Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-18
Chương 13: Xin hỏi, cô tới tìm anh Kỷ ạ?
Chương 13: Xin hỏi, cô tới tìm anh Kỷ ạ?
Cố Ninh Hoan nói xong thì trong chiếc xe xa hoa lặng ngắt như tờ. Cô không dám nhìn Phó Tây Thâm mà cúi gằm đầu xuống giống một đứa trẻ làm sai chuyện gì.
Từng giây từng phút trôi qua, Phó Tây Thâm vẫn không nói gì, người Cố Ninh Hoan chậm rãi lạnh đi. Cô nắm chặt làn váy trong tay, chẳng lẽ cô sẽ bị anh đuổi xuống xe thật ư?
Hay là cô nên tự biết điều mà cởi dây an toàn rồi xuống xe, như vậy mới không khiến Phó Tây Thâm ghét cô hơn?
Khi cô giơ tay định cởi dây an toàn thì đúng lúc này Phó Tây Thâm dẫm chân ga, xe lao ra ngoài khu biệt thự.
“Em biết chồng của em là tốt nhất mà! Em biết anh chắc chắn sẽ cho em đi cùng!” Cố Ninh Hoan cong môi cười, nghiêng người hôn lên sườn mặt của Phó Tây Thâm một cái.
Mắt của Phó Tây Thâm có phần lạnh đi, “Ngồi im, nếu không thì lăn khỏi xe ngay!”
Nghe vậy, Cố Ninh Hoan lập tức ngoan ngoãn ngồi im, không dám làm nũng nữa.
Tay lái của Phó Tây Thâm rất chắc, chẳng mấy chốc hai người đã dừng xe bên ngoài club. Vừa xuống xe, người đàn ông lập tức đi về phía thang máy.
Cố Ninh Hoan vội vàng cởi dây an toàn, chạy theo anh, đồng thời kéo lấy tay anh.
“Buông tay!” Phó Tây Thâm rủ mắt nhìn cô gái đang ôm tay mình, khó chịu nói.
Cố Ninh Hoan càng ôm chặt hơn, “Không. Đây là lần đầu tiên em tới một nơi như thế này, em sợ…”
Nghe được giọng nói mềm mại yêu kiều của thiếu nữ, Phó Tây Thâm mím môi, cuối cùng, anh mặc cho cô ôm lấy tay mình.
Cố Ninh Hoan biết Thập Nhật Hoan là nơi nào, đây là quán bar cao cấp nhất, xa hoa nhất trong thành phố này. Nơi này có phục vụ số một, có rượu ngon hàng đầu, đồng thời cũng có phụ nữ “ngon” nhất.
Không một ai biết kim chủ sau lưng Thập Nhật Hoan là ai, nhưng chính vì vậy club này càng thêm thần bí.
Phó Tây Thâm và Cố Ninh Hoan bước ra thang máy.
Giám đốc bộ phận lễ tân vừa thấy Phó Tây Thâm thì hai mắt bừng sáng, cung kính khom lưng cúi chào, “Anh Phó.” Nói xong lại quay sang hỏi Cố Ninh Hoan, “Cô Cố cũng tới ạ? Xin hỏi, cô tới tìm anh Kỷ ạ?”
Cố Ninh Hoan: “…”
Phó Tây Thâm khựng lại, cười như không cười nhìn cô: “Chẳng phải cô nói đây là lần đầu tiên cô tới đây sao?”
Cố Ninh Hoan: “…”
Trước kia cô thực sự có tới đây vài lần, nhưng toàn là đi cùng Kỷ Tử Hành và bọn bạn chẳng ra gì của anh ta, và nhiệm vụ duy nhất của cô là làm cây rút tiền và làm công cụ tạo cảm giác ưu việt cho Kỷ Tử Hành.
Sao cô lại nói thế?
Rất đơn giản.
Mọi người đều biết Cố Ninh Hoan rất kiêu căng, cô luôn cao cao tại thượng, nhưng cô lại bị Kỷ Tử Hành quát mắng, bị coi như một cô hầu gái. Chỉ cần việc này thôi cũng đủ khiến anh ta ra vẻ oai phong trước mắt đám bạn của mình.
Giám đốc lễ tân của Thập Nhật Hoan không phải là người bình thường, nếu là tình huống dễ giải quyết thì anh ta chắc chắn không hỏi khách như vậy, nhưng hôm nay, Kỷ Tử Hành đến từ sáng, gọi mấy cô nàng “top đầu” tới tiếp khách, còn gọi loại rượu trị giá hơn trăm vạn để uống… nhưng chưa trả tiền.
Bây giờ Cố Ninh Hoan lại đi cùng Phó Tây Thâm tới đây nên anh ta đương nhiên cho rằng cô mang anh tới là để bắt gian. Nhưng giờ thấy cảnh tượng trước mắt này, anh ta cảm thấy có chút không thích hợp.
“Buông tay!” Phó Tây Thâm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng.
Cố Ninh Hoan cắn môi, chậm rãi buông tay anh ra, trông cô như sắp khóc đến nơi.
Phó Tây Thâm xuyên qua hành lang dài đi về phía trước. Cố Ninh Hoan đương nhiên muốn đuổi theo nhưng lại bị giám đốc lễ tân khách khí ngăn lại, “Cô Cố, anh Kỷ đang ở phòng 304, cô có tới đó xem thế nào không?”
Chương 13: Xin hỏi, cô tới tìm anh Kỷ ạ?
Cố Ninh Hoan nói xong thì trong chiếc xe xa hoa lặng ngắt như tờ. Cô không dám nhìn Phó Tây Thâm mà cúi gằm đầu xuống giống một đứa trẻ làm sai chuyện gì.
Từng giây từng phút trôi qua, Phó Tây Thâm vẫn không nói gì, người Cố Ninh Hoan chậm rãi lạnh đi. Cô nắm chặt làn váy trong tay, chẳng lẽ cô sẽ bị anh đuổi xuống xe thật ư?
Hay là cô nên tự biết điều mà cởi dây an toàn rồi xuống xe, như vậy mới không khiến Phó Tây Thâm ghét cô hơn?
Khi cô giơ tay định cởi dây an toàn thì đúng lúc này Phó Tây Thâm dẫm chân ga, xe lao ra ngoài khu biệt thự.
“Em biết chồng của em là tốt nhất mà! Em biết anh chắc chắn sẽ cho em đi cùng!” Cố Ninh Hoan cong môi cười, nghiêng người hôn lên sườn mặt của Phó Tây Thâm một cái.
Mắt của Phó Tây Thâm có phần lạnh đi, “Ngồi im, nếu không thì lăn khỏi xe ngay!”
Nghe vậy, Cố Ninh Hoan lập tức ngoan ngoãn ngồi im, không dám làm nũng nữa.
Tay lái của Phó Tây Thâm rất chắc, chẳng mấy chốc hai người đã dừng xe bên ngoài club. Vừa xuống xe, người đàn ông lập tức đi về phía thang máy.
Cố Ninh Hoan vội vàng cởi dây an toàn, chạy theo anh, đồng thời kéo lấy tay anh.
“Buông tay!” Phó Tây Thâm rủ mắt nhìn cô gái đang ôm tay mình, khó chịu nói.
Cố Ninh Hoan càng ôm chặt hơn, “Không. Đây là lần đầu tiên em tới một nơi như thế này, em sợ…”
Nghe được giọng nói mềm mại yêu kiều của thiếu nữ, Phó Tây Thâm mím môi, cuối cùng, anh mặc cho cô ôm lấy tay mình.
Cố Ninh Hoan biết Thập Nhật Hoan là nơi nào, đây là quán bar cao cấp nhất, xa hoa nhất trong thành phố này. Nơi này có phục vụ số một, có rượu ngon hàng đầu, đồng thời cũng có phụ nữ “ngon” nhất.
Không một ai biết kim chủ sau lưng Thập Nhật Hoan là ai, nhưng chính vì vậy club này càng thêm thần bí.
Phó Tây Thâm và Cố Ninh Hoan bước ra thang máy.
Giám đốc bộ phận lễ tân vừa thấy Phó Tây Thâm thì hai mắt bừng sáng, cung kính khom lưng cúi chào, “Anh Phó.” Nói xong lại quay sang hỏi Cố Ninh Hoan, “Cô Cố cũng tới ạ? Xin hỏi, cô tới tìm anh Kỷ ạ?”
Cố Ninh Hoan: “…”
Phó Tây Thâm khựng lại, cười như không cười nhìn cô: “Chẳng phải cô nói đây là lần đầu tiên cô tới đây sao?”
Cố Ninh Hoan: “…”
Trước kia cô thực sự có tới đây vài lần, nhưng toàn là đi cùng Kỷ Tử Hành và bọn bạn chẳng ra gì của anh ta, và nhiệm vụ duy nhất của cô là làm cây rút tiền và làm công cụ tạo cảm giác ưu việt cho Kỷ Tử Hành.
Sao cô lại nói thế?
Rất đơn giản.
Mọi người đều biết Cố Ninh Hoan rất kiêu căng, cô luôn cao cao tại thượng, nhưng cô lại bị Kỷ Tử Hành quát mắng, bị coi như một cô hầu gái. Chỉ cần việc này thôi cũng đủ khiến anh ta ra vẻ oai phong trước mắt đám bạn của mình.
Giám đốc lễ tân của Thập Nhật Hoan không phải là người bình thường, nếu là tình huống dễ giải quyết thì anh ta chắc chắn không hỏi khách như vậy, nhưng hôm nay, Kỷ Tử Hành đến từ sáng, gọi mấy cô nàng “top đầu” tới tiếp khách, còn gọi loại rượu trị giá hơn trăm vạn để uống… nhưng chưa trả tiền.
Bây giờ Cố Ninh Hoan lại đi cùng Phó Tây Thâm tới đây nên anh ta đương nhiên cho rằng cô mang anh tới là để bắt gian. Nhưng giờ thấy cảnh tượng trước mắt này, anh ta cảm thấy có chút không thích hợp.
“Buông tay!” Phó Tây Thâm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng.
Cố Ninh Hoan cắn môi, chậm rãi buông tay anh ra, trông cô như sắp khóc đến nơi.
Phó Tây Thâm xuyên qua hành lang dài đi về phía trước. Cố Ninh Hoan đương nhiên muốn đuổi theo nhưng lại bị giám đốc lễ tân khách khí ngăn lại, “Cô Cố, anh Kỷ đang ở phòng 304, cô có tới đó xem thế nào không?”