trong cùng mình.
Lâm phu nhân nắm tay Nhược Vũ, xoa xoa bụng nhỏ của cô mỉm cười hiền từ.
Con trai lớn của bà làm bà mất ăn mất ngủ vì lo lắng, cũng may đứa trẻ này kịp thời xuất hiện làm bà bớt đau buồn hơn, lại thấy Nhất Phàm thôi tới những chỗ không lành mạnh mà trưởng thành biết yêu thương vợ con bà cũng yên lòng.
Nhược Vũ đặt bánh kem nhỏ lên bàn nhẹ nhàng nói với mẹ chồng.
-Tụi con biết mẹ thích bánh ngọt nên Nhất Phàm đã xếp hàng mua bánh cho mẹ đó.
Lâm phu nhân gật đầu, đứa con dâu hiểu chuyện này nhà nhà đều muốn có.
Một lúc sau rời khỏi phòng mẹ chồng Nhược Vũ nhìn Lâm Nhất Phàm, không biết sau khi Lâm Khải Trạch bị bắt bà có chịu nổi cú sốc này không nữa.
Lâm Nhất Phàm xoa đầu cô ôm lấy cô lên phòng nhẹ nhàng nói.
-Không sao đâu.
Tối hôm ấy Nhược Vũ trằn trọc không cách nào chợp mắt được, cô siết điện thoại trong tay đợi tin tức của Bạch Tuyên.
Lâm Nhất Phàm biết cô nôn nóng chuyện gì, anh cũng không ngủ được, ngày mai có lẽ sẽ là một ngày sóng gió.
-Nhược Vũ, hứa với anh cho dù mọi chuyện có diễn ra ở chiều hướng nào đi nữa cũng phải để bản thân an toàn, có biết không?
Lâm Nhất Phàm ôm lấy bụng của cô, nói mấy câu dặn dò, Nhược Vũ gật đầu hứa với anh, chỉ cần Lâm Khải Trạch bị bắt thì sẽ chẳng còn ai làm hại cô nữa.
Nửa đêm, điện thoại Lâm Nhất Phàm reo lên inh ỏi, hắn với tay cầm lên bắt máy, Bạch Tuyên ở đầu dây bên kia gấp gáp hỏi anh.
-Lâm Khải Trạch trốn rồi, cậu để ý thử anh ta có về nhà hay không, đồng thời cho tớ biết những nơi anh ta có thể lẩn trốn.
Nhược Vũ nằm kế bên tim đập thình thịch, làm sao Lâm Khải Trạch biết mình bị bắt mà bỏ trốn, liệu hắn có biết cô là người báo án, hắn có tìm cô trả thù không?