Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240: Bị Người Đẹp Hiểu Lầm Thành Người Xấu
"Tôi biết cô..." Anh cả người đẹp yêu nghiệt giơ mắt lạnh lên, nhìn lại, "Cô chính là nữ sinh dạy hư Tiểu Bảo kia."
Dạy hư...!Tiểu Bảo?
Vốn còn sững sờ, Nguyễn Manh Manh nghe được anh cả người đẹp yêu nghiệt, suýt chút nữa bị dọa sợ.
Tiểu Bảo...
Anh nói Tiểu Bảo, sẽ không phải chính là Cảnh Hướng Kính, Cảnh béo chứ?
Nguyễn Manh Manh ngạc nhiên quay lại, nhìn về phía "Núi lớn" ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Thực sự là không cách nào liên hệ ngọn núi kia với hai chữ Tiểu Bảo.
Một Tân Bảo Bảo, cũng đã đủ làm cho cô ngổn ngang, nay lại còn thêm một Tiểu Bảo.
Có điều, chờ một chút.
Nguyễn Manh Manh bỗng nhiên cau mày, chỉ về Cảnh béo, "Dạy hư? Anh là nói...!Em làm cậu ấy hư hỏng? !"
Người đẹp gật đầu, khóe môi cong lên độ cong đẹp đẽ đến đòi mạng.
Chỉ là, nếu như ánh mắt anh nhìn cô, có thể dịu dàng một chút, không lạnh băng băng như vậy là tốt rồi.
"Em làm sao có thể dạy hư cậu ấy, Cảnh Hướng Kính gần đây tiến bộ rất lớn...!Anh cả, có phải anh có chỗ nào hiểu lầm không?"
Đối phương đẹp đẽ, trước khi đến Nguyễn Manh Manh còn chuẩn bị dựa vào lí lẽ biện luận với vị "Anh cả hung tàn" này, cứu Cảnh béo ra vực sâu.
Vào lúc này nói chuyện với đối phương, giọng điệu cũng bất giác mềm mại hơn.
Ngay cả đối phương oan uổng mình dạy hư Cảnh béo, Nguyễn Manh Manh cũng không tức giận chút nào, thậm chí còn bất giác kêu một tiếng "Anh cả".
Người đẹp nghe vậy, ý cười nơi khóe môi lại thâm sâu mấy phần.
Chỉ là mắt phượng lạnh như băng, lại lộ ra một chút ý lạnh nguy hiểm.
Khuôn mặt yêu nghiệt đến cực điểm kia, làm như sẽ phát sáng, sâu sắc hấp dẫn tầm mắt của Nguyễn Manh Manh.
A...!Quả nhiên, người đẹp trai, thực sự là nhìn thế nào cũng thấy thoải mái.
Ngay cả đối phương cười bất thường, cũng trở nên có ý nhị như vậy.
"Tuy rằng Tiểu Bảo thường phạm lỗi sai nhỏ, nhưng ít ra như một nam tử hán...!Tuy là hơi ngốc một chút, nhưng xưa nay không giở trò bịp bợm.
Đáng tiếc, từ sau khi chơi với cô, một thằng ngốc như nó, ngay cả đi thi cũng học được dối trá."
"Nguyễn Manh Manh, chuyện cô lôi kéo Tiểu Bảo gia nhập đoàn đội tranh cử, Diệp gia đã chuyển cáo cho tôi.
Tôi mặc kệ cô dạy Tiểu Bảo dối trá, là cần cho tranh cử, hay là cố ý hại nó.
Nói chung, tuy rằng Tiểu Bảo ngốc, nhưng cũng không hư, cô muốn dạy hư em trai của Cảnh Dịch Tranh tôi, cô đoán xem, tôi sẽ trừng trị cô thế nào..."
Nói xong, người đẹp liền đứng lên.
Thân cao một mét tám chín phối hợp âu phục sẫm màu, tôn hai chân thon dài kia lên đến càng thêm thon dài mạnh mẽ.
Nguyễn Manh Manh nhìn "Cảnh đẹp" như vậy, mặc dù đối phương quăng tới ánh mắt nguy hiểm, trong đầu lại cũng chỉ có một phản ứng.
Thì ra anh trai của Cảnh béo, gọi là Cảnh Dịch Tranh.
Đúng là một cái tên thật dễ nghe mà...
Người đẹp trước mặt, đại não Nguyễn Manh Manh một mảnh trống không, mãi đến khi đối phương đến gần, thân ảnh cao lớn hầu như bao phủ cô, cô mới ngơ ngác hoàn hồn.
Đòi mạng!
Vừa nãy cô lo ngắm người đẹp, càng thưởng thức đến quên mất, suýt chút nữa để lỡ chuyệnchính.
"Cái kia, Cảnh tiên sinh...!Làm sao có thể tin Diệp gia chứ, đây là hiểu lầm."
"A, Diệp gia là đồng bạn hợp tác của tôi, chí ít, có thể tin hơn cô."
"Nhưng Cảnh béo...!à không, là Tiểu Bảo, Tiểu Bảo là em trai của anh nha, lẽ nào ngay cả em trai của mình anh cũng không tin sao?"
Mắt lạnh của Cảnh Dịch Tranh hơi dừng lại, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia của Nguyễn Manh Manh mấy giây, lại lãnh đạm nói: "Không phải tôi không tin Tiểu Bảo, tôi chỉ là không tin ánh mắt chọn bạn bè của nó.
Cô có một khuôn mặt nhỏ rất ưa nhìn, hay là, là cô xúi giục Tiểu Bảo."
Khụ, khụ khụ...
Từ trong miệng người đẹp yêu nghiệt đến cực điểm, nghe được khẳng định đối với dung mạo của mình, Nguyễn Manh Manh vẫn là rất tự hào.
Chỉ tiếc, bây giờ không phải lúc đắc ý, cô phải chứng minh thay Cảnh béo.
"Cảnh tiên sinh, Tiểu Bảo thật sự không học cái xấu, không những không học cái xấu, gần đây cậu ấy còn trở nên rất tiến bộ.
Hết thảy tiến bộ đều là cậu ấy nhọc nhằn khổ sở, dùng mồ hôi và khắc khổ đổi lấy.
Không tin, em chứng minh cho anh xem..."
Nói xong, Nguyễn Manh Manh liền chạy hướng Cảnh béo.
Hai vệ sĩ thấy Đại thiếu gia không có ra lệnh ngăn cản, cũng liền tránh ra.
Nguyễn Manh Manh nhào tới bên cạnh Cảnh béo, dùng sức vỗ mặt anh, "Tiểu Bảo, tỉnh lại...!Mau tỉnh lại..."
Vỗ hai lần, Cảnh béo không có động tĩnh.
Cô thấy hai vệ sĩ đứng cũng không tính gần, liền đè thấp tiếng nói, ở bên tai Cảnh béo thấp giọng uy hiếp nói: "Cảnh béo, nếu như cậu giả bộ ngất, tôi liền nhét hết rau thơm còn lại vào trong miệng cậu."
Dứt lời, Cảnh béo vừa rồi còn không nhúc nhích, liền "Ôi" một tiếng, từ trên mặt đất nhảy lên..
Dạy hư...!Tiểu Bảo?
Vốn còn sững sờ, Nguyễn Manh Manh nghe được anh cả người đẹp yêu nghiệt, suýt chút nữa bị dọa sợ.
Tiểu Bảo...
Anh nói Tiểu Bảo, sẽ không phải chính là Cảnh Hướng Kính, Cảnh béo chứ?
Nguyễn Manh Manh ngạc nhiên quay lại, nhìn về phía "Núi lớn" ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Thực sự là không cách nào liên hệ ngọn núi kia với hai chữ Tiểu Bảo.
Một Tân Bảo Bảo, cũng đã đủ làm cho cô ngổn ngang, nay lại còn thêm một Tiểu Bảo.
Có điều, chờ một chút.
Nguyễn Manh Manh bỗng nhiên cau mày, chỉ về Cảnh béo, "Dạy hư? Anh là nói...!Em làm cậu ấy hư hỏng? !"
Người đẹp gật đầu, khóe môi cong lên độ cong đẹp đẽ đến đòi mạng.
Chỉ là, nếu như ánh mắt anh nhìn cô, có thể dịu dàng một chút, không lạnh băng băng như vậy là tốt rồi.
"Em làm sao có thể dạy hư cậu ấy, Cảnh Hướng Kính gần đây tiến bộ rất lớn...!Anh cả, có phải anh có chỗ nào hiểu lầm không?"
Đối phương đẹp đẽ, trước khi đến Nguyễn Manh Manh còn chuẩn bị dựa vào lí lẽ biện luận với vị "Anh cả hung tàn" này, cứu Cảnh béo ra vực sâu.
Vào lúc này nói chuyện với đối phương, giọng điệu cũng bất giác mềm mại hơn.
Ngay cả đối phương oan uổng mình dạy hư Cảnh béo, Nguyễn Manh Manh cũng không tức giận chút nào, thậm chí còn bất giác kêu một tiếng "Anh cả".
Người đẹp nghe vậy, ý cười nơi khóe môi lại thâm sâu mấy phần.
Chỉ là mắt phượng lạnh như băng, lại lộ ra một chút ý lạnh nguy hiểm.
Khuôn mặt yêu nghiệt đến cực điểm kia, làm như sẽ phát sáng, sâu sắc hấp dẫn tầm mắt của Nguyễn Manh Manh.
A...!Quả nhiên, người đẹp trai, thực sự là nhìn thế nào cũng thấy thoải mái.
Ngay cả đối phương cười bất thường, cũng trở nên có ý nhị như vậy.
"Tuy rằng Tiểu Bảo thường phạm lỗi sai nhỏ, nhưng ít ra như một nam tử hán...!Tuy là hơi ngốc một chút, nhưng xưa nay không giở trò bịp bợm.
Đáng tiếc, từ sau khi chơi với cô, một thằng ngốc như nó, ngay cả đi thi cũng học được dối trá."
"Nguyễn Manh Manh, chuyện cô lôi kéo Tiểu Bảo gia nhập đoàn đội tranh cử, Diệp gia đã chuyển cáo cho tôi.
Tôi mặc kệ cô dạy Tiểu Bảo dối trá, là cần cho tranh cử, hay là cố ý hại nó.
Nói chung, tuy rằng Tiểu Bảo ngốc, nhưng cũng không hư, cô muốn dạy hư em trai của Cảnh Dịch Tranh tôi, cô đoán xem, tôi sẽ trừng trị cô thế nào..."
Nói xong, người đẹp liền đứng lên.
Thân cao một mét tám chín phối hợp âu phục sẫm màu, tôn hai chân thon dài kia lên đến càng thêm thon dài mạnh mẽ.
Nguyễn Manh Manh nhìn "Cảnh đẹp" như vậy, mặc dù đối phương quăng tới ánh mắt nguy hiểm, trong đầu lại cũng chỉ có một phản ứng.
Thì ra anh trai của Cảnh béo, gọi là Cảnh Dịch Tranh.
Đúng là một cái tên thật dễ nghe mà...
Người đẹp trước mặt, đại não Nguyễn Manh Manh một mảnh trống không, mãi đến khi đối phương đến gần, thân ảnh cao lớn hầu như bao phủ cô, cô mới ngơ ngác hoàn hồn.
Đòi mạng!
Vừa nãy cô lo ngắm người đẹp, càng thưởng thức đến quên mất, suýt chút nữa để lỡ chuyệnchính.
"Cái kia, Cảnh tiên sinh...!Làm sao có thể tin Diệp gia chứ, đây là hiểu lầm."
"A, Diệp gia là đồng bạn hợp tác của tôi, chí ít, có thể tin hơn cô."
"Nhưng Cảnh béo...!à không, là Tiểu Bảo, Tiểu Bảo là em trai của anh nha, lẽ nào ngay cả em trai của mình anh cũng không tin sao?"
Mắt lạnh của Cảnh Dịch Tranh hơi dừng lại, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia của Nguyễn Manh Manh mấy giây, lại lãnh đạm nói: "Không phải tôi không tin Tiểu Bảo, tôi chỉ là không tin ánh mắt chọn bạn bè của nó.
Cô có một khuôn mặt nhỏ rất ưa nhìn, hay là, là cô xúi giục Tiểu Bảo."
Khụ, khụ khụ...
Từ trong miệng người đẹp yêu nghiệt đến cực điểm, nghe được khẳng định đối với dung mạo của mình, Nguyễn Manh Manh vẫn là rất tự hào.
Chỉ tiếc, bây giờ không phải lúc đắc ý, cô phải chứng minh thay Cảnh béo.
"Cảnh tiên sinh, Tiểu Bảo thật sự không học cái xấu, không những không học cái xấu, gần đây cậu ấy còn trở nên rất tiến bộ.
Hết thảy tiến bộ đều là cậu ấy nhọc nhằn khổ sở, dùng mồ hôi và khắc khổ đổi lấy.
Không tin, em chứng minh cho anh xem..."
Nói xong, Nguyễn Manh Manh liền chạy hướng Cảnh béo.
Hai vệ sĩ thấy Đại thiếu gia không có ra lệnh ngăn cản, cũng liền tránh ra.
Nguyễn Manh Manh nhào tới bên cạnh Cảnh béo, dùng sức vỗ mặt anh, "Tiểu Bảo, tỉnh lại...!Mau tỉnh lại..."
Vỗ hai lần, Cảnh béo không có động tĩnh.
Cô thấy hai vệ sĩ đứng cũng không tính gần, liền đè thấp tiếng nói, ở bên tai Cảnh béo thấp giọng uy hiếp nói: "Cảnh béo, nếu như cậu giả bộ ngất, tôi liền nhét hết rau thơm còn lại vào trong miệng cậu."
Dứt lời, Cảnh béo vừa rồi còn không nhúc nhích, liền "Ôi" một tiếng, từ trên mặt đất nhảy lên..