-
Phần 3
5.
Trong cốt truyện, khi cha mẹ tôi gặp tai nạn xe qua đời đáng lẽ còn tận mấy tháng nữa. Tại sao lại đột ngột phát sinh sớm hơn ?
Cốt truyện ban đầu là sau khi cha mẹ tôi qua đời, Hoắc gia đơn phương chấm dứt các hợp đồng dự án đẩy Lăng gia vào tình thế hỗn loạn trên bờ vực phá sản. Một đám họ hàng bình thường là thần long thấy đầu không thấy đuôi nay ngo ngoe rục rịch không ngừng liên lạc muốn xâu xé miếng bánh lớn này. Hoắc gia đối với tôi khinh thường ra mặt.
Đây cũng là nguyên nhân chính lí giải vì sao trong một lần cãi nhau với Hoắc Tương Tư, Hoắc Thời Khâm bị ép buộc phải ly hôn với tôi. Cuối cùng hắn vẫn đồng ý.
Về sau, Hoắc Thời Khâm thật sự có một người vợ yêu dấu trong lòng. Còn người vợ cũ độc ác là tôi đây, bị anh ta lãng quên vứt trong xó xỉnh thậm chí nhắc đến cũng cảm thấy xui xẻo.
“ Hệ thống, cha mẹ tôi đã chết rồi sao ?” Sau khi khóc thật nhiều, tôi cuộn mình trong chăn hỏi hệ thống.
Bây giờ sửa lại cốt truyện thì có ích gì ? Nếu thế giới không đối xử tử tế với tôi thì tại sao tôi phải làm những việc này? Thà cả thế giới sụp đổ, mọi thứ giải quyết dứt điểm một lần, mọi người đều c.h.ế.t đi, ai cũng đừng nghĩ sống tốt hơn.
Nghe thấy ý nghĩ suy sụp thậm chí là đồi bại của tôi, hệ thống bắt đầu lo lắng ngay sau đó từng tiếng âm thanh đinh tai nhức óc vang lên trong đầu tôi.
Qua rất lâu, hệ thống mới lạnh lùng nói: “ Kí chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, về phần cha mẹ cô, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô tự khắc sẽ gặp được họ.”
“ Tại sao tôi phải tin cậu ?” Hệ thống này có chút kỳ quái.
“ Bây giờ cô chỉ có thể tin tôi. Chẳng lẽ cô sẵn lòng để bọn họ cứ chết đi như vậy thôi sao ? Hiện giờ cơ hội đang ở trước mắt, vị diện thấy cô thức tỉnh nên dùng tai nạn của cha mẹ cô cảnh cáo. Giống như lần đầu tiên thức tỉnh, cô đang chơi vĩ cầm tay của cô không hiểu thấu bị què. Giờ cô đừng tùy tiện nghĩ lung tung nữa.” Giọng nói lạnh lùng không có cảm xúc làm người ta cảm thấy phi thường đáng tin cậy.
Dưới sự bảo đảm của hệ thống, lại nhớ đến gương mặt tươi cười và giọng nói ấm áp của cha mẹ, tôi không muốn tiếp tục buông thả. Lợi dụng cảm giác tội lỗi của Hoắc Thời Khâm với tôi, mối quan hệ giữa tôi và anh ta nhanh chóng tốt lên. Ngay khi lòng thương xót nâng hảo cảm của hắn đạt đến 90%, Hoắc Tương Tư đã lâu không gặp được anh em Hoắc gia dìu đỡ đến thăm tôi.
Anh em Hoắc tứ, Hoắc ngũ không thèm để tôi vào trong mắt. Tiềm thức của họ luôn xác định tôi là hung thủ hãm hại Hoắc Tương Tư.
Bây giờ Hoắc Tương Tư đã 18 tuổi, dáng người thanh tú diễm lệ như hoa. Cũng vào năm nay, ông nội Hoắc sẽ nhượng toàn bộ cổ phần công ty đang nắm giữ sang cho cháu gái. Nghĩa là thời điểm hiện tại cô ta mới là chủ tịch của tập đoàn Hoắc thị, anh em trong Hoắc gia chỉ đang giúp cô ta làm việc.
Tôi vẫn luôn cảm thấy, năm anh em Hoắc gia giống như những con chó được nuôi riêng cho Hoắc Tương Tư, được thuần hóa đế mức không có bản ngã.
Một thời gian không gặp, Hoắc Tương Tư dáng người gầy yếu, thoạt nhìn càng thêm yếu ớt, chẳng trách Hoắc gia càng thêm chán ghét tôi. Không có gì nghi ngờ nếu như có chuyện xảy ra, Hoắc gia sẽ bồi táng tôi theo cô ta.
“ Anh hai, nghe nói chị dâu truyền máu cứu em. Em muốn tới cảm ơn chị ấy.” Hoắc Tương Tư nở một nụ cười dịu dàng có lễ, bộ dáng ngoan ngoan dễ thương.
Hoắc Thời Khâm nghe vậy thần sắc căng thẳng dịu hẳn đi, hắn xoa đầu cô ta, trong mắt đều là cưng chiều sủng nịnh.
“ Em đừng tự trách mình, kỳ thật chị dâu em không xảy ra chuyện gì. Chỉ là em phải hứa với anh hai, sau này không được nô nghịch đánh nhau ở lan can cầu thang nữa. Làm như vậy rất nguy hiểm, anh và mọi người đều lo lắng cho em.”
“ Vâng ạ.” Hoắc Tương Tư lắc lắc cánh tay Hoắc Thời Khâm cười giòn tan đồng ý. Quả thực là một bức tranh hài hòa ấm áp.
Hào phóng trên tính mạng của người khác cũng chỉ có Hoắc gia mới vô liêm sỉ như vậy.
“ Thời khâm, đầu của em hơi đau, chắc là do di chứng của chấn động não.” Bầu không khí tốt đẹp bị tôi cắt ngang, hai anh em Hoắc tứ Hoắc ngũ đứng ngoài cửa bất mãn nhìn chằm chằm tôi.
Hoắc Thời Khâm nghe vậy muốn đi tới quan tâm tôi lại bất chợt nhớ ra Hoắc Tương Tư đang kéo tay mình, giãy giụa một lát hắn đành phải đẩy tay cô ta ra, áy náy nói: “ Tư Tư cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi trước. Anh hai ở đây với chị dâu một chút, lát rảnh rỗi sẽ qua chơi với em.”
Hoắc Tương Tư ánh mắt lấp lánh, sau đó buông tay lắc đầu cười: “ Em cũng không muốn thấy anh hai vất vả, anh cứ ở lại đây chăm sóc tốt chị dâu. Em cùng anh tư anh năm trở về trước. Đợi sức khỏe tốt lên một chút, em sẽ lại qua thăm chị dâu.”
Nói xong nhìn về phía tôi thân thiện chào một câu, tôi không trả lời chỉ đáp lại một nụ cười nhạt.
Nhìn bóng lưng Hoắc Tương Tư rời đi, Hoắc Thời Khâm do dự muốn nói lại thôi. Cuối cùng hắn không nói gì, chỉ là ngẩn người mất hồn mất vía.
6.
Thấy chướng mắt và ghê tởm, tôi xua tay: “ Nếu anh không yên tâm thì cứ đi đi, mất công có người lại nói em đang phá hoại tình cảm anh em hai người, ngay cả em cũng nghe không nổi.”
Tôi vừa dứt lời, Hoắc Thời Khâm vội vàng nắm tay tôi dịu dàng nói:
“ Lăng Ngữ, cảm ơn em.”
Nói xong, anh ta sải bước ra cửa, “rầm” một tiếng, cánh cửa nặng nè đóng lại phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, ai cũng có thể nhìn ra lúc này anh ta đang rất vội.
“ Bọn họ đối với cô ấy thật tốt.” Căn phòng trở nên yên tĩnh, âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu tôi, đây là lần đầu tiên nó nói ra ý kiến của mình.
Tôi nhíu mày dựa theo lời nó nói; “ Đúng vậy, cô ấy là bảo vật vô giá mà Hoắc gia công bố trước mặt mọi người nhưng ngay cả anh trai ruột của mình, cô ta cũng muốn chiếm đoạt. Sợ người chị dâu là tôi đây sẽ cướp đi tình yêu của Hoắc Thời Khâm. Cậu nói xem hành vi của cô ta có phải là bệnh tâm thần không? Có điều không nên như vậy!”
Trong hoàn cảnh bình thường, chỉ có người luôn thiếu thốn tình yêu thương mới có thể cố chấp, ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ như thế. Nhưng Hoắc Tương Tư là người lớn lên trong tình yêu thương, đáng lý không thể cực đoan đến vậy.
Rất lâu sau khi tôi đợi hệ thống trả lời đến nỗi mơ màng sắp ngủ, hệ thống mới thì thào một câu : “ Đúng là không nên như vậy.”
Tôi như lâm vào trong sương mù, vội vàng bật dậy hỏi: “ Có ý gì ? Cái gì không nên? Hệ thống, có phải cậu biết cái gì mà tôi còn không biết về con đường phía trước không ? “
Thấy tôi hỏi, hệ thống trực tiếp giải chết, dù tôi có dụ dỗ như nào cũng không kêu một tiếng.
Ngày thứ hai, sau khi Hoắc Thời Khâm trở lại, anh nói rằng Hoắc Tương Tư muốn xuất viện về nhà và cả Hoắc gia đều đồng ý điều này.
Anh ta im lặng nhìn tôi không nói chuyện, tôi tức đến mức bật cười chỉ vào cái chân còn đang bó bột của mình: “ Lẽ nào anh muốn tôi xuất viện trong tình trạng này? Chỉ vì anh muốn ngày ngày bên cạnh chăm sóc em gái quý hóa của anh, Hoắc Thời Khâm, anh không cảm thấy mối quan hệ giữa hai người rất bệnh hoạn hay sao? “
Đứa em gái thì ham muốn chiếm hữu rất mạnh mẽ, còn anh trai thì cưng chiều như thể trong mắt hắn chỉ có duy nhất một mình em gái. Tất cả mọi người xung quanh đều bị bỏ qua, tôi có nghĩ như nào cũng cảm thấy rất kì lạ.
Tôi xé lớp giấy mỏng lật tẩy quan hệ của hai người họ, tròng mắt Hoắc Thời Khâm tối sầm lại, đưa tay bóp chặt lấy cổ tôi: “ Lăng Ngữ, cô nên cất ngay cái suy nghĩ dơ bẩn của mình đi. Tư Tư không phải người mà cô có thể xúc phạm.”
“ Buông tay…” tôi khó khăn kéo tay anh ta ra.
“ Cảnh báo, cảnh báo ! Chỉ số hảo cảm đang dao động dữ dội, mời ký chủ bình ổn hảo cảm.” giọng nói bén nhọn của hệ thống vang lên đột ngột.
Tôi không thể thở được, âm thanh của hệ thống không ngừng ù ù bên tai. Tôi gắng hết sức ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của Hoắc Thời Khâm, anh ta kinh ngạc vội vàng buông tay.
Trò khôi hài này dừng lại ở độ hảo cảm 90% như trong dự đoán, tôi sẽ suy nghĩ thêm về điều này còn anh ta chỉ lặng im không nói một lời.
Trong vòng một tháng sau đó, Hoắc Thời Khâm không ngừng chạy qua lại giữa bệnh viện và Hoắc gia. Vì vậy, thành kiến đối với tôi của nhà họ càng thêm gay gắt.
Cùng lúc đó tôi cũng bí mật bán hết cổ phần đang nắm giữ ra bên ngoài, với tư cách là một đối thủ - Hoắc gia là cả tập đoàn còn tôi chỉ có một mình. Không thể giữ lại công ty này.
Bây giờ tôi đã có đủ tiền để sống cả đời. Trong tay cũng có vốn đầu tư đợi ngày đông sơn tái khởi.
Những ngày tiếp theo, chỉ còn Bạch Yên Nhiên đến thăm tôi. Cô ấy là con dâu cả của Hoắc gia nhưng ngày tháng ở đó tốt hơn tôi rất nhiều.
“ Tại sao phải tự làm khó mình?” Cô ấy cau mày không hiểu sao tôi phải đối chọi với Hoắc gia.
Tôi gặm táo không thèm chú ý hỏi: “ Chị dâu, chị có thực sự thích Hoắc Tương Tư không? Thích sự mong manh ngây thơ như một đứa trẻ to xác. “
Dù chị luôn nhẫn nhịn và đồng ý mọi yêu cầu của cô ta nhưng tôi vẫn cảm nhận thấy sự xa cách từ trong xương tủy. Chỉ có những kẻ ngốc nhà họ Hoắc mới nghi Hoắc Tương Tư dễ thương.
Thấy Bạch Yên Nhiên cúi đầu không nói, tôi có chút ngượng ngùng: “Không phải em muốn chia rẽ tình cảm chị em dâu hai người nhưng chị không cảm thấy Hoắc Vân Đông không xứng đáng sao? Với tư cách là người anh trai, anh ấy quả thực rất tốt nhưng người làm chồng làm cha sẽ không bao giờ để vợ con mình chịu tủi nhục để lấy lòng một người khác. Có thật sự hạnh phúc không khi Tinh Tinh chỉ mới 8 tuổi và con bé phải luôn học cách làm hài lòng Hoắc Tương Tư năm nay đã 18 tuổi. Chị thật sự thích cuộc sống như vậy sao?”
Người phụ nữ có thể yếu đuối, còn người mẹ sẽ luôn mạnh mẽ. Hoắc Tinh Tinh là giới hạn cuối cùng của sức chịu đựng.
Bề ngoài, Hoắc gia có vẻ yêu thương đoàn kết nhưng thực chất gốc rễ đã sớm mục nát, sai khiến người khác để bày tỏ sự yêu thương với Hoắc Tương Tư. Cái mà họ nhận được chỉ là một đám đạo đức giả mà thôi.