-
Chương 1: Thành Lạc An
Thành Lạc An phồn hoa được mệnh danh là đô thành đứng đầu Đại Tề, là nơi mà ai cũng muốn một lần trong đời được đặt chân tới.
Ở Đại Tề, nhiều người dân ở những thôn quê hẻo lánh, cả đời cũng chưa từng tới nơi này. Mặc dù vậy, cũng không gây trở ngại trong việc họ miêu tả về thành Lạc An là nơi phồn hoa giàu có như thể họ sinh sống ở đó vậy. Trong suy nghĩ của họ, mỗi viên gạch trong thành Lạc An tương đương với một khối vàng, mỗi giọt nước trong sông hồ tựa như rượu ngon, mỹ nữ mỗi người một vẻ nhưng đều nõn nà duyên dáng yêu kiều, tựa như chiếc bánh bao trắng mềm, tạo nên cảnh sắc mê người của đế đô.
Mà những người may mắn từng được tới Lạc An, đứng trước vẻ nguy nga ở cổng thành đều nôn nóng, chỉ hận không thể chắp cánh bay qua tường thành, để lập tức được chiêm ngưỡng vẻ nguy nga tráng lệ trong thành cho thỏa nỗi lòng.
Thế nhưng hôm nay, những người đứng xếp hàng ngoài thành vẻ mặt đều có chút bực bội, họ chỉ có thể xếp thành hàng dài ngoài cổng thành.
Nguyên nhân bởi vì gần đây, Đại Tề ký kết minh ước cùng các quốc gia lân cận. Nên các nước đều đưa các chư vương, hoàng tử, hoàng nữ tới đế đô Lạc An làm con tin để chứng tỏ lòng thành.
Cổng thành phía Tây bình thường đều được mở ra cho bách tính qua lại, nhưng hiện tại lại là nơi để tiếp đón sứ giả các nước.
Mỗi đoàn người muốn qua cổng thành, đều phải kiểm tra kỹ càng, chứng minh thân phận một cách nghiêm ngặt.
Khương Tú Nhuận thân là hoàng nữ Ba Quốc, tuy mới chỉ mười sáu tuổi, nhưng cũng không nông cạn như những người dân kia, nghĩ rằng khắp nơi trong thành Lạc An đều dát vàng.
Nếu chỉ đơn giản là đi du ngoạn, nàng cũng sẽ tràn đầy phấn khởi, muốn vén rèm xe nhìn ra ngoài đường phố nhộn nhịp một chút. Thế nhưng, hiện tại nàng ngồi yên trong xe ngựa, đôi mắt sáng như minh nguyệt nhuốm nên vẻ tuyệt vọng, chiếc khăn trong tay bị nàng giày vò đầy nếp nhăn. Cuối cùng, ca ca Khương Chi cảm thấy muội muội đã lâu không nói lời nào, liền tiến tới gần xe ngựa, lo lắng hỏi:
- Muội muội, có khát nước hay không? Chúng ta đã dùng hết nước rồi, chút nữa vào thành, ca ca sẽ tìm nước cho muội uống.
Khương Tú Nhuận vén màn cửa sổ xe, nhìn ca ca đang cưỡi ngựa bên ngoài. Huynh ấy chỉ lớn hơn nàng có một tuổi, đứng trong gió lạnh thấu xương, gương mặt bị gió thổi sưng đỏ, nàng liền lấy áo choàng của mình đưa ra ngoài, nhẹ nhàng nói:
- Muội không khát... Ca hãy mặc cái này vào đi, đừng để bản thân bị lạnh.
Khương Chi lại lắc đầu, không chịu nhận áo choàng trong tay muội muội, chỉ tung người xuống ngựa, đứng ở chỗ khuất gió, tiếp tục đợi xếp hàng vào thành.
Hiện tại đội ngũ xếp hàng vào thành rất dài, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cổng thành đen nhánh phía trước.
Khương Tú Nhuận cảm thấy, cổng thành Lạc An giống như dã thú mở ra răng nanh miệng rộng âm trầm đáng sợ.
Bởi vì trọng sinh sống lại một đời nên nàng biết, sau khi tiến vào cổng thành này, mình sẽ gặp phải những gì.
Chính dung nhan kinh diễm của nàng lại tội không thể tha thứ. Người thực sự cầm quyền ở Đại Tề - hoàng thái tử Phượng Ly Ngô ngay trên điện Kim Loan đã trực tiếp nói rằng nàng mang vẻ đẹp yêu diễm, chính là "Họa quốc yêu cơ", không thể ở bên quân vương được.
Những lời lẽ cay nghiệt, không hề nể nang, chẳng những vứt sạch thể diện của tiểu quốc Ba Quốc, mà còn đẩy nàng - một "chất nữ" vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Đoan Khánh đế trước lời nói của nhi tử, hoàn toàn không dám phản bác, chỉ có thể bỏ đi ý định nạp Khương Tú Nhuận vào cung làm phi. Không những vậy còn đẩy nàng vào hoán y cục, giặt y phục cho các quý nhân.
Hoán y cục là ngoại tư, nên thường xuyên có thị vệ nô bộc qua lại, nàng tuy thân là "chất nữ" Ba Quốc, nhưng có vẻ ngoài kiều diễm, liền lôi tới ong bướm, kẻ nào cũng muốn kéo nàng tới chỗ vắng vẻ để nhấm nháp hương vị vị hoàng nữ Ba Quốc xinh đẹp này.
May mà ca ca Khương Chi của nàng, cũng là "chất tử" trong chuyến đi này, mang đồ đi cầm cố, dùng tiền bạc mua chuộc được nội giám giúp đỡ nàng, mới miễn cho nàng bị những kẻ th.ô tục kia chà đạp.
Thế nhưng Ba quốc chỉ là một nước yếu, vốn cũng không được người ta coi trọng. Bản thân Khương Chi ở kinh thành Lạc An của cường quốc này cũng chỉ là hạng người vô danh, cho dù có lòng muốn giúp đỡ muội muội Khương Tú Nhuận, cũng lực bất tòng tâm.
Một năm sau, nàng cuối cùng cũng bị thủ hạ đắc lực của hoàng thái tử Phượng Ly Ngô là Tần Chiếu trong một đêm mưa gió cư,ỡng bức chiếm hữu, sau đó Tần Chiếu cảm thấy một đêm ân ái vẫn không đủ, cũng không để ý chủ tử nhà mình phán nàng là "Họa quốc yêu cơ", mạnh mẽ đưa nàng từ hoán y cục ra, nhưng ngại thân phận chất nữ của nàng, nên không thể đưa vào trong phủ, liền an trí cho nàng ở ngoại viện, trở thành ngoại thất không có danh phận của hắn.
Ca ca tức giận, ngăn cản xe ngựa Tần Chiếu, làm ầm lên, đòi Tần Chiếu thả muội muội của mình ra, lại bị Tần Chiếu đánh cho gãy xương sườn, ngất ở ven đường.
Sau đó Khương Tú Nhuận mới từ bỏ suy nghĩ tự sát, quỳ khóc cầu xin Tần Chiếu cứu ca ca của nàng, lúc đó Tần Chiếu mới sai người nâng Khương Chi đi chữa trị.
Mà phụ hoàng ở xa vạn dặm nghe nói nàng gặp chuyện như vậy, lại mừng rỡ như điên. Hai năm qua chẳng thèm quan tâm, nay lại tự mình ngự bút viết cho nàng một phong thư, khuyên nàng nhất định phải lợi dụng thật tốt quân cờ Tần Chiếu này, bản thân hắn là trọng thần Đại Tề, có thể lợi dụng hắn để mưu cầu phúc lợi cho Ba Quốc.
Nàng cũng thật sự là nghe lời, cảm thấy nếu như mình làm được, có lẽ phụ hoàng sẽ đưa ca ca về Ba quốc, khôi phục vinh hiển ngày trước cho huynh ấy, liền dùng son phấn che đi khóe mắt sưng đỏ, trấn an nội tâm đầy vết sẹo của mình.
Từ đó về sau, yêu cơ xuất thế, mị hoặc lòng người, mê hoặc Tần Chiếu khiến hắn tặng nàng tiền bạc, đưa nàng ra vào đủ các loại yến hội. Nhân mạch trong kinh thành mạnh vì gạo, bạo vì tiền, rộng vì giao tế, nên nàng càng lúc càng khéo léo đưa đẩy, trở nên giảo hoạt.
Hành vi của nàng liền ứng với câu nói " Họa quốc yêu cơ" của hoàng thái tử. Khương Tú Nhuận nàng ở thành Lạc An cũng dẫn tới một trận mưa gió máu tanh, trù tính ám toán, kéo dài thêm được một chút hơi tàn cho Ba Quốc vốn đã suy yếu.
Có lẽ là nàng quá mức rêu rao, thậm chí trong mấy yến hội linh đình cũng không biết thu liễm, đã rước lấy sự chú ý của hoàng thái tử mặt lạnh Phượng Ly Ngô. Ánh mắt kia rõ ràng mười phần bất thiện.
Một tiểu quốc suy nhược, làm sao có thể bởi vì nàng một nữ tử mà thay đổi quốc vận cơ chứ? Năm năm sau, Ba quốc cuối cùng cũng bị Lương quốc ngay bên cạnh thôn tính tiêu diệt. Ca ca Khương Chi vốn đã bị phụ hoàng quên lãng, đứng ở trên tường thành Đại Tề, hướng về phía cố quốc nhảy xuống, tuẫn táng theo đất nước diệt vong.
Ca ca nàng thật ngu muội!
Phụ hoàng nàng thì tốt rồi, ông ta thân mang áo bào trắng, dẫn theo binh tướng toàn thành quỳ xuống đầu hàng Lương quốc. Hơn bốn mươi tuổi lại còn nhận quốc quân Lương Quốc mới hơn hai mươi làm nghĩa phụ, quỳ xuống nguyện dâng đất nước làm nô, mặc cho vó ngựa của "nghĩa phụ" trẻ tuổi giày xéo non sông, hòng bảo toàn tính mệnh.
Mà Đại Tề thân là nước liên bang với Ba Quốc lại một mực khoanh tay đứng nhìn, cho tới tận khi Ba quốc bị hủy diệt, Lương quốc cũng vì chiến tranh mà quốc lực suy hao quá mức, mới công khai xuất binh chinh phạt Lương quốc.
Trước khi xuất chinh, Tần Chiếu đã cam đoan với nàng, nhất định sẽ chính tay giết chiết quốc quân Lương quốc, lấy đầu hắn tế ca ca của nàng. Nhưng hắn xuất chinh không lâu, thì chính thê Từ thị của Tần Chiếu tới cửa, trói nàng lại, lấy cớ yêu cơ hoành hành buộc đá dìm nàng xuống sông...
Lúc nàng sắp chết, Từ thị cũng sợ nàng sau khi chết oán khí quá nặng, quay lại tìm nàng ta, nên đã thổ lộ phong thanh, chỉ nói chớ nên trách nàng ta, muốn trách thì trách chính mình làm việc quá rêu rao, thân là chất nữ, lại không an giữ bổn phận, mưu toan quấy nhiễu chính sự Đại Tề, khiến cho người bên trên không vui...
Khi nàng mở mắt ra, cũng là lúc âm dương điên đảo, nàng trọng sinh vào thời khắc xui xẻo nhất. Nàng và ca ca cùng một mẫu thân, chính là tiên hoàng hậu Ba quốc Uyển thị vừa mới qua đời, sủng phi của phụ hoàng là Khương thị liền ngồi vào vị trí Hoàng hậu, sau đó lấy cớ dùng thành ý kết minh cùng cường quốc Đại Tề, đưa hai đứa con của Uyển thị đến Đại Tề làm chất tử, chất nữ.
Khương Tú Nhuận buồn vui đan xen. Vui chính là, thân nhân duy nhất của nàng, ca ca vẫn còn sống, vẫn khỏe mạnh bên ngoài xe ngựa; buồn chính là, một vài ngày nữa thôi, sau khi vào thành nộp quốc thư, bản thân bị dẫn lên điện Kim Loan, bị cái tên quỷ kiến sầu Phương Ly Ngô bình phẩm, nhận mọi sự nhục nhã, rồi bị đày tới Hoán y cục.
Sống lại một đời, Khương Tú Nhuận không muốn lại làm quân cờ của bất cứ ai, nhất là phụ vương đại nhân. Phụ vương kỳ thật cũng là kẻ có bản lĩnh. Đầu tiên hơn hai mươi năm trước, đoạt quyền soái vị của tiên đế Ba Quốc. Sau khi bị Lương Quốc xâm chiếm cũng có thể bỏ hết tự tôn, nhận địch làm cha. Thế cho nên, đời này mời phụ vương tự mình bảo trọng, tự mình ngăn cơn sóng dữ, cố gắng gìn giữ vinh hoa phú quý mà ông ta vốn cướp được đó!
Nàng đời này, chỉ muốn bảo về ca ca chu toàn, trong thời loạn thế an ổn sống qua ngày... Đáng tiếc, nàng trùng sinh quá muộn, từ trong kinh thành xuất phát, trên đường hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn. Vị mẫu hậu mới tâm tư xảo quyệt, phái huynh trưởng bà ta là Thân Ung hộ tống huynh muội họ tới Đại Tề. Vị quốc cữu này ngày phòng đêm phòng, không cho huynh muội họ cơ hội chạy trốn.
Đã trốn không thoát, thì việc vào thành chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nghĩ đến điều này, nàng quay người mở rương y phục, lấy ra một phong thư đóng dấu quốc ấn. Đời trước, Khương Tú Nhuận sống trong Lạc An nơi đủ người tụ hội, kết giao với tất cả mọi loại người. Cái khác không lắm tinh thông, nhưng thủ đoạn chỉnh sửa thư tín của nàng lại là nhất đẳng. Nhìn đồ vật trong tay, nàng rút con dao nhỏ trong rương ra, hơ nóng trên lò sưởi một lúc, đợi mặt dao nóng lên, nhanh chóng tách phần gắn liền của con dấu với lớp vải, con dấu liền bị gỡ xuống nguyên vẹn.
Khương Tú Nhuận cẩn thận đặt dấu phong thư sang một bên, mở quốc thư ra.
Nói đến phụ hoàng nàng, đăng cơ cũng được hai mươi năm phong quang. Trước khi soán vị đoạt ngôi, ông ta chính là một phu tử bậc đại phu nổi bật ở Ba quốc. Về sau cưới mẫu thân nàng là vương nữ Uyển thị của Ba quốc, mới nhảy lên trở thành phò mã Ba quốc. Sau đó ông ta mới có cơ hội mưu đồ soán vị, trở thành quốc quân Ba Quốc.
Bây giờ ông ta đã là đế, nhưng tài văn chương không suy giảm, những từ ngữ nịnh nọt viết ra vô cùng thuần thục, khiến người đọc rung động tâm can.
Kiếp trước Khương Tú Nhuận, mặc dù ở trên đại điện Đại Tề, đã nghe người ta cao giọng đọc bản quốc thư này, đã sớm lãnh hội được hết ngôn ngữ a dua nịnh hót của phụ hoàng, có thể khiến người ta xấu hổ tới mức muốn đi đầu thai, nhưng khi đọc lại lần nữa, nàng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thời gian cấp bách, đội ngũ vào thành đang chậm rãi tiến lên, rất nhanh sẽ tới đoàn sứ giả của Ba quốc nhập thành.
Nàng trong lòng nghĩ mình không có quốc ấn, không có cách nào tạo ra một bức quốc thư mới, nên chỉ còn một cách khác có thể thử một lần.
Khương Tú Nhuận nhanh chóng tìm được câu "Tiểu nữ Khương Tú Nhuận, tính tình ôn lương, dung mạo điệt lệ, nguyện bầu bạn bên thánh giá Tề đế, lo chuyện giường chiếu, chăm sóc đế vương, học hỏi lễ nghi thiên triều..."
Khương Tú Nhuận cố nén buồn nôn đọc lại một lần, xác định chỉ có chỗ này cần sửa chữa, liền lấy khung thêu ra, căng bức quốc thư bằng vải lụa lên khung thêu, dùng dao cẩn thận từng li từng tí gỡ hai chữ trong câu kia xuống. Bởi lụa làm quốc thư dùng chính là tơ tằm Ba quốc, vô cùng tinh tế mềm mại, dễ dàng thư hoạ, đồng thời bởi vì màu sắc ánh quang của tơ tằm, nên dù là hai khối vải khác nhau cũng không có sự khác biệt.
Nàng lấy từ trong rương tiến cống ra một thớt vải, mài mực nhuận bút, ngưng thần bắt chước chữ phụ hoàng viết hai chữ "Tử", "Hòa". Đợi mực khô, lại cắt hai chữ đó ra, cắt hết chỉ thừa chung quanh, thi triển khả năng thêu thùa của nàng, nhanh chóng vá lại. Không lâu sau đó, nàng đã thêu xong, không phải người trong nghề người, căn bản không nhìn ra quốc thư có dấu vết chỉnh sửa.
Trên bức thư từ chỗ muốn đưa nữ nhi hiến cho Tề vương, đã biến thành "Tiểu tử Khương Hòa Nhuận, tính tình ôn lương, dung mạo điệt lệ, nguyện bầu bạn bên thánh giá Tề đế, lo chuyện giường chiếu, chăm sóc đế vương, học hỏi lễ nghi thiên triều..."
Tú Nhuận trong lòng biết, hoàng đế Đại tề cũng không ưa nam phong, quốc thư kiểu này có thể khiến quốc quân Đại Tề buồn nôn tới mức bỏ mấy bữa ngự thiện mất.
Mặc dù đi một nước cờ hiểm, nhưng bây giờ cũng chỉ biện pháp này, hi vọng có thể làm cho mình cùng ca ca thay đổi được vận mệnh.
Nghĩ đến đây, nàng hít một hơi thật sâu, lấy bộ trường bào cùng phát quan của ca ca, nhanh chóng thay đổi y phục. Kiếp trước, khi ở kinh thành có theo Tần Chiếu ra ngoài đi săn, nàng cũng vận nam trang, khi mặc vào trang phục thợ săn, từng ngạc nhiên phát hiện mình nguyên bản vũ mị xinh đẹp, nhưng lúc mang nam trang lại thu liễm không ít, hơn nữa tay chân nàng dài, dáng người cao gầy, lại có vài phần thiếu niên anh tú yếu ớt.
Hiện tại, nàng mặc quần áo của ca ca, mặc dù chưa soi gương, cũng biết rõ bản thân có bộ dáng phong lưu phóng khoáng của thiếu niên.
Ở kiếp trước, có lẽ canh giờ vào thành không tốt, nên cuộc đời của nàng lận đận, gặp phải nhiều chuyện tủi nhục.
Lần này, trời xanh hiển linh, cho nàng trọng sinh, như vậy nàng liền thay đổi phương thức vào thành — lấy thân phận vương tử Ba quốc, tiến vào đế đô đầy sài lang này!
Ở Đại Tề, nhiều người dân ở những thôn quê hẻo lánh, cả đời cũng chưa từng tới nơi này. Mặc dù vậy, cũng không gây trở ngại trong việc họ miêu tả về thành Lạc An là nơi phồn hoa giàu có như thể họ sinh sống ở đó vậy. Trong suy nghĩ của họ, mỗi viên gạch trong thành Lạc An tương đương với một khối vàng, mỗi giọt nước trong sông hồ tựa như rượu ngon, mỹ nữ mỗi người một vẻ nhưng đều nõn nà duyên dáng yêu kiều, tựa như chiếc bánh bao trắng mềm, tạo nên cảnh sắc mê người của đế đô.
Mà những người may mắn từng được tới Lạc An, đứng trước vẻ nguy nga ở cổng thành đều nôn nóng, chỉ hận không thể chắp cánh bay qua tường thành, để lập tức được chiêm ngưỡng vẻ nguy nga tráng lệ trong thành cho thỏa nỗi lòng.
Thế nhưng hôm nay, những người đứng xếp hàng ngoài thành vẻ mặt đều có chút bực bội, họ chỉ có thể xếp thành hàng dài ngoài cổng thành.
Nguyên nhân bởi vì gần đây, Đại Tề ký kết minh ước cùng các quốc gia lân cận. Nên các nước đều đưa các chư vương, hoàng tử, hoàng nữ tới đế đô Lạc An làm con tin để chứng tỏ lòng thành.
Cổng thành phía Tây bình thường đều được mở ra cho bách tính qua lại, nhưng hiện tại lại là nơi để tiếp đón sứ giả các nước.
Mỗi đoàn người muốn qua cổng thành, đều phải kiểm tra kỹ càng, chứng minh thân phận một cách nghiêm ngặt.
Khương Tú Nhuận thân là hoàng nữ Ba Quốc, tuy mới chỉ mười sáu tuổi, nhưng cũng không nông cạn như những người dân kia, nghĩ rằng khắp nơi trong thành Lạc An đều dát vàng.
Nếu chỉ đơn giản là đi du ngoạn, nàng cũng sẽ tràn đầy phấn khởi, muốn vén rèm xe nhìn ra ngoài đường phố nhộn nhịp một chút. Thế nhưng, hiện tại nàng ngồi yên trong xe ngựa, đôi mắt sáng như minh nguyệt nhuốm nên vẻ tuyệt vọng, chiếc khăn trong tay bị nàng giày vò đầy nếp nhăn. Cuối cùng, ca ca Khương Chi cảm thấy muội muội đã lâu không nói lời nào, liền tiến tới gần xe ngựa, lo lắng hỏi:
- Muội muội, có khát nước hay không? Chúng ta đã dùng hết nước rồi, chút nữa vào thành, ca ca sẽ tìm nước cho muội uống.
Khương Tú Nhuận vén màn cửa sổ xe, nhìn ca ca đang cưỡi ngựa bên ngoài. Huynh ấy chỉ lớn hơn nàng có một tuổi, đứng trong gió lạnh thấu xương, gương mặt bị gió thổi sưng đỏ, nàng liền lấy áo choàng của mình đưa ra ngoài, nhẹ nhàng nói:
- Muội không khát... Ca hãy mặc cái này vào đi, đừng để bản thân bị lạnh.
Khương Chi lại lắc đầu, không chịu nhận áo choàng trong tay muội muội, chỉ tung người xuống ngựa, đứng ở chỗ khuất gió, tiếp tục đợi xếp hàng vào thành.
Hiện tại đội ngũ xếp hàng vào thành rất dài, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cổng thành đen nhánh phía trước.
Khương Tú Nhuận cảm thấy, cổng thành Lạc An giống như dã thú mở ra răng nanh miệng rộng âm trầm đáng sợ.
Bởi vì trọng sinh sống lại một đời nên nàng biết, sau khi tiến vào cổng thành này, mình sẽ gặp phải những gì.
Chính dung nhan kinh diễm của nàng lại tội không thể tha thứ. Người thực sự cầm quyền ở Đại Tề - hoàng thái tử Phượng Ly Ngô ngay trên điện Kim Loan đã trực tiếp nói rằng nàng mang vẻ đẹp yêu diễm, chính là "Họa quốc yêu cơ", không thể ở bên quân vương được.
Những lời lẽ cay nghiệt, không hề nể nang, chẳng những vứt sạch thể diện của tiểu quốc Ba Quốc, mà còn đẩy nàng - một "chất nữ" vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Đoan Khánh đế trước lời nói của nhi tử, hoàn toàn không dám phản bác, chỉ có thể bỏ đi ý định nạp Khương Tú Nhuận vào cung làm phi. Không những vậy còn đẩy nàng vào hoán y cục, giặt y phục cho các quý nhân.
Hoán y cục là ngoại tư, nên thường xuyên có thị vệ nô bộc qua lại, nàng tuy thân là "chất nữ" Ba Quốc, nhưng có vẻ ngoài kiều diễm, liền lôi tới ong bướm, kẻ nào cũng muốn kéo nàng tới chỗ vắng vẻ để nhấm nháp hương vị vị hoàng nữ Ba Quốc xinh đẹp này.
May mà ca ca Khương Chi của nàng, cũng là "chất tử" trong chuyến đi này, mang đồ đi cầm cố, dùng tiền bạc mua chuộc được nội giám giúp đỡ nàng, mới miễn cho nàng bị những kẻ th.ô tục kia chà đạp.
Thế nhưng Ba quốc chỉ là một nước yếu, vốn cũng không được người ta coi trọng. Bản thân Khương Chi ở kinh thành Lạc An của cường quốc này cũng chỉ là hạng người vô danh, cho dù có lòng muốn giúp đỡ muội muội Khương Tú Nhuận, cũng lực bất tòng tâm.
Một năm sau, nàng cuối cùng cũng bị thủ hạ đắc lực của hoàng thái tử Phượng Ly Ngô là Tần Chiếu trong một đêm mưa gió cư,ỡng bức chiếm hữu, sau đó Tần Chiếu cảm thấy một đêm ân ái vẫn không đủ, cũng không để ý chủ tử nhà mình phán nàng là "Họa quốc yêu cơ", mạnh mẽ đưa nàng từ hoán y cục ra, nhưng ngại thân phận chất nữ của nàng, nên không thể đưa vào trong phủ, liền an trí cho nàng ở ngoại viện, trở thành ngoại thất không có danh phận của hắn.
Ca ca tức giận, ngăn cản xe ngựa Tần Chiếu, làm ầm lên, đòi Tần Chiếu thả muội muội của mình ra, lại bị Tần Chiếu đánh cho gãy xương sườn, ngất ở ven đường.
Sau đó Khương Tú Nhuận mới từ bỏ suy nghĩ tự sát, quỳ khóc cầu xin Tần Chiếu cứu ca ca của nàng, lúc đó Tần Chiếu mới sai người nâng Khương Chi đi chữa trị.
Mà phụ hoàng ở xa vạn dặm nghe nói nàng gặp chuyện như vậy, lại mừng rỡ như điên. Hai năm qua chẳng thèm quan tâm, nay lại tự mình ngự bút viết cho nàng một phong thư, khuyên nàng nhất định phải lợi dụng thật tốt quân cờ Tần Chiếu này, bản thân hắn là trọng thần Đại Tề, có thể lợi dụng hắn để mưu cầu phúc lợi cho Ba Quốc.
Nàng cũng thật sự là nghe lời, cảm thấy nếu như mình làm được, có lẽ phụ hoàng sẽ đưa ca ca về Ba quốc, khôi phục vinh hiển ngày trước cho huynh ấy, liền dùng son phấn che đi khóe mắt sưng đỏ, trấn an nội tâm đầy vết sẹo của mình.
Từ đó về sau, yêu cơ xuất thế, mị hoặc lòng người, mê hoặc Tần Chiếu khiến hắn tặng nàng tiền bạc, đưa nàng ra vào đủ các loại yến hội. Nhân mạch trong kinh thành mạnh vì gạo, bạo vì tiền, rộng vì giao tế, nên nàng càng lúc càng khéo léo đưa đẩy, trở nên giảo hoạt.
Hành vi của nàng liền ứng với câu nói " Họa quốc yêu cơ" của hoàng thái tử. Khương Tú Nhuận nàng ở thành Lạc An cũng dẫn tới một trận mưa gió máu tanh, trù tính ám toán, kéo dài thêm được một chút hơi tàn cho Ba Quốc vốn đã suy yếu.
Có lẽ là nàng quá mức rêu rao, thậm chí trong mấy yến hội linh đình cũng không biết thu liễm, đã rước lấy sự chú ý của hoàng thái tử mặt lạnh Phượng Ly Ngô. Ánh mắt kia rõ ràng mười phần bất thiện.
Một tiểu quốc suy nhược, làm sao có thể bởi vì nàng một nữ tử mà thay đổi quốc vận cơ chứ? Năm năm sau, Ba quốc cuối cùng cũng bị Lương quốc ngay bên cạnh thôn tính tiêu diệt. Ca ca Khương Chi vốn đã bị phụ hoàng quên lãng, đứng ở trên tường thành Đại Tề, hướng về phía cố quốc nhảy xuống, tuẫn táng theo đất nước diệt vong.
Ca ca nàng thật ngu muội!
Phụ hoàng nàng thì tốt rồi, ông ta thân mang áo bào trắng, dẫn theo binh tướng toàn thành quỳ xuống đầu hàng Lương quốc. Hơn bốn mươi tuổi lại còn nhận quốc quân Lương Quốc mới hơn hai mươi làm nghĩa phụ, quỳ xuống nguyện dâng đất nước làm nô, mặc cho vó ngựa của "nghĩa phụ" trẻ tuổi giày xéo non sông, hòng bảo toàn tính mệnh.
Mà Đại Tề thân là nước liên bang với Ba Quốc lại một mực khoanh tay đứng nhìn, cho tới tận khi Ba quốc bị hủy diệt, Lương quốc cũng vì chiến tranh mà quốc lực suy hao quá mức, mới công khai xuất binh chinh phạt Lương quốc.
Trước khi xuất chinh, Tần Chiếu đã cam đoan với nàng, nhất định sẽ chính tay giết chiết quốc quân Lương quốc, lấy đầu hắn tế ca ca của nàng. Nhưng hắn xuất chinh không lâu, thì chính thê Từ thị của Tần Chiếu tới cửa, trói nàng lại, lấy cớ yêu cơ hoành hành buộc đá dìm nàng xuống sông...
Lúc nàng sắp chết, Từ thị cũng sợ nàng sau khi chết oán khí quá nặng, quay lại tìm nàng ta, nên đã thổ lộ phong thanh, chỉ nói chớ nên trách nàng ta, muốn trách thì trách chính mình làm việc quá rêu rao, thân là chất nữ, lại không an giữ bổn phận, mưu toan quấy nhiễu chính sự Đại Tề, khiến cho người bên trên không vui...
Khi nàng mở mắt ra, cũng là lúc âm dương điên đảo, nàng trọng sinh vào thời khắc xui xẻo nhất. Nàng và ca ca cùng một mẫu thân, chính là tiên hoàng hậu Ba quốc Uyển thị vừa mới qua đời, sủng phi của phụ hoàng là Khương thị liền ngồi vào vị trí Hoàng hậu, sau đó lấy cớ dùng thành ý kết minh cùng cường quốc Đại Tề, đưa hai đứa con của Uyển thị đến Đại Tề làm chất tử, chất nữ.
Khương Tú Nhuận buồn vui đan xen. Vui chính là, thân nhân duy nhất của nàng, ca ca vẫn còn sống, vẫn khỏe mạnh bên ngoài xe ngựa; buồn chính là, một vài ngày nữa thôi, sau khi vào thành nộp quốc thư, bản thân bị dẫn lên điện Kim Loan, bị cái tên quỷ kiến sầu Phương Ly Ngô bình phẩm, nhận mọi sự nhục nhã, rồi bị đày tới Hoán y cục.
Sống lại một đời, Khương Tú Nhuận không muốn lại làm quân cờ của bất cứ ai, nhất là phụ vương đại nhân. Phụ vương kỳ thật cũng là kẻ có bản lĩnh. Đầu tiên hơn hai mươi năm trước, đoạt quyền soái vị của tiên đế Ba Quốc. Sau khi bị Lương Quốc xâm chiếm cũng có thể bỏ hết tự tôn, nhận địch làm cha. Thế cho nên, đời này mời phụ vương tự mình bảo trọng, tự mình ngăn cơn sóng dữ, cố gắng gìn giữ vinh hoa phú quý mà ông ta vốn cướp được đó!
Nàng đời này, chỉ muốn bảo về ca ca chu toàn, trong thời loạn thế an ổn sống qua ngày... Đáng tiếc, nàng trùng sinh quá muộn, từ trong kinh thành xuất phát, trên đường hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn. Vị mẫu hậu mới tâm tư xảo quyệt, phái huynh trưởng bà ta là Thân Ung hộ tống huynh muội họ tới Đại Tề. Vị quốc cữu này ngày phòng đêm phòng, không cho huynh muội họ cơ hội chạy trốn.
Đã trốn không thoát, thì việc vào thành chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nghĩ đến điều này, nàng quay người mở rương y phục, lấy ra một phong thư đóng dấu quốc ấn. Đời trước, Khương Tú Nhuận sống trong Lạc An nơi đủ người tụ hội, kết giao với tất cả mọi loại người. Cái khác không lắm tinh thông, nhưng thủ đoạn chỉnh sửa thư tín của nàng lại là nhất đẳng. Nhìn đồ vật trong tay, nàng rút con dao nhỏ trong rương ra, hơ nóng trên lò sưởi một lúc, đợi mặt dao nóng lên, nhanh chóng tách phần gắn liền của con dấu với lớp vải, con dấu liền bị gỡ xuống nguyên vẹn.
Khương Tú Nhuận cẩn thận đặt dấu phong thư sang một bên, mở quốc thư ra.
Nói đến phụ hoàng nàng, đăng cơ cũng được hai mươi năm phong quang. Trước khi soán vị đoạt ngôi, ông ta chính là một phu tử bậc đại phu nổi bật ở Ba quốc. Về sau cưới mẫu thân nàng là vương nữ Uyển thị của Ba quốc, mới nhảy lên trở thành phò mã Ba quốc. Sau đó ông ta mới có cơ hội mưu đồ soán vị, trở thành quốc quân Ba Quốc.
Bây giờ ông ta đã là đế, nhưng tài văn chương không suy giảm, những từ ngữ nịnh nọt viết ra vô cùng thuần thục, khiến người đọc rung động tâm can.
Kiếp trước Khương Tú Nhuận, mặc dù ở trên đại điện Đại Tề, đã nghe người ta cao giọng đọc bản quốc thư này, đã sớm lãnh hội được hết ngôn ngữ a dua nịnh hót của phụ hoàng, có thể khiến người ta xấu hổ tới mức muốn đi đầu thai, nhưng khi đọc lại lần nữa, nàng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thời gian cấp bách, đội ngũ vào thành đang chậm rãi tiến lên, rất nhanh sẽ tới đoàn sứ giả của Ba quốc nhập thành.
Nàng trong lòng nghĩ mình không có quốc ấn, không có cách nào tạo ra một bức quốc thư mới, nên chỉ còn một cách khác có thể thử một lần.
Khương Tú Nhuận nhanh chóng tìm được câu "Tiểu nữ Khương Tú Nhuận, tính tình ôn lương, dung mạo điệt lệ, nguyện bầu bạn bên thánh giá Tề đế, lo chuyện giường chiếu, chăm sóc đế vương, học hỏi lễ nghi thiên triều..."
Khương Tú Nhuận cố nén buồn nôn đọc lại một lần, xác định chỉ có chỗ này cần sửa chữa, liền lấy khung thêu ra, căng bức quốc thư bằng vải lụa lên khung thêu, dùng dao cẩn thận từng li từng tí gỡ hai chữ trong câu kia xuống. Bởi lụa làm quốc thư dùng chính là tơ tằm Ba quốc, vô cùng tinh tế mềm mại, dễ dàng thư hoạ, đồng thời bởi vì màu sắc ánh quang của tơ tằm, nên dù là hai khối vải khác nhau cũng không có sự khác biệt.
Nàng lấy từ trong rương tiến cống ra một thớt vải, mài mực nhuận bút, ngưng thần bắt chước chữ phụ hoàng viết hai chữ "Tử", "Hòa". Đợi mực khô, lại cắt hai chữ đó ra, cắt hết chỉ thừa chung quanh, thi triển khả năng thêu thùa của nàng, nhanh chóng vá lại. Không lâu sau đó, nàng đã thêu xong, không phải người trong nghề người, căn bản không nhìn ra quốc thư có dấu vết chỉnh sửa.
Trên bức thư từ chỗ muốn đưa nữ nhi hiến cho Tề vương, đã biến thành "Tiểu tử Khương Hòa Nhuận, tính tình ôn lương, dung mạo điệt lệ, nguyện bầu bạn bên thánh giá Tề đế, lo chuyện giường chiếu, chăm sóc đế vương, học hỏi lễ nghi thiên triều..."
Tú Nhuận trong lòng biết, hoàng đế Đại tề cũng không ưa nam phong, quốc thư kiểu này có thể khiến quốc quân Đại Tề buồn nôn tới mức bỏ mấy bữa ngự thiện mất.
Mặc dù đi một nước cờ hiểm, nhưng bây giờ cũng chỉ biện pháp này, hi vọng có thể làm cho mình cùng ca ca thay đổi được vận mệnh.
Nghĩ đến đây, nàng hít một hơi thật sâu, lấy bộ trường bào cùng phát quan của ca ca, nhanh chóng thay đổi y phục. Kiếp trước, khi ở kinh thành có theo Tần Chiếu ra ngoài đi săn, nàng cũng vận nam trang, khi mặc vào trang phục thợ săn, từng ngạc nhiên phát hiện mình nguyên bản vũ mị xinh đẹp, nhưng lúc mang nam trang lại thu liễm không ít, hơn nữa tay chân nàng dài, dáng người cao gầy, lại có vài phần thiếu niên anh tú yếu ớt.
Hiện tại, nàng mặc quần áo của ca ca, mặc dù chưa soi gương, cũng biết rõ bản thân có bộ dáng phong lưu phóng khoáng của thiếu niên.
Ở kiếp trước, có lẽ canh giờ vào thành không tốt, nên cuộc đời của nàng lận đận, gặp phải nhiều chuyện tủi nhục.
Lần này, trời xanh hiển linh, cho nàng trọng sinh, như vậy nàng liền thay đổi phương thức vào thành — lấy thân phận vương tử Ba quốc, tiến vào đế đô đầy sài lang này!