Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Tiệc tối, lần đầu gặp mặt.
Trong căn hộ nhỏ mà cô đã dùng tiền làm thêm cùng một chút tiền bố mẹ cho để mua này, Trần Diệp Chi đang trổ tài nấu nướng của mình, một bàn ăn thịnh soạn được cho chế biến trong giây lát.
Cá rô-phi hấp, măng tây xào thịt bò, canh mồng tơi nấu với tôm, ừm đơn giản nhưng đều là món mà cô thích, Diệp Chi có thể một mình chén hết mấy món này bởi bụng cô rất lớn lại còn nhanh đói nữa.
Mùi thức ăn thơm ngào ngạt bay khắp căn phòng bếp, Diệp Chi trên người còn mặc chiếc tạp dề ăn từ bát này đến bát khác, hai mắt cô ánh lên sự hạnh phúc khi được ăn ngon.
Cuộc sống đơn giản, ăn uống rửa bát rồi lại lên ghế xem tivi bởi vì ngày mai thứ bảy cô được nghỉ. Chuông điện thoại Diệp Chi reo lên khiến cho cô giật mình, rời mắt khỏi bộ phim Mảnh Ghép đang chiếu dở cô có chút không vui nhận điện thoại.
"Ai vậy?"
Nghe giọng liền biết chọc chị đại mất hứng rồi, nhìn đồng hồ liền biết cô đang xem tập mới của bộ phim mà mình yêu thích, Mao Mao cười cười thở phào một hơi vì mình không ở gần cô lúc này.
"Tớ Mao Mao đây, cậu đang xem phim sao?"
Hai mắt cô dán lên màn hình, lạnh nhạt đáp: "Biết rồi còn hỏi."
Mao Mao cười trừ, thật sự không biết nên làm gì với bà cô mưa nắng thất thường này.
Nhưng vì nhiệm vụ trên người mình, Mao Mao chẳng thể lớn tiếng mà quát mắng hay làm mình làm mẩy với người ta được, giọng dịu xuống y như cái lúc Diệp Chi đang dỗ dành học sinh của mình.
"Cô giáo Trần cô đừng lành nhạt với em như vậy, nhưng cho dù cô có lạnh nhạt với em thì ngày mai nhớ đến nhé."
Nghe câu đầu của Mao Mao cô đã bĩu môi khinh thường rồi đến vế sau Diệp Chi liền ngẩn tò te không nhớ là mình đã hẹn với Mao Mao chuyện gì.
Ngày mai là thứ bảy, là ngày nghỉ của cô chẳng phải cô sẽ được ăn và ngủ thôi sao?
Diệp Chi mang theo nghi hoặc cùng mơ hồ hỏi lại:
"Đi đâu vậy?"
Mao Mao mặt mày méo xệch nói không nên lời: "..."
Thật sự quá tổn thương quá đau lòng, Mao Mao không nhịn được mà gào vào điện thoại:
"Cô giáo ơi là cô giáo, cô là cô giáo mà cô hay quên với em vậy?"
"Ngày mai em hẹn cô giáo ra ngoại ô chơi, đi chơi đó cô giáo... Ăn thịt nướng, ngắm sao đó cô nhớ chưa?"
Lúc này Trần Diệp Chi mới nhớ ra chuyện mà Mao Mao đã nói với cô mấy hôm trước.
Hôm đó cũng như hôm nay cô đang xem phim Mảnh Ghép thì Mao Mao lại gọi đến nói đến chuyện đã lâu bọn cô rồi chưa cùng nhau ra ngoài chơi, lần này vừa hay Mao Mao có một người bạn cũng tổ chức Party nên liền rủ cô theo, nghe nói không chỉ có mỗi hai bọn cô mà còn rất nhiều người.
Trần Diệp Chi tuy cũng ham vui nhưng lại có chút dè chừng, cô sợ mấy người kia sẽ làm cái gì đó thì sao. Báo đài đưa tin hãm hiếp, giết người, hiếp dâm tập thể các kiểu cô tuy bạo dạn nhưng cũng sợ lắm.
Nhưng Mao Mao lại đứng ra lấy danh dự của bản thân để thề thốt với cô, tuy rằng nó chẳng còn chút danh dự nào nhưng có Mao Mao cô sẽ đi cũng không thể để Mao Mao đi đến đó một mình được.
Nhớ ra là chuyện gì, Diệp Chi liền 'À' một tiếng rồi rơi vào im lặng.
Mao Mao nghe cô 'À' còn đang hào hứng chờ cô nói gì tiếp thì đã thấy Diệp Chi bị con quỷ nhạt nhẽo quật rồi, Mao Mao chán nản thở dài thầm nghĩ nên kết thúc cuộc nói chuyện nhạt như nước ốc này ở đây thôi.
"Vậy mai gặp nhé? Mai tớ sang đón cậu... cậu đừng có vác con xe chiến của cậu đi đấy!"
Đang dán mắt vào màn hình tivi Diệp Chi bị câu này của Mao Mao chọc cho bom muốn nổ.
"Xe chiến thì làm sao?"
"Xe chiến thì sao? Ai dám chê... bọn họ có không mà chê."
"Này nhé, xe tớ..."
Tút tút tút!
Trần Diệp Chi đang sung máu muốn sống mái với Mao Mao một lần thì bên kia đã ngắt máy, âm thanh tút tút lạnh lẽo vang lên bên tai cô. Diệp Chi tức giận đến mức nghiến răng, cái con nhỏ Mao Mao này mỗi lần đến chuyện xe cộ nó liền chạy trước, thật hay.
Ngẫm lại con xe chiến của mình bị ghét bỏ, Trần Diệp Chi một lần nữa ôm trái tim tổn thương xem tiếp phần còn lại của bộ phim.
Đã tới đoạn gay cấn rồi, nữ chính Quân Yên bị nam phụ phản diện bắt cóc, tra tấn đến mức gầy gò ốm yếu. Diệp Chi vừa xem vừa cảm thán trình độ diễn xuất của nữ diễn viên này quá đỉnh, nhập vai quá tốt, cô xem còn nổi da gà.
Trần Diệp Chi cày phim đến 9 giờ rưỡi liền cảm thấy hai mắt đều đau nhức, nước mắt thi nhau chảy ra không ngừng cô buồn bực thở dài một tiếng, tivi đang sáng chuyển sang màn hình tối đen Diệp Chi đứng lên hướng đến phòng ngủ mà tới. Cô có linh cảm không tốt cho ngày mai nên vẫn đi ngủ sớm lấy sức thì hơn, cá rằng Mao Mao sẽ mò đến nhà cô rất sớm cho mà xem.
Chẳng hiểu vì sao ngày hôm sau Trần Diệp Chi mặt trời đã lên đến mông cô vẫn chưa tỉnh, may mà Mao Mao tìm đến tiếng đập cửa của nó đã gọi cô từ mộng đẹp tỉnh dậy.
"Mao Mao... cậu định phá nhà tớ sao?"
Mao Mao híp mắt nhìn cái con người đầu tóc rối bời, mặt mày phờ phạc mà chán nản lắc đầu, cô đẩy cửa bước vào kéo theo Diệp Chi vào nhà vệ sinh, như một bà mẹ già chán ghét bộ dạng ngái ngủ của con ruột mình Mao Mao lầm bầm:
"Nhìn cậu thật xấu xí, chẳng ra cái thể thống gì... tớ chán cậu quá đi."
"Ai ui... tắm rửa đi, nhanh lên tớ chờ."
Trên đầu Trần Diệp Chi xuất hiện hàng vạn dấu chấm hỏi, cô ngây ngốc nhìn đối phương hoàn toàn chưa có dấu hiệu tỉnh ngủ chờ cho Mao Mao quát lớn một lần nữa thì Diệp Chi mới gật đầu vội vàng đi làm y như lời cô nói.
Thật là hổ báo quá đi...
20 phút sau, Diệp Chi trong bộ dạng tỉnh táo mát mẻ quay trở ra phòng khách, nhìn Mao Mao cô mới nhớ lại cuộc hẹn ngày hôm nay của bọn họ, nhìn đồng hồ trên tường chỉ vừa 11 giờ 30 phút Diệp Chi thở hắt ra một hơi đau lòng nói:
"Mao Mao... đi sớm vậy sao? Tớ nghĩ chiều mới đi mà."
Mao Mao bĩu môi thấy cô đã chuẩn bị xong liền đứng dậy, đáp:
"Chỉ có cậu mới nghĩ vậy bà cô ơi, thôi thôi không nói nhiều... đi thôi, xe đợi chúng ta nãy giờ rồi."
"Tớ nói cho cậu biết, lần này có rất nhiều anh chàng đẹp trai có tiền cậu nhân cơ hội này tia một người đi..."
Diệp Chi theo sau bước chân của Mao Mao, hai tai cô đang không ngừng ong ong lên vì bị Mao Mao tra tấn, chẳng có chút sức sống nào mà bước theo sau. Phía trước cổng chung cư cô, chiếc xe khách 12 chỗ đã chờ sẵn ở đó, Diệp Chi nhướng mày bước chân chậm lại.
Phát hiện phía sau đã không còn tiếng động hay âm thanh nào Mao Mao lập tức xoay đầu nhìn Diệp Chi đang chậm rì rì bước đi cách mình một đoạn khá xa cô liền không nhịn được hét lên:
"Cô giáo ơi... cô nhanh cái chân lên được không?"
"Chúng bạn đang chờ mỗi hai chúng ta thôi đấy."
Diệp Chi một mặt đầy khó xử, cô nhìn chiếc xe kia rồi lại nhìn Mao Mao khó khăn mở lời:
"Nhiều người như vậy sao?"
Mặt cô méo xệch, Mao Mao lập tức than ngắn thở dài mà bước tới kéo cô theo chân mình vừa đi vừa giải tích cho cô nghe:
"Không hề đông, chiếc xe này là dành cho những thành phần như cậu đấy... bạn tớ cũng vừa đi đón một người rồi đến đón chúng ta đó... nào đừng ngại chẳng có ai đâu."
Trần Diệp Chi nghi hoặc không tin, có quỷ mới tin không đông người mà lái chiếc xe mười mấy chỗ như thế này, lừa cô chắc. Nhưng quả nhiên là cô đã nghi nghĩ nhiều rồi, trên xe ngoài tài xế không tính ra cũng chỉ có ba người đàn ông thôi, thêm hai bọn cô nữa là tổng cộng có năm mạng người.
Lưu Lượng thấy người đã xuất hiện, hai cô gái xinh đẹp vừa bước lên liền khiến cái không khí u ám mà người nào đó gây nên lập tức trở nên náo nhiệt.
"Ôi... mỹ nữ đến, nhìn xem nhìn xem, chào hai cô gái xinh đẹp."
Nói xong liền huých tay vào người Hạ Thiên Quân đang híp mắt ngồi một cục bên cạnh nói:
"Hạ tổng, cậu nhìn một cái xem... đừng có mang cái vẻ âm u đó nữa."
Vẫn là Mao Mao nhiệt tình và có quen biết với Lưu Minh chào hỏi trước rồi đến lượt cô, Trần Diệp Chi giật mình khi bị Mao Mao gọi cô cười xấu hổ, vuốt tóc ra sau tai cười nói:
"Chào mọi người, tôi là Trần Diệp Chi... rất vui được làm quen."
Giọng nói mềm mại dễ nghe, tựa như mang theo hũ mật bên cạnh. Hạ Thiên Quân đang híp mắt ngủ liền mở mắt ra, cô gái đứng ở đó mái tóc đen dài trên môi là nụ cười tươi rói đầy sức sống, dáng người cao cao...
Là cô ấy, cô giáo xinh đẹp mà hắn đã thấy trong ảnh.
Cá rô-phi hấp, măng tây xào thịt bò, canh mồng tơi nấu với tôm, ừm đơn giản nhưng đều là món mà cô thích, Diệp Chi có thể một mình chén hết mấy món này bởi bụng cô rất lớn lại còn nhanh đói nữa.
Mùi thức ăn thơm ngào ngạt bay khắp căn phòng bếp, Diệp Chi trên người còn mặc chiếc tạp dề ăn từ bát này đến bát khác, hai mắt cô ánh lên sự hạnh phúc khi được ăn ngon.
Cuộc sống đơn giản, ăn uống rửa bát rồi lại lên ghế xem tivi bởi vì ngày mai thứ bảy cô được nghỉ. Chuông điện thoại Diệp Chi reo lên khiến cho cô giật mình, rời mắt khỏi bộ phim Mảnh Ghép đang chiếu dở cô có chút không vui nhận điện thoại.
"Ai vậy?"
Nghe giọng liền biết chọc chị đại mất hứng rồi, nhìn đồng hồ liền biết cô đang xem tập mới của bộ phim mà mình yêu thích, Mao Mao cười cười thở phào một hơi vì mình không ở gần cô lúc này.
"Tớ Mao Mao đây, cậu đang xem phim sao?"
Hai mắt cô dán lên màn hình, lạnh nhạt đáp: "Biết rồi còn hỏi."
Mao Mao cười trừ, thật sự không biết nên làm gì với bà cô mưa nắng thất thường này.
Nhưng vì nhiệm vụ trên người mình, Mao Mao chẳng thể lớn tiếng mà quát mắng hay làm mình làm mẩy với người ta được, giọng dịu xuống y như cái lúc Diệp Chi đang dỗ dành học sinh của mình.
"Cô giáo Trần cô đừng lành nhạt với em như vậy, nhưng cho dù cô có lạnh nhạt với em thì ngày mai nhớ đến nhé."
Nghe câu đầu của Mao Mao cô đã bĩu môi khinh thường rồi đến vế sau Diệp Chi liền ngẩn tò te không nhớ là mình đã hẹn với Mao Mao chuyện gì.
Ngày mai là thứ bảy, là ngày nghỉ của cô chẳng phải cô sẽ được ăn và ngủ thôi sao?
Diệp Chi mang theo nghi hoặc cùng mơ hồ hỏi lại:
"Đi đâu vậy?"
Mao Mao mặt mày méo xệch nói không nên lời: "..."
Thật sự quá tổn thương quá đau lòng, Mao Mao không nhịn được mà gào vào điện thoại:
"Cô giáo ơi là cô giáo, cô là cô giáo mà cô hay quên với em vậy?"
"Ngày mai em hẹn cô giáo ra ngoại ô chơi, đi chơi đó cô giáo... Ăn thịt nướng, ngắm sao đó cô nhớ chưa?"
Lúc này Trần Diệp Chi mới nhớ ra chuyện mà Mao Mao đã nói với cô mấy hôm trước.
Hôm đó cũng như hôm nay cô đang xem phim Mảnh Ghép thì Mao Mao lại gọi đến nói đến chuyện đã lâu bọn cô rồi chưa cùng nhau ra ngoài chơi, lần này vừa hay Mao Mao có một người bạn cũng tổ chức Party nên liền rủ cô theo, nghe nói không chỉ có mỗi hai bọn cô mà còn rất nhiều người.
Trần Diệp Chi tuy cũng ham vui nhưng lại có chút dè chừng, cô sợ mấy người kia sẽ làm cái gì đó thì sao. Báo đài đưa tin hãm hiếp, giết người, hiếp dâm tập thể các kiểu cô tuy bạo dạn nhưng cũng sợ lắm.
Nhưng Mao Mao lại đứng ra lấy danh dự của bản thân để thề thốt với cô, tuy rằng nó chẳng còn chút danh dự nào nhưng có Mao Mao cô sẽ đi cũng không thể để Mao Mao đi đến đó một mình được.
Nhớ ra là chuyện gì, Diệp Chi liền 'À' một tiếng rồi rơi vào im lặng.
Mao Mao nghe cô 'À' còn đang hào hứng chờ cô nói gì tiếp thì đã thấy Diệp Chi bị con quỷ nhạt nhẽo quật rồi, Mao Mao chán nản thở dài thầm nghĩ nên kết thúc cuộc nói chuyện nhạt như nước ốc này ở đây thôi.
"Vậy mai gặp nhé? Mai tớ sang đón cậu... cậu đừng có vác con xe chiến của cậu đi đấy!"
Đang dán mắt vào màn hình tivi Diệp Chi bị câu này của Mao Mao chọc cho bom muốn nổ.
"Xe chiến thì làm sao?"
"Xe chiến thì sao? Ai dám chê... bọn họ có không mà chê."
"Này nhé, xe tớ..."
Tút tút tút!
Trần Diệp Chi đang sung máu muốn sống mái với Mao Mao một lần thì bên kia đã ngắt máy, âm thanh tút tút lạnh lẽo vang lên bên tai cô. Diệp Chi tức giận đến mức nghiến răng, cái con nhỏ Mao Mao này mỗi lần đến chuyện xe cộ nó liền chạy trước, thật hay.
Ngẫm lại con xe chiến của mình bị ghét bỏ, Trần Diệp Chi một lần nữa ôm trái tim tổn thương xem tiếp phần còn lại của bộ phim.
Đã tới đoạn gay cấn rồi, nữ chính Quân Yên bị nam phụ phản diện bắt cóc, tra tấn đến mức gầy gò ốm yếu. Diệp Chi vừa xem vừa cảm thán trình độ diễn xuất của nữ diễn viên này quá đỉnh, nhập vai quá tốt, cô xem còn nổi da gà.
Trần Diệp Chi cày phim đến 9 giờ rưỡi liền cảm thấy hai mắt đều đau nhức, nước mắt thi nhau chảy ra không ngừng cô buồn bực thở dài một tiếng, tivi đang sáng chuyển sang màn hình tối đen Diệp Chi đứng lên hướng đến phòng ngủ mà tới. Cô có linh cảm không tốt cho ngày mai nên vẫn đi ngủ sớm lấy sức thì hơn, cá rằng Mao Mao sẽ mò đến nhà cô rất sớm cho mà xem.
Chẳng hiểu vì sao ngày hôm sau Trần Diệp Chi mặt trời đã lên đến mông cô vẫn chưa tỉnh, may mà Mao Mao tìm đến tiếng đập cửa của nó đã gọi cô từ mộng đẹp tỉnh dậy.
"Mao Mao... cậu định phá nhà tớ sao?"
Mao Mao híp mắt nhìn cái con người đầu tóc rối bời, mặt mày phờ phạc mà chán nản lắc đầu, cô đẩy cửa bước vào kéo theo Diệp Chi vào nhà vệ sinh, như một bà mẹ già chán ghét bộ dạng ngái ngủ của con ruột mình Mao Mao lầm bầm:
"Nhìn cậu thật xấu xí, chẳng ra cái thể thống gì... tớ chán cậu quá đi."
"Ai ui... tắm rửa đi, nhanh lên tớ chờ."
Trên đầu Trần Diệp Chi xuất hiện hàng vạn dấu chấm hỏi, cô ngây ngốc nhìn đối phương hoàn toàn chưa có dấu hiệu tỉnh ngủ chờ cho Mao Mao quát lớn một lần nữa thì Diệp Chi mới gật đầu vội vàng đi làm y như lời cô nói.
Thật là hổ báo quá đi...
20 phút sau, Diệp Chi trong bộ dạng tỉnh táo mát mẻ quay trở ra phòng khách, nhìn Mao Mao cô mới nhớ lại cuộc hẹn ngày hôm nay của bọn họ, nhìn đồng hồ trên tường chỉ vừa 11 giờ 30 phút Diệp Chi thở hắt ra một hơi đau lòng nói:
"Mao Mao... đi sớm vậy sao? Tớ nghĩ chiều mới đi mà."
Mao Mao bĩu môi thấy cô đã chuẩn bị xong liền đứng dậy, đáp:
"Chỉ có cậu mới nghĩ vậy bà cô ơi, thôi thôi không nói nhiều... đi thôi, xe đợi chúng ta nãy giờ rồi."
"Tớ nói cho cậu biết, lần này có rất nhiều anh chàng đẹp trai có tiền cậu nhân cơ hội này tia một người đi..."
Diệp Chi theo sau bước chân của Mao Mao, hai tai cô đang không ngừng ong ong lên vì bị Mao Mao tra tấn, chẳng có chút sức sống nào mà bước theo sau. Phía trước cổng chung cư cô, chiếc xe khách 12 chỗ đã chờ sẵn ở đó, Diệp Chi nhướng mày bước chân chậm lại.
Phát hiện phía sau đã không còn tiếng động hay âm thanh nào Mao Mao lập tức xoay đầu nhìn Diệp Chi đang chậm rì rì bước đi cách mình một đoạn khá xa cô liền không nhịn được hét lên:
"Cô giáo ơi... cô nhanh cái chân lên được không?"
"Chúng bạn đang chờ mỗi hai chúng ta thôi đấy."
Diệp Chi một mặt đầy khó xử, cô nhìn chiếc xe kia rồi lại nhìn Mao Mao khó khăn mở lời:
"Nhiều người như vậy sao?"
Mặt cô méo xệch, Mao Mao lập tức than ngắn thở dài mà bước tới kéo cô theo chân mình vừa đi vừa giải tích cho cô nghe:
"Không hề đông, chiếc xe này là dành cho những thành phần như cậu đấy... bạn tớ cũng vừa đi đón một người rồi đến đón chúng ta đó... nào đừng ngại chẳng có ai đâu."
Trần Diệp Chi nghi hoặc không tin, có quỷ mới tin không đông người mà lái chiếc xe mười mấy chỗ như thế này, lừa cô chắc. Nhưng quả nhiên là cô đã nghi nghĩ nhiều rồi, trên xe ngoài tài xế không tính ra cũng chỉ có ba người đàn ông thôi, thêm hai bọn cô nữa là tổng cộng có năm mạng người.
Lưu Lượng thấy người đã xuất hiện, hai cô gái xinh đẹp vừa bước lên liền khiến cái không khí u ám mà người nào đó gây nên lập tức trở nên náo nhiệt.
"Ôi... mỹ nữ đến, nhìn xem nhìn xem, chào hai cô gái xinh đẹp."
Nói xong liền huých tay vào người Hạ Thiên Quân đang híp mắt ngồi một cục bên cạnh nói:
"Hạ tổng, cậu nhìn một cái xem... đừng có mang cái vẻ âm u đó nữa."
Vẫn là Mao Mao nhiệt tình và có quen biết với Lưu Minh chào hỏi trước rồi đến lượt cô, Trần Diệp Chi giật mình khi bị Mao Mao gọi cô cười xấu hổ, vuốt tóc ra sau tai cười nói:
"Chào mọi người, tôi là Trần Diệp Chi... rất vui được làm quen."
Giọng nói mềm mại dễ nghe, tựa như mang theo hũ mật bên cạnh. Hạ Thiên Quân đang híp mắt ngủ liền mở mắt ra, cô gái đứng ở đó mái tóc đen dài trên môi là nụ cười tươi rói đầy sức sống, dáng người cao cao...
Là cô ấy, cô giáo xinh đẹp mà hắn đã thấy trong ảnh.