Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-2
Chương 1: Khai giảng
Ngày 1 tháng 9, Chủ nhật, một ngày trời nắng.
Cái nắng nóng như thiêu như đốt ở Viễn Thành vẫn chưa biến mất, hiện tại mới 6, 7 giờ sáng mà mặt trời đã lên cao, từng chút một cho thấy hôm nay là một ngày nắng nóng gay gắt.
Giang Niên buộc mái tóc thẳng dài ngang lưng thành cao lên thành đuôi ngựa, trên khuôn mặt thanh tú xuất hiện vài giọt mồ hôi.
Cô hút ngụm sữa đậu nành cuối cùng trong cốc, lấy khăn giấy Khương Thi Lam đưa cho lau miệng, sau đó ném khăn giấy cùng chiếc cốc vào thùng rác ven đường.
“Niên Niên”, Khương Thi Lam thở dài
“Không phải mình nói rồi sao, lớp 5 và lớp 19 cách nhau xa quá , sao cậu lại ở tầng bốn kia chứ? “
Giang Niên cũng thở dài
“Mình đã nói cách bố trí lầu của trường chúng ta rất là kỳ quái, đặc biệt là lớp 11, toàn bộ lầu bốn chỉ có lớp mình và lớp 20. Cậu nói thử xem, nhà trường sắp xếp một lớp trọng điểm ban tự nhiên và một lớp trọng điểm ban văn cạnh nhau, rốt cuộc có ý tứ gì? Thật sự không phải về phương diện yêu sớm đấy chứ?”
Trung học Minh Lễ có ba tòa nhà giảng dạy chính , đó là tòa nhà cao thứ nhất, tòa nhà cao thứ hai và tòa nhà cao thứ ba.
Tất nhiên, mặc dù điều này nghe có vẻ vô nghĩa …
Cũng có thể để tránh cho cái tên của tòa nhà nghe có vẻ vô nghĩa, Minh Lễ cũng cẩn thận đặt cho ba tòa nhà ba cái tên.
Gọi là —
Tòa nhà Khải Hàng, Tòa nhà Chí Hằng, Tòa nhà Đằng Phi
Mặc dù vậy, mọi người vẫn gọi là lầu một, lầu hai, lầu ba.
Lớp 11 vừa khai giảng liền phân ban xã hội tự nhiên , Giang Niên được phân vào lớp trọng điểm duy nhất ban khoa học tự nhiên của khối 11, cũng chính là lớp 19.
Lớp 19 và lớp 20 lần lượt là các lớp trọng điểm của ban tự nhiên và xã hội, cả hai đều ở lầu hai tầng bốn, cách các lớp khác một khoảng lớn, như ở hẳn một khu biệt lập.
Khương Thi Lam trợn mắt, thấp giọng nói: “Hạ Gia Dương hình như cùng lớp với cậu thì phải.”
Giang Niên cũng phối hợp mà thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, cậu có chị em là mình ở đây mà, nhất định mỗi ngày đều sẽ báo cáo tin tức cho cậu đầy đủ.”
Khương Thi Lam có chút ngượng ngùng vén tóc mái ra sau tai, hơi quay đầu lại: “Ý của mình không phải như vậy đâu …”
“Không sao hết, chị em mình với nhau thôi mà” Giang Niên tiếp tục phối hợp, “Mình biết cậu không phải có ý đó, chỉ là mình nhàn rỗi bát quái tin tức của hắn với cậu mà thôi”
Giang Niên biết điều như vậy, Khương Thi Lam không cố trốn tránh nữa.
Đương nhiên, từ tận đáy lòng, cô thực sự không muốn trốn tránh.
“Vậy, huyền thoại Lục Trạch kia cũng học cùng lớp với cậu sao?” Khương Thi Lam đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng hỏi.
Giang Niên phụt cười, cô không ngờ rằng Khương Thi Lam sẽ dùng “huyền thoại Lục Trạch” để gọi vị học thần kia.
Bất quá, Giang Niên chưa gặp qua Lục Trạch bao giờ, trong suy nghĩ của cô ấy, Lục Trạch hẳn là một nhân vật ở một cấp bậc khác trong truyền thuyết đi.
— Cái tên ấy đứng ngay ở vị trí đầu tiên trên danh sách lớp.
“Hôm trước mình đến xem Hạ Gia Dương chơi bóng rổ, cậu chưa thấy người ta hâm mộ Lục Trạch như thế nào đâu! Thật là điên rồ mà. Lục Trạch lau mồ hôi thôi đã khối đứa che miệng thét chói tai “, Khương Thi Lam nhớ lại tình huống lúc ấy vẫn không thể không thở dài, “Bất quá mình có thể hiểu được, bởi vì chính mình cũng cảm thấy Lục Trạch thật sự rất đẹp trai.”
Giang Niên cố tình trêu chọc cô bạn nhỏ: “Thế Hạ Gia Dương hay Lục Trạch đẹp trai vậy ta?”
Khương Thi Lam vậy mà thật sự nghiêm túc suy nghĩ : “À … ừm …”
Cảm thấy có chút khó xử, ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt trêu ghẹo của Giang Niên lập tức có phản ứng đuổi theo mà đánh: “Giang Niên, sao cậu sao lại xấu như vậy chứ!”
Chạy một mạch đến tầng dưới tòa nhà thứ hai, Khương Thi Lam cuối cùng cũng dừng lại thở hỗn hển, gương mặt đỏ hồng nói: “Mình sẽ chờ cậu cùng về”, sau đó chạy vào phòng học lớp 5 ở lầu một. .
Giang Niên cong mắt cười, thuận theo dòng người leo lên tầng bốn.
Không hiểu sao, khi Giang Niên chuẩn bị bước vào lớp, cô cảm thấy hơi lo lắng, cũng có chút chờ mong.
Bỏ qua loại cảm giác đã lâu không có, Giang Niên hít một hơi thật sâu rồi nhấc chân đi vào cửa lớp.
Ở phía trước của lớp học, có một sơ đồ chỗ ngồi, vài người cũng đang vây quanh xem.
Giang Niên có chút sầu muộn định chen qua xem mình được giáo viên xếp ngồi ở đâu, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Giang Niên! Đừng nhìn nữa, cậu ngồi chỗ này này!”
Giang Niên như được đại xá, cô nhanh chóng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Đó là Đoạn Kế Hâm, bạn học cùng lớp với Giang Niên
Đoạn Kế Hâm liều mạng vẫy tay về phía Giang Niên, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy biểu cảm như gặp người thân của mình.
Thấy Giang Niên đang nhìn về phía mình, hắn nhanh chóng chỉ vào vị trí phía trước bên trái của mình: “Giang Niên, ở đây này!”
Lúc Giang Niên đến cũng không còn sớm, mọi người xung quanh đã vào chỗ gần hết
Cô hướng Đoạn Kế Hâm nói tiếng cảm ơn sau đó bước đến vị trí của mình không chút ngại ngùng nhìn mọi người xung quanh.
À, cùng bàn là con gái, đang cúi đầu viết gì đó nên nhìn không rõ mặt, bàn sau là con trai, nhìn qua có chút quen mắt, chắc là gặp qua vài lần ở đâu đó đi; cách một lối đi ở giữa phía bên kia là một nam sinh đeo kính, hơi có chút hào hoa phong nhã; bàn đằng trước …
Gì đây?
Giang Niên chớp mắt, có chút kinh ngạc.
Nếu không nhìn lầm, bàn đằng trước có vẻ như là —
Hạ Gia Dương?
Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của Giang Niên, Hạ Gia Dương ngẩng đầu nhìn sang, sau đó hướng đến Giang Niên tự giới thiệu trước: “Xin chào, cậu là Giang Niên phải không? Tôi biết cậu, thật vui vì chúng ta là bạn cùng lớp. Về sau tôi là bạn bàn trước của cậu! Tên tôi là Hạ Gia Dương. “
Bởi vì có cô bạn nhỏ hay nhắc đến, Giang Niên đối với Hạ Gia Dương cũng có vài phần hiểu biết.
Mọi người nói rằng Hạ Gia Dương có tính cách rất rạng rỡ và vui vẻ, nhưng Giang Niên thực sự không ngờ. …
Thật sự là rất tươi sáng
Cô cong mắt cười, lấy giấy vệ sinh từ trong túi quần đi học ra lau bàn ghế, cười nói: “Rất vui được gặp cậu. Cậu … đã biết tôi trước đó sao?”
Khi hỏi, Giang Niên trầm ngâm suy nghĩ. Hạ Gia Dương thế mà lại biết mình nha …
Cô sẽ không bị Khương Thi Lam diệt khẩu đâu, phải không?
Nghĩ đến đó lại không khỏi rùng mình, sau đó Giang Niên nghe thấy Hạ Gia Dương nói: “Đúng vậy, bài văn của cậu lần nào cũng được in ra làm bài văn mẫu mà, sao tôi lại không biết cậu được?”
Ôi, màu đỏ tím…
Không có nguy hiểm đến tính mạng.
Giang Niên liền cảm thấy thoải mái.
Mặc dù hôm nay là ngày khai giảng, nhưng dù sao thì cũng là chủ nhật nên chắc cũng không có chuyện quan trọng gì đi.
Báo cáo xong rồi, tập trung lớp chắc cũng gần kết thúc rồi nhỉ?
Giang Niên bắt đầu nghĩ xem trưa nay nên ăn gì với Khương Thi Lam, nếu cậu ấy mà nghe được cô ngồi ngay sau Hạ Gia Dương chắc hẳn phải hâm mộ cùng ganh tị lắm đây, phải không?
Còn có, hình như còn phải chào hỏi bạn cùng bạn, bạn bàn sau, bàn kế tiếp nữa phải không?
… Giang Niên có chút lúng túng.
Thật ra cũng không phải là quá lúng túng, chỉ là sau khi giới thiệu bản thân xong thì nên nói cái gì nữa đây? Rồi làm sao để kết thúc?
………
Nghe có vẻ hơi sợ một chút.
Trong lòng thầm tính toán một hồi, suy nghĩ của Giang Niên đột nhiên bị cắt ngang bởi một giọng nói vô cùng dễ nghe, lại lộ ra chút ý vị lười nhác.
“Gia Dương, lát nữa cậu có sang nhà tôi chơi game không? Tạ Minh cũng đi đấy.”
Xung quanh khá yên tĩnh nên khi giọng nói đột ngột cất lên liền đặc biệt gây chú ý.
Hơn nữa, bản thân là một thanh khống, Giang Niên không thể không thừa nhận giọng nói này xác thực vô cùng dễ nghe.
*thanh khống: thích giọng nói hay
Quả thực giọng nói có lực sát thương rất lớn đối với hầu hết các cô gái, hơn nữa đó lại là bất khả chiến bại, trực tiếp khiến đối phương vô lực mà đổ gục
Cô tò mò nhìn lên nhưng ngay lập tức quay đi chỗ khác khi có người đến.
——
Lục Trạch.
“huyền thoại Lục Trạch” của Khương Thi Lam.
Giang Niên không quen hắn, nhưng lại biết về hắn
Cảm giác tồn tại của Lục Trạch quá cao, rõ ràng Giang Niên mới chỉ nhìn thấy Lục Trạch không quá vài lần, nhưng cô vẫn nhận ra khi hắn bước đến.
Tuy rằng đối phương hoàn toàn không biết đến mình.
— A, thì ra…
Lần trước nhìn thấy Lục Trạch, hẳn là đại hội tuyên dương cuối kỳ trước đi, đúng không?
Lục Trạch một lần nữa đúng với kỳ vọng của mọi người giành vị trí thứ nhất. Hắn lười biếng bước lên sân khấu để nhận giải thưởng và tiền thưởng, trước đôi mắt như sao của cô gái trên sân khấu tùy ý cúi chào, lại lần nữa biếng nhác xuống sân khấu.
Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy một phút, nhưng Giang Niên cảm thấy cô gái bên cạnh cô khó có thể kìm nén được tiếng la hét.
Không phải Giang Niên không kích động, cô cũng là nhan khống, cô cũng rất mong chờ, đồng thời, cũng là người dễ hoa si …
*nhan khống: thích gương mặt xinh đẹp
Nhưng điều quan trọng là …
Cô đã quên đeo kính áp tròng vào ngày hôm đó.
Vì vậy cho nên cô nhìn không rõ khuôn mặt tuấn tú của Lục Trạch, thuộc tính nhan khống cũng không có dịp phát tác.
Bây giờ lại nhìn thấy Lục Trạch ở khoảng cách rất gần, Giang Niên cuối cùng cũng hiểu tại sao các cô gái ở mấy hàng ghế đầu của khán phòng lại phấn khích đến mức sắp ngất đi.
Tại vì……
Lục Trạch thực sự rất đẹp trai.
Nhìn qua có lẽ cao khoảng một mét tám mươi, cao cao gầy gầy. Tóc ở trên đầu lại rối mà không xù.
Hắn đang nói chuyện với Hạ Gia Dương, sườn mặt đối với Giang Niên.
Nhưng sườn mặt …
Vẫn đẹp trai đến mức Giang Niên, một người luôn được khen là hành văn tốt lại không biết làm thế nào để diễn đạt.
Giang Niên tự cảm thấy ánh mắt của mình hẳn là toàn vì sao lấp lánh lấp lánh.
Liều mạng kìm chế nhan cẩu xúc động, Giang Niên nuốt nước bọt, lần nữa ngẩng đầu lên trộm nhịn nhìn về phía Lục Trạch
Nhưng cô không nghĩ đến, lần này nhìn lên … trực tiếp bị chính chủ bắt gặp, Giang Niên vô tình đụng phải ánh mắt của Lục Trạch
Đôi con ngươi màu nhạt hơn, sáng lấp lánh, tinh tú đầy sao.
Lục Trạch dừng lại, trước khi Giang Niên có thể nhìn rõ khuôn mặt của Lục Trạch, hắn nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía Hạ Gia Dương.
Giang Niên sửng sốt trong giây lát.
Chờ đã…..
Khóe miệng của cô không có nước miếng chứ?
Đừng, đừng.
Ngày đầu tiên đến lớp, nhìn lén trai đẹp liền tình cờ bị bắt gặp?!
Giang Niên tỏ vẻ vô tội, vội cúi đầu xuống, vờ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Tuy rằng cô đã bắt đầu bấm liến thoắng trên màn hình di động: “Chị em tốt làm sao bây giờ? Mình nhìn lén Lục Trạch liền bị hắn bắt được, a a a a, chết rồi, sau này biết để mặt mũi ở đâu bây giờ!”
Khương Thi Lam nhanh chóng trả lời wechat của Giang niên: “Đừng lo lắng! Lục Trạch chắc hẳn đã sớm quen với mấy việc như này rồi đi!”
Đúng, rất có lý!
Giang Niên hồi máu trong vài phút, sau đó nhét điện thoại vào ngăn bàn, tính toán trộm nhìn Lục Trạch một lần nữa.
Nếu đã bị coi là hoa si, vậy thì càng phải ngắm trai đẹp đến thỏa mãn mới thôi
Lục Trạch dường như đã thảo luận xong về hành trình với Hạ Gia Dương, đang chuẩn bị xoay người rời đi.
Giang Niên mạnh dạn ngẩng đầu lên.
……?
Sao lại bị bắt gặp nữa rồi?!
Chương 2: ĐỪNG NHÌN, CÓ GÌ THÚ VỊ?"
Ngay khi Giang Niên ngẩng đầu lên, cô lại lần nữa chạm phải ánh mắt của Lục Trạch.
Nhưng trong giây tiếp theo, Giang Niên thậm chí còn cho rằng chính mình vừa rồi nhìn lầm—
Lục Trạch thuần thục hướng ánh mắt đi chỗ khác, là một loại cảm giác nói không rõ
giống như......
Chính mình không bị bắt gặp
"A Trạch, có chuyện gì vậy?" Nhìn thấy Lục Trạch, đã xoay người nhưng vẫn chưa rời đi, Hạ Gia Dương kỳ quái hỏi, còn cho rằng hắn còn chuyện gì chưa nói.
Lục Trạch lười biếng lắc đầu, sau đó tùy ý hướng Hạ Gia Dương vẫy vẫy tay, một câu cũng không nói liền rời đi
Toàn bộ cũng quá trình không nhìn Giang Niên có thêm một lần nào nữa
A ......
Giang Niên thầm nghĩ
Quả nhiên vừa rồi cô đã lầm, lục Trạch sao có thể nhìn mình kia chứ
Được rồi được rồi, tôi thật may mắn khi nói rằng tôi thực sự không bị bắt khi nhìn trộm soái ca
Giang Niên lặng lẽ cúi đầu tiếp tục chọc phá điện thoại của mình, gửi tin nhắn cho Khương Thi Lam: "Thi Lam, cậu nói rất đúng! Với khuôn mặt đẹp trai vô song như vậy, Lục Trạch thật sự rất quen với việc người khác nhìn trộm cậu ấy! À còn có, Thi Lam, bạn không quá khoa trương đâu, Lục Trạch thực sự rất ... đẹp trai aaa. "
Ngay khi nhấn nút "gửi", Giang Niên cảm thấy khuỷu tay mình như có ai đụng vào
"Thầy đến rồi."
Giang Nam theo phản xạ có điều kiện nhét điện thoại vào ngăn bàn, sau đó hướng đến bạn cùng bàn nở nụ cười cảm kích, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy chủ nhiệm mới vừa bước vào cửa lớp.
—— Nói thật, nếu bạn cùng bàn mới không nói chuyện, Giang Niên cũng không nghĩ đến thầy chủ nhiệm mới thế mà lại là giáo viên.
Trẻ trung, cao cao gầy gầy, mặc áo phông trắng và quần jean xanh nhạt, khi ra ngoài như thế nào đi chăng nữa cũng thấy thầy ấy như một cậu học sinh.
Thầy đứng trên bục giảng với tờ giấy A4, đẩy đẩy gọng kính, nhưng khi mở miệng lại có một loại cảm giác giọng nói không phù hợp lắm với tuổi tác và ngoại hình của mình: "Xin chào mọi người, tôi là giáo viên chủ nhiệm hai năm tới đây của lớp chúng ta, Diêu Tử Kiệt, các bạn có thể gọi tôi là... "
Diêu Tử Kiệt bổng dung cười cười: "Kiệt ca."
Phòng học vừa rồi còn an tĩnh, nháy mắt lại ầm ĩ lên, một đám người bắt đầu ồn ào, thoắt cái đã có nam sinh đi đầu kêu lên :" Chào Kiệt ca "
Hạ Gia Dương là một trong số đó.
Diêu Tử Kiệt bộ dáng cũng rất vui vẻ, hạ tay ra hiệu cho mọi người im lặng: "Được rồi, tôi sẽ điểm danh, sau đó sẽ bắt đầu ứng cử thành viên ban cán sự của lớp, mọi người có thể về nhà sau khi nhận sách giáo khoa." "
Mặc dù mọi người trong lớp đang nhào nhào ầm ĩ nhưng tất cả đều phối hợp mà yên lặng
Danh sách mà Diêu Tử Kiệt có được theo thứ tự điểm số của lớp.
Hắn lại đẩy kính và bắt đầu điểm danh: "Lục Trạch."
Giang Niên không hề ngạc nhiên, Lục Trạch khẳng định sẽ ở vị trí thứ nhất, điểm danh đầu tiên cũng là đương nhiên đi
Ngược lại, bản thân Lục Trạch có kinh ngạc một chút, sau đó khéo léo ném chiếc Switch trong tay vào trong ngăn bàn, uể oải đứng dậy.
Ngay cả giọng nói cũng lười biếng: "Đây."
Mọi người trong lớp đều nhìn về hướng của Lục Trạch.
—— Giang Niên cũng không ngoại lệ.
Diêu Tử Kiệt dường như không lạ gì với bộ dáng của Lục Trạch, liền dặn dò một câu: "Nhớ cất switch và điện thoại di động ở nhà, ít nhất là không được dùng trong lớp."
Nếu Diêu Tử Kiệt đã nói như vậy, có thể phỏng đoán một chút, vậy là trước kia Lục Trạch đã từng mang Switch và điện thoại di động đến trường? Còn có sử dụng nó trong lớp học?
Giang Niên có chút lảo đảo.
Cô luôn cảm thấy Lục Trạch không đặc biệt giống với người có "thành tích tốt" mà cô tưởng tượng. Ở một nơi như Minh Lễ, thành tích tốt không phải đều phải liều mạng nỗ lực hay sao?
Lại còn đứng nhất lớp kia mà, nhưng nhìn kiểu gì cũng là bộ dáng vô cùng thoải mái
Trong lớp cũng có nhiều cuộc nghị luận sôi nổi, sau đó liền nghe thấy thanh niên đứng nhất cười khẽ, mở miệng: "Kiệt ca, thầy đã thấy em chơi trong giờ của thầy chưa?"
Đây là lần đầu tiên Giang Niên nghe thấy giọng nói của Lục Trạch mang theo ý cười, hay đến mức nghe như nước chảy trên đá, vạn phần mê người. Cô sửng sốt trong chốc lát, sau đó đột nhiên quay đầu lại, cảm giác được đỉnh tim đang run rẩy.
Diêu Tử Kiệt dừng lại, sau đó dở khóc dở cười: "Tiểu tử, cậu thực sự chưa sử dụng nó trong lớp học của tôi ... Nhưng cậu phải nghe giảng cho tốt những môn khác như chính trị, lịch sử và địa lý!"
Lục Trạch mím khóe môi, tùy ý gật đầu cười liền ngồi xuống.
Giang Niên rốt cuộc cũng nguôi ngoai cơn ngứa ngáy trong lòng, không khỏi than thở.
Quên nó đi, khi bản thân là một nhan khống, một thanh khống, lại gặp phải một người như Lục Trạch ...
Không trách cô được, không trách cô được, chỉ trách đối phương quá mạnh đi
Diêu Tử Kiệt tiếp tục điểm danh, Giang Niên thầm đếm thứ hạng của mình, gần thứ 19, ở khoảng giữa đi
*(19) Là lớp khoa học trọng điểm duy nhất, lớp học không lớn, chỉ có 30 người, nên thứ hạng của Giang Niên trong lớp không tính là cao.
Bất quá Giang Niên cũng không để ý lắm, lần thi cuối kì trước đề thi khó hơn những năm trước rất nhiều, chưa kể cô lại hát huy thất thường, còn tưởng rằng lần này không vào được lớp trọng điểm nữa kia.
Trừ cái này ra, Giang Niên còn âm thầm nhớ tên những người xung quanh mình.
Cô gái ngồi cùng bàn tên là Triêu Tâm Di, nam sinh ở ban sau, cũng chính là Đoạn Kế Tâm, ngồi cùng bàn với Thi Vũ. Cách một lối đi nhỏ, bên kia là Hàn Sơ Dạ
Trong số những cái tên của bạn học, Giang Niên có ấn tượng sâu sắc nhất về cậu bạn ngồi bàn bên đeo kính tròn to bản——
Rõ ràng là cả ba chữ đều rất hay, nhưng khi kết hợp với nhau cứ nghe lạ lạ thế nào
"Truyền dịch".
Phụt
Khi thầy điểm danh đến Hàn Sơ Dạ, Giang Niên không thể không bật cười, lại nhanh chóng nhận ra rằng đây là hành vi rất mất lịch sự, cô nhanh chóng quay đầu lại xin lỗi Hàn Sơ Dạ: "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý cười đâu ... "
Hàn Sơ Dạ đã quen với nó, cười nói
"Không sao đâu, tôi đãquen rồi."
Sao mà nghe xót xa ghê
Sau khi điểm danh, ngoài dự đoán, Diêu Tử Kiệt không yêu cầu từng người tự đứng lên giới thiệu
Một cô gái tóc dài ngồi ở hàng thứ nhất không khỏi giơ tay hỏi: "Thưa thầy, chúng ta không cần tự giới thiệu sao?"
Diêu Tử Kiệt coi đó là chuyện đương nhiên: "Sau khi giới thiệu về bản thân thì có vẻ em sẽ nhớ được hết các bạn nhỉ."
Không có cách nào để bác bỏ nó.
Diêu Tử Kiệt xua tay: "Được rồi, bây giờ chúng ta đang tranh cử thành viên ban cán sự lớp. Ai muốn tranh cử thì chủ động lên tiếng, lấy theo số phiếu đứng đầu."
Giang Niên nhanh chóng có được một số hiểu biết nhất định về Diêu Tử Kiệt.
Có vẻ như thầy ấy thực sự là một giáo viên rất trẻ, làm mọi việc rất đơn giản và gọn gàng, và cũng đặc biệt rảnh rỗi.
Trước hết bắt đầu từ tranh cử lớp trưởng.
Hạ Gia Dương là người đầu tiên phát biểu: "Xin chào mọi người, tôi là bạn tốt của Lục Trạch, Hạ Gia Dương, người được cho là giỏi mọi thứ, học giỏi, đẹp trai ..."
Giang Niên sắp cười chết.
Thực lòng mà nói, Hạ Gia Dương quả thực rất thảm, cậu ấy rõ ràng là hoạt bát và đẹp trai, nhưng đứng cạnh nhân vật Lục Trạch trong truyền thuyết kia liền thành làm nền không thể giải thích được.
Trước kia không biết biết rằng Khương Thi Lam thích Hạ Gia Dương, ấn tượng của Giang Niên về cậu ấy luôn là--
Bạn thân của Lục Trạch.
Phải nói rằng, độ nổi tiếng cùng nhân khí của Hạ Gia Dương trong luôn không hề thấp, cậu ấy vốn xuất thân từ hội học sinh của trường nên đương nhiên được bầu làm lớp trưởng với số phiếu cao.
Số lượng ban của lớp còn khá đông, lớp trưởng, ban văn nghệ, ban thể dục thể thao, ban học tập... cộng với đại diện các bộ môn nên phải mất nhiều thời gian vận động mới tiếp tục được.
Sau khi tranh cử lớp trưởng môn toán, Diêu Tử Kiện đặt kính xuống: "Được rồi, tiếp theo, đại diện môn tiếng Anh."
Giang Niên hít sâu một hơi, đứng dậy đi lên.
Đoạn Kế Tâm đã dẫn đầu hùng hồn la lớn : "Giang Niên cố lên!"
Với sự cổ vũ nồng nhiệt như vậy, sự can đảm trước đó của Giang Niên trong nháy mắt liền biến mất không dấu vết
Hiển nhiên Đoạn Kế Tâm không nghĩ tới hắn lại kinh khủng như vậy, có chút ngượng ngùng: "Ai da, bạn học cũ, không cần cám ơn tôi dâu, chuyện nên làm chuyện nên làm."
Xung quanh không ít người bật cười, Giang Niên lại càng dở khóc dở cười hơn.
Bất quá có đoạn đệm như vậy đã làm dịu căng thẳng trong lòng Giang Niên rất nhiều
Khi đứng trên bục giảng, Giang Niên nở nụ cười thật tươi, cong mắt: "Chào mọi người, mình là Giang Niên, Giang Niên trong "Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?" *. Mình rất thích tiếng Anh, cũng rất mong chờ đến các hoạt động (học tập tiếng Anh) của lớp trong tương lai, nếu mình may mắn được trở thành đại diện Tiếng Anh của lớp chúng ta ... "
*câu thơ trong bài thơ "Xuân hoa giang nguyệt dạ" (tác giả Trương Nhược Hư)
Cô gái xinh xắn, nụ cười trong trẻo, dịu dàng, hơn nữa cùng với giọng nói ngọt ngào đã ngay lập tức tạo cho Giang Niên rất nhiều điểm ấn tượng.
"A Trạch, sao đột nhiên cậu ngủm rồi?" Tạ Minh trong góc hàng cuối cùng đang nhìn Lục Trạch chơi Switch thành thạo, thao tác luôn mạnh mẽ.
Tạ Minh vừa nhìn vừa cảm khái, các người nói xem những người như Lục Trạch lớn vừa đẹp trai lại học giỏi thì thôi đi, đến chơi game cũng đỉnh hơn so với người bình thường như bọn họ.
Cùng một level, trong khi Tạ Minh phải chơi trên dưới chục lần vẫn không qua được thì Lục Trạch lại vô cùng nhẹ nhàng một lần đã qua
Tộc độ tay cùng độ chính xác của ngón tay đó xác thực là người có thể có được sao ??
Lục Trạch khẽ nhướng mày, không quan tâm đ ến câu hỏi vừa rồi của Tạ Minh, mặc kệ nhân vật đã chết, lại lần nữa thản nhiên ném Switch trong tay vào ngăn bàn
Vừa lúc nghe thấy chủ nhiệm lớp Diêu Tử Kiệt cười nói: "Được rồi, cảm ơn Giang Niên của chúng ta. Trước đó thầy đã nghiên cứu một chút, điểm số môn tiếng Anh của bạn học Giang niên quả thực rất tốt. Nên hiện giờ thầy ủng hộ Giang Niên làm đại diện tiếng Anh của lớp chúng ta. . "
Tạ Minh, người vẫn đang chìm đắm trong lắm mối nghi hoặc, đã nhìn thấy ...
Lục Trạch, người luôn có thái độ không quan tâm đ ến việc bầu cử ban cán sự chỉ bị Tạ Minh lôi kéo buộc phải giơ tay lúc Hạ Gia Dương đang tranh cử vị trí lớp trưởng.
Thế mà lại đưa tay lên.
Mặc dù từ đầu đến cuối là bộ dáng lười biếng cùng thản nhiên, nhưng chính xác là hắn (Tạ Minh) không nhìn lầm
Lục Trạch giơ tay!
Tạ Minh kinh ngạc nhìn cô gái trên bục giảng.
Cô ấy thực sự rất xinh, và nụ cười rất ấm áp, nhưng ...
Mẹ nó, là A Trạch giơ tay đấy!
Diêu Tử Kiệt nhanh chóng đếm số người: "Được rồi, tổng cộng có 29 người. Có 25 phiếu cho Giang Niên."
Sau đó, Lục Trạch mới lười biếng bỏ tay xuống, lại cầm máy chơi game lên, tiếp tục trò chơi vừa rồi.
Tạ Minh vẫn đang kinh ngạc nhìn về phía Giang Niên cúi đầu trên bục giảng, nghe thấy Lục Trạch không mấy vui vẻ mà nói
"Đừng nhìn, có gì thú vị đâu?"
Không có gì thú vị, vậu A Trạch cậu nhìn cái gì chứ?
Ngày 1 tháng 9, Chủ nhật, một ngày trời nắng.
Cái nắng nóng như thiêu như đốt ở Viễn Thành vẫn chưa biến mất, hiện tại mới 6, 7 giờ sáng mà mặt trời đã lên cao, từng chút một cho thấy hôm nay là một ngày nắng nóng gay gắt.
Giang Niên buộc mái tóc thẳng dài ngang lưng thành cao lên thành đuôi ngựa, trên khuôn mặt thanh tú xuất hiện vài giọt mồ hôi.
Cô hút ngụm sữa đậu nành cuối cùng trong cốc, lấy khăn giấy Khương Thi Lam đưa cho lau miệng, sau đó ném khăn giấy cùng chiếc cốc vào thùng rác ven đường.
“Niên Niên”, Khương Thi Lam thở dài
“Không phải mình nói rồi sao, lớp 5 và lớp 19 cách nhau xa quá , sao cậu lại ở tầng bốn kia chứ? “
Giang Niên cũng thở dài
“Mình đã nói cách bố trí lầu của trường chúng ta rất là kỳ quái, đặc biệt là lớp 11, toàn bộ lầu bốn chỉ có lớp mình và lớp 20. Cậu nói thử xem, nhà trường sắp xếp một lớp trọng điểm ban tự nhiên và một lớp trọng điểm ban văn cạnh nhau, rốt cuộc có ý tứ gì? Thật sự không phải về phương diện yêu sớm đấy chứ?”
Trung học Minh Lễ có ba tòa nhà giảng dạy chính , đó là tòa nhà cao thứ nhất, tòa nhà cao thứ hai và tòa nhà cao thứ ba.
Tất nhiên, mặc dù điều này nghe có vẻ vô nghĩa …
Cũng có thể để tránh cho cái tên của tòa nhà nghe có vẻ vô nghĩa, Minh Lễ cũng cẩn thận đặt cho ba tòa nhà ba cái tên.
Gọi là —
Tòa nhà Khải Hàng, Tòa nhà Chí Hằng, Tòa nhà Đằng Phi
Mặc dù vậy, mọi người vẫn gọi là lầu một, lầu hai, lầu ba.
Lớp 11 vừa khai giảng liền phân ban xã hội tự nhiên , Giang Niên được phân vào lớp trọng điểm duy nhất ban khoa học tự nhiên của khối 11, cũng chính là lớp 19.
Lớp 19 và lớp 20 lần lượt là các lớp trọng điểm của ban tự nhiên và xã hội, cả hai đều ở lầu hai tầng bốn, cách các lớp khác một khoảng lớn, như ở hẳn một khu biệt lập.
Khương Thi Lam trợn mắt, thấp giọng nói: “Hạ Gia Dương hình như cùng lớp với cậu thì phải.”
Giang Niên cũng phối hợp mà thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, cậu có chị em là mình ở đây mà, nhất định mỗi ngày đều sẽ báo cáo tin tức cho cậu đầy đủ.”
Khương Thi Lam có chút ngượng ngùng vén tóc mái ra sau tai, hơi quay đầu lại: “Ý của mình không phải như vậy đâu …”
“Không sao hết, chị em mình với nhau thôi mà” Giang Niên tiếp tục phối hợp, “Mình biết cậu không phải có ý đó, chỉ là mình nhàn rỗi bát quái tin tức của hắn với cậu mà thôi”
Giang Niên biết điều như vậy, Khương Thi Lam không cố trốn tránh nữa.
Đương nhiên, từ tận đáy lòng, cô thực sự không muốn trốn tránh.
“Vậy, huyền thoại Lục Trạch kia cũng học cùng lớp với cậu sao?” Khương Thi Lam đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng hỏi.
Giang Niên phụt cười, cô không ngờ rằng Khương Thi Lam sẽ dùng “huyền thoại Lục Trạch” để gọi vị học thần kia.
Bất quá, Giang Niên chưa gặp qua Lục Trạch bao giờ, trong suy nghĩ của cô ấy, Lục Trạch hẳn là một nhân vật ở một cấp bậc khác trong truyền thuyết đi.
— Cái tên ấy đứng ngay ở vị trí đầu tiên trên danh sách lớp.
“Hôm trước mình đến xem Hạ Gia Dương chơi bóng rổ, cậu chưa thấy người ta hâm mộ Lục Trạch như thế nào đâu! Thật là điên rồ mà. Lục Trạch lau mồ hôi thôi đã khối đứa che miệng thét chói tai “, Khương Thi Lam nhớ lại tình huống lúc ấy vẫn không thể không thở dài, “Bất quá mình có thể hiểu được, bởi vì chính mình cũng cảm thấy Lục Trạch thật sự rất đẹp trai.”
Giang Niên cố tình trêu chọc cô bạn nhỏ: “Thế Hạ Gia Dương hay Lục Trạch đẹp trai vậy ta?”
Khương Thi Lam vậy mà thật sự nghiêm túc suy nghĩ : “À … ừm …”
Cảm thấy có chút khó xử, ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt trêu ghẹo của Giang Niên lập tức có phản ứng đuổi theo mà đánh: “Giang Niên, sao cậu sao lại xấu như vậy chứ!”
Chạy một mạch đến tầng dưới tòa nhà thứ hai, Khương Thi Lam cuối cùng cũng dừng lại thở hỗn hển, gương mặt đỏ hồng nói: “Mình sẽ chờ cậu cùng về”, sau đó chạy vào phòng học lớp 5 ở lầu một. .
Giang Niên cong mắt cười, thuận theo dòng người leo lên tầng bốn.
Không hiểu sao, khi Giang Niên chuẩn bị bước vào lớp, cô cảm thấy hơi lo lắng, cũng có chút chờ mong.
Bỏ qua loại cảm giác đã lâu không có, Giang Niên hít một hơi thật sâu rồi nhấc chân đi vào cửa lớp.
Ở phía trước của lớp học, có một sơ đồ chỗ ngồi, vài người cũng đang vây quanh xem.
Giang Niên có chút sầu muộn định chen qua xem mình được giáo viên xếp ngồi ở đâu, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Giang Niên! Đừng nhìn nữa, cậu ngồi chỗ này này!”
Giang Niên như được đại xá, cô nhanh chóng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Đó là Đoạn Kế Hâm, bạn học cùng lớp với Giang Niên
Đoạn Kế Hâm liều mạng vẫy tay về phía Giang Niên, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy biểu cảm như gặp người thân của mình.
Thấy Giang Niên đang nhìn về phía mình, hắn nhanh chóng chỉ vào vị trí phía trước bên trái của mình: “Giang Niên, ở đây này!”
Lúc Giang Niên đến cũng không còn sớm, mọi người xung quanh đã vào chỗ gần hết
Cô hướng Đoạn Kế Hâm nói tiếng cảm ơn sau đó bước đến vị trí của mình không chút ngại ngùng nhìn mọi người xung quanh.
À, cùng bàn là con gái, đang cúi đầu viết gì đó nên nhìn không rõ mặt, bàn sau là con trai, nhìn qua có chút quen mắt, chắc là gặp qua vài lần ở đâu đó đi; cách một lối đi ở giữa phía bên kia là một nam sinh đeo kính, hơi có chút hào hoa phong nhã; bàn đằng trước …
Gì đây?
Giang Niên chớp mắt, có chút kinh ngạc.
Nếu không nhìn lầm, bàn đằng trước có vẻ như là —
Hạ Gia Dương?
Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của Giang Niên, Hạ Gia Dương ngẩng đầu nhìn sang, sau đó hướng đến Giang Niên tự giới thiệu trước: “Xin chào, cậu là Giang Niên phải không? Tôi biết cậu, thật vui vì chúng ta là bạn cùng lớp. Về sau tôi là bạn bàn trước của cậu! Tên tôi là Hạ Gia Dương. “
Bởi vì có cô bạn nhỏ hay nhắc đến, Giang Niên đối với Hạ Gia Dương cũng có vài phần hiểu biết.
Mọi người nói rằng Hạ Gia Dương có tính cách rất rạng rỡ và vui vẻ, nhưng Giang Niên thực sự không ngờ. …
Thật sự là rất tươi sáng
Cô cong mắt cười, lấy giấy vệ sinh từ trong túi quần đi học ra lau bàn ghế, cười nói: “Rất vui được gặp cậu. Cậu … đã biết tôi trước đó sao?”
Khi hỏi, Giang Niên trầm ngâm suy nghĩ. Hạ Gia Dương thế mà lại biết mình nha …
Cô sẽ không bị Khương Thi Lam diệt khẩu đâu, phải không?
Nghĩ đến đó lại không khỏi rùng mình, sau đó Giang Niên nghe thấy Hạ Gia Dương nói: “Đúng vậy, bài văn của cậu lần nào cũng được in ra làm bài văn mẫu mà, sao tôi lại không biết cậu được?”
Ôi, màu đỏ tím…
Không có nguy hiểm đến tính mạng.
Giang Niên liền cảm thấy thoải mái.
Mặc dù hôm nay là ngày khai giảng, nhưng dù sao thì cũng là chủ nhật nên chắc cũng không có chuyện quan trọng gì đi.
Báo cáo xong rồi, tập trung lớp chắc cũng gần kết thúc rồi nhỉ?
Giang Niên bắt đầu nghĩ xem trưa nay nên ăn gì với Khương Thi Lam, nếu cậu ấy mà nghe được cô ngồi ngay sau Hạ Gia Dương chắc hẳn phải hâm mộ cùng ganh tị lắm đây, phải không?
Còn có, hình như còn phải chào hỏi bạn cùng bạn, bạn bàn sau, bàn kế tiếp nữa phải không?
… Giang Niên có chút lúng túng.
Thật ra cũng không phải là quá lúng túng, chỉ là sau khi giới thiệu bản thân xong thì nên nói cái gì nữa đây? Rồi làm sao để kết thúc?
………
Nghe có vẻ hơi sợ một chút.
Trong lòng thầm tính toán một hồi, suy nghĩ của Giang Niên đột nhiên bị cắt ngang bởi một giọng nói vô cùng dễ nghe, lại lộ ra chút ý vị lười nhác.
“Gia Dương, lát nữa cậu có sang nhà tôi chơi game không? Tạ Minh cũng đi đấy.”
Xung quanh khá yên tĩnh nên khi giọng nói đột ngột cất lên liền đặc biệt gây chú ý.
Hơn nữa, bản thân là một thanh khống, Giang Niên không thể không thừa nhận giọng nói này xác thực vô cùng dễ nghe.
*thanh khống: thích giọng nói hay
Quả thực giọng nói có lực sát thương rất lớn đối với hầu hết các cô gái, hơn nữa đó lại là bất khả chiến bại, trực tiếp khiến đối phương vô lực mà đổ gục
Cô tò mò nhìn lên nhưng ngay lập tức quay đi chỗ khác khi có người đến.
——
Lục Trạch.
“huyền thoại Lục Trạch” của Khương Thi Lam.
Giang Niên không quen hắn, nhưng lại biết về hắn
Cảm giác tồn tại của Lục Trạch quá cao, rõ ràng Giang Niên mới chỉ nhìn thấy Lục Trạch không quá vài lần, nhưng cô vẫn nhận ra khi hắn bước đến.
Tuy rằng đối phương hoàn toàn không biết đến mình.
— A, thì ra…
Lần trước nhìn thấy Lục Trạch, hẳn là đại hội tuyên dương cuối kỳ trước đi, đúng không?
Lục Trạch một lần nữa đúng với kỳ vọng của mọi người giành vị trí thứ nhất. Hắn lười biếng bước lên sân khấu để nhận giải thưởng và tiền thưởng, trước đôi mắt như sao của cô gái trên sân khấu tùy ý cúi chào, lại lần nữa biếng nhác xuống sân khấu.
Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy một phút, nhưng Giang Niên cảm thấy cô gái bên cạnh cô khó có thể kìm nén được tiếng la hét.
Không phải Giang Niên không kích động, cô cũng là nhan khống, cô cũng rất mong chờ, đồng thời, cũng là người dễ hoa si …
*nhan khống: thích gương mặt xinh đẹp
Nhưng điều quan trọng là …
Cô đã quên đeo kính áp tròng vào ngày hôm đó.
Vì vậy cho nên cô nhìn không rõ khuôn mặt tuấn tú của Lục Trạch, thuộc tính nhan khống cũng không có dịp phát tác.
Bây giờ lại nhìn thấy Lục Trạch ở khoảng cách rất gần, Giang Niên cuối cùng cũng hiểu tại sao các cô gái ở mấy hàng ghế đầu của khán phòng lại phấn khích đến mức sắp ngất đi.
Tại vì……
Lục Trạch thực sự rất đẹp trai.
Nhìn qua có lẽ cao khoảng một mét tám mươi, cao cao gầy gầy. Tóc ở trên đầu lại rối mà không xù.
Hắn đang nói chuyện với Hạ Gia Dương, sườn mặt đối với Giang Niên.
Nhưng sườn mặt …
Vẫn đẹp trai đến mức Giang Niên, một người luôn được khen là hành văn tốt lại không biết làm thế nào để diễn đạt.
Giang Niên tự cảm thấy ánh mắt của mình hẳn là toàn vì sao lấp lánh lấp lánh.
Liều mạng kìm chế nhan cẩu xúc động, Giang Niên nuốt nước bọt, lần nữa ngẩng đầu lên trộm nhịn nhìn về phía Lục Trạch
Nhưng cô không nghĩ đến, lần này nhìn lên … trực tiếp bị chính chủ bắt gặp, Giang Niên vô tình đụng phải ánh mắt của Lục Trạch
Đôi con ngươi màu nhạt hơn, sáng lấp lánh, tinh tú đầy sao.
Lục Trạch dừng lại, trước khi Giang Niên có thể nhìn rõ khuôn mặt của Lục Trạch, hắn nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía Hạ Gia Dương.
Giang Niên sửng sốt trong giây lát.
Chờ đã…..
Khóe miệng của cô không có nước miếng chứ?
Đừng, đừng.
Ngày đầu tiên đến lớp, nhìn lén trai đẹp liền tình cờ bị bắt gặp?!
Giang Niên tỏ vẻ vô tội, vội cúi đầu xuống, vờ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Tuy rằng cô đã bắt đầu bấm liến thoắng trên màn hình di động: “Chị em tốt làm sao bây giờ? Mình nhìn lén Lục Trạch liền bị hắn bắt được, a a a a, chết rồi, sau này biết để mặt mũi ở đâu bây giờ!”
Khương Thi Lam nhanh chóng trả lời wechat của Giang niên: “Đừng lo lắng! Lục Trạch chắc hẳn đã sớm quen với mấy việc như này rồi đi!”
Đúng, rất có lý!
Giang Niên hồi máu trong vài phút, sau đó nhét điện thoại vào ngăn bàn, tính toán trộm nhìn Lục Trạch một lần nữa.
Nếu đã bị coi là hoa si, vậy thì càng phải ngắm trai đẹp đến thỏa mãn mới thôi
Lục Trạch dường như đã thảo luận xong về hành trình với Hạ Gia Dương, đang chuẩn bị xoay người rời đi.
Giang Niên mạnh dạn ngẩng đầu lên.
……?
Sao lại bị bắt gặp nữa rồi?!
Chương 2: ĐỪNG NHÌN, CÓ GÌ THÚ VỊ?"
Ngay khi Giang Niên ngẩng đầu lên, cô lại lần nữa chạm phải ánh mắt của Lục Trạch.
Nhưng trong giây tiếp theo, Giang Niên thậm chí còn cho rằng chính mình vừa rồi nhìn lầm—
Lục Trạch thuần thục hướng ánh mắt đi chỗ khác, là một loại cảm giác nói không rõ
giống như......
Chính mình không bị bắt gặp
"A Trạch, có chuyện gì vậy?" Nhìn thấy Lục Trạch, đã xoay người nhưng vẫn chưa rời đi, Hạ Gia Dương kỳ quái hỏi, còn cho rằng hắn còn chuyện gì chưa nói.
Lục Trạch lười biếng lắc đầu, sau đó tùy ý hướng Hạ Gia Dương vẫy vẫy tay, một câu cũng không nói liền rời đi
Toàn bộ cũng quá trình không nhìn Giang Niên có thêm một lần nào nữa
A ......
Giang Niên thầm nghĩ
Quả nhiên vừa rồi cô đã lầm, lục Trạch sao có thể nhìn mình kia chứ
Được rồi được rồi, tôi thật may mắn khi nói rằng tôi thực sự không bị bắt khi nhìn trộm soái ca
Giang Niên lặng lẽ cúi đầu tiếp tục chọc phá điện thoại của mình, gửi tin nhắn cho Khương Thi Lam: "Thi Lam, cậu nói rất đúng! Với khuôn mặt đẹp trai vô song như vậy, Lục Trạch thật sự rất quen với việc người khác nhìn trộm cậu ấy! À còn có, Thi Lam, bạn không quá khoa trương đâu, Lục Trạch thực sự rất ... đẹp trai aaa. "
Ngay khi nhấn nút "gửi", Giang Niên cảm thấy khuỷu tay mình như có ai đụng vào
"Thầy đến rồi."
Giang Nam theo phản xạ có điều kiện nhét điện thoại vào ngăn bàn, sau đó hướng đến bạn cùng bàn nở nụ cười cảm kích, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy chủ nhiệm mới vừa bước vào cửa lớp.
—— Nói thật, nếu bạn cùng bàn mới không nói chuyện, Giang Niên cũng không nghĩ đến thầy chủ nhiệm mới thế mà lại là giáo viên.
Trẻ trung, cao cao gầy gầy, mặc áo phông trắng và quần jean xanh nhạt, khi ra ngoài như thế nào đi chăng nữa cũng thấy thầy ấy như một cậu học sinh.
Thầy đứng trên bục giảng với tờ giấy A4, đẩy đẩy gọng kính, nhưng khi mở miệng lại có một loại cảm giác giọng nói không phù hợp lắm với tuổi tác và ngoại hình của mình: "Xin chào mọi người, tôi là giáo viên chủ nhiệm hai năm tới đây của lớp chúng ta, Diêu Tử Kiệt, các bạn có thể gọi tôi là... "
Diêu Tử Kiệt bổng dung cười cười: "Kiệt ca."
Phòng học vừa rồi còn an tĩnh, nháy mắt lại ầm ĩ lên, một đám người bắt đầu ồn ào, thoắt cái đã có nam sinh đi đầu kêu lên :" Chào Kiệt ca "
Hạ Gia Dương là một trong số đó.
Diêu Tử Kiệt bộ dáng cũng rất vui vẻ, hạ tay ra hiệu cho mọi người im lặng: "Được rồi, tôi sẽ điểm danh, sau đó sẽ bắt đầu ứng cử thành viên ban cán sự của lớp, mọi người có thể về nhà sau khi nhận sách giáo khoa." "
Mặc dù mọi người trong lớp đang nhào nhào ầm ĩ nhưng tất cả đều phối hợp mà yên lặng
Danh sách mà Diêu Tử Kiệt có được theo thứ tự điểm số của lớp.
Hắn lại đẩy kính và bắt đầu điểm danh: "Lục Trạch."
Giang Niên không hề ngạc nhiên, Lục Trạch khẳng định sẽ ở vị trí thứ nhất, điểm danh đầu tiên cũng là đương nhiên đi
Ngược lại, bản thân Lục Trạch có kinh ngạc một chút, sau đó khéo léo ném chiếc Switch trong tay vào trong ngăn bàn, uể oải đứng dậy.
Ngay cả giọng nói cũng lười biếng: "Đây."
Mọi người trong lớp đều nhìn về hướng của Lục Trạch.
—— Giang Niên cũng không ngoại lệ.
Diêu Tử Kiệt dường như không lạ gì với bộ dáng của Lục Trạch, liền dặn dò một câu: "Nhớ cất switch và điện thoại di động ở nhà, ít nhất là không được dùng trong lớp."
Nếu Diêu Tử Kiệt đã nói như vậy, có thể phỏng đoán một chút, vậy là trước kia Lục Trạch đã từng mang Switch và điện thoại di động đến trường? Còn có sử dụng nó trong lớp học?
Giang Niên có chút lảo đảo.
Cô luôn cảm thấy Lục Trạch không đặc biệt giống với người có "thành tích tốt" mà cô tưởng tượng. Ở một nơi như Minh Lễ, thành tích tốt không phải đều phải liều mạng nỗ lực hay sao?
Lại còn đứng nhất lớp kia mà, nhưng nhìn kiểu gì cũng là bộ dáng vô cùng thoải mái
Trong lớp cũng có nhiều cuộc nghị luận sôi nổi, sau đó liền nghe thấy thanh niên đứng nhất cười khẽ, mở miệng: "Kiệt ca, thầy đã thấy em chơi trong giờ của thầy chưa?"
Đây là lần đầu tiên Giang Niên nghe thấy giọng nói của Lục Trạch mang theo ý cười, hay đến mức nghe như nước chảy trên đá, vạn phần mê người. Cô sửng sốt trong chốc lát, sau đó đột nhiên quay đầu lại, cảm giác được đỉnh tim đang run rẩy.
Diêu Tử Kiệt dừng lại, sau đó dở khóc dở cười: "Tiểu tử, cậu thực sự chưa sử dụng nó trong lớp học của tôi ... Nhưng cậu phải nghe giảng cho tốt những môn khác như chính trị, lịch sử và địa lý!"
Lục Trạch mím khóe môi, tùy ý gật đầu cười liền ngồi xuống.
Giang Niên rốt cuộc cũng nguôi ngoai cơn ngứa ngáy trong lòng, không khỏi than thở.
Quên nó đi, khi bản thân là một nhan khống, một thanh khống, lại gặp phải một người như Lục Trạch ...
Không trách cô được, không trách cô được, chỉ trách đối phương quá mạnh đi
Diêu Tử Kiệt tiếp tục điểm danh, Giang Niên thầm đếm thứ hạng của mình, gần thứ 19, ở khoảng giữa đi
*(19) Là lớp khoa học trọng điểm duy nhất, lớp học không lớn, chỉ có 30 người, nên thứ hạng của Giang Niên trong lớp không tính là cao.
Bất quá Giang Niên cũng không để ý lắm, lần thi cuối kì trước đề thi khó hơn những năm trước rất nhiều, chưa kể cô lại hát huy thất thường, còn tưởng rằng lần này không vào được lớp trọng điểm nữa kia.
Trừ cái này ra, Giang Niên còn âm thầm nhớ tên những người xung quanh mình.
Cô gái ngồi cùng bàn tên là Triêu Tâm Di, nam sinh ở ban sau, cũng chính là Đoạn Kế Tâm, ngồi cùng bàn với Thi Vũ. Cách một lối đi nhỏ, bên kia là Hàn Sơ Dạ
Trong số những cái tên của bạn học, Giang Niên có ấn tượng sâu sắc nhất về cậu bạn ngồi bàn bên đeo kính tròn to bản——
Rõ ràng là cả ba chữ đều rất hay, nhưng khi kết hợp với nhau cứ nghe lạ lạ thế nào
"Truyền dịch".
Phụt
Khi thầy điểm danh đến Hàn Sơ Dạ, Giang Niên không thể không bật cười, lại nhanh chóng nhận ra rằng đây là hành vi rất mất lịch sự, cô nhanh chóng quay đầu lại xin lỗi Hàn Sơ Dạ: "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý cười đâu ... "
Hàn Sơ Dạ đã quen với nó, cười nói
"Không sao đâu, tôi đãquen rồi."
Sao mà nghe xót xa ghê
Sau khi điểm danh, ngoài dự đoán, Diêu Tử Kiệt không yêu cầu từng người tự đứng lên giới thiệu
Một cô gái tóc dài ngồi ở hàng thứ nhất không khỏi giơ tay hỏi: "Thưa thầy, chúng ta không cần tự giới thiệu sao?"
Diêu Tử Kiệt coi đó là chuyện đương nhiên: "Sau khi giới thiệu về bản thân thì có vẻ em sẽ nhớ được hết các bạn nhỉ."
Không có cách nào để bác bỏ nó.
Diêu Tử Kiệt xua tay: "Được rồi, bây giờ chúng ta đang tranh cử thành viên ban cán sự lớp. Ai muốn tranh cử thì chủ động lên tiếng, lấy theo số phiếu đứng đầu."
Giang Niên nhanh chóng có được một số hiểu biết nhất định về Diêu Tử Kiệt.
Có vẻ như thầy ấy thực sự là một giáo viên rất trẻ, làm mọi việc rất đơn giản và gọn gàng, và cũng đặc biệt rảnh rỗi.
Trước hết bắt đầu từ tranh cử lớp trưởng.
Hạ Gia Dương là người đầu tiên phát biểu: "Xin chào mọi người, tôi là bạn tốt của Lục Trạch, Hạ Gia Dương, người được cho là giỏi mọi thứ, học giỏi, đẹp trai ..."
Giang Niên sắp cười chết.
Thực lòng mà nói, Hạ Gia Dương quả thực rất thảm, cậu ấy rõ ràng là hoạt bát và đẹp trai, nhưng đứng cạnh nhân vật Lục Trạch trong truyền thuyết kia liền thành làm nền không thể giải thích được.
Trước kia không biết biết rằng Khương Thi Lam thích Hạ Gia Dương, ấn tượng của Giang Niên về cậu ấy luôn là--
Bạn thân của Lục Trạch.
Phải nói rằng, độ nổi tiếng cùng nhân khí của Hạ Gia Dương trong luôn không hề thấp, cậu ấy vốn xuất thân từ hội học sinh của trường nên đương nhiên được bầu làm lớp trưởng với số phiếu cao.
Số lượng ban của lớp còn khá đông, lớp trưởng, ban văn nghệ, ban thể dục thể thao, ban học tập... cộng với đại diện các bộ môn nên phải mất nhiều thời gian vận động mới tiếp tục được.
Sau khi tranh cử lớp trưởng môn toán, Diêu Tử Kiện đặt kính xuống: "Được rồi, tiếp theo, đại diện môn tiếng Anh."
Giang Niên hít sâu một hơi, đứng dậy đi lên.
Đoạn Kế Tâm đã dẫn đầu hùng hồn la lớn : "Giang Niên cố lên!"
Với sự cổ vũ nồng nhiệt như vậy, sự can đảm trước đó của Giang Niên trong nháy mắt liền biến mất không dấu vết
Hiển nhiên Đoạn Kế Tâm không nghĩ tới hắn lại kinh khủng như vậy, có chút ngượng ngùng: "Ai da, bạn học cũ, không cần cám ơn tôi dâu, chuyện nên làm chuyện nên làm."
Xung quanh không ít người bật cười, Giang Niên lại càng dở khóc dở cười hơn.
Bất quá có đoạn đệm như vậy đã làm dịu căng thẳng trong lòng Giang Niên rất nhiều
Khi đứng trên bục giảng, Giang Niên nở nụ cười thật tươi, cong mắt: "Chào mọi người, mình là Giang Niên, Giang Niên trong "Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?" *. Mình rất thích tiếng Anh, cũng rất mong chờ đến các hoạt động (học tập tiếng Anh) của lớp trong tương lai, nếu mình may mắn được trở thành đại diện Tiếng Anh của lớp chúng ta ... "
*câu thơ trong bài thơ "Xuân hoa giang nguyệt dạ" (tác giả Trương Nhược Hư)
Cô gái xinh xắn, nụ cười trong trẻo, dịu dàng, hơn nữa cùng với giọng nói ngọt ngào đã ngay lập tức tạo cho Giang Niên rất nhiều điểm ấn tượng.
"A Trạch, sao đột nhiên cậu ngủm rồi?" Tạ Minh trong góc hàng cuối cùng đang nhìn Lục Trạch chơi Switch thành thạo, thao tác luôn mạnh mẽ.
Tạ Minh vừa nhìn vừa cảm khái, các người nói xem những người như Lục Trạch lớn vừa đẹp trai lại học giỏi thì thôi đi, đến chơi game cũng đỉnh hơn so với người bình thường như bọn họ.
Cùng một level, trong khi Tạ Minh phải chơi trên dưới chục lần vẫn không qua được thì Lục Trạch lại vô cùng nhẹ nhàng một lần đã qua
Tộc độ tay cùng độ chính xác của ngón tay đó xác thực là người có thể có được sao ??
Lục Trạch khẽ nhướng mày, không quan tâm đ ến câu hỏi vừa rồi của Tạ Minh, mặc kệ nhân vật đã chết, lại lần nữa thản nhiên ném Switch trong tay vào ngăn bàn
Vừa lúc nghe thấy chủ nhiệm lớp Diêu Tử Kiệt cười nói: "Được rồi, cảm ơn Giang Niên của chúng ta. Trước đó thầy đã nghiên cứu một chút, điểm số môn tiếng Anh của bạn học Giang niên quả thực rất tốt. Nên hiện giờ thầy ủng hộ Giang Niên làm đại diện tiếng Anh của lớp chúng ta. . "
Tạ Minh, người vẫn đang chìm đắm trong lắm mối nghi hoặc, đã nhìn thấy ...
Lục Trạch, người luôn có thái độ không quan tâm đ ến việc bầu cử ban cán sự chỉ bị Tạ Minh lôi kéo buộc phải giơ tay lúc Hạ Gia Dương đang tranh cử vị trí lớp trưởng.
Thế mà lại đưa tay lên.
Mặc dù từ đầu đến cuối là bộ dáng lười biếng cùng thản nhiên, nhưng chính xác là hắn (Tạ Minh) không nhìn lầm
Lục Trạch giơ tay!
Tạ Minh kinh ngạc nhìn cô gái trên bục giảng.
Cô ấy thực sự rất xinh, và nụ cười rất ấm áp, nhưng ...
Mẹ nó, là A Trạch giơ tay đấy!
Diêu Tử Kiệt nhanh chóng đếm số người: "Được rồi, tổng cộng có 29 người. Có 25 phiếu cho Giang Niên."
Sau đó, Lục Trạch mới lười biếng bỏ tay xuống, lại cầm máy chơi game lên, tiếp tục trò chơi vừa rồi.
Tạ Minh vẫn đang kinh ngạc nhìn về phía Giang Niên cúi đầu trên bục giảng, nghe thấy Lục Trạch không mấy vui vẻ mà nói
"Đừng nhìn, có gì thú vị đâu?"
Không có gì thú vị, vậu A Trạch cậu nhìn cái gì chứ?