Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Chương 23: Anh thắng rồi, là anh đó!
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Ngay lập tức, cô gái lúc trước ngã sõng soài trong nhà vệ sinh lên giọng giễu cợt đánh giá, "Đây là thêu cái gì vậy, dọa người chết đi được."
"Im lặng."
Từng giám khảo của cuộc thi được mời lên, Tống Tương Niệm thay Hạ Chấp Ngộ toát mồ hôi hột.
Kể cả hắn có thêu hoa trên gấm, tô rồng điểm phượng, thì một ngày ngắn ngủi cũng không thể thêu xong một tác phẩm như vậy, cô sợ là phần thắng không lớn.
Các giám khảo xem xét đánh giá từng bức một, không chỉ phải xem bố cục, giá trị nghệ thuật, mà còn phải xem châm pháp và phối chỉ.
Tác phẩm của Hạ Chấp Ngộ rất đơn giản, 13 đóa hoa máu uốn lượn sau lưng áo, kinh diễm mà bi thương.
Tống Tương Niệm ngồi xa, cô chăm chú nhìn lại, giờ mới nhận ra hình dạng của mỗi đóa hoa máu đều không giống nhau, màu sắc đậm nhạt cũng không giống.
Mấy người giám khảo đứng trước bức thêu của Hạ Chấp Ngộ, một người trong số đó cầm nó lên, bàn tay chợt run rẩy.
Tống Tương Niệm cũng tưởng mình hoa mắt rồi, cô nhìn thấy mỗi đóa hoa máu giống như là từ một giọt máu rơi xuống, bắn tung tóe trên mặt vải, trên cùng lại có mấy giọt như đã khô lại, hiện lên màu đỏ sẫm, từng giọt từng giọt, khắp nơi đều là máu không ngừng nhỏ xuống.
Hai vị giám khảo quay đầu nhìn nhau, đang bàn luận gì đó.
Cô gái ngồi sau lưng Tống Tương Niệm đứng ngồi không yên, "Loại tác phẩm như thế này cũng dám mang ra so tài, đúng là thêu bừa cho xong, người ngoài nhìn thấy không bị hù chết mới lạ."
Giám khảo cầm lấy mic trong tay MC, "Xin hỏi tên của bức thêu này là gì?"
Hạ Chấp Ngộ bóp tay mình một cái thật mạnh, khuôn mặt bình tĩnh đáp: "Họa."
(*) họa trong đại họa, không phải họa vẽ
"Tôi lấy ví dụ nhé, nếu mọi người đến trung tâm thương mại mua quần áo.
Giữa một chiếc áo có hình thêu đẹp đẽ và một chiếc áo như bị dính máu trên đó, mọi người sẽ mua chiếc áo máu me kia sao? Không sợ dính vận xui sao?"
Khán giả phía dưới nhao nhao phụ họa, "Đúng đó, thứ này nhìn đã thấy khó chịu."
"Gan tôi nhỏ lắm, thật sự không dám nhìn luôn ấy."
"Mau đưa nó vào trong đi.
.
.
.
.
."
Bên tai Hạ Chấp Ngộ ồn ào không dứt, đúng lúc này Tống Tương Niệm đứng lên.
Cô lên tiếng, giọng nói như nước suối trong trẻo đi vào lòng người, dùng một câu đè xuống toàn bộ âm thanh nghị luận đánh giá.
"Tôi khi còn nhỏ từng mơ ước rất lớn lao, hi vọng thế giới hòa bình, sau này trưởng thành mới nhận ra, những tăm tối hóa ra xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Không ai thích nó, nhưng nó lại ở trong từng góc khuất mà ánh sáng không chiếu tới vẫn luôn tồn tại.
Một người nghệ nhân thêu hướng tới "mỹ", bởi nghệ thuật chính là đẹp đẽ, nhưng còn có "chân", chính là hiện thực."
Hạ Chấp Ngộ biết cô gái này đang nói giúp hắn, cô hiện tại giống như một dũng sĩ liều mình xông lên, "Đặc điểm của kỹ thuật thêu Tô Châu là sự tinh tế và châm pháp phong phú.
Giám khảo được mời tới cuộc thi đều là những nhân vật lão làng có kinh nghiệm, vậy mà các người lại vọng tưởng dùng ngôn luận, tước đoạt mọi quyền lợi thẩm định rồi trực tiếp tuyên cho nó án tử hình."
Sắc mặt cô gái kia thật không dễ nhìn, "Không lẽ nói một câu cũng không được?"
"Nếu là thật thì cuộc thi này khiến tôi phải nghi ngờ đã có người tự cảm thấy kỹ thuật thêu không đủ tinh xảo, muốn chơi một kiểu đa dạng khác?"
"Cô!!!"
Cố Lập Hành quét mắt một cái về phía này, cô ta lập tức khựng lại, ngoan ngoãn ngậm miệng.Việc tốt không thấy bại sự có thừa!
Cố Lập Hành nhìn Tống Tương Niệm, thấy cô đã ngồi về vị trí, sắc mặt bình thản như thường.Các giám khảo tranh luận sôi nổi, Hạ Chấp Ngộ đi đến bên cạnh Tống Tương Niệm, "Đi."
"Đi đâu cơ?"
"Đưa cô đi ăn."
Đằng nào ở lại đây cũng là chờ.
Đường dành cho người đi bộ bên ngoài đông nghịt người, bên đường có một cửa hàng Hoàng Thiên Nguyên, Hạ Chấp Ngộ mua cho cô hai chiếc bánh hải đường.
"Lót bụng."
"Đây là cái gì?"
"Chưa ăn bao giờ sao?"
Tống Tương Niệm cắn một miếng, lắc đầu.
Hai người phụ nữ kia đúng là theo Cố Lập Hành tới, hiện tại đứng bên ngoài, rõ ràng là nuốt không trôi nhục nhã vừa rồi.
"Tôi phải nghĩ cách khiến hắn lập tức cút khỏi đây."
"Cậu nghĩ nhiều quá thôi, anh ta không xứng làm đối thủ của Cố Lập Hành."
"Cậu chưa từng nghe qua hai chữ ngộ nhỡ à?"
Người đi cùng còn muốn nói gì đó, đã thấy cô ta chuyển tầm mắt sang một nhóm trẻ con đang đá bóng.
Mắt cô ta lóe lên, đi nhanh tới, "Các bạn nhỏ, tới đây, giúp chị gái một chuyện được không?"
Cô ta rút tờ một trăm tệ từ trong túi xách ra, đưa cho đứa nhỏ lớn nhất trong đó, "Làm xong sẽ có thêm thưởng."
Tống Tương Niệm ăn xong hai miếng bánh ngọt, đã hơi ngang bụng, "Chúng ta mau về thôi, chắc là có kết quả rồi đấy."
"Nếu cuối cùng giải gì cũng không được, cô có thất vọng không?"
Bước chân của Tống Tương Niệm hơi chậm lại, cô quay sang nhìn Hạ Chấp Ngộ rồi cười tươi rói, "Vậy tôi đành tự mình bỏ tiền, tặng cho tiểu Hạ tiên sinh một cái cúp rồi."
Hạ Chấp Ngộ phì cười, vừa đi được hai bước, vạt áo đã bị túm lấy.
Hắn quay đầu lại nhìn, thấy một nhóm mấy đứa nhỏ, đứa trẻ đi đầu lớn nhất cũng chỉ khoảng mười hai mười ba.
"Không dám gặp người nên phải đeo mặt nạ này, nhanh nhanh cút về đi."
Đáy mắt Hạ Chấp Ngộ xẹt qua lạnh lẽo, hắn nhìn xuống đôi tay nhỏ kia.
"Thả ra."
Đám trẻ đi cùng nhao nhao hùa theo, còn hát cả một bài đồng dao, "Nhanh chút nhanh chút cút về nhà."
Hạ Chấp Ngộ mím môi, hàm dưới căng ra.
Hắn không thích bị người ngoài chỉ trỏ, không muốn bị xem như kẻ khác loài.
Tống Tương Niệm nhìn hắn dần không giữ được bình tĩnh, nhanh chóng tiến lên, "Bọn chúng vẫn chỉ là mấy đứa trẻ, để tôi đi."
Tống Tương Niệm hơi cúi người, "Thả tay ra trước được không nào?"
Đám trẻ không để ý cô, tiếp tục lặp đi lặp lại câu đồng dao kia.
Hạ Chấp Ngộ cúi đầu nhìn Tống Tương Niệm đưa lưng chắn trước mặt mình, không cần nhìn cũng biết dáng vẻ của cô luôn là mềm mại dịu dàng như vậy.
Hạ Chấp Ngộ cầm cánh tay cô.
"Chúng ta đi."
Nhưng đứa nhỏ kia túm chặt vạt áo hắn không chịu buông.
Hạ Chấp Ngộ cố gắng đè xuống ngọn lửa trong lòng, "Thả tay!"
Tống Tương Niệm quay sang, mỉm cười tươi tắn, "Đừng tức giận mà, đều là mấy đứa nhỏ, phải nhẹ nhàng nói chuyện mới được."
Sau đó một lần nữa quay đầu, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.
Đôi mắt đen láy xinh đẹp của Tống Tương Niệm chợt sắc như dao, mà thằng nhóc cầm đầu chỉ mới bị cô dùng ánh mắt đó nhìn một giây, đã lập tức run như cầy sấy, tay thoáng buông lỏng, mấy đứa nhỏ hơn đi cùng thấy thế cũng không nhịn được lùi lại một bước.
Giọng nói của Tống Tương Niệm vẫn giữ nguyên ngọt ngào mà trong trẻo, "Tiểu Hạ tiên sinh, anh vào trước chờ tôi nhé."
Tiếng bước chân của Hạ Chấp Ngộ xa dần, một lát sau cô cũng thong thả đứng dậy, tựa như nhân vật phản diện hắc vu bà trong một câu chuyện cổ tích.
Mà mấy đứa nhỏ thì như bị ma đuổi chạy tán loạn, đến bên cạnh cô gái kia lập tức mách với cô ta, "Chị gái ấy quá đáng sợ, cứ như muốn ăn thịt người ấy!"
Đều là đàn ông, đều là những tuyển thủ mạnh nhất được lựa chọn đưa tới đại diện tham chiến, dĩ nhiên sẽ không có ai muốn trắng tay ra về.
Rất nhanh, MC đã tuyên bố đến giải bạc, gọi tên Cố Lập Hành.
Anh ta không giấu được thất vọng trong đáy mắt, vô cùng không tình nguyện đứng dậy.
Cuối cùng cũng đến chiếc cúp dành cho giải thưởng vinh dự nhất, Tống Tương Niệm hồi hộp siết chặt tay, nghe thấy tên của Hạ Chấp Ngộ, cô kích động đến mức nhào sang ôm chặt người đàn ông ngồi cạnh.
"Tiểu Hạ tiên sinh, là anh, là anh đó!"
Trong lời nói của Hạ Chấp Ngộ cũng thấp thoáng vui mừng, "Tôi nghe thấy rồi."
Cô khi đó gần như là không suy nghĩ được gì, cứ như vậy mà nhào tới ôm hắn.
MC đứng trên sân khấu lên tiếng thúc giục, Hạ Chấp Ngộ ngược lại không hề vội, còn muốn ôm lại cô.
***
88: Bởi vì có vài tỷ muội donate giấu tên, mà chương nào cũng note Tặng một tỷ muội bạn đẹp giấu tên nghe nó kỳ kỳ.
Dị nên Bát gom vào tặng liền 10 chương thế này kkk.
Tóm lại là, chúc mọi người đọc chương mới vui vẻ.
Cám ơn tình yêu của mọi người dành cho Bát, cám ơn tất cả những tỷ muội bạn đẹp đã donate cho Bát, yêu thương yêu thương
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Ngay lập tức, cô gái lúc trước ngã sõng soài trong nhà vệ sinh lên giọng giễu cợt đánh giá, "Đây là thêu cái gì vậy, dọa người chết đi được."
"Im lặng."
Từng giám khảo của cuộc thi được mời lên, Tống Tương Niệm thay Hạ Chấp Ngộ toát mồ hôi hột.
Kể cả hắn có thêu hoa trên gấm, tô rồng điểm phượng, thì một ngày ngắn ngủi cũng không thể thêu xong một tác phẩm như vậy, cô sợ là phần thắng không lớn.
Các giám khảo xem xét đánh giá từng bức một, không chỉ phải xem bố cục, giá trị nghệ thuật, mà còn phải xem châm pháp và phối chỉ.
Tác phẩm của Hạ Chấp Ngộ rất đơn giản, 13 đóa hoa máu uốn lượn sau lưng áo, kinh diễm mà bi thương.
Tống Tương Niệm ngồi xa, cô chăm chú nhìn lại, giờ mới nhận ra hình dạng của mỗi đóa hoa máu đều không giống nhau, màu sắc đậm nhạt cũng không giống.
Mấy người giám khảo đứng trước bức thêu của Hạ Chấp Ngộ, một người trong số đó cầm nó lên, bàn tay chợt run rẩy.
Tống Tương Niệm cũng tưởng mình hoa mắt rồi, cô nhìn thấy mỗi đóa hoa máu giống như là từ một giọt máu rơi xuống, bắn tung tóe trên mặt vải, trên cùng lại có mấy giọt như đã khô lại, hiện lên màu đỏ sẫm, từng giọt từng giọt, khắp nơi đều là máu không ngừng nhỏ xuống.
Hai vị giám khảo quay đầu nhìn nhau, đang bàn luận gì đó.
Cô gái ngồi sau lưng Tống Tương Niệm đứng ngồi không yên, "Loại tác phẩm như thế này cũng dám mang ra so tài, đúng là thêu bừa cho xong, người ngoài nhìn thấy không bị hù chết mới lạ."
Giám khảo cầm lấy mic trong tay MC, "Xin hỏi tên của bức thêu này là gì?"
Hạ Chấp Ngộ bóp tay mình một cái thật mạnh, khuôn mặt bình tĩnh đáp: "Họa."
(*) họa trong đại họa, không phải họa vẽ
"Tôi lấy ví dụ nhé, nếu mọi người đến trung tâm thương mại mua quần áo.
Giữa một chiếc áo có hình thêu đẹp đẽ và một chiếc áo như bị dính máu trên đó, mọi người sẽ mua chiếc áo máu me kia sao? Không sợ dính vận xui sao?"
Khán giả phía dưới nhao nhao phụ họa, "Đúng đó, thứ này nhìn đã thấy khó chịu."
"Gan tôi nhỏ lắm, thật sự không dám nhìn luôn ấy."
"Mau đưa nó vào trong đi.
.
.
.
.
."
Bên tai Hạ Chấp Ngộ ồn ào không dứt, đúng lúc này Tống Tương Niệm đứng lên.
Cô lên tiếng, giọng nói như nước suối trong trẻo đi vào lòng người, dùng một câu đè xuống toàn bộ âm thanh nghị luận đánh giá.
"Tôi khi còn nhỏ từng mơ ước rất lớn lao, hi vọng thế giới hòa bình, sau này trưởng thành mới nhận ra, những tăm tối hóa ra xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Không ai thích nó, nhưng nó lại ở trong từng góc khuất mà ánh sáng không chiếu tới vẫn luôn tồn tại.
Một người nghệ nhân thêu hướng tới "mỹ", bởi nghệ thuật chính là đẹp đẽ, nhưng còn có "chân", chính là hiện thực."
Hạ Chấp Ngộ biết cô gái này đang nói giúp hắn, cô hiện tại giống như một dũng sĩ liều mình xông lên, "Đặc điểm của kỹ thuật thêu Tô Châu là sự tinh tế và châm pháp phong phú.
Giám khảo được mời tới cuộc thi đều là những nhân vật lão làng có kinh nghiệm, vậy mà các người lại vọng tưởng dùng ngôn luận, tước đoạt mọi quyền lợi thẩm định rồi trực tiếp tuyên cho nó án tử hình."
Sắc mặt cô gái kia thật không dễ nhìn, "Không lẽ nói một câu cũng không được?"
"Nếu là thật thì cuộc thi này khiến tôi phải nghi ngờ đã có người tự cảm thấy kỹ thuật thêu không đủ tinh xảo, muốn chơi một kiểu đa dạng khác?"
"Cô!!!"
Cố Lập Hành quét mắt một cái về phía này, cô ta lập tức khựng lại, ngoan ngoãn ngậm miệng.Việc tốt không thấy bại sự có thừa!
Cố Lập Hành nhìn Tống Tương Niệm, thấy cô đã ngồi về vị trí, sắc mặt bình thản như thường.Các giám khảo tranh luận sôi nổi, Hạ Chấp Ngộ đi đến bên cạnh Tống Tương Niệm, "Đi."
"Đi đâu cơ?"
"Đưa cô đi ăn."
Đằng nào ở lại đây cũng là chờ.
Đường dành cho người đi bộ bên ngoài đông nghịt người, bên đường có một cửa hàng Hoàng Thiên Nguyên, Hạ Chấp Ngộ mua cho cô hai chiếc bánh hải đường.
"Lót bụng."
"Đây là cái gì?"
"Chưa ăn bao giờ sao?"
Tống Tương Niệm cắn một miếng, lắc đầu.
Hai người phụ nữ kia đúng là theo Cố Lập Hành tới, hiện tại đứng bên ngoài, rõ ràng là nuốt không trôi nhục nhã vừa rồi.
"Tôi phải nghĩ cách khiến hắn lập tức cút khỏi đây."
"Cậu nghĩ nhiều quá thôi, anh ta không xứng làm đối thủ của Cố Lập Hành."
"Cậu chưa từng nghe qua hai chữ ngộ nhỡ à?"
Người đi cùng còn muốn nói gì đó, đã thấy cô ta chuyển tầm mắt sang một nhóm trẻ con đang đá bóng.
Mắt cô ta lóe lên, đi nhanh tới, "Các bạn nhỏ, tới đây, giúp chị gái một chuyện được không?"
Cô ta rút tờ một trăm tệ từ trong túi xách ra, đưa cho đứa nhỏ lớn nhất trong đó, "Làm xong sẽ có thêm thưởng."
Tống Tương Niệm ăn xong hai miếng bánh ngọt, đã hơi ngang bụng, "Chúng ta mau về thôi, chắc là có kết quả rồi đấy."
"Nếu cuối cùng giải gì cũng không được, cô có thất vọng không?"
Bước chân của Tống Tương Niệm hơi chậm lại, cô quay sang nhìn Hạ Chấp Ngộ rồi cười tươi rói, "Vậy tôi đành tự mình bỏ tiền, tặng cho tiểu Hạ tiên sinh một cái cúp rồi."
Hạ Chấp Ngộ phì cười, vừa đi được hai bước, vạt áo đã bị túm lấy.
Hắn quay đầu lại nhìn, thấy một nhóm mấy đứa nhỏ, đứa trẻ đi đầu lớn nhất cũng chỉ khoảng mười hai mười ba.
"Không dám gặp người nên phải đeo mặt nạ này, nhanh nhanh cút về đi."
Đáy mắt Hạ Chấp Ngộ xẹt qua lạnh lẽo, hắn nhìn xuống đôi tay nhỏ kia.
"Thả ra."
Đám trẻ đi cùng nhao nhao hùa theo, còn hát cả một bài đồng dao, "Nhanh chút nhanh chút cút về nhà."
Hạ Chấp Ngộ mím môi, hàm dưới căng ra.
Hắn không thích bị người ngoài chỉ trỏ, không muốn bị xem như kẻ khác loài.
Tống Tương Niệm nhìn hắn dần không giữ được bình tĩnh, nhanh chóng tiến lên, "Bọn chúng vẫn chỉ là mấy đứa trẻ, để tôi đi."
Tống Tương Niệm hơi cúi người, "Thả tay ra trước được không nào?"
Đám trẻ không để ý cô, tiếp tục lặp đi lặp lại câu đồng dao kia.
Hạ Chấp Ngộ cúi đầu nhìn Tống Tương Niệm đưa lưng chắn trước mặt mình, không cần nhìn cũng biết dáng vẻ của cô luôn là mềm mại dịu dàng như vậy.
Hạ Chấp Ngộ cầm cánh tay cô.
"Chúng ta đi."
Nhưng đứa nhỏ kia túm chặt vạt áo hắn không chịu buông.
Hạ Chấp Ngộ cố gắng đè xuống ngọn lửa trong lòng, "Thả tay!"
Tống Tương Niệm quay sang, mỉm cười tươi tắn, "Đừng tức giận mà, đều là mấy đứa nhỏ, phải nhẹ nhàng nói chuyện mới được."
Sau đó một lần nữa quay đầu, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.
Đôi mắt đen láy xinh đẹp của Tống Tương Niệm chợt sắc như dao, mà thằng nhóc cầm đầu chỉ mới bị cô dùng ánh mắt đó nhìn một giây, đã lập tức run như cầy sấy, tay thoáng buông lỏng, mấy đứa nhỏ hơn đi cùng thấy thế cũng không nhịn được lùi lại một bước.
Giọng nói của Tống Tương Niệm vẫn giữ nguyên ngọt ngào mà trong trẻo, "Tiểu Hạ tiên sinh, anh vào trước chờ tôi nhé."
Tiếng bước chân của Hạ Chấp Ngộ xa dần, một lát sau cô cũng thong thả đứng dậy, tựa như nhân vật phản diện hắc vu bà trong một câu chuyện cổ tích.
Mà mấy đứa nhỏ thì như bị ma đuổi chạy tán loạn, đến bên cạnh cô gái kia lập tức mách với cô ta, "Chị gái ấy quá đáng sợ, cứ như muốn ăn thịt người ấy!"
Đều là đàn ông, đều là những tuyển thủ mạnh nhất được lựa chọn đưa tới đại diện tham chiến, dĩ nhiên sẽ không có ai muốn trắng tay ra về.
Rất nhanh, MC đã tuyên bố đến giải bạc, gọi tên Cố Lập Hành.
Anh ta không giấu được thất vọng trong đáy mắt, vô cùng không tình nguyện đứng dậy.
Cuối cùng cũng đến chiếc cúp dành cho giải thưởng vinh dự nhất, Tống Tương Niệm hồi hộp siết chặt tay, nghe thấy tên của Hạ Chấp Ngộ, cô kích động đến mức nhào sang ôm chặt người đàn ông ngồi cạnh.
"Tiểu Hạ tiên sinh, là anh, là anh đó!"
Trong lời nói của Hạ Chấp Ngộ cũng thấp thoáng vui mừng, "Tôi nghe thấy rồi."
Cô khi đó gần như là không suy nghĩ được gì, cứ như vậy mà nhào tới ôm hắn.
MC đứng trên sân khấu lên tiếng thúc giục, Hạ Chấp Ngộ ngược lại không hề vội, còn muốn ôm lại cô.
***
88: Bởi vì có vài tỷ muội donate giấu tên, mà chương nào cũng note Tặng một tỷ muội bạn đẹp giấu tên nghe nó kỳ kỳ.
Dị nên Bát gom vào tặng liền 10 chương thế này kkk.
Tóm lại là, chúc mọi người đọc chương mới vui vẻ.
Cám ơn tình yêu của mọi người dành cho Bát, cám ơn tất cả những tỷ muội bạn đẹp đã donate cho Bát, yêu thương yêu thương