Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-43
Chương 45: Tôi chính là chu dương
Chương 45: Tôi chính là Chu Dương
Một cái tát mạnh giáng xuống khiến toàn bộ mọi người đều sững sờ, ngay cả Thẩm Trạch cả người cũng đờ đẫn trong phút chốc.
Nhưng rất nhanh, Thẩm Trạch và mẹ nhìn nhau có chút hả hê.
Còn Thẩm Duy Ngôn thì ngập tràn sự phẫn nộ.
Con gái của ông làm ra loại chuyện như này, lại còn bị loan tin ra ngoài, bây giờ cả thành phố đều biết, chỉ có mình ông là chẳng hay biết gì.
“Nói! Tên súc sinh kia là ai?”
Thẩm Duy Ngôn lớn giọng quở trách, hận rằng không thể trực tiếp tìm ra gã kia là ai, để hung hăng chỉnh đốn một trận.
“Con biết, người đó tên là Chu Dương. Anh ta vốn chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty của chị, thế nhưng không biết làm thế nào mà có thể quyến rũ được chị.”
Thẩm Trạch vội trả lời, trong lòng thầm mừng rỡ.
Hắn chỉ mong Thẩm Bích Quân bị Thẩm Duy Ngôn trừng trị một trận.
Tốt nhất là thu hồi lại công ty Danh Dương, sao đó giao cho hắn.
“Mày, mau gọi điện thoại cho thằng đấy, bảo nó mau cút đến đây gặp tao! Nếu không, đừng trách tao không khách khí.”
Thẩm Duy Ngôn chỉ thẳng vào mặt Thẩm Bích Quân quát lớn.
“Duy Ngôn, như vậy liệu có được không? Bích Quân cũng đã lớn rồi, nó cũng có nhu cầu chứ.”
Lúc này, bà Thẩm đứng dậy, bắt đầu nói tốt cho Thẩm Bích Quân.
Thẩm Trạch vừa nghe đã thấy tức giận. Thời cơ tốt như vậy mà không nắm lấy để đối phó với Thẩm Bích Quân, thì còn chờ đến khi nào.
Nhưng bà Thẩm không hề để ý đến ám hiệu của Thẩm Trạch, vẫn một mực nói đỡ cho Thẩm Bích Quân.
“Nếu Bích Quân quyết định sống chung với người đàn ông kia, thì nhất định đã suy nghĩ kĩ, và nếu bảo anh ta chuẩn bị rồi tới đây, chi bằng chúng ta tự đến tìm anh ta, xem xem anh ta rốt cục là loại người như thế nào.”
Thì ra cũng chỉ là một cách đổi chủ đề thôi, bà Thẩm vẫn dẫn dắt câu chuyển nói về thân phận của Chu Dương.
Thẩm Bích Quân vẫn một mực thờ ơ quan sát mọi chuyện, nhìn màn biểu diễn của bà Thẩm và Thẩm Trạch, như thể toàn bộ chuyện này chẳng liên quan chút nào tới mình.
Thế nhưng lúc này, cô biết bà Thẩm đang toan tính điều gì.
Nếu như gọi Chu Dương tới đây, thì cùng lắm cái nhà này được thêm một trận huyên náo ồn ào.
Còn nếu bọn họ chủ động tìm Chu Dương, làm lớn chuyện lên, thì chuyện này sẽ dễ dàng lan truyền ra ngoài, chẳng mấy chốc mọi người đều biết đến.
Như vậy, danh tiếng của Thẩm Bích Quân sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, thậm chí còn vì những đặc thù riêng trong ngành mỹ phẩm, cô sẽ bị nhiều công ty bài xích tẩy chay.
Bà Thẩm đang muốn hủy diệt cô triệt để.
“Được, vậy tôi sẽ đi xem xem, xem rốt cuộc là ai dám láo xược như vậy!”
Thẩm Duy Ngôn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đứng dậy, chỉnh đốn lại trang phục và đi tới công ty Danh Dương.
…
Ở bên kia, cuộc thương lương giữa Chu Dương và Hổ Gia ở khách sạn Grand cũng sắp kết thúc.
Gần như tất cả các thỏa thuận đều đã được thống nhất, phần còn lại, cũng chỉ là thu mua một công xưởng sản xuất, sau đó đưa mặt nạ vào tiến hành sản xuất.
“Chu tiên sinh, công xưởng Đức Sinh còn có công xưởng Phúc Hải. Hai công xưởng này trước mắt đều khá phù hợp, hơn nữa họ cũng đang tìm người để bán.”
Bào Ca đưa tập thông tin về thu mua nhà xưởng cho Chu Dương, bắt đầu giới thiệu thông tin về hai công xưởng này.
Thực tế mà nói, dù cho Hổ Gia chưa từng gặp Chu Dương, không ký kết hợp đồng, thì hai công xưởng này cũng vẫn tìm người để bán. Bây giờ gặp được Hổ Gia, mới có thể có được những thông tin rõ ràng như vậy.
Chu Dương cẩn thận đọc một lượt, phát hiện hai công xưởng này có nguyên nhân phải bán đi đểu có vẻ đều giống nhau.
Đều là vì tài chính của chủ xưởng. Bọn họ muốn bán đi để giải quyết những vấn đề tài chính của mình.
Dẫu sao, trong mắt bọn họ công xưởng gia công đã thuộc về công đoạn cật lực nhất
Hiện giờ đang là thời đại của các loại sản phẩm công nghệ cao, những công xưởng gia công truyền thống hiển nhiên sẽ bị đào thải.
Thế nhưng, Chu Dương lại lanh mắt tìm ra điểm khiến anh cảm thấy hứng thú hơn.
“Hai công xưởng này đồng thời đều có nhà xưởng hiện đại, môi trường vô trùng, hơn nữa còn có một vài thiết bị tân tiến.
“Điều quan trọng nhất là, vì môi trường trong nhà xưởng là vô trùng, do đó sẽ thích hợp để sản xuất mặt nạ dưỡng da cho các công ty mỹ phẩm.
Phát hiện này, khiến Chu Dương không ngừng phấn khích.
Nói rõ ra thì, chỉ cần anh thu mua hai công xưởng này, nhà xưởng cũng có sẵn một chút thiết bị, nên có thể trực tiếp đưa vào vận hành, không cần bổ sung thêm nhưng thứ khác.
Nếu phải thêm, thì chi phí cần thiết cũng không quá nhiều.
Số tiền hoàn toàn trong phạm vi năng lực của Chu Dương.
Chu Dương cẩn thận tính toán chút một, khoản tiền mặt anh có là hai mươi triệu tệ (khoảng 66 tỷ vnd), đầu tư vào công ty Danh Dương cần mười triệu. (khoảng 33 tỷ vnd)
Số tiền mua quà cho bà Tạ và Linh Ngọc xấp xỉ ba triệu tệ (khoảng 9,9 tỷ vnd), tiền trị bệnh cho mẹ cũng gần hai triệu tệ (khoảng 6,6 tỷ vnd), hơn nữa cũng cần tiết kiệm một triệu để trả cho chi phí điều trị suốt một năm.
Xem ra, số tiền hiện tại Chu Dương có thể trực tiếp sử dụng ở trong tay, chỉ còn có hai triệu.
Chỗ tiền đó, dùng để thu mua công xưởng, hiển nhiên là không đủ.
“Chu tiên sinh, có vấn đề gì không?”
Hổ Gia nhìn thấy vẻ mặt của Chu Dương, trong lòng có chút lo lắng nên khẽ hỏi.
Ông nghĩ rằng ông đã chuẩn bị tài liệu rất đầy đủ, người bình thường sẽ không bao giờ từ chối.
Hơn nữa ông có một loại cảm giác khó giải thích về Chu Dương. Ông cảm thấy anh nhất định không phải là kẻ tầm thường.
“Nói thật thì, hiện tại tôi trong tay tôi chỉ còn khoảng bốn triệu tiền mặt, e là không đủ để thu mua cả hai công xưởng này.”
Chu Dương cũng không có ý định giấu diếm. Nếu đôi bên cùng hợp tác thì chi bằng thành thật với nhau một chút.
“Ha ha, tôi còn tưởng có chuyện gì. Nếu chỉ có mỗi vấn đề tiền nong, thì ắt không là chuyện gì to tát. Huống hồ, không phải cậu nói sẽ lôi kéo Thẩm tổng tham gia vào chuyện này sao? Ba người chúng ta cùng kết hợp, chắc chắn sẽ đủ.”
Hổ Gia cười một tiếng, trong lòng không hề có ý xem nhẹ Chu Dương, thậm chí còn đánh giá anh cao hơn vài phần.
Một người thằng thắn như vậy, trong lúc hợp tác chắc chắn sẽ không bất thình lình đâm sau lưng bạn một dao, cũng không bỏ bạn đi khi bạn lâm vào cảnh đường cùng.
“Tinh Tinh Tinh!”
Lúc này, tự nhiên điện thoại của Chu Dương vang lên.
“Đúng là nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến.”
“A lô, Thẩm tổng.”
Chu Dương khẽ cười 1 tiếng, rồi bắt máy.
Thế nhưng rất nhanh, nụ cười trêи môi anh từ từ đông cứng lại, trở nên vẻ cứng nhắc nghiêm nghị chưa từng thấy.
“Được, tôi biết rồi.”
Nói xong, Chu Dương cười khổ sở ngẩng đầu lên.
“Sao thế, là Thẩm tổng gọi à?”
Hổ Gia hỏi.
Lúc này, ông cũng không hi vọng xuất hiện điều gì bất ngờ.
“Mấy thứ tin tức Bát Quái kia chắc ông cũng biết, vừa bị cha của Thẩm tổng phát hiện, nên bây giờ ông ta muốn lùng sục khắp nơi tìm tôi.”
Chu Dương trong lòng vô cùng lo lắng, vì anh chưa chuẩn bị gì cho chuyện mà Thẩm Bích Quân vừa nói với anh
“Chuyện gì thế, có cần tôi giúp đỡ không?”
Hồ Gia nhìn ra được sự khó xử của Chu Dương, chủ động đề nghị giúp đỡ.
Thế nhưng Chu Dương không trả lời lại ngay
Vừa nãy Thẩm Bích Quân nói trong điện thoại có chút ung dung tùy ý, là bố cô ấy chỉ muốn nhìn thấy mặt “nhân tình” của cô, không muốn anh phải lo lắng nhiều.
Thế nhưng Chu Dương hiểu rằng, Thẩm Bích Quân càng tỏ vẻ ung dung bao nhiêu, thì mọi chuyện càng phức tạp bấy nhiêu.
Thậm chí anh còn mơ hồ cảm nhận được cả ngọn lửa giận bừng bừng của bố Thẩm Bích Quân.
“Xem tình hình trước đã, cũng chưa biết bố của Thẩm Bích Quân là người như thế nào.”
Chu Dương cười khổ sở nói, ngay sau đó liền đứng dậy rời đi chủ động tìm Thẩm Bích Quân.
Thế nhưng anh chưa kịp bước ra khỏi khách sạn Grand, ngoài cửa đã vang lên tiếng động cơ xe ầm ầm.
Một vài chiếc Mercedes màu đen nhanh chóng dừng lại, một người đàn ông trung niên khuôn mặt nghiêm nghị từ trêи xe chậm rãi bước xuống.
Ở bên cạnh ông ta là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Đột nhiên, đồng tử trong mắt Chu Dương co lại.
Bên cạnh người phụ nữ kia, là một người đàn ông trẻ tuổi.
Mà Chu Dương biết anh ta, chính xác là Thẩm Trạch.
Ánh mắt Chu Dương hơi chuyển động, anh nhìn thấy Thẩm Bích Quân đang bước xuống từ một chiếc xe đằng sau.
“Ai là Chu Dương!”
Người đàn ông trung niên bước vào khách sạn Grand, ánh mắt nhìn quanh tìm kiếm, khi nhìn thấy Chu Dương đứng đối diện, liền lạnh lùng chất vấn.
Lúc trước ông ta đã từng cho người dò hỏi qua, biết rằng Chu Dương hiện đang ở khách sạn Grand. Vậy mà khi tự mình tới nơi, thì bắt gặp bọn họ đang chuẩn bị rời đi.
Rất nhanh, ánh mắt sắc lẹm của Thẩm Duy Ngôn đã sớm khóa chặt trêи người Chu Dương.
Giống hình trêи tạp chí y đúc, bộ dạng của Chu Dương đúng là không có chút thay đổi gì.
“Tôi chính là Chu Dương, ngài hẳn là Bác Thẩm.”
Chu Dương biết mình không thể tránh né được nữa. Hơn nữa loại hiểu lầm này một khi đã đến tai những vị trưởng bối trong nhà, chắc chắn cần phải được giải thích rõ ràng.
Thế nhưng Chu Dương chưa kịp làm gì, chỉ vừa tự giới thiệu, hỏi thăm sức khỏe ông Thẩm, thì ông ta đã hét lớn ra lệnh.
“Bắt lại!”
Thẩm Duy Ngô vừa dứt lời, mấy người mặc áo đen đứng sau lưng ông ta lập tức lao tới.
Thấy mọi chuyện có vẻ không đúng, mấy người Ngưu Xuyên cũng không hề lùi lại về phía sau, thậm chỉ là tản ra để chặn đánh.
Trong nháy mắt, hai nhóm người xung đột mạnh vào nhau.
“A, Chu Dương, mấy người này là vệ sĩ mà bố ta đặc biệt mời về, loại tôm tép nhà các người có còn muốn tiếp tục ngăn cản họ không?”
Thẩm Trạch đứng ở một bên, khuôn mặt thâm độc nhìn Chu Dương, ánh mắt đầy sự nham hiểm.
Lần trước trong bữa tiệc bị Chu Dương chế giễu, thậm chí Thẩm Bích Quân cũng giúp anh để hạ nhục hắn, khiến Thẩm Trạch trước mặt bạn bè không ngóc đầu lên nổi.
Cuối cùng thì bây giờ cũng có thế làm nhục lại Chu Dương, tâm trạng Thẩm Trạch cực kì hả hê.
“Cái gì? Không thể nào!”
Thế nhưng sự sung sướиɠ của Thẩm Trạch chưa kịp kéo dài, cảnh tượng trước mắt khiến hắt kinh động hoảng hốt, không nhịn được mà la hét ầm lên.
————————