Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Sáng ngày thứ hai, ông Tần lái xe, bốn người một nhà xuất phát đến Đông Lăng.
Trên mặt Lâm Vu vẫn lạnh nhạt, bất quá trong lòng đang xen lẫn một chút khẩn trương. Năm đó, cô mười lăm tuổi một thân một mình từ Đông Lăng đi đến Tấn Thành, hai mươi hai tuổi cô từ Tấn thành trở lại Đông Lăng, bên người lại có một gia đình nữa làm bạn. Cuộc sống biến đổi thật ảo diệu để cho người ta không dám tưởng tượng.
Mặc dù cô đã cùng mẹ gọi điện thoại, có thể là do cô có chút bận tâm. Mẹ có thể hay không cảm thấy quá đột nhiên?
Tần Hành nhìn ở trong mắt, tay phải đột nhiên nắm chặt cô, mười ngón đan lại với nhau. Lòng bàn tay của anh chậm rãi truyền lại hơi ấm áp cho cô.
Lâm Vu nhẹ cười với anh, dáng tươi cười ấm áp. Cô cũng không còn là con bé lúc trước nữa. Hai vị trưởng bối nhà họ Tần biết lễ hiền hoà, tự mình chạy tới nhà cô một chuyến đủ thấy họ chúc phúc cho tình yêu này như nào, đối với người nhà Lâm Vu lại càng tôn trọng.
Nghe nói, bà Tần vì lần gặp mặt này, đã nghỉ trước một tuần.
Có đôi khi ngẫm lại, gia đình như nào con cái như vậy. Cô cùng Tần Hành trưởng thành trong hai gia đình hoàn cảnh khác nhau, tính cách hai người có sự khác biệt lớn.
Tần Hành không nhúc nhích, tất cả mọi người sẽ chủ động quay xung quanh anh, Tôn Dương nói, Tần Hành có chút mị lực gì đó rất cuốn hút.
Mà cô thì khác.
Đông Lăng trong một hai năm nay biến hóa đặc biệt lớn, tàu điện ngầm cũng thông, vùng mới giải phóng dựng lên từng toà nhà cao tầng nối san sát nhau. Hiện tại núi Đông Lăng đã thành một địa điểm du lịch của Tấn Thành, chỗ mai táng Hán đại cũng bị xếp vào di tích lịch sử cần được bảo hộ.
Thời gian lặng yên trôi qua ngày càng xa thành phố, mà chúng ta cũng đã trưởng thành.
Giữa trưa, bọn họ đến Đông Lăng.
Xe vào trong thôn, không ít người dân đều thấy được, tò mò đánh giá. Lâm Vu sau khi đi ra thành phố, nơi này cũng có những đứa trẻ thi đỗ đại học. Phụ huynh có tư tưởng ngày càng tiến bộ hơn, nguyện ý để con gái học nhiều hơn một chút.
Ông bà Tần vừa xuống xe liền thấy một ngôi nhà có dây leo đầy tường,
"Nơi này thật xinh đẹp!" Hai người trong mắt toát ra sự thực lòng.
Lâm Vu đẩy cửa ra. Cửa gỗ cũ phát ra một thanh âm trầm thấp.
Mẹ Lâm nghe thấy động tĩnh, vội vàng rửa tay một cái, từ phòng bếp ra.
Đột nhiên gặp nhau, mọi người trong lúc nhất thời đều có chút chút im lặng.
"Mọi người đã tới rồi à —— mau vào ngồi." Mẹ Lâm hai năm này khí sắc đã đã khá lên nhiều, đại khái là nghĩ thông suốt rồi, trong lòng thoải mái thân thể béo mập.
"Mẹ A Vu à, không cần khách khí, đều là người một nhà." Mẹ Tần chân thành nói.
Mẹ Lâm đối với hai người gật gật đầu,
"Trong khoảng thời gian này làm phiền mọi người đã chiếu cố a Vu."
"Bà nói gì vậy chứ? A Vu thông minh như vậy, lần này cũng là giúp cho tôi đỡ bận bịu."
Ông Tần một mực không nói gì, ông không để lại dấu vết đánh giá mẹ Lâm, mắt sắc dần dần thâm trầm.
"Tôi đi pha trà cho mọi người nhé."
"Mẹ, để con làm cho. Chú dì, hai người ngồi chờ một lúc nhé ạ." Lâm Vu đi pha một bình trà.
Tần Hành đã quen cửa quen nẻo, từ trong nhà mang ra hai tấm ghế để trong sân, mẹ Tần nhìn ở đáy mắt, cảm thấy có mấy phần buồn cười.
Chỉ chốc lát sau, mẹ Tần từ trong sân lau trái cây rau quả và cùng mẹ Lâm trò chuyện.
Người với người kết giao chính là như vậy, bạn đã như chân thành đối đãi, người khác tất nhiên cũng sẽ chân thành đối đãi lại.
"Mọi người ở nơi này thật tốt. Khó trách hồi xưa Tần Hành tới chơi, liền muốn trở về đây mấy lần."
Mẹ Lâm cười nói: "
Nông thôn không khí tốt, yên tĩnh, bất quá sinh hoạt không có nhanh gọn như trong thành phố."
"Mỗi chỗ đều có sự khác nhau. Nhưng Đông Lăng là chỗ tốt, địa linh nhân kiệt."
"Bà quá khen."
Lâm ở tại phòng bếp xào rau, Tần Hành một bên phụ giúp cô. Hai người câu được câu không nói chuyện.
Chỉ chốc lát sau, đến giờ cơm trưa, bà cũng từ bờ sông trở về. Bà mang theo một cái cái sọt, bên trong chứa mấy con lươn.
"Bà ơi ——" Tần Hành mắt nhìn,
"Bà bắt sao?"
"Cái này cái sọt này được thiết kế cả rồi, dễ bắt lắm, để bà làm cho con thịt lươn kho tàu."
Tần Hành cảm động không thôi, bà còn nhớ rõ món anh thích ăn.
Ông Tần khi còn bé xuống không sôn bắt không ít tôm cá, nhưng mà không có bắt lươn
."Bà ơi, những này lươn đều là tươi sống ạ?"
Bà ngước mắt nhìn ông, híp híp mắt, cặp mắt kia chung quanh hiện đầy đồi mồi, hai con ngươi đục ngầu, lại giống như là cất giấu cái gì.
"Ba Tần Hành sao —— "
"Đúng thế. Bà ơi, hôm nay quấy rầy bà rồi!"
Bà gật gật đầu, đột nhiên mở miệng, lời nói chậm chạp, mang theo giọng nói quê hương,
"Cậu không có vận làm quan, nhưng mà tài vận rất vượng, gia đình mỹ mãn, tử tôn được lợi."
Ông Tần ngây ngẩn cả người,
"Bà."
Bà nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếng cười già nua.
"Tốt, thật tốt."
Ông Tần liễm liễm thần sắc, nổi lòng tôn kính.
Bà không nói gì nữa.
Giữa trưa, một bàn phong phú đồ ăn.
Bởi vì ông Tần phải lái xe, nên không có uống rượu trắng. Mẹ Lâm lấy ra những vò rượu nhà mình tự ủ. Mùa này mà uống, chua ngọt lại mát miệng.
Lâm Vu giơ chén rượu, "
Chú với dì, con mời hai người. Cám ơn mọi người!"
Ba mẹ Tần đứng người lên, hai người nghiêm mặt. Thiên ngôn vạn ngữ, tất cả mọi người nói không nên lời.
Lâm Vu lại rót một chén rượu, Tần Hành đồng thời đứng dậy,
"Bà, dì, cốc này con mời hai người, cám ơn hai người!"
Bà gật gật đầu, mẹ Lâm đáy mắt ướt át.
Tần Hành cũng mở miệng,
"Bà, dì, hai ngưởi cứ yên tâm, về sau con sẽ chăm sóc tốt cho A Vu." Lời hứa của anh, chữ chữ khanh đem hữu lực.
Bà mở miệng,
"Lâm Sam à, hôm nay là ngày lành tháng tốt."
Mẹ Lâm cười.
Ông Tần đột nhiên nhìn về phía mẹ Lâm.
Lâm Sam —— cái tên này, đầu óc của ông đột nhiên bị cái gì va chạm một chút, hình như đã từng nghe ở đâu rồi.
Sau bữa ăn, mọi người ngồi trên ghế đá nói chuyện.
Ông Tầm một mực không nói lời nào, bà Tần kéo tay ông một chút,
"Nghĩ gì thế?"
Ông Tần nhíu nhíu mày,
"Nhớ tới một số việc trước kia, luôn cảm thấy hình như mình đã bỏ qua chỗ nào."
Bà Tần:
"Ông biết mẹ A Vu?" Nhiều năm vợ chồng, bà đã sớm nhìn ra, chồng nà hôm nay có chút không đúng.
Ông Tần:
"Giống như gặp qua ở đâu rồi, nhưng là nghĩ mãi không ra."
Bà Tần cũng tò mò, chỉ chốc lát sau cùng mẹ Lâm trò chuyện,
"Tôi nghe nói, một mình chị nuôi lớn A Vu thật quá khó khăn."
Mẹ Lâm:
"A Vu nhu thuận, tôi cũng không có phí sức gì lắm."
Mẹ Tần mím mím khóe miệng,
"Hai đứa bé tương lai kết hôn, kỳ thật tôi ngược lại thật ra hi vọng bọn họ có thể trở về. Bác sĩ rất bận và quá quá mệt mỏi..."
Tiếng nói của bà chưa phát ra, ông Tần đột nhiên mở miệng,
"Mẹ A Vu, xin hỏi bà có biết một người tên là Ô Trạch sao?"
Sắc mặt mẹ Lâm trong nháy mắt thay đổi, mi tâm đánh thành kết.
Ông Tần nhíu mày,
"Thật có lỗi, tôi chỉ là đột nhiên nhớ ra."
Mẹ Lâm mười ngón nắm chặt, sắc mặt có chút tái nhợt, "Ba Tần Hành, ông biết Ô Trạch?"
Ông Tần trầm ngâm nói:
"Năm thứ ba tôi đi công tác, có một lần đến thành phố B, vừa vặn đi đến thăm giáo việ đại học, đúng lúc hôm đó tại nhà giáo viên nhìn thấy một nam sinh, cậu ấy gọi là Ô Trạch. Thầy giáo rất thích cậu ấy, lúc ấy cậu ta hình như được phân phối đến sở nghiên cứu, chỉ là cậu ấy từ bỏ. Thầy giáo còn để cho tôi khuyên cậu ấy một chút." Giáo viên cảm thấy rất tiếc, một bữa cơm đều khuyên nhủ Ô Trạch. Bất quá đều không có hiệu quả, Ô Trạch chắc là sớm đã vững tâm. Học một trường đại học nổi tiếng, mà lại về lại cái một nơi bế tắc ở địa phương để làm giáo viên, tôi cảm thấy rất phí phạm tài năng. Ô Trạch lại xem thường, cậu ấy ở nơi đó sinh hoạt, biết rõ tình hình ở đấy. Cậu ta hi vọng có chính mình thay đổi vận mệnh của những đứa trẻ nơi đó. Để càng nhiều bé gái có thể đi học, có tương lai.
Về sau, ăn cơm, bọn họ từng cùng uống rượu.
Ô Trạch lấy ra một tấm hình,
"Anh Tần, tôi muốn về trên núi, tôi sinh ra ở đó,
nơi đó còn có một người con gái yêu dấu đang chờ tôi
. Tôi muốn trở về đó để kết hôn."
Lúc ấy ông nhìn thoáng qua ảnh chụp, một người mặc trang phục dân tộc Miêu, rất xinh đẹp.
Da Ô Trạch trắng nõn bởi vì uống rượu nên đỏ ửng,
"
Chờ tôi trở về, Lâm Sam sẽ mặc bộ áo cưới đẹp nhất gả cho tôi
. Cô ấy là người dân tộc Miêu, anh nhìn xem, thật là xinh đẹp."
Ông Tần một mực thật bội phục dũng khí của Ô Trạch, chỉ là về sau hai người không liên lạc. Hơn hai mươi năm sau, lại nhớ lại, cũng để cho người ta cảm khái không thôi.
Lâm Vu đứng cách đó không xa, đột nhiên nghe được chuyện của cha mình, lòng của cô chấn động mạnh một cái. Cô nuốt yết hầu, thanh âm bình tĩnh,
"Ô Trạch là cha con."
Ông bà Tân sắc mặt trầm xuống,
"Thật có lỗi!" Không nghĩ tới hôm nay sẽ nhắc lại đoạn chuyện cũ này.
Mẹ Lâm mở miệng, bà đã khôi phục lại bình tĩnh.
"Không có chuyện gì, đều đi qua đã qua rồi. Ô Trạch ông ấy vẫn còn ở trên núi. Chỉ là tôi không thể chăm sóc ông ấy."
Bà thở dài nói:
"Đây chính là số phận an bài."
Ngày ấy, người họ Tần về xong, gia đình hai bên đã đồng đã cho mối quan hệ của Lâm Vu và Tần Hành. Sau đó trong vài năm, hai người ở thành phố B tiếp tục học tập, thực tập, thẳng đến khi tốt nghiệp đại học.
Người nhà họ Tần tối hôm đó rời đi, Lâm Vu tiễn bọn họ lên xe. Cô vẫn là không nhịn được, trong nội tâm cô tồn lấy quá nhiều tò mò.
Tần Hành hỏi:
"Em muốn biết chuyện của ba? "
Lâm Vu gật gật đầu, cô khẽ cắn môi, nhìn về phía ông Tần,
"Chú, chú biết chuyện khác của cha con sao?"
Ông Tần thoảng qua trầm tư:
"Mẹ con không nói với con sao?"
Lâm Vu:
"Cha con cùng ông bà về sau, bọn họ một thời gian rất dài đều không tiếp tục liên hệ. Chờ cha con học xong đại học, chờ ông trở lại..." Trở lại không bao lâu, người liền không còn.
Ông Tần hiểu rõ:
"Ta và cha con chỉ có gặp mặt một lần, ta cũng không rõ lắm. Như vậy đi, ta giúp con hỏi những bạn học trước kia, xem bọn họ có biết tin tức gì về cha con hay không." Liền là ông biết, Ô Trạch về xong, vốn liếng cũng không kém, làm sao lại để hai mẹ con lâm vào dạng hoàn cảnh này.
Lâm Vu gật gật đầu.
Bà Tần hiếu kỳ nói
, "Lão Tần, ông làm sao lại nhận ra mẹ A Vu?"
Lâm Vu cũng tò mò mà nhìn ông.
Ông Tần ngoắc ngoắc khóe miệng,
"A Vu, có phải hồi xưa con đánh rơi ví tiền không?"
Lâm Vu:
"Con ở thư viện thành phố đọc sách, túi tiền bị trộm mất, về sau Tần Hành giúp con tìm ra." Cô rất nhanh suy nghĩ, lúc ấy Tần Hành bất quá một học sinh trung học, sợ là ví tiền vẫn là...
"Chú, ví tiền là chú tìm giúp con sao?"
"Là chú nhờ người nhà của Khuất Thần hỗ trợ. Lúc ấy chú nhìn thấy ảnh chụp mẹ con, chỉ là cảm giác khá quen."
"Tấm hình kia là cha con thi lên đại học, ông đến tìm mẹ, chụp trộm ảnh." Lâm Vu nhẹ nhàng cười.
Ông Tần than nhẹ một tiếng,
"A Vu, bất kể như thế nào, ba con nhất định chưa từng có hối hận qua sự lựa chọn của mình, ông ấy là một người lòng dạ vĩ đại."
"Con biết."
"Đây cũng là duyên phận của chúng ta, hai con cũng là sinh viên của đại học B." Ông Tần cảm khái.
Bà Tần cười:
"Đúng vậy, mấy người các con đều là học sinh ưu tú của đại học B, về sau mỗi năm sẽ gặp mặt hội đồng học, mà ta lại tốt nghiệp đại học J liền không tham dự."
Mọi người đột nhiên cười lên, bầu không khí phiền muộn quét sạch sành sanh.
Ông bà Tần đi lên xe, Tần Hành đưa tay ôm lấy cô,
"Đừng suy nghĩ nhiều."
Ánh nắng chiều vẩy vào chân trời.
"Vâng." Cô là kẻ vô thần, thật có chút sự tình thật không thể không tin tưởng, trên thế giới này vẫn có một sự an bài tối tăm như vậy.
Tần Hành hôn khẽ sợi tóc của cô, "Mấy ngày nay buông lỏng một chút."
Lâm Vu ngửa đầu nghiêm túc nhìn anh, "Tần Hành, giuap tìm lại ví tiền cho em, vẫn là anh giúp sao?" Ánh mắt của cô doanh doanh, hiện lên mấy phần giảo hoạt.
Tần Hành không khỏi cười một tiếng, "Em không phải đoán được sao?"
Lâm Vu buồn vô cớ, vì ra anh vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, mà cái gì anh cũng không nói.
Trên mặt Lâm Vu vẫn lạnh nhạt, bất quá trong lòng đang xen lẫn một chút khẩn trương. Năm đó, cô mười lăm tuổi một thân một mình từ Đông Lăng đi đến Tấn Thành, hai mươi hai tuổi cô từ Tấn thành trở lại Đông Lăng, bên người lại có một gia đình nữa làm bạn. Cuộc sống biến đổi thật ảo diệu để cho người ta không dám tưởng tượng.
Mặc dù cô đã cùng mẹ gọi điện thoại, có thể là do cô có chút bận tâm. Mẹ có thể hay không cảm thấy quá đột nhiên?
Tần Hành nhìn ở trong mắt, tay phải đột nhiên nắm chặt cô, mười ngón đan lại với nhau. Lòng bàn tay của anh chậm rãi truyền lại hơi ấm áp cho cô.
Lâm Vu nhẹ cười với anh, dáng tươi cười ấm áp. Cô cũng không còn là con bé lúc trước nữa. Hai vị trưởng bối nhà họ Tần biết lễ hiền hoà, tự mình chạy tới nhà cô một chuyến đủ thấy họ chúc phúc cho tình yêu này như nào, đối với người nhà Lâm Vu lại càng tôn trọng.
Nghe nói, bà Tần vì lần gặp mặt này, đã nghỉ trước một tuần.
Có đôi khi ngẫm lại, gia đình như nào con cái như vậy. Cô cùng Tần Hành trưởng thành trong hai gia đình hoàn cảnh khác nhau, tính cách hai người có sự khác biệt lớn.
Tần Hành không nhúc nhích, tất cả mọi người sẽ chủ động quay xung quanh anh, Tôn Dương nói, Tần Hành có chút mị lực gì đó rất cuốn hút.
Mà cô thì khác.
Đông Lăng trong một hai năm nay biến hóa đặc biệt lớn, tàu điện ngầm cũng thông, vùng mới giải phóng dựng lên từng toà nhà cao tầng nối san sát nhau. Hiện tại núi Đông Lăng đã thành một địa điểm du lịch của Tấn Thành, chỗ mai táng Hán đại cũng bị xếp vào di tích lịch sử cần được bảo hộ.
Thời gian lặng yên trôi qua ngày càng xa thành phố, mà chúng ta cũng đã trưởng thành.
Giữa trưa, bọn họ đến Đông Lăng.
Xe vào trong thôn, không ít người dân đều thấy được, tò mò đánh giá. Lâm Vu sau khi đi ra thành phố, nơi này cũng có những đứa trẻ thi đỗ đại học. Phụ huynh có tư tưởng ngày càng tiến bộ hơn, nguyện ý để con gái học nhiều hơn một chút.
Ông bà Tần vừa xuống xe liền thấy một ngôi nhà có dây leo đầy tường,
"Nơi này thật xinh đẹp!" Hai người trong mắt toát ra sự thực lòng.
Lâm Vu đẩy cửa ra. Cửa gỗ cũ phát ra một thanh âm trầm thấp.
Mẹ Lâm nghe thấy động tĩnh, vội vàng rửa tay một cái, từ phòng bếp ra.
Đột nhiên gặp nhau, mọi người trong lúc nhất thời đều có chút chút im lặng.
"Mọi người đã tới rồi à —— mau vào ngồi." Mẹ Lâm hai năm này khí sắc đã đã khá lên nhiều, đại khái là nghĩ thông suốt rồi, trong lòng thoải mái thân thể béo mập.
"Mẹ A Vu à, không cần khách khí, đều là người một nhà." Mẹ Tần chân thành nói.
Mẹ Lâm đối với hai người gật gật đầu,
"Trong khoảng thời gian này làm phiền mọi người đã chiếu cố a Vu."
"Bà nói gì vậy chứ? A Vu thông minh như vậy, lần này cũng là giúp cho tôi đỡ bận bịu."
Ông Tần một mực không nói gì, ông không để lại dấu vết đánh giá mẹ Lâm, mắt sắc dần dần thâm trầm.
"Tôi đi pha trà cho mọi người nhé."
"Mẹ, để con làm cho. Chú dì, hai người ngồi chờ một lúc nhé ạ." Lâm Vu đi pha một bình trà.
Tần Hành đã quen cửa quen nẻo, từ trong nhà mang ra hai tấm ghế để trong sân, mẹ Tần nhìn ở đáy mắt, cảm thấy có mấy phần buồn cười.
Chỉ chốc lát sau, mẹ Tần từ trong sân lau trái cây rau quả và cùng mẹ Lâm trò chuyện.
Người với người kết giao chính là như vậy, bạn đã như chân thành đối đãi, người khác tất nhiên cũng sẽ chân thành đối đãi lại.
"Mọi người ở nơi này thật tốt. Khó trách hồi xưa Tần Hành tới chơi, liền muốn trở về đây mấy lần."
Mẹ Lâm cười nói: "
Nông thôn không khí tốt, yên tĩnh, bất quá sinh hoạt không có nhanh gọn như trong thành phố."
"Mỗi chỗ đều có sự khác nhau. Nhưng Đông Lăng là chỗ tốt, địa linh nhân kiệt."
"Bà quá khen."
Lâm ở tại phòng bếp xào rau, Tần Hành một bên phụ giúp cô. Hai người câu được câu không nói chuyện.
Chỉ chốc lát sau, đến giờ cơm trưa, bà cũng từ bờ sông trở về. Bà mang theo một cái cái sọt, bên trong chứa mấy con lươn.
"Bà ơi ——" Tần Hành mắt nhìn,
"Bà bắt sao?"
"Cái này cái sọt này được thiết kế cả rồi, dễ bắt lắm, để bà làm cho con thịt lươn kho tàu."
Tần Hành cảm động không thôi, bà còn nhớ rõ món anh thích ăn.
Ông Tần khi còn bé xuống không sôn bắt không ít tôm cá, nhưng mà không có bắt lươn
."Bà ơi, những này lươn đều là tươi sống ạ?"
Bà ngước mắt nhìn ông, híp híp mắt, cặp mắt kia chung quanh hiện đầy đồi mồi, hai con ngươi đục ngầu, lại giống như là cất giấu cái gì.
"Ba Tần Hành sao —— "
"Đúng thế. Bà ơi, hôm nay quấy rầy bà rồi!"
Bà gật gật đầu, đột nhiên mở miệng, lời nói chậm chạp, mang theo giọng nói quê hương,
"Cậu không có vận làm quan, nhưng mà tài vận rất vượng, gia đình mỹ mãn, tử tôn được lợi."
Ông Tần ngây ngẩn cả người,
"Bà."
Bà nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếng cười già nua.
"Tốt, thật tốt."
Ông Tần liễm liễm thần sắc, nổi lòng tôn kính.
Bà không nói gì nữa.
Giữa trưa, một bàn phong phú đồ ăn.
Bởi vì ông Tần phải lái xe, nên không có uống rượu trắng. Mẹ Lâm lấy ra những vò rượu nhà mình tự ủ. Mùa này mà uống, chua ngọt lại mát miệng.
Lâm Vu giơ chén rượu, "
Chú với dì, con mời hai người. Cám ơn mọi người!"
Ba mẹ Tần đứng người lên, hai người nghiêm mặt. Thiên ngôn vạn ngữ, tất cả mọi người nói không nên lời.
Lâm Vu lại rót một chén rượu, Tần Hành đồng thời đứng dậy,
"Bà, dì, cốc này con mời hai người, cám ơn hai người!"
Bà gật gật đầu, mẹ Lâm đáy mắt ướt át.
Tần Hành cũng mở miệng,
"Bà, dì, hai ngưởi cứ yên tâm, về sau con sẽ chăm sóc tốt cho A Vu." Lời hứa của anh, chữ chữ khanh đem hữu lực.
Bà mở miệng,
"Lâm Sam à, hôm nay là ngày lành tháng tốt."
Mẹ Lâm cười.
Ông Tần đột nhiên nhìn về phía mẹ Lâm.
Lâm Sam —— cái tên này, đầu óc của ông đột nhiên bị cái gì va chạm một chút, hình như đã từng nghe ở đâu rồi.
Sau bữa ăn, mọi người ngồi trên ghế đá nói chuyện.
Ông Tầm một mực không nói lời nào, bà Tần kéo tay ông một chút,
"Nghĩ gì thế?"
Ông Tần nhíu nhíu mày,
"Nhớ tới một số việc trước kia, luôn cảm thấy hình như mình đã bỏ qua chỗ nào."
Bà Tần:
"Ông biết mẹ A Vu?" Nhiều năm vợ chồng, bà đã sớm nhìn ra, chồng nà hôm nay có chút không đúng.
Ông Tần:
"Giống như gặp qua ở đâu rồi, nhưng là nghĩ mãi không ra."
Bà Tần cũng tò mò, chỉ chốc lát sau cùng mẹ Lâm trò chuyện,
"Tôi nghe nói, một mình chị nuôi lớn A Vu thật quá khó khăn."
Mẹ Lâm:
"A Vu nhu thuận, tôi cũng không có phí sức gì lắm."
Mẹ Tần mím mím khóe miệng,
"Hai đứa bé tương lai kết hôn, kỳ thật tôi ngược lại thật ra hi vọng bọn họ có thể trở về. Bác sĩ rất bận và quá quá mệt mỏi..."
Tiếng nói của bà chưa phát ra, ông Tần đột nhiên mở miệng,
"Mẹ A Vu, xin hỏi bà có biết một người tên là Ô Trạch sao?"
Sắc mặt mẹ Lâm trong nháy mắt thay đổi, mi tâm đánh thành kết.
Ông Tần nhíu mày,
"Thật có lỗi, tôi chỉ là đột nhiên nhớ ra."
Mẹ Lâm mười ngón nắm chặt, sắc mặt có chút tái nhợt, "Ba Tần Hành, ông biết Ô Trạch?"
Ông Tần trầm ngâm nói:
"Năm thứ ba tôi đi công tác, có một lần đến thành phố B, vừa vặn đi đến thăm giáo việ đại học, đúng lúc hôm đó tại nhà giáo viên nhìn thấy một nam sinh, cậu ấy gọi là Ô Trạch. Thầy giáo rất thích cậu ấy, lúc ấy cậu ta hình như được phân phối đến sở nghiên cứu, chỉ là cậu ấy từ bỏ. Thầy giáo còn để cho tôi khuyên cậu ấy một chút." Giáo viên cảm thấy rất tiếc, một bữa cơm đều khuyên nhủ Ô Trạch. Bất quá đều không có hiệu quả, Ô Trạch chắc là sớm đã vững tâm. Học một trường đại học nổi tiếng, mà lại về lại cái một nơi bế tắc ở địa phương để làm giáo viên, tôi cảm thấy rất phí phạm tài năng. Ô Trạch lại xem thường, cậu ấy ở nơi đó sinh hoạt, biết rõ tình hình ở đấy. Cậu ta hi vọng có chính mình thay đổi vận mệnh của những đứa trẻ nơi đó. Để càng nhiều bé gái có thể đi học, có tương lai.
Về sau, ăn cơm, bọn họ từng cùng uống rượu.
Ô Trạch lấy ra một tấm hình,
"Anh Tần, tôi muốn về trên núi, tôi sinh ra ở đó,
nơi đó còn có một người con gái yêu dấu đang chờ tôi
. Tôi muốn trở về đó để kết hôn."
Lúc ấy ông nhìn thoáng qua ảnh chụp, một người mặc trang phục dân tộc Miêu, rất xinh đẹp.
Da Ô Trạch trắng nõn bởi vì uống rượu nên đỏ ửng,
"
Chờ tôi trở về, Lâm Sam sẽ mặc bộ áo cưới đẹp nhất gả cho tôi
. Cô ấy là người dân tộc Miêu, anh nhìn xem, thật là xinh đẹp."
Ông Tần một mực thật bội phục dũng khí của Ô Trạch, chỉ là về sau hai người không liên lạc. Hơn hai mươi năm sau, lại nhớ lại, cũng để cho người ta cảm khái không thôi.
Lâm Vu đứng cách đó không xa, đột nhiên nghe được chuyện của cha mình, lòng của cô chấn động mạnh một cái. Cô nuốt yết hầu, thanh âm bình tĩnh,
"Ô Trạch là cha con."
Ông bà Tân sắc mặt trầm xuống,
"Thật có lỗi!" Không nghĩ tới hôm nay sẽ nhắc lại đoạn chuyện cũ này.
Mẹ Lâm mở miệng, bà đã khôi phục lại bình tĩnh.
"Không có chuyện gì, đều đi qua đã qua rồi. Ô Trạch ông ấy vẫn còn ở trên núi. Chỉ là tôi không thể chăm sóc ông ấy."
Bà thở dài nói:
"Đây chính là số phận an bài."
Ngày ấy, người họ Tần về xong, gia đình hai bên đã đồng đã cho mối quan hệ của Lâm Vu và Tần Hành. Sau đó trong vài năm, hai người ở thành phố B tiếp tục học tập, thực tập, thẳng đến khi tốt nghiệp đại học.
Người nhà họ Tần tối hôm đó rời đi, Lâm Vu tiễn bọn họ lên xe. Cô vẫn là không nhịn được, trong nội tâm cô tồn lấy quá nhiều tò mò.
Tần Hành hỏi:
"Em muốn biết chuyện của ba? "
Lâm Vu gật gật đầu, cô khẽ cắn môi, nhìn về phía ông Tần,
"Chú, chú biết chuyện khác của cha con sao?"
Ông Tần thoảng qua trầm tư:
"Mẹ con không nói với con sao?"
Lâm Vu:
"Cha con cùng ông bà về sau, bọn họ một thời gian rất dài đều không tiếp tục liên hệ. Chờ cha con học xong đại học, chờ ông trở lại..." Trở lại không bao lâu, người liền không còn.
Ông Tần hiểu rõ:
"Ta và cha con chỉ có gặp mặt một lần, ta cũng không rõ lắm. Như vậy đi, ta giúp con hỏi những bạn học trước kia, xem bọn họ có biết tin tức gì về cha con hay không." Liền là ông biết, Ô Trạch về xong, vốn liếng cũng không kém, làm sao lại để hai mẹ con lâm vào dạng hoàn cảnh này.
Lâm Vu gật gật đầu.
Bà Tần hiếu kỳ nói
, "Lão Tần, ông làm sao lại nhận ra mẹ A Vu?"
Lâm Vu cũng tò mò mà nhìn ông.
Ông Tần ngoắc ngoắc khóe miệng,
"A Vu, có phải hồi xưa con đánh rơi ví tiền không?"
Lâm Vu:
"Con ở thư viện thành phố đọc sách, túi tiền bị trộm mất, về sau Tần Hành giúp con tìm ra." Cô rất nhanh suy nghĩ, lúc ấy Tần Hành bất quá một học sinh trung học, sợ là ví tiền vẫn là...
"Chú, ví tiền là chú tìm giúp con sao?"
"Là chú nhờ người nhà của Khuất Thần hỗ trợ. Lúc ấy chú nhìn thấy ảnh chụp mẹ con, chỉ là cảm giác khá quen."
"Tấm hình kia là cha con thi lên đại học, ông đến tìm mẹ, chụp trộm ảnh." Lâm Vu nhẹ nhàng cười.
Ông Tần than nhẹ một tiếng,
"A Vu, bất kể như thế nào, ba con nhất định chưa từng có hối hận qua sự lựa chọn của mình, ông ấy là một người lòng dạ vĩ đại."
"Con biết."
"Đây cũng là duyên phận của chúng ta, hai con cũng là sinh viên của đại học B." Ông Tần cảm khái.
Bà Tần cười:
"Đúng vậy, mấy người các con đều là học sinh ưu tú của đại học B, về sau mỗi năm sẽ gặp mặt hội đồng học, mà ta lại tốt nghiệp đại học J liền không tham dự."
Mọi người đột nhiên cười lên, bầu không khí phiền muộn quét sạch sành sanh.
Ông bà Tần đi lên xe, Tần Hành đưa tay ôm lấy cô,
"Đừng suy nghĩ nhiều."
Ánh nắng chiều vẩy vào chân trời.
"Vâng." Cô là kẻ vô thần, thật có chút sự tình thật không thể không tin tưởng, trên thế giới này vẫn có một sự an bài tối tăm như vậy.
Tần Hành hôn khẽ sợi tóc của cô, "Mấy ngày nay buông lỏng một chút."
Lâm Vu ngửa đầu nghiêm túc nhìn anh, "Tần Hành, giuap tìm lại ví tiền cho em, vẫn là anh giúp sao?" Ánh mắt của cô doanh doanh, hiện lên mấy phần giảo hoạt.
Tần Hành không khỏi cười một tiếng, "Em không phải đoán được sao?"
Lâm Vu buồn vô cớ, vì ra anh vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, mà cái gì anh cũng không nói.