Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-533
Chương 533
Chương 533: May mắn “Hồi trước anh có qua bên đó đàm phán với tập đoàn Phong Âu, chủ tịch Tô Tử Hàng của bọn họ...”, Hoắc Khải không hề giấu diếm, kể hết tất cả mọi việc ra.
Đến cuối cùng, anh nói: “Thực ra anh không có tình cảm gì lắm với Cố Phi Dương, nhưng cô ấy có tình cảm với anh”.
“Cô ấy có tình cảm với anh, lẽ nào Phan Tư Mễ không có sao?”, vành mắt Ninh Thần ửng hồng, nói.
Tuy rằng sự thẳng thắn của chồng khiến cô biết rằng mình được coi trọng, nhưng nghĩ đến có một người phụ nữ khác muốn đến giành lấy tình cảm của cô, trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Những nghĩ đến Cố Phi Dương vì để Hoắc Khải không vướng vào rắc rối, cho dù có tự sát cũng không cho Tô Tử Hàng có cơ hội, Ninh Thần quả thật không nỡ nhẫn tâm để Hoắc Khải từ chối cô ta.
“Tình cảm của họ không giống nhau, Cố Phi Dương là kiểu rất bình thường ấy, còn Phan Tư Mễ...”, Hoắc Khải thở dài, nói tiếp: “Theo anh thấy, đây là bệnh tâm lý của cô ấy. Lúc đầu cô ấy hiểu nhầm anh, cho nên mới lập mưu dụ dỗ, muốn để anh mắc sai lầm. Sau khi phát hiện không thành công được thì cái tâm ma càng ngày càng lớn. Đến cuối cùng, biến thành một chướng ngại tâm lý. Cô ấy rất muốn có được sự công nhận của anh, hay có thể nói, để thỏa mãn được cảnh tượng mà ban đầu cô ấy nghĩ ra. Ngày nào còn chưa có được, thì bệnh của cô ấy lại càng nặng thêm, dẫn đến màn kịch ngày kết hôn lại bỏ trốn đi nhảy lầu tự sát”.
Ninh Thần không hiểu lắm về tâm lý học, nhưng cô cảm thấy Hoắc Khải nói có lý.
Phan Tư Mễ quen Hoắc Khải không lâu, nếu hai người thực sự có tình cảm, thì tốc độ phát triển của họ cũng có hơi nhanh quá.
Hơn nữa, Phan Tư Mễ là người kiêu ngạo như vậy, năm đó ở nước ngoài chắc chắn cũng đã từng gặp không ít người đàn ông xuất sắc.
Tuy rằng Hoắc Khải đã là nhân tài kiệt xuất, nhưng phóng rộng tầm mắt ra toàn thế giới, chưa chắc đã không có ai có thể sánh vai với anh ấy.
Phan Tư Mễ không phát sinh quan hệ với mấy người đó, lại chỉ dính lấy Hoắc Khải, có lẽ thực sự là vì vấn đề tâm lý.
Cô ấy quá mong muốn biến những sự việc mà khi đó mình suy đoán thành sự thật, cho dù có là lấy danh nghĩa tình yêu, cũng nhất định phải biến Hoắc Khải thành tên cặn bã.
Nhưng Cố Phi Dương không giống vậy, tình cảm của cô ấy với Hoắc Khải rất đơn thuần, chỉ đơn giản là ỷ lại, tán thưởng, thậm chí là sùng bái.
Loại tình cảm như vậy, so với Ninh Thần chẳng khác là bao.
Cho nên, Hoắc Khải có thể chẳng chút động lòng với
chuyện Phan Tư Mễ nhảy lầu, nhưng lại không chịu tổn thương trái tim Cố Phi Dương lần nào nữa.
Ninh Thần cũng hiểu điều này, sau khi Hoắc Khải giải thích điều khác biệt giữa hai người xong, cô ấy âm thầm trách cứ, hỏi: “Vậy ý anh là, muốn ở cạnh cô ấy sao?”
Hoắc Khải im lặng, vấn đề này quả thực rất ngượng ngùng, khiến anh không biết trả lời sao mới phải.
Nếu nói là ở cùng nhau, thì quả thực tổn thương người ta quá, nhưng nếu nói không ở cùng nhau, thì dường như lại giống đang nói dối.
Cuối cùng, anh dứt khoát ném vấn đề nan giải cho Ninh Thần: “Anh nói chuyện này với em là hy vọng em quyết định hộ anh. Nếu như em kiên quyết phản đối, thì cho dù thế nào anh cũng sẽ không đồng ý với cô ấy. Tuy rằng cô ấy là một người phụ nữ rất tốt, nhưng trong lòng anh, không ai có thể so được với em. Em là người vợ kết tóc se duyên duy nhất của anh, anh chắc chắn phải tôn trọng ý kiến của em”.
Ninh Thần đột nhiên vươn tay ra nhéo mạnh anh, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, trông có hơi khó coi.
Nhưng đang nhéo, cô lại bật khóc.
Bảo cô chọn làm sao được? Có thể chọn thế nào được?
Để cô nhi quả mẫu bọn họ tiếp tục chịu khổ ở bên ngoài hay sao? Cùng là phụ nữ, Ninh Thần hiểu rất rõ, có thể chết vì một người đàn ông cần phải trả giá như thế nào.
Có lẽ, thực sự đã đem tất cả cuộc đời này đều giao hết lên người anh rồi.
Tình sâu nghĩa nặng như vậy, dựa vào tính cách của Ninh Thần, quả thực khó mà nói ra lời từ chối.
Nhưng để chính cô nói ra lời đồng ý, cũng khó khăn chẳng khác gì.
Cho nên, Ninh Thần chỉ có thể nhéo mạnh Hoắc Khải, để cái tên ném cho cô vấn đề nan giải này phải chịu tội một phen.
Hoắc Khải không phản kháng, cũng không kêu đau, anh biết, sự đau khổ trong lòng vợ lớn hơn anh nhiều.
Một lúc lâu sau, Ninh Thần mới buông Hoắc Khải ra, cô cúi đầu nhìn, mới phát hiện cánh tay của Hoắc khải đã chảy máu.
Cô lại càng khóc dữ hơn, không nhịn được, nói: “Anh không biết đau sao! Em đi lấy băng cứu thương cho anh”.
“Không cần đâu”, Hoắc Khải vươn tay ngăn cô lại, thở dài nói: “Anh đưa cho em một vấn đề nan giải quá, còn đau khổ gấp vạn lần vết thương ngoài da này. Vết thương ngoài da có thể lấy băng cứu thương dán lại che đi, nhưng nỗi đau của em thì có thuốc gì chữa được. Anh cảm thấy, vô cùng có lỗi với em...”, xuống tay đi.
“Anh không có lỗi gì với em cả...”, Ninh Thần ôm lấy anh, nghẹn ngào mấy tiếng rồi nói: “Thực ra em cũng hiểu, không phải anh thực sự muốn có thêm người mới, chỉ là tình cảm của cô Cố kia với anh, đã vượt qua thế tục tầm thường, lưu lại tại giữa nơi ranh giới sống chết. Nếu nói rằng anh yêu cô ấy, chẳng bằng nói, anh đang báo đáp lại cả mạng sống của cô ấy”.
Hoắc Khải không nói gì, anh rất ngạc nhiên.
Chuyện của mình và Cố Phi Dương, quả thật có đến hơn nửa là do muốn báo đáp, cho nên Ninh Thần đồng ý thì anh sẽ chấp nhận, còn không thì anh sẽ từ chối.
Nếu thật sự là vì tình yêu, thì Hoắc Khải cũng không cần làm phức tạp đến vậy.
“Sao anh không nói gì?”, Ninh Thần ngước lên nhìn anh.
“Anh chỉ đang nghĩ, có người vợ thấu tình đạt lý như em, không biết kiếp trước anh phải tích bao nhiêu đức mới đổi lấy được”, Hoắc Khải đáp.
“Mấy tên đàn ông thối tha như anh, quả nhiên ứng với câu nói đó, tự nhiên ân cần ắt có việc, chẳng cướp cũng là trộm. Muốn dùng mấy câu ngọt ngào để dỗ em hả?”, Ninh Thần đấm mạnh anh một phát: “Nếu dùng một câu nói đã đổi về được một mỹ nhân như hoa như ngọc, thì chắc đàn ông trên thế gian này đều làm vậy hết. Theo em thấy, chắc trong lòng anh đang âm thầm vui sướng chứ gì? Cô Cố xinh đẹp như vậy, biết múa, biết hát, dáng lại đẹp hơn em...”
“Anh không dỗ em, vẫn là câu đó, chỉ cần em nói không, anh lập tức cắt đứt hết tất cả liên hệ với cô ấy. Anh có thể phụ hết tất cả người trên thế gian này, duy chỉ có em và Đường Đường, chính là điểm yếu của anh”, Hoắc Khải nói.
Biểu cảm và ngữ khí của anh đều chân thành đến như vậy, tràn đầy cảm giác nghiêm túc. Ninh Thần nhìn ra được, chồng mình không phải đang dỗ cô, mà tấm lòng và lời nói của anh đều như một.
Mà trong cuộc sống bình thường cũng có thể nhìn ra điều này, không có bất cứ ai có thể so được với vị trí của mình và con gái trong lòng anh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Thần đã dễ chịu hơn.
Cho dù thế nào, ít ra thì mình vẫn là người anh yêu nhất.
Ninh Thần không kiên quyết phản đối chuyện này, một là vì cảm thấy tình cảm sâu nặng của Cố Phi Dương quả thực khiến người khác khó mà từ chối, hai là Ninh Thần cũng rất đồng cảm với người phụ nữ này.
Cùng là phụ nữ, trong một số việc, cô cũng cảm thấy cảm động lây.
Mà quan trọng nhất là, Hoắc Khải quả thực quá xuất sắc.
Hi Vọng Mới phát triển đến giờ đã hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của Ninh Thần. Thậm chí có lúc đang làm việc mà nhớ lại thời mới mở cửa hàng Taobao, lại nghĩ đến quy mô công ty hiện giờ, đều cảm thấy có chút không chân thực.
Chỉ trong thời gian hai năm, làm sao có thể phát triển đến mức khó tin như vậy?
Phóng tầm mắt ra toàn thế giới, không phải chẳng có công ty nào dùng thời gian hai năm mà đạt được thành tích như vậy, nhưng đó đều là những công ty viễn thông thời tới cản không kịp.
Hi Vọng Mới hoàn toàn không phải là một công ty viễn thông, mà là công ty lấy sản phẩm giảm cân làm chính. Tuy rằng trong tương lai sẽ chuyển đổi hướng tới công ty kỹ thuật cao, nhưng trước mắt thì lợi nhuận chủ yếu vẫn đến từ sản phẩm giảm cân.
Hơn nữa cho dù sau này chuyển đổi, thì cũng sẽ không bỏ sản phẩm giảm cân, chỉ có định mức nghiệp vụ trong công ty sẽ giảm đi mà thôi.
Cho nên, một công ty như vậy, có thể phát triển đến mức này trong thời gian ngắn, quả là kỳ tích.
Nếu không, cũng sẽ chẳng thu hút được nhiều công ty đầu tư mạo hiểm, bỏ giá cao để mua mấy tỷ cổ phiếu như thế.
Chỉ riêng số cổ phiếu giá mười ngàn một cổ phiếu đây thôi bán được hơn mấy tỷ đã đủ làm người khác kinh ngạc rồi.
Mà công thần của tất cả những thứ này, có thể toàn thể nhân viên của Hi Vọng Mới cũng góp phần, nhưng nhiều hơn hết, lại chính là Hoắc Khải.
Bởi vì mỗi một lần công ty nhảy vọt, đều là nhờ Hoắc khải nghịch chuyển càn khôn.
Lần đầu tiên là sự phản bội của Ninh Hạo Bân, lúc công ty nguy hiểm nhất biến nguy thành an, hơn nữa phát triển thêm một bước.
Lần thứ hai là nhà họ Hoắc vây hãm, công ty lại phát triển được trên toàn quốc.
Lần thứ ba, lại là vụ chuyển nhượng lợi nhuận khổng lồ từ công ty VR, biến Hi Vọng Mới trở thành một công ty tiềm năng nổi tiếng trong và ngoài nước.
Chính ba lần cơ hội này, mới khiến cho một cửa hàng Taobao nhỏ bé phát triển tới bước đường ngày hôm nay.
Như vậy so ra, bình nước nóng Kinh Vân do Ninh Ngọc Lâm vận hành kinh doanh, tuy rằng trước mắt đạt được vị trí rất cao trong các thương hiệu sản phẩm thương mại trên sàn thương mại điện tử Taobao, nhưng danh tiếng của nhà máy lại không lớn lắm.
Chương 533: May mắn “Hồi trước anh có qua bên đó đàm phán với tập đoàn Phong Âu, chủ tịch Tô Tử Hàng của bọn họ...”, Hoắc Khải không hề giấu diếm, kể hết tất cả mọi việc ra.
Đến cuối cùng, anh nói: “Thực ra anh không có tình cảm gì lắm với Cố Phi Dương, nhưng cô ấy có tình cảm với anh”.
“Cô ấy có tình cảm với anh, lẽ nào Phan Tư Mễ không có sao?”, vành mắt Ninh Thần ửng hồng, nói.
Tuy rằng sự thẳng thắn của chồng khiến cô biết rằng mình được coi trọng, nhưng nghĩ đến có một người phụ nữ khác muốn đến giành lấy tình cảm của cô, trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Những nghĩ đến Cố Phi Dương vì để Hoắc Khải không vướng vào rắc rối, cho dù có tự sát cũng không cho Tô Tử Hàng có cơ hội, Ninh Thần quả thật không nỡ nhẫn tâm để Hoắc Khải từ chối cô ta.
“Tình cảm của họ không giống nhau, Cố Phi Dương là kiểu rất bình thường ấy, còn Phan Tư Mễ...”, Hoắc Khải thở dài, nói tiếp: “Theo anh thấy, đây là bệnh tâm lý của cô ấy. Lúc đầu cô ấy hiểu nhầm anh, cho nên mới lập mưu dụ dỗ, muốn để anh mắc sai lầm. Sau khi phát hiện không thành công được thì cái tâm ma càng ngày càng lớn. Đến cuối cùng, biến thành một chướng ngại tâm lý. Cô ấy rất muốn có được sự công nhận của anh, hay có thể nói, để thỏa mãn được cảnh tượng mà ban đầu cô ấy nghĩ ra. Ngày nào còn chưa có được, thì bệnh của cô ấy lại càng nặng thêm, dẫn đến màn kịch ngày kết hôn lại bỏ trốn đi nhảy lầu tự sát”.
Ninh Thần không hiểu lắm về tâm lý học, nhưng cô cảm thấy Hoắc Khải nói có lý.
Phan Tư Mễ quen Hoắc Khải không lâu, nếu hai người thực sự có tình cảm, thì tốc độ phát triển của họ cũng có hơi nhanh quá.
Hơn nữa, Phan Tư Mễ là người kiêu ngạo như vậy, năm đó ở nước ngoài chắc chắn cũng đã từng gặp không ít người đàn ông xuất sắc.
Tuy rằng Hoắc Khải đã là nhân tài kiệt xuất, nhưng phóng rộng tầm mắt ra toàn thế giới, chưa chắc đã không có ai có thể sánh vai với anh ấy.
Phan Tư Mễ không phát sinh quan hệ với mấy người đó, lại chỉ dính lấy Hoắc Khải, có lẽ thực sự là vì vấn đề tâm lý.
Cô ấy quá mong muốn biến những sự việc mà khi đó mình suy đoán thành sự thật, cho dù có là lấy danh nghĩa tình yêu, cũng nhất định phải biến Hoắc Khải thành tên cặn bã.
Nhưng Cố Phi Dương không giống vậy, tình cảm của cô ấy với Hoắc Khải rất đơn thuần, chỉ đơn giản là ỷ lại, tán thưởng, thậm chí là sùng bái.
Loại tình cảm như vậy, so với Ninh Thần chẳng khác là bao.
Cho nên, Hoắc Khải có thể chẳng chút động lòng với
chuyện Phan Tư Mễ nhảy lầu, nhưng lại không chịu tổn thương trái tim Cố Phi Dương lần nào nữa.
Ninh Thần cũng hiểu điều này, sau khi Hoắc Khải giải thích điều khác biệt giữa hai người xong, cô ấy âm thầm trách cứ, hỏi: “Vậy ý anh là, muốn ở cạnh cô ấy sao?”
Hoắc Khải im lặng, vấn đề này quả thực rất ngượng ngùng, khiến anh không biết trả lời sao mới phải.
Nếu nói là ở cùng nhau, thì quả thực tổn thương người ta quá, nhưng nếu nói không ở cùng nhau, thì dường như lại giống đang nói dối.
Cuối cùng, anh dứt khoát ném vấn đề nan giải cho Ninh Thần: “Anh nói chuyện này với em là hy vọng em quyết định hộ anh. Nếu như em kiên quyết phản đối, thì cho dù thế nào anh cũng sẽ không đồng ý với cô ấy. Tuy rằng cô ấy là một người phụ nữ rất tốt, nhưng trong lòng anh, không ai có thể so được với em. Em là người vợ kết tóc se duyên duy nhất của anh, anh chắc chắn phải tôn trọng ý kiến của em”.
Ninh Thần đột nhiên vươn tay ra nhéo mạnh anh, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, trông có hơi khó coi.
Nhưng đang nhéo, cô lại bật khóc.
Bảo cô chọn làm sao được? Có thể chọn thế nào được?
Để cô nhi quả mẫu bọn họ tiếp tục chịu khổ ở bên ngoài hay sao? Cùng là phụ nữ, Ninh Thần hiểu rất rõ, có thể chết vì một người đàn ông cần phải trả giá như thế nào.
Có lẽ, thực sự đã đem tất cả cuộc đời này đều giao hết lên người anh rồi.
Tình sâu nghĩa nặng như vậy, dựa vào tính cách của Ninh Thần, quả thực khó mà nói ra lời từ chối.
Nhưng để chính cô nói ra lời đồng ý, cũng khó khăn chẳng khác gì.
Cho nên, Ninh Thần chỉ có thể nhéo mạnh Hoắc Khải, để cái tên ném cho cô vấn đề nan giải này phải chịu tội một phen.
Hoắc Khải không phản kháng, cũng không kêu đau, anh biết, sự đau khổ trong lòng vợ lớn hơn anh nhiều.
Một lúc lâu sau, Ninh Thần mới buông Hoắc Khải ra, cô cúi đầu nhìn, mới phát hiện cánh tay của Hoắc khải đã chảy máu.
Cô lại càng khóc dữ hơn, không nhịn được, nói: “Anh không biết đau sao! Em đi lấy băng cứu thương cho anh”.
“Không cần đâu”, Hoắc Khải vươn tay ngăn cô lại, thở dài nói: “Anh đưa cho em một vấn đề nan giải quá, còn đau khổ gấp vạn lần vết thương ngoài da này. Vết thương ngoài da có thể lấy băng cứu thương dán lại che đi, nhưng nỗi đau của em thì có thuốc gì chữa được. Anh cảm thấy, vô cùng có lỗi với em...”, xuống tay đi.
“Anh không có lỗi gì với em cả...”, Ninh Thần ôm lấy anh, nghẹn ngào mấy tiếng rồi nói: “Thực ra em cũng hiểu, không phải anh thực sự muốn có thêm người mới, chỉ là tình cảm của cô Cố kia với anh, đã vượt qua thế tục tầm thường, lưu lại tại giữa nơi ranh giới sống chết. Nếu nói rằng anh yêu cô ấy, chẳng bằng nói, anh đang báo đáp lại cả mạng sống của cô ấy”.
Hoắc Khải không nói gì, anh rất ngạc nhiên.
Chuyện của mình và Cố Phi Dương, quả thật có đến hơn nửa là do muốn báo đáp, cho nên Ninh Thần đồng ý thì anh sẽ chấp nhận, còn không thì anh sẽ từ chối.
Nếu thật sự là vì tình yêu, thì Hoắc Khải cũng không cần làm phức tạp đến vậy.
“Sao anh không nói gì?”, Ninh Thần ngước lên nhìn anh.
“Anh chỉ đang nghĩ, có người vợ thấu tình đạt lý như em, không biết kiếp trước anh phải tích bao nhiêu đức mới đổi lấy được”, Hoắc Khải đáp.
“Mấy tên đàn ông thối tha như anh, quả nhiên ứng với câu nói đó, tự nhiên ân cần ắt có việc, chẳng cướp cũng là trộm. Muốn dùng mấy câu ngọt ngào để dỗ em hả?”, Ninh Thần đấm mạnh anh một phát: “Nếu dùng một câu nói đã đổi về được một mỹ nhân như hoa như ngọc, thì chắc đàn ông trên thế gian này đều làm vậy hết. Theo em thấy, chắc trong lòng anh đang âm thầm vui sướng chứ gì? Cô Cố xinh đẹp như vậy, biết múa, biết hát, dáng lại đẹp hơn em...”
“Anh không dỗ em, vẫn là câu đó, chỉ cần em nói không, anh lập tức cắt đứt hết tất cả liên hệ với cô ấy. Anh có thể phụ hết tất cả người trên thế gian này, duy chỉ có em và Đường Đường, chính là điểm yếu của anh”, Hoắc Khải nói.
Biểu cảm và ngữ khí của anh đều chân thành đến như vậy, tràn đầy cảm giác nghiêm túc. Ninh Thần nhìn ra được, chồng mình không phải đang dỗ cô, mà tấm lòng và lời nói của anh đều như một.
Mà trong cuộc sống bình thường cũng có thể nhìn ra điều này, không có bất cứ ai có thể so được với vị trí của mình và con gái trong lòng anh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Thần đã dễ chịu hơn.
Cho dù thế nào, ít ra thì mình vẫn là người anh yêu nhất.
Ninh Thần không kiên quyết phản đối chuyện này, một là vì cảm thấy tình cảm sâu nặng của Cố Phi Dương quả thực khiến người khác khó mà từ chối, hai là Ninh Thần cũng rất đồng cảm với người phụ nữ này.
Cùng là phụ nữ, trong một số việc, cô cũng cảm thấy cảm động lây.
Mà quan trọng nhất là, Hoắc Khải quả thực quá xuất sắc.
Hi Vọng Mới phát triển đến giờ đã hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của Ninh Thần. Thậm chí có lúc đang làm việc mà nhớ lại thời mới mở cửa hàng Taobao, lại nghĩ đến quy mô công ty hiện giờ, đều cảm thấy có chút không chân thực.
Chỉ trong thời gian hai năm, làm sao có thể phát triển đến mức khó tin như vậy?
Phóng tầm mắt ra toàn thế giới, không phải chẳng có công ty nào dùng thời gian hai năm mà đạt được thành tích như vậy, nhưng đó đều là những công ty viễn thông thời tới cản không kịp.
Hi Vọng Mới hoàn toàn không phải là một công ty viễn thông, mà là công ty lấy sản phẩm giảm cân làm chính. Tuy rằng trong tương lai sẽ chuyển đổi hướng tới công ty kỹ thuật cao, nhưng trước mắt thì lợi nhuận chủ yếu vẫn đến từ sản phẩm giảm cân.
Hơn nữa cho dù sau này chuyển đổi, thì cũng sẽ không bỏ sản phẩm giảm cân, chỉ có định mức nghiệp vụ trong công ty sẽ giảm đi mà thôi.
Cho nên, một công ty như vậy, có thể phát triển đến mức này trong thời gian ngắn, quả là kỳ tích.
Nếu không, cũng sẽ chẳng thu hút được nhiều công ty đầu tư mạo hiểm, bỏ giá cao để mua mấy tỷ cổ phiếu như thế.
Chỉ riêng số cổ phiếu giá mười ngàn một cổ phiếu đây thôi bán được hơn mấy tỷ đã đủ làm người khác kinh ngạc rồi.
Mà công thần của tất cả những thứ này, có thể toàn thể nhân viên của Hi Vọng Mới cũng góp phần, nhưng nhiều hơn hết, lại chính là Hoắc Khải.
Bởi vì mỗi một lần công ty nhảy vọt, đều là nhờ Hoắc khải nghịch chuyển càn khôn.
Lần đầu tiên là sự phản bội của Ninh Hạo Bân, lúc công ty nguy hiểm nhất biến nguy thành an, hơn nữa phát triển thêm một bước.
Lần thứ hai là nhà họ Hoắc vây hãm, công ty lại phát triển được trên toàn quốc.
Lần thứ ba, lại là vụ chuyển nhượng lợi nhuận khổng lồ từ công ty VR, biến Hi Vọng Mới trở thành một công ty tiềm năng nổi tiếng trong và ngoài nước.
Chính ba lần cơ hội này, mới khiến cho một cửa hàng Taobao nhỏ bé phát triển tới bước đường ngày hôm nay.
Như vậy so ra, bình nước nóng Kinh Vân do Ninh Ngọc Lâm vận hành kinh doanh, tuy rằng trước mắt đạt được vị trí rất cao trong các thương hiệu sản phẩm thương mại trên sàn thương mại điện tử Taobao, nhưng danh tiếng của nhà máy lại không lớn lắm.