Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 259: Nguyễn Manh Manh Có Phải Là Em Thích Tôi Không
"Em..." Mắt đen láy to như hạt châu của Nguyễn Manh Manh quẹo trái quẹo phải.
Cô nhất định phải tìm một lý do giải thích...
Nhưng, cô thật sự không biết dưới tình huống như vậy, cô còn có thể tìm ra tới lý do gì.
Khuôn mặt nhỏ bé đã sớm bởi vì bị bắt lúng túng và ngượng ngùng, mà thiêu đến đỏ chót.
Cố tình, Lệ Quân Ngự còn ép cô tới gắt gao.
Không chỉ không có một chút nào thư giãn, cặp mắt tối tăm ở trong phòng ngủ sáng đến đáng sợ, còn không hề chớp mắt chăm chú vào trên mặt cô.
Không có bất kỳ khe hở nào để chạy trốn, thậm chí, ngay cả tránh đi tầm mắt cũng không làm được.
Anh cứ như vậy đưa hai tay nhỏ bé của cô để ở trên đầu.
Ở dưới ánh mắt sáng quắc của Lệ Quân Ngự, Nguyễn Manh Manh chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn thỏa hiệp.
Cô mắc cỡ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Em...!Em không có ý tứ gì khác, em...!me chỉ là muốn...!Muốn hôn anh một cái..."
Tiếng nói so với con muỗi còn nhỏ bé hơn, rụt rụt rè rè.
Nguyễn Manh Manh thật sự cảm thấy mất mặt chết rồi.
Có thể tại chỗ bị bắt được, cô dù cho muốn phủ nhận cũng phủ nhận không được.
"Hôn một cái, chỉ là như vậy, hả?" Tiếng nói của người đàn ông, từ tính lười biếng.
Nguyễn Manh Manh gật đầu, không dám nhìn vào hai con mắt thâm thúy của Lệ Quân Ngự: "Đương, đương nhiên..."
"Nhưng từ khi em tiến vào, không chỉ hôn một cái, cũng không chỉ đơn giản như "hôn một cái" vậy...!Em vừa nãy, còn chủ động cạy anh ra..."
"Anh anh anh, anh đừng nói...!Em biết là em không đúng, nhưng...!Em, em thật sự không phải..."
"Anh biết.
Em thật sự không phải chỉ muốn hôn một cái đơn giản như vậy." Lệ Quân Ngự đột nhiên tiếp nhận câu chuyện.
Anh nhìn chằm chằm vào thiếu nữ bị anh đè ở dưới thân, cặp mắt thâm thúy đen láy kia, lóe ra ánh sáng mờ: "Nguyễn Manh Manh, em thừa nhận đi, có phải là em thích anh không?"
"Em, em thích anh? !" Nguyễn Manh Manh bị Lệ Quân Ngự nói, chấn động đến mức trợn mắt há mồm.
Mắt hạnh đẹp đẽ trợn tròn lên, sửng sốt một hồi lâu, mới tìm về giọng của chính mình.
"Ai nói em thích anh...!Em thừa nhận, em muốn hôn anh, hơn nữa không chỉ muốn hôn một cái.
Nhưng, nhưng cái kia không phải là bởi vì em thích, chỉ là bởi vì...!Bởi vì..."
Tốc độ tim đập cơ hồ mất thăng bằng.
Lúc Nguyễn Manh Manh há mồm giải thích, bên tai tất cả đều là thanh âm "thịch thịch thịch thịch" kinh hoàng của trái tim.
Giờ phút này, đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng.
Cô chỉ có thể bản năng nhấc mắt nhìn về phía Lệ Quân Ngự, nhìn hai con mắt thâm trầm sâu thẳm của anh, chỉ cảm thấy trong não thiếu dưỡng khí càng thêm rõ ràng.
"Chỉ là bởi vì cái gì?" Lệ Quân Ngự nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, bình tĩnh.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại của thiếu nữ, từ ửng đỏ biến thành đỏ tươi, lại từ đỏ tươi biến thành đỏ sẫm.
Lại như loại son phấn tốt nhất, từng chút từng chút ở trên da thịt trắng loáng hoàn mỹ của cô nhiễm ra.
Nhìn đỏ ửng từ hai gò má một đường nhiễm đến tai, cổ, xương quai xanh.
Mắt u lạnh của người đàn ông càng thêm thâm trầm, bốc cháy lên ánh lửa ngột ngạt.
Nguyễn Manh Manh bị ánh mắt như thế, nhìn tới mức chân đều mềm nhũn.
Cô theo bản năng đáp lại: "Chỉ là bởi vì...!Bởi vì..."
Đến loại thời điểm như thế này, không thể không nói lời nói thật.
Nguyễn Manh Manh không có cách nào giải thích, thông suốt hạ quyết định.
Cô nâng lên mắt hạnh đầy ánh nước, dũng cảm nhìn thẳng về Lệ Quân Ngự: "Chỉ là bởi vì, em cần nụ hôn của anh.
Không có nụ hôn của anh, thi tháng hôm nay sẽ thi rớt.
Vì vậy em..."
"Vì vậy, em chính là thích anh." Người đàn ông cong môi, bên trong tiếng nói trầm thấp khàn khàn lộ ra một cổ cưng chiều nhàn nhạt.
Cô, cô thích anh lúc nào...!! ! !
Nguyễn Manh Manh quả thực vì năng lực phân tích của Lệ Quân Ngự thuyết phục.
Nhưng, cô không kịp tiếp tục giải thích, cái cằm khéo léo đã bị Lệ Quân Ngự giơ tay nắm.
"Thì ra, đây chính là lý do mà em đối nghịch với anh, không muốn gọi là "anh cả".
Vật nhỏ, tuy rằng anh vẫn không có dự định hẹn hò, nhưng nếu như em cần anh hôn tiếp sức cổ vũ, mới có thể thi được thành tích tốt..."
Nói đến đây, Lệ Quân Ngự đột nhiên cúi người xuống dưới, ở trên bờ môi yếu ớt của Nguyễn Manh Manh cắn một cái.
Sau đó, Nguyễn Manh Manh nghe được tiếng nói từ tính đến tột cùng của người đàn ông vang lên ở bên tai: "Vậy anh, cũng chỉ có thể miễn cưỡng phối hợp một chút."
Nói xong, thân thể to lớn của Lệ Quân Ngự liền bao phủ lên, đem Nguyễn Manh Manh sững sờ từ lâu, triệt triệt để để đè ở dưới thân..
Cô nhất định phải tìm một lý do giải thích...
Nhưng, cô thật sự không biết dưới tình huống như vậy, cô còn có thể tìm ra tới lý do gì.
Khuôn mặt nhỏ bé đã sớm bởi vì bị bắt lúng túng và ngượng ngùng, mà thiêu đến đỏ chót.
Cố tình, Lệ Quân Ngự còn ép cô tới gắt gao.
Không chỉ không có một chút nào thư giãn, cặp mắt tối tăm ở trong phòng ngủ sáng đến đáng sợ, còn không hề chớp mắt chăm chú vào trên mặt cô.
Không có bất kỳ khe hở nào để chạy trốn, thậm chí, ngay cả tránh đi tầm mắt cũng không làm được.
Anh cứ như vậy đưa hai tay nhỏ bé của cô để ở trên đầu.
Ở dưới ánh mắt sáng quắc của Lệ Quân Ngự, Nguyễn Manh Manh chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn thỏa hiệp.
Cô mắc cỡ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Em...!Em không có ý tứ gì khác, em...!me chỉ là muốn...!Muốn hôn anh một cái..."
Tiếng nói so với con muỗi còn nhỏ bé hơn, rụt rụt rè rè.
Nguyễn Manh Manh thật sự cảm thấy mất mặt chết rồi.
Có thể tại chỗ bị bắt được, cô dù cho muốn phủ nhận cũng phủ nhận không được.
"Hôn một cái, chỉ là như vậy, hả?" Tiếng nói của người đàn ông, từ tính lười biếng.
Nguyễn Manh Manh gật đầu, không dám nhìn vào hai con mắt thâm thúy của Lệ Quân Ngự: "Đương, đương nhiên..."
"Nhưng từ khi em tiến vào, không chỉ hôn một cái, cũng không chỉ đơn giản như "hôn một cái" vậy...!Em vừa nãy, còn chủ động cạy anh ra..."
"Anh anh anh, anh đừng nói...!Em biết là em không đúng, nhưng...!Em, em thật sự không phải..."
"Anh biết.
Em thật sự không phải chỉ muốn hôn một cái đơn giản như vậy." Lệ Quân Ngự đột nhiên tiếp nhận câu chuyện.
Anh nhìn chằm chằm vào thiếu nữ bị anh đè ở dưới thân, cặp mắt thâm thúy đen láy kia, lóe ra ánh sáng mờ: "Nguyễn Manh Manh, em thừa nhận đi, có phải là em thích anh không?"
"Em, em thích anh? !" Nguyễn Manh Manh bị Lệ Quân Ngự nói, chấn động đến mức trợn mắt há mồm.
Mắt hạnh đẹp đẽ trợn tròn lên, sửng sốt một hồi lâu, mới tìm về giọng của chính mình.
"Ai nói em thích anh...!Em thừa nhận, em muốn hôn anh, hơn nữa không chỉ muốn hôn một cái.
Nhưng, nhưng cái kia không phải là bởi vì em thích, chỉ là bởi vì...!Bởi vì..."
Tốc độ tim đập cơ hồ mất thăng bằng.
Lúc Nguyễn Manh Manh há mồm giải thích, bên tai tất cả đều là thanh âm "thịch thịch thịch thịch" kinh hoàng của trái tim.
Giờ phút này, đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng.
Cô chỉ có thể bản năng nhấc mắt nhìn về phía Lệ Quân Ngự, nhìn hai con mắt thâm trầm sâu thẳm của anh, chỉ cảm thấy trong não thiếu dưỡng khí càng thêm rõ ràng.
"Chỉ là bởi vì cái gì?" Lệ Quân Ngự nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, bình tĩnh.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại của thiếu nữ, từ ửng đỏ biến thành đỏ tươi, lại từ đỏ tươi biến thành đỏ sẫm.
Lại như loại son phấn tốt nhất, từng chút từng chút ở trên da thịt trắng loáng hoàn mỹ của cô nhiễm ra.
Nhìn đỏ ửng từ hai gò má một đường nhiễm đến tai, cổ, xương quai xanh.
Mắt u lạnh của người đàn ông càng thêm thâm trầm, bốc cháy lên ánh lửa ngột ngạt.
Nguyễn Manh Manh bị ánh mắt như thế, nhìn tới mức chân đều mềm nhũn.
Cô theo bản năng đáp lại: "Chỉ là bởi vì...!Bởi vì..."
Đến loại thời điểm như thế này, không thể không nói lời nói thật.
Nguyễn Manh Manh không có cách nào giải thích, thông suốt hạ quyết định.
Cô nâng lên mắt hạnh đầy ánh nước, dũng cảm nhìn thẳng về Lệ Quân Ngự: "Chỉ là bởi vì, em cần nụ hôn của anh.
Không có nụ hôn của anh, thi tháng hôm nay sẽ thi rớt.
Vì vậy em..."
"Vì vậy, em chính là thích anh." Người đàn ông cong môi, bên trong tiếng nói trầm thấp khàn khàn lộ ra một cổ cưng chiều nhàn nhạt.
Cô, cô thích anh lúc nào...!! ! !
Nguyễn Manh Manh quả thực vì năng lực phân tích của Lệ Quân Ngự thuyết phục.
Nhưng, cô không kịp tiếp tục giải thích, cái cằm khéo léo đã bị Lệ Quân Ngự giơ tay nắm.
"Thì ra, đây chính là lý do mà em đối nghịch với anh, không muốn gọi là "anh cả".
Vật nhỏ, tuy rằng anh vẫn không có dự định hẹn hò, nhưng nếu như em cần anh hôn tiếp sức cổ vũ, mới có thể thi được thành tích tốt..."
Nói đến đây, Lệ Quân Ngự đột nhiên cúi người xuống dưới, ở trên bờ môi yếu ớt của Nguyễn Manh Manh cắn một cái.
Sau đó, Nguyễn Manh Manh nghe được tiếng nói từ tính đến tột cùng của người đàn ông vang lên ở bên tai: "Vậy anh, cũng chỉ có thể miễn cưỡng phối hợp một chút."
Nói xong, thân thể to lớn của Lệ Quân Ngự liền bao phủ lên, đem Nguyễn Manh Manh sững sờ từ lâu, triệt triệt để để đè ở dưới thân..