Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-403
Chương 403
Chương 403: Những chuyện chỉ có trong truyền thuyết
“Sao thế, trông sắc mặt em có vẻ không ổn lắm!”, Ninh Thần cất tiếng hỏi đầy quan tâm.
“Không có gì, chỉ đột nhiên nhớ tới một số người, một số việc”, Đường Trọng Vi nói xong, không nén nổi một tiếng thở dài.
Trước khi Đường Trọng Vi tới đây, Hoắc Khải đã nói về
chuyện của cô ấy cho Ninh Thần nghe, cho nên Ninh Thần cũng biết cô ấy vừa bị chồng chưa cưới hủy bỏ hôn ước nên tâm trạng không vui vẻ gì.
Khi họ nói chuyện, Ninh Thần cố tình né tránh các chủ đề liên quan tới phương diện này, cũng không nhắc nhiều tới hạnh phúc của gia đình mình, tránh làm cô ấy thấy kích động.
Đối mặt với vẻ u sầu của Đường Trọng Vi, Ninh Thần đáp: “Thực ra trong cuộc sống luôn tồn tại rất nhiều chuyện không như ý muốn, nhưng nếu tin rằng cuộc sống trong tương lai sẽ tốt đẹp, sớm muộn gì cũng có một ngày hi vọng mở ra”.
Đường Trọng Vi ngẩng đầu nhìn cô, không biết người phụ nữ này hiểu được bao nhiêu về mình, nhưng ý tứ trong lời nói của cô, rõ ràng là đang an ủi.
“Chị thực sự tin vào những điều này à?”, Đường Trọng Vi hỏi.
“Đương nhiên rồi, bản thân chị chính là một ví dụ, tại sao lại không tin chứ?” Ninh Thần mỉm cười: “Có lẽ em không tin, một năm trước, gia đình chị vẫn còn cãi nhau không ngừng nghỉ chỉ vì vài đồng bạc lẻ, nghèo rớt mồng tơi. Nhưng một năm qua đi, bây giờ anh chị kiếm được rất nhiều tiền. Nếu một năm trước có người nói với chị câu này, chắc chắn chị sẽ không tin, nhưng bây giờ tới lượt chị dùng câu này để khuyên người khác. Dù sao thì có kinh nghiệm từ chính bản thân mình sẽ nhiều sức thuyết phục hơn”.
“Nhưng mà…”, Đường Trọng Vi thấy lòng nặng nề, chần chừ một hồi lâu mới bảo: “Nhưng tôi thực sự không biết nên làm thế nào”.
Ninh Thần nhìn cô gái trẻ tuổi này, biết rằng cô ấy không phải người dày dạn kinh nghiệm, chỉ là một đóa hoa được bảo vệ trong nhà kính.
Đóa hoa tươi tắn này không thể nào chịu nổi quá nhiều bão táp mưa sa, cũng không ai nỡ đối xử với cô ấy như vậy.
Dù cô ấy mới khẽ khàng nhíu mày một cái cũng khiến người ta cảm thấy thương xót, chỉ muốn dùng hết phương pháp để bảo vệ cô ấy.
Nói thật lòng, Ninh Thần rất ngưỡng mộ cô gái như vậy.
Vừa sinh ra đã sở hữu mọi thứ, có vô số người bảo vệ, yêu thương, không cần lo lắng về thế giới. Dù trời sập xuống, vẫn có người giúp cô ấy chống nó lên.
Cuộc sống như thế, có gì không tốt?
Đương nhiên, cô không hề cảm thấy cuộc sống của mình không ổn, bây giờ vẫn có người bảo vệ cô, dù trời sập xuống, người ấy cũng thay cô chống đỡ.
Người này chính là chồng cô.
“Nếu em không để bụng thì cứ nói với chị, chị đảm bảo không nói với bất kỳ ai”, Ninh Thần nói.
Đường Trọng Vi nhìn cô, có thể nhìn thấy vẻ quan tâm và yêu thương trong đôi mắt của cô.
Cô ấy từng thấy ánh mắt này rất nhiều lần, mỗi một người thật lòng yêu thương bảo vệ cô đều có.
Nhưng nhiều lúc, Đường Trọng Vi sẽ không nói quá nhiều với những người này, bởi vì cô cảm thấy, một số chuyện không nên nói ra.
Giống như chịu một tí tủi thân ở nhà họ Hoắc, mình là con dâu nhà họ Hoắc, lẽ nào mới chịu ấm ức đã chạy về nhà mẹ đẻ cáo trạng? Như thế sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức cho nhà chồng?
Thân phận con dâu này là thứ mà Đường Trọng Vi thừa nhận với bản thân mình chứ chưa được thừa nhận.
Bây giờ nhà họ Hoắc hủy bỏ hôn ước rồi, càng không ai thừa nhận nữa.
Nỗi đau trong lòng cô vượt xa những gì mà cô thể hiện ra bên ngoài.
“Tôi không biết nên nói thế nào…”, Đường Trọng Vi cúi đầu, giọng nói nhẹ bẫng: “Cứ cảm thấy tất cả mọi thứ, tất cả mọi người, đột nhiên thay đổi. Lạ lẫm đến mức khiến tôi nghĩ rằng phải chăng trước kia mình đang nằm mơ”.
“Con người sẽ luôn thay đổi, có lẽ họ trải qua khó khăn nào đó mà người khác không thể tưởng tượng nổi”, Ninh Thần nói.
“Nhưng mà, khó khăn thực sự khiến một người thay đổi đến mức khác hẳn lúc trước ư?”, Đường Trọng Vi hỏi.
“Có lẽ có thể đấy!”, Ninh Thần đáp: “Nhìn thấy người đàn ông trong bếp chưa, một năm trước, anh ấy vẫn còn là một tên lêu lổng ngày ngày uống rượu đánh bài, chẳng làm được cái gì. Nhưng bây giờ, em có nhìn thấy dấu tích trước kia trên người anh ấy không? Thực ra có nhiều lúc, chị cũng có nỗi phiền muộn y hệt như em vậy, cứ cảm thấy người này đã đổi khác chỉ trong một đêm, dường như đã biến thành người khác vậy. Cũng may là chị không tin vào ma quỷ, nếu không chắc sẽ nghi ngờ phải chăng anh ấy bị người ta nhập vào”.
Ninh Thần nói câu này, đơn giản là một câu nói đùa.
Nhưng người nói vô ý, người nghe để tâm.
Đường Trọng Vi sững người, sau đó hỏi: “Chị cảm thấy, trên thế giới này, thực sự có chuyện nhập vào người ai đó không?”
“Cái này thì chị không biết rồi…”, Ninh Thần lắc đầu: “Thế giới rộng lớn như vậy, chuyện kỳ lạ nào mà không có. Chưa biết chừng ở xó xỉnh nào đó trên thế giới này thực sự tồn tại chuyện sống hay vượt qua thời không như truyền thuyết đấy. Chẳng phải báo chí nước ngoài từng viết về người nào đó, sau khi ngủ dậy, từ kẻ dốt nát biến thành một người tinh thông tám ngôn ngữ? Thậm chí có người nói rằng mình từng tới địa ngục, dù không biết một tí ti kỹ năng hội họa nào, vẫn vẽ được tường tận khung cảnh của địa ngục đấy thôi? Nhưng chị cảm thấy, mấy chuyện đó toàn là tào lao, trên thế giới này làm gì có địa ngục. Nếu thực sự có luân hồi, tại sao không gặp phải người quen nào chứ?”
Đường Trọng Vi nghe mà đờ đẫn, cô đang nghĩ xem, phải chăng có người nào đó thực sự nhập vào người chồng chưa cưới của cô?
Nếu không, tại sao anh có thể hủy bỏ hôn ước chứ.
Tuy rằng đợt này cô gần như không gặp được chồng chưa cưới của mình, nhưng những gì anh làm hoàn toàn khác với hiểu biết của cô về anh.
Trong mắt người khác, có lẽ chuyện này không đáng kể gì, nhưng đối với một người thấu hiểu Hoắc Khải như Đường Trọng Vi, cô biết rất rõ, đây không phải tác phong của chồng chưa cưới.
Không kể đến chuyện khác, chí ít thì anh không thể nào hủy bỏ hôn ước được.
Hoắc Khải là một người cực kỳ coi trọng lời hứa, chuyện gì mà anh từng hứa, cho dù trời sập xuống cũng nhất định phải làm! Hơn nữa, nhất định phải làm tốt!
Ngay từ ngày đầu tiên cô quen biết Hoắc Khải, anh đã là người như thế, từ nhỏ đến lớn chưa một lần ngoại lệ nào.
Thế nhưng lần này, anh đã hủy bỏ hôn ước.
Nói một cách dễ nghe thì là tình cảm không được xây dựng từ cơ sở, tùy ý lựa chọn người khác, nhưng nói một cách khó nghe, đây chính là bội tín.
Anh sẽ không làm như vậy, cũng không nên làm như vậy.
Nghĩ đến đây, Đường Trọng Vi đột nhiên đứng phắt dậy, nói với Ninh Thần bằng biểu cảm kích động: “Chị Ninh, cảm ơn chị, tôi phải đi đây!”
“Hả? Đi đâu thế?”, Ninh Thần hỏi lại với vẻ khó hiểu.
“Tôi phải đi xác nhận lại một số việc, tôi phải nhìn xem, anh ấy có còn là anh ấy hay không!”, Đường Trọng Vi đáp.
Không đợi Ninh Thần kịp hiểu ra, Đường Trọng Vi đã rảo bước chạy ra cửa, đủ thấy cô vội vã đến mức nào.
Bây giờ cô nóng lòng muốn quay về, muốn tới nhà họ Hoắc, tận mắt nhìn người đàn ông kia. Cô tin rằng, chỉ cần nhìn một cái, cô có thể phân biệt được anh có còn là anh hay không.
Đúng lúc Hoắc Khải bước ra khỏi phòng bếp, thấy Đường Trọng Vi chạy đi vội vã, bèn hỏi: “Cô đi đâu đấy?”
“Anh Lý hả, tôi phải quay về một chuyến. Tạm biệt nha, cảm ơn món thịt kho tàu của anh, thực sự rất ngon”.
Nói xong, Đường Trọng Vi chạy ra khỏi nhà.
Hoắc Khải khó hiểu, anh nhìn về phía Ninh Thần: “Cô ấy bị làm sao thế? Em nói gì với cô ấy vậy?”
Ninh Thần còn khó hiểu hơn cả anh: “Nói gì đâu, bọn em đang nói chuyện thì cô ấy đột nhiên đòi bỏ đi, hay là em nói sai điều gì làm cô ấy giận?”
“Em nói gì thế?”, Hoắc Khải hỏi.
Ninh Thần vừa nhớ lại vừa trả lời: “Thì cô ấy nói rằng cảm thấy ai đó đã thay đổi, sau đó em khuyên cô ấy sớm muộn gì cũng có ngày hi vọng sẽ tới. À phải rồi, chúng em còn nói đến chuyện nhập thân gì đó, em bảo rằng trước kia anh như biến thành con người khác chỉ trong một đêm, cô ấy hỏi em thực sự tin vào chuyện nhập xác gì đó không. Chồng ơi, sao em cảm thấy người bạn này của anh khó hiểu thế? Cô ấy mê tín lắm à?”
Nghe cô trả lời xong, Hoắc Khải lập tức hiểu ra ngay.
Đường Trọng Vi cực kỳ hiểu bản thân anh, với mức độ thấu hiểu của cô, nhất định đã phát giác ra tên Hoắc Khải giả mạo kia không ổn. Nhưng cô không thể nào xác nhận được, cùng lắm thì chỉ mới nghi hoặc trong lòng thôi.
Bây giờ Ninh Thần nói tới mấy thứ như nhập xác hay sống lại, Đường Trọng Vi trước nay rất ngây thơ, chưa biết chừng cô ấy thực sự tin vào chuyện này.
Bây giờ cô ấy quay về, chỉ có thể là vì một chuyện, ấy là xác nhận xem người kia ở nhà họ Hoắc rốt cuộc có phải Hoắc Khải mà cô ấy quen hay không.
Giống như Đường Trọng Vi thấu hiểu Hoắc Khải, Hoắc Khải cũng rất hiểu cô gái đã lớn lên cùng mình từ nhỏ đến lớn.
Nghĩ tới việc Đường Trọng Vi quay về nhà họ Hoắc có thể xảy ra chuyện gì, Hoắc Khải bất giác bật cười.
Ninh Thần nhìn anh, càng thấy khó hiểu hơn: “Anh cười gì thế?”
“Không có gì, đột nhiên nhớ tới vài chuyện buồn cười thôi”, Hoắc Khải đáp.
“Sao tự nhiên anh cũng khó hiểu quá vậy…”, Ninh Thần nghẹn lời.
Hoắc Khải chỉ cười chứ không đáp. Chuyện khiến anh muốn bật cười, không một ai hiểu được đâu.
Chương 403: Những chuyện chỉ có trong truyền thuyết
“Sao thế, trông sắc mặt em có vẻ không ổn lắm!”, Ninh Thần cất tiếng hỏi đầy quan tâm.
“Không có gì, chỉ đột nhiên nhớ tới một số người, một số việc”, Đường Trọng Vi nói xong, không nén nổi một tiếng thở dài.
Trước khi Đường Trọng Vi tới đây, Hoắc Khải đã nói về
chuyện của cô ấy cho Ninh Thần nghe, cho nên Ninh Thần cũng biết cô ấy vừa bị chồng chưa cưới hủy bỏ hôn ước nên tâm trạng không vui vẻ gì.
Khi họ nói chuyện, Ninh Thần cố tình né tránh các chủ đề liên quan tới phương diện này, cũng không nhắc nhiều tới hạnh phúc của gia đình mình, tránh làm cô ấy thấy kích động.
Đối mặt với vẻ u sầu của Đường Trọng Vi, Ninh Thần đáp: “Thực ra trong cuộc sống luôn tồn tại rất nhiều chuyện không như ý muốn, nhưng nếu tin rằng cuộc sống trong tương lai sẽ tốt đẹp, sớm muộn gì cũng có một ngày hi vọng mở ra”.
Đường Trọng Vi ngẩng đầu nhìn cô, không biết người phụ nữ này hiểu được bao nhiêu về mình, nhưng ý tứ trong lời nói của cô, rõ ràng là đang an ủi.
“Chị thực sự tin vào những điều này à?”, Đường Trọng Vi hỏi.
“Đương nhiên rồi, bản thân chị chính là một ví dụ, tại sao lại không tin chứ?” Ninh Thần mỉm cười: “Có lẽ em không tin, một năm trước, gia đình chị vẫn còn cãi nhau không ngừng nghỉ chỉ vì vài đồng bạc lẻ, nghèo rớt mồng tơi. Nhưng một năm qua đi, bây giờ anh chị kiếm được rất nhiều tiền. Nếu một năm trước có người nói với chị câu này, chắc chắn chị sẽ không tin, nhưng bây giờ tới lượt chị dùng câu này để khuyên người khác. Dù sao thì có kinh nghiệm từ chính bản thân mình sẽ nhiều sức thuyết phục hơn”.
“Nhưng mà…”, Đường Trọng Vi thấy lòng nặng nề, chần chừ một hồi lâu mới bảo: “Nhưng tôi thực sự không biết nên làm thế nào”.
Ninh Thần nhìn cô gái trẻ tuổi này, biết rằng cô ấy không phải người dày dạn kinh nghiệm, chỉ là một đóa hoa được bảo vệ trong nhà kính.
Đóa hoa tươi tắn này không thể nào chịu nổi quá nhiều bão táp mưa sa, cũng không ai nỡ đối xử với cô ấy như vậy.
Dù cô ấy mới khẽ khàng nhíu mày một cái cũng khiến người ta cảm thấy thương xót, chỉ muốn dùng hết phương pháp để bảo vệ cô ấy.
Nói thật lòng, Ninh Thần rất ngưỡng mộ cô gái như vậy.
Vừa sinh ra đã sở hữu mọi thứ, có vô số người bảo vệ, yêu thương, không cần lo lắng về thế giới. Dù trời sập xuống, vẫn có người giúp cô ấy chống nó lên.
Cuộc sống như thế, có gì không tốt?
Đương nhiên, cô không hề cảm thấy cuộc sống của mình không ổn, bây giờ vẫn có người bảo vệ cô, dù trời sập xuống, người ấy cũng thay cô chống đỡ.
Người này chính là chồng cô.
“Nếu em không để bụng thì cứ nói với chị, chị đảm bảo không nói với bất kỳ ai”, Ninh Thần nói.
Đường Trọng Vi nhìn cô, có thể nhìn thấy vẻ quan tâm và yêu thương trong đôi mắt của cô.
Cô ấy từng thấy ánh mắt này rất nhiều lần, mỗi một người thật lòng yêu thương bảo vệ cô đều có.
Nhưng nhiều lúc, Đường Trọng Vi sẽ không nói quá nhiều với những người này, bởi vì cô cảm thấy, một số chuyện không nên nói ra.
Giống như chịu một tí tủi thân ở nhà họ Hoắc, mình là con dâu nhà họ Hoắc, lẽ nào mới chịu ấm ức đã chạy về nhà mẹ đẻ cáo trạng? Như thế sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức cho nhà chồng?
Thân phận con dâu này là thứ mà Đường Trọng Vi thừa nhận với bản thân mình chứ chưa được thừa nhận.
Bây giờ nhà họ Hoắc hủy bỏ hôn ước rồi, càng không ai thừa nhận nữa.
Nỗi đau trong lòng cô vượt xa những gì mà cô thể hiện ra bên ngoài.
“Tôi không biết nên nói thế nào…”, Đường Trọng Vi cúi đầu, giọng nói nhẹ bẫng: “Cứ cảm thấy tất cả mọi thứ, tất cả mọi người, đột nhiên thay đổi. Lạ lẫm đến mức khiến tôi nghĩ rằng phải chăng trước kia mình đang nằm mơ”.
“Con người sẽ luôn thay đổi, có lẽ họ trải qua khó khăn nào đó mà người khác không thể tưởng tượng nổi”, Ninh Thần nói.
“Nhưng mà, khó khăn thực sự khiến một người thay đổi đến mức khác hẳn lúc trước ư?”, Đường Trọng Vi hỏi.
“Có lẽ có thể đấy!”, Ninh Thần đáp: “Nhìn thấy người đàn ông trong bếp chưa, một năm trước, anh ấy vẫn còn là một tên lêu lổng ngày ngày uống rượu đánh bài, chẳng làm được cái gì. Nhưng bây giờ, em có nhìn thấy dấu tích trước kia trên người anh ấy không? Thực ra có nhiều lúc, chị cũng có nỗi phiền muộn y hệt như em vậy, cứ cảm thấy người này đã đổi khác chỉ trong một đêm, dường như đã biến thành người khác vậy. Cũng may là chị không tin vào ma quỷ, nếu không chắc sẽ nghi ngờ phải chăng anh ấy bị người ta nhập vào”.
Ninh Thần nói câu này, đơn giản là một câu nói đùa.
Nhưng người nói vô ý, người nghe để tâm.
Đường Trọng Vi sững người, sau đó hỏi: “Chị cảm thấy, trên thế giới này, thực sự có chuyện nhập vào người ai đó không?”
“Cái này thì chị không biết rồi…”, Ninh Thần lắc đầu: “Thế giới rộng lớn như vậy, chuyện kỳ lạ nào mà không có. Chưa biết chừng ở xó xỉnh nào đó trên thế giới này thực sự tồn tại chuyện sống hay vượt qua thời không như truyền thuyết đấy. Chẳng phải báo chí nước ngoài từng viết về người nào đó, sau khi ngủ dậy, từ kẻ dốt nát biến thành một người tinh thông tám ngôn ngữ? Thậm chí có người nói rằng mình từng tới địa ngục, dù không biết một tí ti kỹ năng hội họa nào, vẫn vẽ được tường tận khung cảnh của địa ngục đấy thôi? Nhưng chị cảm thấy, mấy chuyện đó toàn là tào lao, trên thế giới này làm gì có địa ngục. Nếu thực sự có luân hồi, tại sao không gặp phải người quen nào chứ?”
Đường Trọng Vi nghe mà đờ đẫn, cô đang nghĩ xem, phải chăng có người nào đó thực sự nhập vào người chồng chưa cưới của cô?
Nếu không, tại sao anh có thể hủy bỏ hôn ước chứ.
Tuy rằng đợt này cô gần như không gặp được chồng chưa cưới của mình, nhưng những gì anh làm hoàn toàn khác với hiểu biết của cô về anh.
Trong mắt người khác, có lẽ chuyện này không đáng kể gì, nhưng đối với một người thấu hiểu Hoắc Khải như Đường Trọng Vi, cô biết rất rõ, đây không phải tác phong của chồng chưa cưới.
Không kể đến chuyện khác, chí ít thì anh không thể nào hủy bỏ hôn ước được.
Hoắc Khải là một người cực kỳ coi trọng lời hứa, chuyện gì mà anh từng hứa, cho dù trời sập xuống cũng nhất định phải làm! Hơn nữa, nhất định phải làm tốt!
Ngay từ ngày đầu tiên cô quen biết Hoắc Khải, anh đã là người như thế, từ nhỏ đến lớn chưa một lần ngoại lệ nào.
Thế nhưng lần này, anh đã hủy bỏ hôn ước.
Nói một cách dễ nghe thì là tình cảm không được xây dựng từ cơ sở, tùy ý lựa chọn người khác, nhưng nói một cách khó nghe, đây chính là bội tín.
Anh sẽ không làm như vậy, cũng không nên làm như vậy.
Nghĩ đến đây, Đường Trọng Vi đột nhiên đứng phắt dậy, nói với Ninh Thần bằng biểu cảm kích động: “Chị Ninh, cảm ơn chị, tôi phải đi đây!”
“Hả? Đi đâu thế?”, Ninh Thần hỏi lại với vẻ khó hiểu.
“Tôi phải đi xác nhận lại một số việc, tôi phải nhìn xem, anh ấy có còn là anh ấy hay không!”, Đường Trọng Vi đáp.
Không đợi Ninh Thần kịp hiểu ra, Đường Trọng Vi đã rảo bước chạy ra cửa, đủ thấy cô vội vã đến mức nào.
Bây giờ cô nóng lòng muốn quay về, muốn tới nhà họ Hoắc, tận mắt nhìn người đàn ông kia. Cô tin rằng, chỉ cần nhìn một cái, cô có thể phân biệt được anh có còn là anh hay không.
Đúng lúc Hoắc Khải bước ra khỏi phòng bếp, thấy Đường Trọng Vi chạy đi vội vã, bèn hỏi: “Cô đi đâu đấy?”
“Anh Lý hả, tôi phải quay về một chuyến. Tạm biệt nha, cảm ơn món thịt kho tàu của anh, thực sự rất ngon”.
Nói xong, Đường Trọng Vi chạy ra khỏi nhà.
Hoắc Khải khó hiểu, anh nhìn về phía Ninh Thần: “Cô ấy bị làm sao thế? Em nói gì với cô ấy vậy?”
Ninh Thần còn khó hiểu hơn cả anh: “Nói gì đâu, bọn em đang nói chuyện thì cô ấy đột nhiên đòi bỏ đi, hay là em nói sai điều gì làm cô ấy giận?”
“Em nói gì thế?”, Hoắc Khải hỏi.
Ninh Thần vừa nhớ lại vừa trả lời: “Thì cô ấy nói rằng cảm thấy ai đó đã thay đổi, sau đó em khuyên cô ấy sớm muộn gì cũng có ngày hi vọng sẽ tới. À phải rồi, chúng em còn nói đến chuyện nhập thân gì đó, em bảo rằng trước kia anh như biến thành con người khác chỉ trong một đêm, cô ấy hỏi em thực sự tin vào chuyện nhập xác gì đó không. Chồng ơi, sao em cảm thấy người bạn này của anh khó hiểu thế? Cô ấy mê tín lắm à?”
Nghe cô trả lời xong, Hoắc Khải lập tức hiểu ra ngay.
Đường Trọng Vi cực kỳ hiểu bản thân anh, với mức độ thấu hiểu của cô, nhất định đã phát giác ra tên Hoắc Khải giả mạo kia không ổn. Nhưng cô không thể nào xác nhận được, cùng lắm thì chỉ mới nghi hoặc trong lòng thôi.
Bây giờ Ninh Thần nói tới mấy thứ như nhập xác hay sống lại, Đường Trọng Vi trước nay rất ngây thơ, chưa biết chừng cô ấy thực sự tin vào chuyện này.
Bây giờ cô ấy quay về, chỉ có thể là vì một chuyện, ấy là xác nhận xem người kia ở nhà họ Hoắc rốt cuộc có phải Hoắc Khải mà cô ấy quen hay không.
Giống như Đường Trọng Vi thấu hiểu Hoắc Khải, Hoắc Khải cũng rất hiểu cô gái đã lớn lên cùng mình từ nhỏ đến lớn.
Nghĩ tới việc Đường Trọng Vi quay về nhà họ Hoắc có thể xảy ra chuyện gì, Hoắc Khải bất giác bật cười.
Ninh Thần nhìn anh, càng thấy khó hiểu hơn: “Anh cười gì thế?”
“Không có gì, đột nhiên nhớ tới vài chuyện buồn cười thôi”, Hoắc Khải đáp.
“Sao tự nhiên anh cũng khó hiểu quá vậy…”, Ninh Thần nghẹn lời.
Hoắc Khải chỉ cười chứ không đáp. Chuyện khiến anh muốn bật cười, không một ai hiểu được đâu.