Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76: Đã có một người
“Tôi ném nhé?” Thẩm Thiên Hương đứng xoay lưng, cô cầm bó hoa của mình trên tay rồi nói.
Mọi người đứng bên dưới đang chờ đợi, Thẩm Thiên Hương liền đếm ngược.
“1.”
“2.”
“3.”
Cô đưa tay ném bó hoa lên, cũng không biết người chụp được nó là ai. Cô xoay đầu lại nhìn thấy Thẩm Hưng bên dưới cầm bó hoa, thì ra là anh à…
Thẩm Hưng ngơ người ra, anh nhìn bó hoa của cô trên tay mình, làm sao mà?
“Chúc mừng anh nha, vậy là anh sớm gặp được tình yêu đời mình rồi.” Thẩm Thiên Hương đi đến mỉm cười bảo.
Ninh Giang Thành và Liễu Huy đứng cạnh bật cười. Thẩm Hưng ngơ người một lúc rồi cũng cười theo, nhìn cô gái đơn thuần này trước mặt anh chỉ biết mỉm cười rồi xoa đầu cô.
“Cảm ơn em.” Thẩm Hưng nói.
Thẩm Thiên Hương nhìn anh, không hiểu sao cô có cảm giác…Thẩm Hưng như là người thân của mình vậy.
“Chúng ta chụp chung một tấm hình nhé?” Thẩm Hưng đề nghị.
“Được chứ.” Thẩm Thiên Hương vui vẻ đáp.
“Để anh đi gọi thợ chụp ảnh đến.” Ninh Giang Thành bảo.
Thợ chụp hình được gọi đến, cô và Thẩm Hưng đứng cạnh nhau chụp chung một tấm hình coi như làm kỉ niệm. Sau đó là mọi người đứng lại với nhau, tất cả cười thật tươi trước ống kính trong ngày vui như thế này.
…
Sau một ngày dài cuối cùng cũng kết thúc, đến tận khuya cả hai mới rời khỏi nhà hàng về nhà. Vừa bước xuống xe Ninh Giang Thành đã không đợi được mà lao đến ôm lấy cô lên.
“Anh…anh làm cái gì vậy hả?” Thẩm Thiên Hương bị dọa cho giật mình liền hỏi anh.
“Động phòng chứ còn làm gì nữa?” Ninh Giang Thành ôm cô về phòng rồi nói.
“Có thể để hôm khác không? Hôm nay em thật sự rất mệt đó…” Thẩm Thiên Hương cầu xin anh. Làm ơn đi, cả ngày cô đã rất mệt rồi, nếu bây giờ còn bị anh ăn trọn nữa sáng mai cô làm sao xuống giường được đây chứ?
“Không được.” Ninh Giang Thành nhìn cô nói.
“Em có biết anh đợi giây phút nào lâu lắm rồi không? Bà xã, chúng ta mau động phòng thôi.”
“Ninh…Ninh Giang Thành!!!”
…
Sáng hôm sau.
Quả nhiên như dự đoán của cô, cả cơ thể thật sự rất đau không nhúc nhích gì nhiều. Cô nằm trên giường bất lực nhìn người đàn ông nằm bên cạnh đang ngủ ngon lành này, cô không chịu được đưa tay lay anh.
“Ninh Giang Thành…mau dậy đi…” Thẩm Thiên Hương lên tiếng.
Ninh Giang Thành bị cô gọi cho tỉnh giấc, anh mở mắt nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Anh nhìn đồng hồ trên tường, vẫn còn sớm mà.
“Vẫn còn sớm mà, em ngủ thêm chút đi.” Nói rồi anh đưa tay ôm lấy cô.
“Ngủ cái gì nữa chứ, em đói bụng lắm rồi.” Thẩm Thiên Hương đẩy anh ra rồi đưa tay vỗ vỗ mặt anh.
Ninh Giang Thành bất lực ngồi lên, thấy cô vẫn nằm yên đó anh liền hỏi: “Em sao vậy?”
“Còn làm sao nữa. Do anh mà ra đây chứ sao trăng gì.” Thẩm Thiên Hương đỏ mặt nói.
Anh cũng đã hiểu vấn đề, Ninh Giang Thành bật cười rồi xuống giường mặc lại quần áo. Anh vào phòng tắm rồi làm gì đó, một lát sau bước ra nhìn cô, anh tiến đến ôm cô lên đưa vào phòng tắm.
Để cô ngâm mình trong bồn tắm, Thẩm Thiên Hương cuối cùng cũng thấy ổn hơn, cơ thể cũng bớt đau rồi. Ninh Giang Thành bên ngoài thì cứ ngồi cười, không biết là ai chọc trúng chỗ nào.
“Bà xã…anh xin lỗi anh xin lỗi.”
…
Cũng không để cô chờ lâu, hôn lễ vừa kết thúc anh liền đưa cô đi hưởng tuần trăng mật. Liễu Huy lại khốn khổ hơn, người thì đi chơi người thì ở nhà giải quyết một đống công việc thay cho Ninh Giang Thành.
Liễu Huy nhìn đống văng kiện trên bàn, hận không thể đánh Ninh Giang Thành, nhưng vì anh được hạnh phúc bên cạnh Thẩm Thiên Hương nên đành chịu thôi. Ai biểu là anh em chí cốt chứ.
Ninh Giang Thành được nghỉ phép dài lâu, anh nhân cơ hội này đưa cô đi du lịch khắp nơi. Cả hai cứ thế bên cạnh nhau, đi chơi suốt hai tuần trời mới chịu trở về.
Ngồi máy bay suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng được về nhà rồi. Thẩm Thiên Hương bỏ chiếc kính ra, cô hít thở thật sâu, đúng là xuống máy bay rồi thoải mái làm sao. Còn Ninh Giang Thành ở phía sau đẩy hành lí theo cô.
“Bà xã đợi anh với…” Ninh Giang Thành nói.
Thẩm Thiên Hương xoay đầu nhìn anh rồi mỉm cười: “Ông xã, anh về nhà trước đi, em nhớ ra mình có việc nên đi trước nhé.”
Nói rồi Thẩm Thiên Hương cầm túi xách của mình chạy nhanh đi, cô bắt taxi rời đi để anh ở lại đó. Ninh Giang Thành bất lực nhìn đống hành lý này, lúc này Liễu Huy cũng lái xe đến.
“Ninh Giang Thành, vợ cậu đâu rồi?” Liễu Huy không thấy cô thì hỏi.
Không phải đi cùng nhau sao? Sao về lại có mỗi Ninh Giang Thành thế này?
“Cô ấy nói có việc nên đi trước rồi.” Ninh Giang Thành thở dài nói.
Chắc là..cô đến thăm mẹ rồi.
…
Thẩm Thiên Hương tay cầm bó hoa, từ từ tiến đến mộ của mẹ mình. Cô muốn kể mẹ nghe chuyến đi lần này của mình như thế nào, nào ngờ đến đây cô lại…
Cao Lộ đang đứng trước mộ cô, ông đặt bó hoa xuống. Thẩm Thiên Hương ngơ ra, cô nhận ra người đàn ông này chính là ba của Cao Mỹ Lệ. Khoan đã…sao ông ấy lại ở đây?
Cao Lộ xoay người lại thấy Thẩm Thiên Hương, cả hai bốn mắt nhìn nhau.
“Ông và mẹ tôi…có mối quan hệ gì hả?” Thẩm Thiên Hương lên tiếng.
Thấy cô cũng đã đến đây, Cao Lộ mỉm cười bảo: “Bác là bạn của bà ấy.”
“Lúc trước...ông từng đến gặp mẹ tôi có phải không?” Thẩm Thiên Hương lại hỏi.
Người đàn ông này thật sự rất quen. Lúc nhỏ…hình như cô đã gặp ông ấy đến tìm mẹ cô, nhưng trong trí nhớ của cô thì lúc đó mẹ rất cự tuyệt với người ấy, nói vài câu liền dẫn cô rời đi.
Cao Lộ đáp: “Đúng vậy. Đúng là nhanh thật, lúc mới gặp con còn rất bé bây giờ đã lớn như vậy rồi.”
“Ông…”
“Bác là bạn của mẹ cháu, cũng từng là người theo đuổi mẹ cháu. Có lẽ trong ký ức của cháu nhớ rằng bà ấy rất lạnh nhạt khi gặp bác, nhưng cũng đúng thôi, vì lúc đó người bà ấy yêu là Thẩm Đại Hải mà.” Cao Lộ nói.
“Ông…ông biết chuyện của mẹ tôi sao?” Thẩm Thiên Hương hỏi.
“Dĩ nhiên biết chứ. Mẹ con nổi tiếng xinh đẹp, đàn ông nhìn thấy bà ấy thật sự say đắm làm sao. Trong đó cũng có ta và Thẩm Đại Hải, nhưng tiếc là bà ây lại chọn tên họ Thẩm đó. Cứ nghĩ mẹ cháu sẽ được hạnh phúc, nào ngờ lại bị Thẩm Đại Hải đối xử như vậy, lúc biết chuyện ta cũng đến gặp bà ấy, muốn giúp đỡ bà ấy nhưng người phụ nữ này quá chung tình, cự tuyệt sự giúp đỡ của ta chỉ vì Thẩm Đại Hải.” Cao Lộ.
“Chính vì thế mà hôm đó ông lại bảo vệ tôi?” Thẩm Thiên Hương lại hỏi.
Đã có một người đàn ông yêu mẹ cô nhiều hơn cả Thẩm Đại Hải như vậy sao?
“Lúc nhìn thấy con, con thật sự rất giống bà ấy...” Cao Lộ bảo.
Đôi mắt của cô thật sự giống mẹ của mình, chính vì thế khi nhìn thấy cô ông liền nhận ra đây là con gái của bà.
Thẩm Thiên Hương ngây ra nhìn Cao Lộ. Đến tận bây giờ…ông ấy vẫn ôm tương tư về mẹ cô sao?
Mọi người đứng bên dưới đang chờ đợi, Thẩm Thiên Hương liền đếm ngược.
“1.”
“2.”
“3.”
Cô đưa tay ném bó hoa lên, cũng không biết người chụp được nó là ai. Cô xoay đầu lại nhìn thấy Thẩm Hưng bên dưới cầm bó hoa, thì ra là anh à…
Thẩm Hưng ngơ người ra, anh nhìn bó hoa của cô trên tay mình, làm sao mà?
“Chúc mừng anh nha, vậy là anh sớm gặp được tình yêu đời mình rồi.” Thẩm Thiên Hương đi đến mỉm cười bảo.
Ninh Giang Thành và Liễu Huy đứng cạnh bật cười. Thẩm Hưng ngơ người một lúc rồi cũng cười theo, nhìn cô gái đơn thuần này trước mặt anh chỉ biết mỉm cười rồi xoa đầu cô.
“Cảm ơn em.” Thẩm Hưng nói.
Thẩm Thiên Hương nhìn anh, không hiểu sao cô có cảm giác…Thẩm Hưng như là người thân của mình vậy.
“Chúng ta chụp chung một tấm hình nhé?” Thẩm Hưng đề nghị.
“Được chứ.” Thẩm Thiên Hương vui vẻ đáp.
“Để anh đi gọi thợ chụp ảnh đến.” Ninh Giang Thành bảo.
Thợ chụp hình được gọi đến, cô và Thẩm Hưng đứng cạnh nhau chụp chung một tấm hình coi như làm kỉ niệm. Sau đó là mọi người đứng lại với nhau, tất cả cười thật tươi trước ống kính trong ngày vui như thế này.
…
Sau một ngày dài cuối cùng cũng kết thúc, đến tận khuya cả hai mới rời khỏi nhà hàng về nhà. Vừa bước xuống xe Ninh Giang Thành đã không đợi được mà lao đến ôm lấy cô lên.
“Anh…anh làm cái gì vậy hả?” Thẩm Thiên Hương bị dọa cho giật mình liền hỏi anh.
“Động phòng chứ còn làm gì nữa?” Ninh Giang Thành ôm cô về phòng rồi nói.
“Có thể để hôm khác không? Hôm nay em thật sự rất mệt đó…” Thẩm Thiên Hương cầu xin anh. Làm ơn đi, cả ngày cô đã rất mệt rồi, nếu bây giờ còn bị anh ăn trọn nữa sáng mai cô làm sao xuống giường được đây chứ?
“Không được.” Ninh Giang Thành nhìn cô nói.
“Em có biết anh đợi giây phút nào lâu lắm rồi không? Bà xã, chúng ta mau động phòng thôi.”
“Ninh…Ninh Giang Thành!!!”
…
Sáng hôm sau.
Quả nhiên như dự đoán của cô, cả cơ thể thật sự rất đau không nhúc nhích gì nhiều. Cô nằm trên giường bất lực nhìn người đàn ông nằm bên cạnh đang ngủ ngon lành này, cô không chịu được đưa tay lay anh.
“Ninh Giang Thành…mau dậy đi…” Thẩm Thiên Hương lên tiếng.
Ninh Giang Thành bị cô gọi cho tỉnh giấc, anh mở mắt nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Anh nhìn đồng hồ trên tường, vẫn còn sớm mà.
“Vẫn còn sớm mà, em ngủ thêm chút đi.” Nói rồi anh đưa tay ôm lấy cô.
“Ngủ cái gì nữa chứ, em đói bụng lắm rồi.” Thẩm Thiên Hương đẩy anh ra rồi đưa tay vỗ vỗ mặt anh.
Ninh Giang Thành bất lực ngồi lên, thấy cô vẫn nằm yên đó anh liền hỏi: “Em sao vậy?”
“Còn làm sao nữa. Do anh mà ra đây chứ sao trăng gì.” Thẩm Thiên Hương đỏ mặt nói.
Anh cũng đã hiểu vấn đề, Ninh Giang Thành bật cười rồi xuống giường mặc lại quần áo. Anh vào phòng tắm rồi làm gì đó, một lát sau bước ra nhìn cô, anh tiến đến ôm cô lên đưa vào phòng tắm.
Để cô ngâm mình trong bồn tắm, Thẩm Thiên Hương cuối cùng cũng thấy ổn hơn, cơ thể cũng bớt đau rồi. Ninh Giang Thành bên ngoài thì cứ ngồi cười, không biết là ai chọc trúng chỗ nào.
“Bà xã…anh xin lỗi anh xin lỗi.”
…
Cũng không để cô chờ lâu, hôn lễ vừa kết thúc anh liền đưa cô đi hưởng tuần trăng mật. Liễu Huy lại khốn khổ hơn, người thì đi chơi người thì ở nhà giải quyết một đống công việc thay cho Ninh Giang Thành.
Liễu Huy nhìn đống văng kiện trên bàn, hận không thể đánh Ninh Giang Thành, nhưng vì anh được hạnh phúc bên cạnh Thẩm Thiên Hương nên đành chịu thôi. Ai biểu là anh em chí cốt chứ.
Ninh Giang Thành được nghỉ phép dài lâu, anh nhân cơ hội này đưa cô đi du lịch khắp nơi. Cả hai cứ thế bên cạnh nhau, đi chơi suốt hai tuần trời mới chịu trở về.
Ngồi máy bay suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng được về nhà rồi. Thẩm Thiên Hương bỏ chiếc kính ra, cô hít thở thật sâu, đúng là xuống máy bay rồi thoải mái làm sao. Còn Ninh Giang Thành ở phía sau đẩy hành lí theo cô.
“Bà xã đợi anh với…” Ninh Giang Thành nói.
Thẩm Thiên Hương xoay đầu nhìn anh rồi mỉm cười: “Ông xã, anh về nhà trước đi, em nhớ ra mình có việc nên đi trước nhé.”
Nói rồi Thẩm Thiên Hương cầm túi xách của mình chạy nhanh đi, cô bắt taxi rời đi để anh ở lại đó. Ninh Giang Thành bất lực nhìn đống hành lý này, lúc này Liễu Huy cũng lái xe đến.
“Ninh Giang Thành, vợ cậu đâu rồi?” Liễu Huy không thấy cô thì hỏi.
Không phải đi cùng nhau sao? Sao về lại có mỗi Ninh Giang Thành thế này?
“Cô ấy nói có việc nên đi trước rồi.” Ninh Giang Thành thở dài nói.
Chắc là..cô đến thăm mẹ rồi.
…
Thẩm Thiên Hương tay cầm bó hoa, từ từ tiến đến mộ của mẹ mình. Cô muốn kể mẹ nghe chuyến đi lần này của mình như thế nào, nào ngờ đến đây cô lại…
Cao Lộ đang đứng trước mộ cô, ông đặt bó hoa xuống. Thẩm Thiên Hương ngơ ra, cô nhận ra người đàn ông này chính là ba của Cao Mỹ Lệ. Khoan đã…sao ông ấy lại ở đây?
Cao Lộ xoay người lại thấy Thẩm Thiên Hương, cả hai bốn mắt nhìn nhau.
“Ông và mẹ tôi…có mối quan hệ gì hả?” Thẩm Thiên Hương lên tiếng.
Thấy cô cũng đã đến đây, Cao Lộ mỉm cười bảo: “Bác là bạn của bà ấy.”
“Lúc trước...ông từng đến gặp mẹ tôi có phải không?” Thẩm Thiên Hương lại hỏi.
Người đàn ông này thật sự rất quen. Lúc nhỏ…hình như cô đã gặp ông ấy đến tìm mẹ cô, nhưng trong trí nhớ của cô thì lúc đó mẹ rất cự tuyệt với người ấy, nói vài câu liền dẫn cô rời đi.
Cao Lộ đáp: “Đúng vậy. Đúng là nhanh thật, lúc mới gặp con còn rất bé bây giờ đã lớn như vậy rồi.”
“Ông…”
“Bác là bạn của mẹ cháu, cũng từng là người theo đuổi mẹ cháu. Có lẽ trong ký ức của cháu nhớ rằng bà ấy rất lạnh nhạt khi gặp bác, nhưng cũng đúng thôi, vì lúc đó người bà ấy yêu là Thẩm Đại Hải mà.” Cao Lộ nói.
“Ông…ông biết chuyện của mẹ tôi sao?” Thẩm Thiên Hương hỏi.
“Dĩ nhiên biết chứ. Mẹ con nổi tiếng xinh đẹp, đàn ông nhìn thấy bà ấy thật sự say đắm làm sao. Trong đó cũng có ta và Thẩm Đại Hải, nhưng tiếc là bà ây lại chọn tên họ Thẩm đó. Cứ nghĩ mẹ cháu sẽ được hạnh phúc, nào ngờ lại bị Thẩm Đại Hải đối xử như vậy, lúc biết chuyện ta cũng đến gặp bà ấy, muốn giúp đỡ bà ấy nhưng người phụ nữ này quá chung tình, cự tuyệt sự giúp đỡ của ta chỉ vì Thẩm Đại Hải.” Cao Lộ.
“Chính vì thế mà hôm đó ông lại bảo vệ tôi?” Thẩm Thiên Hương lại hỏi.
Đã có một người đàn ông yêu mẹ cô nhiều hơn cả Thẩm Đại Hải như vậy sao?
“Lúc nhìn thấy con, con thật sự rất giống bà ấy...” Cao Lộ bảo.
Đôi mắt của cô thật sự giống mẹ của mình, chính vì thế khi nhìn thấy cô ông liền nhận ra đây là con gái của bà.
Thẩm Thiên Hương ngây ra nhìn Cao Lộ. Đến tận bây giờ…ông ấy vẫn ôm tương tư về mẹ cô sao?