Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-110
Chương 110
Chương 110: Xin lỗi
Giọng nói cao ngạo của Hoắc Khải khiến bọn họ
không biết nói sao.
Rốt cuộc anh ta hay bọn họ mới là cậu chủ nhà họ
Hoắc đây?
“Xin lỗi ngay, tôi không muốn nói đến lần thứ ba đâu”, Hoắc Khải nói.
Hoắc Đình Viễn run rẩy, trong lòng thầm mắng tổ tông mười tám đời nhà Hoắc Khải, nhưng lại không dám biểu hiện ra chút nào. Dù hắn ta có oán hận bao nhiêu đi
chăng nữa thì cũng chỉ dám ôm hận trong lòng mà thôi.
“Tôi, tôi xin lỗi!“ Hoắc Đình Viễn nói một cách không
tình nguyện.
“Cậu thấy như vậy đã có thành ý chưa?”, Hoắc Khải hỏi.
Hoắc Đình Viễn hít sâu, dù sao cũng đã xin lỗi rồi, còn
bị tát cho bốn cái, còn sợ mất mặt làm gì nữa.
“Xin lỗi chị dâu, là tôi quá vô duyên, tôi dám trêu chọc
chị, tôi đúng là đáng chết ngàn lần!”
Nghe cái giọng điệu như muốn rặn ra từng chữ một của Hoắc Đình Viễn, không hiểu sao Ninh Thần cảm thấy rất buồn cười, nhưng cô lại không dám cười mà thấy hơi
lo lắng.
Mấy người này nhìn không giống người bình thường.
Chồng cô đã đánh sưng mặt người ta như vậy, liệu có gặp
phải phiền toái gì không?
Hoắc Khải thì không lo lắng chút nào. Anh lạnh nhạt nói: “Biết là cậu không phục, nhưng tôi khuyên cậu nên an phận một chút. Người khác có lẽ sẽ kiêng ky thân phận của cậu, nhưng tôi thì không. Lần sau mà còn xảy ra những chuyện tương tự nữa thì tôi đảm bảo cậu sẽ còn
thảm hơn bây giờ đấy!”
Hoắc Đình Viễn không lên tiếng, chỉ cắn răng đến mức
răng sắp vỡ mà thôi, hắn ta cảm thấy thật sự quá nhục.
Lớn đến chứng này rồi, đây là lần đầu tiên hắn ta bị
người ngoài dạy dỗ như thế.
“Đi đi, chỗ này không chào đón cậu đâu”. Hoắc Khải
phất tay như đuổi ruồi, vẻ mặt ghét bỏ. Hoắc Đình Viễn cắn răng, cúi đầu rồi xoay người rời đi.
Đổng Thiên Thanh hơi do dự, gã nhìn Hoắc Khải, trong lòng thật sự muốn biết vì sao người này lại biết đến cái
tên “Đông Bát Lượng” của mình.
Nhưng gã không dám hỏi trước mặt nhiều người như
vậy, chỉ có thể cùng Hoắc Đình Viễn rời đi trước.
Chờ hai người đi ra, Hoắc Giai Minh mới thở phào một hơi, rồi cười khổ nhìn Hoắc Khải: “Anh à, lần này anh chơi lớn rồi đấy. Hoắc Đình Viễn nổi tiếng là người nhỏ mọn, anh tát anh ta bốn cái, e là anh ta sẽ không cam lòng
đâu”.
“Chẳng sao, tôi chờ cậu ta đến báo thù tôi“ Hoắc Khải bình tĩnh nói.
Hoắc Giai Minh nhìn anh, thật sự không hiểu người này lấy tự tin ở đâu ra, hay là anh ta không biết nhà họ
Hoắc đáng sợ cỡ nào?
Thực ra thì chính bởi vì anh hiểu rõ nhà họ Hoắc nên
mới đối xử với Hoắc Đình Viễn như vậy.
Sức mạnh của nhà họ Hoắc đúng là rất kinh khủng, bất kỳ ai dám chọc tới bọn họ, kết cục không chết thì
cũng bị lột da.
Nhưng lối trả thù này chỉ giới hạn trong việc tranh đấu bình thường mà thôi. Chính xác hơn thì phải chờ đối phương ra tay vô lý trước thì bọn họ mới đánh trả được.
Các bậc tổ tiên nhà họ Hoắc rất cố chấp ở điểm này. Họ luôn tuân theo quan điểm người không phạm ta, ta không phạm người, người dám phạm ta, ta diệt cả nhà
người!
Chuyện hôm nay là Hoắc Đình Viễn trêu chọc phụ nữ đã có chồng trước, danh môn vọng tộc như nhà họ Hoắc sẽ không bao giờ lấy tội danh trêu đùa phụ nữ đàng
hoàng mà đi trả thù người ta.
Hơn nữa, Hoắc Đình Viễn nằm trong hàng thừa kế số hai, thuộc dạng vô dụng. Nếu không vì bố hắn ta nắm quyền marketing của nhà họ Hoắc thì hắn ta khéo còn
chẳng có tư cách tiến vào bậc này ấy chứ.
Hạng người như vậy thì còn trông chờ ai đến giúp được?
Ít nhất là nhà họ Hoắc sẽ không xuất hiện.
Mà bạn hợp tác của nhà họ Hoắc trong thành phố này cũng không nhiều. Với bản lĩnh của Hoắc Đình Viễn thì dù hắn ta có miễn cưỡng gọi mấy kẻ đến giúp thì anh cũng
không sợ vì đã có Cơ Hương Ngưng giúp đỡ.
Lúc này, Hoắc Đình Viễn và Đổng Thiên Thanh đã
quay về xe.
Vừa đóng cửa xe, Hoắc Đình Viễn đã quay sang mắng Đổng Thiên Thanh: “Cái đồ vô dụng nhà anh! Tôi tốn bao nhiêu tiền nuôi anh mà anh lại đứng đấy xem người khác đánh tôi à?”
Đổng Thiên Thanh im lặng cúi đầu, sự thật là vậy nên gã không có gì để giảo biện.
“Vô dụng! Rặt một lũ vô dụng!”. qua kính xe ô tô, Hoắc Đình Viễn nhìn về phía căn phòng cũ nát, mặt âm hiểm nói: “Chờ đó, tao mà không giết chết mày thì tao không mang họ Hoắc nữa!”
Lúc này, Đổng Thiên Thanh mới ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, rồi hảo tâm nhắc nhở: “Cậu bảy, người này không đơn giản đâu. Cậu nghe tôi khuyên này, chuyện hôm nay coi như bỏ qua đi”.
Từ lần đầu gặp Hoắc Khải cho đến bây giờ mới chưa
qua sáu tiếng đồng hồ. Có thể đọc được tên khai sinh của
gã chỉ trong thời gian ngắn như vậy, dù là vừa mới tra ra hay là đã biết từ lâu thì đều chứng tỏ rằng đây không phải người tầm thường.
Sao Hoắc Đình Viễn có thể đối phó nổi người thần bí như vậy chứ?
Nhưng Hoắc Đình Viễn lại không chịu nghe, chỉ mắng rằng: “Anh câm mồm đi! Tôi không tính sổ anh là may lắm rồi, lại còn ở đó nói hộ cho người khác! Anh mau cút xuống xe cho tôi! Ông đây cóc cần cái loại rác rưởi vô dụng như anh nữa! Cút mau!”
Trong mắt Hoắc Đình Viễn, Đổng Thiên Thanh chỉ là một người biết võ mà thôi, chỉ cần bỏ ít tiền là có thể tìm được một đám người như vậy rồi, cho nên không đáng để hắn ta coi trọng.
Đổng Thiên Thanh im lặng xuống xe, sau đó, chiếc xe liền vút đi thật nhanh.
Ngửi mùi xe còn lưu lại trong không khí, Đổng Thiên Thanh âm thầm thở dài.
Hoắc Đình Viễn không chịu nghe gã khuyên thì nhất định sẽ phải hối hận thôi, nhưng bây giờ gã phải đi đâu đây?
Đổng Thiên Thanh quay đầu nhìn căn phòng nhỏ kia, ánh mắt lóe lên. Dù thế nào thì gã cũng phải hỏi người đàn ông kia cho ra nhẽ cái vụ “Đông Bát Lượng” đó!
Nếu cần thì hắn cũng không tiếc khi phải giết chết
thêm mấy mạng người! Mặc dù có sự xuất hiện nho nhỏ của Hoắc Đình Viễn
nhưng đến trưa, Hoắc Giai Minh vẫn mời cả nhà Hoắc
Khải ăn cơm.
Nơi ăn cơm chính là một tiệm ăn nhỏ ngay gần đó, không quá sang trọng, mà giá cả cũng không quá xa xỉ.
Lúc Ninh Thần đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Hoắc Giai Minh ngồi trên con xe BMW 7-Series thì còn cho rằng đây là người có tiền hoặc là con nhà giàu. Cho dù là mời thì cũng không nên đến quán ăn tầm thường này chứ.
Nhưng Hoắc Khải thì lại bình thường. Mà điều khiến Ninh Thần bất ngờ chính là Hoắc Giai Minh cũng không hề phản cảm với tiệm ăn nhỏ này.
Mà sau khi nếm thử, cậu ta lại khen không dứt lời.
Biểu cảm cùng giọng điệu của Hoắc Giai Minh cũng không hề giả tạo, cũng khiến cho Ninh Thần càng có ấn tượng tốt về cậu ta.
Không có người đáng ghét kia xuất hiện nên bữa trưa rất thuận lợi vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi, Hoắc Giai Minh không quay lại quấy rầy nữa. Lúc chia tay, cậu ta cố tình kéo Hoắc Khải ra nói vài câu thật lòng.
“Anh thật sự rất hợp gu tôi đấy, không kiểu cách,
không làm bộ, làm việc cũng rất khôn ngoan. Nói thật, có
mấy lần tôi thấy anh rất giống anh ba của tôi. Mặc dù không hiểu vì sao anh tài giỏi như thế mà lại sống như thế này, nhưng mỗi người một chí hướng khác nhau, tôi cũng không ép buộc gì anh. Nhưng là sau này nếu được thì anh hãy đến nhà họ Hoắc một chuyến, tôi nghĩ anh ba chắc chắn sẽ muốn làm bạn với anh đấy” Hoắc Giai Minh nói.
Hoắc Khải nghe vậy thì mỉm cười, nói: “Thật ra tôi cũng rất muốn làm bạn với anh ta. Nếu có rảnh rỗi thì nhờ cậu giới thiệu gặp mặt một chút”.
“Đương nhiên rồi, tôi rất vui lòng”, Hoắc Giai Minh vui vẻ nói. Có thể lôi kéo cho anh ba một người vừa có tính cách tương tự anh ba lại vừa có năng lực như thế, rất đáng để cậu ta tự hào chứ.
Mà Hoắc Khải cố ý tạo quan hệ tốt với Hoắc Giai Minh cũng là vì chuyện này.
Lặng lẽ tiếp cận nhà họ Hoắc, càng phải tiếp cận thế thân kia hơn nữa để sớm ngày điều tra ra hung thủ phía sau.
Thế thân không đáng sợ, đáng sợ là kẻ có mưu đồ với tài sản của nhà họ Hoắc kìa.
Ngày nào còn chưa tìm được kẻ này thì nhà họ Hoắc vẫn còn nằm trong nguy hiểm ngày đó. Vì hắn dám làm hại Hoắc Khải, lại còn bày ra một thế thân tới điều khiển cục diện, ít nhất hắn cũng đã tiếp cận đến vị trí nòng cốt
của nhà họ Hoắc rồi.
Hai người tạm biệt ở cửa tiệm cơm, cũng không cảm thấy đáng tiếc gì. Dẫu sao có mối liên hệ là Triệu Vĩnh An thì bọn họ cũng sẽ thường xuyên gặp mặt thôi.
Ninh Thần kéo Đường Đường đi tới nói: “Người này hình như rất quan tâm anh đấy”.
“Là một cậu em khá có duyên, hơn nữa em cũng thấy cậu ta tốt mà đúng không”, Hoắc Khải cười đáp.
“Cũng được, có tri thức lại thấu tình đạt lý, khác hẳn cái người kia”.
“Người kia” mà Ninh Thần nói chính là Hoắc Đình Viễn.
Hai người như đại diện cho hai thế cực của nhà họ Hoắc vậy, một người quá nhu nhược, còn người kia thì quá kiêu ngạo, đều không quá tốt, nhưng người trước thì sẽ được người ta chào đón hơn.
Dấu sao người bị bắt nạt vẫn tốt hơn kẻ bắt nạt.
Lúc này, điện thoại của Hoắc Khải vang lên.
Hoắc Khải lấy ra xem, là Cơ Hương Ngưng gọi.
Sau khi nghe điện, âm thanh hơi kích động của Cơ Hương Ngưng truyền đến: “Cơ Xuyên Hải tới rồi, ông ta muốn nói chuyện trực tiếp với anh”.
Cơ Hương Ngưng chưa bảo là nói chuyện gì, nhưng Hoắc Khải đã biết nó nhất định là có liên quan đến việc
thăng cấp.
Hai người tạm biệt ở cửa tiệm cơm, cũng không cảm thấy đáng tiếc gì. Dẫu sao có mối liên hệ là Triệu Vĩnh An thì bọn họ cũng sẽ thường xuyên gặp mặt thôi.
Ninh Thần kéo Đường Đường đi tới nói: “Người này hình như rất quan tâm anh đấy”.
“Là một cậu em khá có duyên, hơn nữa em cũng thấy cậu ta tốt mà đúng không”, Hoắc Khải cười đáp.
“Cũng được, có tri thức lại thấu tình đạt lý, khác hẳn cái người kia”.
“Người kia” mà Ninh Thần nói chính là Hoắc Đình
Viễn.
Hai người như đại diện cho hai thế cực của nhà họ Hoắc vậy, một người quá nhu nhược, còn người kia thì quá kiêu ngạo, đều không quá tốt, nhưng người trước thì sẽ được người ta chào đón hơn.
Dấu sao người bị bắt nạt vẫn tốt hơn kẻ bắt nạt. Lúc này, điện thoại của Hoắc Khải vang lên. Hoắc Khải lấy ra xem, là Cơ Hương Ngưng gọi.
Sau khi nghe điện, âm thanh hơi kích động của Cơ Hương Ngưng truyền đến: “Cơ Xuyên Hải tới rồi, ông ta
muốn nói chuyện trực tiếp với anh”.
Cơ Hương Ngưng chưa bảo là nói chuyện gì, nhưng Hoắc Khải đã biết nó nhất định là có liên quan đến việc
thăng cấp.
Hai người như đại diện cho hai thế cực của nhà họ Hoắc vậy, một người quá nhu nhược, còn người kia thì quá kiêu ngạo, đều không quá tốt, nhưng người trước thì sẽ
được người ta chào đón hơn. Dấu sao người bị bắt nạt vẫn tốt hơn kẻ bắt nạt. Lúc này, điện thoại của Hoắc Khải vang lên. Hoắc Khải lấy ra xem, là Cơ Hương Ngưng gọi.
Sau khi nghe điện, âm thanh hơi kích động của Cơ Hương Ngưng truyền đến: “Cơ Xuyên Hải tới rồi, ông ta
muốn nói chuyện trực tiếp với anh”.
Cơ Hương Ngưng chưa bảo là nói chuyện gì, nhưng Hoắc Khải đã biết nó nhất định là có liên quan đến việc thăng cấp.
Xem ra có vẻ lần này Cơ Xương Minh đến tổng bộ đã có chút hiệu quả rồi đấy. Nếu Cơ Xuyên Hải kiên quyết từ
chối thì sẽ không đến nói chuyện với anh làm gì.
Chương 110: Xin lỗi
Giọng nói cao ngạo của Hoắc Khải khiến bọn họ
không biết nói sao.
Rốt cuộc anh ta hay bọn họ mới là cậu chủ nhà họ
Hoắc đây?
“Xin lỗi ngay, tôi không muốn nói đến lần thứ ba đâu”, Hoắc Khải nói.
Hoắc Đình Viễn run rẩy, trong lòng thầm mắng tổ tông mười tám đời nhà Hoắc Khải, nhưng lại không dám biểu hiện ra chút nào. Dù hắn ta có oán hận bao nhiêu đi
chăng nữa thì cũng chỉ dám ôm hận trong lòng mà thôi.
“Tôi, tôi xin lỗi!“ Hoắc Đình Viễn nói một cách không
tình nguyện.
“Cậu thấy như vậy đã có thành ý chưa?”, Hoắc Khải hỏi.
Hoắc Đình Viễn hít sâu, dù sao cũng đã xin lỗi rồi, còn
bị tát cho bốn cái, còn sợ mất mặt làm gì nữa.
“Xin lỗi chị dâu, là tôi quá vô duyên, tôi dám trêu chọc
chị, tôi đúng là đáng chết ngàn lần!”
Nghe cái giọng điệu như muốn rặn ra từng chữ một của Hoắc Đình Viễn, không hiểu sao Ninh Thần cảm thấy rất buồn cười, nhưng cô lại không dám cười mà thấy hơi
lo lắng.
Mấy người này nhìn không giống người bình thường.
Chồng cô đã đánh sưng mặt người ta như vậy, liệu có gặp
phải phiền toái gì không?
Hoắc Khải thì không lo lắng chút nào. Anh lạnh nhạt nói: “Biết là cậu không phục, nhưng tôi khuyên cậu nên an phận một chút. Người khác có lẽ sẽ kiêng ky thân phận của cậu, nhưng tôi thì không. Lần sau mà còn xảy ra những chuyện tương tự nữa thì tôi đảm bảo cậu sẽ còn
thảm hơn bây giờ đấy!”
Hoắc Đình Viễn không lên tiếng, chỉ cắn răng đến mức
răng sắp vỡ mà thôi, hắn ta cảm thấy thật sự quá nhục.
Lớn đến chứng này rồi, đây là lần đầu tiên hắn ta bị
người ngoài dạy dỗ như thế.
“Đi đi, chỗ này không chào đón cậu đâu”. Hoắc Khải
phất tay như đuổi ruồi, vẻ mặt ghét bỏ. Hoắc Đình Viễn cắn răng, cúi đầu rồi xoay người rời đi.
Đổng Thiên Thanh hơi do dự, gã nhìn Hoắc Khải, trong lòng thật sự muốn biết vì sao người này lại biết đến cái
tên “Đông Bát Lượng” của mình.
Nhưng gã không dám hỏi trước mặt nhiều người như
vậy, chỉ có thể cùng Hoắc Đình Viễn rời đi trước.
Chờ hai người đi ra, Hoắc Giai Minh mới thở phào một hơi, rồi cười khổ nhìn Hoắc Khải: “Anh à, lần này anh chơi lớn rồi đấy. Hoắc Đình Viễn nổi tiếng là người nhỏ mọn, anh tát anh ta bốn cái, e là anh ta sẽ không cam lòng
đâu”.
“Chẳng sao, tôi chờ cậu ta đến báo thù tôi“ Hoắc Khải bình tĩnh nói.
Hoắc Giai Minh nhìn anh, thật sự không hiểu người này lấy tự tin ở đâu ra, hay là anh ta không biết nhà họ
Hoắc đáng sợ cỡ nào?
Thực ra thì chính bởi vì anh hiểu rõ nhà họ Hoắc nên
mới đối xử với Hoắc Đình Viễn như vậy.
Sức mạnh của nhà họ Hoắc đúng là rất kinh khủng, bất kỳ ai dám chọc tới bọn họ, kết cục không chết thì
cũng bị lột da.
Nhưng lối trả thù này chỉ giới hạn trong việc tranh đấu bình thường mà thôi. Chính xác hơn thì phải chờ đối phương ra tay vô lý trước thì bọn họ mới đánh trả được.
Các bậc tổ tiên nhà họ Hoắc rất cố chấp ở điểm này. Họ luôn tuân theo quan điểm người không phạm ta, ta không phạm người, người dám phạm ta, ta diệt cả nhà
người!
Chuyện hôm nay là Hoắc Đình Viễn trêu chọc phụ nữ đã có chồng trước, danh môn vọng tộc như nhà họ Hoắc sẽ không bao giờ lấy tội danh trêu đùa phụ nữ đàng
hoàng mà đi trả thù người ta.
Hơn nữa, Hoắc Đình Viễn nằm trong hàng thừa kế số hai, thuộc dạng vô dụng. Nếu không vì bố hắn ta nắm quyền marketing của nhà họ Hoắc thì hắn ta khéo còn
chẳng có tư cách tiến vào bậc này ấy chứ.
Hạng người như vậy thì còn trông chờ ai đến giúp được?
Ít nhất là nhà họ Hoắc sẽ không xuất hiện.
Mà bạn hợp tác của nhà họ Hoắc trong thành phố này cũng không nhiều. Với bản lĩnh của Hoắc Đình Viễn thì dù hắn ta có miễn cưỡng gọi mấy kẻ đến giúp thì anh cũng
không sợ vì đã có Cơ Hương Ngưng giúp đỡ.
Lúc này, Hoắc Đình Viễn và Đổng Thiên Thanh đã
quay về xe.
Vừa đóng cửa xe, Hoắc Đình Viễn đã quay sang mắng Đổng Thiên Thanh: “Cái đồ vô dụng nhà anh! Tôi tốn bao nhiêu tiền nuôi anh mà anh lại đứng đấy xem người khác đánh tôi à?”
Đổng Thiên Thanh im lặng cúi đầu, sự thật là vậy nên gã không có gì để giảo biện.
“Vô dụng! Rặt một lũ vô dụng!”. qua kính xe ô tô, Hoắc Đình Viễn nhìn về phía căn phòng cũ nát, mặt âm hiểm nói: “Chờ đó, tao mà không giết chết mày thì tao không mang họ Hoắc nữa!”
Lúc này, Đổng Thiên Thanh mới ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, rồi hảo tâm nhắc nhở: “Cậu bảy, người này không đơn giản đâu. Cậu nghe tôi khuyên này, chuyện hôm nay coi như bỏ qua đi”.
Từ lần đầu gặp Hoắc Khải cho đến bây giờ mới chưa
qua sáu tiếng đồng hồ. Có thể đọc được tên khai sinh của
gã chỉ trong thời gian ngắn như vậy, dù là vừa mới tra ra hay là đã biết từ lâu thì đều chứng tỏ rằng đây không phải người tầm thường.
Sao Hoắc Đình Viễn có thể đối phó nổi người thần bí như vậy chứ?
Nhưng Hoắc Đình Viễn lại không chịu nghe, chỉ mắng rằng: “Anh câm mồm đi! Tôi không tính sổ anh là may lắm rồi, lại còn ở đó nói hộ cho người khác! Anh mau cút xuống xe cho tôi! Ông đây cóc cần cái loại rác rưởi vô dụng như anh nữa! Cút mau!”
Trong mắt Hoắc Đình Viễn, Đổng Thiên Thanh chỉ là một người biết võ mà thôi, chỉ cần bỏ ít tiền là có thể tìm được một đám người như vậy rồi, cho nên không đáng để hắn ta coi trọng.
Đổng Thiên Thanh im lặng xuống xe, sau đó, chiếc xe liền vút đi thật nhanh.
Ngửi mùi xe còn lưu lại trong không khí, Đổng Thiên Thanh âm thầm thở dài.
Hoắc Đình Viễn không chịu nghe gã khuyên thì nhất định sẽ phải hối hận thôi, nhưng bây giờ gã phải đi đâu đây?
Đổng Thiên Thanh quay đầu nhìn căn phòng nhỏ kia, ánh mắt lóe lên. Dù thế nào thì gã cũng phải hỏi người đàn ông kia cho ra nhẽ cái vụ “Đông Bát Lượng” đó!
Nếu cần thì hắn cũng không tiếc khi phải giết chết
thêm mấy mạng người! Mặc dù có sự xuất hiện nho nhỏ của Hoắc Đình Viễn
nhưng đến trưa, Hoắc Giai Minh vẫn mời cả nhà Hoắc
Khải ăn cơm.
Nơi ăn cơm chính là một tiệm ăn nhỏ ngay gần đó, không quá sang trọng, mà giá cả cũng không quá xa xỉ.
Lúc Ninh Thần đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Hoắc Giai Minh ngồi trên con xe BMW 7-Series thì còn cho rằng đây là người có tiền hoặc là con nhà giàu. Cho dù là mời thì cũng không nên đến quán ăn tầm thường này chứ.
Nhưng Hoắc Khải thì lại bình thường. Mà điều khiến Ninh Thần bất ngờ chính là Hoắc Giai Minh cũng không hề phản cảm với tiệm ăn nhỏ này.
Mà sau khi nếm thử, cậu ta lại khen không dứt lời.
Biểu cảm cùng giọng điệu của Hoắc Giai Minh cũng không hề giả tạo, cũng khiến cho Ninh Thần càng có ấn tượng tốt về cậu ta.
Không có người đáng ghét kia xuất hiện nên bữa trưa rất thuận lợi vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi, Hoắc Giai Minh không quay lại quấy rầy nữa. Lúc chia tay, cậu ta cố tình kéo Hoắc Khải ra nói vài câu thật lòng.
“Anh thật sự rất hợp gu tôi đấy, không kiểu cách,
không làm bộ, làm việc cũng rất khôn ngoan. Nói thật, có
mấy lần tôi thấy anh rất giống anh ba của tôi. Mặc dù không hiểu vì sao anh tài giỏi như thế mà lại sống như thế này, nhưng mỗi người một chí hướng khác nhau, tôi cũng không ép buộc gì anh. Nhưng là sau này nếu được thì anh hãy đến nhà họ Hoắc một chuyến, tôi nghĩ anh ba chắc chắn sẽ muốn làm bạn với anh đấy” Hoắc Giai Minh nói.
Hoắc Khải nghe vậy thì mỉm cười, nói: “Thật ra tôi cũng rất muốn làm bạn với anh ta. Nếu có rảnh rỗi thì nhờ cậu giới thiệu gặp mặt một chút”.
“Đương nhiên rồi, tôi rất vui lòng”, Hoắc Giai Minh vui vẻ nói. Có thể lôi kéo cho anh ba một người vừa có tính cách tương tự anh ba lại vừa có năng lực như thế, rất đáng để cậu ta tự hào chứ.
Mà Hoắc Khải cố ý tạo quan hệ tốt với Hoắc Giai Minh cũng là vì chuyện này.
Lặng lẽ tiếp cận nhà họ Hoắc, càng phải tiếp cận thế thân kia hơn nữa để sớm ngày điều tra ra hung thủ phía sau.
Thế thân không đáng sợ, đáng sợ là kẻ có mưu đồ với tài sản của nhà họ Hoắc kìa.
Ngày nào còn chưa tìm được kẻ này thì nhà họ Hoắc vẫn còn nằm trong nguy hiểm ngày đó. Vì hắn dám làm hại Hoắc Khải, lại còn bày ra một thế thân tới điều khiển cục diện, ít nhất hắn cũng đã tiếp cận đến vị trí nòng cốt
của nhà họ Hoắc rồi.
Hai người tạm biệt ở cửa tiệm cơm, cũng không cảm thấy đáng tiếc gì. Dẫu sao có mối liên hệ là Triệu Vĩnh An thì bọn họ cũng sẽ thường xuyên gặp mặt thôi.
Ninh Thần kéo Đường Đường đi tới nói: “Người này hình như rất quan tâm anh đấy”.
“Là một cậu em khá có duyên, hơn nữa em cũng thấy cậu ta tốt mà đúng không”, Hoắc Khải cười đáp.
“Cũng được, có tri thức lại thấu tình đạt lý, khác hẳn cái người kia”.
“Người kia” mà Ninh Thần nói chính là Hoắc Đình Viễn.
Hai người như đại diện cho hai thế cực của nhà họ Hoắc vậy, một người quá nhu nhược, còn người kia thì quá kiêu ngạo, đều không quá tốt, nhưng người trước thì sẽ được người ta chào đón hơn.
Dấu sao người bị bắt nạt vẫn tốt hơn kẻ bắt nạt.
Lúc này, điện thoại của Hoắc Khải vang lên.
Hoắc Khải lấy ra xem, là Cơ Hương Ngưng gọi.
Sau khi nghe điện, âm thanh hơi kích động của Cơ Hương Ngưng truyền đến: “Cơ Xuyên Hải tới rồi, ông ta muốn nói chuyện trực tiếp với anh”.
Cơ Hương Ngưng chưa bảo là nói chuyện gì, nhưng Hoắc Khải đã biết nó nhất định là có liên quan đến việc
thăng cấp.
Hai người tạm biệt ở cửa tiệm cơm, cũng không cảm thấy đáng tiếc gì. Dẫu sao có mối liên hệ là Triệu Vĩnh An thì bọn họ cũng sẽ thường xuyên gặp mặt thôi.
Ninh Thần kéo Đường Đường đi tới nói: “Người này hình như rất quan tâm anh đấy”.
“Là một cậu em khá có duyên, hơn nữa em cũng thấy cậu ta tốt mà đúng không”, Hoắc Khải cười đáp.
“Cũng được, có tri thức lại thấu tình đạt lý, khác hẳn cái người kia”.
“Người kia” mà Ninh Thần nói chính là Hoắc Đình
Viễn.
Hai người như đại diện cho hai thế cực của nhà họ Hoắc vậy, một người quá nhu nhược, còn người kia thì quá kiêu ngạo, đều không quá tốt, nhưng người trước thì sẽ được người ta chào đón hơn.
Dấu sao người bị bắt nạt vẫn tốt hơn kẻ bắt nạt. Lúc này, điện thoại của Hoắc Khải vang lên. Hoắc Khải lấy ra xem, là Cơ Hương Ngưng gọi.
Sau khi nghe điện, âm thanh hơi kích động của Cơ Hương Ngưng truyền đến: “Cơ Xuyên Hải tới rồi, ông ta
muốn nói chuyện trực tiếp với anh”.
Cơ Hương Ngưng chưa bảo là nói chuyện gì, nhưng Hoắc Khải đã biết nó nhất định là có liên quan đến việc
thăng cấp.
Hai người như đại diện cho hai thế cực của nhà họ Hoắc vậy, một người quá nhu nhược, còn người kia thì quá kiêu ngạo, đều không quá tốt, nhưng người trước thì sẽ
được người ta chào đón hơn. Dấu sao người bị bắt nạt vẫn tốt hơn kẻ bắt nạt. Lúc này, điện thoại của Hoắc Khải vang lên. Hoắc Khải lấy ra xem, là Cơ Hương Ngưng gọi.
Sau khi nghe điện, âm thanh hơi kích động của Cơ Hương Ngưng truyền đến: “Cơ Xuyên Hải tới rồi, ông ta
muốn nói chuyện trực tiếp với anh”.
Cơ Hương Ngưng chưa bảo là nói chuyện gì, nhưng Hoắc Khải đã biết nó nhất định là có liên quan đến việc thăng cấp.
Xem ra có vẻ lần này Cơ Xương Minh đến tổng bộ đã có chút hiệu quả rồi đấy. Nếu Cơ Xuyên Hải kiên quyết từ
chối thì sẽ không đến nói chuyện với anh làm gì.