Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2
Chương 2: Cứ như chạm phải thứ gì bẩn
Chương 2: Cứ như chạm phải thứ gì bẩn
Cố Ninh Hoan cố gắng mở mắt ra, nhưng còn chưa nhìn rõ được người đàn ông đang đè trên người mình thì thân dưới chợt nhói lên.
Cô kêu lên vì đau đớn, loại đau đớn như bị lăng trì này kéo dài rất lâu mới kết thúc.
…
Cố Ninh Hoan nằm trên nền gạch men lạnh lẽo, ý thức chậm rãi quay trở lại. Đau đớn trên người rõ ràng nói cho cô biết cô vừa trải qua chuyện gì.
Cô đánh giá phòng tắm xa hoa trước mặt, một ý nghĩ kinh thế hãi tục nổ tung trong đầu cô.
Cô bỗng đứng dậy để nhìn rõ mọi thứ trước mắt. Nơi đây là nhà cũ của nhà họ Phó, nơi mà cô mới ở một đêm đã bị Cố Thi bày mưu đuổi đi.
“Cút!”
Phó Tây Thâm nhìn xuống Cố Ninh Hoan, nhìn cô trần chuồng, nhìn làn da trắng nõn mang theo những dấu hôn đậm nhạt khác nhau, trong nháy mắt, vô số hình ảnh hiện ra trong đầu anh, anh nhớ ra cô đã chủ động vào phòng tắm rồi hôn anh như thế nào, nhớ ra cô đã khiến sự tự chủ mà anh vẫn luôn tự hào phải tước vũ khí đầu hàng ra sao.
Cố Ninh Hoan mờ mịt nhìn Phó Tây Thâm, đôi mắt ướt dầm dề mang vẻ không biết làm sao.
Phó Tây Thâm nhíu mày, bỗng anh nắm chặt lấy cánh tay của Cố Ninh Hoan để kéo cô dậy rồi vung ra sau, khuôn mặt của anh rướn về phía trước, tàn nhẫn nói, “Trước khi kết hôn, chẳng phải cô từng nói việc cô hối hận nhất trong đời này là gả cho tôi sao? Thậm chí cô còn thà chết chứ không muốn tôi chạm vào cô cơ mà? Sao nào, giờ mới là đêm tân hôn đầu tiên mà cô đã không kiềm chế được à?”
Lưng Cố Ninh Hoan đập mạnh vào vách tường vừa lạnh như băng vừa cứng như đá của phòng tắm, đau đớn khiến mắt cô rơm rớm nước.
Cô rưng rưng nhìn người đàn ông trước mắt.
Không thể nghi ngờ là Phó Tây Thâm rất đẹp trai, ngũ quan của anh có tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức chỉ cần nhìn anh thôi cũng đủ khiến tim người ta đập thình thịch. Đôi mắt đen, thâm thúy luôn lạnh lùng không có chút cảm tình nay chứa đầy giận dữ, lại lạnh lẽo tới mức khiến người ta run sợ.
Nhưng… chẳng phải cô đã bị Cố Thi chọc mù mắt rồi sao? Sao đột nhiên lại nhìn thấy được? Hơn nữa, tại sao Phó Tây Thâm lại xuất hiện ở trước mắt cô?
Chẳng phải hai người đã ly hôn rồi à?
Lúc trước chính anh đã đuổi cô ra khỏi nhà họ Phó, sao giờ cô lại thấy anh nữa?
Cố Ninh Hoan nhìn đôi mắt ngập lửa giận của anh thì vô ý thức chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống. Cô nhắm mắt lại, trực tiếp hôn lên cánh môi hơi lạnh của anh: “Phó Tây Thâm, xin lỗi anh.”
Người đàn ông khựng lại, ánh mắt càng thêm đen tối, giây tiếp theo, anh siết chặt tay cô, “Rốt cuộc thì cô đang chơi trò gì?”
“Anh làm đau em.” Cố Ninh Hoan lùi lại, ánh mắt lộ vẻ vô tội.
Bỗng nhiên không cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô, Phó Tây Thâm chợt thấy luyến tiếc, anh đè ý tưởng hoang đường này xuống đáy lòng, lạnh lùng nhìn cô, “Sao lại xin lỗi?”
“Vì em đã gây bao nhiêu chuyện trước khi kết hôn, chọc vô số phiền toái cho anh nên em xin lỗi, từ nay về sau, chúng ta sống thật tốt, được không?” Cố Ninh Hoan nhìn thẳng vào mắt anh nhưng vẫn hơi thấy sờ sợ trước đôi mắt mang tính áp bách của anh.
Sống thật tốt? Phó Tây Thâm như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, anh lạnh lùng cong môi, hất tay cô ra như thể chạm phải thứ gì bẩn vậy.
Cố Ninh Hoan nhìn người đàn ông rời khỏi phòng tắm, nhìn thấy ánh mắt lộ rõ chán ghét của anh thì lòng cô nặng trĩu, sống mũi cay cay.
Cố Ninh Hoan đứng thẳng người dậy, lúc cô mới choàng áo tắm dài vào liền thấy cửa phòng tắm mở ra, Cố Thi mặc một chiếc váy dài màu trắng đi vào.
Chương 2: Cứ như chạm phải thứ gì bẩn
Cố Ninh Hoan cố gắng mở mắt ra, nhưng còn chưa nhìn rõ được người đàn ông đang đè trên người mình thì thân dưới chợt nhói lên.
Cô kêu lên vì đau đớn, loại đau đớn như bị lăng trì này kéo dài rất lâu mới kết thúc.
…
Cố Ninh Hoan nằm trên nền gạch men lạnh lẽo, ý thức chậm rãi quay trở lại. Đau đớn trên người rõ ràng nói cho cô biết cô vừa trải qua chuyện gì.
Cô đánh giá phòng tắm xa hoa trước mặt, một ý nghĩ kinh thế hãi tục nổ tung trong đầu cô.
Cô bỗng đứng dậy để nhìn rõ mọi thứ trước mắt. Nơi đây là nhà cũ của nhà họ Phó, nơi mà cô mới ở một đêm đã bị Cố Thi bày mưu đuổi đi.
“Cút!”
Phó Tây Thâm nhìn xuống Cố Ninh Hoan, nhìn cô trần chuồng, nhìn làn da trắng nõn mang theo những dấu hôn đậm nhạt khác nhau, trong nháy mắt, vô số hình ảnh hiện ra trong đầu anh, anh nhớ ra cô đã chủ động vào phòng tắm rồi hôn anh như thế nào, nhớ ra cô đã khiến sự tự chủ mà anh vẫn luôn tự hào phải tước vũ khí đầu hàng ra sao.
Cố Ninh Hoan mờ mịt nhìn Phó Tây Thâm, đôi mắt ướt dầm dề mang vẻ không biết làm sao.
Phó Tây Thâm nhíu mày, bỗng anh nắm chặt lấy cánh tay của Cố Ninh Hoan để kéo cô dậy rồi vung ra sau, khuôn mặt của anh rướn về phía trước, tàn nhẫn nói, “Trước khi kết hôn, chẳng phải cô từng nói việc cô hối hận nhất trong đời này là gả cho tôi sao? Thậm chí cô còn thà chết chứ không muốn tôi chạm vào cô cơ mà? Sao nào, giờ mới là đêm tân hôn đầu tiên mà cô đã không kiềm chế được à?”
Lưng Cố Ninh Hoan đập mạnh vào vách tường vừa lạnh như băng vừa cứng như đá của phòng tắm, đau đớn khiến mắt cô rơm rớm nước.
Cô rưng rưng nhìn người đàn ông trước mắt.
Không thể nghi ngờ là Phó Tây Thâm rất đẹp trai, ngũ quan của anh có tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức chỉ cần nhìn anh thôi cũng đủ khiến tim người ta đập thình thịch. Đôi mắt đen, thâm thúy luôn lạnh lùng không có chút cảm tình nay chứa đầy giận dữ, lại lạnh lẽo tới mức khiến người ta run sợ.
Nhưng… chẳng phải cô đã bị Cố Thi chọc mù mắt rồi sao? Sao đột nhiên lại nhìn thấy được? Hơn nữa, tại sao Phó Tây Thâm lại xuất hiện ở trước mắt cô?
Chẳng phải hai người đã ly hôn rồi à?
Lúc trước chính anh đã đuổi cô ra khỏi nhà họ Phó, sao giờ cô lại thấy anh nữa?
Cố Ninh Hoan nhìn đôi mắt ngập lửa giận của anh thì vô ý thức chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống. Cô nhắm mắt lại, trực tiếp hôn lên cánh môi hơi lạnh của anh: “Phó Tây Thâm, xin lỗi anh.”
Người đàn ông khựng lại, ánh mắt càng thêm đen tối, giây tiếp theo, anh siết chặt tay cô, “Rốt cuộc thì cô đang chơi trò gì?”
“Anh làm đau em.” Cố Ninh Hoan lùi lại, ánh mắt lộ vẻ vô tội.
Bỗng nhiên không cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô, Phó Tây Thâm chợt thấy luyến tiếc, anh đè ý tưởng hoang đường này xuống đáy lòng, lạnh lùng nhìn cô, “Sao lại xin lỗi?”
“Vì em đã gây bao nhiêu chuyện trước khi kết hôn, chọc vô số phiền toái cho anh nên em xin lỗi, từ nay về sau, chúng ta sống thật tốt, được không?” Cố Ninh Hoan nhìn thẳng vào mắt anh nhưng vẫn hơi thấy sờ sợ trước đôi mắt mang tính áp bách của anh.
Sống thật tốt? Phó Tây Thâm như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, anh lạnh lùng cong môi, hất tay cô ra như thể chạm phải thứ gì bẩn vậy.
Cố Ninh Hoan nhìn người đàn ông rời khỏi phòng tắm, nhìn thấy ánh mắt lộ rõ chán ghét của anh thì lòng cô nặng trĩu, sống mũi cay cay.
Cố Ninh Hoan đứng thẳng người dậy, lúc cô mới choàng áo tắm dài vào liền thấy cửa phòng tắm mở ra, Cố Thi mặc một chiếc váy dài màu trắng đi vào.