-
Chương 8: Môn Hạ Của Thái Tử
Những thị vệ tại đô thành đều là người dị quốc, trong lòng có kiêng kị nên cũng không dám lập tức mở cửa ra xem.
Dù sao thời loạn thế, quan hệ giữa các nước có thể thay đổi trong nháy mắt. Hôm nay vẫn là liên bang, ngày mai có khi đã trở thành kẻ thù muốn giết chết chất tử, lấy đầu viết xuống chiến thư cũng chẳng có gì lạ. Ai biết được ở ngoài cửa có phải binh lính Tề Đế phái tới giết họ không?
Nhìn mấy thị vệ dáo dác rụt đầu, Thiển nhi không kiên nhẫn, tay bám lên bờ tường nhảy lên, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy hơn mười nho sinh đứng chen nhau trước cửa lớn chửi rủa.
Nàng trọn tròn mắt quát:
- Các ngươi muốn gì? Quấy nhiễu người khác! Nếu các ngươi không đi, cẩn thận lão nương lấy thùng phân giội lên đầu các ngươi đấy!
Thiển nhi vừa xuất hiện,khuôn mặt dọa cho đám thư sinh khẽ run rẩy, còn tưởng rằng sáng sớm gặp quỷ, tất cả liền im lặng.
Thế nhưng chỉ trong chốc lát, tiếng mắng chửi lại tiếp tục vang lên:
- Chính là nữ tử này, trông như Mẫu Dạ Xoa, dùng nước hắt ướt người ân sư của chúng ta!
- Tướng mạo giống như tính tình! Xấu không thể tả! Thực đáng giận!
- Hắt nước vào người ân sư của ta, giống như làm nhục phụ mẫu ta! Việc gì có thể nhẫn chứ không thể nhẫn nhục được!
Khương Tú Nhuận khoác thêm áo choàng đứng trong tiền thính cũng nghe rõ ràng, thấy Thiển nhi định đi xuống lấy thùng phân, nàng liền lên tiếng:
- Thiển nhi đừng làm vậy, ngươi lại đứng trên tường, hỏi bọn hắn muốn thế nào?
Thiển nhi xoay người đứng trên tường, cất giọng hỏi:
- Các ngươi muốn thế nào? Nếu muốn đánh nhau với ta, thì mang theo cáng với băng gạc và thuốc chữa thương đi cùng rồi hãy tới?
Mấy thư sinh gầy yếu nhìn bề ngoài thô cao của Thiển nhi, lắc đầu như trống bỏi:
- Chúng ta nào muốn động thủ! Tiểu Khương công tử nói thánh ngôn của Vệ tử không bằng rắm chó, chúng ta chỉ muốn cùng hắn tranh luận, phân tích văn ý, lấy lại danh dự cho ân sư của chúng ta!
Đương thời thịnh hành hùng biện, những người có ý kiến khác nhau, sẽ dựng đài cao, mỗi người một bên, đưa ra biện giải về ý kiến của mình.
Xem ra, hôm qua sau khi Phàm Sinh trở về, vẫn không phục, liền xúi giục đệ tử đến đây nháo loạn.
Những thị vệ kia nghe xong biết được mấy kẻ ngoài cửa chỉ là mấy thư sinh vô dụng, liền tỏ vẻ muốn ra dọa nạt đuổi người đi. Nhưng bị Khương Tú Nhuận ngăn lại, chỉ cho người ra ngoài truyền lời:
- Tiểu công tư Ba quốc sức khỏe không tốt, không tiện ngồi lâu, cần chuẩn bị nhân sâm thượng đẳng đến bồi bổ thân thể nhuận giọng, để tránh những kẻ dung tục tới lãng phí thời gian của công tử, người tới biện luận phải có tài, hơn nữa lấy kim bảo làm tín vật, như vậy mới đồng ý biện luận.
Mấy lời này vừa truyền ra, đám thư sinh bên ngoài lại tức điên lên, đúng là chất tử của đất nước toàn thương nhân, trên người toàn mùi tiền!
Thế nhưng Phàm Sinh không nuốt nổi cục tức này, xuất thân của hắn vốn rất tốt, không phải là kẻ thiếu tiền, chỉ cho rằng tên chất tử Khương Hòa Nhuận cố ý gây khó dễ, lập tức trở thành kẻ tán tài đổng tử, đưa tiền tới cho các đệ tử, sau đó tại thư viện lớn nhất kinh thành lập đàn biện luận. Nếu tên tiểu tử Khương thị vẫn kiếm cớ từ chối, nhất định phải để cho hắn xấu mặt trước toàn thể mọi người.
Đối với Khương Tú Nhuận, chỉ việc nói vài câu mà kiếm được cả đống ngân lượng, cớ sao lại không làm cơ chứ?
Định ra ngày hẹn, sau đó hai ngày nàng sẽ cùng đám nho sinh kia hùng biện!
Dù sao Khương Tú Nhuận cũng tự biết căn cơ mình nông cạn, chỉ quy định phạm vi hùng biện nằm trong quyển sách của Vệ tử, những cái khác sẽ không trả lời.
Đến ngày biện luận, Khương Tú Nhuận đầu đội quan ngọc, thân mặc trường bào màu xanh nhạt, áo khoác lông chồn trắng, trên cổ áo choàng đính lông hồ tạo thành một chiếc khăn quàng cổ, khiến cho khuôn mặt anh tuấn càng thêm quý khí hơn người.
Đây chính là bộ y phục nàng dùng số tiền lớn bỏ ra mua. Vốn y phục phải là đo kích cỡ rồi mới được may, nhưng may mắn hôm qua trong cửa tiệm lại có bộ y phục của khách đặt may, lại chưa cần giao vội, mà kích thước cũng tương tự với nàng, nên nàng liền bỏ số tiền gấp đôi mua về.
Có ngân lượng mới mở miệng, nên cách ăn mặc không được lộ ra chút keo kiệt nào, nếu không người ta sẽ nghĩ mình là kẻ nghèo hèn đang nghĩ cách kiếm tiền.
Hiện tại, nàng muốn tạo hình cho mình thành vương tử nho nhã quý khí bức người, càng khiến người ta thấy nàng ép mấy thư sinh kia bỏ kim bảo ra chỉ vì muốn làm khó họ mà thôi.
Mặc dù là nam nhi ăn mặc vậy có chút khoa trương, nhưng dung mạo Khương Tú Nhuận vốn kinh diễm, lại dụng tâm ăn mặc, dù chưa tô mày vẽ mắt, nhưng cũng khiến người ta muốn mù con mắt, cảm thấy nam hài này đúng là tuấn dật, nếu là nữ nhi không biết sẽ khuynh quốc khuynh thành tới mức nào.
Khi nàng chậm rãi tiến vào thư viện, ánh mắt quét qua tứ phía một cái.
Phàm Sinh đúng là hạ hết vốn liếng cơ đấy, người tới đây không chỉ có đệ tử của hắn, mà hắn cũng mời tới cả mấy vị danh sĩ trong thành Lạc An.
Nếu thực chỉ là một thiếu niên mười sáu tha hương, đứng trước mặt đám người này biện hùng, quả thực cũng có chút đơn bạc thiếu chí khí.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận là người đã sống qua một đời, kiếp trước Khương cơ nổi danh miệng lưỡi sắc bén, sao có thể sợ hãi đám thư sinh ở đây cơ chứ?
Cho nên đám người chỉ nhìn thấy một quý công tử, dưới chiếc cằm thon hơi nhếch lên là lớp lông ngân hồ mềm mại bao quanh, lưng eo thẳng tắp bước chân đứng lên đài cao.
Sau khi an tọa, thiếu niên liền phất tay áo, ánh mắt quét qua toàn trường nói:
- Ai lên trước?
Kỳ thực ai lên trước cũng vậy thôi, những người này đều là do Phàm Sinh sắp xếp, nội dung biện luận của họn họ cũng là do Phàm Sinh mấy ngày nay nghiên cứu cổ tịch, trích dẫn những chú thích kinh điển của đại danh sĩ đời trước.
Chỉ là sở học của hắn cũng giống với kiếp trước, mạch suy nghĩ cũng là cơ bản giống nhau, sao có thể so được với Khương cơ đã chuẩn bị tốt mọi thứ?
Thế nên tới giữa trưa, tổng cộng có ba vị thư sinh thay ân sư ứng chiến, nhưng những luận cứ của thánh nhân bọn họ có chuẩn bị đầy đủ, lại dễ dàng bị thiếu niên lang, giọng còn mang theo âm hưởng quê hương dễ dàng tìm ra sơ hở phản bác lại.
Mà thiếu niên này nhìn nhẹ nhàng như tiên, nhưng chiếc lưỡi lại tựa như mọc đầy gai nhọn, khi biện luận lời lẽ hùng hồn, ngôn từ sắc bén, nói có luận có chứng, cay độc mà còn mang theo mười phần trào phúng, khiến đám người tới nghe biện luận không nhịn được cười vang. Sau khi cười xong, lại cảm thấy mấy lời thiếu niên này nói tuy hoang đường, nhưng lại đầy đạo lý, khiến mấy danh sĩ ở Lạc An không ngừng gật đầu.
Phàm Sinh ngồi dưới nghe cũng sốt ruột, nếu không phải bị người ta kéo lại, hắn còn muốn xông lên đài tự mình biện luận.
Thế nhưng cái tên tiểu tử họ Khương muốn trêu tức hắn, thấy hắn muốn lên đài biện luận, liền đứng dậy duỗi thẳng lưng ngạo mạn nói:
- Nghe nửa ngày toàn mấy lời cổ hủ, thật hao tổn tinh thần, ta đã mệt mỏi, muốn về ngủ trưa, các vị cứ tự nhiên ta cáo từ trước.
Phàm Sinh liền tức giận dậm chân:
- Kim bảo ngươi đã nhận rồi, sao lại dám đi ngủ trưa?
Đáng tiếc thiếu niên trước khi lên đài, đã để cho xấu thị nữ của mình thu hết ngân lượng, nên cũng chẳng cố kỵ gì. Sau khi nói xong, tiểu Khương công tử giống như lúc đến, tiêu sái rời đi.
Thiếu niên nhanh chóng rời đi, bóng lưng cao thẳng khiến người ta ngẩn ngơ nhìn theo.
Tại trà lâu phía bên trên thư viện, có mấy quý công tử đang ngồi gần ngay cửa sổ, mấy lời biện giải của Khương Tú Nhuận họ đều nghe rõ ràng.
Đây đều và mấy người lần trước tới phủ trạch của chất tử Ba quốc làm khách.
Phàm Sinh lần này muốn lấy lại thể diện, nên những người đó sao có thể bỏ lỡ được? Sáng sớm đã tới đây để nghe luận.
Do thời tiết bên ngoài quá lạnh, mấy người này liền vào một trà lâu có phòng trên tầng cao, vừa thưởng trà vừa nghe đám thư sinh bên dưới khẩu chiến.
Sau khi Khương Hòa Nhuận rời đi, mấy người đều yên lặng nhìn theo, tới tận khi bóng lưng khuất sau xe ngựa bên ngoài thư viện, họ mới thu hồi ánh mắt.
- Không ngờ trong thành Lạc An vậy mà có người phong lưu như vậy, đúng là hạnh ngộ!
Người kích động nói mấy lời này, chính là Dương Giản đích tôn của Dương Gia.
Hắn là tiểu bối tài tử nổi danh trong đám vương hầu ở thành Lạc An, từ trước đến nay thích kết giao bằng hữu với những danh sĩ, hơn nữa lại là thiếu niên tuấn mỹ. Lần trước gặp Khương Hòa Nhuận liền có hảo cảm, lần này thấy được phong thái như vậy, chỉ hận không thể lập tức kết tình thâm hậu với tiểu Khương công tử, nghĩ đến chuyện lúc đó hai người sánh vai nằm, kê cao gối nói chuyện thi thư, chẳng phải vô cùng sung sướng sao?
Lưu Bội dù không thích nam phong, nhưng cũng không thể không thừa nhận, mới vừa rồi quả thực cũng bị phong thái của thiếu niên kia mê hoặc, chỉ cảm thấy vị tiểu Khương công tử thật ưa nhìn, càng nhìn càng thấy thú vị, tính tình tuy có chút cổ quái, nhưng lại không khiến người ta rời mắt được.
Không nghĩ tới cái tên loạn thần soán quyền thượng vị ở Ba quốc, lại có nhi tử xuất sắc như vậy!
Nếu tương lai có một ngày, hắn ta có thể về nước kế thừa vương vị, như vậy đối với Lương quốc mà nói... Cũng không phải chuyện hay ho gì.
Lưu Bội không nghĩ tiếp nữa, dù sao cũng chỉ là chất tử của một nước yếu, chất tử có về nước được hay không cũng khó nói, hơn nữa phía trên vị này còn có ca ca, dựa theo thứ tự trưởng ấu cũng không tới lượt hắn.
Nghĩ đến đây, Lưu Bội ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, kinh ngạc hỏi:
- Hoàng thái tử đâu rồi?
Phượng Ly Ngô vừa rồi còn an vị bên cạnh hắn, chẳng biết lúc nào, chiếc ghế đã trống trơn, người cũng không biết đi đâu...
Lại nói tới Khương Tú Nhuận, sau khi lên xe ngựa, liền không kịp chờ đợi mở chiếc hộp mà thị nữ nàng mang theo.
Hộp gỗ nặng trĩu, bên trong đều là vàng ròng nguyên chất. Sáng hôm nay bốn người liên tục lên đài, nàng thu được hai mươi lượng vàng, thành quả không tồi. Mà vàng ở Đại Tề chất lượng còn cao hơn vàng ở Ba quốc, những thỏi vàng xếp cạnh nhau, như những con lạc đà nhỏ, cực kỳ mê người.
Khương Tú Nhuận lần đầu tiên trong đời dựa vào bản lĩnh của mình kiếm được nhiều vàng như vậy, cảm xúc dao động, nhất thời liền ôm lấy đống vàng cười toe toét.
Ngay lúc nụ cười chưa tan đi, mành xe đột nhiên bị người ta xốc lên, khuôn mặt lạnh băng của Phượng Ly Ngô xuất hiện ở trước mắt nàng.
Đại Tề hoàng thái tử mặc dù không phân biệt được lục súc, nhưng không thể không thừa nhận, nhan sắc của hắn còn lấn át cả vẻ đẹp của tiền vàng.
*lục súc: các loại gia súc...
Chỉ thấy thiếu niên ngồi trên xe ngựa, khăn quàng nửa kín nửa hở, tay áo tuột xuống tận khủy tay, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt một đống vàng, buổi trưa ánh dương xán lạn, ánh nắng soi vào trong kiệu, rắc nên làn da tuyết trắng của thiếu niên một màu vàng mê người,. Người trước nay không để ý tới tướng mạo như hắn, cũng nhất thời ngẩn người, bị nụ cười phát ra từ nội tâm của thiếu niên làm lóa mắt.
Khương Tú Nhuận căn bản không ngờ hoàng thái tử từ đâu xông tới, đột nhiên xuất hiện bên cạnh xe ngựa, sững sờ một chút mới thu lại ý cười, dứt khoát ở trong xe ngựa hành lễ nói:
- Không biết thái tử có gì chỉ giáo?
Nói xong mới phát hiện mình vẫn còn ôm đống vàng, có chút xấu hổ, vội vàng đặt sang một bên, tiếp tục cúi đầu hành lễ.
Phượng Ly Ngô thấy ý cười của nàng hoàn toàn biến mất, liền lạnh nhạt nói:
- Vừa lúc cùng đường, công tử liền cùng cô nhập phủ.
Khương Tú Nhuận vội vàng khước từ nói:
- Thật là không khéo, trong phủ có việc, cần tại hạ trở về xử lý.
Phượng Ly Ngô không lên tiếng, mà Tần Chiếu phía sau hắn lại uy phong mười phần nói:
- Thái tử cũng không phải là mời, bảo ngươi nhập phủ, ngươi dám khước từ?
Khương Tú Nhuận giương mắt nhìn lén sắc mặt thái tử, quả nhiên là bộ mặt không chút thương lượng gì hết.
Trong nội tâm nàng thầm mắng Tần Chiếu: "Quả nhiên chó thì phải ăn phân! Trải qua hai đời, mười phần vẫn là chó săn!"
Dù sao thời loạn thế, quan hệ giữa các nước có thể thay đổi trong nháy mắt. Hôm nay vẫn là liên bang, ngày mai có khi đã trở thành kẻ thù muốn giết chết chất tử, lấy đầu viết xuống chiến thư cũng chẳng có gì lạ. Ai biết được ở ngoài cửa có phải binh lính Tề Đế phái tới giết họ không?
Nhìn mấy thị vệ dáo dác rụt đầu, Thiển nhi không kiên nhẫn, tay bám lên bờ tường nhảy lên, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy hơn mười nho sinh đứng chen nhau trước cửa lớn chửi rủa.
Nàng trọn tròn mắt quát:
- Các ngươi muốn gì? Quấy nhiễu người khác! Nếu các ngươi không đi, cẩn thận lão nương lấy thùng phân giội lên đầu các ngươi đấy!
Thiển nhi vừa xuất hiện,khuôn mặt dọa cho đám thư sinh khẽ run rẩy, còn tưởng rằng sáng sớm gặp quỷ, tất cả liền im lặng.
Thế nhưng chỉ trong chốc lát, tiếng mắng chửi lại tiếp tục vang lên:
- Chính là nữ tử này, trông như Mẫu Dạ Xoa, dùng nước hắt ướt người ân sư của chúng ta!
- Tướng mạo giống như tính tình! Xấu không thể tả! Thực đáng giận!
- Hắt nước vào người ân sư của ta, giống như làm nhục phụ mẫu ta! Việc gì có thể nhẫn chứ không thể nhẫn nhục được!
Khương Tú Nhuận khoác thêm áo choàng đứng trong tiền thính cũng nghe rõ ràng, thấy Thiển nhi định đi xuống lấy thùng phân, nàng liền lên tiếng:
- Thiển nhi đừng làm vậy, ngươi lại đứng trên tường, hỏi bọn hắn muốn thế nào?
Thiển nhi xoay người đứng trên tường, cất giọng hỏi:
- Các ngươi muốn thế nào? Nếu muốn đánh nhau với ta, thì mang theo cáng với băng gạc và thuốc chữa thương đi cùng rồi hãy tới?
Mấy thư sinh gầy yếu nhìn bề ngoài thô cao của Thiển nhi, lắc đầu như trống bỏi:
- Chúng ta nào muốn động thủ! Tiểu Khương công tử nói thánh ngôn của Vệ tử không bằng rắm chó, chúng ta chỉ muốn cùng hắn tranh luận, phân tích văn ý, lấy lại danh dự cho ân sư của chúng ta!
Đương thời thịnh hành hùng biện, những người có ý kiến khác nhau, sẽ dựng đài cao, mỗi người một bên, đưa ra biện giải về ý kiến của mình.
Xem ra, hôm qua sau khi Phàm Sinh trở về, vẫn không phục, liền xúi giục đệ tử đến đây nháo loạn.
Những thị vệ kia nghe xong biết được mấy kẻ ngoài cửa chỉ là mấy thư sinh vô dụng, liền tỏ vẻ muốn ra dọa nạt đuổi người đi. Nhưng bị Khương Tú Nhuận ngăn lại, chỉ cho người ra ngoài truyền lời:
- Tiểu công tư Ba quốc sức khỏe không tốt, không tiện ngồi lâu, cần chuẩn bị nhân sâm thượng đẳng đến bồi bổ thân thể nhuận giọng, để tránh những kẻ dung tục tới lãng phí thời gian của công tử, người tới biện luận phải có tài, hơn nữa lấy kim bảo làm tín vật, như vậy mới đồng ý biện luận.
Mấy lời này vừa truyền ra, đám thư sinh bên ngoài lại tức điên lên, đúng là chất tử của đất nước toàn thương nhân, trên người toàn mùi tiền!
Thế nhưng Phàm Sinh không nuốt nổi cục tức này, xuất thân của hắn vốn rất tốt, không phải là kẻ thiếu tiền, chỉ cho rằng tên chất tử Khương Hòa Nhuận cố ý gây khó dễ, lập tức trở thành kẻ tán tài đổng tử, đưa tiền tới cho các đệ tử, sau đó tại thư viện lớn nhất kinh thành lập đàn biện luận. Nếu tên tiểu tử Khương thị vẫn kiếm cớ từ chối, nhất định phải để cho hắn xấu mặt trước toàn thể mọi người.
Đối với Khương Tú Nhuận, chỉ việc nói vài câu mà kiếm được cả đống ngân lượng, cớ sao lại không làm cơ chứ?
Định ra ngày hẹn, sau đó hai ngày nàng sẽ cùng đám nho sinh kia hùng biện!
Dù sao Khương Tú Nhuận cũng tự biết căn cơ mình nông cạn, chỉ quy định phạm vi hùng biện nằm trong quyển sách của Vệ tử, những cái khác sẽ không trả lời.
Đến ngày biện luận, Khương Tú Nhuận đầu đội quan ngọc, thân mặc trường bào màu xanh nhạt, áo khoác lông chồn trắng, trên cổ áo choàng đính lông hồ tạo thành một chiếc khăn quàng cổ, khiến cho khuôn mặt anh tuấn càng thêm quý khí hơn người.
Đây chính là bộ y phục nàng dùng số tiền lớn bỏ ra mua. Vốn y phục phải là đo kích cỡ rồi mới được may, nhưng may mắn hôm qua trong cửa tiệm lại có bộ y phục của khách đặt may, lại chưa cần giao vội, mà kích thước cũng tương tự với nàng, nên nàng liền bỏ số tiền gấp đôi mua về.
Có ngân lượng mới mở miệng, nên cách ăn mặc không được lộ ra chút keo kiệt nào, nếu không người ta sẽ nghĩ mình là kẻ nghèo hèn đang nghĩ cách kiếm tiền.
Hiện tại, nàng muốn tạo hình cho mình thành vương tử nho nhã quý khí bức người, càng khiến người ta thấy nàng ép mấy thư sinh kia bỏ kim bảo ra chỉ vì muốn làm khó họ mà thôi.
Mặc dù là nam nhi ăn mặc vậy có chút khoa trương, nhưng dung mạo Khương Tú Nhuận vốn kinh diễm, lại dụng tâm ăn mặc, dù chưa tô mày vẽ mắt, nhưng cũng khiến người ta muốn mù con mắt, cảm thấy nam hài này đúng là tuấn dật, nếu là nữ nhi không biết sẽ khuynh quốc khuynh thành tới mức nào.
Khi nàng chậm rãi tiến vào thư viện, ánh mắt quét qua tứ phía một cái.
Phàm Sinh đúng là hạ hết vốn liếng cơ đấy, người tới đây không chỉ có đệ tử của hắn, mà hắn cũng mời tới cả mấy vị danh sĩ trong thành Lạc An.
Nếu thực chỉ là một thiếu niên mười sáu tha hương, đứng trước mặt đám người này biện hùng, quả thực cũng có chút đơn bạc thiếu chí khí.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận là người đã sống qua một đời, kiếp trước Khương cơ nổi danh miệng lưỡi sắc bén, sao có thể sợ hãi đám thư sinh ở đây cơ chứ?
Cho nên đám người chỉ nhìn thấy một quý công tử, dưới chiếc cằm thon hơi nhếch lên là lớp lông ngân hồ mềm mại bao quanh, lưng eo thẳng tắp bước chân đứng lên đài cao.
Sau khi an tọa, thiếu niên liền phất tay áo, ánh mắt quét qua toàn trường nói:
- Ai lên trước?
Kỳ thực ai lên trước cũng vậy thôi, những người này đều là do Phàm Sinh sắp xếp, nội dung biện luận của họn họ cũng là do Phàm Sinh mấy ngày nay nghiên cứu cổ tịch, trích dẫn những chú thích kinh điển của đại danh sĩ đời trước.
Chỉ là sở học của hắn cũng giống với kiếp trước, mạch suy nghĩ cũng là cơ bản giống nhau, sao có thể so được với Khương cơ đã chuẩn bị tốt mọi thứ?
Thế nên tới giữa trưa, tổng cộng có ba vị thư sinh thay ân sư ứng chiến, nhưng những luận cứ của thánh nhân bọn họ có chuẩn bị đầy đủ, lại dễ dàng bị thiếu niên lang, giọng còn mang theo âm hưởng quê hương dễ dàng tìm ra sơ hở phản bác lại.
Mà thiếu niên này nhìn nhẹ nhàng như tiên, nhưng chiếc lưỡi lại tựa như mọc đầy gai nhọn, khi biện luận lời lẽ hùng hồn, ngôn từ sắc bén, nói có luận có chứng, cay độc mà còn mang theo mười phần trào phúng, khiến đám người tới nghe biện luận không nhịn được cười vang. Sau khi cười xong, lại cảm thấy mấy lời thiếu niên này nói tuy hoang đường, nhưng lại đầy đạo lý, khiến mấy danh sĩ ở Lạc An không ngừng gật đầu.
Phàm Sinh ngồi dưới nghe cũng sốt ruột, nếu không phải bị người ta kéo lại, hắn còn muốn xông lên đài tự mình biện luận.
Thế nhưng cái tên tiểu tử họ Khương muốn trêu tức hắn, thấy hắn muốn lên đài biện luận, liền đứng dậy duỗi thẳng lưng ngạo mạn nói:
- Nghe nửa ngày toàn mấy lời cổ hủ, thật hao tổn tinh thần, ta đã mệt mỏi, muốn về ngủ trưa, các vị cứ tự nhiên ta cáo từ trước.
Phàm Sinh liền tức giận dậm chân:
- Kim bảo ngươi đã nhận rồi, sao lại dám đi ngủ trưa?
Đáng tiếc thiếu niên trước khi lên đài, đã để cho xấu thị nữ của mình thu hết ngân lượng, nên cũng chẳng cố kỵ gì. Sau khi nói xong, tiểu Khương công tử giống như lúc đến, tiêu sái rời đi.
Thiếu niên nhanh chóng rời đi, bóng lưng cao thẳng khiến người ta ngẩn ngơ nhìn theo.
Tại trà lâu phía bên trên thư viện, có mấy quý công tử đang ngồi gần ngay cửa sổ, mấy lời biện giải của Khương Tú Nhuận họ đều nghe rõ ràng.
Đây đều và mấy người lần trước tới phủ trạch của chất tử Ba quốc làm khách.
Phàm Sinh lần này muốn lấy lại thể diện, nên những người đó sao có thể bỏ lỡ được? Sáng sớm đã tới đây để nghe luận.
Do thời tiết bên ngoài quá lạnh, mấy người này liền vào một trà lâu có phòng trên tầng cao, vừa thưởng trà vừa nghe đám thư sinh bên dưới khẩu chiến.
Sau khi Khương Hòa Nhuận rời đi, mấy người đều yên lặng nhìn theo, tới tận khi bóng lưng khuất sau xe ngựa bên ngoài thư viện, họ mới thu hồi ánh mắt.
- Không ngờ trong thành Lạc An vậy mà có người phong lưu như vậy, đúng là hạnh ngộ!
Người kích động nói mấy lời này, chính là Dương Giản đích tôn của Dương Gia.
Hắn là tiểu bối tài tử nổi danh trong đám vương hầu ở thành Lạc An, từ trước đến nay thích kết giao bằng hữu với những danh sĩ, hơn nữa lại là thiếu niên tuấn mỹ. Lần trước gặp Khương Hòa Nhuận liền có hảo cảm, lần này thấy được phong thái như vậy, chỉ hận không thể lập tức kết tình thâm hậu với tiểu Khương công tử, nghĩ đến chuyện lúc đó hai người sánh vai nằm, kê cao gối nói chuyện thi thư, chẳng phải vô cùng sung sướng sao?
Lưu Bội dù không thích nam phong, nhưng cũng không thể không thừa nhận, mới vừa rồi quả thực cũng bị phong thái của thiếu niên kia mê hoặc, chỉ cảm thấy vị tiểu Khương công tử thật ưa nhìn, càng nhìn càng thấy thú vị, tính tình tuy có chút cổ quái, nhưng lại không khiến người ta rời mắt được.
Không nghĩ tới cái tên loạn thần soán quyền thượng vị ở Ba quốc, lại có nhi tử xuất sắc như vậy!
Nếu tương lai có một ngày, hắn ta có thể về nước kế thừa vương vị, như vậy đối với Lương quốc mà nói... Cũng không phải chuyện hay ho gì.
Lưu Bội không nghĩ tiếp nữa, dù sao cũng chỉ là chất tử của một nước yếu, chất tử có về nước được hay không cũng khó nói, hơn nữa phía trên vị này còn có ca ca, dựa theo thứ tự trưởng ấu cũng không tới lượt hắn.
Nghĩ đến đây, Lưu Bội ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, kinh ngạc hỏi:
- Hoàng thái tử đâu rồi?
Phượng Ly Ngô vừa rồi còn an vị bên cạnh hắn, chẳng biết lúc nào, chiếc ghế đã trống trơn, người cũng không biết đi đâu...
Lại nói tới Khương Tú Nhuận, sau khi lên xe ngựa, liền không kịp chờ đợi mở chiếc hộp mà thị nữ nàng mang theo.
Hộp gỗ nặng trĩu, bên trong đều là vàng ròng nguyên chất. Sáng hôm nay bốn người liên tục lên đài, nàng thu được hai mươi lượng vàng, thành quả không tồi. Mà vàng ở Đại Tề chất lượng còn cao hơn vàng ở Ba quốc, những thỏi vàng xếp cạnh nhau, như những con lạc đà nhỏ, cực kỳ mê người.
Khương Tú Nhuận lần đầu tiên trong đời dựa vào bản lĩnh của mình kiếm được nhiều vàng như vậy, cảm xúc dao động, nhất thời liền ôm lấy đống vàng cười toe toét.
Ngay lúc nụ cười chưa tan đi, mành xe đột nhiên bị người ta xốc lên, khuôn mặt lạnh băng của Phượng Ly Ngô xuất hiện ở trước mắt nàng.
Đại Tề hoàng thái tử mặc dù không phân biệt được lục súc, nhưng không thể không thừa nhận, nhan sắc của hắn còn lấn át cả vẻ đẹp của tiền vàng.
*lục súc: các loại gia súc...
Chỉ thấy thiếu niên ngồi trên xe ngựa, khăn quàng nửa kín nửa hở, tay áo tuột xuống tận khủy tay, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt một đống vàng, buổi trưa ánh dương xán lạn, ánh nắng soi vào trong kiệu, rắc nên làn da tuyết trắng của thiếu niên một màu vàng mê người,. Người trước nay không để ý tới tướng mạo như hắn, cũng nhất thời ngẩn người, bị nụ cười phát ra từ nội tâm của thiếu niên làm lóa mắt.
Khương Tú Nhuận căn bản không ngờ hoàng thái tử từ đâu xông tới, đột nhiên xuất hiện bên cạnh xe ngựa, sững sờ một chút mới thu lại ý cười, dứt khoát ở trong xe ngựa hành lễ nói:
- Không biết thái tử có gì chỉ giáo?
Nói xong mới phát hiện mình vẫn còn ôm đống vàng, có chút xấu hổ, vội vàng đặt sang một bên, tiếp tục cúi đầu hành lễ.
Phượng Ly Ngô thấy ý cười của nàng hoàn toàn biến mất, liền lạnh nhạt nói:
- Vừa lúc cùng đường, công tử liền cùng cô nhập phủ.
Khương Tú Nhuận vội vàng khước từ nói:
- Thật là không khéo, trong phủ có việc, cần tại hạ trở về xử lý.
Phượng Ly Ngô không lên tiếng, mà Tần Chiếu phía sau hắn lại uy phong mười phần nói:
- Thái tử cũng không phải là mời, bảo ngươi nhập phủ, ngươi dám khước từ?
Khương Tú Nhuận giương mắt nhìn lén sắc mặt thái tử, quả nhiên là bộ mặt không chút thương lượng gì hết.
Trong nội tâm nàng thầm mắng Tần Chiếu: "Quả nhiên chó thì phải ăn phân! Trải qua hai đời, mười phần vẫn là chó săn!"