Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: Một cái tát
Chương 4: Một cái tát
Diệp An Kỳ trở lại phòng ngủ, lập tức gói gém những đồ quý giá.
************
Buổi sáng ngày hôm sau, cô cầm túi da muốn đi ra ngoài.
Mặc dù Diệp gia rất lớn, nhưng chỉ vì trải qua nhiều năm tiêu xài hoang phí, đã sớm thành cái thùng rỗng.
Vì thế nên rất ít người làm, nhưng tuyệt đối không có vệ sĩ.
Diệp An Kỳ đi đến cổng đã thấy được hai vệ sĩ đang đứng canh giữ ở đó.
“Cô cả Diệp muốn đi đâu?” Một người vệ sĩ ngăn lại.
Diệp An Kỳ sắc mặt lạnh nhạt: “Ra ngoài dạo phố.”
“Cậu chủ đã dặn dò chúng tôi, trước khi rời đi, cô và cô hai đều không thể ra ngoài.”
“Tại sao?”
“Tất nhiên là sợ hai cô bỏ chạy rồi. Mặc dù bắt lại được, nhưng cũng rất phiền phức.” Lời nói của tên vệ sĩ không chút khách sáo.
Diệp An Kỳ nghe thế thì cạn lời, Dạ Thích Thiên có cần phải giảo hoạt như thế không.
“Tôi chỉ muốn đi dạo phố thôi, đi tí rồi về. Anh yên tâm đi, tôi không hề nghĩ đến việc trốn đi.”
“Cô cả muốn đi dạo phố cũng được, nhưng trước tiên cô phải xin phép cậu chủ.”
“Chuyện nhỏ như này cũng phải hỏi anh ta?”
“Mọi chuyện đều phải xin phép ngài ấy.” Vệ sĩ trung thành nói.
Xin phép anh ta, dù cho có cô có thể ra ngoài, cũng chẳng có cách nào trốn thoát rồi.
Diệp An Kỳ cười lạnh: “Không cần xin phép, tôi đã không còn tâm trạng nào đi dạo phố nữa rồi.”
Cô xoay người quay lại, trở về phòng ngủ.
Không thể trốn, Diệp An Kỳ rất bực bội, nếu như bây giờ không đi, ngày mai sẽ bị biếnthành khiên thịt đỡ đạn.
Hình như những ngày này Dạ Thích Thiên đến thành phố C để thực hiện một cuộc giao dịch vũ khí.
Dưới sự tiến cử của Diệp Văn Sơn, anhđến đây ở.
Thật ra Dạ Thích Thiên đến đây , cũng là nhắm vào hai cô con gái của Diệp Văn Sơn.
Thành phố C có hai hoa khôi, chính là chỉ Diệp An Kỳ và Diệp Như Mộng.
Dạ Thích Thiên thích chơi phụ nữa như thế, làm sao có thể bỏ qua hai cô gái này.
Có điều theo trong truyện, sau khi người này đến thì ngay lập tức mê mẩn Diệp Như Mộng, cơ bản là không thèm ngó ngàng đến Diệp An Kỳ.
Nhưng anh cũng không bỏ qua cho Diệp An Kỳ , lúc đi cũng mang theo cô ấy.
Ai biết giữa đường vướng phải mai phục của kẻ địch, xảy ra một trận đấu súng tàn khốc.
Vì cứu Diệp Như Mộng, Dạ Thích Thiên nhẫn tâm đẩy Diệp An Kỳ ra đỡ đạn thay, nữ phụ số 1 Diệp An Kỳ anh dũng hy sinh.
Nếu như ngày mai kịch bản vẫn phát triển như cũ, chẳng phải cô sẽ chịu chết uổng mạng à?
Diệp An Kỳ lo lắng, cô nhất định phải nghĩ cách vượt qua kiếp nạn này.
“Cốc cốc cốc-----” Khi cô đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột vang lên tiếng gõ cửa.
Diệp An Kỳ đi đến mở cửa phòng, ngạc nhiên nhìn Diệp Như Mộng đang đứng bên ngoài.
Trên trán Diệp Như Mộng dán băng gạc, nhưng không làm giảm vẻ đẹp thanh thuần tuyệt mỹ của cô, trái lại càng thể hiện ra nét điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta càng muốn bảo vệ.
Tất nhiên là nếu như ánh mắt của cô ấy không lạnh như băng và lời nói thì giận dữ.
“Có chuyện gì?” Diệp An Kỳ hỏi.
Diệp Như Mộng không trả lời, lại vung tay lên tát -----
Diệp An Kỳ đúng lúc bắt được cánh tay cô ấy: “ Muốn gì?”
“Diệp An Kỳ, chị là đồ đàn bà độc ác!” Diệp Như Mộng mặt đầy căm giận, “Chị hại chết tôi rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho chị!”
“......” Cô biết ngay Diệp Như Mộng rất hận mình.
Cho dù Diệp Như Mộng vượt qua những tình tiết ác mộng, cô ấy vẫn ngàycàng hận cô hơn.
Diệp An Kỳ hất tay cô ấy ra: “Chúng talà chị em, cần gì phải căm ghét nhau như vậy?”
Diệp Như Mộng cười lạnh: “Lúc chị hại tôi sao cô không nghĩ đến chúng ta là chị em?”
“Tôi là nghĩ đến chúng ta là chị em, nên mới cứu cô đúng lúc. Nếu không cô cho rằng, cô còn có thể giữ được trinh tiết?”
Chương 4: Một cái tát
Diệp An Kỳ trở lại phòng ngủ, lập tức gói gém những đồ quý giá.
************
Buổi sáng ngày hôm sau, cô cầm túi da muốn đi ra ngoài.
Mặc dù Diệp gia rất lớn, nhưng chỉ vì trải qua nhiều năm tiêu xài hoang phí, đã sớm thành cái thùng rỗng.
Vì thế nên rất ít người làm, nhưng tuyệt đối không có vệ sĩ.
Diệp An Kỳ đi đến cổng đã thấy được hai vệ sĩ đang đứng canh giữ ở đó.
“Cô cả Diệp muốn đi đâu?” Một người vệ sĩ ngăn lại.
Diệp An Kỳ sắc mặt lạnh nhạt: “Ra ngoài dạo phố.”
“Cậu chủ đã dặn dò chúng tôi, trước khi rời đi, cô và cô hai đều không thể ra ngoài.”
“Tại sao?”
“Tất nhiên là sợ hai cô bỏ chạy rồi. Mặc dù bắt lại được, nhưng cũng rất phiền phức.” Lời nói của tên vệ sĩ không chút khách sáo.
Diệp An Kỳ nghe thế thì cạn lời, Dạ Thích Thiên có cần phải giảo hoạt như thế không.
“Tôi chỉ muốn đi dạo phố thôi, đi tí rồi về. Anh yên tâm đi, tôi không hề nghĩ đến việc trốn đi.”
“Cô cả muốn đi dạo phố cũng được, nhưng trước tiên cô phải xin phép cậu chủ.”
“Chuyện nhỏ như này cũng phải hỏi anh ta?”
“Mọi chuyện đều phải xin phép ngài ấy.” Vệ sĩ trung thành nói.
Xin phép anh ta, dù cho có cô có thể ra ngoài, cũng chẳng có cách nào trốn thoát rồi.
Diệp An Kỳ cười lạnh: “Không cần xin phép, tôi đã không còn tâm trạng nào đi dạo phố nữa rồi.”
Cô xoay người quay lại, trở về phòng ngủ.
Không thể trốn, Diệp An Kỳ rất bực bội, nếu như bây giờ không đi, ngày mai sẽ bị biếnthành khiên thịt đỡ đạn.
Hình như những ngày này Dạ Thích Thiên đến thành phố C để thực hiện một cuộc giao dịch vũ khí.
Dưới sự tiến cử của Diệp Văn Sơn, anhđến đây ở.
Thật ra Dạ Thích Thiên đến đây , cũng là nhắm vào hai cô con gái của Diệp Văn Sơn.
Thành phố C có hai hoa khôi, chính là chỉ Diệp An Kỳ và Diệp Như Mộng.
Dạ Thích Thiên thích chơi phụ nữa như thế, làm sao có thể bỏ qua hai cô gái này.
Có điều theo trong truyện, sau khi người này đến thì ngay lập tức mê mẩn Diệp Như Mộng, cơ bản là không thèm ngó ngàng đến Diệp An Kỳ.
Nhưng anh cũng không bỏ qua cho Diệp An Kỳ , lúc đi cũng mang theo cô ấy.
Ai biết giữa đường vướng phải mai phục của kẻ địch, xảy ra một trận đấu súng tàn khốc.
Vì cứu Diệp Như Mộng, Dạ Thích Thiên nhẫn tâm đẩy Diệp An Kỳ ra đỡ đạn thay, nữ phụ số 1 Diệp An Kỳ anh dũng hy sinh.
Nếu như ngày mai kịch bản vẫn phát triển như cũ, chẳng phải cô sẽ chịu chết uổng mạng à?
Diệp An Kỳ lo lắng, cô nhất định phải nghĩ cách vượt qua kiếp nạn này.
“Cốc cốc cốc-----” Khi cô đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột vang lên tiếng gõ cửa.
Diệp An Kỳ đi đến mở cửa phòng, ngạc nhiên nhìn Diệp Như Mộng đang đứng bên ngoài.
Trên trán Diệp Như Mộng dán băng gạc, nhưng không làm giảm vẻ đẹp thanh thuần tuyệt mỹ của cô, trái lại càng thể hiện ra nét điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta càng muốn bảo vệ.
Tất nhiên là nếu như ánh mắt của cô ấy không lạnh như băng và lời nói thì giận dữ.
“Có chuyện gì?” Diệp An Kỳ hỏi.
Diệp Như Mộng không trả lời, lại vung tay lên tát -----
Diệp An Kỳ đúng lúc bắt được cánh tay cô ấy: “ Muốn gì?”
“Diệp An Kỳ, chị là đồ đàn bà độc ác!” Diệp Như Mộng mặt đầy căm giận, “Chị hại chết tôi rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho chị!”
“......” Cô biết ngay Diệp Như Mộng rất hận mình.
Cho dù Diệp Như Mộng vượt qua những tình tiết ác mộng, cô ấy vẫn ngàycàng hận cô hơn.
Diệp An Kỳ hất tay cô ấy ra: “Chúng talà chị em, cần gì phải căm ghét nhau như vậy?”
Diệp Như Mộng cười lạnh: “Lúc chị hại tôi sao cô không nghĩ đến chúng ta là chị em?”
“Tôi là nghĩ đến chúng ta là chị em, nên mới cứu cô đúng lúc. Nếu không cô cho rằng, cô còn có thể giữ được trinh tiết?”