-
Phần 5 END
9.
Ra khỏi Hoắc gia, hệ thống vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên hỏi một câu: “ Kí chủ, cô hận Hoắc gia sao?”
“ Đương nhiên, tôi còn mối thù bị bọn họ rút máu chưa báo. “ Tôi cũng không keo kiệt, hào phóng thừa nhận.
Hệ thống trầm mặc, hơn mười phút sau mới lên tiếng: “ Xem tình hình hiện tại thì nhiệm vụ của chúng ta sắp hoàn thành rồi, mặc dù không giống như trong dự định của tôi nhưng mà vẫn muốn nói lời cảm ơn với kí chủ. Đồng thời, tôi thay mặt Hoắc gia xin lỗi cô.”
“ Cảm ơn thì tôi chấp nhận, nhưng còn lời xin lỗi vẫn chưa được tha thứ.”
Tôi biết hệ thống có nhiều bí mật, nhưng rõ ràng là nó sẽ không nói và tôi cũng lười tìm hiểu đến cùng.
Sau đó Hoắc Thời Khâm luôn đến tìm tôi cách ngày một lần, tôi đều từ chối gặp mặt.
Vụ ly hôn của Bạch Yên Nhiên và Hoắc Vân Đông làm chấn động toàn thành phố, việc tôi rời khỏi nhà họ Hoắc cũng khiến dư luận có nhiều phỏng đoán ác ý. Vì vậy dưới sự đào bới của những tay săn ảnh và công chúng đàm tiếu, Hoắc gia chịu áp lực nặng nề.
Dù sao cái mác cưng chiều em gái quá thể của anh em Hoắc gia cũng đâu phải ngày một ngày hai. Mà suy đoán này cũng đã được chứng thực khi thiên kim Thẩm gia bị chụp ảnh cùng người đàn ông bí ẩn trở về căn nhà.
Trước làn sóng dư luận mạnh mẽ, thiên kim Thẩm gia đã đăng bài giải thích trên mạng xã hội rằng cô và Hoắc Vân Triết đã chia tay. Hiện tại hai người không còn liên quan gì tới nhau.
Đứng trước một loạt thông tin xác nhận, cổ phiếu và danh tiếng của Hoắc gia không ngừng sụt giảm liên tục không còn dáng vẻ hoàng kim như trước..
Thời gian ngắn ngủi một tháng, lúc ông nội Hoắc xuất hiện dưới ống kính tóc đã bạc trắng trông như già đi chục tuổi. Đâu còn bộ dáng phong độ, hồng hào tươi tắn như trước đây nữa.
Sau ngày hôm đó, hệ thống cũng chưa từng xuất hiện làm tôi nghĩ nó đã rời đi.
Lúc tôi đang tìm kiếm nơi ở của bố mẹ mình, Hoắc Tương Tư gọi điện đến.
“ Lăng Ngữ, ra ngoài gặp nhau đi. Tôi sẽ nói mọi thứ mà cô thắc mắc, địa chỉ ở Thê Thủy lầu. Nhanh lên, tôi không muốn đợi lâu.” Cô ta nói xong thì cúp máy, vẫn là bộ dáng tự cho mình là đúng.
Đến địa điểm hẹn, Hoắc Tương Tư mặc quần áo người phụ nữ trưởng thành khác xa dáng vẻ mềm yếu bình thường.
Sau khi tôi ngồi xuống, cô ta nhấp một ngụm cà phê rồi nhíu mày. Nửa ngày sau, cô ta mới nói:
“ Lăng Ngữ, cô có cảm thấy thế giới này thật ra là một cuốn tiểu thuyết không? Tôi là nữ chính, còn cô là bia đỡ đạn pháo hôi trải đường cho tôi.”
Tôi không trả lời, yên lặng nhìn cô ta phát điên.
“ Cô có biết tôi đã hạnh phúc như thế nào khi biết mình là hòn ngọc quý trên tay Hoắc gia không? Cha mẹ cưng chiều tôi, ông nội coi trọng tôi và các anh trai đối xử tốt với tôi. Tôi cứ nghĩ mình sẽ mãi mãi hạnh phúc, cho đến khi tôi và cô cùng nhau rơi xuống lầu, mọi thứ đều thay đổi. Chính cô đã phá hủy tất cả mọi thứ do tôi dày công tạo ra.” Tôi nhìn thấy trong mắt cô ta là sự hận thù sâu sắc.
“ Rõ ràng tôi đã cho cô rất nhiều thứ, tại sao cô cứ phải cướp anh hai với tôi ?”
Ngay sau đó cô ta cười khổ, lắc lắc đầu lẩm bẩm: “ Trách tôi, nếu biết trước tôi sẽ không sáng tạo ra nhân vật của cô. Vốn nghĩ chỉ là đá kê chân, không ngờ cô lại thức tỉnh ý thức riêng, liên thủ với cô ta hại tôi.”
Cô ta vừa nói vừa điên cuồng gạt chiếc cốc trên bàn xuống đất. Cốc sứ “ choang” một tiếng rơi xuống vỡ tan tành.
Nhớ lại sự chiếm hữu trong Hoắc Tương Tư với sự kì lạ của hệ thống, một suy nghĩ hoang đường lướt nhanh trong đầu tôi. Giây phút nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của Hoắc Tương Tư, tôi dường như đã hiểu ra tất cả.
Để chắc chắn hơn, tôi cố ý hỏi : “ Này, chẳng trách tôi luôn cảm thấy cô có bệnh về đầu óc. Theo như cô nói thì thế giới này do cô tạo ra ?”
"Đương nhiên, tất cả nơi này đều do tôi quyết định, không có tôi, cô căn bản không thể tồn tại.” Cô ta không hề lo ngại gì, trực tiếp thừa nhận.
Liên quan đến những gì cô ta nói, có lẽ hệ thống mới là Hoắc Tương Tư thật, hoặc là Hoắc Tương Tư của năm mười tuổi. Còn “ Hoắc Tương Tư “ hiện tại là người sáng tạo ra thế giới tiểu thuyết này, thường được gọi là tác giả.
10.
Nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mặt, tôi bình tĩnh đáp lại: “Tôi không có gì để nói, cô quá chiếm hữu, tàn nhẫn và vô lương tâm, cô tạo ra tôi, nhưng cô chưa bao giờ đối xử từ bi với tôi. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một công cụ hình người mà cô tạo ra.”
Không muốn nói về chủ đề vô lý đến mức ngớ ngẩn này, tôi quay đầu hơi nghi ngờ hỏi:
“ Cô xuất bản tiểu thuyết khiếm khuyết trí tuệ này chưa? Đã có ai xem chưa ? Có độc giả mắng cô không ? “
Một chuỗi câu hỏi của tôi vô tình đạp trúng chân đau của cô ta, khuôn mặt cô ta bỗng chốc trở nên xấu xí khó coi.
Trước khi rời đi, cô ta còn buông lời đe doạ : “ Lăng Ngữ, đừng có kiêu ngạo quá sớm. Tôi đã tạo ra cô thì tôi cũng có năng lực hủy hoại cô.”
“ Hoắc Tương Tư” rời đi vào ngày kế tiếp. Cô ta vừa đi, thế giới bắt đầu chậm rãi khôi phục bình thường.
Nỗi bất an đè nặng trong lòng tôi hoàn toàn tan biến sau khi cô ta rời đi.
Vài ngày sau, một cuộc điện thoại lạ lẫm gọi đến, nói rằng đã tìm thấy nơi ở của bố mẹ tôi. Hai người bị thương nặng, đang ở một làng chài dưỡng thương.
Hoắc Tương Tư chân thật trong sách không ích kỷ như người kia, sau khi lấy lại được thân xác, cô ấy dự định đi du học một mình.
Cô ấy nói rằng cô ấy không muốn ảnh hưởng đến gia đình họ Hoắc nữa, họ nên có cuộc sống của riêng mình và một thế giới đã bị hỏng cũng cần thời gian để chữa lành.
Nhưng trước khi rời đi, cô ấy đặc biệt đến gặp tôi và hỏi tôi có thể tha thứ cho Hoắc Thời Khâm được không.
“Không thể, làm sai thì nhất định phải trả giá, đừng nói với tôi là vì cốt truyện sắp đặt, ác niệm sinh ra vạn vật. Huống chi lúc đó tôi vẫn là một người sống có máu thịt, làm người không thể không có điểm mấu chốt. “
Hoắc Tương Tư mặc dù thất vọng, nhưng cũng không có nói lung tung, thận trọng hỏi tôi: “Vậy em có thể nhờ chị đi gặp anh ấy không? Một lần thôi, đây là việc cuối cùng em có thể làm cho anh ấy.”
Khi tôi gặp lại Hoắc Thời Khâm anh ta đã thay đổi rất nhiều. Anh nói anh mơ một giấc mơ, trong mơ anh bị cốt truyện điều khiển chửi mắng tôi, còn sai người cưỡng h.i.ế.p tôi. Cho đến đêm tôi chết thảm, anh ta mới tỉnh ngộ.
“ Lăng Ngữ, anh thực sự muốn bù đắp cho em. Chúng ta không còn cơ hội nào sao?” Khóe mắt Hoắc Thời Khâm đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hoắc Thời Khâm khóc, nói không động lòng là nói dối, nhưng có ích gì! Mọi thứ đã quá muộn, cây c.h.ế.t không thể nở hoa vào mùa xuân, gương vỡ thì không thể lành lại, anh ta và tôi sau này cứ coi như không quen biết.
Cưỡng lại ánh mắt đầy hy vọng của anh ta, tôi nở một nụ cười tội lỗi, im lặng từ chối.
Sau khi tôi đưa cha mẹ trở về, họ cùng tôi đến đồn cảnh sát. Cuối cùng Hoắc Thời Khâm bị kết án sáu năm tù vì tội cưỡng ép lấy máu trái phép.
Hoắc Tương Tư đi xa quê hương, Hoắc Thời Khâm đi tù cải tạo, vợ con Hoắc Vân Đông ly tán, ông nội Hoắc lâm bệnh nặng, nhà họ Hoắc không còn vinh quang như xưa, tất cả mọi người đều phải trả giá cho hành vi ban đầu của họ.
Trên đời này, không ai định sẵn phải làm bia đỡ đạn cho ai, tất cả chúng ta đều là nhân vật chính trong cuộc đời của chính mình.
°><°><°><°
( Ngoại truyện) : Thế giới thực tế.
Trong gian phòng thuê nhỏ hẹp, Lâm Tiểu Tiểu bị buộc phải trở về thế giới thực, sau khi tỉnh dậy, cô bật máy tính cố gắng xóa tất cả thông tin về bia đỡ đạn Lăng Ngữ trong sách.
Cô thỏa mãn tưởng tượng cảnh Lăng Ngữ biến mất.
Chỉ là không biết tại sao, cô điên cuồng nhấn chuột lại phát hiện không sao xoá được, càng kỳ quái hơn đó là cô ta còn mất đi khả năng chỉnh sửa toàn bộ cuốn sách.
Thấy máy tính liên tiếp hiển thị không tìm thấy cuốn sách, Lâm Tiểu Tiểu – tác giả cuốn sách lập tức suy sụp. Cô ta liên tục đập bàn phím máy tính và mắng chửi Chúa đối xử không công bằng.
Nhìn khung cảnh lộn xộn xung quanh, Lâm Tiểu Tiểu không kìm được bật khóc.
Cô thậm chí còn có chút hối hận, nếu như lúc trước cô không tham lam như vậy, có phải bây giờ vẫn là Hoắc Tương Tư mà mọi người yêu mến, hào hoa phong nhã hay không..?
Đáng tiếc thế giới này không ai có thể cho cô ta câu trả lời.