Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chạng Vạng (Twilight) Full - Chương 19
Chương 19: Cuộc điện thoại
Hình như khi tôi tỉnh dậy, trời hãy còn sớm, tôi hiểu rằng cái đồng hồ sinh học trong người mình đang bắt đầu đảo chiều ngày và đêm. Nằm im trên giường, tôi cố lắng nghe giọng nói êm ái của Alice và Jasper từ phòng ngoài vọng vào. Tiếng nói cũng khá lớn nên tôi có thể nắm được gần hết cuộc trao đổi của hai người họ. Lăn mình trên giường cho đến khi hai chân có thể dễ dàng đặt xuống đất, tôi ngật ngừ bước ra phòng khách.
Đồng hồ trên chiếc tivi cho biết mới chỉ hơn hai giờ sáng một chút. Alice và Jasper đang ngồi trên ghế xôpha, Alice lại đang hí hoáy vẽ, còn Jasper thì chăm chú quan sát qua vai cô. Khi tôi bước vào phòng, không một ai ngước mặt lên, công việc của Alice đã choán hết tâm trí của hai người rồi.
Tôi bước đến bên cạnh Jasper, ghé mắt nhìn.
- Alice lại trông thấy điều gì nữa ư? – Tôi lên tiếng hỏi Jasper.
- Ừ. Hắn trở lại căn phòng có chiếc đầu máy video, bây giờ thì đã sáng rồi.
Tôi nhìn Alice vẽ một căn phòng vuông vức với những cái rầm sẫm màu bắc ngang qua trần nhà khá thấp. Những bức tường ốp gỗ bắt đầu nhuốm màu thời gian. Dước sàn nhà là một tấm thảm sẫm màu, chính giữa có một hình hoa văn trang trí. Ở bức tường phía nam có một cửa sổ rất to, còn phía đông là một cửa sổ ăn thông với phòng khách. Bên cạnh lối vào gian phòng là một tảng đá, à không, đó là một cái lò sưởi bằng đá màu vàng nâu, sưởi ấm cho cả hai phòng. Theo hướng nhìn này thì chiếc tủ gỗ nhỏ dùng để kê cái tivi và đầu máy video nằm ở phía tây nam của căn phòng. Đối diện với cái tivi là một chiếc ghế xôpha uốn đã cũ mèm và một chiếc bàn nhỏ.
- Điện thoại nằm ở đây – Tôi thì thào, chỉ tay vào bức vẽ.
Hai cặp mắt đồng loạt nhìn sững vào tôi.
- Đây là căn nhà của mẹ tôi.
Alice đứng bật dậy khỏi chiếc ghế xôpha, chộp ngay lấy cái điện thoại và bấm số. Không thể nào nhầm lẫn được, tôi nhìn chằm chặp vào bức vẽ căn phòng gia đình của mẹ. Một cách điềm tĩnh, Jasper trượt người tới để ngồi sát bên tôi. Anh ta nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, sự tiếp xúc này dường như đã khiến cho tác dụng của sự điềm tĩnh ấy mạnh thêm lên. Nỗi kinh hoàng bỗng chốc mờ nhạt đi, tuy vậy còn lẩn quất đâu đó.
Đôi môi của Alice mấp máy liên hồi, những tiếng rì rì nho nhỏ ấy không ai có thể hiểu được. Vả lại, giờ đây, tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà tập trung.
- Bella – Alice lên tiếng gọi tôi. Tôi điếng người nhìn cô bạn trân trân.
- Bella à, Edward đang trên đường đến đón bạn đấy. Anh ấy, Emmet và Carlisle sẽ đưa bạn đến chỗ khác, tạm thời giấu bạn một thời gian.
- Edward sẽ đến ư? – Những lời nói ấy không khác gì một chiếc áo phao cố tròng vào cổ tôi giữa biển lũ.
- Ừ, anh ấy đang đáp chuyến bay đầu tiên rời khỏi Seattle. Chúng ta sẽ đón Edward ở sân bay, và bạn sẽ cùng đi với anh ấy.
- Nhưng mẹ mình, hắn đến đây là để bắt mẹ mình, Alice à! – Mặc dù có Jasper ở bên cạnh nhưng giọng nói của tôi vẫn ẩn chứa nỗi kích động.
- Jasper và mình sẽ ở lại cho đến khi mẹ bạn được an toàn.
- Mình không thể thắng được, Alice. Mọi người không thể bảo vệ những người thân yêu của mình suốt đời được. Bạn không nhận ra hắn đang làm gì sao? Hắn không lùng bắt mình. Hắn tìm người khác, hắn săn tỉa từng người mình yêu thương. Alice, mình không thể.
- Bọn mình sẽ tóm được hắn mà, Bella – Cô bạn cố trấn tĩnh tôi.
- Nếu bạn gặp chuyện chẳng lành thì sao, Alice? Bạn nghĩ rằng mình vẫn sẽ sống tốt được sao? Bạn nghĩ hắn chỉ có thể làm tổn thương mình bằng cách nhắm vào gia đình mình thôi sao?
Alice nhìn sang Jasper, một cái nhìn đầy ngụ ý. Ngay tức thì, một đám mây mù nặng trĩu mang theo giấc ngủ phủ chụp xuống người tôi. Hiểu được điều gì đang xảy ra, lý trí của tôi cố vùng vẫy hòng thoát khỏi đám mây đó. Cố chống chọi cho mắt mở ra, tôi đứng dậy, tránh khỏi bàn tay của Jasper.
- Tôi không muốn ngủ đâu – tôi gắt gỏng.
Bước trở lại phòng riêng tôi đóng sầm cửa lại. Tiếng cánh cửa dập vào chốt vang lên một âm thanh khô khốc khá to. Bây giờ thì tôi đã có thể có được một chút riêng tư rồi. Lần này, Alice không đi theo tôi. Trong suốt ba tiếng rưỡi đồng hồ đó, tôi cứ ngồi bó gối, nhìn chăm chăm lên tường mà chịu đựng sự căng thẳng đang càng lúc càng tràn ngập tâm hồn. Đầu óc tôi bị bó hẹp trong một cái vòng luẩn quẩn, chẳng có được suy nghĩ nào. Không có lối thoát, cũng không thể nào trì hoãn được tình hình. Tôi lờ mờ nhận ra cái kết cục bi thảm của cuộc đời mình. Chỉ có điều trên đường đến đó, còn biết bao nhiêu người nữa sẽ bị liên lụy vì tôi?
Niềm an ủi duy nhất, niềm hy vọng duy nhất của tôi còn lại lúc này chính là biết rằng sẽ sớm được gặp lại Edward. Biết đâu khi được nhìn lại gương mặt của anh, tôi sẽ tìm ra lời giải hóc búa lúc này đang lảng tránh tôi chăng.
Chuông điện thoại lại reo vang, tôi trở ra phòng ngoài, bước chân ngập tràn nỗi hổ thẹn. Giá mà hồi nãy, tôi đừng làm tổn thương hai người bạn đang xả thân bảo vệ mình, giá mà họ biết được rằng lòng tôi biết ơn họ biết bao nhiêu.
Như thường lệ, Alice lại trả lời điện thoại rất nhanh, và lần đầu tiên, kể từ lúc ở trong khách sạn, tôi phát hiện ra rằng Jasper không còn ở trong phòng nữa. tôi ngước nhìn đồng hồ – đã năm giờ ba mươi phút sáng.
- Mọi người đang lên máy bay đấy – Alice thông báo với tôi – Máy bay sẽ hạ cánh lúc chín giờ bốn mươi lăm phút – Vậy chỉ còn vài giờ đồng hồ cỏn con nữa thôi, anh ấy sẽ có mặt ở đây rồi.
- Jasper đâu?
- Đang làm thủ tục trả phòng.
- Hai bạn sẽ không ở đây nữa sao?
- Ừ, bọn mình sẽ dọn đến ở gần nhà của mẹ bạn.
Lòng tôi lại dậy sóng trước câu trả lời của cô bạn. Chuông điện thoại lại reo vang, đầu óc của tôi ngay lập tức bị phân tán. Alice có vẻ ngạc nhiên, còn tôi thì ngập ngừng, đôi mắt chứa chan hy vọng hướng về chiếc điện thoại.
- Alô? – Alice lên tiếng – Không, nhưng bạn ấy ở ngay đây ạ – Nói xong, cô bạn đưa chiếc điện thoại cho tôi. Mẹ của bạn, cô bạn nói thầm, không để phát ra tiếng.
- Alô!
- Bella? Bella? – Đó là giọng nói của mẹ tôi, giọng nói quen thuộc mà tôi đã được nghe cả ngàn lần khi còn thơ bé, mỗi khi tôi lò dò tiến ra sát mép vỉa hè hay lạc mất mẹ trong đám đông. Đó là giọng gọi con đầy hoảng loạn của mẹ.
Tôi thở dài. Tôi đã lường trước tình huống này; dù rằng tôi đã cố gắng để lại lời nhắn một cách bình thường, vậy mà vẫn không làm giảm bớt được mức độ cần kíp của nó.
- Mẹ bình tĩnh nào – Tôi cố nói bằng giọng dịu dàng, đồng thời chậm rãi bước ra xa khỏi Alice. Tôi không tin mình có thể nói dối một cách trơn tuột khi có mặt cô bạn ở đó – Mọi chuyện của con đều ổn cả, mẹ yên tâm chưa? Giờ thì con chỉ xin mẹ một phút để con giải thích mọi việc thôi, mẹ nhé.
Tôi dừng lại, ngạc nhiên là mẹ vẫn chưa ngắt lời tôi.
- Mẹ?
- Cẩn thận, đừng phát ngôn bất cứ điều gì cho tới khi ta bảo.
Lần này là một giọng nói hoàn toàn xa lạ đối với tôi, là giọng nói mà tôi không bao giờ dám nghĩ tới trong suốt thời gian căng thẳng này. Đó là giọng nói ở âm vực cao của một người đàn ông, một giọng nói cực kỳ êm dịu, mà ta thường hay nghe thấy trên các mẩu quảng cáo xe hơi sang trọng. Hắn nói rất nhanh:
- Nào, ta không muốn làm cho mẹ mi đau, vì thế, phải lặp lại chính xác điều ta nói, có như vậy thì mẹ mi sẽ không sao – Hắn dừng lại một lúc, một sự im lặng đáng sợ – Tốt lắm – Hắn khen ngợi – Nào, giờ thì hãy lặp lại theo ta, và cố gắng nói cho thật tự nhiên đấy. Nói đi: “Không, mẹ ơi, mẹ đừng đi đâu hết”.
- Không, mẹ ơi, mẹ đừng đi đâu hết – Giọng nói của tôi chẳng hơn gì một lời thì thầm.
- Ta biết điều này rất khó khăn – Giọng nói ở đầy dây bên kia đang chứa niềm vui thích, nhưng vẫn tỏ ra thân thiện và dịu dàng – Sao mi không đi sang phòng khác để vẻ mặt khổ sở của mi không phá hỏng mọi chuyện? Mẹ mi không có lý do gì để phải lãnh chịu mọi hậu quả. Vừa đi vừa nói: “Mẹ, xin hãy nghe con”. Làm đi.
- Mẹ, xin hãy nghe con – Giọng nói của tôi không khác gì một lời nài xin. Một cách chậm rãi, tôi bước vào phòng ngủ, cảm nhận rõ mồn một ánh mắt lo lắng của Alice đang dán vào lưng mình. Đóng cửa lại, đầu óc đang cực kỳ hoảng loạn nhưng tôi buộc mình phải suy nghĩ thật sáng suốt.
- Thế nào, bây giờ chỉ còn một mình hả? Chỉ cần trả lời “Vâng”, hay “Không” thôi.
- Vâng.
- Nhưng chúng nó có thể nghe thấy lời mi, ta dám chắc đấy.
- Vâng.
- Được rồi – Giọng nói êm dịu vẫn tiếp tục – Nói đi: “Mẹ, xin hãy tin con”.
- Mẹ, xin hãy tin con.
- Mọi chuyện diễn tiến quá bất ngờ, vượt hơn cả sự mong đợi của ta. Ta những tưởng sẽ phải chờ đợi, thế nhưng mẹ mi bỗng đột ngột tham gia vào trò chơi này. Vậy là dễ dàng hơn rồi, phải không? Không phải hồi hộp, không phải chờ đợi mi nhiều nữa.
Tôi vẫn im lặng lắng nghe.
- Giờ thì hãy nghe rõ nhưng gì ta nói đây. Ta muốn mi tránh xa lũ bạn ấy ra; liệu mi có làm được không? Chỉ cần trả lời “Có” hay “Không” thôi.
- Không.
- Tiếc là tai ta phải nghe điều đó. Ta cứ tưởng mi sẽ thông minh hơn chứ. Nếu tính mạng của mẹ mi tùy thuộc vào điều đó, liệu mi có tránh xa chúng được không? Chỉ cần trả lời “Có” hay “Không” thôi.
Chỉ còn cách đó thôi. Bất giác tôi nghĩ đến cảnh Edward và tôi cùng nắm tay nhau ra phi trường. Sân bay quốc tế Sky Harbor, những đám đông đứng chen chúc.
- Có.
- Tốt hơn rồi. Ta biết sẽ chẳng dễ dàng gì, nhưng nếu ta phát giác ra rằng mi có bạn đi theo. Chậc chậc, mẹ mi sẽ xui xẻo lắm đấy – Giọng nói thân thiện buông ra một câu hứa chắc nịch – Mi cần phải biết rõ về bạn ta để mà hiểu rằng ta có khả năng nhận ra rất nhanh việc có ai đi theo tháp tùng mi không đấy. Trong trường hợp đó, ta chỉ cần mất có chút xíu thời gian để “làm việc” với mẹ mi mà thôi. Mi có hiểu không? Trả lời “Có” hay “Không” thôi.
- Có – Giọng nói của tôi vỡ òa ra trong giây lát.
- Tốt lắm, Bella. Bây giờ thì đây là việc mi phải làm. Ta muốn mi đi đến nhà của mẹ mi. Cạnh chiếc điện thoại, có một con số. Gọi cho số đó, ta sẽ cho mi biết cần phải đến nơi nào tiếp theo – Vậy là tôi đã biết nơi nào rồi, là nơi đó, mọi chuyện sẽ kết thúc. Dẫu sao thì tôi vẫn phải làm theo một cách chính xác các chỉ dẫn của hắn – Mi có làm được không? Trả lời “Có” hay “Không” thôi.
- Có.
- Trước buổi trưa nhé, Bella. Ta không có nhiều thời gian đâu – Hắn nói một cách lịch sự.
- Dượng Phil đâu? – Tôi hỏi cụt lủn.
- Ừmm, cẩn thận chứ Bella. Khi nào ta hỏi, mi mới được nói chứ, nào.
Tôi lại im lặng.
- Đến chuyện quan trọng rồi đây, khi gặp lại những người bạn, mi không được để chúng nghi ngờ. Hãy kể cho chúng nghe rằng mẹ mi đã gọi, và rằng mi đã thuyết phục được mẹ không về nhà trong thời gian này. Giờ thì lặp lại lời ta nhé: “Cảm ơn Mẹ”. Nào, nói đi.
- Cảm ơn mẹ – Mắt tôi đã mọng đầy nước, những chỉ chực trào ra. Tôi cố ngăn mình không bật khóc.
- “Con yêu Mẹ. Con sẽ sớm gặp lại mẹ”. Nói đi.
- Con yêu Mẹ – Giọng nói của tôi hơi gằn – Con sẽ sớm gặp lại mẹ – Tôi hứa như đinh đóng cột.
- Tạm biệt Bella. Ta sẽ chờ được gặp mi – Hắn gác máy.
Tôi vẫn còn giữ điện thoại bên tai. Các khớp xương trong người tôi đông cứng lại vì khiếp sợ. Tôi không còn khả năng co duỗi các ngón tay của mình nữa.
Tôi hiểu mình cần phải suy nghĩ cho thấu đáo, nhưng sao đầu óc của tôi chỉ ngập tràn giọng nói hoảng loạn của mẹ. Từng giây cứ thế trôi qua, tôi buộc mình phải lấy lại bình tĩnh.
Từ từ, từ từ, tư duy của tôi bắt đầu mạnh lên, phá tan bức tường đau khổ vốn được xây dựng rất kiên cố trong lòng. Quyết định đi. Mình hoàn toàn không có sự lựa chọn nào cả, ngoài một lựa chọn duy nhất: đi đến căn phòng đầy gương đó mà đón nhận cái chết. Ngoài mạng sống ra, mình chẳng còn gì cho đi để đổi lấy tính mạng của mẹ.
Chỉ hy vọng rằng sau khi tận hưởng niềm vui chiến thắng vì đã đánh bại được Edward, James sẽ hài lòng mà bỏ qua cho tất cả. Nghĩ đến đây, toàn bộ nỗi tuyệt vọng của thế gian bất ngờ đổ ụp xuống người tôi, nhấn tôi chìm nghỉm; không có cách gì khả dĩ mặc cả được, cũng như không cách gì có thể đề nghị hay từ chối hắn.
Mình không còn chọn lựa nào khác cả, tôi tự nhủ. Hãy dũng cảm lên.
Nỗ lực hết sức bình sinh, tôi đẩy lùi nỗi sợ hãi ra xa khỏi mình. Tôi đã quyết định xong. Không nên để lãng phí thời gian, bằng không, mình sẽ không đủ sức để gánh chịu hậu quá. Nghĩ nhanh lên, Alice và Jasper đang chờ tôi; thoát khỏi họ – đó là việc làm cần thiết, nhưng đồng thời cũng là điều khó có thể thực hiện được.
Bất giác tôi thấy mừng là Jasper đã bỏ đi. Nếu anh ta ở đây và nhận ra nỗi đau khổ của tôi trong năm phút vừa rồi thì làm gì mà họ chẳng nghi ngờ chứ? Tôi ráng nuốt vào trong lòng sự khiếp sợ cùng nỗi lo lắng, và cố gắng kiềm chế chúng. Không được, hiện giờ tôi không đủ sức để làm việc đó. Không biết khi nào thì Jasper quay trở lại?
Tôi tập trung nghĩ cách trốn thoát, hy vọng rằng sự rành rẽ về mọi ngóc ngách trong sân bay sẽ là lợi thế của mình. Và bằng cách này hay cách khác, tôi phải tránh xa Alice.
Chắc chắn Alice đang ở ngoài phòng khách đợi tôi với bao điều thắc mắc. Từ giờ cho tới lúc Jasper quay lại, tôi phải trao cho Alice một vật riêng tư mới được.
Vậy là tôi phải chấp nhận rằng sẽ không bao giờ còn có thể nhìn thấy Edward được nữa, thậm chí chỉ là nhìn thấy gương mặt anh lần cuối cùng lúc khiêng tôi ra khỏi căn phòng đầy gương ấy. Tôi sẽ làm tan nát cõi lòng anh, ấy vậy mà tôi chẳng thể nói lời từ biệt. Bất giác, tôi quyết định cứ để mặc cho mọi đau khổ dâng lên tràn ngập hồn mình trong giây lát. Nhưng rồi tôi lại xua tất cả chúng đi, quyết định ra ngoài gặp Alice.
Điều duy nhất tôi có thể xoay sở được, đó là biết gương mặt của mình trở nên ủ rũ, thiếu linh hoạt. Tất nhiên là Alice nhận ra ngay, và tôi không có ý đợi được hỏi han. Lúc này, trong tay tôi chỉ có duy nhất một kịch bản mà thôi, ngoài kịch bản đó ra, tôi không còn biết ứng khẩu ra câu gì khác cả.
- Mẹ mình rất lo. Mẹ muốn về nhà. Nhưng ổn rồi, mình đã thuyết phục được mẹ không đến đây rồi – Giọng nói của tôi chẳng có chút sinh khí nào.
- Vậy có thể chắc chắn là mẹ bạn không sao rồi, Bella, đừng lo lắng nữa.
Tôi quay mặt đi, không dám để cô bạn nhìn thấy gương mặt của mình.
Mắt tôi dừng lại nơi tập giấy trắng của khách sạn đang để ở trên bàn. Vô cùng điềm đạm, tôi tiến đến đó, trong đầu bất thần nghĩ đến một chuyện. Ở đó còn có một bì thư nữa. Tốt quá rồi.
- Alice – Tôi từ tốn lên tiếng, vẫn không dám quay mặt lại, giọng nói của tôi vẫn tỏ ra bình thường – Nếu mình viết một bức thư cho mẹ, bạn có thể chuyển nó tới cho mẹ mình được không? Ý mình muốn nói là bạn để nó ở nhà của mẹ mình ấy?
- Tất nhiên rồi, Bella – Giọng nói của cô bạn vẫn tỏ ra thận trọng. Dường như cô ấy bắt đầu nghi ngờ tâm trạng đang bùng nổ của tôi thì phải. Tôi cố kiềm chế cảm xúc của mình lại.
Lại bước vào phòng ngủ, tôi ngồi quỳ gối bên cạnh chiếc bàn nhỏ kê cạnh giường và bắt đầu viết.
- Edward – Tôi viết. Bàn tay run rẩy, phải căng mắt lắm mới đọc được những dòng chữ của tôi lúc này:
“Em rất yêu anh. Cho em xin lỗi. Hắn đang bắt giữ mẹ em, và em không còn cách nào khác. Em cũng biết lựa chọn của mình có thể sẽ không mang lại kết quả nào tốt đẹp. Vì vậy em rất, rất xin lỗi anh.
Anh đừng giận Alice và Jasper. Em rời xa được họ là cả một phép màu, anh ạ. Anh hãy cảm ơn hai bạn ấy dùm em. Đặc biệt là Alice, anh nhé.
Và em xin anh, xin anh đừng đi theo hắn. Vì hắn muốn vậy. Em không thể thanh thản nếu bất kỳ người nào vì em mà bị tổn thương, đặc biệt là anh. Em xin anh, đây là điều duy nhất em mong anh hãy làm. Vì em.
Yêu anh thật nhiều. Hãy tha thứ cho em.
Bella.”
Một cách cẩn thận, tôi gấp bức thư lại, bỏ vào phong bì. Cuối cùng thì anh cũng sẽ tìm ra nó. Tôi hy vọng rằng anh sẽ hiểu và làm theo lời tôi, chỉ lần này mà thôi.
Một cách cẩn thận, tôi dán phong bì lại.
Hình như khi tôi tỉnh dậy, trời hãy còn sớm, tôi hiểu rằng cái đồng hồ sinh học trong người mình đang bắt đầu đảo chiều ngày và đêm. Nằm im trên giường, tôi cố lắng nghe giọng nói êm ái của Alice và Jasper từ phòng ngoài vọng vào. Tiếng nói cũng khá lớn nên tôi có thể nắm được gần hết cuộc trao đổi của hai người họ. Lăn mình trên giường cho đến khi hai chân có thể dễ dàng đặt xuống đất, tôi ngật ngừ bước ra phòng khách.
Đồng hồ trên chiếc tivi cho biết mới chỉ hơn hai giờ sáng một chút. Alice và Jasper đang ngồi trên ghế xôpha, Alice lại đang hí hoáy vẽ, còn Jasper thì chăm chú quan sát qua vai cô. Khi tôi bước vào phòng, không một ai ngước mặt lên, công việc của Alice đã choán hết tâm trí của hai người rồi.
Tôi bước đến bên cạnh Jasper, ghé mắt nhìn.
- Alice lại trông thấy điều gì nữa ư? – Tôi lên tiếng hỏi Jasper.
- Ừ. Hắn trở lại căn phòng có chiếc đầu máy video, bây giờ thì đã sáng rồi.
Tôi nhìn Alice vẽ một căn phòng vuông vức với những cái rầm sẫm màu bắc ngang qua trần nhà khá thấp. Những bức tường ốp gỗ bắt đầu nhuốm màu thời gian. Dước sàn nhà là một tấm thảm sẫm màu, chính giữa có một hình hoa văn trang trí. Ở bức tường phía nam có một cửa sổ rất to, còn phía đông là một cửa sổ ăn thông với phòng khách. Bên cạnh lối vào gian phòng là một tảng đá, à không, đó là một cái lò sưởi bằng đá màu vàng nâu, sưởi ấm cho cả hai phòng. Theo hướng nhìn này thì chiếc tủ gỗ nhỏ dùng để kê cái tivi và đầu máy video nằm ở phía tây nam của căn phòng. Đối diện với cái tivi là một chiếc ghế xôpha uốn đã cũ mèm và một chiếc bàn nhỏ.
- Điện thoại nằm ở đây – Tôi thì thào, chỉ tay vào bức vẽ.
Hai cặp mắt đồng loạt nhìn sững vào tôi.
- Đây là căn nhà của mẹ tôi.
Alice đứng bật dậy khỏi chiếc ghế xôpha, chộp ngay lấy cái điện thoại và bấm số. Không thể nào nhầm lẫn được, tôi nhìn chằm chặp vào bức vẽ căn phòng gia đình của mẹ. Một cách điềm tĩnh, Jasper trượt người tới để ngồi sát bên tôi. Anh ta nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, sự tiếp xúc này dường như đã khiến cho tác dụng của sự điềm tĩnh ấy mạnh thêm lên. Nỗi kinh hoàng bỗng chốc mờ nhạt đi, tuy vậy còn lẩn quất đâu đó.
Đôi môi của Alice mấp máy liên hồi, những tiếng rì rì nho nhỏ ấy không ai có thể hiểu được. Vả lại, giờ đây, tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà tập trung.
- Bella – Alice lên tiếng gọi tôi. Tôi điếng người nhìn cô bạn trân trân.
- Bella à, Edward đang trên đường đến đón bạn đấy. Anh ấy, Emmet và Carlisle sẽ đưa bạn đến chỗ khác, tạm thời giấu bạn một thời gian.
- Edward sẽ đến ư? – Những lời nói ấy không khác gì một chiếc áo phao cố tròng vào cổ tôi giữa biển lũ.
- Ừ, anh ấy đang đáp chuyến bay đầu tiên rời khỏi Seattle. Chúng ta sẽ đón Edward ở sân bay, và bạn sẽ cùng đi với anh ấy.
- Nhưng mẹ mình, hắn đến đây là để bắt mẹ mình, Alice à! – Mặc dù có Jasper ở bên cạnh nhưng giọng nói của tôi vẫn ẩn chứa nỗi kích động.
- Jasper và mình sẽ ở lại cho đến khi mẹ bạn được an toàn.
- Mình không thể thắng được, Alice. Mọi người không thể bảo vệ những người thân yêu của mình suốt đời được. Bạn không nhận ra hắn đang làm gì sao? Hắn không lùng bắt mình. Hắn tìm người khác, hắn săn tỉa từng người mình yêu thương. Alice, mình không thể.
- Bọn mình sẽ tóm được hắn mà, Bella – Cô bạn cố trấn tĩnh tôi.
- Nếu bạn gặp chuyện chẳng lành thì sao, Alice? Bạn nghĩ rằng mình vẫn sẽ sống tốt được sao? Bạn nghĩ hắn chỉ có thể làm tổn thương mình bằng cách nhắm vào gia đình mình thôi sao?
Alice nhìn sang Jasper, một cái nhìn đầy ngụ ý. Ngay tức thì, một đám mây mù nặng trĩu mang theo giấc ngủ phủ chụp xuống người tôi. Hiểu được điều gì đang xảy ra, lý trí của tôi cố vùng vẫy hòng thoát khỏi đám mây đó. Cố chống chọi cho mắt mở ra, tôi đứng dậy, tránh khỏi bàn tay của Jasper.
- Tôi không muốn ngủ đâu – tôi gắt gỏng.
Bước trở lại phòng riêng tôi đóng sầm cửa lại. Tiếng cánh cửa dập vào chốt vang lên một âm thanh khô khốc khá to. Bây giờ thì tôi đã có thể có được một chút riêng tư rồi. Lần này, Alice không đi theo tôi. Trong suốt ba tiếng rưỡi đồng hồ đó, tôi cứ ngồi bó gối, nhìn chăm chăm lên tường mà chịu đựng sự căng thẳng đang càng lúc càng tràn ngập tâm hồn. Đầu óc tôi bị bó hẹp trong một cái vòng luẩn quẩn, chẳng có được suy nghĩ nào. Không có lối thoát, cũng không thể nào trì hoãn được tình hình. Tôi lờ mờ nhận ra cái kết cục bi thảm của cuộc đời mình. Chỉ có điều trên đường đến đó, còn biết bao nhiêu người nữa sẽ bị liên lụy vì tôi?
Niềm an ủi duy nhất, niềm hy vọng duy nhất của tôi còn lại lúc này chính là biết rằng sẽ sớm được gặp lại Edward. Biết đâu khi được nhìn lại gương mặt của anh, tôi sẽ tìm ra lời giải hóc búa lúc này đang lảng tránh tôi chăng.
Chuông điện thoại lại reo vang, tôi trở ra phòng ngoài, bước chân ngập tràn nỗi hổ thẹn. Giá mà hồi nãy, tôi đừng làm tổn thương hai người bạn đang xả thân bảo vệ mình, giá mà họ biết được rằng lòng tôi biết ơn họ biết bao nhiêu.
Như thường lệ, Alice lại trả lời điện thoại rất nhanh, và lần đầu tiên, kể từ lúc ở trong khách sạn, tôi phát hiện ra rằng Jasper không còn ở trong phòng nữa. tôi ngước nhìn đồng hồ – đã năm giờ ba mươi phút sáng.
- Mọi người đang lên máy bay đấy – Alice thông báo với tôi – Máy bay sẽ hạ cánh lúc chín giờ bốn mươi lăm phút – Vậy chỉ còn vài giờ đồng hồ cỏn con nữa thôi, anh ấy sẽ có mặt ở đây rồi.
- Jasper đâu?
- Đang làm thủ tục trả phòng.
- Hai bạn sẽ không ở đây nữa sao?
- Ừ, bọn mình sẽ dọn đến ở gần nhà của mẹ bạn.
Lòng tôi lại dậy sóng trước câu trả lời của cô bạn. Chuông điện thoại lại reo vang, đầu óc của tôi ngay lập tức bị phân tán. Alice có vẻ ngạc nhiên, còn tôi thì ngập ngừng, đôi mắt chứa chan hy vọng hướng về chiếc điện thoại.
- Alô? – Alice lên tiếng – Không, nhưng bạn ấy ở ngay đây ạ – Nói xong, cô bạn đưa chiếc điện thoại cho tôi. Mẹ của bạn, cô bạn nói thầm, không để phát ra tiếng.
- Alô!
- Bella? Bella? – Đó là giọng nói của mẹ tôi, giọng nói quen thuộc mà tôi đã được nghe cả ngàn lần khi còn thơ bé, mỗi khi tôi lò dò tiến ra sát mép vỉa hè hay lạc mất mẹ trong đám đông. Đó là giọng gọi con đầy hoảng loạn của mẹ.
Tôi thở dài. Tôi đã lường trước tình huống này; dù rằng tôi đã cố gắng để lại lời nhắn một cách bình thường, vậy mà vẫn không làm giảm bớt được mức độ cần kíp của nó.
- Mẹ bình tĩnh nào – Tôi cố nói bằng giọng dịu dàng, đồng thời chậm rãi bước ra xa khỏi Alice. Tôi không tin mình có thể nói dối một cách trơn tuột khi có mặt cô bạn ở đó – Mọi chuyện của con đều ổn cả, mẹ yên tâm chưa? Giờ thì con chỉ xin mẹ một phút để con giải thích mọi việc thôi, mẹ nhé.
Tôi dừng lại, ngạc nhiên là mẹ vẫn chưa ngắt lời tôi.
- Mẹ?
- Cẩn thận, đừng phát ngôn bất cứ điều gì cho tới khi ta bảo.
Lần này là một giọng nói hoàn toàn xa lạ đối với tôi, là giọng nói mà tôi không bao giờ dám nghĩ tới trong suốt thời gian căng thẳng này. Đó là giọng nói ở âm vực cao của một người đàn ông, một giọng nói cực kỳ êm dịu, mà ta thường hay nghe thấy trên các mẩu quảng cáo xe hơi sang trọng. Hắn nói rất nhanh:
- Nào, ta không muốn làm cho mẹ mi đau, vì thế, phải lặp lại chính xác điều ta nói, có như vậy thì mẹ mi sẽ không sao – Hắn dừng lại một lúc, một sự im lặng đáng sợ – Tốt lắm – Hắn khen ngợi – Nào, giờ thì hãy lặp lại theo ta, và cố gắng nói cho thật tự nhiên đấy. Nói đi: “Không, mẹ ơi, mẹ đừng đi đâu hết”.
- Không, mẹ ơi, mẹ đừng đi đâu hết – Giọng nói của tôi chẳng hơn gì một lời thì thầm.
- Ta biết điều này rất khó khăn – Giọng nói ở đầy dây bên kia đang chứa niềm vui thích, nhưng vẫn tỏ ra thân thiện và dịu dàng – Sao mi không đi sang phòng khác để vẻ mặt khổ sở của mi không phá hỏng mọi chuyện? Mẹ mi không có lý do gì để phải lãnh chịu mọi hậu quả. Vừa đi vừa nói: “Mẹ, xin hãy nghe con”. Làm đi.
- Mẹ, xin hãy nghe con – Giọng nói của tôi không khác gì một lời nài xin. Một cách chậm rãi, tôi bước vào phòng ngủ, cảm nhận rõ mồn một ánh mắt lo lắng của Alice đang dán vào lưng mình. Đóng cửa lại, đầu óc đang cực kỳ hoảng loạn nhưng tôi buộc mình phải suy nghĩ thật sáng suốt.
- Thế nào, bây giờ chỉ còn một mình hả? Chỉ cần trả lời “Vâng”, hay “Không” thôi.
- Vâng.
- Nhưng chúng nó có thể nghe thấy lời mi, ta dám chắc đấy.
- Vâng.
- Được rồi – Giọng nói êm dịu vẫn tiếp tục – Nói đi: “Mẹ, xin hãy tin con”.
- Mẹ, xin hãy tin con.
- Mọi chuyện diễn tiến quá bất ngờ, vượt hơn cả sự mong đợi của ta. Ta những tưởng sẽ phải chờ đợi, thế nhưng mẹ mi bỗng đột ngột tham gia vào trò chơi này. Vậy là dễ dàng hơn rồi, phải không? Không phải hồi hộp, không phải chờ đợi mi nhiều nữa.
Tôi vẫn im lặng lắng nghe.
- Giờ thì hãy nghe rõ nhưng gì ta nói đây. Ta muốn mi tránh xa lũ bạn ấy ra; liệu mi có làm được không? Chỉ cần trả lời “Có” hay “Không” thôi.
- Không.
- Tiếc là tai ta phải nghe điều đó. Ta cứ tưởng mi sẽ thông minh hơn chứ. Nếu tính mạng của mẹ mi tùy thuộc vào điều đó, liệu mi có tránh xa chúng được không? Chỉ cần trả lời “Có” hay “Không” thôi.
Chỉ còn cách đó thôi. Bất giác tôi nghĩ đến cảnh Edward và tôi cùng nắm tay nhau ra phi trường. Sân bay quốc tế Sky Harbor, những đám đông đứng chen chúc.
- Có.
- Tốt hơn rồi. Ta biết sẽ chẳng dễ dàng gì, nhưng nếu ta phát giác ra rằng mi có bạn đi theo. Chậc chậc, mẹ mi sẽ xui xẻo lắm đấy – Giọng nói thân thiện buông ra một câu hứa chắc nịch – Mi cần phải biết rõ về bạn ta để mà hiểu rằng ta có khả năng nhận ra rất nhanh việc có ai đi theo tháp tùng mi không đấy. Trong trường hợp đó, ta chỉ cần mất có chút xíu thời gian để “làm việc” với mẹ mi mà thôi. Mi có hiểu không? Trả lời “Có” hay “Không” thôi.
- Có – Giọng nói của tôi vỡ òa ra trong giây lát.
- Tốt lắm, Bella. Bây giờ thì đây là việc mi phải làm. Ta muốn mi đi đến nhà của mẹ mi. Cạnh chiếc điện thoại, có một con số. Gọi cho số đó, ta sẽ cho mi biết cần phải đến nơi nào tiếp theo – Vậy là tôi đã biết nơi nào rồi, là nơi đó, mọi chuyện sẽ kết thúc. Dẫu sao thì tôi vẫn phải làm theo một cách chính xác các chỉ dẫn của hắn – Mi có làm được không? Trả lời “Có” hay “Không” thôi.
- Có.
- Trước buổi trưa nhé, Bella. Ta không có nhiều thời gian đâu – Hắn nói một cách lịch sự.
- Dượng Phil đâu? – Tôi hỏi cụt lủn.
- Ừmm, cẩn thận chứ Bella. Khi nào ta hỏi, mi mới được nói chứ, nào.
Tôi lại im lặng.
- Đến chuyện quan trọng rồi đây, khi gặp lại những người bạn, mi không được để chúng nghi ngờ. Hãy kể cho chúng nghe rằng mẹ mi đã gọi, và rằng mi đã thuyết phục được mẹ không về nhà trong thời gian này. Giờ thì lặp lại lời ta nhé: “Cảm ơn Mẹ”. Nào, nói đi.
- Cảm ơn mẹ – Mắt tôi đã mọng đầy nước, những chỉ chực trào ra. Tôi cố ngăn mình không bật khóc.
- “Con yêu Mẹ. Con sẽ sớm gặp lại mẹ”. Nói đi.
- Con yêu Mẹ – Giọng nói của tôi hơi gằn – Con sẽ sớm gặp lại mẹ – Tôi hứa như đinh đóng cột.
- Tạm biệt Bella. Ta sẽ chờ được gặp mi – Hắn gác máy.
Tôi vẫn còn giữ điện thoại bên tai. Các khớp xương trong người tôi đông cứng lại vì khiếp sợ. Tôi không còn khả năng co duỗi các ngón tay của mình nữa.
Tôi hiểu mình cần phải suy nghĩ cho thấu đáo, nhưng sao đầu óc của tôi chỉ ngập tràn giọng nói hoảng loạn của mẹ. Từng giây cứ thế trôi qua, tôi buộc mình phải lấy lại bình tĩnh.
Từ từ, từ từ, tư duy của tôi bắt đầu mạnh lên, phá tan bức tường đau khổ vốn được xây dựng rất kiên cố trong lòng. Quyết định đi. Mình hoàn toàn không có sự lựa chọn nào cả, ngoài một lựa chọn duy nhất: đi đến căn phòng đầy gương đó mà đón nhận cái chết. Ngoài mạng sống ra, mình chẳng còn gì cho đi để đổi lấy tính mạng của mẹ.
Chỉ hy vọng rằng sau khi tận hưởng niềm vui chiến thắng vì đã đánh bại được Edward, James sẽ hài lòng mà bỏ qua cho tất cả. Nghĩ đến đây, toàn bộ nỗi tuyệt vọng của thế gian bất ngờ đổ ụp xuống người tôi, nhấn tôi chìm nghỉm; không có cách gì khả dĩ mặc cả được, cũng như không cách gì có thể đề nghị hay từ chối hắn.
Mình không còn chọn lựa nào khác cả, tôi tự nhủ. Hãy dũng cảm lên.
Nỗ lực hết sức bình sinh, tôi đẩy lùi nỗi sợ hãi ra xa khỏi mình. Tôi đã quyết định xong. Không nên để lãng phí thời gian, bằng không, mình sẽ không đủ sức để gánh chịu hậu quá. Nghĩ nhanh lên, Alice và Jasper đang chờ tôi; thoát khỏi họ – đó là việc làm cần thiết, nhưng đồng thời cũng là điều khó có thể thực hiện được.
Bất giác tôi thấy mừng là Jasper đã bỏ đi. Nếu anh ta ở đây và nhận ra nỗi đau khổ của tôi trong năm phút vừa rồi thì làm gì mà họ chẳng nghi ngờ chứ? Tôi ráng nuốt vào trong lòng sự khiếp sợ cùng nỗi lo lắng, và cố gắng kiềm chế chúng. Không được, hiện giờ tôi không đủ sức để làm việc đó. Không biết khi nào thì Jasper quay trở lại?
Tôi tập trung nghĩ cách trốn thoát, hy vọng rằng sự rành rẽ về mọi ngóc ngách trong sân bay sẽ là lợi thế của mình. Và bằng cách này hay cách khác, tôi phải tránh xa Alice.
Chắc chắn Alice đang ở ngoài phòng khách đợi tôi với bao điều thắc mắc. Từ giờ cho tới lúc Jasper quay lại, tôi phải trao cho Alice một vật riêng tư mới được.
Vậy là tôi phải chấp nhận rằng sẽ không bao giờ còn có thể nhìn thấy Edward được nữa, thậm chí chỉ là nhìn thấy gương mặt anh lần cuối cùng lúc khiêng tôi ra khỏi căn phòng đầy gương ấy. Tôi sẽ làm tan nát cõi lòng anh, ấy vậy mà tôi chẳng thể nói lời từ biệt. Bất giác, tôi quyết định cứ để mặc cho mọi đau khổ dâng lên tràn ngập hồn mình trong giây lát. Nhưng rồi tôi lại xua tất cả chúng đi, quyết định ra ngoài gặp Alice.
Điều duy nhất tôi có thể xoay sở được, đó là biết gương mặt của mình trở nên ủ rũ, thiếu linh hoạt. Tất nhiên là Alice nhận ra ngay, và tôi không có ý đợi được hỏi han. Lúc này, trong tay tôi chỉ có duy nhất một kịch bản mà thôi, ngoài kịch bản đó ra, tôi không còn biết ứng khẩu ra câu gì khác cả.
- Mẹ mình rất lo. Mẹ muốn về nhà. Nhưng ổn rồi, mình đã thuyết phục được mẹ không đến đây rồi – Giọng nói của tôi chẳng có chút sinh khí nào.
- Vậy có thể chắc chắn là mẹ bạn không sao rồi, Bella, đừng lo lắng nữa.
Tôi quay mặt đi, không dám để cô bạn nhìn thấy gương mặt của mình.
Mắt tôi dừng lại nơi tập giấy trắng của khách sạn đang để ở trên bàn. Vô cùng điềm đạm, tôi tiến đến đó, trong đầu bất thần nghĩ đến một chuyện. Ở đó còn có một bì thư nữa. Tốt quá rồi.
- Alice – Tôi từ tốn lên tiếng, vẫn không dám quay mặt lại, giọng nói của tôi vẫn tỏ ra bình thường – Nếu mình viết một bức thư cho mẹ, bạn có thể chuyển nó tới cho mẹ mình được không? Ý mình muốn nói là bạn để nó ở nhà của mẹ mình ấy?
- Tất nhiên rồi, Bella – Giọng nói của cô bạn vẫn tỏ ra thận trọng. Dường như cô ấy bắt đầu nghi ngờ tâm trạng đang bùng nổ của tôi thì phải. Tôi cố kiềm chế cảm xúc của mình lại.
Lại bước vào phòng ngủ, tôi ngồi quỳ gối bên cạnh chiếc bàn nhỏ kê cạnh giường và bắt đầu viết.
- Edward – Tôi viết. Bàn tay run rẩy, phải căng mắt lắm mới đọc được những dòng chữ của tôi lúc này:
“Em rất yêu anh. Cho em xin lỗi. Hắn đang bắt giữ mẹ em, và em không còn cách nào khác. Em cũng biết lựa chọn của mình có thể sẽ không mang lại kết quả nào tốt đẹp. Vì vậy em rất, rất xin lỗi anh.
Anh đừng giận Alice và Jasper. Em rời xa được họ là cả một phép màu, anh ạ. Anh hãy cảm ơn hai bạn ấy dùm em. Đặc biệt là Alice, anh nhé.
Và em xin anh, xin anh đừng đi theo hắn. Vì hắn muốn vậy. Em không thể thanh thản nếu bất kỳ người nào vì em mà bị tổn thương, đặc biệt là anh. Em xin anh, đây là điều duy nhất em mong anh hãy làm. Vì em.
Yêu anh thật nhiều. Hãy tha thứ cho em.
Bella.”
Một cách cẩn thận, tôi gấp bức thư lại, bỏ vào phong bì. Cuối cùng thì anh cũng sẽ tìm ra nó. Tôi hy vọng rằng anh sẽ hiểu và làm theo lời tôi, chỉ lần này mà thôi.
Một cách cẩn thận, tôi dán phong bì lại.