Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-53
Quyển 1 - Chương 53: Hỉ phục đỏ thẫm, tranh giành nổi bật!
Edit: DuDu
Sao lại có tiếng khóc thổn thức?! Còn có tiếng thét chói tai?! Xảy ra chuyện gì?!
Nhấc hỉ khăn lên, để ta được nhìn thấy hàng mày ấy, hàng mi ấy……
Còn có loại người cực kì thích tranh giành nổi bật thế này, ta chắc chắn Đông Phương Cửu chính là loại “đại biểu tiên tiến” này.
Ta còn tưởng trò Đông Phương Cửu chỉ thích màu sắc long bào, vậy mà hôm nay có người thái độ bất bình thường, mặc một bộ y sam đỏ thẫm kinh diễm vô cùng, trình độ chói mắt dứt khoát hơn xa tân lang Âu Dương Vân này.
Vạt áo phía trước của Đông Phương Cửu hơi mở rộng, lộ ra một phần lồng ngực bạch ngọc khiêu gợi như ẩn như hiện…… (Xịt máu mũi =.=)
Không nghĩ tới tên khốn Đông Phương Cửu lại trắng nõn trắng nà như vậy! Cạc cạc……
Ôi chao?! Ta làm sao có thể bị cái mã ngoài của hắn mê hoặc chứ! Không thể, không thể! Hắn là rắn độc, hắn là bò cạp, hắn là ác ma, A-men……
Bên hông sít chặt một đai lưng bằng gấm hoa sắc trắng như bạch ngọc, hiện ra vòng eo hoàn mỹ đến cực độ cùng thân hình rắn rỏi cao ngất. Mượt mà tựa nước suối, mái tóc đen như mực chỉ dùng một sợi dây đen thẫm cột lên, một đôi phượng mâu đen kịt thản nhiên đảo qua, càng thêm phong tình vô hạn……
Ông trời ơi, tên khốn Đông Phương Cửu này quá quá quyến rũ! Cố tình muốn PK với lão nương sao?! Ai kết hôn a, ngươi cố ý mặc như thế phải không?! Hận nhất là hắn cứ bày ra bộ dáng phù rể, phù dâu như vậy!
Ách…… Không đúng không đúng, ta mới không thích kết hôn mà, muốn nổi bật để cướp ta thì cứ cướp đi,whocare a! (Nguyên văn nhé)
Người người trên dưới Thần chỉ đều bị cách ăn mặc diêm dúa lẳng lơ mê người của học sinh Đông Phương Cửu chấn động, những nữ tử định lực kém kém sớm đã chảy nước dãi đầm đìa rồi. Thậm chí, một số thiếu niên nhìn thấy cũng đều mặt mày choáng váng, ai nấy đều mặt đỏ chân run, trống ngực thình thịch liên hồi mà cúi đầu.
Trời ạ, chẳng lẽ ý tứ của ông trời là cho ta ở trong này để tạo nên một cơ hội cho nhân duyên đam mỹ sao?!
Hiên Viên Tiêu theo sau Đông Phương Cửu, mày kiếm chau lại. Vốn cho dù là nơi nào, hắn đều cực kì chói mắt, để có thể chạy đến đây kịp thời, hắn thực sự không lưu tâm đến cách ăn bận ngày hôm nay, không ngờ tới cuối cùng lại bại bởi tay Đông Phương Cửu. Trong lòng nhìn cảnh tượng trước mắt hừ lạnh một tiếng. Đông Phương Cửu có ý gì, ăn mặc như vậy, mục đích có phải muốn người khác mơ hồ không phân biệt được ai mới là tan lang?!
Ngay khi tất cả mọi người đều giật mình, Âu Dương Vân cười ảm đạm, tiến lên phía trước nghênh đón:“ Hôm nay là đại hôn của Âu Dương Vân, không ngờ Đông Phương huynh, Hiên Viên huynh lại có thời gian tới cổ vũ, Âu Dương thật sự vui mừng.”
Hiên Viên Tiêu lại không thèm để ý đây là đâu, cười lạnh một tiếng, thanh âm tuy nhỏ nhưng những kẻ có thể nghe được cũng không thiếu, đáp:“Trẫm cùng Âu Dương dù sao cũng coi như tương giao một hồi, đại hôn của Âu Dương, trẫm làm sao có thể bỏ qua, bằng không cũng thực có lỗi với tình nghĩa của chúng ta.”
Mọi người trên Thần chỉ đài đều kinh hãi, kinh hãi chính là Hiên Viên Tiêu lúc này lại tự xưng trẫm.
Âu Dương Vân thu lại nụ cười, giọng nói cũng không cấp bách không buồn bực, ôn ôn nói:“Vậy bổn vương đa tạ Hiên Viên huynh.” Trong chớp mắt ánh mắt ngưng đọng trên người Đông Phương Cửu so với hắn còn chói mắt hơn, có chút khách khí nói,“Đông Phương huynh thật vui vẻ đi.”
Đông Phương Cửu phượng mâu nheo lại, tà mị cười, hắc mâu trong veo mà tĩnh lặng, quả thật phong tình vạn chủng, lời nói xa thẳm:“Âu Dương huynh khách rồi, Tiểu vương đến đây nghênh đón Vương phi của mình, tự nhiên phải ăn mặc như vậy, bằng không vị Vương phi nhanh mồm nhanh miệng của ta sẽ lại quở trách Tiểu vương.”
Nghe vậy, Âu Dương Vân giật mình, ý tứ của Đông Phương Cửu quá mức rõ ràng, lẽ nào hắn dám tranh đoạt người của mình trước mặt mọi người sao?! Trong lòng lại suy xét kĩ càng một hồi, thấy rằng khả năng không lớn, dù sao Đông Phương Cửu cực kì ham muốn ngôi vị Lương quốc hoàng đế, hắn sao có thể làm ra hành động“Cướp dâu” kinh người này.
Cười khẩy chính mình quá mức khẩn trương, trên mặt lại hiện lên ý cười nhạt, nhìn Đông Phương Cửu, Hiên Viên Tiêu thản nhiên nói:“Nhị vị khách quý thỉnh nhập tiệc trước đi.”
Đông Phương Cửu dường như không nghe thấy, nhìn thật sâu vào đôi mắt Thượng Quan Lăng, dịu dàng lại sủng nịch nói:“ Tiểu Lăng nhi của ta, nửa tháng không gặp, nàng lại gầy đi, thật sự làm ta đau lòng chết đi được.”
Tiếp đến, không để ý đến ánh mắt hoàn toàn ngây dại của mọi người, Đông Phương Cửu tiến nhanh về phía trước, tao nhã vươn tay phải, chớp chớp đôi phượng mâu hoàn mỹ, cong môi tạo nên một nụ cười ôn nhu rực rỡ như hoa, nói:“Lăng nhi, còn không cùng bổn vương quay về, ân?!”
Edit: DuDu
Sao lại có tiếng khóc thổn thức?! Còn có tiếng thét chói tai?! Xảy ra chuyện gì?!
Nhấc hỉ khăn lên, để ta được nhìn thấy hàng mày ấy, hàng mi ấy……
Còn có loại người cực kì thích tranh giành nổi bật thế này, ta chắc chắn Đông Phương Cửu chính là loại “đại biểu tiên tiến” này.
Ta còn tưởng trò Đông Phương Cửu chỉ thích màu sắc long bào, vậy mà hôm nay có người thái độ bất bình thường, mặc một bộ y sam đỏ thẫm kinh diễm vô cùng, trình độ chói mắt dứt khoát hơn xa tân lang Âu Dương Vân này.
Vạt áo phía trước của Đông Phương Cửu hơi mở rộng, lộ ra một phần lồng ngực bạch ngọc khiêu gợi như ẩn như hiện…… (Xịt máu mũi =.=)
Không nghĩ tới tên khốn Đông Phương Cửu lại trắng nõn trắng nà như vậy! Cạc cạc……
Ôi chao?! Ta làm sao có thể bị cái mã ngoài của hắn mê hoặc chứ! Không thể, không thể! Hắn là rắn độc, hắn là bò cạp, hắn là ác ma, A-men……
Bên hông sít chặt một đai lưng bằng gấm hoa sắc trắng như bạch ngọc, hiện ra vòng eo hoàn mỹ đến cực độ cùng thân hình rắn rỏi cao ngất. Mượt mà tựa nước suối, mái tóc đen như mực chỉ dùng một sợi dây đen thẫm cột lên, một đôi phượng mâu đen kịt thản nhiên đảo qua, càng thêm phong tình vô hạn……
Ông trời ơi, tên khốn Đông Phương Cửu này quá quá quyến rũ! Cố tình muốn PK với lão nương sao?! Ai kết hôn a, ngươi cố ý mặc như thế phải không?! Hận nhất là hắn cứ bày ra bộ dáng phù rể, phù dâu như vậy!
Ách…… Không đúng không đúng, ta mới không thích kết hôn mà, muốn nổi bật để cướp ta thì cứ cướp đi,whocare a! (Nguyên văn nhé)
Người người trên dưới Thần chỉ đều bị cách ăn mặc diêm dúa lẳng lơ mê người của học sinh Đông Phương Cửu chấn động, những nữ tử định lực kém kém sớm đã chảy nước dãi đầm đìa rồi. Thậm chí, một số thiếu niên nhìn thấy cũng đều mặt mày choáng váng, ai nấy đều mặt đỏ chân run, trống ngực thình thịch liên hồi mà cúi đầu.
Trời ạ, chẳng lẽ ý tứ của ông trời là cho ta ở trong này để tạo nên một cơ hội cho nhân duyên đam mỹ sao?!
Hiên Viên Tiêu theo sau Đông Phương Cửu, mày kiếm chau lại. Vốn cho dù là nơi nào, hắn đều cực kì chói mắt, để có thể chạy đến đây kịp thời, hắn thực sự không lưu tâm đến cách ăn bận ngày hôm nay, không ngờ tới cuối cùng lại bại bởi tay Đông Phương Cửu. Trong lòng nhìn cảnh tượng trước mắt hừ lạnh một tiếng. Đông Phương Cửu có ý gì, ăn mặc như vậy, mục đích có phải muốn người khác mơ hồ không phân biệt được ai mới là tan lang?!
Ngay khi tất cả mọi người đều giật mình, Âu Dương Vân cười ảm đạm, tiến lên phía trước nghênh đón:“ Hôm nay là đại hôn của Âu Dương Vân, không ngờ Đông Phương huynh, Hiên Viên huynh lại có thời gian tới cổ vũ, Âu Dương thật sự vui mừng.”
Hiên Viên Tiêu lại không thèm để ý đây là đâu, cười lạnh một tiếng, thanh âm tuy nhỏ nhưng những kẻ có thể nghe được cũng không thiếu, đáp:“Trẫm cùng Âu Dương dù sao cũng coi như tương giao một hồi, đại hôn của Âu Dương, trẫm làm sao có thể bỏ qua, bằng không cũng thực có lỗi với tình nghĩa của chúng ta.”
Mọi người trên Thần chỉ đài đều kinh hãi, kinh hãi chính là Hiên Viên Tiêu lúc này lại tự xưng trẫm.
Âu Dương Vân thu lại nụ cười, giọng nói cũng không cấp bách không buồn bực, ôn ôn nói:“Vậy bổn vương đa tạ Hiên Viên huynh.” Trong chớp mắt ánh mắt ngưng đọng trên người Đông Phương Cửu so với hắn còn chói mắt hơn, có chút khách khí nói,“Đông Phương huynh thật vui vẻ đi.”
Đông Phương Cửu phượng mâu nheo lại, tà mị cười, hắc mâu trong veo mà tĩnh lặng, quả thật phong tình vạn chủng, lời nói xa thẳm:“Âu Dương huynh khách rồi, Tiểu vương đến đây nghênh đón Vương phi của mình, tự nhiên phải ăn mặc như vậy, bằng không vị Vương phi nhanh mồm nhanh miệng của ta sẽ lại quở trách Tiểu vương.”
Nghe vậy, Âu Dương Vân giật mình, ý tứ của Đông Phương Cửu quá mức rõ ràng, lẽ nào hắn dám tranh đoạt người của mình trước mặt mọi người sao?! Trong lòng lại suy xét kĩ càng một hồi, thấy rằng khả năng không lớn, dù sao Đông Phương Cửu cực kì ham muốn ngôi vị Lương quốc hoàng đế, hắn sao có thể làm ra hành động“Cướp dâu” kinh người này.
Cười khẩy chính mình quá mức khẩn trương, trên mặt lại hiện lên ý cười nhạt, nhìn Đông Phương Cửu, Hiên Viên Tiêu thản nhiên nói:“Nhị vị khách quý thỉnh nhập tiệc trước đi.”
Đông Phương Cửu dường như không nghe thấy, nhìn thật sâu vào đôi mắt Thượng Quan Lăng, dịu dàng lại sủng nịch nói:“ Tiểu Lăng nhi của ta, nửa tháng không gặp, nàng lại gầy đi, thật sự làm ta đau lòng chết đi được.”
Tiếp đến, không để ý đến ánh mắt hoàn toàn ngây dại của mọi người, Đông Phương Cửu tiến nhanh về phía trước, tao nhã vươn tay phải, chớp chớp đôi phượng mâu hoàn mỹ, cong môi tạo nên một nụ cười ôn nhu rực rỡ như hoa, nói:“Lăng nhi, còn không cùng bổn vương quay về, ân?!”