-
Phần XII
À, không…
Còn cả Tề Vũ và một vài sinh viên đang đặt câu hỏi cho anh ấy nữa.
Giờ nên đi thẳng về?
Hay là đợi Tề Vũ cùng đi?
Tôi loay hoay một hồi rồi quyết định rút lui trong âm thầm.
Ai ngờ mới lọ mọ đến của lớp thì…
“Ngôn Ngôn.”
Tôi quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Tề Vũ và những sinh viên kia.
“Chờ tôi.”
Chờ anh?!!!
Nhìn ánh mắt tò mò của các bạn, tôi biết những ngày tháng sau này có vẻ sẽ náo nhiệt lắm đây.
“Hôm nay đến đây thôi, nếu có gì thắc mắc hãy gửi WeChat cho tôi.”
“Vâng, bọn em chào thầy ạ!”
Tề Vũ bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Một vài đồng chí đã ra khỏi lớp nhưng ánh mắt hóng hớt vẫn hướng về tôi.
Bắt đầu rồi đấy…
Lại bắt đầu bật chế độ ăn dưa rồi đấy
Cuối cùng Tề Vũ cũng thu dọn xong.
“Đi thôi.”
Anh đã bước hai bước rồi mà thấy tôi không nhúc nhích.
Liền quay lại nhìn tôi đầy thắc mắc.
“Sao vậy?”
“Em… không đi được. Chân run…”
Tôi cảm thấy mình như sắp khóc đến nơi.
Tề Vũ sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên cười lớn.
Người đàn ông này đúng là có nụ cười trời phú.
Không được! Nhan Ngôn Ngôn tỉnh táo lên, không được để sắc đẹp cám dỗ!
“Không thì chúng ta nói chuyện ở đây luôn vậy?”
“Em…thực sự xin lỗi, đàn anh. Em không hề biết anh trai Bắc Đại là anh, nếu không em nhất định không dùng lời lẽ uất hận như vậy.”
Tôi nhớ lại mình đã phàn nàn về Tề Vũ với anh trai Bắc Đại không biết bao nhiêu lần.
Nhưng đâu có hay người được tôi than thở và nhân vật chính mà tôi phàn nàn lại cùng một người, không những vậy còn đang đứng trước mặt tôi.
Tất nhiên… đó không phải vấn đề lớn nhất.
Vấn đề ở đây là: Tôi đã lấy avatar của Tề Vũ và nói với anh rằng đó là bạn trai của tôi. =)))
Hồi tưởng lại cách tôi nghênh ngang tuyên bố về bạn trai của mình và cảnh tượng Tề Vũ cố gắng nhịn cười, tôi cảm thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc nữa rồi.
“Đừng trừ điểm của em…”
Tôi nhỏ giọng cầu xin.
Tề Vũ nhướng mày, dáng vẻ ranh ma khác hẳn với sự lạnh lùng và cao lãnh thường ngày.
Cuối cùng tôi cũng thấy được hình bóng của anh trai Bắc Đại trong anh.
Một lát sau, Tề Vũ vẫn không nói gì.
Tôi đành tiếp tục thanh minh:
“Anh, anh không thể trách em. Nếu như anh nói với em sớm hơn rằng anh là anh trai Bắc Đại thì chuyện đã không như thế này.”
“Không như thế này?”
Tề Vũ vừa mới mở lời đã làm chủ được cuộc hội thoại.
Hai chân tôi bủn rủn.
“Anh tha lỗi cho em đi mà…”
“Đứng lên.”
Tề Vũ đã kịp giữ tôi lại trước khi tôi quỳ xuống.
Tôi rưng rưng nước mắt nhìn anh.
Anh cũng dở khóc dở cười nhìn tôi.
“Không phải em muốn mời tôi đi ăn hay sao?”
16.
Cuộc gặp gỡ với anh trai Bắc Đại không vui như tôi tưởng tượng mà còn khá căng thẳng.
Nguyên cả bữa ăn, Tề Vũ trầm lặng và yên tĩnh như thường lệ.
Trái lại, tôi thì nhấp nhổm không yên như người ngồi trên bếp than.
Nhân lúc anh không để ý, tôi lén lút lấy điện thoại ra nhanh nhẹn lên Baidu gõ:
[Phải làm sao khi đối tượng hẹn hò qua mạng lại là giáo viên của bạn?]
Có một bình luận được nhiều lượt tương tác nhất bên dưới.
[Mạn phép hỏi cô nương câu này. Có phải cô nương đến nhầm chỗ rồi không?]
Tôi: “...”
Dẹp đi
Khi tôi ngước lên, tôi thấy Tề Vũ đang nhìn mình.
Chỉ trong giây lát, mặt tôi nóng bừng.
“Sao… sao vậy ạ?”
“Em ăn xong chưa?”
“Em xong rồi ạ.”
“Vậy chúng ta về thôi.”
Tôi và Tề Vũ thanh toán và rời khỏi đó.