-
PHẦN V
Pt.5
Cửa vừa mở ra, anh định nói gì nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ hỏi một câu ngắn gọn, “Em định chuyển đi?”
Sau khi nhận được lời xác nhận từ tôi, Tiêu Hoài rất lâu không nói gì nữa, tôi quay người đi định tiếp tục thu dọn đồ đạc, đột nhiên bàn tay bị anh giữ chặt.
“Em muốn chuyển đi đâu? Giang Lân?’’
“Không liên quan đến anh.”
Tiêu Hoài gần như bóp chặt lấy bàn tay tôi, ngữ khí lạnh lùng như đe dọa, “Diêu Tịnh, em cần biết rằng sống chung với một người đàn ông đồng nghĩa với điều gì?”
“Em đã 24 tuổi rồi, em có thể chịu trách nhiệm với bản thân mình.”
10.
Anh bước thêm một bước, “Nói như vậy, hai người đã phát triển tới bước nào rồi?”
Tôi cắn môi không đáp.
“Em thích anh ta ở điểm gì?”, Tiêu Hoài dường như càng tức giận, anh áp sát tôi, lại là cái giọng điệu châm chọc ấy, “Là ở điểm anh ta biết “động tay động chân” với em???”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, “Đúng thế, em thích anh ấy, em tình nguyện.”
Tiêu Hoài nắm chặt lấy bả vai tôi, thình lình một bàn tay nhanh nhẹn trườn theo sống lưng đi xuống.
Tôi là một người rất mẫn cảm, kể cả chạm vào lòng bàn tay thôi cũng khiến tim đập chân run, vào giờ phút này tôi tưởng như mình đã ngừng thở.
Cho đến khi bàn tay dừng lại ở móc áo, anh nhìn tôi rồi nói, “Diêu Tịnh, đây chính là thứ em muốn???”
Tôi không thể tin được người trước mặt lại là Tiêu Hoài, dùng sức đẩy anh ra, “Anh điên rồi.”
Tiêu Hoài cũng không đi quá giới hạn nữa, chỉ là đôi mắt trở nên tối u tối vô cùng.
….
Ngày chuyển nhà, Giang Lân cũng tới giúp tôi.
Thấy anh cầm bức ảnh chụp từ thời cấp 2 của tôi lên ngắm nghía, tôi vội vàng giật lấy.
“Ảnh thời cấp 2 của em Gia Gia đã cho anh xem hết rồi, tóc ngắn rất là ngầu nhé.”
“Vớ vẩn, nếu bây giờ em vẫn còn như vậy anh có thích em nữa không?”
Anh do dự đáp, “Miễn em vẫn là em là được rồi.”
Hành lý lục tục chuyển đi gần hết, căn phòng trống trơn hệt như ngày đầu tiên.
Ban đầu tôi vì Tiêu Hoài mà đến thành phố này, bây giờ lại vì Giang Lân mà ở lại.
Lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi, cánh cửa phòng Tiêu Hoài cuối cùng cũng mở ra.
Anh không để ý đến sự có mặt của Giang Lân mà nắm lấy tay tôi, “Đừng chuyển đi, có được không?”
Lần đầu tiên anh hạ mình như vậy.
Thật khó để hình dung tâm trạng tôi lúc này.
11.
Sự thay đổi đột ngột của Tiêu Hoài không thể làm tôi dao động thêm lần nữa.
Chỉ có điều tôi vẫn không hiểu, anh ấy rốt cuộc vì sao đã có bạn gái rồi nhưng vẫn muốn tôi ở bên mình như ngày trước.
Trong trái tim anh, tôi rốt cuộc có vị trí như thế nào.
Đi đến nơi, bận rộn cả nửa ngày mới sắp xếp đồ đạc ổn thỏa, xong xuôi cả hai mệt mỏi nằm dài lên ghế sofa.
“Anh có đói không?”
“Có.”
“Để em gọi đồ nhé!”
Anh lườm yêu một cái rồi kéo tôi dậy, đưa tôi về phòng rồi nấu cho tôi một bát mì cỡ đại.
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta chính là hàng xóm rồi, muốn làm gì cũng thuận tiện hơn.”
Tôi lại giả bộ không hiểu, “Chúng ta thì làm gì được chứ?”
Giang Lân chỉ cười hiền.
Mấy ngày sau, Gia Gia gọi điện hỏi tôi Giang Lân có đối xử tốt với tôi không, có bắt nạt tôi không.
Tôi đương nhiên phủ nhận, anh ấy là một người tốt như thế nào chứ.
Giang Lân thật lòng thích tôi hay chỉ là muốn giúp đỡ Gia Gia, tôi thực ra cũng không quá quan tâm.
Tôi chỉ muốn trải nghiệm một tình yêu bình thường mà thôi.
Tôi đem tâm tư đặt lên người anh ấy, tỉ mỉ quan sát thói quen ăn uống và sở thích của anh, đếm từng phút đợi anh tan làm, chuẩn bị một bàn ăn nguyên món mà anh thích.
Giang Lân trở về nhìn thấy bạn ăn thịnh soạn thì có đôi chút sững sờ rồi thành trầm mặc, anh đi rửa tay rồi ngồi xuống dùng cơm.
Tôi có chút hoài nghi, “Không ngon ư? Anh thấy chỗ nào chưa ổn để lần sau em đổi lại.”
Anh lắc đầu, nói rằng lâu lắm rồi mới ăn một bữa vừa miệng như vậy. Anh vẫn luôn dịu dàng, quan tâm đến cảm xúc của tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm…
Từ ngày ở bên nhau, thời gian rảnh rỗi của Giang Lân hình như đều dành hết cho tôi, anh sẽ cùng tôi xem phim, chơi game, lượn lờ đường phố thâu đêm mới về hoặc là kéo tôi đến phòng tập gym để rèn luyện thân thể, dạy dỗ một bài ra trò…
Tôi cảm nhận được sự nghiêm túc của anh với tình cảm của hai đứa, có điều giữa tôi và anh hình như vẫn còn một bức ngăn cách nào đó…
Cuối cùng cho đến một ngày, anh cả đêm ra ngoài không về, đến 6h sáng ngày hôm sau mới quay lại, để giúp anh bồi bổ thể lực, tôi đã đặc biệt nấu một bát sủi cảo nóng hổi đem sang.
“Sao không trả lời tin nhắn của em? Sao tối qua anh không về?”
Anh nhìn bát sủi cảo, không đáp.
Tôi tưởng rằng anh không muốn nói nên cũng không hỏi nữa, bê một chiếc ghế đến yên lặng ngồi xuống bên cạnh anh.
“Em cũng đối tốt với cậu ấy như thế ư?”, ngữ khí của Giang Lân cực nặng nề.
“Không trả lời tin nhắn của em, không về nhà, vậy mà cũng không có một lời than vãn, còn tận tâm chuẩn bị bữa sáng.”
“Chỉ cần nghĩ đến có một người cũng đã từng được em đối xử như thế, lồng ngực lại như có thứ gì đè lên.”
Chuyện của tôi và Tiêu Hoài có lẽ anh cũng biết được ít nhiều từ chỗ Gia Gia rồi, sự nghiêm túc của anh khiến tôi không khỏi cảm thán.
Khi đó có lẽ chỉ là cảm thấy đáng tiếc, bây giờ có lẽ là một chút ghen tị.
Thấy tôi im lặng, anh tiếp lời, “Tối hôm qua có ca p.hẫu th.uật gấp, anh là người chịu trách nhiệm chính, sau đó lại bận rộn trao đổi với người nhà bệnh nhân nên không kịp trả lời em.”
Tôi gật đầu muốn nói rồi lại thôi.
“Anh muốn hỏi em một điều, anh ở trong lòng em có vượt qua được vị trí của Tiêu Hoài hay không?”
“Em thật sự thích anh, nhìn thấy anh thì em sẽ cảm thấy vui, mỗi ngày đợi anh về nhà cũng vô cùng hồi hộp, thậm chí còn muốn mặt dày mà ở luôn trong căn phòng này…”
Nói xong câu cuối tôi bắt đầu hối hận rồi, gấp gáp đứng bật dậy. Để dỗ dành anh, tôi đã làm bại lộ tâm tư đen tối của mình mất rồi.
“Thật không?”, anh nắm lấy tay tôi, cười tít, không cho tôi trốn chạy nữa.
“... Vậy thì cứ cho là thật đi.”
Aiz, lại chuyển nhà rồi.