-
PHẦN IV
Pt.4
7.
Hai tuần sau, Giang Lân cuối cùng cũng hẹn tôi ra ngoài.
Ngày gặp mặt tôi cố ý mặc chiếc váy mà mình cảm thấy đẹp nhất nhưng gặp anh ở ngoài khiến tôi cảm thấy có chút không quen.
Ngày hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi lịch lãm mà thoải mái, trông vừa trẻ trung vừa trưởng thành, tôi không ngờ rằng con bé Gia Gia lại có một người anh họ đẹp trai như vậy đấy.
Anh nhìn tôi, “Khác với phong cách thường ngày của em đó.”
Tôi có chút căng thẳng, “Em rất ít mặc váy.”
“Ừm, mặc đẹp như vậy, nên ít mặc thì hơn.”
Tôi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng bắt gặp ánh mắt dịu dàng ấy thì lại cho phép cơ thể mình được thả lỏng.
Nguyên một ngày hôm ấy, tôi đã được trải nghiệm cảm giác một cô gái được người yêu mình chăm sóc tận tình.
Giang Lân hình như rất nhẫn nại với nữ giới, buổi trưa khá nóng, chỉ vì tôi nói mình muốn uống Frappuccino, anh ấy liền bảo tôi ngồi đợi, còn mình thì đi xếp hàng cả chục phút đồng hồ.
“Lớn đến từng này, anh ấy đến cả cái kẹo bông gòn cũng chưa mua cho tao”, Gia Gia không khỏi bất bình, “À, tẹo nữa mày thử hỏi anh ấy xem nếu uống xong mà bị lên mụn thì phải làm sao nhé hahaha.”
Đợi đến khi Giang Lân quay lại, tôi đem câu hỏi thuật lại không sót chữ nào. Anh đặt ly nước vào tay tôi rồi ngồi xuống ở phía đối diện, rất bình tĩnh đáp, “Da em thuộc kiểu trung tính, thông thường không dễ lên mụn, mà có lên mụn cũng không vấn đề gì, tôi cũng có chút hiểu biết về mấy món bên khoa da liễu.”
Tôi không kìm được mà thốt lên, “Anh giỏi thật đấy.”
Anh lại cười, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời vậy, điều quan trọng nhất là, trong mắt anh, có tôi.
Không giống như Tiêu Hoài lúc nào cũng lạnh lùng, ở bên cạnh anh ấy lúc nào tôi cũng phải cẩn thận, dè dặt từng chút một, trái tim cứ lơ lửng chỉ trực rơi xuống vậy.
Có những lúc mải nói chuyện tôi mới sực nhớ ra, “Bác sĩ chắc hẳn rất bận đúng không.”
“Ừm bận lắm, nên tôi mới muốn nói chuyện với em.”
Cũng phải được 4, 5 ngày chúng tôi chưa gặp nhau rồi, tôi mới chỉ nghĩ đến đây vậy mà anh đã gửi tin nhắn đến, “Tối nay có muốn đi xem phim không?”
Thì ra một mối quan hệ mà cả đôi bên đều có cảm tình với đối phương chính là như vậy, không cần phải ngậm đắng nuốt cay một mình, có những lúc tôi ngại ngùng không biết phải tiếp tục thế nào, anh sẽ là người chủ động tiến về phía tôi.
Bộ phim kết thúc khá muộn nên Giang Lân đưa tôi về nhà, lúc tôi chuẩn bị xuống xe anh rất tự nhiên nắm tay tôi lại, khiến trái tim nhỏ bé đập nhanh dữ dội.
“Em ở ngõ nào?”
“Ngõ 27 ạ!”, ngừng lại một lúc tôi lại nói tiếp, “Tầm hai, ba phút là đến nơi rồi.”
Anh gật đầu, “Vậy anh đưa em đến trước nhà.”
Tôi nhìn đồng hồ, cũng đã 11r đêm rồi, Tiêu Hoài chắc cũng không còn thức nữa.
Hai ngày trước anh vừa mới tháo bột, việc đi lại về căn bản không phải là vấn đề lớn nữa, cũng không cần tôi ở bên cạnh 24/24.
Để có thể ở bên Giang Lân thêm một chút, tôi cố ý đưa anh đi vòng quanh tiểu khu một lượt, không biết anh có phát hiện ra không nhưng tôi thì cứ thấp thỏm không yên :>
Điều gì đến rồi cũng phải đến, tôi dừng chân trước cửa nhà.
“Chúc anh ngủ ngon”, tôi lưu luyến không muốn bước vào.
“Diêu Tịnh”, anh gọi tên tôi sau đó chầm chậm đi đến gần, bàn tay vòng qua eo nhỏ kéo tôi lại và đặt lên môi tôi một nụ hôn rất nhẹ.
Lúc anh buông tay, tôi vội hít thở thật sâu, cả người gần như mất hết sức lực, suýt chút nữa thì đã mất thăng bằng mà ngã xuống rồi.
Giọng anh khàn khàn, “Tiểu Diêu, em quá nhạy cảm rồi.”
Đúng là quá sức mất mặt mà, hai má rồi vành tai càng lúc càng đỏ lên…
Giang Lân ghé vào tai tôi thì thầm, “Em còn như vậy, anh sẽ hôn thêm lần nữa.”
Tôi xấu hổ tỏ vẻ không hiểu anh đang nói gì.
Đột nhiên một giọng nói nam tính quen thuộc cất lên, “Diêu Tịnh.”
Tôi như c.hết đứng, sao muộn như vậy mà Tiêu Hoài còn chưa ngủ???
8.
Tôi có chút ngại ngùng nhưng vẫn không buông tay Giang Lân mà nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ giọng nói, “Trên đường chú ý an toàn nhé!”
Giang Lân gật đầu, vượt qua người Tiêu Hoài rồi lên xe.
Bị bắt gặp hiện trường nơi đánh mất nụ hôn đầu, kể cả là người lạ tôi cũng sẽ cảm thấy rất ngại ngùng chứ đừng nói là Tiêu Hoài, người đã lớn lên cùng tôi từ bé, tôi biết phải làm sao để đối mặt anh đây.
“Cùng một chàng trai mới chỉ gặp mặt vài lần làm chuyện đó”, Tiêu Hoài hỏi tôi với chất giọng đầy châm biếm, “Diêu Tịnh, trước kia anh không biết em lại là một người tùy tiện như vậy đấy.”
Tùy tiện???
Anh dựa vào cái gì để nói như thế?
Tôi cố kìm lửa giận, đáp lại bằng ngữ khí bình tĩnh nhất, “Tiêu Hoài, chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi, yêu đương là chuyện hết sức bình thường, huống hồ em và anh ấy chỉ dừng lại ở đó mà thôi.”
“Mới quen biết vài ngày đã hôn nhau, đợi vài ngày nữa, hai người chắc lên giường với nhau luôn nhỉ?”
“Lên giường thì đã làm sao?”, tôi không nhịn được nữa, “Trong mắt anh em cũng đâu được tính là con gái, nhưng trong mắt anh ấy thì khác.”
Tiêu Hoài đấm mạnh một phát lên bức tường phía sau lưng tôi.
Lần đầu tiên tôi thấy anh tức giận như thế, từ trong đôi mắt xinh đẹp thậm chí còn xuất hiện những tia màu đỏ li ti.
Tiêu Hoài ơi Tiêu Hoài, rốt cuộc thì anh tức giận cái gì?
9.
Hai ngày sau đó, Tiêu Hoài đóng cửa không ra ngoài, đến cả Trần Ngọc cũng bị anh từ chối không cho vào nhà.
Mẹ của Tiêu Hoài lại tìm đến chỗ tôi để hỏi thăm tình hình, tôi đem số điện thoại của Trần Kỳ gửi cho cô, nói rằng đây là số điện thoại của người yêu anh.
Nửa tiếng sau, chuông cửa nhà tôi đã reo lên, Tiêu Hoài đem theo một gương mặt cực kì khó coi đến, chất vấn tôi, “Vì sao lại đưa số điện thoại của Trần Kỳ cho mẹ anh?”
Tôi thong dong đáp, “Em chỉ là để cô đi tìm người nên tìm mà thôi.”
…
Buổi tối ngày hôm đó, Giang Lân nhắn tin cho tôi, anh hỏi thăm về chuyện hôm đó, hỏi rằng sau khi Tiêu Hoài biết chuyện thì có phản ứng gì không.
Tôi nói, “Không có gì bất thường cả, anh ấy chỉ là có chút lo lắng, dù sao cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, anh ấy xem em như một cô em gái ấy mà.”
Giang Lân hỏi lại, “Em có chắc rằng cậu ấy chỉ xem em như một cô em gái không?”
Tôi trầm lặng.
Nhưng kể cả kết quả có như thế nào thì bấy nhiêu năm nay của tôi vì sao lại vô nghĩa như thế?
“Em và cậu ấy ở gần như thế, anh không yên tâm cho lắm”, Giang Lân sốt ruột, “Căn phòng của người bạn ở bên cạnh phòng anh đang tìm người thuê này, giá thuê cũng rẻ hơn chỗ em rất nhiều, nếu như có thể, em hãy suy nghĩ nhé.”
Một năm trước, cũng có một cô gái khác theo đuổi Tiêu Hoài, biết được địa chỉ của anh thì sống ch.ết đòi dọn đến căn phòng đối diện, khi đó hợp đồng vẫn chưa ký, nhưng vì Tiêu Hoài, tôi đã cắn răng đồng ý với chủ nhà chi trả tiền phòng với cái giá cao hơn 20% so với bình thường.
Sau đó cô gái kia vẫn không chịu từ bỏ, còn quấy nhiễu tôi mấy lần, có lần còn khiêu khích rằng dù sao Tiêu Hoài cũng không thích tôi...
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi gửi tin nhắn qua, “Có còn muốn thuê phòng nữa không, tôi sắp chuyển đi rồi.”
Đầu bên kia không khỏi bất ngờ, “Thật hay đùa thế? Không phải lúc đầu cô nói bằng mọi giá phải ở căn phòng đó sao?”
Cô ấy ngạc nhiên như vậy là bởi vì năm đó tôi nghèo đến mức cả tiền đổi nội y cũng không có, vậy mà cũng nhất định không chịu đổi nơi ở mới.
“Thật, căn phòng này vừa nhỏ vừa đắt, tôi muốn đổi một chỗ tốt hơn.”
Cô gái do dự hồi lâu cuối cùng cũng đồng ý, “Đừng có đổi ý đấy nhé!”
“Nhưng tôi muốn nói rõ với cô rằng, Tiêu Hoài đã có bạn gái rồi, cô chuyển tới đây chỉ vì anh ấy thì cũng không có ý nghĩa gì đâu.”
“Ai nói tôi ở một mình”, cô ấy vừa nói vừa cười, “Người bạn gái mà cô nói tôi cũng biết.”
Tôi đột nhiên ý thức được điều gì, lẽ nào là Trần Kỳ muốn chuyển tới ư?
Ngày hôm sau, Tiêu Hoài lại ấn chuông phòng tôi, gần đây tần suất anh tìm tôi còn nhiều hơn lúc trước cả tháng cộng lại.