Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-436
Chương 436
Chương 436: Tính toán
Sau khi Miêu Nhất Khoa rời đi, Đường Trọng Vi gọi xe của công ty đến và đưa cả ba tới nhà hàng đã được đặt trước.
Trong phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị, Đường Quốc Diệu ngồi trên ghế, nhìn Thạch Hưng Ninh đang ngồi đối diện mình, hỏi: “Ý anh là người này rất có năng lực?”
“Đúng vậy”, Thạch Hưng Ninh gật đầu đáp: “Tôi còn tưởng cậu ta sẽ dùng sự mâu thuẫn về hôn ước giữa quốc tế Đường Thị với nhà họ Hoắc để làm tiếp điểm, nhưng không ngờ cậu ta lại dám nói thẳng thắn như vậy. Trên đời này không có nhiều người dám đem quốc tế Đường Thị ra làm lá chắn, hơn nữa cậu ta cũng rất thông minh. Mọi lời nói đều vô cùng đúng trọng điểm. Mà cho dù tôi không phải đang thăm dò, nhưng gặp câu trả lời như vậy thì cũng chỉ có một sự lựa chọn, nhưng người này cũng thù lâu lắm, còn biết uy hiếp người khác nữa”.
Đường Quốc Diệu nghe vậy thì bật cười nói: “Cái này anh nói đúng thật. Cậu ta đúng là một người thù dai, nhưng những người giúp được cậu ta thì lại không cần lo lắng về chuyện này. Vậy theo ý của anh thì chúng ta nên hợp tác với họ?”
“Đúng vậy. Hợp tác là lựa chọn tốt nhất”, Thạch Hưng Ninh đáp lời: “Nếu nhà máy điện tử đó thật sự có tiêu chuẩn kỹ thuật tiên tiến thì có thể tiết kiệm được mấy năm thời gian tại phòng thí nghiệm nước ngoài và tiền nghiên cứu nữa, vậy thì cứ tiến hành hợp tác thôi. Hơn nữa, nhà họ Hoắc cũng đã đi trước, mặc dù chúng ta chưa làm gì với họ trong vụ hôn ước nhưng rất khó đám bảo bọn họ cũng sẽ quân tử như vậy. Trong hạng mục kỹ thuật này, hai nhà chúng ta nhất định sẽ phải cạnh tranh với nhau. Vì vậy ai lạc hậu hơn kẻ đó sẽ thua. Về tình về lý, về công về tư thì tôi đều cho rằng cần phải hợp tác với nhà máy này. Dĩ nhiên, tiền đề là tiêu chuẩn kỹ thuật của bọn họ phải thật sự cao như trong giấy giới thiệu”.
Đường Quốc Diệu bảo Thạch Hưng Ninh bàn
chuyện hợp tác với Hoắc Khải chính là để nghe xem người giám đốc làm việc luôn luôn đâu ra đấy này sẽ đánh giá cậu thanh niên kia thế nào.
Xem ra Thạch Hưng Ninh cũng đánh giá Hoắc Khải khá cao.
Một người thanh niên lão luyện, vững vàng, đã để lại một ấn tượng khá tốt cho Đường Quốc Diệu.
Còn về chuyện hợp tác…
Đường Quốc Diệu không nghĩ nhiều. Ông ta là chủ tịch hội đồng quản trị, chỉ cần phụ trách phương hướng phát triển cho công ty là được. Còn những việc chi tiết khác thì cứ để cho những người giám đốc như Thạch Hưng Ninh.
Nếu Thạch Hưng Ninh đã cho rằng cần phải hợp tác thì Đường Quốc Diệu cũng không việc gì phải ngăn cản.
“Vậy anh tranh thủ thời gian đến nhà máy điện tử đó một chuyến, cố gắng làm cho xong việc tránh cho đêm dài lắm mộng. Nhớ là trước khi chính thức ký hợp đồng thì cần phải bảo mật, phòng ngừa phiền toái”, Đường Quốc Diệu nhắc nhở.
“Tôi biết mà, tôi sẽ đích thân đi”, Thạch Hưng Ninh nói.
Đường Quốc Diệu vẫy tay, ý bảo ông ta có thể rời đi.
Nhìn bóng dáng của Thạch Hưng Ninh, sau khi đóng cửa phòng làm việc lại, Đường Quốc Diệu mới bật cười thành tiếng: “Cái thằng nhóc này đúng là cũng giỏi thật. Đến cả người luôn cẩn trọng như giám đốc Thạch mà cũng xử lý được”.
Đường Quốc Diệu đột nhiên nghĩ đến khả năng nào đó, ông ấy hơi “hừ” một tiếng, nói: “Nhưng cậu mà dám làm gì con gái tôi thì tôi sẽ lột da cậu!”
Hoắc Khải không ở đây thì ông ấy cũng không thể chạy tới trước mặt anh nói lại câu này được, cũng không biết nói ra thì có ý nghĩa gì.
Có lẽ chỉ vì ông ấy quá yêu thương con gái mình nên mới nói ra những câu này mà thôi.
Ba người Hoắc Khải đi đến nhà hàng thì cũng vừa tròn 11 giờ.
Nhà hàng được Đường Trọng Vi coi trọng thì đều là loại rất cao cấp. Chỉ chọn bừa một món cũng có giá mấy ngàn rồi.
Nhưng so sánh với tòa nhà của công ty quốc tế Đường Thị thì loại nhà hàng cao cấp này lại khiến Cơ Hương Ngưng tự tại hơn nhiều.
Nói thế nào đi nữa, cô ấy cũng là một phú bà nhỏ với tiền lương một năm lên đến mấy triệu, lại còn là người nhà họ Cơ, nên sẽ không quá lúng túng khi đến nhà hàng kiểu này để ăn.
Ba người đều không phải kiểu lãng phí, cũng không cần dựa vào việc ăn cơm để khoe khoang, nên mỗi người chọn món mình thích là xong. Quan trọng nhất vẫn là nói chuyện.
Cơ Hương Ngưng có lẽ không phải là đối tượng nói chuyện hợp lý, vì cô ấy chỉ quan tâm nhiều đến làm việc và học tập, còn Đường Trọng Vi thì lại quen thuộc với các chủ đề như da dẻ, đồ ăn ngon hay du lịch gì đó hơn.
Nói theo cách của Hoắc Khải thì hai người bọn họ, một là trời sinh phải lao động, một là sinh ra đã làm công chúa.
Dù vậy nhưng hai người họ vẫn khá hợp nhau.
Một người nói chuyện công việc, một người nói chuyện cuộc sống, đều khiến đối phương phải tròn mắt.
Qua cách thức này, không khí ăn cơm cũng khá là hòa hợp.
Cũng chẳng biết vì sao mà khi nói đến chuyện Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải quen nhau, biết được năm đó lúc còn là con hoang của nhà họ Lý thì Hoắc Khải đi khắp nơi gây chuyện, suýt nữa bị Cơ Hương Ngưng đập gạch tiễn đi gặp Diêm Vương thì Đường Trọng Vi tràn đầy kinh ngạc.
Cô ấy nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Anh là loại đàn ông như vậy sao?”
“Lúc trước thì có thể, nhưng bây giờ thì không”, Hoắc Khải đáp lời.
Anh không trốn tránh những sai lầm mà Lý Phong từng phạm phải trong quá khứ, cũng sẽ không biện hộ cho lịch sử đen tối đó.
Chiếm lấy thân thể của đối phương giống như thu mua lại công ty của người khác vậy, đã lấy lợi nhuận rồi thì cũng phải chịu trách nhiệm chứ.
Đường Trọng Vi nhìn Hoắc Khải, một lúc sau thì bật cười, nói: “Anh nói đúng, lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, sau này là sau này, việc gì phải gộp lại làm một đâu”.
Lời nói này của Đường Trọng Vi cũng không khiến Hoắc Khải cảm thấy bất ngờ. Cô gái này luôn là vậy, sẽ không vì lỗi sai trong quá khứ của một người mà nhìn người đó bằng con mắt khác.
Nhưng tính cách này của Đường Trọng Vi cũng không hẳn biến cô thành một người lương thiện đơn thuần.
Cô ấy có thể chấp nhận lỗi sai của anh, vì nó không liên quan đến cô ấy, nhưng nếu bây giờ anh vẫn sai lầm thì cô ấy sẽ không chấp nhận.
Là cô chủ của quốc tế Đường Thị, dù thế nào thì cũng không thể làm bạn với một người luôn làm sai được. Như vậy không chỉ khiến bản thân mình mất mặt mà còn bôi tro trát trấu lên mặt bố cô ấy nữa.
Mà Cơ Hương Ngưng nhìn thấy biểu cảm của Đường Trọng Vi thì trong lòng lại hơi lạc lõng.
Cô ấy nhắc đến quá trình bản thân mình và Lý Phong quen nhau là có lý do cả. Cô ấy muốn mượn chuyện này để khiến ấn tượng của Đường Trọng Vi về Hoắc Khải xấu đi một chút.
Ai mà ngờ Đường Trọng Vi lại chẳng quan tâm chuyện quá khứ, làm mọi tính toán của cô ấy đổ bể.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Cơ Hương Ngưng cũng tự cảm thấy hổ thẹn.
Người này tuy rằng lúc trước không tốt, nhưng hiện giờ cũng đã làm rất nhiều việc cho bản thân cô ấy rồi, không nên tính toán thiệt hơn gì với anh.
Có lẽ là vì nhìn thấy sự thân thiết của Đường Trọng Vi với Hoắc Khải nên cô ấy cảm thấy khó chịu.
Chưa từng yêu không có nghĩa là không hiểu gì.
Cơ Hương Ngưng biết rõ, cùng với sự trưởng thành của bản thân, cô ấy càng ỷ lại vào người đàn ông này hơn.
Cô ấy không biết đây có phải tình yêu không, nhưng có thể khẳng định, bản thân có một tình cảm khác biệt với anh.
Cơ Hương Ngưng khẽ thở dài, cô ấy biết, tất cả đều đã muộn.
Từ lúc giao Lý Phong cho Ninh Thần, cô ấy đã muộn.
Ninh Thần đã giúp cô ấy chịu áp lực suốt bao nhiêu năm, đến giờ Ninh Thần cũng nên là người thu hoạch.
“Chị Hương Ngưng, chị sao thế, sắc mặt chị khó coi quá, hay là do mệt?”, Đường Trọng Vi thấy Cơ Hương Ngưng khác thường, bèn thân thiết hỏi.
“Tôi không sao, chắc dạo này nghỉ ngơi không tốt”, Cơ Hương Ngưng trả lời lấy lệ.
Cùng lúc đó, có một nhóm người tiến vào nhà ăn. Nhân viên phục vụ dường như rất quen thuộc với đám người này, lập tức tiến lên chào hỏi: “Anh Quách, chào buổi trưa, chúng tôi đã chuẩn bị xong chỗ ngồi mà anh đặt rồi ạ, xin hay đi theo tôi”.
Dẫn đầu là một người đàn ông rất nổi tiếng, có tài sản lên đến hàng triệu. Đi theo người này là một đám con nhà giàu.
Người đàn ông tên Quách Sở Du này đã hình thành được một mạng lưới quan hệ cố định.
Bọn họ bình thường rất ít khi giúp đỡ chuyện công ty nhà mình, cả ngày chỉ ăn với chơi, là kiểu con nhà giàu ăn chơi trác táng.
Đám người này tới đây cũng chỉ muốn ăn qua loa một chút, nhưng vừa đi vào đã có người nhìn thấy Đường Trọng Vi đang ngồi, bèn lập tức nhắc nhở: “Anh Quách, kia chẳng phải cô chủ nhà họ Đường hay sao?”
Quách Sở Du quay ra nhìn, gật đầu. Đường Trọng Vi là con gái nhà giàu, có cấp bậc cao nhất trong cả vòng tròn quan hệ này, trong nước không có ai sánh được với cô ấy.
Hơn nữa ban đầu cô ấy là vị hôn thê của ngôi sao hy vọng nhà họ Hoắc, và là đối tượng để tất cả phụ nữ trong nước ngưỡng mộ.
Hiện giờ nhà họ Hoắc với quốc tế Đường Thị đã hủy bỏ hôn ước, không ít người đều cười cợt Đường Trọng Vi. Nhưng dù vậy, thân phận của Đường Trọng Vi vẫn rất cao, không một ai dám nói linh tinh trước mặt cô ấy.
Chương 436: Tính toán
Sau khi Miêu Nhất Khoa rời đi, Đường Trọng Vi gọi xe của công ty đến và đưa cả ba tới nhà hàng đã được đặt trước.
Trong phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị, Đường Quốc Diệu ngồi trên ghế, nhìn Thạch Hưng Ninh đang ngồi đối diện mình, hỏi: “Ý anh là người này rất có năng lực?”
“Đúng vậy”, Thạch Hưng Ninh gật đầu đáp: “Tôi còn tưởng cậu ta sẽ dùng sự mâu thuẫn về hôn ước giữa quốc tế Đường Thị với nhà họ Hoắc để làm tiếp điểm, nhưng không ngờ cậu ta lại dám nói thẳng thắn như vậy. Trên đời này không có nhiều người dám đem quốc tế Đường Thị ra làm lá chắn, hơn nữa cậu ta cũng rất thông minh. Mọi lời nói đều vô cùng đúng trọng điểm. Mà cho dù tôi không phải đang thăm dò, nhưng gặp câu trả lời như vậy thì cũng chỉ có một sự lựa chọn, nhưng người này cũng thù lâu lắm, còn biết uy hiếp người khác nữa”.
Đường Quốc Diệu nghe vậy thì bật cười nói: “Cái này anh nói đúng thật. Cậu ta đúng là một người thù dai, nhưng những người giúp được cậu ta thì lại không cần lo lắng về chuyện này. Vậy theo ý của anh thì chúng ta nên hợp tác với họ?”
“Đúng vậy. Hợp tác là lựa chọn tốt nhất”, Thạch Hưng Ninh đáp lời: “Nếu nhà máy điện tử đó thật sự có tiêu chuẩn kỹ thuật tiên tiến thì có thể tiết kiệm được mấy năm thời gian tại phòng thí nghiệm nước ngoài và tiền nghiên cứu nữa, vậy thì cứ tiến hành hợp tác thôi. Hơn nữa, nhà họ Hoắc cũng đã đi trước, mặc dù chúng ta chưa làm gì với họ trong vụ hôn ước nhưng rất khó đám bảo bọn họ cũng sẽ quân tử như vậy. Trong hạng mục kỹ thuật này, hai nhà chúng ta nhất định sẽ phải cạnh tranh với nhau. Vì vậy ai lạc hậu hơn kẻ đó sẽ thua. Về tình về lý, về công về tư thì tôi đều cho rằng cần phải hợp tác với nhà máy này. Dĩ nhiên, tiền đề là tiêu chuẩn kỹ thuật của bọn họ phải thật sự cao như trong giấy giới thiệu”.
Đường Quốc Diệu bảo Thạch Hưng Ninh bàn
chuyện hợp tác với Hoắc Khải chính là để nghe xem người giám đốc làm việc luôn luôn đâu ra đấy này sẽ đánh giá cậu thanh niên kia thế nào.
Xem ra Thạch Hưng Ninh cũng đánh giá Hoắc Khải khá cao.
Một người thanh niên lão luyện, vững vàng, đã để lại một ấn tượng khá tốt cho Đường Quốc Diệu.
Còn về chuyện hợp tác…
Đường Quốc Diệu không nghĩ nhiều. Ông ta là chủ tịch hội đồng quản trị, chỉ cần phụ trách phương hướng phát triển cho công ty là được. Còn những việc chi tiết khác thì cứ để cho những người giám đốc như Thạch Hưng Ninh.
Nếu Thạch Hưng Ninh đã cho rằng cần phải hợp tác thì Đường Quốc Diệu cũng không việc gì phải ngăn cản.
“Vậy anh tranh thủ thời gian đến nhà máy điện tử đó một chuyến, cố gắng làm cho xong việc tránh cho đêm dài lắm mộng. Nhớ là trước khi chính thức ký hợp đồng thì cần phải bảo mật, phòng ngừa phiền toái”, Đường Quốc Diệu nhắc nhở.
“Tôi biết mà, tôi sẽ đích thân đi”, Thạch Hưng Ninh nói.
Đường Quốc Diệu vẫy tay, ý bảo ông ta có thể rời đi.
Nhìn bóng dáng của Thạch Hưng Ninh, sau khi đóng cửa phòng làm việc lại, Đường Quốc Diệu mới bật cười thành tiếng: “Cái thằng nhóc này đúng là cũng giỏi thật. Đến cả người luôn cẩn trọng như giám đốc Thạch mà cũng xử lý được”.
Đường Quốc Diệu đột nhiên nghĩ đến khả năng nào đó, ông ấy hơi “hừ” một tiếng, nói: “Nhưng cậu mà dám làm gì con gái tôi thì tôi sẽ lột da cậu!”
Hoắc Khải không ở đây thì ông ấy cũng không thể chạy tới trước mặt anh nói lại câu này được, cũng không biết nói ra thì có ý nghĩa gì.
Có lẽ chỉ vì ông ấy quá yêu thương con gái mình nên mới nói ra những câu này mà thôi.
Ba người Hoắc Khải đi đến nhà hàng thì cũng vừa tròn 11 giờ.
Nhà hàng được Đường Trọng Vi coi trọng thì đều là loại rất cao cấp. Chỉ chọn bừa một món cũng có giá mấy ngàn rồi.
Nhưng so sánh với tòa nhà của công ty quốc tế Đường Thị thì loại nhà hàng cao cấp này lại khiến Cơ Hương Ngưng tự tại hơn nhiều.
Nói thế nào đi nữa, cô ấy cũng là một phú bà nhỏ với tiền lương một năm lên đến mấy triệu, lại còn là người nhà họ Cơ, nên sẽ không quá lúng túng khi đến nhà hàng kiểu này để ăn.
Ba người đều không phải kiểu lãng phí, cũng không cần dựa vào việc ăn cơm để khoe khoang, nên mỗi người chọn món mình thích là xong. Quan trọng nhất vẫn là nói chuyện.
Cơ Hương Ngưng có lẽ không phải là đối tượng nói chuyện hợp lý, vì cô ấy chỉ quan tâm nhiều đến làm việc và học tập, còn Đường Trọng Vi thì lại quen thuộc với các chủ đề như da dẻ, đồ ăn ngon hay du lịch gì đó hơn.
Nói theo cách của Hoắc Khải thì hai người bọn họ, một là trời sinh phải lao động, một là sinh ra đã làm công chúa.
Dù vậy nhưng hai người họ vẫn khá hợp nhau.
Một người nói chuyện công việc, một người nói chuyện cuộc sống, đều khiến đối phương phải tròn mắt.
Qua cách thức này, không khí ăn cơm cũng khá là hòa hợp.
Cũng chẳng biết vì sao mà khi nói đến chuyện Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải quen nhau, biết được năm đó lúc còn là con hoang của nhà họ Lý thì Hoắc Khải đi khắp nơi gây chuyện, suýt nữa bị Cơ Hương Ngưng đập gạch tiễn đi gặp Diêm Vương thì Đường Trọng Vi tràn đầy kinh ngạc.
Cô ấy nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Anh là loại đàn ông như vậy sao?”
“Lúc trước thì có thể, nhưng bây giờ thì không”, Hoắc Khải đáp lời.
Anh không trốn tránh những sai lầm mà Lý Phong từng phạm phải trong quá khứ, cũng sẽ không biện hộ cho lịch sử đen tối đó.
Chiếm lấy thân thể của đối phương giống như thu mua lại công ty của người khác vậy, đã lấy lợi nhuận rồi thì cũng phải chịu trách nhiệm chứ.
Đường Trọng Vi nhìn Hoắc Khải, một lúc sau thì bật cười, nói: “Anh nói đúng, lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, sau này là sau này, việc gì phải gộp lại làm một đâu”.
Lời nói này của Đường Trọng Vi cũng không khiến Hoắc Khải cảm thấy bất ngờ. Cô gái này luôn là vậy, sẽ không vì lỗi sai trong quá khứ của một người mà nhìn người đó bằng con mắt khác.
Nhưng tính cách này của Đường Trọng Vi cũng không hẳn biến cô thành một người lương thiện đơn thuần.
Cô ấy có thể chấp nhận lỗi sai của anh, vì nó không liên quan đến cô ấy, nhưng nếu bây giờ anh vẫn sai lầm thì cô ấy sẽ không chấp nhận.
Là cô chủ của quốc tế Đường Thị, dù thế nào thì cũng không thể làm bạn với một người luôn làm sai được. Như vậy không chỉ khiến bản thân mình mất mặt mà còn bôi tro trát trấu lên mặt bố cô ấy nữa.
Mà Cơ Hương Ngưng nhìn thấy biểu cảm của Đường Trọng Vi thì trong lòng lại hơi lạc lõng.
Cô ấy nhắc đến quá trình bản thân mình và Lý Phong quen nhau là có lý do cả. Cô ấy muốn mượn chuyện này để khiến ấn tượng của Đường Trọng Vi về Hoắc Khải xấu đi một chút.
Ai mà ngờ Đường Trọng Vi lại chẳng quan tâm chuyện quá khứ, làm mọi tính toán của cô ấy đổ bể.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Cơ Hương Ngưng cũng tự cảm thấy hổ thẹn.
Người này tuy rằng lúc trước không tốt, nhưng hiện giờ cũng đã làm rất nhiều việc cho bản thân cô ấy rồi, không nên tính toán thiệt hơn gì với anh.
Có lẽ là vì nhìn thấy sự thân thiết của Đường Trọng Vi với Hoắc Khải nên cô ấy cảm thấy khó chịu.
Chưa từng yêu không có nghĩa là không hiểu gì.
Cơ Hương Ngưng biết rõ, cùng với sự trưởng thành của bản thân, cô ấy càng ỷ lại vào người đàn ông này hơn.
Cô ấy không biết đây có phải tình yêu không, nhưng có thể khẳng định, bản thân có một tình cảm khác biệt với anh.
Cơ Hương Ngưng khẽ thở dài, cô ấy biết, tất cả đều đã muộn.
Từ lúc giao Lý Phong cho Ninh Thần, cô ấy đã muộn.
Ninh Thần đã giúp cô ấy chịu áp lực suốt bao nhiêu năm, đến giờ Ninh Thần cũng nên là người thu hoạch.
“Chị Hương Ngưng, chị sao thế, sắc mặt chị khó coi quá, hay là do mệt?”, Đường Trọng Vi thấy Cơ Hương Ngưng khác thường, bèn thân thiết hỏi.
“Tôi không sao, chắc dạo này nghỉ ngơi không tốt”, Cơ Hương Ngưng trả lời lấy lệ.
Cùng lúc đó, có một nhóm người tiến vào nhà ăn. Nhân viên phục vụ dường như rất quen thuộc với đám người này, lập tức tiến lên chào hỏi: “Anh Quách, chào buổi trưa, chúng tôi đã chuẩn bị xong chỗ ngồi mà anh đặt rồi ạ, xin hay đi theo tôi”.
Dẫn đầu là một người đàn ông rất nổi tiếng, có tài sản lên đến hàng triệu. Đi theo người này là một đám con nhà giàu.
Người đàn ông tên Quách Sở Du này đã hình thành được một mạng lưới quan hệ cố định.
Bọn họ bình thường rất ít khi giúp đỡ chuyện công ty nhà mình, cả ngày chỉ ăn với chơi, là kiểu con nhà giàu ăn chơi trác táng.
Đám người này tới đây cũng chỉ muốn ăn qua loa một chút, nhưng vừa đi vào đã có người nhìn thấy Đường Trọng Vi đang ngồi, bèn lập tức nhắc nhở: “Anh Quách, kia chẳng phải cô chủ nhà họ Đường hay sao?”
Quách Sở Du quay ra nhìn, gật đầu. Đường Trọng Vi là con gái nhà giàu, có cấp bậc cao nhất trong cả vòng tròn quan hệ này, trong nước không có ai sánh được với cô ấy.
Hơn nữa ban đầu cô ấy là vị hôn thê của ngôi sao hy vọng nhà họ Hoắc, và là đối tượng để tất cả phụ nữ trong nước ngưỡng mộ.
Hiện giờ nhà họ Hoắc với quốc tế Đường Thị đã hủy bỏ hôn ước, không ít người đều cười cợt Đường Trọng Vi. Nhưng dù vậy, thân phận của Đường Trọng Vi vẫn rất cao, không một ai dám nói linh tinh trước mặt cô ấy.